113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 113
"...........................Xin lỗi ko thể viết ra được...................."

" bắt máy dùm anh đi , biết đi đâu tìm em bây giờ.."

Cả một cái hẽm, từng quán caphe cốc cho đến quán nét, những vĩa hè gần nhà tôi không tìm thấy em Lập. ghé vào quán nước nhỏ cũng là tiệm tạp hoá gần nhà dòm ngó nhưng trong mấy người đang ngồi không phải là em, cô chủ quán có hỏi tôi tìm gì nhưng tôi ko nói mà chỉ hỏi còn trà xanh không để mua 1 chai, ko biết sao lúc đó tôi lại muốn mua chai trà xanh để làm gì nữa, tôi vào tiệm net thì người ta tưởng tôi vào chơi nên cứ bảo "lại máy số 2 đi", tôi lắc đầu bảo là đi kiếm thằng em thôi rồi vội đi ra, trong 2 hàng người ta ngồi chơi game hoặc chat chít cũng chẳng thấy em, giờ biết đi đâu tìm bây giờ, Lập ơi bắt máy dùm anh đi có được không? hết nhắn tin rồi lại gọi liên tục, 1 lát thì điện thoại của em ko còn liên lạc được nữa tôi càng lo hơn, tôi có để lại tin nhắn cho em là " nhan duoc tin goi lai cho anh ngay lap oi, anh co rat nhieu chuyen muon noi voi em"....Tìm khắp những hẽm phố lân cận nhưng ko thấy em đâu cả, có khi nào em đoán xe bus 24 ra bến xe Miền Đông hoặc đi taxi ra bến xe Lê Hồng Phong về Đà Lạt ko ? Xe bua giờ này làm gì mà còn chạy? Mà nếu như vậy thì em có thể nói cho anh an tâm cũng được vậy? sao 1 tin nhắn em cũng nở lòng nào không chịu gửi? Nếu anh có thể ra kiếm em sớm hơn thì em đã ko về Đà Lạt có đúng ko? anh đâu có đi được đâu em, làm sao mà anh bỏ đi kiếm em cho được, Thấy điện thoại reo tôi mừng lắm, vì cứ ngỡ là em gọi nhưng ko phải, là người trong công ty gọi, cũng chẳng có tâm trạng mà trao đổi công việc gì với người ta nổi, bảo thứ 3 mình lên công ty rồi nói chuyện đó sau rồi cúp máy thế thôi, nỗi lo lắng cũng cứ âm ỉ trong lòng, ước gì cuộc gọi đó là của em thì tốt biết mấy, tôi vẫn đi tìm em ko thôi, lại có cuộc gọi nữa, tôi rối rít móc cái điện thoại ra xem, chỉ mong đó là em gọi đến thôi, nhưng ko phải, thằng Phương nó hỏi tôi sao nói là đi mua bia mà lâu quá vậy, tôi nói dốc là quán tạp quá gần nhà hết bia nên đi xa hơn...về liền bây giờ, ko biết nó nghĩ gì nữa mà nó bảo tôi là " nếu quán gần nhà hết bia thì ko cần đi mua nữa..tao cũng ko muốn uống,về liền đi" . Tôi có trả lời là cũng sắp tới chổ bán rồi thì nó bảo vậy mấy phút nữa về? tôi nói 5, 10 phút, nhưng 15 phút sau thì nó gọi lại tiếp nó chửi " đụ má đụ mẹ" trong điện thoại

Nó chửi tôi là thằng chó đẻ, thằng khốn nạn, thằng đủ thứ thằng..trong điện thoại ,mặc dù tôi đã nói là quán gần nhà hết bia nên đi xa hơn, tôi nói tôi đi bộ thì có thể đi đâu được, tôi nói tôi đang đi bộ về, mà thật là tôi đang đi bộ về thiệt, nhưng nó chửi thôi là chửi trong điện thoại, đi tới đầu hẽm thì tôi thấy nó đang chạy xe chậm chậm , nó đi kiếm tôi đó, cỡ đó đó, nó dừng xe trước mặt tôi mà tôi còn ko dám lên ngồi, đợi đến khi nó bảo " lên xe đi...về nhà biết tay tao" . Tôi cũng hồi hộp lắm nhưng mà cũng lên cho nó chở về, từ khi ngồi xe nó im ru ko nói 1 lời gì, về tới nhà cũng vậy,kéo cửa dắt xe rồi đóng cửa vẫn im lặng, cho đến khi nó tán tôi 1 bạt tay rất là mạnh tôi mới biết là thì ra nảy giờ nó tức giận đến nổi ko nói lời nào, nó chửi tôi " đụ má mày tưởng tao là con nít hả" , nó nói nó lại quán tạp hoá mà tôi vẫn hay ghé mua đồ mỗi khi nó lên chơi người ta nói còn bia, tôi ráng cãi là chỉ còn bia 33 mày nói là uống 33 nhức đầu nên tao ko có mua , mà quán kia cũng gần đây có xa xôi gì đâu mà nó làm dữ, ghen thì cũng ghen vừa vừa thôi chứ Phương, Nó túm kéo cổ áo tôi nó nói " đi, đi ...mày đi ra đây tao mua heneiken tao giọng dô mặt mày". Nó kéo tôi đi làm đau cái cổ lắm, tôi hất tay nó ra và ko có đi, thật ra tôi cũng chưa có dô quán đó hỏi mua bia bọng gì hết" Nó chửi tôi thậm tệ nhất từ trước tới giờ, tôi nói " ừ..tao đi tìm nó đó..rồi sao?.....tao đã từng yêu thương nó...đâu phải bây giờ mày mới biết...bản mặt của mày cũng từng bỏ rơi tao vậy...sao ko nghĩ tới cái cảnh ở nhà sung sướng đụ đéo vợ mà bỏ mặt tao...bản mặt chó của mày cũng có con trước khi cưới chứ làm con cặc gì chửi tao....mày đi với gái lúc đó mày có xin phép tao hông?...mày đụ vợ mày mày có báo cáo tao hông....ừ...tao mới làm tình với nó hồi tối đó.........bồ tao tao làm tình...mày đụ 2 người cùng 1 lúc..tao cũng đụ 2 người cùng 1 lúc đó..làm cặc gì?"

Nó bước tới định quánh tui nhưng tui phan chai trà xanh 1 cái "ình" lên lưng nó, nó chửi tôi "đụ má" rồi nhào tới nhưng tôi đã cầm nguyên 1 cái tạ tay 5 kí lên ...

--Đánh tao bao nhiêu đó đủ rồi nha, tao đéo nhịn nữa đâu.......muốn đánh ai là đánh hả?.......yêu đéo được thì chia tay...mệt mõi lắm rồi.......nhức đầu lắm rồi...hết mặt l" mày tới mặt l" vợ mày..quậy con cặc tao nè

Nó nhìn tui mà mặt nó đỏ lừng chưa từng thấy nó, nó chửi tôi là " đừng bao giờ năn nỉ nó quay lại và hãy nhớ những gì đã nói hôm nay rồi tự động mở cửa bỏ đi, tôi cũng ko biết tui đang giận ai mà tui cứ lượm chai trà xanh tui chọi vào cửa đùng đùng, chọi cho đến khi nào nó bể xịt nước luôn, hết cái gì chọi tôi lấy đôi giầy ngay đó tôi chọi vừa hét " ah ah", cái đầu lúc đó đau như búa bổ, tôi dập đầu dô tường mà rơi nước mắt khóc , ai đã gây ra cái cảnh tình này hả? là tui hả? phải tui ko? hay tại ai? có thật sự là do tui gây ra hết ko? tui yêu em Lập ngay khi nó bỏ tui đi lấy vợ mà, em ấy đã bên cạnh an ủi và lấy lại sự thăng bằng cho tui mà, nếu ko có em ấy tui có vui vẻ và thoải mái sống những ngày tháng đó ko? nó nói nó lấy vợ và đòi chia tay với tui mà, biết tui suy sụp biết cỡ nào, tập thể dục cũng ko có hứng thú, cái mặt đi gặp gỡ bạn bè khi đó còn e ngại vì nhìn ko có chút mùa xuân, cu rú trong nhà buồn tủi , buổi sáng thì em lap gọi 5 lần 7 lượt mới chịu ngồi dậy chạy bộ cùng em ấy, là tui đã sai sao? tui gây ra sao? tội lỗi và bế tắt của ngày hôm nay là do tui đó hả? còn tất cả mọi người thì đúng đắn hết sao? nếu có đúng thì chỉ 1 mình em Lập đúng thôi, những ngày tháng cô đơn ko phải em ấy cũng ngồi thâu đêm trên yahoo an ủi tui sao? ko phải em ấy đã nói là " em đã hun lên webcam của anh trên màn hình", ko phải em ấy đã nhắc đi nhắc lại là hãy đợi em về vì em đã ký hợp đồng và phải hoàn thành cho tới cùng để ko bị mất tiền thế chân trong ngân hàng của bố sao? ko phải em ấy đã nói là 24 tháng trôi qua rất nhanh, ko phải em ấy đã nói là nếu gặp anh sớm hơn và trong 1 hoàn cảnh khác thì em đã ko đi lao động nước ngoài sao? em ấy có làm gì sai đâu, từ đầu tới cuối đều là do tôi mà ra, tôi yêu em ấy là thật lòng, 1 tình yêu đến muộn nhưng mà nó xuất phát từ con tim mà, bỏ....bỏ...bỏ thằng Phương đi...hãy cố gắng vượt qua những ngày tháng sau này, những ngày tháng mà mình đã vượt qua được, ko lẽ sẽ ko vượt qua được sao?...tui lau nước mắt và đứng dậy, lên gác lấy cái áo lạnh mang theo. Dù phải lục tung khắp cái Sài Gòn này anh vẫn phải tìm em....trong hàng triệu thanh niên đổ xô đến những quán caphe để xem euro chỉ 1 một mình tôi là chỉ đi để mong tìm thấy em, nếu em vẫn còn lang thang đâu đó ở Sài Gòn thì hãy cho anh gặp có được không? Nếu em đang trên 1 chuyến xe nào đó về Đà Lạt trong đêm thì cũng báo cho anh biết để anh có thể an tâm được ko em?

"khi nào Lap về tới nhà bác gọi cho cháu liền nha Bác", bác ngạc nhiên trong điện thoại vì trước khi rước em xuống đây tôi đã nói là để em ở chơi vài hôm nhưng ngày hôm trước vừa xuống hôm sau đã vội về ngay, mà có biết lả em sẽ về Đà Lạt trong hoàn cảnh này hay không? dặn là dặn thế thôi

**********************

tui nằm trong phòng mà lắng nghe những tiếng hò hét của những người yêu bóng đá văng vẳng đâu đây. đêm nay tui sẽ thức trắng đêm nếu ko nghe được 1 chút gì tin tức về em, đội nào nào ghi bàn, đội nào thắng, đội nào thua đối với tôi những tin đó ko là gì trong đêm nay cả. điện thoại tôi reo. là số của em Lập, trời ơi tim tôi nó như muốn nhảy thót ra khỏi lòng ngực, nếu có thể quỳ lạy trước 1 đấng thiên liêng nào đó thì tôi cũng sẽ quỳ lạy ngay trong giây phút này mà ko hề do dự, em hỏi anh Phương về chưa rồi kêu tôi ra chợ hoa Hồ Thị Kỹ đón em, ko 1 chút do dự nữa đêm tôi dắt xe chạy ra tận đó đón em, tôi hỏi em ra đây bằng gì? và làm những gì từ tối đến giờ? và ra đây bằng gì, tôi biết em đã khóc rất nhiều ở 1 nơi nào đó nhưng ko muốn nói, nhìn mắt em tôi cũng đã đủ hiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro