Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện Tháng 9 Rồi Chia Tay Thôi

- Tên: Truyện Tháng 9 Rồi Chia Tay Thôi
- Tình Trạng: Hoàn Thành
- Cập nhật: YeuGame123.Mobie.in

Thành phố A, a date nắng sớm ....

Thật là one ngày đẹp trời theo cảm nhận of Chân Mạc. Cô quả thật không hối hận while dậy sớm for tận hưởng ánh nắng dịu nhẹ of ngày hôm nay. Trên con đường đi bộ đông đúc, per dòng người hối hả chạy đua cho kip thời gian to sở làm. Ít ai để ý bóng người đang lũng Thung ngó nghiêng ngó dọc trên con đường chung this.

Không phải Chân Mạc ăn no ngồi rồi, cô also công việc ổn định tại công ty an tư nhân. Tuy nhiên bản tính chậm rai have ăn mòn in each mạch máu of cô. If cô mà Quỳnh Quang vội vàng lên is not be nào cũng hỏng việc, though is in the following cả việc đơn giản nhất like thế này: Đi làm. Trọng once sơ ý dậy trễ, sợ lỡ cuộc họp vào buổi sáng sớm, Chân Mạc run as bay to công ty, kết cục đôi giày cao gót không chịu nổi tốc độ and lực ép have oai phong lam liệt gãy đôi hại cô bị trật khớp, trễ giờ vẫn hoàn trễ giờ mà còn tốn must be one đống tiền to bắt xe vào bệnh viện cho bác sỹ chỉnh lại khớp chân. Chính vì điều this mà Chân Mạc bị Phương Ngạo Quân cằn nhan entire ngày trời. Nhắc to lại nhớ Phương Ngạo Quân khủng khiếp. Anh hát Singapore bàn chuyện làm ăn with the tác was one tuần without hề have any liên lạc nào cho cô. Nghĩ to đây cô thở dài, không biết khi nào anh về, because the following việc like thế này anh never nói cho cô biết.

Dạo recently, công việc kinh doanh công ty Chân of Mac khá ảm đạm, thật ra here is tình hình chung of many nơi, tuy nhiên cô are not quan tâm nhiều lắm, chỉ chăm chăm hoàn thành công việc giao been and receive be đủ lương cuối tháng mà thôi. Ai bảo cô is tuýp người một phận, such as the following đứa bạn học cùng đại học, bây giờ perhaps we it đang vắt giò lên cổ đi Nộp đơn xin việc rải truyền đơn such as the tại công ty tập đoàn lớn and in nước ý chứ .

Lan man suy nghĩ to giờ tan tầm lúc nào không hay, lặng lẽ thu dọn đồ đạc, cô bắt xe bus trở về Cao Viên. Nghĩ lại also thật buồn cười, tiền lương tháng per of cô only đủ nuôi miệng mình ngày 3 bữa and đóng tiền mua vé đi xe buýt theo tháng, thế mà cô lại has been cơ hội sống tại 1 in the căn hộ sang trọng bậc nhất thành phố A out này- Cao Viên. Những ngày đầu when you bè biết tin, they really do not into this, some of người ác ý bắt đầu buông lời khích bác: "à Mạc Mạc, câu was at Cao Viên rồi thì cần gì per ngày must đi xe bus lên công ty ngồi làm 8 tiếng nhỉ? ". But cô phot lờ tất cả, chỉ cười meu mao, bởi they do not hề biết, chủ nhân thật sự of căn hộ nà is Tổng giám đốc Phương Thị tập đoàn- Phương Ngạo Quân and cô hiện nay is người tình của anh ấy.

Thật kỳ lạ, until now, ký ức về lần đầu gặp gỡ con người phong độ đào hoa uy danh chấn động ấy in Chân Mạc vẫn như an giấc mơ lạ lắm. Which is one ngày mùa xuân cách đây 3 năm, while cô lần đầu tiên chân ướt chân ráo đi xin việc, sự sung sức and viễn cảnh hoành tráng of a sinh viên giỏi mới ra trường thôi thúc Chân Mạc search to those công ty danh tiếng. Và in one lần tham gia buổi phỏng vấn tại công ty an kinh doanh and phát triển phần mềm is in Top 10 cô have chạm trán with the Phương Ngạo QUÂN người đàn ông kim cương nổi tiếng đào hoa nhất nhì in giới kinh thương mà cô - one con bé sinh viên đang tập tễnh vào đời no hề known.

"Cô bé à, if you want to em bước tiếp vào vòng trong, be về nhà thể thay trang phục and tạo nên vào đi." Đấy là câu nói đầu tiên mà Phương Ngạo Quân mở lời with the Chân Mạc while cô đang đứng xếp hàng chờ đợi to lượt phỏng vấn. Giọng điệu nga ngon, gương mặt đẹp like TAC tượng pha chút châm biếm and phang phat nét cao ngạo make Chân Mạc thấy phản cảm ngay từ lần gặp đầu tiên. Từng be nghe statistics about those tên đàn ông trăng hoa Sở Khanh sử dụng bộ mã đẹp trai đi chọc ghẹo and lừa gạt con gái while còn học đại học, ngay lập tức Chân Mạc liệt ngay tên đứng trước mắt to the list đen. Cô nhăn mặt quay đầu đi, but still kín đáo lướt mắt one vòng, quả thật, the nam thanh nữ tú đang xếp hàng in bán kính 10m tại đây vs cô be a one trời vực. Những gương mặt be trang điểm kỹ lưỡng, but thân hình bốc lửa, but bộ trang phục mốt nhất, Chân Mạc has cảm giác such as mình lạc vào khu trưng bày thời trang nào then chứ is not a cuộc phỏng vấn xin việc. Trái ngược hẳn with the cô, áo sơ mi bỏ vần quần, tóc cột cao, gương mặt mộc mạc. Có lẽ hắn nói đúng but still does not cô thích cái giọng điệu đấy of hắn, huống chi, hắn chỉ also be a ứng viên dự tuyển, hắn have permission gì mà dám assertion cô would rớt cơ chứ.

But sự thật đúng là such, 3 người phỏng vấn cô even chả buồn ngó ngàng mặt lên nhìn cô after cô have bước vào. Some questions qua loa and then is denied lời lịch sự hứa hẹn Sương and not to cho đối phương nuôi hi vọng. Chân Mạc nặng nề bước ra cửa, quay đầu nhìn lại tấm bảng Đất vàng lấp lanh in mắt then thở dài rời đi, bên đường, bóng người đứng based on the sequence xe hơi sang trọng nhìn cô nhếch miệng cười.

- Bé kia, kết quả sao rồi, đúng như anh nói chứ?

Giọng nói Cót Nha cắt ngang dòng suy nghĩ of Chân Mạc, cô quay đầu nhìn lại, one thân tây trang cao lớn đang tiến lên đi song song voi minh, chau mày cô gắt Luân Công nói: "Không related anh ...".

- Anh have nói rồi mà, bé con non không like em khó mà nghĩ been to đấy, chuyện this bình thường thôi!

Nhìn vẻ mặt to giận dỗi of Chân Mạc, Phương Ngạo Quân cất tiếng cười. Cô bé this đúng là thú vị. Chẳng those unknown anh, còn Đàm Quang cho anh cái thái độ as thế. Here is a lần đầu tiên anh bị phụ nữ coi thường though cho cô bé trước mặt chưa thể tính is phụ nữ be. Tình sử của anh also chẳng thiếu those cô gái trẻ cỡ tuổi such as Chân Mạc but they will giống nhau- lao vào anh such as con thiêu thân and đòi hỏi per ngày one more cả tình cảm LAN vật chất đi kèm as việc ra sức assertion location of mình trước bàn dân thiên hạ while mắt thấy has cơ hội bò lên giường cùng anh.

- Thấy em tâm trạng no vui vậy, anh mời em đi ăn bữa one xả xui ....?

Anh cười cười, chấn chỉnh lại thái độ, cúi người nhìn thẳng vào Chân Mạc, đưa ra lời mời. "Không!". Lời nói chưa thoát ra hết đã nhận ngay one câu từ chối thẳng Thung. Phương Ngạo Quân cười phá lên, thân mình rung động theo those tiếng ha ha đầy sáng khoái. Anh quét nước mắt, sai bước dài chặn đường Chân Mạc, ánh mắt loe lên in chóc lát. "! Bé con chẳng lịch sự chút nào, em cũng be đợi anh nói hết câu rồi hãy trả lời chứ"
- Không cần anh nói hết câu, and do not need suy nghĩ, do not is not!

Chương 2

Chân Mạc vòng hát bên người anh hướng to trạm xe bus Recent đấy. But chưa đi được hai bước, cánh tay have been held and cái tên ngang nhiên between the thanh thiên bạch nhật động tay động chân for gái nhà lành đang cười cười giễu Cót trước mặt cô. Chân Mạc nóng thật sự, cô fields tay ra, đanh giọng: "Giữa đường sá Centered mà anh dám làm vậy no sợ tôi hét lớn cho mọi người biết anh has hành vi quấy rối tôi à, đẹp trai mà sao mặt dày quá vậy , đã nói is not is not, do not have làm phiền tôi nữa! "
Phương Ngạo Quân nhìn Chân Mạc, the greater tóc đen mượt bay nhẹ nhẹ theo each đột gió thoảng, anh nghiêng thần cao lớn rắn chắc based sát vào bên cạnh, đôi mắt nâu sâu thăm thẳm chăm chú theo each biến đổi trên gương mặt đang đỏ lên vì tức giận. Màu hổ phách ánh lên in nắng vàng make gương mặt của anh thêm phầm rực rỡ. Đợi until Chân Mạc xả xong hết, anh mới nha per chữ:
- Anh chi muon mời em one bữa trưa mà thôi!
- Không cần
. - Em will need ...
- Đừng nói kiểu chắc such as đinh đóng cột thế, anh can must be tôi sao anh biết ....
? - Em will need ... .Chẳng lẽ em không wish lí làm vì sao em bị đối xử such
Chân Mạc Khùng lại, cô đúng là very muốn tìm hiểu về lí làm this for củng cố cho quá trình tìm việc làm sắp to. Tên đàn ông này such as nhìn thấu those khúc mắc in lòng cô cho be hắn mới nói as cái vẻ much assertion. Chân Mạc ngập Stop: ". Chiều this has lớp tôi học thêm anh văn, chỉ còn 1 tiếng ruồi nữa ..."
- They ta ăn recently thôi, can tốn nhiều thời gian đâu, but if em cứ đứng dây dưa here, anh can đảm bảo là em will not be vào lớp đúng giờ!
Phương Ngạo Quân trở về vẻ mặt đào hoa Cap be, đưa tay ra dấu hiệu mời. . Chân Mạc bất đắc dĩ chân nọ đạp chân kia bước theo
. Độ is occurrence gỡ đầu tiên of hai con người out hai thế giới khác nhau
Chân Mạc phì cười, ngước nhìn lên tòa nhà hát trọng trước mặt - Cao Viên. Tính từ lúc Phương Ngạo Quân trao chiếc chìa khóa điện tử cho cô was Recent 2 năm Ruồi, thời gian cô out đây trôi qua thật nhanh mà chính cô also cảm thấy ngạc nhiên.
Như thường lệ, bộ phận bảo một vừa nhìn thấy Chân Mạc will cúi đầu cung kính. Cô bây giờ are they known as bảo vật currently chủ ông chủ kim tiền nâng niu, tận lực phục vụ and làm cô hài lòng is tôn chỉ làm việc trên hết of the following user this. Mà at a time receive sự đãi ngộ đặc biệt this, Chân Mạc lại thấy ngại Ngung biết bao. Một cô gái tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp lớn such as cô, has năm mở cả đời also do not have a ngờ ngày mình đối xử be like a bà hoàng thế này.
Tiếng mở khóa vang lên "tít tít". Căn phòng tối om, từ cửa nhìn vào can see the following ánh đèn điện sáng Nhấp nháy từ bức tường kính tại phòng khách. Chân Mạc ue oai Quăng bừa túi xách lên sô pha rồi ngồi Bích xuống.
Từ ngày Phương Ngạo Quân thông báo ngắn gọn qua tin nhắn must đi công tác, vịnh nhiêu ngày which cô không buồn làm cơm tối. Một mình ngồi nhai rêu rao quả is khó nuốt trôi. Thế là Chân Mạc quyết định nhịn luôn. Chỉ khi nào đói quá mới làm đại one tô mì gói rồi ngồi tại sopha xì xụp húp. Phương Ngạo Quân lúc nào cũng vậy, ngắn gọn terminating Khoát and add cả phần vô tình lãnh đạm. thế mà Chân Mạc have chịu đựng anh be 3 năm. Quả is kì tích, cô Như thầm in lòng rồi hồi tưởng lại ngày đầu tiên those tiếp xúc for người đàn ông hoàn mỹ and has giàu ấy.
Chân Mạc must công nhận, Phương Ngạo Quân is tên dai Đặng Nhật mà cô per gặp. In the năm còn đi học, not a cô does not seen the following cái đuôi si tình theo đuổi but đối diện as bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt of cô, người chai mặt nhất also be Chun bước. Thế but Phương Ngạo Quân hoàn toàn ngược lại, though cô tỏ thái độ gì cũng no xua nổi cái âm hồn bất tán this. Từ việc nổi điên, làm mặt bơ until cả sử dụng vũ lực, anh still tỏ ra ung dung and nhơn nhơn tự đắc đầy trêu tức mà làm phiền cô suốt cả ngày. Until Chân Mạc đầu hàng and nhận lời hẹn hò với anh, Phương Ngạo Quân tự mãn assertion làm cô tức nghen họng:
- Anh have nói rồi mà, bé con not be thoát bàn tay anh đâu, em cứ cứng đầu làm gì, chỉ tốn thời gian of both thôi, gật đầu sớm có phải hay than zero nào?
Cứ tưởng Chân Mạc will chịu nổi cái con người đáng ghét cao ngạo and lăng Nhăng this, thế mà cô per ngày one trầm luân with the in cái bể tình mà cô have each chối bỏ.
Có thể về mặt nào one that, Phương Ngạo Quân is one con người khó ưa but anh against Chân Mạc much tốt, can not be chê vào đâu be. Anh chu cấp cho cô đầy đủ can not missing thứ gì, those bộ quần áo hàng hiệu mốt nhất, the chiếc túi xách đắt tiền, the đôi giày dài lanh and those cả tấm thẻ ngân hàng đứng tên cô chưa bao giờ vơi tiền though chỉ đồng one. Từ ngày Chân Mạc đồng ý trở thành bạn gái of Phương Ngạo Quân, anh đối xử and chăm sóc cô hơn cả one công chúa. Every buổi sáng is one bất ngờ khác nhau, each buổi tối is one món quà khác nhau ... .làm cô choáng ngợp. Một lần gặp anh, trên tay never missing the following chiếc hộp đẹp been gói cẩn thận chắc chắn and in which is the following món đồ đắt tiền mà if not gặp anh, cô chẳng bao giờ has been cơ hội nhìn thấy chứ đừng nói be sở hữu.
Chân Mạc yêu Phương Ngạo Quân, as as ngày yêu. Cô tự hiểu điều been there. Không phải vì those thứ vật chất mà anh mang lại, mà is yêu thực sự con người of Phương Ngạo Quân. Người khác biết chắc chắn would be nhổ vào mặt cô is đồ đàn bà hám tiền. But sự thật Chân Mạc chưa bao giờ trưng diện those món hàng xa xỉ mà Phương Ngạo Quân mang lại also chưa bao giờ đụng into a đồng in số tiền khổng lồ passed vào thẻ mà Phương Ngạo Quân chu cấp cho cô hàng tháng. Cô package we lại cẩn thận rồi cất vào tủ in, each ngày mở ra nhìn ngắm and nâng niu such as bảo vật. Đôi với Chân Mạc thế là đủ, còn lại cô still sử dụng đồ của mình, those bộ quần áo đơn giản, but chiếu túi xách cũ mem have been đề mốt mua in the đợt hàng bán tại siêu thị hay khan giọng kì kèo bớt one more hai tại those khu chợ bình dân. Có lẽ chính vì hình thức can not too nổi bật but no one ai recognize that is cô tình nhân mới of người đàn ông kim cương nổi tiếng nhất thành phố A
- Phương Ngạo Quân ....
Nhiều lúc cô kìm was not that hỏi anh: "Vì sao anh lại để ý to em?". Anh véo mũi đầu cô âu yếm, giọng can đứng đản:. "Ai bảo lúc gặp anh em Bay ra bộ dáng ương Bướng thế kia làm anh quyết tâm must nhổ hết per cái gai nhím trên người em ..."
Vậy cô yêu người đàn ông này vì cái gì chứ nhỉ? Chân Mạc also unknown. Chỉ biết cô that much yêu anh. Mỗi ngày tình yêu của cô lại thêm Đong đầy. Từ cái ôm ấm áp của anh dành cho cô, those cái vuốt ve trên gương mặt gầy, the cái Choáng vai khoác áo in the ngày đông lạnh and those cả chiếc hôn nồng nàn da chế độ ăn uống ... tất cả will make cô chìm Đắm in lòng anh. Chưa có ai mang lại cho cảm giác một toàn and vững chải như anh. Mà điều làm Chân Mạc hạnh phúc nhất in cuộc sống no hơi thở of Phương Ngạo Quân chính là anh chẳng bao giờ quay lưng đi when the be the same trên chiếc giường with the cô. Which is thứ làm Chân Mạc cảm động nhất trong khoảng thời gian chung sống. Chưa có ai mang lại cho cảm giác một toàn and vững chải như anh.

But not có gì tồn tại mãi mãi được, Chân Mạc dần dần nhận ra điều then. Anh về căn hộ thưa than trước. But bữa ăn chung are less than and cuối cùng chỉ còn lại those ngày cuối tuần. Which is lí làm mà much khó can drag be Chân Mac đi đâu which in hai ngày thứ bảy and Chủ Nhật, because the following ngày this is dành cho Phương Ngạo Quân. Có đôi while cô tỏ ra hờn giận, trách móc, but before a Ngạo Quân know how dỗ dành, cô lại nguoi ngoai. Rồi while cô rõ ràng than về thân phận của anh, cô tự một mình ủi, Ngạo Quân very busy Ron, điều hành entire tập đoàn lớn such mà dành trọn vẹn cho cô hai ngày nghỉ cuối tuần have tốt lắm rồi, can be đòi hỏi thêm. Thế là từ đấy Chân Mạc bớt hẳn tính Nhong nhẽo and those lời hờn mát, chỉ chăm chăm vào việc làm thế nào to Phương Ngạo Quân thoải mái nhất in the days at bên nhau.
Tuy nhiên, để biến one Chân Mạc từ con bé con nóng nảy bốc ​​đồng into a người Điềm tĩnh and trầm lắng like hiện tại must Kể to biến cố xảy ra cách đây than 2 năm. After Phương Ngạo Quân pass cho cô chìa khóa điện tử of Cao Viên, Chân Mạc dọn về chung với anh out and attempt tỏ ra is one người phụ nữ đảm đang. Dù vậy but time interval dành cho nhau no longer nhiều like trước make Chân Mạc luôn sống in tâm trạng thấp Thơm lo âu lại thêm việc phát hiện ra Phương Ngạo Quân not doanh nhân bình thường, lòng cô lại as thêm nổi sóng. Chiều hôm ấy, đợi mãi still can not be found Phương Ngạo Quân trở lại Cao Viên, Chân Mạc quyết định ra ngoài hóng gió to lòng dịu lại. Lang thang hồi một, Chân Mạc mới biết mình đứng trước khách sạn Kim vua từ bao giờ. This is one of the following tài sản thuộc ownership of Phương gia. Thật sự lộng lẫy, even the following con người đang bước vào Kim Vua also lộng lẫy phù hợp for nét xa hoa of it. Lộng lẫy ....? Chân Mạc mo mat để nhìn vào đôi trai gái đứng trước khách sạn. Không ai khác is Phương Quân Ngạo, người con gái xinh đẹp đứng bên cạnh trông quen mắt, chắc also người nổi tiếng. Anh dịu dàng nâng bàn tay trắng ngọc ngà of the person Ây lên môi trong and down one nụ hôn sau Đỗ Quang eo cô gái ấy, hai người tình tứ bước vào khách sạn. Chân Mạc đứng trơ ra bên đường nhìn vào, tỉnh dậy also lúc phát hiện hình ảnh hai người have biến mất còn trên gương mặt mình nhạt Nhòa nước mắt. Chân Mạc vội vàng bắt taxi về Cao Viên, tự trấn an, anh chỉ đi gặp khách hàng, lát nữa would về. But it also lần đầu tiên, điện thoại of Phương Ngạo Quân can liên lạc be. Chân Mạc bó gối trên sô pha, mắt chăm chú nhìn theo each bước nhảy of kim đồng hồ đính đá quý treo trên tường. 7h tối, bàn ăn have đầy AP. 9h tối, cơm canh nguội lạnh hết cả. 11h Cao Viên chìm in bóng tối. 1h sáng, thức cùng Chân Mac chỉ còn ánh đèn those quảng cáo hắt lên tường kính in suốt. Đêm that, Phương Ngạo Quân not return Cao Viên.
Sáng hôm sau, Chân Mạc lặng lẽ thu dọn đồ đạc trở về nhà mẹ ruột. Bắt Chuyến tàu sớm nhất, Chân Mạc chảy nước mắt suốt Chuyến hành trình. Ngay từ nhỏ, while nhìn thấy cảnh bố mình phản bội hai mẹ con mà rời xa gia đình and mẹ cô to manually gánh vác tất cả cuộc sống của 2 con người, cô have tự nhũ, will never to mình lập lại tình cảnh tương tự such as mẹ. Dù mang one gương mặt vui vẻ về nhà, but Chân Mạc biết, cô nhớ Phương Ngạo quân quay Quất and đau đôn vô cùng while hình ảnh ấy cứ per đêm lại hiện về in giấc mơ, cô khóc rất nhiều, tưởng such as nước mắt cả đời have been used cạn only in at a time.
Cô tắt điện thoại đúng 1 tuần after rời đi also lúc Phương Ngạo Quân tìm to. Anh có vẻ mệt mỏi and do not keep the be phong độ as lúc bình thường as áo vest vắt trên vai, áo sơ mi nhăn Nhum have cởi bỏ several nút trên cùng. Anh can nói xin lỗi, chỉ dịu dàng nhìn Chân Mạc and giang rộng vòng tay rắn chắc: "Anh to đón em về nhà". Bốn chữ "Đón em về nhà" xuyên thẳng vào tim cô, lúc then cô chỉ biết khóc òa and nhào vào lồng ngực của anh to tận hưởng cảm giác vỗ về nâng niu and ủ ấm của anh. Mùa đông năm then cô 24T.
Trở về nhà, cô dẹp hẳn mọi chuyện vui no one qua bên consider chưa per xảy ra chuyện gì but does not Chân Mạc can not find hiểu. Lướt qua trang web those đăng tin về người nổi tiếng, cô hiểu been phần nào cuộc sống and other mối quan hệ their. From, Chân Mạc sống chậm lại one chút, lặng lẽ than one chút, trầm tĩnh than one and chút lãnh đạm than one chút. Đơn giản, cô chỉ want to keep gìn mối quan hệ this of mình với Phương Ngạo Quân after recognize that mình yêu anh nhiều hơn cả cuộc sống this in the days with no anh bên cạnh. Có điều, since sau chuyện ấy, Chân Mạc bỗng nảy sinh ra ý định trở one should be mạnh mẽ than to dần quit cái bóng of Phương Ngạo Quân. Cô does not want to if tương lai xảy ra những chuyện like thế này, cô gục ngã will be in đau đôn and tuyệt vọng. Và cô have sống y such as the following suy nghĩ mình have vạch ra in đầu suốt thời gian than 2 năm.
Hôm nay is tối thứ 6, theo thường lệ, ngày mai Phương Ngạo Quân would ghé Cao Viên but do not know tuần này possible gặp được anh no nữa. Chân Mạc Quyết định can ngồi out nhà nữa mà thưởng cho mình one buổi tối tuyệt vời. Cô gọi điện thoại cho Phụng Kiều rủ đi dạo phố, người bạn thân duy nhất tại đây and also người duy nhất biết been mối quan hệ of cô with the Ngạo Quân.
Hai cô gái lê la hết chỗ this to chỗ khác, Phụng Kiều be a cô gái hoạt bát, quyến rũ and sành sỏi. Đi with the cô ấy, Chân Mạc with those thêm cái nhìn mới mẻ về thành phố A per ngày one changes. Hôm nay Phụng Kiều mới đổi kiểu tóc mới, cô nàng kiêu kỳ hất đầu hỏi trống not is set người xuống ghế an quán café bên góc đường: "Đâu rồi sao để mày lang thang một mình thế kia"
- Đi công tác rồi , không biết khi nào về!
Phụng Kiều liếc Chân Mạc mốt cái sắc lém bằng đối mắt been tô vẽ cầu kỳ: "Han bơ mày such mà chịu be hả?". Chân Mạc cười khổ đáp lời Phụng Kiều: "Cũng do not to nỗi, chỉ tại tính chất công việc thôi .."
- Tính chất cái mẹ gì, cái kiểu has been con người ta rồi Quăng vào một góc thế, such as the tao đá hắn lâu rồi, mày thật là ....
Phụng Kiều nói to đây thì thở dài, though bạo mồm bạo miệng thế but cô be a người bạn tốt and nghĩa khí. Chân Mạc biết Phụng Kiều is lo lắng cho mình mới nói thế.
Rút điếu thuốc rít one hơi dài, Phụng Kiều nhìn xa xăm nhỏ giọng: "Ai biểu mày yêu hắn quá, phụ nữ mà chìm in biển tình thì only chuốc khổ vào thân ... ".
Chân Mạc nhìn Phụng Kiều cười Khê Khang: "Tao đang chờ đợi to the limit of mình ... .Chi is not know is khi nào thôi"!
Phụng Kiều nha one vòng khói tiếp lời: "Đừng đợi until bị bỏ rơi, such as thế nhục lắm mày ạ, hiểu ý tao nói chứ, such as lần trước tao tưởng là xong rồi, ai ngờ, mày still have not continue to now, phục mày luôn con ạ "!
Chân Mạc im lặng , chuyện ngày which chỉ duy nhất has Phụng Kiều is known, it like a cái gai nhọn đâm vào lòng cô. Mặc even sau ngày that, Phương Ngạo Quân have hứa with the cô be will never xảy ra chuyện such as thề and that if not anh về Cao Viên would báo trước those nỗi đau ấy still cháy âm ỹ in lòng cô, chỉ cần chờ one cơn gió nhẹ thổi bùng lên lại mạnh mẽ.
Chân Mạc phiền chán, đứng dậy kêu Phụng Kiều đi về. Đi ngang qua one trung tâm thương mại lớn. Phụng Kiều Giò chứng wish to vào xem one chút for lựa several cây bút kẻ mắt về xài. Chân Mạc does not want to làm bạn mình buồn lòng thế là đồng ý ghé vào

Mới Recent 9h be trung tâm thương mại Vân Long lanh in the ngọn đèn sáng. Những the sequence hàng cao cấp been bày ra đẹp mắt thu hút ánh nhìn of người bước vào. Tuy nhiên, vì have quen mắt be Chân Mạc no longer xuýt xoa trầm trổ bởi lực hấp dẫn of the following món hàng đắt tiền ấy. Ai bảo cô đang is người tình của Phương Ngạo Quân chứ. Dừng lại before a thương hiệu mỹ phẩm nổi tiếng thế giới, Phụng Kiều loay hoay lựa cho mình several thứ, để Chân Mạc bơ vơ đi quanh Quan. Chợt nghe bên tai có tiếng Thị Thảo of hai nhân viên bán hàng, tò mò cô đi chậm lại chút an:
- Nhìn kìa, đẹp đôi ghê chưa, nhìn trên báo have thấy đẹp rồi, out of đời còn đẹp hơn trong hình nữa , ui ngưỡng mộ qua đi ....!
-! Ngưỡng mộ cũng thế thôi, người ta one is mỹ nhân xinh đẹp nổi tiếng, one is người đàn ông kim cương hoàn mỹ, người thường sao dám as to
Chân Mạc theo hướng of hai nhân viên nhìn lên, hình ảnh thật quen thuộc làm sao. Một đôi tiên đồng ngọc nữ sáng LOA mắt đang dìu nhau nói cười duyên dáng before a hàng gian cao cấp of Chanel. Người con gái đẹp lộng lẫy khoác lên mình chiếc váy dài đắt tiền, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai người đi cùng, đôi môi son đỏ Chum Chim cười, gương mặt toát lên vẻ hạnh phúc. Người đàn ông vận one thân tay trang Armani màu đen, lịch thiệp vuốt ve quấn Quýt those lon tóc xoăn mềm mại, tay Quang qua eo, gương mặt đẹp like TAC cùng đôi mắt nâu lấp lanh below ánh đèn thể hiện rõ niềm vui and sự ôn nhu in each cử chỉ against cô gái đi cùng. Cảm thấy hình ảnh ấy vô cùng quen thuộc is because người đàn ông phong độ Ngòi Ngòi ấy chính is Phương Ngạo Quân đầu ấp tay gối with the cô 3 năm nay.
Thứ Bảy tuần trước Phương Ngạo Quân is not to Cao Viên, chỉ left tin nhắn vỏn vẹn 4 chữ: "Anh đi công tác". Mà Chân Mạc in suốt thời gian ấy are unable liên lạc với anh be, điện thoại đi động can not be called cho anh, also chẳng biết anh ở Khách sạn nào mà hỏi thăm. Hóa ra anh have trở về rồi. Đang đứng trước mặt cô đây and ôm hôn one người con gái khác. Buồn thật cười, cô tự nhiên wish cười vào mặt mình. Đang suy nghĩ không biết làm thế nào, Phụng Kiều have to bước bên cạnh vỗ vỗ vai:
- ​​Không có thể Đàm tiến lên chào hỏi sao?
Trên gương mặt Chân Mạc chỉ còn nụ cười buồn bã, đúng là such. "Mày cam chịu sống such a câu are not dám hỏi hắn sao? Mày thấy mày no Hen hạ thế nào à? Mẹ it, tao that you mày mà tao còn không chịu được .... ". Đột nhiên Phụng Kiều giận dữ, gương mặt xinh đẹp trở should méo mó van veo, đôi mắt sắc tron Trừng lên Bàu chặt vào cánh tay buông thong of Chân Mạc.
Cô giật mình, hoảng hốt giang ra, miệng lắp bắp: "Phụng Kiều, thôi đi, mình đi về ... đi về ... "
-. Về cái chó gì mà về, ra trước mặt hắn mà nói chuyện ba mặt one lời one cách tử tế đi, tao hết chịu nổi rồi ...!
Chân Mạc sắp khóc , ngheo ngào nói:. "Tao also hết chịu nổi rồi ..."
Phụng Kiều quay lại, nhìn gương mặt gầy gầy, đôi mắt rùng rùng of con bạn chí cốt, lại mềm lòng buông ra. Cô ôm lấy vai Chân Mạc, nhẹ giong an ủi: "Thôi ... về ... về cho khỏe!"
Cả đoạn đường dài one trở về Cao Viên, Chân Mạc chỉ lặng lẽ nhìn dòng xe cộ đi ngược lại. Mắt thấy was near to nơi, Phụng Kiều quay ra nhắc nhở, đột nhiên Chân Mạc cất tiếng:. "Đi uống bia"
Hơn nửa tiếng, below chân have Recent chục vỏ lon, hai cô gái ngồi trên ghế đá bên ngoài khuôn viên of tòa nhà sang trọng this, trầm mặc. Chân Mạc tiếp tục khui lon an nữa, thì thầm nói with the Phụng Kiều.
- Mày biết that, ba tao phản bội mẹ tao when the tao còn nhỏ, ổng chạy theo an người đàn bà khác, đẹp hơn and has giàu than, đến nay thì mất tung mất tích ....
- Ừ tao biết ....
- Tao thề the will never rơi vào hoàn cảnh giống mẹ tao nữa ... ..
- Con mẹ it, tao chỉ wish to one người đàn ông bình thương yêu tao, chăm sóc cho tao and mẹ tao hết lòng .... Chỉ thế thôi mà khó khăn vậy sao ...?
Chân Mạc khóc, the giọt nước mắt tí tách rơi trên bàn tay. Phụng Kiều ôm đầu bạn based on mình vai. "Khóc đi, khóc cho nhẹ lòng, mày to keep in lòng nhiều quá to level it would like to ung thư rồi".
- Tao đâu cần one người quá level xuất them and vẹn toàn như anh ấy mà sao ông trời sắp xếp cho tao gặp người this, để rồi tao yêu người this. Mày nghĩ thử xem, chính anh ta tiếp cận tao trước, chính anh ta đề nghị tao làm bạn gái of người ta, tao đâu có bắt buộc ai đâu ... ..
Có thêm hơi nam in người. Chân Mạc khóc hu hu such as đứa trẻ. "Tao have cố gắng lắm rồi .... giờ thì ... hết chịu nổi rồi ... hết chịu nổi rồi ... Kiều Kiều ... ".!
Phụng Kiều đau lòng vuốt vuốt mái tóc of Chân Mạc: "Ước gì mày has dũng khí to quit ra, Mạc Mạc à, such thì mày would bớt đau khổ? "- Tao wish to terminating ra! Phụng Kiều nâng mặt Chân Mạc lên, nhìn thẳng vào, hỏi lại: "Mày vừa nói gì"
? - Tao mệt rồi, at this time đây buông tay is vừa rồi mày nhỉ
Chân Mạc cười nhẹ nhàng, đứng dậy, liêu xiêu đi vào Cao Viên. Đi been a few bước, cô quay lại, Váy tay ​​for you mình, mắt nháy, vẻ mặt tươi tỉnh such as per chưa xảy ra chuyện gì, gửi cho Phụng Kiều one hôn ​​gió: "Bye bye, sớm gặp lại mày, con quỷ à! "

Toàn bộ quang cảnh đẹp đê of Cao Viên chìm dần in màn đêm nuốt gọn bóng hình cao lớn of a người đàn ông đang tiến vào. Cái bóng tiến về Phía phòng ngủ, nhẹ nhàng van cửa, rồi hướng về Phía chiếc giường lớn đặt between the phòng. Trên that, đang has thân hình one cô gái loay hoay in the giấc mộng mị cô đơn. Bàn tay phải dịu dàng xoa hai đôi mày chau lại of cô, one bên giường sup xuống Bottom sức nặng of the person this. Đêm out Cao Viên, vẫn tĩnh mịch such as cũ ...
Nắng lên to each khe hớ of mành treo chiếu Roi một góc phòng làm Chân Mạc must dui mắt. Bước xuống giường, one thứ đồ vật đập vào mắt Chân Mạc make tỉnh táo lại - chiếc áo vest đen of Phương Ngạo Quân đang khoác lên lưng ghế tại bàn trang điểm. Nhìn lại mình, hoàn hảo do not have a dấu vết able nghi, Chân Mạc nghĩ mấy ngày qua chắc anh was thỏa mãn hoàn toàn.
Phương Ngạo Quân tao nhã ngồi vắt chéo chân trên sô pha tại phòng khách, nắng sớm chiếu lên người làm anh as thêm rực rỡ. Anh đi môt tuần, tóc dài have more than one chút as thêm nét lãng tử.
Chân Mạc ơi, mày đã yêu one người đàn ông quá level chói Lợi thế này, mày has dũng khí held anh ấy bên mình không hả Chân Mạc. Cô cười giễu in lòng, bước xuống cầu thang đi thẳng vào bếp in. Nghe tiếng chân bước, Phương Ngạo Quân rời mắt from a Tablet nhìn về Phía Chân Mạc. Anh mỉm cười cất tiếng gọi: "Ngủ ngon no nào, công chúa của anh?".
Chân Mạc no quay đầu lại, chỉ chăm chăm băm cắt thức ăn trên mặt bàn bếp làm bằng đá hoa cương. Phương Ngạo Quân also quen với việc bị cô làm lơ, anh chủ động đứng lên, tiến về Phía cô, Dưới cánh tay dài bao vây cô in lồng ngực, hít hà mùi hương trên da thịt of cô, nhẹ nhàng âu yếm: " Mới sáng sớm have dỗi rồi, ai làm cho công chúa nhỏ của anh giận vậy? ".
Nói rồi anh gục đầu xuống vai cô, tay lần to eo, ôm chặt ché, nhẹ thở ra one hơi dài: "Nhớ anh no? "làm cả người Chân Mạc chạy lên. Cô quay đầu lại, cười cười đẩy người Phương Ngạo Quân ra:. "Em đang làm đồ ăn, làm hết người bây giờ, anh ra phòng khách ngồi chơi chút đi"
Phương Ngạo quân hài lòng nhìn Chân mạc ngoan dịu in lòng anh , véo mũi cô đầy yêu thương: "Được rồi, nhanh lên nhé, anh đói quá rồi, đêm qua to giờ chưa có gì in bụng đâu". Câu nói của anh làm tim cô Khùng lại one chút, but only one nhịp thôi rồi lại bình tĩnh trở lại. Cô biết mà, cô biết đêm qua anh đi đâu gặp ai and cơ mà, no có gì ngạc nhiên cả. - Mấy ngày qua chắc anh làm việc vất vả lắm ... ..Chân Mạc buột miệng, tiếng cô cao than mọi while. "Ừ, may chút rắc rối cần giải quyết ...."
Phương Ngạo Quân thờ ơ đáp during đang chăm chú xem tin tức trên máy tính bảng. Bữa sáng diễn ra ấm cúng vui vẻ and as bình thường. Anh hoi em trả lời. Chân Mạc is người buông chén xuống trước. Cô nhìn Phương Ngạo Quân đối diện mình đang ăn much ngon lành, lòng bỗng ngày up one nỗi chua xót khó tả. Cảm receive ánh mắt nóng bỏng of cô, anh ngước lên nhìn, nháy mắt tinh nghịch, trở về bộ dáng đào hoa phong tình Cap có:. "? Sao, thấy anh đẹp trai quá hả"
"Ừ, anh đẹp trai to nỗi đau lòng ... ". Chân Mạc đùa theo.
"Cái này do not trách anhđược, ai biểu ông trời tạo ra anh quá hoàn mỹ and they xuất chứ."
Anh cười vang khắp căn phòng. Có lẽ, be nhìn ngắm anh vui vẻ at this time is ân huệ cuối cùng of Chân Mạc.
- Ngạo Quân this, anh has encountered nữ diễn viên nổi tiếng Trương Nghinh Tử chưa nhỉ?
- Sao thế? Dạo này em cũng quan tâm to showbiz à? - Không, em thấy hình cô ấy trên báo, cô ấy đẹp quá làm em tò mò one chút.
-. Ừ, gặp rồi, per hợp tác quảng cáo cho str khách sạn 5 sao tại Thượng Hải of gia đình anh
Chân Mạc dò hỏi thêm while thấy anh chưa có mặt trong tâm trạng thoải mái: "Ồ vậy à, cô ấy ngoài đời such as thế nào thế?". Thấy Chân Mạc khá hứng thú, Phương Ngạo Quân cười cười trả lời: "Cũng bình thường thôi, no other users mà anh per gặp, cô ấy than người khác out chỗ gương mặt đẹp và thân hình bốc lửa, also khá is lễ phép and nghe lời, should trong khoảng thời gian ngắn leo lên vị trí nữ hoàng phim ảnh is điều dĩ nhiên .... "
Chân Mạc cười thầm in bụng, cô ấy must also like those người phụ nữ khác của anh, chói mắt về vẻ ngoài của anh, nói mê vì tài sản của anh and nhào vào anh such as the following con thiêu thân tìm kiếm ánh đền rực rỡ. Cô also one of that, buồn change.
Rửa xong đống chén bát, Chân Mạc tiến về Phía sô pha ngồi xuống cạnh Phương Ngạo Quân, Ngã đầu vào vai anh, bàn tay vuốt ve nếp áo sơ mi. Anh bỏ thuốc xuống, vòng tay ôm thắt lưng cô, bàn tay còn lại nâng mặt cô lên, trong down one nụ hôn dài Trần trọc. Biểu tình của cô still not changed sau 3 năm out bên cạnh anh, vẫn ngại Ngung and e thẹn per while hai thân thể đụng chạm nhau. Anh yêu chết been cái dáng vẻ động lòng người này. Không gần gũi cả tuần khiến cho lửa tình được khơi dậy mạnh mẽ.

Dù anh không thiếu đàn bà vây quanh, quấn quýt lấy anh, thỏa mãn anh nhưng cảm giác bên cạnh Chân Mạc vẫn là tuyệt vời nhất. Đó là lí do vì sao anh với cô có thể kéo dài đến tận bây giờ.
Tay anh luồn vào lớp áo rộng thùng thình của Chân Mạc xoa nắn. Đôi môi vẫn không ngừng hút lấy mật ngọt của cô. Quần áo rơi lả tả theo từng cử động thân hình của anh. Anh nhịn không được, vội vã lần mò tìm kiếm con đường bí mật đi vào trong cô. Cho đến khi anh được cô hoàn toàn bao phủ chặt chẽ và ấm áp, dưới thân phát ra tiếng nói nho nhỏ: "Phương Ngạo Quân, anh yêu em không?".
"Giờ này con hỏi anh à, anh đã nói rồi, anh yêu em, anh yêu em Mạc Mạc của anh..."
Theo mỗi tiếng yêu của anh là cử động mỗi lúc nhanh hơn. Cho đến khi cả hai ôm nhau cùng leo lên đỉnh hoan ái. Anh nằm phủ phục trên người cô, mồ hôi lấm tấm rơi xuống. Chân Mạc nhỏm dậy, với lấy chiếc áo sơ mi rộng. Cô vuốt mớ tóc rũ trước trán của Phương Ngạo Quân thì thầm: "Có lẽ đây là lần cuối cùng em hỏi anh điều đấy....".
Anh nghe không rõ, mở mắt hỏi lại: "Công chúa của anh mới nói gì thế, nói anh nghe nào!".
– Mình chia tay anh nhé! Phương Ngạo Quân như nghe tiếng sét bên tai, anh bật dậy, dựa vào sô pha, trên người trần trụi, đôi mắt ghim thẳng vào Chân Mạc, nhả từng chữ: "Em mới nói gì?"
– Em nói là mình chia tay!

"Ở đâu ra cho em cái ý tưởng điên rồ này?"
Anh bật một điếu thuốc, đôi mắt sắc lạnh như muốn thôi miên người đối diện. Chân Mạc cảm thấy áp bức, quay mặt đi: "Em cảm thấy thời gian ở bên nhau như vậy là đủ rồi....".
– Đủ là đủ thế nào, ai cho em có quyền đòi chia tay!
Phương Ngạo Quân lạnh lùng mở miệng, giọng đanh lại.
– Bây giờ em muốn thoát khỏi anh, như thế nào mới được?
– Em không có quyền quyết định chuyện này, khi nào anh đồng ý chia tay với em, em mới có thể thoát đi. Nhớ kỹ điều đó, anh không muốn nghe điều vớ vẩn này lần thứ hai, đây là lần đầu tiên và duy nhất!
Phương Ngạo Quân rít lên, sau đó quay người lên lầu, bỏ lại Chân Mạc ngồi sụp giữa phòng khách.
Phụng Kiều y hẹn đi đến Angels Coffee đã thấy chân Mạc ngồi đó từ lúc nào. Cô cười cười ngồi xuống.
– Hôm nay rảnh hay sao mà hẹn tao ra đây?
Chân Mạc đẩy về phía cô tách capucchino còn nóng hổi, giương môi phụ họa: "Nhớ mày nên kêu mày ra, không được sao?".
Phụng Kiều nhìn thấy biểu tình của cô thì cười lớn hơn, ngón tay điểm vào trán cô: "Thôi cô nương, có gì nói đi".
– Mày kiếm giùm tao thông tin du học ở Anh nhé! Tốt nhất là ở LonDon. Ngụm cà phê đang uống dở dang trong muốn như muốn phun ra ngoài, Phụng Kiều tợn đôi mắt kẻ đen nhìn Chân Mạc: "Mày nói gì?"
– Tao tính kiếm đường đi du học. Phụng Kiều thở dài: "Quyết định chắc chắn rồi à?". Chân Mạc im lặng không trả lời thêm.
Phía bên kia đường, nhìn ra từ tấm kính trong suốt, chiếc Roll-Royces quen thuộc chói mắt dừng xịch lại, cô gái xinh đẹp với những lọn tóc xoăn như búp bê yểu điệu bước xuống xe, vòng tay ôm chặt eo người đàn ông hoàn mỹ bên cạnh. Cả hai âu yếm bước vào trong tiệm trang sức khiến nhiều người quanh đó vùa ngưỡng mộ vừa ghen tức. Họ thật đẹp đôi, đều giàu có, đều nổi tiếng và đặc biệt đều sở hữu ngoại hình nổi bật đến mức đả thương người khác. Nhìn thấy ánh mắt chăm chú của quần chúng, cô gái thẹn thùng nép vào lòng người đi cùng, còn người đàn ông chỉ thản nhiên quét đôi mắt nâu khắp một lượt, khẽ nhếch miệng cười.
Ở đối diện, trong quán Angels Coffee, Chân Mạc và Phụng Kiều không bỏ sót bất cứ chi tiết nào. "Tao có gửi chỗ mày sổ tiết kiệm, mày xem đủ không, nếu không thì báo cho tao, kiếm giùm tao khóa học thiết kế nhé. Càng sớm càng tốt!". Chân Mạc quay đầu nhìn Phụng Kiều chớp chớp mắt dứt khoát.
"Ừ, biết rồi, yên tâm, tao giúp cho, có gì rảnh rỗi tao quá đó shopping với mày!". Phụng Kiều gật đầu tán thành. Hai cô gái ôm nhau cười, có giọt nước mắt đâu đó chảy vào trong lòng không ai biết.
Một tuần mới lại đến, đang ở công ty, đột nhiên có một số điên thoại lạ gọi vào máy cho Chân Mạc. Người trong điện thoại tự xưng là của đại diện cho một học viện thiết kế bên London muốn hẹn gặp cô để trao đổi thêm chi tiết. Chân Mạc nhanh chóng gật đầu và cho một cái hẹn.
Tan tầm, cô đến quán cà phê ngoài trời trước cửa công ty. Một người đàn ông mạc vest thẳng thớm đã ngồi đợi sẵn. Anh ta còn khá trẻ, chỉ trên dưới 30, đầu tóc gọn gàng, thân hình cao gầy, da trắng, đeo một gọng kiếng màu bạc. Thấy Chân Mạc đi đến, anh ta lưu loát kéo ghế và tự giới thiệu khi cả hai đã yên vị.
– Tôi tên Lưu Khải. Hiện là đại diện cho học viện Marangoni. Phụng Kiều nhờ tôi giúp đỡ cô làm thủ tục nhập học.
– Tôi là Chân Mạc. Cám ơn anh đã giúp đỡ
Lưu Khải nheo mắt sau cặp kính, hóm hỉnh trả lời: "Tôi chưa biết giúp đõ cô như thế nào mà cô đã cám ơn làm tôi ngại quá đấy!". Ngữ điệu vui vẻ bình thản của Lưu Khải làm Chân Mạc cảm thấy thoải mái. Hai người trò chuyện như những người bạn thân lâu ngày không gặp đến khi trời tối lúc nào không hay. Lưu Khải lịch sử ngỏ lời muốn đưa cô về, Chân Mạc không có vẻ gì là từ chối, nhanh chóng đọc địa chỉ. Đến trước Cao Viên, Lưu Khải dừng xe, nhẹ nhàng vươn người cởi dây đai an toàn cho Chân Mạc rất tự nhiên sau đó anh mở cửa xe tiễn Chân Mạc đến tận sảnh.
Bước chân vào nhà, Chân Mạc rờ rẫm tìm công tắc đèn dột nhiên căn phòng bừng sáng. Ngồi giữa phòng khách là Phương Ngạo Quân. Anh dựa vào sô pha, nhìn chằm chằm Chân Mạc.
– Đi làm về trễ thế?
Cô ậm ừ trả lời cho qua: "À, công ty có việc nên về trễ, em không biết là anh đến hôm nay, để em thay đồ xong sẽ làm cơm ngay.".
– Được rồi, ngồi xuống đây!
Chân Mạc ngập ngừng tiến đến sô pha, chưa đi được 3 bước, cô bị Phương Ngạo Quân kéo ngã nằm lên người anh. Tay anh vuốt ve đôi môi mềm của cô, nhỏ giọng: "Em học đâu ra cái kiểu nói dối này vậy?".
Chân Mạc rùng mình, cúi gằm mặt.
– Thằng đó là ai? Thời gian anh không ở anh ở đây em có vẻ vui vẻ thoải mái quá nhỉ?
Chân Mạc lắc đầu trả lời: "Chỉ là người bạn lâu năm không gặp."
– Thế ư, hắn không phải là người tình của em chứ, không phải là do hắn mà em đòi chia tay đấy chứ?
Chân mạc lúc này càng liều mạng lắc đầu: "Không... không phải... anh đừng hiểu lầm....".
Phương Ngạo Quân mắt lạnh dò xét khắp người Chân Mạc, hài lòng không tìm ra điểm khả nghi, anh buông cô ra, xoa đầu: "Đi tắm đi, hôm nay không nấu cơm, anh đưa em ra ngoài ăn tối."

Chiếc Lamborghini Aventador màu cam đỏ nổi bật lướt nhanh trên phố. Chỉ một lát sau, nó dừng lại trước một nhà hàng Pháp sang trọng. Dù đã ở bên anh đã lâu, nhưng Chân Mạc vẫn không thoát được cảm giác bị khớp khi đến những nơi đắt tiền xa hoa này. Cô run run vào vào cánh tay anh bước lên bậc. Có vẻ như Phương Ngạo Quân là khách quen ở đây, đích thân quản lý bước ra đón tiếp và bắt chuyện niềm nở.
Khi đi yên vị tại chỗ ngồi, Phương Ngạo Quân búng tay gọi món ăn. Chân Mạc yên lặng để anh an bày mọi thứ. Lúc nào cũng vậy, anh luôn là người dẫn dắt và cô chỉ cần thuận theo mà thôi. Món ăn được bưng ra, thơm phức và đẹp mắt, quả là có tiền thì thịt người còn mua được huống chi mấy món này.
Có bóng người tiến lại bàn của hai người. Người đàn ông mập mạp, gương mặt hồng hào vì rượu cung kính chào hỏi Phương Ngạo Quân, sau đó hồ hởi gợi chuyện trong khi anh ngồi thờ ơ như một bậc đế vương không buồn nghe những tên nô tài nịnh bợ:
– Không ngờ gặp được Phương Tổng ở đây, cho tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe của lệnh tôn ở nhà nhé! Nói đoạn ông quay qua Chân Mạc, nâng ly rượu thủy tinh đế dài mời mọc: "Ai nha, đây có phải là tiểu thư Cao Nhã Thư của tập đoàn Cao thị không nhỉ. Rất vui được gặp cô ở đây. Tôi có nghe nói về lễ đính hôn của Phương Tổng và Cao tiểu thư đây ở Singapore nhưng thật tiếc là không bay về kịp, tuy nhiên, phu nhân nhà tôi đã thay tôi đến chúc mừng, mong hai vị bỏ qua cho."
Chân Mạc rơi nĩa xuống đĩa kêu lên một tiếng keng, ngẩng mặt nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt. Ai là Cao Nhã Thư, cô không biết, biểu tình trên gương mặt mờ mịt vô cùng. Người đàn ông vẫn đứng đó khua môi múa mép: "Hai vị nhìn thật xứng đôi, trai tài gái sắc...." chỉ khi nhận được ánh mắt sắc lạnh của Phương Ngạo Quân, hắn mới biết mình thất thố, vội vàng cáo lui.
Anh tiếp tục chăm chút cho bữa ăn tối của Chân Mạc như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thấy anh không muốn giải thích, Chân Mạc cũng im lặng, nuốt rệu rạo những món ăn được anh đưa qua. Bữa tối trải qua thật tẻ nhạt.
Tắm rửa qua loa, Chân Mạc lê người nằm phịch xuống giường ngủ. Như thường lệ, Phương Ngạo Quân vòng tay qua ôm lấy thắt lưng cô từ phía sau, tiếng hít thở đều đặn, Chân Mạc chẳng buồn quay lại, lập tức nhắm mắt Đến nửa đêm, cảm giác lưng hơi lạnh, cô hé mắt, Phương Ngạo Quân rời giường từ lúc nào, anh đứng trước ban công nghe điện thoại, có lẽ thấy cô ngủ say, anh cũng không giữ ý đứng nói chuyện điện thoại ngay trong phòng.
– Anh biết rồi, em ngủ đi, thức khuya sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy, như thế làm sao trở thành cô dâu đẹp nhất được chứ.... Được rồi, anh cũng ngủ đây, yêu em.
Môi anh làm cử động một nụ hôn, sau đó tắt điện thoại. Chưa được mấy giây, nó lại báo hiệu cuộc gọi đến lần nữa, anh phiền toái bóp bóp đầu, nhận cuộc gọi:
– Được rồi, con biết rồi, mọi thứ không phải đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao? Ngày định là đầu tháng 9 sắp tới còn gì.....Những thứ đó, con sẽ giải quyết... chỉ là chơi qua đường thôi.... Con biết cân nhắc mà....có bao giờ chuyện gì vào tay con mà không giải quyết được không?....Mấy cô gái ấy hả dễ thôi mà.... Được rồi, khuya rồi, con ngủ đây, đừng gọi điện thoại nữa đấy!
Anh tắt luôn nguồn, đi đến giường, nằm xuống, tay lại quàng qua eo Chân Mạc, kéo cô về phia anh, ôm chặt. Cảm giác đau đớn tuyệt vọng trào lên cổ họng, nước mắt thi nhau chảy xuống ướt một mảng gối. Đêm nay, Chân Mạc không ngủ được.
Sáng hôm đó, Chân Mạc chủ động gọi cho Lưu Khải, hỏi anh có thể rút ngắn thồi gian được không. Lưu Khải báo cho cô một tin vui là hồ sơ của cô đã được trường chấp nhận cho học kỳ gần nhất vào tháng 9. Là tháng 9, tháng 9 này sẽ kết thúc tất cả, cô nhủ thầm, gục mặt xuống bàn, khóe mắt bỗng thấy cay kỳ lạ.
Tối về, Cao Viên hiện lên trong mắt cô đầy vẻ cô đơn và buồn tủi. Lặng lẽ nằm lên sô pha, cô với tay mở tivi, bấm đại kênh tin tức. Trên đó là hình ảnh của Phương Ngạo Quân chói mắt trong bộ comple đen sang trọng trong bản tin kinh tế với việc bắt tay hợp tác chính thức với tập đoàn Cao thị
– 1 trong những công ty hàng đầu về xây dựng và địa ốc hiện nay.
– Phương tổng, được biết ngài đã đính hôn bí mật với Cao Nhã Thư- con gái độc nhất của ngài Cao Hâm đây, vậy việc hợp tác này để chính thức công khai cho mọi người biết mối quan hệ giữa Phương gia và Cao gia?
– Cảm nhận của ngài về Cao tiểu thư là gì, cô ấy có ý kiến gì về quá khứ đào hoa và tình sử dày đặc của ngài không?
Phương Ngạo Quân hơi nhăn mặt nhưng rất nhanh đã trở về vẻ mặt trăng hoa phong tình của mình. Anh cười cười trả lời: "Mối quan hệ giữa Phương gia và Cao gia đã có từ lâu đời, chỉ là bây giờ tiến triển thêm một bước mơi mà thôi. Đối với tôi, Nhã Thư là cô gái tuyệt vời nhất và xứng đáng với vị trí mà cô ấy có được....."
Phụt, màn hình tivi tối om như cũ, Chân Mạc ôm đầu, gục mặt trong hai lòng bàn tay đã co cứng và mệt mỏi. Đêm, 1 tin nhắn ngắn gọn gửi cho Phụng Kiều: "Đầu tháng 9 tao sẽ đi, trường chấp nhận rồi, nhờ mày chuyển tiền đóng phí nhập học cho tao. Chân Mạc!".
Cuối tuần, Phương Ngạo Quân xuất hiện tại Cao Viên. Chân Mạc vẫn bình thản như cũ, cô đi làm cơm, những món ăn mà Phương Ngạo Quân thích. Anh thích nhất là nhìn bóng hình cô cặm cụi bên bàn bếp trong chiếc áo sơ mi trắng dài đến gần gối. Lúc ấy trông cô nhỏ xinh và thanh thoát làm sao. Anh sẽ không nhịn được mà đến bên cô, ôm từ đằng sau, vùi mặt vào tóc cô, gặm gặm vành tai cô và nhìn thấy nó dần đỏ bừng lên như lúc này đây. Chân Mạc dừng động tác, khẽ nói: "Hôm qua em có xem tivi..."
Phương Ngạo Quân dừng động tác, xoay mặt cô lại: "Không đi chơi, ở nhà xem ba cái tin tức vớ vẩn đó làm gì?"
– Dù là vớ vẩn nhưng ít ra em cũng nắm được tình hình một chút....

Chân Mạc cười buồn đáp lại, rồi lại cất tiếng hỏi: "Anh suy nghĩ về đề nghị lần trước của em chưa?". Phương Ngạo Quân lùi lại, khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống cô lạnh giọng: "Anh đã nói là không nhắc đến chuyện đó nữa cơ mà!"
"Vậy anh muốn em làm sao đây, bám theo anh, chờ anh ban phát một chút thứ tình cảm mơ hồ trong hằng hà sa số các cô gái bên cạnh anh à, hay là em phải mòn mỏi chờ anh trong cái thứ quan hệ mập mờ hèn mọn này của mình hả, anh nói đi?" Chân Mạc đột nhiện quay lại, ném hết tất cả những thứ trên bàn bếp xuống, hét lớn, những giọt nước mắt nóng bỏng lao nhanh xuống môi, cổ, ướt đẫm gương mặt trắng xanh của cô , mặn chát và đắng nghét.
Biểu tình giận dữ đau đớn của cô làm Phương Ngạo Quân hoảng hốt, anh chùng xuống, tay xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Em đừng nghĩ linh tinh, rời khỏi anh, làm sao em sống được đây hả, không có ai bảo vệ, không có ai chở che, không có ai cho em dựa vào, em sẽ ra sao hả, suy nghĩ kỹ đi, chỉ có anh mới có thể lo lắng chăm sóc và cho em cuộc sống sung sướng đầy đủ như thế này thôi, hiểu chưa?"
– Phương Ngạo Quân, anh tưởng em đến với anh vì những thứ này sao, anh đánh giá thấp em quá vậy. Em đâu cần chúng, cái em cần, là tình yêu và sự chung thủy của anh nhưng anh có cho em được không.
Anh phiền táo bóp bóp trán, khan giọng: "Mạc Mạc, kết hôn chỉ là hình thức thôi, những vấn đề này rất phổ biến trong giới kinh thương, dù anh lấy vợ thì anh vẫn ở với em, chúng ta vẫn sống chung với nhau bình thường, anh vẫn thương yêu chiều chuộng e, chu cấp đầy đủ cho em, không có gì khác biệt cả, em đừng như vậy...."
– Nhưng em không thể chịu nổi, em ko chịu nổi bờ vai của anh đã có người khác tựa vào, đôi môi của anh hôn người khác, vòng tay của anh ôm người khác, thân thể anh nằm đè trên người khác.... Ngay trong khi em...em còn đang ở bên cạnh anh. Nó làm em ghê tởm.. ghê tởm anh dơ bẩn hiểu không?
Phương Ngạo Quân trừng mắt, gân xanh hiện rõ hai bên thái dương: "Em nói gì, ghê tởm anh?"
"Phải, ghê tởm vô cùng..." Chân Mạc nhìn thẳng vào mắt anh, gằn từng chữ.
– Em nghĩ em là ai mà có quyền ghê tởm anh. Anh làm tất cả cho em, yêu thương em mà em lại nói là ghê tởm anh. Mẹ nó em là cái gì mà dám quát nạt tôi ở đây. Không có tôi, em nghĩ em được như bây giờ chắc. Thiếu gì đàn bà bu quanh tôi mà tôi phải đi hạ mình dỗ dành một đứa tầm thường như em.
Anh quay ngoắt người lại, vớ lấy áo vest gần đấy, ào ra ngoài như cơn gió. Những lời nói của cô làm tổn thương lòng tự tôn của anh ghê gớm. Anh cao cao tại thượng như thế này mà chịu sỉ nhục của một cô bé con chưa hiểu chuyện đời như cô sao? Sau tiếng sập cửa rầm, là tiếng khóc rưng rức và những giọt nước mắt nóng bỏng của Chân Mạc. Lần đầu tiên cô và anh to tiếng như thế này.
Căn phòng trở về tối tăm như những ngày Phương Ngạo Quân không có ở đây. Nó âm u và cô đơn vô cùng, chỉ văng vẳng tiếng nhạc nho nhỏ da diết truyền vào đau đớn cắt lòng:
I let it fall, my heart,
And as it fell, you rose to claim it,
It was dark and I was over,
Until you kissed my lips and you saved me,
My hands, they were strong, but my knees were far too weak,
To stand in your arms without falling to your feet,
But there's a side to you that I never knew, never knew,
All the things you'd say, they were never true, never true,
And the games you'd play, you would always win, always win,
But I set fire to the rain,
Watched it pour as I touched your face,
Well, it burned while I cried,
'Cause I heard it screaming out your name, your name,
When laying with you I could stay there,
Close my eyes, feel you here forever,
You and me together, nothing is better,
'Cause there's a side to you that I never knew, never knew,
All the things you'd say, they were never true, never true,
And the games you's play, you would always win, always win,
But I set fire to the rain,
Watched it pour as I touched your face,
Well, it burned while I cried,
'Cause I heard it screaming out your name, your name
I set fire to the rain,
And I threw us into the flames,
Well, I felt something die,
'Cause I knew that that was the last time, the last time,
Sometimes I wake up by the door,
And heard you calling, must be waiting for you,
Even that when we're already over,
I can't help myself from looking for you,
I set fire to the rain,
Watched it pour as I touch your face,
Well, it burned while I cried,
'Cause I heard it screaming out your name, your name
I set fire to the rain,
And I threw us into the flames,
Well, I felt something die,
'Cause I knew that that was the last time, the last time, oh,
Oh, no,
Let it burn, oh,
Let it burn,
Let it burn.
Em thả trái tim mình rơi xuống
Trong khi chơi vơi, anh đã xuất hiện và nâng đỡ nó.
Màn đêm tăm tối, còn em tuyệt vọng,
Cho đến khi anh xuất hiện, hôn lên bờ môi và cứu vớt tình em.
Đôi tay em đủ mạnh, nhưng đôi chân lại quá yếu đuối... để có thể đứng trong vòng tay anh mà không gục ngã dưới chân anh.
Nhưng có điều gì đó ở anh mà em không bao giờ hiểu, không bao giờ hiểu được.
Những điều anh nói, tất cả đều là giả dối, là giả dối.
Những trò anh chơi, anh luôn là người thắng, người chiến thắng.
Nhưng em thắp bùng ngọn lửa trong màn mưa
Ngắm nhìn mưa trút xuống trong lúc chạm nhẹ vào mặt anh
Cứ để lửa bùng cháy và nước mắt cứ rơi,
Bởi em cảm thấy nó đang gào thét tên anh, gào thét tên anh.
Khi nằm bên anh, em có thể nằm mãi đó, nhắm nghiền đôi mắt
Cảm nhận anh mãi nơi đây.
Anh cùng em, ta bên nhau, không chi sánh bằng.
Nhưng có điều gì đó ở anh mà em không bao giờ hiểu, không bao giờ hiểu được.
Những điều anh nói, tất cả đều là giả dối, là giả dối.
Những trò anh chơi, anh luôn là người thắng, người chiến thắng.
Nhưng em thắp bùng ngọn lửa trong màn mưa
Ngắm nhìn mưa trút xuống trong lúc chạm nhẹ vào mặt anh
Cứ để lửa bùng cháy và nước mắt cứ rơi,
Bởi em cảm thấy nó đang gào thét tên anh, gào thét tên anh.
Nhưng em thắp bùng ngọn lửa trong màn mưa
Và vứt tình ta vào ngọn lửa
Em cảm thấy đâu đó có thứ đang chết đi bởi em biết... em biết rằng đó là lần cuối, lần cuối của đôi ta.
Đôi khi, em sực tỉnh bên ngưỡng cửa
Trái tim bị anh giữ nên cứ mãi ngóng chờ anh
Dẫu biết tình mình nay đã hết thật rồi
Em vẫn luôn không thôi kiếm tìm anh.
Nhưng em thắp bùng ngọn lửa trong màn mưa
Ngắm nhìn mưa trút xuống trong lúc chạm nhẹ vào mặt anh
Cứ để lửa bùng cháy và nước mắt cứ rơi,
Bởi em cảm thấy nó đang gào thét tên anh, gào thét tên anh.
Nhưng em thắp bùng ngọn lửa trong màn mưa
Và vứt tình ta vào ngọn lửa
Em cảm thấy đâu đó có thứ đang chết đi bởi em biết... em biết rằng đó là lần cuối, lần cuối của đôi ta.
oh, no
Cứ để lửa bùng cháy
Để lửa bùng cháy, oh
Để lửa bùng cháy!!!
Chân Mạc nằm co ro trên sô pha nhắm mắt, tiếng nhạc cứ lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ. Chân Mạc cảm thấy nỗi lòng của cô ca sỹ cũng giống y như mình vậy: rất muốn dứt tình ra đi nhưng lại khổ sở nắm lấy...

Một cái bóng cao lớn tiến vào phòng, nhìn vào thân hình run rẩy đang nằm giữa nhà, anh lắc đầu, thấy trái tim mình như rơi xuống, lặng lẽ ôm Chân Mạc vào phòng ngủ. Phương Ngạo Quân vuốt ve hàng mi dài của cô rồi đến từng sợi tóc mây dài đen mượt. Anh cười khổ, tự hỏi sao Chân Mạc không như những cô gái khác, để anh khỏi phải day dứt và lo lắng như vầy, cũng không thể nào buông tay. Với những người khác, chỉ cần vung một nắm tiền anh muốn thế nào cũng được nhưng Mạc Mạc của anh không như vậy, cô mạnh mẽ, độc lập và tự trọng vô cùng. Thế mới làm anh say đắm suốt 3 năm trời. Mạc Mạc của anh, anh hôn lên đôi môi cô, chặt chẽ bao vây cô trong lồng ngực của mình đè ép xuống mặt giường êm ái.
Trong giấc ngủ mơ màng, Chân Mạc cảm giác có người bên cạnh, cô mở mắt, gương mặt Phương Ngạo Quân phóng đại trước mắt. Anh đắm đuối hôn cô, bàn tay chu du khắp người cô đang lần lượt cở bỏ từng lớp quần áo dư thừa trên cơ thể 2 người. Cô nắm lấy cổ tay của anh, lắc đầu. Anh vội vào hôn lên môi cô trằn trọc mê man, giọng nỉ non đau khổ: "Cho anh, cho anh... Mạc Mạc, lần này thôi... hãy cho anh...".
Cô bỏ tay ra, ôm lấy gương mặt của anh, trong khóe mắt anh lấp lánh một giọt nươc trong suốt. Đêm đó có 2 bóng hình quấn quýt không rời. Phương Ngạo Quân nói với Chân Mạc hãy cho anh 1 tháng, đến tháng 9, mọi chuyện sẽ kết thúc, đến lúc đó, cô muốn quyết định như thế nào cũng được, anh không ngăn cản nữa. Chỉ xin cô trong thời gian còn bên nhau, hãy đối xử với anh bình thường như chưa xảy ra chuyện gì. Khi anh nói đến đó, anh gục đầu vào lòng cô, đôi vai run rẩy, vòng tay ghìm chặt lấy người cô như muốn dung nhập cả hai làm một, miệng lẩm bẩm mãi một câu: "Anh yêu em, anh yêu em mà...dù anh có kết hôn thì anh vẫn yêu em, vẫn ở bên em mà...Mạc Mạc em không hiểu sao?".
Sống với anh 3 năm trời nhưng đây là lần đầu tiên Chân Mạc thấy được một gương mặt khác của Ngạo Quân: yếu đuối, đau đớn, vô lực và sợ hãi....
Anh nói là làm, trong suốt những ngày này, anh quấn quýt cô không rời, anh đưa cô đến những nơi tuyệt nhất, sang trọng nhất, thưởng thức những món đắt tiền nhất. Chân Mạc mỗi lần như vậy lại nhìn anh cười dịu dàng, 10 ngón tay đan chặt vào nhau, móng tay đâm vào thịt đau rát. Anh đâu biết mỗi tối cô đều theo dõi tin tức chuẩn bị lễ thành hôn và khánh thành khu nghỉ dưỡng 6 sao của hai tập đoàn Phương gia và Cao gia. Tim cô cứ rỉ máu theo những ngày theo anh cười nói bên ngoài mà bên trong héo hon thảm hại theo từng trang báo mà cô nhặt nhạnh được.
Một ngày cuối tháng 8, Phụng Kiều hẹn Chân Mạc ra ngoài. Trùng hợp lúc đó Phương Ngạo Quân có việc bận phải đi. Cô thu xếp đến nơi hẹn thì thấy cô bạn thân đang ngồi nói chuyện vui vẻ với Lưu Khải. Chân mạc tiến đến lịch sự bắt tay Lưu Khải rồi ngồi xuống ghế.
– Sao rồi, thu dọn xong chưa?
Phụng Kiều lên tiếng hỏi thăm. Lưu Khải cũng chìa ra cho cô một vài giấy tờ cười nói: "Giấy mời nhập học đã được gửi về, Visa cũng xin xong, vé máy bay cũng đã đặt rồi. Mạc Mạc yên tâm rồi chứ!".
Anh bắt chước Phụng Kiều gọi cô thân mật như thế. Chân Mạc nhìn đống giấy tờ, nhếch một bên khóe miệng lên: "Cám ơn anh, tốt quá rồi!".
Tiếng nói phát ra từ màn hình lớn giữa quảng trường gây sự chú ý cho mọi người gần đấy, 3 người họ cũng không ngoại lệ. " Đây là lần đâu tiên, hai gia tộc quyền quý Phương gia và Cao gia xuất hiện đầy đủ và cùng nhau như thế này. Cuộc gặp mặt này nhằm thông báo lễ thành hôn của Phương Ngạo Quân và Cao Nhã Thư diễn ra trong vài ngày tới . Đôi trai tài gái sắc là tâm điểm cho mọi hoạt động của hai đai gia tộc trong suốt thời gian qua...."
– Đẹp đôi nhỉ. Cả hai đều là người hoàn mỹ , xuất chúng và giàu có. Đứng chung với nhau thật là xứng...!
Lưu Khải cảm thán, nhìn chăm chăm vào màn hình. Hóa ra Phương Ngạo Quân có buổi họp báo gần đó nên chương trình được truyền trực tiếp đến màn hình lớn ở nơi này. Đôi mắt Chân Mạc trong suốt nhìn lên tivi lớn. Cô không còn dư dả nước mắt để khóc nữa rồi.
Lưu Khải lái xe đưa hai cô gái về nhà. Trên đường đi ngẫu nhiên gặp đám đông túc trực trước cửa khách sạn Kim King II gây kẹt xe. Phụng Kiều nóng nảy chửi um lên. Đột nhiên người kế bên xuống xe từ lúc nào. Phụng Kiều lo lắng cũng mở cửa xuống theo, bàn tay nắm chặt cổ tay của Chân Mạc. Đoàn người lộng lẫy theo thảm đỏ bước ra ngoài sảnh. Họ nói cười vui vẻ, bắt tay nhau, chụp hình lưu niệm với nhau và trả lời phóng viên.
Trong đám đông, thân ảnh của Phương Ngạo Quân vẫn vô cùng nổi bật và rực rỡ. Anh mặc một bộ Comple trắng của Armani, thắt nơ đen của Gucci, toàn bộ đều do một tay Chân mạc chuẩn bị cho anh và giờ anh đứng đây, xuất hiện nơi này, cánh tay choàng qua eo người con gái tên Cao Nhã Thư đầy âu yếm, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt tóc cho người ấy mà không phải là cô.
Hình ảnh này lọt thẳng vào mắt Chân Mạc.
Cô đứng sau lưng hàng phóng viên và những người tò mò, bị chen chúc, xô đẩy, đạp lên chân nhưng không có cảm giác đau. Lúc này đôi mắt cô như có nam châm hút mạnh về phía đôi kim đồng ngọc nữ kia. Cảm giác nóng bỏng đập vào đại não của Phương Ngạo Quân. Anh ngước mắt lên. Chân Mạc đứng đối diện với anh, một chiếc áo sơ mi đơn bạc, bị mọi người vần tới vần lui đến nghiêng ngả nhưng đôi mắt vẫn đau đáu nhìn về phía anh. Bàn tay anh đang vuốt ve gương mặt của cao Nhã Thư khựng lại, thân hình cứng dờ, mặt tái nhợt hẳn. Mạc Mạc của anh, Mạc Mạc của anh đang đứng bên kia đường nhìn về phía này đầy đau đớn.
Anh muốn tiến lên, nắm lấy bàn tay cô, che chở cô khỏi dòng người hỗn loạn. Anh đang nghĩ đến đó thì chợt nhìn đến nụ cười của Chân Mạc. Cô cười nhẹ gật đầu như một lời chào, rồi kéo tay Phụng Kiều rời khỏi đám đông ấy.
Tối, Phương Ngạo Quân trở về, Chân Mạc đang lui cui trong bếp, hôm nay cô nấu rất nhiều món, đều là những món mà cả hai thích ăn nhất. Phương Ngạo Quân thở phào một hơi, tiến đến ôm cô từ phía sau. Chân Mạc giật mình quay lại, cô cười nói: " Anh đi tắm đi rồi ra ăn cơm, sắp xong rồi!"
Phương Ngạo Quân nhìn môt bàn đầy thức ăn, tròn mắt hỏi: "Hôm nay là ngày gì mà thịnh soạn thế?" Chân Mạc gắp liên tục vào chén cho anh: " Phải bồi bổ cho anh chứ, mấy ngày nữa sẽ mệt và bận bịu lắm đấy!"
Ngạo Quân ăn không nghỉ: "Không biết mấy ngày nữa thế nào nhưng giờ thì đúng là bận bịu với cái núi thức ăn em gắp cho anh đây"
"Ngày mốt anh kết hôn rồi, phải bồi bổ mới làm chú rể đẹp trai nhất được....". Chân Mạc nhẹ nhàng thở ra một hơi làm Ngạo Quân khựng lại. Không để ý biểu tình cứng đờ trên mặt anh, tay cô thoăn thoát thu dọn chén dĩa, miệng không ngừng nói: "Mai em hơi bận, em hẹn đi sắm đồ với Phụng Kiều rồi, có việc gì thì gọi điện thoại cho em nhé". Nói xong cô bước lên lầu để Ngạo Quân khổ sở nhai những hạt cơm đắng nghét còn lại trong miệng.
Ngày hôm sau Chân Mạc ra ngoài từ sớm, khi Ngạo Quân vẫn còn say ngủ bên cạnh. Hôm nay cô phải đi sắm sửa cho mình nhiều thứ chuẩn bị cho cuộc sống mới bên Anh. Phụng Kiều thở dài: "Con quỷ à, mai là chúng ta chính thức xa nhau rồi...!".
Chân Mạc lém lỉnh điểm vào mũi cô: "Nhớ tao thì qua thăm tao đấy nhé!".
Phụng Kiều cúi người chọn chọn vài đôi giày bít, miệng nói nhỏ: "Mai cũng là lễ thành hôn của Phương Ngạo Quân phải không?".
Cô ậm ừ: "Ừ, hình như là vậy...!".
Phụng Kiều đột nhiên nắm lấy tay cô: "Thôi vậy là tốt rồi, từ từ mọi chuyện sẽ ổn". Chân Mạc mỉm cười, cô rất hi vọng là con tim mình sẽ ổn.
Trở về, Phương Ngạo Quân đang ngồi trên sô pha. Chân Mạc tiến đến bên anh, nhẹ nhàng ngồi xuống xoa lên hai má anh nũng nịu: "Hôm nay không đi đâu sao mà ngồi nhà thế?".
Anh ôm lấy cô kéo vào long: "Chờ em về". "Đợi em về nấu cơm cho anh phải không?". Anh cười cười: "Sao toàn nghĩ xấu anh thế?"
Chân Mạc kéo tay anh: "Đi nào, hôm nay phụ em nấu cơm!". Ăn uống phủ phê xong, Phương Ngạo Quân theo thường lệ muốn đi tắm. Khi quần áo được cởi sạch anh nghe có tiếng gõ cửa. Mở ra, Chân Mạc đỏ mặt đang đứng đó. Cô chỉ quấn một tấm áo lụa mỏng ngập ngừng nói: "Em tắm cho anh".
Chưa kịp để anh trả lời, cô bước vào, đóng cửa, cởi tấm áo choàng ra phơi bày tất cả trước mặt anh. Bàn tay cô lướt trên những cơ bắp săn chắc của anh, nhẹ nhàng nép người vào sát anh. Đôi môi dán lên mặt anh mời gọi. Lần đầu tiên Chân Mạc chủ động. Phương Ngạo Quân bị kích thích tột cùng, ôm chặt lấy cô đốt cháy lửa tình trong hai cơ thể đang vô cùng thèm khát. Anh rên rỉ, vặn vẹo, thống khổ rồi cuối cùng trở thành những lời van xin: "Đừng xa anh được không, Mạc Mạc... ở lại bên anh...xin em... xin em...".Chân Mạc ứa nước mắt, ghì chặt gương mặt anh vào ngực mình, để anh không phát hiện ra rằng cô đang khóc.
Đêm đó có hai con người điên cuồng cắn nuốt nhau như muốn khảm đối phương vào tâm can của mình.
Lặng kẽ kéo vali, Chân Mạc bắt taxi đến sân bây. Phương Ngạo Quân đã rời đi từ sớm để chuẩn bị hôn lễ. Trước khi đi, anh khẽ khàng hôn bên tai cô: "Lát trưa anh về, nhớ đợi anh...." khiến cô run rẩy không thôi, chỉ muốn lập tức ngồi dậy ôm chặt lấy anh không rời đi.
Tiếng nói lanh lảnh của nhân viên phát liên tục trên loa thông báo kèm theo tiếng gót giày nện trên nền gạch thúc giục hành khách: "Chuyến bay từ thành phố A dến London sắp sửa cất cánh, quý khách đi chuyến bay này nhanh chóng hoàn thành thủ tục và lên máy bay...".
Hôm nay, toàn thành phố A nhộn nhịp hẳn lên. Trên tất cả các báo là những dòng tít lớn đập vào mắt người xem: "Sáng nay, lúc 9h30 lễ thành hôn của ngài Phương Ngạo Quân và tiểu thư Cao Nhã Thư sẽ được tổ chức tại khu phức hợp 6 sao King's Queen Đệ Nhất với sự tham gia của hàng nghìn quan khách tai to mặt lớn của ngành kinh tế chính trị và tài chính cùng các ngôi sao hạng A nổi tiếng...."
Đúng 9h30, máy bay cất cánh hướng về thành phố sương mù London. Cao Viên chìm trong tĩnh lặng, 3 năm hạnh phúc tại đây chỉ còn gói gọn trong tờ giấy nhỏ được viết vội vàng: "Tháng 9 rồi, mình chia tay anh nhé!"

2 năm sau
Tầng 68 Tòa nhà Top Brands...
Người đàn ông đứng trong căn phòng xa hoa, trước mặt là tấm kính dày trong suốt, nhìn xuống dưới là toàn bộ quang cảnh thành phố, cảm giác như mình dẫm lên hết thảy, mọi thứ đều nằm dưới chân. Đúng, chính là làm chủ toàn bộ thế giới trong ánh mắt.
Nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ, hắn quay lại, một thân vest đen hàng hiệu đắt giá ôm lấy thân hình hoàn hảo theo từng cử động của hắn, làm nổi bật lên phong thái cao ngạo và tự tin của mình. Hình ảnh ấy ko khỏi khiến cho trái tim của những nhân viên nữ đập rộn lên.
Hắn lạnh lùng bàng quang hết thảy, chỉ như một người xem hài kịch đứng bên lề thưởng thức sự trình diễn của mọi người.
-Có chuyện gì vậy thư ký Trần?
Cô gái được gọi là thư ký Trần hơi ngượng ngùng cúi mặt xuống, thấp thoáng thấy những rặng mây đỏ trên hai gò má, trong mắt hắn, đó quả đúng là một hình ảnh rất dễ thương đến buồn cười. Thật ra hắn cũng khá hưởng thụ những tình huống như thế này, nó khẳng định được sức hấp dẫn của hắn nhiều đến chừng nào. Nhưng chúng chỉ có thể dừng lại ở mức này, ko hơn, bởi hắn sẽ ko cho phép ai đến gần hắn thêm bước nào nữa. Chỉ cần họ đứng từ xa ngưỡng mộ hắn, yêu mến hắn, mơ tưởng đến hắn là đã nằm trong giới hạn chịu đựng của hắn.
-Cuộc họp đầu tuần sẽ diễn ra trong vòng 10 phút nữa, các trưởng bộ phận cùng giám đốc và phó giám đốc đang đợi ngài! Thưa Phương tổng....!
-Được.
Nhìn bóng dáng người đàn ông hoàng kim giàu có và đầy quyền lực kia tiêu sái bước đi, người ta tự hỏi, nhân vật tầm cỡ đến mức nào mới có thể thu phục lòng hắn.
—————–
Sân bay quốc tế
Người phụ nữ sắc sảo, môi đỏ mọng, đang đứng gõ gõ những ngón tay thon dài lên thành ghế, đã trễ hơn nửa tiếng mà vẫn chưa thấy bóng dáng người muốn gặp, hết sức sốt ruột.

-Kiều Kiều...!
Quay đầu lại, thân ảnh gầy gầy quên thuộc đang đứng vẫy tay ngoài cửa ra, Phụng Kiều ào ào chạy tới, oán trách một tràng dài: "Con quỷ...mày đi suốt 2 năm, ko thèm liên lạc thăm hỏi gì tao...đáng hận...đáng ghét..."
Chân Mạc nhăm mày chịu đựng bàn tay vung vẩy của Phụng Kiều, cười nói: "Sorry, sorry, qua đó là lao đầu vào học luôn, sau đó lại đi làm thêm, ko có thời gian r ảnh, mỗi ngày sáng học đến tối muộn về là lăn ra ngủ luôn, mày ko thấy tao gầy đi nhiều à, tha cho tao lần này được ko...!"
Quay Chân Mạc một vòng, Phụng Kiều lúc này mới nguôi nguôi, gật gù nói: "Đúng là gầy đi nhiều, con quỷ, mày cũng phải chú ý sức khỏe chứ, vì điểm này mà tao tha cho đấy, bây giờ về là tốt rồi, về đây, tao tẩm bộ cho mày trắng trẻo mập mạp trở lại."
Nói xong hai t ay nhéo vào hai gò má trắng bong b óc của Châm Mạc, hài lòng nhìn thấy con bạn thân nhíu mày mới buông ra, vui vẻ kéo vali ra ngoài, một đường hướng về phía chiếc xe màu đỏ bắt mắt đang chễm chệ nằm bên rìa bãi đậu. Nắng chiều hắt lên gương mặt tươi tắn của hai cô gái trẻ xinh đẹp khiến con đường đi trở nên rạng rỡ hơn rất nhiều và thu hút rất n hiều anh mắt của người đông qua lại.
Cuối cùng cũng trở về rồi!

Trước mắt là cái một cái đầu quấn khăn to sụ cắm mặt vào laptop, Phụng Kiều chán nản, quăng cái gối vào một đống bùi nhùi trong góc phòng, chống nạnh mắng: "Mạc Mạc, chị cho cô em hai lựa chọn, 1 là vào bếp ăn tối rồi đi ngủ, hai là đến Golden Age với chị, chứ chị là chị ko đồng ý cho cô em cả ngày trời chúi mũi vào cái máy kia đâu đấy nhá!"
Chân mạc quay đầu, ôm gối, cười hề hề: "Có lựa chọn thứ ba ko?"
-Đi chết đi, Mạc Mạc...!
Chân Mạc ôm tai, bình thường Phụng Kiều có vẻ phong tình quyến rũ, gợi cảm chết người hoặc style sang trọng thanh lịch, mấy ai biết cô nàng này cũng có máu sư tử trong người, 1 tiếng rống giận càn quét cả một tầng lầu, cái này chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ" khủng khiếp"
Nịnh nọt chạy về phía Phụng Kiều, Chân Mạc ngoe nguẩy đuôi vuốt giận: "Ài, đừng nóng...đừng nóng...sắp xong rồi!"
-Xong cái gì cơ? Vừa nói, Phụng Kiều vừa đi đến máy tính nhìn vào.
-À...mình đang hoàn thành CV trực tuyến, về cũng được 1 tuần rồi, phải bắt tay tìm viêc thôi, ko thể ăn ko ngồi rồi được!
Phụng Kiều xoa xoa mái tóc dài đã lâu chưa cắt của Chân Mạc, phiền não: "Đã nói rồi, cậu có thể vào công ty mình làm, có mình đây, có thể chăm sóc cho cậu mà Mạc Mạc...!"
-Mình muốn tự ứng cử trước, nều khó khăn quá, lúc đó mình sẽ tìm cậu được ko? Bỏ phí bằng Thiết kế của Anh Quốc cũng rất là uổng phí!
Phụng Kiều nghe vậy cũng thôi, cầm lấy túi xách, chỉ vào bếp trừng mắt, rồi mới đi ra đóng cửa.
Chỉ hôm trước, Phụng Kiều ầm ỹ, ko đồng ý cho Chân Mạc dọn ra ở riêng, căn hộ của cô ở Tây Đại cũng khá rộng rãi, thêm một người cũng ko có gì lo lắng hay phiền toái, thế mà Chân Mạc cứ nằng nặc đòi ra ở riêng, tránh quấy rầy Phụng Kiều với bạn trai khi hai người cần không gian riêng tư lãng mạn, kết quả cuối cùng, Phụng Kiều đã đứng ở đây, căn hộ mới của Chân Mạc ở khu Hoa Mãn.
Tuy ko được bằng như chỗ ở của Phụng Kiều, nhưng cảm giác ấm áp thân thiết của căn phòng nhỏ nơi đây rất thích hợp vơi Chân Mạc. Điều tiên quyết là giá thành khá rẻ so với những nơi khác nằm gần khu trung tâm như ở đây.
Cho nên, cuối cùng, Phụng Kiều cũng đầu hàng, giúp Chân Mạc thu dọn đồ đạc chuyển đến nơi ở mới kèm theo những lời càm ràm muôn thuở.
Bắt đầu một cuộc sống mới!
—————
Sáng, tiếng điện thoại réo liên tục, Chân Mạc mắt nhắm mắt mở vơ lấy điện thoại trên đầu giường, mơ hồ "alo".
-Xin hỏi đây có phải là Ms Keira ko? Tôi gọi từ công ty thiết kế nội thất Blue Diamond mời cô 10 giờ sáng ngày mai đến công ty tại địa chỉ XX, đường XX để tham dự buổi phỏng vấn cho vị trí chuyên viên tư vấn về thiết kế nội thất.
Vâng dạ 3 4 lần liên tục. Chân Mạc lúc này mới tỉnh táo hoàn toàn, quá sức may mắn, chỉ mới gửi CV ứng tuyến cách đây hai hôm, đã có công ty hồi âm mời phỏng vấn. Tin mừng này nhanh chóng được truyền tới Phụng Kiều, hai cô gái đã có một ngày hết sức phấn chấn.
Để chuẩn bị thật tốt cho buổi phỏng vấn, Chân mạc đã dậy từ sớm, sửa soạn, chỉnh trang y phục. Nhìn cô b ây giờ đúngchuẩn của một office lady: tóc dài đen được búi gọn trên đỉnh đầu, chỉ chừa lại phần mái đã hơi dài. Áo sơ mi bằng lụa mỏng màu trắng được điểm xuyết bằng một khăn quàng cỏ màu xanh vẽ hoa vàng, chân váy bút chì đen ngang gối làm nổi bật đôi chân trắng ngọc thon dài. Một bề ngoài hoàn hảo cho một buổi phỏng vấn xin việc. Không quá xuề xòa, nhưng cũng ko quá nổi bật đến chói mắt.
Blue Diamond là một công ty thiết kế nội thất cũng khá có tiếng trong nước, có khoảng 5 chi nhánh trên khắp toàn quốc, nơi dự tuyển của Chân Mạc là tổng bộ. Điều quan trọng nhất thì đây là một trong những công ty ko trực thuộc tập đoàn Phương Thị hay Kim King và Cao Thị.
Hít một hơi, Chân Mạc chậm rãi sải bước vào tòa cao ốc Thịnh Phát, bấm thang máy lên tầng 15.
Người phỏng vấn là trưởng bộ phận nhân sự, đó là một phụ nữ tầm trên 35, ánh mắt sắc bén, tác phong nhanh nhẹn, cử chỉ tao nhã, nụ cười luôn thường trực trên đôi môi mỏng.
Buổi phỏng vấn diễn ra khá thuận lợi, ngoài việc trình bày về một số kinh nghiệm và hiểu biết về thiết kế nội thất trong nước cũng như những bản thiết kế gần đây, thêm phần so sánh vài điểm khác biệt giữa phong cách Châu âu và Châu Á thì buổi phỏng v ấn này cũng ko khác một buổi nói chuyện là mấy. Ms Elena- trưởng bộ phận nhân sự ko quên hỏi thăm cuộc sống bên Anh của Chân Mạc và tỏ ý khá hài lòng về cô. Tất nhiên vẫn là câu nói muôn thuở: "Công ty sẽ liên lạc với cô sau!" nhưng Chân Mạc rất tin tưởng, tin tưởng khả năng trình bày của mình, tin tưởng vào buổi phỏng vấn, quả nhiên kết quả ko làm cô thất vọng, sáng phỏng vấn, chiều đó, đã có thư mời đi làm vào ngày mai của Blue Diamond gửi đến với mức lương khá hậu hĩnh. Chân Mạc vô cùng phấn khởi, có thể nói mới về nước, đã gặp những chuyện may mắn, tất cả đều suôn sẻ, ko khỏi làm cho cô có cảm giác sảng khoái vui vẻ.
Tầng 68, tòa nhà Top Brands...
-Thưa chủ tịch, văn kiện thu mua Blue Diamond đã hoàn thành đầy đủ bao gồm con dấu cũng như chữ ký và thư báo của tổng giám đốc bên đấy, cả kế hoạch mở rộng lĩnh vực sang xây dựng và nội thất của tập đoàn Phương thị cũng nằm trong đây, mời ngài xem qua!
Một người đàn ông trung niên, khom người cung kính, chìa ra một tập hồ sơ, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, khẳng định là đã cấp tốc chạy lên đây.
-Tốt!
Câu nói ngắn gọn được cất lên bởi một giọng nam trầm đầy từ tính ko khỏi hấp dẫn người khác. Bàn tay ngọc cầm lấy, lật lật xem rất nhanh, cuối cùng hài lòng đặt lên bàn rồi ra hiệu tiễn khách.
Ráng chiều bao phủ lên mặt kính trong văn phòng rộng rãi xa hoa, nhuộm một màu đỏ rực lên thân hình cao ngất của người đàn ông đang đứng giữa phòng, ko khỏi làm người ta hình dung đến hình ảnh những bạo quân khát máu ngày xưa.
Mà định nghĩa như vậy cũng ko sai biệt là bao, Phương Ngạo Quân, cái tên ấy cũng ko khác bậc quân vương trong mắt giới làm kinh tế và chính trị.
Chưa bao giờ hắn thất bại trên thương trường, và lần này cũng vậy, rất dễ dàng và nhẹ nhàng để thâu tóm công ty Blue Diamond có tiếng.
Loại người này qúa nguy hiểm, hấp dẫn chí mạng với phụ nữ và gây áp lực thần phục mạnh mẽ với đàn ông.
Rốt cục, thứ gì trên đời này mới làm hắn lo lắng và chùn tay?

-Keira, hôm nay là ngày đầu cô đi làm, cho nên, trước tiên, cô lên phòng nhân sự điểm danh một chút
Chân Mạc nhanh nhẹn vào thang máy ấn nút đi lên. Sự thân thiện của Ms Elena cho thấy bà khá hài lòng về tác phong của Chân Mạc hôm nay: tóc cột cao, một thân đầm sơ mi hoa đơn giản kèm đôi giày cao gót 3 phân dưới đôi tất da cho người nhìn một cảm giác nhẹ nhàng sảng khoái nhưng ko kém phần trang nhã.
Ngay khi cô bước vào thang máy và chờ cửa đóng, Chân Mạc thấy Elena quay đầu lại nói chuyện với một nhân viên vừa gấp gáp đi đến, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng nghiêm trọng và hoảng hốt. Lúc này, thang máy đã đóng cửa đưa cô lên tầng 17, bộ phận hành chính nhân sự nằm ở tầng này trong 4 tầng lầu mà Blue Diamond thuê tại cao ốc Thịnh Phát.
Phần trình diện diễn ra rất suôn sẻ, sau khi nghe một số điều lệ công ty, cùng làm thẻ nhân viên ra vào tòa nhà, Chân Mạc được một cô gái còn rất trẻ có tên tiếng anh là Ruby dẫn đến từng bộ phận để giới thiệu. Cái miệng liến thoắng của Ruby cùng cái chớp chớp rất là vô tội của đôi mắt một mí khiến Chân Mạc suýt mấy lần thất lễ vì ko nhịn được cười. Đây đúng là một cô gái hoạt bát và dễ thương.
Bộ phận mà Chân Mạc sẽ làm việc là bộ phận thiết kế nội thất. Khi cô và Ruby bước vào, không khí có vẻ căng thẳng. Elena cũng có mặt ở đây và đang nói chuyện với một người đàn ông cao gầy trắng trẻo. Gương mặt hai người hiện rõ vẻ lo lắng.
Ruby nhăn mặt, thì thầm vào tai Chân Mạc: "Có vẻ như phòng thiết kế vừa bị bão cấp 12 thổi qua!" làm cô bật cười nhưng Ruby vẫn giữ nguyên sự nghiêm túc: "Em nghĩ còn hơn bão cấp 12 nữa, như là tận thế ý, người ấy nguy hiểm thật, vèo một cái xuất hiện làm mọi người hoảng hết lên, ngay cả Ms Elena nổi tiếng là bình tĩnh số một mà còn phải sốt vó chạy lên đây....haizzz!"
Người ấy là ai? Chân Mạc còn đang tự hỏi thì Ruby đã cho cô câu trả lời: "Đại Boss mới ý chị, chị ko biết đâu, nghe đâu là đẹp trai và phong độ lắm, em chỉ mới nhìn thấy trên tạp chí thôi mà đã thích mê rồi, cỡ tôm tép như chị em mình ko có diễm phúc chạm mặt đâu..." nói xong còn vỗ vai ra chiều tiếc rẻ khiến Chân Mạc thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, Elena cùng nam nhân kia nhanh chóng đi ra ngoài. Chân Mạc được Ruby giới thiệu với bộ phận thiết kế, sau đó nhẹ nhàng ngồi vào vị trí đã được sắp xếp, bắt đầu một ngày làm việc.
———-
Phòng Tổng Giám Đốc trên tầng 18....
Một cuộc họp các trưởng bộ phận được tổ chức khẩn cấp, những con người đang ngồi quanh chiếc bàn dài tinh tế sang trọng cúi đầu, nhìn kỹ có thể thấy được mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương, người đàn ông trước mặt này khí tức quá mạnh mẽ, quá nguy hiểm, quá áp chế....
Elena kết thúc phần trình bày sơ bộ về cơ cấp cấp bậc trong công ty, nghe được tiếng : "Tốt" của ngươi ấy, hai gò má nổi lên một tầng phớt đỏ.
Tiếng của trợ lý vang lên, cắt đứng dòng tư tình đang nổi lên: "Kể từ giờ trở đi, Blue Diamond se chính thức hoạt động dưới sự điều hành và bảo hộ của Phương Thị, cho nên, mọi người cần thay đổi một chút cho khớp với cơ cấu của tổng bộ, trước tiên, mỗi trưởng bộ phận lên trình bày và hoạt động hiện tại của bộ phận mình bao gồm nhân sự, dự án đang phụ trách, kèm số liệu..."
Từng người bắt đầu khẩn cấp đi lên...
———–
Điện thoại phòng thiết kế vang lên...
-Alo, thế à, bây giờ em đang bận rồi, bản vẽ vẫn còn chưa xong đây...ờ...em tổng kết những bản đã hoàn thành nhưng ko thể chạy lên đưa cho anh được đâu....chờ em chút....!
Anh chàng mặt tròn như bánh bao ló đầu lên gọi to: "Lôi Lâm...rảnh ko chạy lên đưa các bản Thiết kế dự án của phòng cho lão đại trên phòng Tổng Giám Đốc này...!"
-Không rảnh...ko rảnh... đang bù đầu đây, đại Boss mới đến rồi, đang cố gắng đây, tiền thưởng cuối năm nay phải có a....! Tiếng nói lanh lảnh chua loét vang lên ẩn trong đó có sự tiếc hận
Ngay tại lúc đó, giọng nói đó quay qua Chân Mạc: "Kìa...cô mới vô, chưa được lão đại giao việc phải ko? Chạy lên đưa đi!"
Chân Mạc nhanh nhẹn đứng dậy, ôm một chồng hồ sơ, gật đầu: "Để tôi!". Sau lưng vang lên tiếng dặn dò uy hiếp: "Đi xong về ngay đấy, ko được liếc ngang liếc dọc nhìn trộm Tổng Giám Đốc nghe chưa, còn nữa, về phải kể cho tôi toàn bộ!"
Chân Mạc phì cười, lắc lắc đầu, người này là thân thánh phương nào mà được hâm mộ quá thế, có so sánh được với anh ko? Đột nhiên giật mình, vì sao lại nghĩ đến người ấy?
Thang máy ting một tiếng đã đến tầng 18, một không gian sang trọng, sáng sủa hiện ra, sàn nhà lát đá in hoa văn hình khối sáng bóng, một bộ ghế sô pha màu trắng viền đen dành cho khách nằm trong góc rộng rãi, khu vực thư ký gọn gàng, một tấm thảm hình họa phương đông thật lớn đặt ở giữa dẫn lối đến cửa phòng Tổng Giám Đốc. Không hổ là công ty thiết kế nội thất hàng đầu, ko gian làm việc cũng tinh tế và đẹp mắt như vậy.
Chân Mạc đến bàn Thư Ký riêng của Tổng Giám đốc, gõ gõ mấy tiếng, rồi tươi cười giơ ra tập hồ sơ: "Tôi đem các bản thiết kế dự án của tổ thiết kế nội thất..."
-Tổ thiết kế, cô là nhân viên mới? Một đôi mắt dài đi kèm àng mi dày cong vút ngước lên, đôi môi bóng mượt mở ra lạnh nhạt. Thư ký nhíu mày nhìn cô gái xinh xắn thanh nhã trước mặt.
-Tôi là Keira, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, xin chỉ giáo!
-Được rồi, cô để ở đây!
Nói đoạn, viên thư ký đứng dậy, cầm chồng hồ sơ, tiện thể vuốt lại chân váy ngắn, chỉnh lại đầu tóc, thoa chút son, hài lòng nhìn qua gương nhỏ đặt trên bàn, rồi mới tiến đến cửa phòng, gõ 3 tiếng.
Nghe tiếng động, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, thư ký xinh đẹp xuất hiện, thẹn thùng cầm theo chồng hồ sơ và bản vẽ, Chân Mạc theo bản năng nhìn vào trong, tìm kiếm hình ảnh nằm trong góc cuối phòng căn bản ko để ý đến khu vực cao cấp dành cho Tổng giám Đốc đang ngồi chủ trì cuộc họp. Người đàn ông cao gầy trắng trẻo có vẻ nhận ra cô, hơi ngước lên gật gật đầu ra hiệu cám ơn, Chân Mạc cười cười xua tay, rồi quay đi, bóng lưng thon thả đung đưa kéo theo những lọn tóc quét một vòng nhẹ nhàng như thác nước đổ xuống vai áo sơ mi trắng muốt.
Phương Ngạo Quân đột nhiên cảm thấy trong cơ thể mình trào lên hương vị thanh thuần dịu mát nhẹ nhàng cách đây 2 năm, bất giác quay đầu ra cửa, thư ký vẫn đứng yên, đột nhiên đỏ mặt mừng rỡ khi nhìn thấy Tổng Giám Đốc đang hướng về phía mình, mà Phương Ngạo Quân căn bản ko chú ý, ánh mắt xuyên qua nữ nhân phong tình nhìn về phía sau, thân ảnh gầy, mái tóc đen dài đung đưa, ẩn hiện rồi biến mất sau vách tường.
Hắn hốt hoảng, chợt đứng lên, biểu tình ngưng trọng. Những người trong phòng họp nhất thời cuống cuồng, mà cái vị trưởng ban vật liệu thì sợ hãi ra mặt, tưởng mình đã nói sai điều gì. Trợ lý thân cận của Phương Ngạo Quân cũng cảm thấy lạ, khom người nói nhỏ: "Chủ tịch, có chuyện gì ạ?" kéo lí trí của hắn quay trở lại.
Cuộc họp tiếp tục, từng người lên báo cáo, mọi chuyện diễn ra bình thường, chỉ có một người từ lúc đó trở đi ko còn bình thường nữa...
Là em sao? Em đã trở về rồi sao?
Sóng gió cuồn cuộn nổi lên trong lòng sau bao nhiêu năm bình lặng....

Hết giờ làm, Chân Mạc sửa soạn vài thứ, chuẩn bị ra về, thấy mọi người vẫn chưa ai đứng lên, ngượng nghịu ngồi xuống đợi.
Lát sau, người đàn ông cao gầy trắng trẻo từ trong phòng làm việc riêng bước ra, vỗ tay hai cái, rồi cười thông báo: "Phòng chúng ta hôm nay có thêm một thành viên mới, vì vậy cho nên, hôm nay, cả phòng thiết kế nội thất trong sẽ tổ chức tiệc chào đón, tôi mời, mọi người sắp xếp một chút, tất cả cùng đi, ko cho phép vắng mặt!"
Châm Mạc ngạc nhiên, xoắn xoắn lọn tóc, xua tay: "Ôi, ko cần đâu, để tôi chiêu đãi mọi người..."
Anh chàng béo tròn như cái bánh bao nhanh nhảu chạy lại khanh khách cười: "Úi dzời, cứ để cho lão đại chi tiền, đây là luật của phòng này rồi, chị đừng ngại, cũng lâu rồi, team chả liên hoan, vùi đầu vào đống bản vẽ, em muốn úng hết não rồi, nhân tiện hôm nay phải giải trí tới bến!"
Mọi người huyên náo ồn ào, chả ai buồn xem lại việc nữa, lục tục sửa soạn đứng dậy đi, Chân Mạc thấy vui vui trong lòng.
Chọn một quán lẩu cay, mọi sắp xếp xe đi đến địa chỉ quen thuộc, Chân Mạc được xếp đi chung xe với lão đại, hơi mất tự nhiên ngồi vào ghé lái phụ.
Thấy biểu tình long ngóng của cô, người đàn ông cười khẽ, bắt chuyện trước: "Keira phải ko? Sáng nay tôi có cuộc họp đột xuất, ko thể đắt cô đi giới thiệu với mọi người được! Cô ko ngại chứ?"
Chân Mạc xua tay: "ko...ko sao!"
"Nhưng tôi cũng chưa tự giới thiệu chính thức với cô, thôi thì nhân đây chúng ta làm quen luôn. Tôi là Trầm Thanh, mấy người trong phòng đều gọi tôi là lão đại, cô cũng có thể kêu tôi như thế! Cơ mà, kêu thì kêu là vậy thôi, chứ tôi ko có dính dáng gì đến xã hội đen đâu đấy, cô đừng hiểu lầm!"
Chân Mạc phì cười, cảm thấy ấn tượng ban đầu rất là tốt, có thể làm việc thoải mái với nhau
Trầm Thanh và Chân Mạc một đường thẳng tiến đến điểm hẹn, trên xe ko ngừng phát ra tiếng nói cười. Lâu rồi, cô ko co sự thoải mái khi giao tiếp với người lạ như vậy. Khi còn ở Anh, ngày vùi đầu vào học, tối vùi đầu vào việc, với bạn cùng phòng chưa bao giờ nói quá 10 câu. Cho nên, đây cũng coi như là người đàn ông hiếm hoi mà Chân Mạc ko cần phải giữ ý.
Rất nhanh, xe đã chạy đến điểm hẹn, đây là một nhà hàng phục vụ lẩu cay cũng khá có tiếng nằm gần trung tâm thành phố. Mọi người đã đến đủ cả, có vẻ đã quen mặt, phục vụ viên ngay lập tức dẫn đoàn người lên lầu, tiến vào một căn phòng riêng nằm trên lầu 1 sát góc.
Vì đều là người còn trẻ, không khí ngay từ đầu đã rất sôi nổi, mọi người lôi kéo hỏi han Chân Mạc ko chừa bất kỳ lĩnh vực nào làm cô choáng cả mặt mày, cũng may có Trầm Thanh đứng ra đỡ, mọi người mới thôi, bắt đầu chuyển sang chủ đề khác.
Lam Đình- mỹ nữ của phòng thiết kế, uống ực một ly rượu trắng rồi nhanh nhảu khơi mào câu chuyện: "Mọi người đã biết tin công ty sẽ về dưới trướng của tập đoàn Phương Thị chưa?"
"Cạch", chén trà xanh đang cầm trong tay lảo đảo đáp xuống mặt bàn, Chân Mạc ngước lên nhìn mọi người đầy thất thố. Tưởng rằng Chân mạc quá ngạc nhiên, Lam Đình càng cao hứng buôn chuyện: " Đúng rồi đó, mọi người ko thấy sáng nay, Ms Elena chạy vắt giò lên cổ để tiếp đón chủ tịch tập đoàn Phương Thị ko? Từ nay tôi đã có thêm động lực để hiến d6ang tuổi thanh xuân cho công ty rồi!"
-Vậy là lời đồn đúng hay sai, đẹp trai lắm phải ko?
-Còn phải nói, bên ngoài còn tuyệt vời hơn trên tạp chí, tôi chỉ muốn ngất đi khi nhìn vào đôi mắt anh ấy! Ôi...!
Tiếng xuýt xao vang khắp bàn tròn, ko ai chú ý đến những ngón tay run lẩy bẩy của Chân Mạc. Cô thực sự lo lắng, chỉ nghĩ đến việc chạm mặt với anh ấy thoáng qua đã khiến trái tim quặn lại, huống chi là mối quan hệ Boss lớn và nhân viên thế này.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Chân Mạc, Trầm Thanh cười cười ra hiệu tiếp tục, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Rất nhanh anh quay trở về chỗ, nháy nháy mắt đầy bí mật: "Elena có gọi cho chúng ta, hỏi mọi người đang ở đâu và sẽ đến đây tham gia!"
Mọi người hò hét, Lôi lâm dài giọng: "Ôi cứ tưởng ai thì vui, chứ bà cô già này thì chỉ phá hỏng không khí thôi!". Anh chàng béo tròn Lưu Tuấn xua tay: "Lôi Lâm cũng ko thể nói thế, Elena tuy hơi cứng nhắc nhưng rất có trách nhiệm...!". Trầm Thanh thấy hai phe bắt đầu gây chiến vội giảng hòa: "Thôi nào, thêm người lại càng thêm vui, nghe nói ko chỉ có mình Elena mà còn có thêm vài vị khác, chúng ta phải thể hiện tinh thần hiếu khách của tổ thiết kế chứ!"
Lời nói của Trầm Thanh ít nhiều khiến Chân Mạc quên đi sự phiền muộn trước đó. Cô hi vọng có thể gây ấn tượng tốt với Elena trong những ngày đầu bước chân vào công ty. Ít ra, bám trụ ở Blue Diamonds được một thời gian sẽ có lợi cho cô sau này.
Tiếng cười nói ồn ào bị cắt ngang bởi âm thanh kéo cửa. Gương mặt trắng bệch bởi lớp phấn dày của của Elena hiện ra sau đó, treo một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, cô bước vô chào hỏi mọi người, rồi quay lưng khom mình, làm động tác cung kính mời nhân vật đứng đằng sau.
Mọi người im bặt, vài người trong phòng lộ rõ nét hoảng hốt và thất thố, bật đứng dậy, cúi đầu đồng thanh cất tiếng chào: "Chào Chủ Tịch...!"
Hai tiếng "Chủ tịch" cũng ko làm Chân Mạc sợ hãi bằng nhìn thấy gương mặt ấy. Vẫn đôi mắt ưng sắc lạnh quyết đoán, vẫn bạc môi mỏng khêu gợi, vẫn sống mũi cao thẳng như điêu khắc, giờ đây hiện rõ ràng trước mặt cô không chút nào thay đổi, có chăng chỉ là sự thâm trầm và nguy hiểm toát ra càng thêm mạnh mẽ từ thân hình cao lớn rắc chắc ấy. Nó khiến cho cô có cảm giác, mình lại rơi vào tay thú dữ một lần nữa.
Phương Ngạo Quân hờ hững tiến vào, đôi mắt ko tự chủ nhìn về thân ảnh trong góc phòng, đáy mắt lóe lên tia sáng nhạt, khóe miệng theo đó khẽ nhếch lên một vòng cung ko rõ ràng, anh biết, dự cảm của mình hoàn toàn chính xác, cô ấy đã trở về và thật ko may là cô ấy lại là một trong những nhân viên của anh...
Mạc Mạc...đợi anh thu phục em trở về bên anh như thế nào đây!

Các nàng thân mến!
Suốt một thời gian qua, do Mèo bị bệnh và gặp trục trặc về công việc và tình cảm nên ở ẩn. Toàn bộ việc quản lý website giao hết cho em mình. Mèo rất buồn và nôn nóng được gặp lại mọi người.
Giờ đây, sức khỏe đã hồi phục, việc làm cũng trôi chảy, Mèo lại có thể tiếp tục chăm sóc cho ngôi nhà Ngôn Tình của mình và gặp lại các nàng.
Có thể rất nhiều nàng trách Mèo sao ra đi ko nói một lời, nhưng lúc đó Mèo thật sự suy kiệt, chỉ có thể gửi gắm lại cho em gái mình tiếp tục chéo chống, được ngày nào hay ngày đó.
Hôm nay xin gửi đến toàn thể mọi người lời xin lỗi chân thanh nhất từ Mèo.
Mèo luôn tâm niệm, cố gắng để gìn giữ ngôi nhà này bất kể còn lại bao nhiêu thành viên gắn bó.
Xin cám ơn các nàng đã găn bó trong suốt thời gian qua.
Mong các nàng hiểu và thông cảm.

Số người tăng lên đột ngột ko làm giảm đi sự hứng thú, trái lại, một số người còn cố gắng thể hiện bản thân hơn trước mặt người đàn ông quyền lực này. Phương Ngạo Quân thoải mái dựa người vào lưng ghế, hưởng thụ tiếp đãi ân cần của hầu hết những người có mặt. Duy chỉ có ánh mắt, chưa bao giờ rời khỏi thân ảnh nhỏ cuối bàn.
Vị trí của Chân Mạc hiện thời rất trống trải, mọi người dồn hết lên đầu bàn- nơi có sự xuất hiện của nhân vật cao nhất. Thế nhưng, cô vẫn áp lực đè nặng, nỗi sợ hãi cứ dâng lên yết hầu khiến Chân Mạc không ngừng uống nước.
"Ăn một chút gì đi, nãy giờ tôi chỉ thấy cô uống nước lọc". Giọng nói ấm áp bay trên đỉnh đầu. Trầm Thanh dời ghế sang cạnh cô, nhường lại vị trí cho một nữ đồng nghiệp trong nhóm. Anh gắp cho cô một miếng cá, nhẹ nhàng đặt vào chén, rồi nháy mắt hài hước: "Cơ hội ngàn năm có một khi không phải chinh chiến mà vẫn có được bữa ăn ngon, bằng không sẽ mang bụng đói về nhà đấy!"
Câu nói của Trầm Thanh làm Chân Mạc bớt căng thẳng hơn, cô bật cười, cho hẳn miếng cá vào miệng: "Đừng coi thường tôi khi chưa nhìn thấy tôi chiến đấu thật sự..."
Ánh mắt lạnh lẽo càng thêm xoáy sâu vào hình ảnh đôi nam nữ rôm rả trò chuyện cuối bàn!
Hơn 10 tối, mọi người bắt đầu chia tay nhau, một số người đòi tiếp tăng 2, nhưng hôm nay vẫn chưa phải là ngày làm việc cuối của tuần, hầu hết đều ngần ngại, cuối cùng, xua tay, lục tục kéo nhau lên xe ra về.
Chân Mạc chậm rì rì đi khỏi cửa cuối cùng, một phần vì còn mới, cô cũng ngại ko tiện mở miệng hỏi đi nhờ xe, đang chờ đón taxi trở về. Trầm Thanh vẫy tay với mọi người, quay lại nói: "Chờ một chút, tôi đi lấy xe rồi chở cô về nhé!". Chân Mạc mừng rỡ, thế là đỡ một khoản tiền không nhỏ.
Chiếc xe màu bạc chầm chậm lướt trên đường, Chân mạc duỗi tay chân, tựa đầu vào ghế, nháy mắt nhìn Trầm Thanh bên cạnh, nhẹ giọng: "Cảm ơn anh...".Sườn mặt anh hơi nghiêng, nụ cười hiện diện rõ rệt bên khóe miệng: "Đừng cảm ơn nhiều quá, tôi nhận không nổi đâu, nếu được cô mời tôi một bữa là được mà..." . "Dễ thôi mà, cái này thì tôi đồng ý, nhưng để tôi chọn địa điểm đấy nhé!"
Cả hai cùng cười, hiển nhiên họ đều nhận ra sự dễ chịu và cảm giác thoải mái khi ở bên cạnh đối phương. Đây cũng là lần đầu tiên, Chân Mạc không cần ý tứ mà nhắm mắt ngủ một mạch trên xe cho đến lúc về đến nhà.
Quay nhìn, cô gái bên cạnh đã gặp Chu Công từ lúc nào, Trầm Thanh phì cười, đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên gương mặt cô, cảm giác mượt mà thấm vào từng đầu ngón tay khiến anh như mê mẩn.
Cảm giác động trên mặt khiến Chân Mạc tỉnh lại, cô ngượng ngùng nhìn Trầm Thanh, luống cuống tháo dây an toàn. Nhìn gương mặt Chân Mạc đỏ bừng xấu hổ, Trầm Thanh nhịn cười, nghiêng người giúp cô, sau đó nhanh chóng xuống xe mở cửa làm Chân Mạc càng thẹn thùng không thôi. Cô nhanh chóng gập người cảm ơn, rồi loạng choạng hướng về phía cầu thang mà chạy như bay. Trầm Thanh đứng đằng sau tủm tỉm cười, mãi mà không nỡ quay lưng đi...
Toàn bộ hình ảnh đều bị nuốt gọn trong một đôi mắt sâu thẳm tăm tối!

Phòng cô ở tầng 3, trong góc tòa nhà, sở dĩ cô chọn nó, bởi vì sự tĩnh lặng, ít người qua lại. Giờ này đã gần 11 giờ, mọi người chắc đã đi nghỉ ngơi cả rồi, nghĩ như vậy, Chân Mạc nhẹ nhàng nhón gót đi lên bậc cầu thang, cố gắng bước nhanh đến nhà, hoàn toàn không để ý sự khác thường xung quanh.
Hành lang vẫn ánh lên ánh đèn mờ hiu hắt. Chân Mạc nhanh nhẹn tra khóa, tiếng mở cửa vang lên, sau đó, cô với tay, tắt đèn hành lang theo giờ qui định rồi bật đèn vàng gần cửa ra vào. Cơi giày, xoay người đóng cửa, một bàn tay cứng rắn ngăn lại, sau đó, một thân ảnh cao lớn len vào. Chân Mạc sợ cứng người, muốn hô hoán lên nhưng đối phương nhanh nhẹn lật người lại, mạnh mẽ ép thân thể cô ra đằng sau, đè lên cánh cửa được đóng lại ngay sau đó. Đồng thời toàn bộ cơ thể cao lớn rắn chắc phủ lên người cô. Mùi nước hoa sang trọng cao cấp phủ lên toàn bộ giác quan của Chân Mạc khiến cô càng sợ hãi.
"Ưm...ưm....!"
"Còn muốn la?"
Tiếng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên, trong đó vừa có sự tức giận đang cố đè nén, vừa bao hàm cao hứng và khát khao mạnh mẽ đã thông báo cho Chân Mạc biết vị khách không mời này là ai.
Hơi thở nóng rực phả vào mặt vào cổ cô. Ánh mắt sâu thẳm đen tối chăm chăm vào gương mặt mong đợi suốt hai năm trời. Giờ đây, anh không khác gì một dã thú, muốn trừng phạt con mồi của mình. Đúng, cảm giác áp bách và chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ này ko ai khác ngoài Phương Ngạo Quân!
Chân Mạc run rẩy, cô không dám la lên, nhưng thân thể phản ứng dữ dội, đáng tiếc, sức lực của cô sao đọ lại với thân hình trên 1m85 được tập luyện thường xuyên của Phương Ngạo Quân.
Thích chí nhìn cô quẫy đạp trong vô vọng, anh miết lấy cằm cô, thong thả nói: "Muốn tốn sức? Tôi sẽ đáp ứng em, nhưng có một lời khuyên, hãy giữ lại chút sức tàn của mình, bởi sau đó, em còn cần dùng đến nó!"
"Vô sỉ...Phương Ngạo Quân, buông tôi ra!"
Anh cười tà, bản tay lần xuống em, rồi siết mạnh, cả người cô dán chặt lên thân thể cường tráng căng cứng của anh sau lớp comple đắt tiền: "Vô sỉ? Tôi sẽ thực hiện như em muốn!"
Nỗi sợ hãi dâng lên đến cổ họng, cô vùng vẫy quyết liệt, không thể xê dịch nổi Phương Ngạo Quân, Chân Mạc liều lĩnh đấm đá vào người anh nhưng không ăn thua. Một tay Phương Ngạo Quân tóm lấy hai tay nhỏ không yên phận, cúi đầu chuẩn xác hôn lên đôi môi trắng nhợt vì sợ hãi. Chân Mạc giật bắn người, loay hoay trốn tránhnhững cái hôn dữ dội của anh. Bàn tay to đặt ở eo di chuyển, nắm lấy cằm của cô, bóp mạnh để cô há miệng, nghênh đón cái lưỡi nóng bỏng của anh tiến vào. Không thể động đậy, Chân Mạc chỉ có thể tùy ý để anh càn quét khắp khoang miệng mình.
Anh hôn cô say mê, hút lấy sự ngọt ngào trong miệng cô như kẻ đói khát trên sa mạc cằn cỗi tìm thấy được nguồn nước ngọt lành. Toàn bô nụ hôn vừa như trừng phạt, vừa mang sự chiếm hữu tuyệt đối không cho cô bất kỳ môt phản kháng nào. Dường như chỉ có thể nuốt cô vào bụng mới làm anh thỏa mãn hài lòng.
"A..."
Tiếng đàn ông thở nhẹ, anh dứt ra khỏi cô, đưa tay quẹt lên môi mình, một màu đỏ nhợt nhạt hiện lên. Cô cắn anh.
Thừa lúc Phương Ngạo Quân buông lỏng, Chân Mạc dùng hết sức bình sinh, đẩy mạnh anh ra, lao đến cánh cửa phòng ngủ.
"Xoẹt..", tiếng quần áo bị xé rách vang lên, một mảng lưng áo sơ mi rơi ra, đệ lộ tấm lưng trần trắng mượt mà của Chân Mạc. Lực đạo từ sau quá lớn khiến cả cơ thể cô giựt lại, ngã ngồi ra thảm phòng khách. Ngước mắt nhìn lên, thân ảnh Phương Ngạo Quân tà tà đi đến, áo khoác vest đã được cởi ra vất xuống nền. Cúc áo trên chiếc sơ mi bằng lụa trắng tinh phẳng phiu đã được bung ra hơn nửa. Khóe miệng anh nhếch lên một đường cong. Anh giờ đây như một con mãnh thú dồn con mồi vào góc chết, chỉ còn chậm rãi thưởng thức hương vị của nó thơm ngon đến thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro