84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 84
Ngoài khung cửa những hạt mưa rơi nhỏ từng giọt chảy xuống khung kính , có lẽ là những hạt mưa còn đọng lại từ Bảo Lộc thì phải. Tui nhớ mình chỉ giật mình đúng1 lần rồi thức hẳn khi chiếc xe thắng đột ngột. Tui cũng nhốn nháo theo ánh mắt của hành khách nhìn xuống bên dưới. Không có gì nghiêm trọng cả, tôi chỉ nghe bác Tài nặng giọng quở trách người đi đường “ẩu quá!”

Tui cảm nhận cái lạnh của Đức Trọng cho đến TP Đà Lạt . Tui cài lại hai cái nút áo sơ mi mà trước đó đã cố tình mở phanh ra. Chiếc áo ấm có lẽ tui phải dùng đến

Xe khách Mai Linh lăn những vòng chuyển động cuối cùng rồi dừng hẳn. Tui vội vã đứng dậy kéo cái Balo từ bên trên băng hành lý. Quê em đây rồi! Cảm giác thật bồi hồi, có điều gí đó sống lại trong tôi. Những hàng thông rung lên xào sạt như nhắc lại cho tui nhớ rằng mình đã từng đặt chân đến chốn này, mình đã từng có những kỷ niệm với em ở nơi này. Một lát nữa đây tui sẽ rời xa trung tâm Thành Phố về vùng ngoại ô hẻo lánh, nó có là một nơi buồn tẻ so với nhiều người và cũng có thể là so với cuộc sống đô thị nhộn nhịp của tui đó. Nhưng nó lại là một nơi xoa dịu nhọc nhằn trong tui, Nới ấy từng dìu tui đứng dậy khi té ngã. tui muốn đi thăm lại một vòng nơi đây

Công Viên Yersin vẫn như ngày nào em nhỉ. Anh nhìn đôi tuổi teen dành nhau ăn bịt cóc ổi mà mỉm cười rồi sốc cái balo bước đi. Cười vì anh cũng từng dành ăn bịt hồng khô với em trong khi đợi bố giao hoa. Em chửi anh “đồ tham lam” rồi giận dỗi

Tui có thể quoắc ngay chiếc taxi Mai Linh để đi nhưng mà tui đã không làm thế. Thế nào mà một lát mà họ không bảo là đường phía trước gồ ghề nhỏ hẹp xe con không vào đc. Đã thế thì đi xe ôm luôn cho rồi, đằng nào mà chả đi xe ôm, có khi sắp đến nhà em lại chẳng kiếm đc xe ôm thì khổ thêm. Nghĩ đến đây tôi bắt xe ôm tại công viên Yersin. Tôi phẩy tay gọi lớn

--Xe ôm

Một anh trung niên chạy đến niềm nở đáp

--đi đâu em?

--anh cứ chở em về hướng Hồ Tuyền Lâm tới đâu em sẽ chỉ quẹo, em cũng ko biết ở đó gọi là đâu nữa

Anh cười khì rồi đưa cho tui cái nón bảo hiểm

--em chắc không phải dân xứ này à?

--dà, em lên thăm bạn….ờ..chút anh ghé dô chợ Đà Lạt dùm em 1 tí, em mua 1 món đồ rồi đi tiếp

--được, nhớ trả giá nha, chợ này bán chặt đẹp lắm đó

Tui cười khì khì, Cũng chẳng có gì phải sợ bị chặt chém, Tui đâu phải là người chưa từng đi đây đi đó mà không biết . Anh ta dặn có hơi bị thừa, vì thật ra tui chỉ muốn ghé shop hoa mua 1 bó hoa cát tường, bó bự chà bá cao lắm thì cũng chỉ 50.000 là cùng. Nếu bó hoa giá gốc 5000 thì nó chặt tui cũng đc 45.000 chứ có bao nhiêu mà phải sợ. Huống gì trong đời tui chưa bao giờ tặng hoa cho 1 người con trai nào ngoài em và cũng chưa bao giờ có một người con trai nào tặng hoa cho tui, dù chỉ là 1 nhánh lục bình.. Nếu tui nói thằng Phương đã từng tặng thì chỉ là 1 câu truyện tưởng tượng cho đến thời điểm này. Thật ra tui có tặng hoa cho em cũng chỉ là đem củi về rừng, vì hoa Cát Tường em trồng sau nhà rất đẹp. Em trồng vì em thích chứ em không hề bán. Cái loài hoa mà em cho tui biết “nắng ko ưa mưa không chịu” này trồng rất cực anh à! Anh phụ em và mẹ giăng lưới che bớt ánh nắng chứ ko hoa không sống nổi đấy”

Những hạt mưa lại rì rào đổ xuống. Anh xe ôm muốn lấy áo mưa che nhưng tui bảo sắp tới rồi anh, bỏ em phía trước cũng đc

Tui mở balo lấy cái khoắc che đầu rồi chạy, con đường đất đỏ lún phún những hạt mưa sao giống mưa phùn thế nhỉ. Là bão sao? Đôi giầy tui dính thêm một thớ đất khiên đôi chân nặng khịch. Tui đang đi thăm lại 1 gia đình mà họ thật chất cũng chưa biết rằng tui đang đến. Cái áo khoắc đã thấm ướt tới lớp vải bên trong, tui nghe lạnh buốt và ướt sũng, Cứ ngỡ mưa nhỏ rì rào vậy mà cũng làm ướt nhẹp tấm áo. Ngôi nhà kia rồi đây! Sao cuộc sống của em bình yên và thơ mộng đến thế? Nơi đây thoát khỏi cuộc sống xô bồ xô bộn, chính nơi đây tui đã tìm thấy sự bình yên, Là em. Em không đáng nhận đc sự thờ ơ và ruồng bỏ của tui, em là ân nhân cũng tui mà, Nếu ko tui đã ko ray rức khi nhìn thấy em khóc. Em ko có tội gì hết. Tui phải đi tìm em thôi

--Lập ơi, anh Long nè……..Lập ơi Lập

Em có ở nhà, tui biết chắc là em nghe thấy tiếng tui gọi nhưng ko thèm ra đón, sao tui có thể trách một người đang giận mình như thế chứ? Tui ko có quyền đúng ko? Tui nhìn thấy dáng 1 người phụ nữ, là mẹ em đó

--Bác ơi con lên thăm gia đình nè, Lập có nhà không Bác?

--Sao con lên không báo cho bác biết 1 tiếng gì thế? …thôi…con vào nhà cái đã

--em có nhà không bác?

--có, nó nghe cháu gọi nó bảo mẹ cứ mà đón, con chẳng quan tâm đến anh ấy rồi chạy vào buồn nằm rồi

--dạ, thôi kệ đi bác, bác tiếp đón con là đc rồi

--ờ..thôi vào thay đồ đi cháu, đã ăn gì chưa?

Thật ra tui đang đói meo luôn, nhưng ko dám trả lời là chưa chỉ bảo là “xe có ngừng dọc đường mà cháu ngủ luôn”. Mẹ em bảo

--thế thì để bác bắt con gà nấu cháo cho mà ăn, mưa gió thế này ăn cháo nóng là nhất đấy cháu

Tui tháo chiếc balo quăng 1 góc nhà, mẹ em bảo mang vào phòng thằng Lập đi cháu nhưng tui lại thấy ngại, nảy giờ em có ra nói với tui 1 tiếng gì đâu, ko biết nằm trong buồn chốn tui có ích lợi gì ko biết. Tui dè dặt ko dám vào

--thôi để con ra buồng tắm sau hè thay đồ cũng đc

--này, cứ mà vào đấy , mưa thế này con đi thế nào đc?

ừ, thôi thì tui cũng nghe lời người lớn chứ biết sao giờ, tui với bả tới nay chưa có thống nhất cách xưng hô “con” hay “cháu” nữa. Tui thì quen xưng con với người lớn tuổi rồi, còn bả người bắc bả cứ “cháu” mà kêu, mặc dù có lúc tui cũng xưng bằng cháu nhưng mà cũng vậy,

lúc tui dô buồn tui thấy em nằm sấp chình ình, úp mặt dô gối hông biết là ngủ hay là cái gì nữa, tui dô làm như hông có tui hông bằng, chẳng thấy nhút nhít gì hết luôn, không ai thèm nhìn nhận “bà con” thôi thì bó hoa để mẹ lên bàn cho rồi. Tui thay quần áo xong ngồi ịch xuống giường nhìn cái lưng của em. Ui cái lưng của ai mà nhon qúa à, cái dò cũng dài nữa. Một đường cong như hoa hậu. Tui giả bộ ho hụ hụ thử coi có ai thèm đếm xỉa tới tui hông. Cũng hông luôn. Hông lẽ bây giờ mạnh em em nằm , mạnh anh anh ngồi như hai con người câm? Nghĩ đến đây tui đặt cái tay lên sóng lưng em

--Đừng có giận anh mà, anh có mua hoa cát tường đem từ Sài Gòn lên tặng em nè ( xạo)

Hông thèm nhút nhít luôn ta ơi! mình đúng là mất giá từ lâu rồi mà hông hay biết gì hết trơn hết trọi, có ai thèm đóai hoài đến mình đâu ta ơi! cái tui ngồi than thở 1 mình

--công nhận mưa từ Bảo Lộc đến Đà Lạt lên tới đây lạnh teo luôn cũng chẳng ai thèm dòm, xăng thì lên giá người thì xuống giá..haizz

Em lập cũng hông thèm nói chuyện với tui tui cũng ko biết làm sao nữa, cái tui nằm ngữa luôn. Ko biết làm gì thôi thì vơ tay lên sấp báo củ đọc cho đỡ buồn, em nằm chình ình ko nhút nhít tui biết nói chuyện với ma chắc? Để coi báo gì đây? báo này dám để dành gói hoa lắm à, sao mà củ thấy ghê luôn, tui lựa tờ báo bóng đá tui coi, xong tui chọc em

--chời! có người ko thích xem đá banh mà cũng thích đọc báo bóng đá, chắc là coi sân nào có cỏ tốt để lại ăn quá

Em đứng dậy chọi cái gối dô mặt tui rồi bỏ đi ra khỏi phòng. Ui cái mặt em giận hờn kìa, tui nghe tiếng em hét bên ngoài

--mẹ dô kêu ảnh về đi, tại mẹ ko đó, con đâu có kêu mẹ nói này nói nọ về con đâu, con đâu có thèm gặp cái mặt của ảnh đâu

Tui ra ngoài tui coi coi sao nè, sao mà em đổi thừa mẹ em vậy trời, giận tui sao đi nạt bà già tội nghiệp bả hông, tự tui muốn lên gặp em chứ bộ, mà tui ra ngoài em Lập cũng bỏ đi ra sau vườn Cà rốt luôn, ngồi 1 mình chổ cái mái che ở ngoải hông chịu dô nhà, hông lẽ tui xuất hiện mà gây phiền phức cho em đến như vậy sao? Tui chỉ chọc cho em chú ý tới tui thôi mà, ai ngờ em giận mới đau đó chứ, cái tui đứng thần người

--thôi, cháu cứ thủng thẳng , từ hôm về tới giờ tánh nó cọc vậy đó cháu

--thôi nếu vậy để cháu về đi, chứ em gặp con ko có vui đâu

--cháu khờ quá, về nó lại trách bác là sao mẹ ko giữ ảnh lại cho mà xem, ở đây ko đi đâu hết

Hả? có thật là như vậy ko trời? hông hiểu nổi luôn, ui, chắc là vậy rồi, thôi, ráng làm mặt lì 1 tí chứ biết sao giờ, em ko nói chuyện với tui

--vậy bác kêu em dô buồn nghĩ đi, con đi ra vườn coi coi có gì con phụ bác

Mưa đã tạnh từ khi nào rồi đó ha, tui vác cây cuốc đi theo mẹ em,

--vườn hoa cát tường sao cỏ không hả bác?

--ờ, đấy cháu xem, có ai mà làm, mấy hôm thằng Lập nó nhổ đc 1 tí thì bảo mệt quá lại đi ngủ, giờ làm cái gì nó cũng nản…bác nói đừng có nói lại cho nó nghe nha hông?... Khóc hoài mà dấu

Ui, đúng thiệt rồi, cái kiểu này là giận tui lắm nè, nói ko thèm dòm mặt tui chứ biết đâu đang mừng mà ko dám ra mặt thì sao ta? Thôi, tui hông về đâu, về rồi có người khóc tiếp cho mà xem, cái tui mầm cỏ 1 mình, nhớ xưa mầm vườn đổ mồ hôi có em lấy vạt áo lau cho tui, có em đưa ca nước cho tui uống mà giờ ko có ai đưa hết, khát quá tui vặn nước phongtên tui uống luôn, uống nước lã luôn mới ghê chứ, mà nước trên này trong và ko có mùi Clo nên uống nghe cũng ngọt ngọt, cũng đã khát, cái tui nghe tiếng con gà kêu “quát quát quát quát” trong vườn tui chạy lại, thì ra là mẹ em đang rãi gạo cho gà ăn để dụ bắt nó nhưng mà nó biết ý đồ của bả nên nó bỏ chạy, bả dí theo

--trời, bác ơi, để con, để con

Tui quăng cái cuốt tui dí con gà, đụ mẹ mày gà, tao mà bắt đc mày tao mầm thịt mày luôn, cái tui dí nó, cái nó chạy. cái bả đón đầu chặng đầu nó, nó quay lại, cái nó gặp tui, tui nhào tới chụp..”quát quát quát” . ui nó bay vèo vèo lên , bay lên cây thông luôn mới ghê, gà giống con quĩ ghê, làm tui dính sình dơ hết luôn, tui té một cái ạch do đường trơn, tui tức tui lấy chiếc dép mủ, chắc dép lau động của bố em thì phải, cái tui phan con gà đang đậu trên cây thông, cái nó la “quát quát” cái nó bay xuống đất, cái tui với bả dí con gà tiếp, muốn ăn thịt con gà cũng mệt thiệt chứ, đuối với nó luôn, cái tui với bả bàn với nhau.

--bây giờ bác chặng đầu kia con lùa dụ nó dô lưới, nó hết đường chạy là bắt đc à

Bà nói “ờ” rồi cái tui với bả dí con gà tiếp, ui… nó chạy te te sao khó bắt ghê…dụ nó dô lưới mà nó hông dô, nó chạy dô vườn hoa Cát Tường mới ghê chứ, tui nói tui mà ko sợ tan nát vườn hoa của em là con gà tới số với tui, tui né tui sợ đạp bông mà ko bắt đc nó, tui ngồi ịch xuống tui thở , mệt thiệt chứ

--thôi bác ơi, nấu cái gì con ăn cũng đc, để tối nó về chuồng rồi bắt nó, mai ăn cũng đc, chủ nhật con mới về mà

--mọi lần dễ bắt lắm sao nay kì vậy hông biết, bố thằng Lập bắt cái gọn ơ hà

Ui sao dạo này tui dô dụng quá đi, có con gà cũng bắt hông đc hông biết làm gì ăn nữa, tui nhìn trong nhà tui thấy em đứng cửa nhìn

--ra phụ anh với mẹ bắt con gà đi, ở đó mà đứng nhìn

Em ko thèm trả lời tui mà quay lưng dô nhà lại mới đau đó chứ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro