THẰNG BẠN CÙNG BÀN C9B B.E.Pchan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chưa xin phép b.e.p chan nhưng vì fic hay wa' nên tự ý post lên . mục đích để mình đọc trên điên thoại là chính. b.e.p chan thông cảm cho tớ nha ! thank nhìu nhìu .... ^_^

IX – B

Mới bốn giờ sáng, HyunJoong đã dựng mọi người dậy tập thể dục. Giữa sân, có năm đứa mắt nhắm mắt mở quơ quào lung tung. Xốn mắt không chịu được, HyunJoong vừa tập mẫu vừa hò hét :

– 1... 2... 3... Tập dứt khoát vào, mạnh mẽ lên. Trông bọn mày tập cứ như mấy thằng bại liệt ấy !

– Còn riêng mày tao thấy giống thằng bị uốn ván. – YooChun dưỡn dẹo lắc hông, tranh thủ nói móc một câu. Gì chớ nói móc nói giỡn là nghề của ảnh rồi.

Buổi sáng thứ hai trong chuyến du lịch sáu ngày năm đêm về quê HyunJoong của tổ bốn bắt đầu như thế đó.

* *

*

Xong bài thể dục, cả tổ vẫn giữ cái dáng bại liệt bò vào nhà để ăn sáng và chuẩn bị đồ nghề cho buổi leo núi hôm nay. Nghe leo núi thì có vẻ oai, chớ chắc gì tổ bốn này đã leo lên đến đỉnh, cỡ lưng núi là cùng.

Trong khi tất cả đang lúi húi kiểm đồ thì nhỏ TaeHee lấy chỗ cơm thừa ban nãy ra nắm thành những nắm nhỏ. Mọi người hỏi, TaeHee chỉ cười khì, bảo, đề phòng trưa đói.

HyunJoong sấn sổ chạy tới, tính giúp TaeHee nhưng bị TaeHee đuổi ra xa. Chẳng biết HyunJoong rửa tay chưa mà đòi làm cùng.

HyunJoong bị bạn bè hắt hủi xa lánh thì tổn thương khủng khiếp, ngồi nhặt mấy hạt cơm rơi vân vê, được một lúc thì cả mấy hạt cơm đều đen sì. TaeHee vuốt mồ hôi mừng thầm, may mà ban nãy không cho HyunJoong làm cùng, nếu không dễ bây giờ cơm toàn đất với cát.

Dậm dờ hơn hai tiếng, cả tổ mới bắt đầu rời nhà.

* *

*

Lại phải đi một quãng xa thật xa.

Lần này YunHo rút kinh nghiệm, chưa cần đợi JaeJoong “nhờ vả” đã tự động mang hết cả hai túi đồ của JaeJoong và TaeHee. Trước sau gì cũng bị cái tên Hồ Ly bẻm mép kia ép bê thôi, tốt nhất cứ ngoan ngoãn phục tùng luôn cho nó lành.

Hết đường, bắt đầu dốc lên, cũng là lúc bắt đầu vào núi. Con đường mòn gập ghềnh chỉ đủ cho một người đi, mọi người phải nối đuôi nhau mà bước. Chân núi chỉ có những cây bụi, cỏ lau hay một vài loại cây nhỏ khác. Nhưng càng đi sâu mới biết, núi này cây cối đa dạng vô cùng : hoa chuông, phong lan, bút tùng, ngải tây... Nhiều nhất phải kể đến dương xỉ. Những cây dương xỉ cao hơn năm mét, lá rộng dài hơn cả thân người, phủ xanh um tùm.

Lần đầu tiên được bước vào một không gian rộng lớn thế này, ai ai cũng háo hức, vui sướng xen lẫn bỡ ngỡ, ngạc nhiên.

Có đoạn quá khúc khuỷu, HyunJoong phải nắm tay TaeHee kéo đi. YunHo thấy vậy cũng đưa tay ra trước JaeJoong, chờ đợi.

JaeJoong hất tay bạn ra, khẽ cau mày :

– Cứ làm như tao là con gái không bằng. Tay chân đầy đủ, tự đi được, không cần kéo.

YunHo buồn thiu thu tay về. JunSu đi sau chỉ có nước thèm rỏ dãi. Ôi~ Chỉ cần YooChun được một phần mười YunHo cũng mừng lắm rồi. Nhưng mà, riêng khoản này với YooChun thì... Chẳng muốn nói nữa, càng nghĩ càng rầu.

Đúng là, người ăn không hết kẻ lần không ra !

* *

*

Trước mắt cả tổ bây giờ là những cây gỗ lớn, trên thân phủ đầy mộc nhĩ :

– A~ Của chùa, nhặt ngay nhặt ngay !

JaeJoong và JunSu vừa ríu rít nói cười vừa nhặt bao nhiêu mộc nhĩ bỏ vào ba lô.

Hướng dẫn viên du lịch tự phong HyunJoong chẳng cần ai hỏi đến cũng bắt đầu ra vẻ hiểu biết :

– Sở dĩ người ta gọi mộc nhĩ là mộc nhĩ vì mộc nhĩ rất giống cái tai, mà tai tiếng Trung Của lại là “nhĩ”. Hề hề, kể ra tự nhiên trên thân cây mọc ra không phải là mấy cái mộc nhĩ này mà là mấy cái tai người thật thì hay nhỉ ?

Hay cái con khỉ khô ! Ghê thì có ! Toàn tưởng tượng bậy bạ đâu không.

YooChun nhét vào miệng HyunJoong một nắm mộc nhĩ vừa ngắt cho HyunJoong khỏi phát ngôn thêm câu nào nữa.

Cả tổ lại hì hục leo tiếp.

* *

*

Leo mệt, mọi người dừng chân tại một phiến đá rộng và tương đối bằng phẳng trên sườn núi. TaeHee trải bạt cho sạch sẽ, bày cơm nắm, bánh trứng và nước ngọt lên, xong xuôi mới kêu mọi người ngồi xuống.

Từ đây có thể phóng tầm mắt ra xa, bao quát cả một vùng. Nhỏ TaeHee được dịp lôi máy ảnh ra chụp vài pô kỉ niệm.

TaeHee huy động cả tổ quây vào một góc rồi đặt chế độ tự động, loách choách mấy tiếng đã cho ra một đống ảnh.

Cả tổ vừa xem vừa bình phẩm :

– Trông chân HyunJoong bẩn như chân chó.

– Ha ha~ Hai má JaeJoong căng phồng toàn bánh trứng kìa ! Muốn cho một đấm phụt ra hết quá !

– Coi YooChun đội lá dương xỉ lên đầu giống ông khùng hay lảng vảng trước cổng trường mình chưa !

.

.

.

Sau màn chụp chung đương nhiên là màn chụp riêng. TaeHee chụp pô nào cũng cố phồng má cho dễ thương, chắc tính về nhà photoshop rồi tung lên Facebook đây mà. Mấy nàng này chỉ thế thôi !

Đến lượt mình, JaeJoong cũng không kém cạnh, tròn mắt, chu môi, le lưỡi, mặt lạnh... đủ cả. Nhìn JaeJoong làm dáng chụp ảnh, YunHo chỉ muốn bay ngay ra chỗ TaeHee năn nỉ, cậu có rửa ảnh thì rửa cho tớ năm mươi tấm của JaeJoong luôn nhé.

JunSu ngó thấy JaeJoong tự sướng lâu quá thì sốt xình xịch, đợi mãi mà chẳng tới lượt mình. Đang định chạy tới giựt máy ảnh từ tay bạn, JunSu sực nhớ ra, điện thoại cũng có chức năng chụp ảnh cơ mà !

YooChun đang ngồi ăn cơm nắm thì thấy JunSu ở đâu sà xuống, nằng nặc đòi chụp ảnh chung. Tuy hơi khó chịu vì bị phá đám nhưng YooChun vẫn gật đầu, đẹp trai thế này không chụp hơi phí.

JunSu phải chụp hơn ba chục tấm. Tuy muốn chụp thế nào trông tình cảm chút nhưng JunSu không dám, chỉ quàng vai là cùng. Mà thôi, như thế cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Cứ đi một bước lại đứng chụp ảnh thế này chắc hai mươi năm nữa mới leo được lên tới đỉnh, HyunJoong vội vã lùa cả tổ đi nhanh nhưng chẳng ai chịu đi tiếp. Ăn no, chơi vui rồi chỉ muốn về sớm. Vậy là, buổi leo–núi hôm nay đã được miễn cưỡng sửa thành buổi leo–lên–lưng–núi.

Lúc đi xuống, cả tổ bắt gặp một cảnh tượng rất kì lạ : có hai em gái đang đào đào bới bới, sau lưng là hai cái giỏ lổn nhổn những củ gì đen thui.

HyunJoong được dịp thể hiện :

– Các em ấy đang đào khoai núi đó. Trông giỏ khoai đen vầy là do bẩn thôi, chớ rửa sạch là vỏ tím ruột vàng, vừa bùi vừa ngọt.

Cả tổ lom lom dòm giỏ khoai của hai đứa nhỏ, nuốt nước miếng ừng ực. YooChun lấm lét kéo các bạn ra một góc :

– Hay là bọn mình đạp hai con bé xuống vực rồi cướp giỏ khoai mang về nhà nướng ăn ?

– Ờ, hay đấy. Rồi mày sẽ là đứa thứ ba bị đạp xuống vực, chịu không ? – Năm con người còn lại quẳng cho YooChun cái nhìn khinh bỉ. YooChun đúng là YooChun, không gì là không lôi ra giỡn được.

YooChun nhe răng cười, nom có vẻ ngây thơ vô tội lắm. TaeHee day day thái dương, thở hắt một cái rồi rón rén tới gần hai em gái và bắt chuyện.

Ra đây là hai chị em, tranh thủ rảnh rỗi lên đây đào khoai về bán phụ gia đình. Tuy khoai rẻ rề, bán chẳng được bao nhiêu nhưng đỡ được đồng nào hay đồng ấy, thế nên sáng nào hai đứa nhỏ cũng mang giỏ ra đây đào tới trưa.

TaeHee nghe xong cảm động vô cùng, cứ như được xem trực tiếp chương trình “Vượt lên chính mình” hay chiếu trên HTV7 ấy. Nàng liền hối thúc mọi người ra đào phụ các em.

Cả bọn lúi húi đào rồi bới, bới rồi đào... Đào được ba củ mới thả vào giỏ các em một củ, chẳng biết là đào cho ai nữa đây ?

Vớ được củ khoai béo mũm, JaeJoong hí hửng lau qua cho sạch rồi ấn vào túi áo mình mà không xung vào đống khoai của tổ.

Thấy YunHo ngó mình chằm chằm, JaeJoong dùng bàn tay toàn đất vỗ bồm bộp vào vai bạn :

– Không phải tao tính ăn mảnh đâu nha. Củ khoai này là cho ChangMin đó ! Thế nào mà lúc về nó chả trề môi ra : “Hai hyung đi chơi với nhau chắc vui lắm ha ! Đấy là đi có một tuần thôi đấy, chớ mà đi một tháng chắc YunHo hyung chẳng nhớ có thằng em tên ChangMin đâu nhỉ ?”. Tốt nhất là ịn cho nó củ khoai để nó biết mình đi chơi vẫn còn nhớ đến nó~

YunHo phì cười, coi cái điệu bộ bắt chước ChangMin của JaeJoong kìa, công nhận giống. Mà, ai chớ ChangMin dễ nói câu này thật lắm.

* *

*

Đến khi hai giỏ khoai đầy ặp, hai chị em rối rít cảm ơn các anh chị rồi rẽ về nhà.

Làm được việc tốt, nhỏ TaeHee hứng khởi lắm, cứ líu lo cả buổi :

– Hôm nay tớ đào được hai củ khoai to cực kì, phải to nhất chỗ khoai cả tổ đào luôn. Tớ xếp vào giỏ của các em rồi, tí về chắc hai đứa nhỏ vui lắm đây !

– Hai củ khoai to nhất mà cậu nói là hai củ này hả ? – YooChun ở đâu chòi lên, mỗi tay cầm một củ khoai bự chảng huơ huơ trước mặt tổ trưởng.

Nhỏ TaeHee mồm miệng méo xệch, không nói nên lời, chỉ chỏ lung tung. YooChun khoái chí cười hề hề :

– Tớ thấy hai củ này mập nhất nên thó luôn. Hai đứa nó có cả giỏ rồi còn gì ?

YooChun càng nói, mắt mũi TaeHee càng lộn ngược lên. Chỉ vài giây sau, hai mắt đã ầng ậc nước.

Thấy chị tổ trưởng chuẩn bị nhẹt mồm ra gào, YooChun luống cuống chữa cháy :

– Ấy, tớ lấy hai củ khoai nhưng đã bù cho bọn nó thứ khác rồi.

Bấy giờ TaeHee mới đứng im, ngước lên nhìn YooChun, chờ đợi.

– Tớ bù cho bọn nó... – YooChun lén liếc JunSu và JaeJoong đang đi sau – ... hết chỗ mộc nhĩ mà JunSu và JaeJoong ngắt ban nãy ! – Nói rồi co giò vọt lẹ.

– Park.Yoo.Chun !!! – Đằng sau có hai bạn nhỏ nghiến răng nghiến lợi đuổi theo.

Đường núi mà cứ chạy như đường nhựa, cẩn thận có ngày lao thẳng xuống vực không biết chừng.

* *

*

Lúc về đến nhà, bà đã bày sẵn một mâm cơm ngon lành, tươm tất cho cả tổ. Ăn uống no nê vẫn thấy nhạt miệng, YooChun đột nhiên nhớ tới hai củ khoai hồi chiều mót được của chị em nhà kia, liền kêu TaeHee mang ra nấu chè, còn số khoai cả tổ đào để dành tối nướng.

Nửa tiếng sau, cả bọn hí hửng chạy ra bếp, chắc mẩm sắp có chè ăn thì chưng hửng khi thấy TaeHee vẫn cặm cụi gọt gọt, cắt cắt. Ban đầu củ khoai phải to bằng ba nắm đấm, bây giờ đã hao đi hơn nửa, lại còn nham nham nhở nhở.

Thấy các bạn dòm, TaeHee cúi gằm mặt xuống gọt khoai tiếp.

HyunJoong mặt mũi xám xịt :

– Cậu mà đẽo một lúc nữa là mình được củ khoai hình lục lăng đấy !

Nhìn tác phong của TaeHee, JaeJoong bực quá là bực. Lề rề thế này đến đêm mới có chè ăn. JaeJoong kêu TaeHee lên nhà để mình làm nốt phần việc còn lại.

.

.

.

Bắc nồi chè ra khỏi bếp, JaeJoong hớn hở mang vào nhà. Cả tổ ngửi thấy mùi chè thơm nức mũi thì ton tót chạy ra sắp hàng ngay ngắn. Mỗi đứa đã thủ sẵn một cái bát và một cái thìa, riêng HyunJoong còn lôi ra cả cái bát ô tô và cái muôi múc canh. Duy chỉ có TaeHee là chẳng thấy mặt mũi đâu, dễ nàng này còn đang ở trong buồng cùng bà.

JaeJoong bưng hai bát chè vào phòng bà. Trên nệm, TaeHee đang nằm úp mặt vào tường, gọi mấy cũng không thèm quay ra. Giận dỗi gì sao ? JaeJoong đứng gãi mũi hồi lâu, cố nhớ xem mình có làm gì nên tội với chị tổ trưởng không nhỉ ?

Bà đang nằm vội ngồi dậy, đỡ hai bát chè rồi để vào một góc :

– JaeJoong cứ ra ngoài đi, lát nữa bạn ăn.

JaeJoong đành ôm cục thắc mắc to oành bước ra ngoài.

* *

*

Tối, cả tổ quây quần bên nhau nướng khoai. Bà phải ngọt nhạt mãi TaeHee mới chịu ra ngồi cùng các bạn.

Trong khi mọi người nói cười vui vẻ thì TaeHee cứ buồn xo, ngồi thu lu một góc. JaeJoong tò mò hỏi riết mà TaeHee chẳng trả lời thì quay sang nháy nháy với bà. Bà nhìn TaeHee một chập rồi tủm tỉm cười, lắc đầu không nói.

JaeJoong lại hất cằm về phía YooChun và HyunJoong. Mọi hôm HyunJoong chậm tiêu là thế, vậy mà hôm nay vừa thấy YooChun đứng lên tiến về phía TaeHee là đã hiểu ngay việc phải làm. Đúng là sự thần kì của tạo hoá !

HyunJoong và YooChun, đứa thì túm hai tay, đứa thì túm hai chân nàng tổ trưởng đung đưa trước ngọn lửa, vừa cười khà khà vừa doạ, cậu có nói không, cậu mà không nói nói là bọn tớ nướng cậu thay khoai luôn, bày ra cái vẻ mặt khổ qua như thế ai mà chịu được.

TaeHee vùng vẫy trong vô vọng, cuối cùng lại phải khai ra. Lẳng chị tổ trưởng nằm còng queo cạnh đống lửa, cả tổ chăm chú lắng nghe.

– Tớ thấy mình bất tài vô dụng làm sao ấy. Con gái con đứa chừng này tuổi rồi mà vẫn chẳng biết làm cái gì cả, có củ khoai cũng gọt không nổi.

HyunJoong cười hề hề :

– Tại cậu quen thói ỷ vào người giúp việc mà không chịu làm thôi. Mà nói thế chớ nhà tớ không có người giúp việc, tớ cũng có biết làm gì đâu, toàn em gái tớ làm à. Bây giờ bảo tớ gọt khoai thì thà tớ cầm con dao tự chọt vào mắt mình luôn cho rồi !

TaeHee thở dài :

– Cậu có em, cậu là con trai, cậu khác. Một đứa con gái nhan sắc và học vấn hạng trung nhưng biết mấy việc nữ công gia chánh còn hơn một đứa vừa xinh vừa giỏi mà vô tích sự. Chán thật đấy, JaeJoong thì không nói làm gì, chớ đến HyunJoong mà tớ cũng chẳng bằng.

Cả tổ được dịp nhao nhao :

– Cậu có biết cậu là một trong những nhân tố quan trọng thúc đẩy sự phát triển của nền kinh tế quốc gia không ? Không có những người như cậu thì mấy cửa hàng đồ ăn ế hết à ?

– Với tớ, con gái chỉ cần đẹp là được rồi. Ngắm không cũng thấy no, khỏi cần ăn uống !

Nghe là biết ngay YooChun.

HyunJoong cũng góp lời :

– Về sau tớ có lấy vợ chỉ cần chọn người nào hợp với mình thôi, mấy vụ nấu nướng may vá chẳng quan trọng đâu.

– Tao cá là thằng HyunJoong nói thế thôi, chớ về sau nó sẽ chọn em nào biết nấu ăn, kể cả không hợp với mình cũng được. – YunHo rất hồn nhiên đặt tay lên eo JaeJoong kéo lại, ghé sát vào tai JaeJoong mà thì thầm.

JaeJoong giật bắn mình. Cảnh này quen quen nha ! Tối qua YunHo cũng thì thụp thế này, rồi... cả hai còn ôm nhau ngủ nữa.

Chẳng biết do giật mình hay xấu hổ, hoặc do cả hai mà JaeJoong bất ngờ vung tay tát YunHo một cái lật cả mặt.

YunHo vừa xoa xoa bên má bị đánh, vừa tự động dịch ra xa. Dã man quá ! Sau lần này thì chừa cái tật tay chân táy máy rồi.

Hôm qua được ôm JaeJoong cũng không có nghĩa là hôm nay vẫn được phép ôm. Quen mui thấy mùi ăn mãi là xấu lắm, sẽ bị ăn tát đấy !

Cùng lúc đó, chỗ JunSu, khi HyunJoong vừa dứt lời thì JunSu cũng nhảy vào ngay :

– Vợ HyunJoong thế, còn vợ tớ sau này thì... Ừm... – JunSu ngó sang phía YooChun, cười toe toét – ... Cỡ YooChun là tạm ổn. Kể cả nấu ăn dở, có tật bông phèng không phải lối, thần kinh có vấn đề cũng không sao, miễn tớ thích là được rồi. Hì hì~

– Cười cái gì mà cười ? Đấm cái rụng răng giờ ! Tranh thủ móc mỉa tao chớ gì ? – YooChun giơ nắm đấm, dí vào mặt JunSu hăm doạ.

JunSu mặt mũi sa sầm. Ôi trời ơi, tức, tức, tức chết mất ! Nói đến thế mà YooChun vẫn không thủng. Đầu YooChun dễ phải bọc bằng ba lần bê tông cốt thép ấy chớ, đại bác bắn vào có khi còn bật ra, huống chi mấy lời bóng gió.

Dây vào anh này là khổ rồi JunSu ạ !

* *

*

Ngồi phân tích an ủi riết mà mặt TaeHee vẫn dài như mặt ngựa, mọi người phải hùa vào kể chuyện cho TaeHee vui.

Bà là người khởi xướng đầu tiên :

– Mấy đứa không biết chớ, hồi bốn tuổi HyunJoong vẫn bé như cái phích, lại còn lười ăn. Có mỗi đĩa bột mà bà phải bế từ đầu làng đến cuối làng mới dỗ bạn ăn hết được.

YooChun nghe xong giả bộ thì thầm với bà nhưng thực chất cố nói ông ổng lên cho mọi người nghe thấy :

– Bây giờ riêng cái bắp đùi nó cũng to bằng cái phích rồi bà. Bà mà bế nó con đảm bảo không gãy xương sườn thì cũng vẹo cột sống.

YooChun xằng xiên, HyunJoong không những không giận mà còn khoái chí cười toe toét, bật dậy bế bà quay vòng vòng giữa sân, “Bé bà bế con, lớn con bế bà !”. Bà mặt mũi tái mét, đập liên tục lên vai cháu, thế mà thằng cháu vô tư cứ nghĩ bà thích, lại càng quay nhanh.

Nhìn cảnh ấy, TaeHee bật cười khanh khách.

A~ Cười rồi, chị tổ trưởng cười rồi kìa. Cả tổ thừa cơ tiến lên, tranh nhau kể chuyện. Nụ cười của tổ trưởng TaeHee dễ phải đáng giá gấp mấy lần nụ cười của Tô Đắc Kỷ ngày xưa. Đắc Kỷ thì cũng chỉ có một ông Trụ Vương, còn TaeHee có những năm ông Trụ Vương (tức năm bạn nam tổ bốn) thi nhau bày trò để làm TaeHee vui cơ mà ?

JunSu mơ màng nhớ lại hồi còn học mẫu giáo, cứ tầm chiều, sau khi ngủ dậy, các bé thường được cô cho ăn sữa chua. Lúc nào JunSu cũng cố ăn chậm thật chậm để cho những bạn đã ăn hết ngồi dòm mình mà thèm, và bao giờ JunSu cũng bị cô tịch thu hộp sữa chua khi mới ăn được một nửa vì đã quá giờ ăn. Kỉ niệm đau thương mà vô cùng đáng nhớ. Có lẽ cái tính lề mề chậm chạp của JunSu bây giờ được “trui rèn” từ hồi đó cũng nên.

YunHo cũng có một kỉ niệm đau thương không kém. Gần đây thôi, năm lớp tám, trong lúc đứng trước cổng chờ bác cháo sườn đi tới, chàng ta buồn buồn chọt tay vào cái lỗ khoá bên cạnh. Chọt tới chọt lui, cuối cùng lại phải nhục nhã mà thừa nhận rằng, ngón tay bị kẹt rồi, rút hoài không ra. Dù rất xấu hổ nhưng YunHo vẫn phải muối mặt nhờ bác cháo sườn vào nhà lấy nước và xà phòng ra bôi vào ngón tay mình để thụt cho dễ. Kể từ đó, chàng ta bỏ hẳn thói quen ăn chiều, không bao giờ dám đứng ở cổng đợi cháo sườn hay bánh mì nữa.

Không ngờ nom mặt mũi sáng sủa vậy mà cũng có lúc làm ra ba cái hành động thông minh dữ dội ! Cả tổ quay ra dòm YunHo rồi cười khành khạch. JaeJoong theo quán tính cũng lé mắt trông sang...

Ấy, năm ngón tay hằn trên má YunHo từ nãy tới giờ vẫn chưa tan sao ? Đỏ lựng như thế chắc rát lắm đây, mình là người tát còn tê cả tay cơ mà. Cánh tay nhanh hơn chỉ thị của não bộ chạm nhẹ lên má YunHo rồi rụt ngay về :

– Chỗ đông người không được làm như thế nữa, biết chưa ? May mà không ai để ý đấy...

Hoá ra sau khi ăn tát lại được khuyến mãi thêm mấy cái vuốt ve âu yếm sao ? Cứ thế này, cho JaeJoong tát thêm mười, hai mươi cái nữa cũng được. Suýt chút nữa YunHo đã kéo tay JaeJoong mà nói rằng, JaeJoongie thân mến, hãy tát nốt má bên này cho sưng đều đi, đối xứng vậy mới đẹp trai đó~

.

.

.

Sau YooChun là tới phiên HyunJoong kể chuyện. Nhớ hồi lớp hai, đi học vẫn phải dùng bảng con và phấn, HyunJoong thường lấy phấn mài trắng vở, sau đó nhổ nước miếng lên. Nước miếng được bụi phấn bao quanh, trắng xoá, tròn xoe, lại không vỡ mới hay. “Mấy viên ngọc” nước miếng cứ lăn qua lăn lại trên vở vui ơi là vui, HyunJoong đã phải vứt đi bao nhiêu là vở cũng vì cái sở thích khủng khiếp ấy.

Hoá ra anh này mất vệ sinh từ bé chớ không phải bây giờ.

Cả tổ nghe xong cặm cụi bóc vỏ khoai ăn ngấu nghiến. Câu chuyện ấu thơ gì mà đáng sợ quá, thế mà cũng đem ra kể được. Buổi liên hoan khoai nướng miễn cưỡng dừng lại tại đây.

* *

*

Trưa hôm sau, cả tổ được phen hết hồn khi thấy TaeHee lăng xăng trong bếp nấu nướng cùng bà. Mọi người nhìn nhau hoảng sợ. Sáng có dịp nếm qua rồi ! TaeHee nấu tốt nhất đừng ăn, thà chạy ra vườn bốc nắm đất ăn trừ bữa còn hơn.

Bà thấy thái độ của mấy đứa thì phì cười. Bà bảo, nấu ăn không giỏi thì đã sao, không có gì là không học được cả. Việc bếp núc cũng vậy thôi, làm nhiều sẽ quen mà.

Chẳng biết “quen” là “quen” thế nào, chớ thấy chốc chốc bà lại la lên, đấy là đường mà con bỏ vào canh chi, rồi thì, con rửa rau còn nguyên con sâu to bằng ngón cái nè, mình có bột nêm rồi không cần ninh sâu cho ngọt nước đâu con ; cả tổ đã muốn quỳ mọp xuống chân TaeHee xin tha, chị ơi đừng có bắt bọn em ăn mấy cái đấy, bọn em sợ lắm rồi.

Dạy nấu ăn mà như đấu vật, vả lại, bà già, sức khoẻ yếu, không chịu nổi đả kích quá lớn liền lui vào buồng nằm. Đằng nào cũng chỉ còn mỗi món cá rán, mà cá cũng đã được bà làm sạch sẽ, để TaeHee làm nốt chắc cũng không có vấn đề gì.

Giao cho ai chớ TaeHee là bà giao trứng cho ác rồi. Dầu vừa sôi, TaeHee đã nhảy lên như ngựa trong bếp, né bên này núp bên kia liên tục như né mìn, miệng thì rít rú ầm ĩ : “Dầu bắn dầu bắn !”.

Cả tổ hối hả chạy xuống xem. Kiểu này là chị ấy chưa để chảo ráo nước đã đổ dầu vào đây mà. Khổ ghê cơ.

Dầu nổ lốp bốp, chẳng ai dám vào. JaeJoong đứng ngoài gọi TaeHee ra chỗ mình, cởi chiếc áo khoác dài tay mỏng của mình cho bạn mượn làm áo giáp bảo vệ, JunSu thì lấy đôi găng rửa bát dày khự đeo vào giùm. Trang bị đủ cả nhưng vẫn còn chừa ra cái mặt. Dầu bắn vào mặt là TaeHee nghiễm nhiên thành công chúa bong bóng luôn, bong bóng nước vì phỏng. Vì vậy, kiếm cái gì che mặt là điều quan trọng nhất bây giờ.

YooChun moi đâu ra cái túi ni–lông trùm lên đầu bạn. Thế là kín từ đầu xuống chân nha ! Ấy, mà không được. Kín thế này nhìn làm sao ? Nghĩ đoạn, YooChun lấy tay xé hai mảng ni–lông ngay chỗ mắt TaeHee (trong sự run rẩy) khi cả bọn cứ réo : “Cẩn thận kẻo bứt ra được hai hàng lông mi đầy máu đấy !”, hay là “Xé nhầm hai lỗ mũi rồi kìa !”. Đến khi xong xuôi, YooChun mới thở phào, buộc túm lại phía dưới cằm TaeHee cho chắc chắn rồi đẩy TaeHee ra chỗ bếp lò. Cả tổ hò hét cổ vũ tinh thần của người nữ chiến sĩ quả cảm ấy.

TaeHee vừa đi, cả bọn bỗng dưng lăn ra đất cười sằng sặc. Trêu chị này vui thật, bị trùm ni–lông lên đầu mà cũng chịu nữa.

* *

*

Mười hai giờ trưa, TaeHee khệ nệ bê mâm cơm lên nhà. Ngoài món “canh sâu nấu đường” thì còn có một đĩa gì cháy xém. Hầy, đừng có nói đây là món cá rán nha !

Nghiên cứu đĩa thức ăn lạ một hồi, cả tổ mới ngước lên. Nhỏ tổ trưởng mồ hôi nhễ nhại, cười méo xệch.

HyunJoong phán một câu hết sức vô duyên :

– Rán có con cá mà sao đầu tóc bù xù rũ rượi như bà điên thế n–

Chưa kịp nói hết câu đã bị cả tổ ủ lò. Không thấy TaeHee đã rất nghiêm túc sao, lại còn ăn nói linh tinh. Nhìn TaeHee phờ phạc ngồi quạt bên cạnh, tự nhiên năm chàng trai của tổ thấy tội lỗi quá, thế mà ban nãy cả bọn còn cười cợt trên sự cố gắng của người ta, dù sao thì TaeHee cũng chỉ muốn nấu thật ngon cho cả tổ ăn thôi mà...

YunHo run run gắp một miếng cá nhỏ bỏ vào miệng. Đắng muốn chết ! Chàng ta quay ra sau, khẽ nhăn mặt một cái rồi quay người về như cũ, đối diện với TaeHee, làm như chẳng có chuyện gì :

– Cũng được. Có tiến bộ rồi. Nhưng lần sau cậu đừng làm cháy quá nhé !

– Cháy có khi lại giòn, YunHo nhỉ ? – JaeJoong đứng sau YunHo, khoát tay phụ hoạ. Trong lúc hạ tay xuống lại tranh thủ lướt ngón cái qua bên má bị tát của YunHo, miết nhẹ.

Cả tổ nhao nhao, phải đấy phải đấy. TaeHee mừng rỡ đến độ hai bàn tay xoắn xuýt vào nhau. Nàng ấy tủm tỉm cười : “Nếu vậy từ rày tớ sẽ tập nấu dần, các cậu nếm thử rồi cho tớ ý kiến nha. Không gì là không học được, tổ mình nhỉ ?”.

Mèng ơi, sau đợt luyện tập này chắc vườn nhà bà sẽ mọc lên năm nấm mồ. Mồ của năm người bạn cùng tổ đáng thương~

Còn bốn ngày nữa mới được về, tức là bốn ngày sắp tới sẽ bị TaeHee tra tấn liên tục. Cái gì mà du lịch sáu ngày năm đêm chớ ? Rút xuống còn hai ngày một đêm đi, hay bây giờ thu dọn đồ đạc về luôn cũng được.

Đúng là, cái miệng làm hại cái thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro