Cho những đêm chưa ngủ và lòng còn nặng tương tư ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã ngủ chưa ?
Nay tự dưng t buồn ghê luôn. Cũng chẳng biết sao buồn nữa, tự nhiên thấy khó chịu :v cứ nghĩ vớ vẩn gì đâu không ( giờ t cũng k nhớ là đã nghĩ tới gì nữa ) xong cái buồn. Không biết sao, thấy nhiều thứ phải làm quá, thấy nhiều thứ gian dở quá, thấy nhiều nhiều thứ vạch ra mà chưa làm được nhưng rồi lại chẳng biết phải bắt đầu từ làm thứ gì trước. Kiểu như /hmmm/ có lẻ là thấy thất vọng bởi thứ gì đó hơn là buồn.
Tối nay t không đi làm, nằm ở phòng chán nên t chạy lang thang cái Thủ Dầu Một này : ) tính ra nó là tp mà cũng nhỏ ghê, vẫn cứ bao nhiêu cái hẻm cái ngách đó, t cứ đâm đại vào cái hẻm nào đó rồi cuối cùng vẫn ra đường lớn rồi vòng về trung tâm tp ... Nơi t ở nhỏ bé thật. Chán chê r t lại ghé quán cafe cũ như thường lệ thì vẫn phê đá k đường r bật mấy bài t hay nghe, ngồi nhìn trăng nhìn sao nhìn đường, nhấp ngụm cafe rồi lại thấy lòng mình trống trãi quá, cái nỗi buồn man mác đó lại kéo đến ( t cũng k biết là giờ t mới lại thấy buồn hy là t buồn từ trước đó mà do đi xe nên không để ý nữa ). Người ta cứ ra vào ra vào quán đều đặn như bth, xe ở khúc quanh này cũng thưa như thường lệ, cứ nối đuôi nhau chạy ngoài ấy, lâu lâu lại có mấy con xe độ vịn g chạy qua làm loạn cả thanh không ... Rồi t nhìn lại xe t, tự dưng t thấy tội cho nó quá, "ngta có tiền ngta làm xe các thứ còn nó thì vẫn vậy cứ cũ cũ lâu lâu ngẹt xăng chẳng nổ máy được, chắc nó cũng trách t lắm ..." Rồi t lại thấy nặng lòng, rồi lại buồn. Thôi, đi về ...
Nay thằng cũng phòng t lại đi, t lại ở phòng 1 mình, t cũng chẳng thèm bật đèn, leo lên gác mở đth, lướt lướt instagram một hồi tự dưng t lại nhớ hồi còn ở nhà, hồi còn đi học, nhớ mấy ông thầy bà cô " nhây nhây bựa bựa " nhớ mấy câu chuyện nhạt như nước ốc hay mấy câu nói bất hủ mà ' họ ' hay nói r tự cười 1 mình. Ngày đó coi vậy mà cũng vui ghê ha ? Xong t lục lại mớ ảnh cũ, " bây giờ không biết tụi nó đang làm gì, /cái lũ khốn khổ ấy/, ... " Rồi vô tình thấy mấy tấm ảnh của mấy đứa nyc ... Kiểu hoài niệm ghê, rồi lại nhớ về cái hồi đó. Rồi nghĩ lại bây giờ sao mà cô đơn quá, ... Bất giác trong 1 lúc nào đó t lại nhớ cái hồi còn ở nhà, t nhớ cái phòng của t, t nhớ cả 'họ' nữa ...
Rồi r lại thấy buồn, cái nỗi buồn cứ như tính kéo dài mãi hay gì ấy, làm gì cũng thấy buồn, nghĩ gì cũng thấy buồn ... T nhận ra trong 1 khoảnh khắc nào đó, tim mình tự dưng yếu đuối, mong manh cực kì, kiểu tới ngày ấy :v nhạy cảm và dễ tổn thương vô cùng ... Có khi cái khoảnh khắc đó như loé lên r tắt làm ngta thẩn thờ ra 1 thoáng lại thôi, cũng có khi nó như cơn mưa rào, nhỏ từng giọt từng giọt nhưng cứ như kéo dài đến vô tận vậy ... Bất chợt làm ngta ngột ngạt và khó chịu vô cùng.
Rồi kiểu vô thức hay đại loại gì đó t lại soạn cái tin nhắn này cho m, chắc cũng dài lắm r, mà t cũng k biết nữa... Kiểu như t cứ nhập nhập như trong đầu có soạn sẵn vậy. Mà t cũng chưa biết t ghi xong t có ấn gửi hay lại bấm xoá đi nữa / 🤣🤣🤣/
Tự dưng ... T nhớ m.
Còn thức thì làm xong nhớ coi ngủ đi, cũng trễ rồi, ngủ ngonn. ❤️

_________
Còn thức, dạo này t bận quá, nhiều khi lướt thấy story của m hay bạn cũ cũng muốn inb hỏi thăm mà lại sợ dây dưa ra r lại k kịp rep. Kì này t k về nhà nữa, mấy ngày nay học sml, chơi đã r thì giờ chịu thôi :))) lớn r ai cũng vất vả hết, mà tính ra thì t còn may mắn hơn m nhiều nên cũng k gì phải than thở. Chí ít là, vào lúc yếu đuối nhất vẫn có chỗ đễ dựa vào là tốt r. Trong cái mớ lộn xộn này thỉnh thoảng tìm đc 1 chút an yên cũng là may mắn r. Không phải lúc nào cũng gặp m được, lúc nào cũng hỏi thăm đc nhưng mà chắc chắn luôn có thể nghe m kể lể. Bao nhiêu năm nữa, mình lớn lên hay già đi thì tao vẫn ở đây. Nha. Ngủ ngon 🍀

17:20
30 / 04 / 2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#giangsann