fin.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


tháng bảy là tháng của những ngày mưa, đâu đó trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời mình, nàng đã từng nghe người ta nói thế.

và ngay lúc này đây, giữa bốn bức tường nhạt nhoè màu nắng, giữa cái mùi hăng hắc cũ kĩ len lỏi trong không khí, em và nàng, cả hai đang tựa vào nhau, đưa đôi mắt đã sớm bị cái thời tiết này nhuốm một màu buồn ảm đạm ngắm nhìn từng giọt mưa rơi lã chã bên kia khung cửa sổ.

mưa rơi trên phố, trên mái hiên, không rầm rĩ tiếng sấm, cũng không lao xao tiếng gió thổi, mà chỉ dịu dàng rơi từng giọt nước trong vắt, lác đác trong cái nắng chiều mùa thu, vang lên âm thanh giòn giã. bấy nhiêu cũng đủ đánh vào cõi lòng nàng buồn tẻ, lặng im ngắm nhìn em - người vẫn đang đắm chìm với cơn mưa tí tách ngoài kia và dòng người trên phố.

- p'freen này...

em đột nhiên gọi tên nàng, như để phá tan đi cái không khí ngột ngạt ẩm ướt đang bao lấy căn hộ nhỏ của cả hai. âm thanh em nhỏ nhẹ tựa giọt sương mai, chỉ đủ lay động ngọn cỏ non mềm oặt bên ngoài. nhưng bù lại, với nàng, nó lại có sức ảnh hưởng vô cùng mãnh liệt đến lạ.

nói sao nhỉ, có lẽ nàng thích cái cách mà em gọi tên mình. mỗi khi em cất giọng, nàng đều cảm tưởng như mình đang được tận hưởng một bản tình ca dịu dàng, tha thiết. như lạc vào miền đất xa lạ nào đó, trải dài vô tận, bừng sáng giữa thiên nhiên rộng lớn. dĩ nhiên, với nàng, nơi đó chỉ nên có em và nàng.

hoặc cũng có thể, là do nàng rất yêu, rất yêu em.

nàng ngâm nhẹ một tiếng, như để ra hiệu rằng mình đang lắng nghe, đôi con ngươi sẫm màu vẫn chăm chú vào sườn mặt người bên cạnh. có lẽ em không biết, nàng đã lặng lẽ ngắm nhìn em như thế này lâu lắm rồi, trước cả khi cơn mưa kia kéo đến, trước cả khi em và nàng chính thức gặp nhau.

ngay từ lúc bắt đầu đã thế, em luôn là đích đến nơi tầm mắt nàng chiếu rọi. nàng dịu dàng, ôn nhu, trao đi ngọt ngào nơi mình. đáng tiếc thay, em lại chưa từng, hay đúng hơn là chưa một lần thẳng thắn đối diện với đôi mắt ấy - đôi mắt mang gam màu buồn ảm đạm, xám ngoét như bầu trời ngay lúc này.

- chị đã từng yêu ai chưa?

nàng hơi bất ngờ nhìn em, mi mắt khẽ nhíu. em bên này vẫn dùng ánh mắt vô hồn mà thẩn thờ quan sát thế giới bên kia khung cửa sổ, như thể người vừa lên tiếng không phải mình.

nàng trầm tư một lúc, không trả lời. vì vốn dĩ, ai lại muốn phơi bày những cảm xúc bị chôn sâu tận đáy lòng mình trước người khác, nhỉ? nhất là, với người mình yêu - một người không yêu mình.

"tôi yêu em âm thầm, không hy vọng"

đúng vậy, nàng yêu em. freen sarocha yêu becky armstrong. yêu âm thầm, lặng lẽ, không hy vọng, không hoài mong. dẫu biết sẽ khổ sở, sẽ tổn thương, nhưng vì em, đau đớn cách mấy nàng cũng không ngại. chỉ biết từng chút một gom góp yêu thương nơi mình để hiến dâng tất cả cho em, chỉ vì em.

nàng lục lọi suy nghĩ trong mớ hỗn độn, cẩn thận sắp xếp từng con chữ, cố không để ý đến nỗi đau đang gặm nhấm trái tim mình để tìm một câu trả lời thích hợp đáp lại em. nhưng thực sự, nó đau đớn và khó khăn hơn nàng tưởng.

- v-vẫn chưa, em biết chị rất bận mà, làm gì có thời gian mà yêu đương.

nhưng becky, chị lại yêu em, yêu rất nhiều.

nói dối, nàng quyết định nói dối để ngăn bản thân đang muốn thành thật với em. trái tim yêu đến mãnh liệt, nhưng lí trí vẫn lấn át niềm yêu cuồng nhiệt ấy. đến cuối cùng, vẫn là không thể dũng cảm thổ lộ.

một giọt mồ hôi vừa rịn ra trên trán, nàng hồi hộp, lo lắng, lòng thầm mong rằng em sẽ không tìm ra một sơ hở nào. vì nàng biết rõ, bằng một cách nào đó, mà em rất giỏi trong việc nắm bắt tâm lý người khác, một cách nhanh chóng.

- vậy sao...

trái với suy nghĩ của nàng, em chỉ hờ hững đáp, cả mặt cũng chẳng buồn quay sang, mắt vẫn đăm đăm nhìn ra bên ngoài.

freen sarocha dường như vừa cảm thấy, có một chút hụt hẫng len lỏi trong trái tim mình...

bên ngoài, mưa vẫn rơi lộp độp trên mái hiên, như sợ chưa đủ ồn, lại ra chiều nặng hơn.

một khoảng không im lặng lại bao trùm lấy cả hai, tưởng chừng như vô tận. ngồi cạnh bên nhau, vai kề vai, nhưng cả em và nàng dường như đều đang đắm chìm vào những cảm xúc của riêng mình, đều mang trong lòng những nỗi niềm không thể tỏ bày.

- nhưng em lại có, em đã yêu một người.

sau khoảng thời gian dài đằng đẵng, theo nàng thì, có lẽ vậy, em lại bất ngờ lên tiếng đập tan sự im ắng quá mức đến chán chường giữa cả hai.

cả thân người nàng cứng lại, nhịp tim thấp thỏm lên xuống, khó khăn hô hấp trong cái căn phòng cũ kĩ đầy mùi ẩm mốc thiếu dưỡng khí này. em nói gì cơ? em đã yêu ai rồi sao?

- umm... người đó, có yêu em không?

"lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen"

dằn lại đau đớn, nàng cố gắng tỏ vẻ thản nhiên như không có việc gì, giấu nhẹm đi chuyện mình đang khó khăn trong việc hít thở ra sao. hỏi em một câu mà bản thân thật sự không muốn biết câu trả lời. nàng sợ, vô cùng hoảng sợ. lỡ như, lỡ như em trả lời là có, thì chắc nàng sẽ không chịu nổi mất, cái cảm giác mà nơi ngực trái như có hàng ngàn vết cắt giày xéo, không ngừng khoét ra từng mảnh rỉ máu. cảm giác ấy, đau thấu tận tâm hồn.

đổi lại, em không trả lời, mi mắt xinh đẹp nhẹ rũ xuống, vô lo nhắm nghiền lại, đầu ngả lên vai nàng, cả thân mình cũng có chiều hướng rúc sâu vào người nàng hơn.

freen sarocha cảm tưởng bản thân như vừa được kéo lên từ vực thẳm sâu hoắm. nàng lén lút thở phào nhẹ nhõm. thật may mắn, may mắn vì em vẫn còn ở đây, vẫn là becky mà nàng hằng yêu.

"tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm"

chỉ cần biết, em vẫn chưa thuộc về ai, vẫn độc tôn duy nhất, với nàng, vậy là đủ. vì nàng có thể tiếp tục bình lặng đem yêu thương gửi gắm nơi em, tiếp tục làm chỗ dựa để em trở về sau bao xô bồ ngoài kia. em không yêu nàng, cũng không việc gì, chẳng phải chỉ nàng yêu em là đủ rồi sao?

đưa đôi tay gầy guộc ân cần vuốt ve mái tóc em. mái tóc thấm đượm màu nắng mà nàng yêu thích. nàng thích những lúc thế này, em như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng nàng, ỷ lại vào nàng. becky của nàng những lúc như thế, đáng yêu vô cùng. nhưng cũng như bầu trời cao đang không ngừng trút nước ngoài kia, em cũng khó chạm tới vô cùng.

becky của nàng, em như một đoá hoa giữa ban mai yêu kiều, rực rỡ. em mỏng manh, yếu đuối. em cần có người chở che, ôm ấp.

đáng tiếc, nàng nghĩ, người em cần có lẽ không phải là mình.

"cầu em được người tình như tôi đã yêu em"

nhưng nàng cần em, nàng cần có sự hiện diện của em trong cuộc đời mình. vì với freen sarocha, sự tồn tại của becky armstrong không chỉ là liều thuốc tinh thần tốt nhất, mà còn là điểm hồng sáng nhất, rực rỡ nhất giữa những chuỗi ngày ảm đạm xám xịt đến chán ngắt của nàng. nàng không biết cuộc sống sau này của mình nếu không có em sẽ ra sao, nàng không muốn biết, cũng không dám nghĩ tới. nàng chỉ biết, ngay lúc này đây, nàng có em trong vòng tay. ít nhất thì, với nàng, vậy là đã quá mãn nguyện rồi.

cảm nhận hơi thở người trong lòng đều đặn từng nhịp, nàng khẽ khàng ôm em sát vào mình hơn. vòng tay siết lấy, như để sưởi ấm đối phương, cũng sưởi ấm trái tim mình. mùi hương em nhàn nhạt thanh tao vương vấn nơi chóp mũi, thật thích.

giữa căn phòng chật ních mùi ẩm ướt, giữa bốn bức tường cũ kĩ tróc sơn loang lổ từng mảng, giữa cơn mưa mùa thu rì rào trên mái hiên, chỉ có em và nàng, vẫn lặng lẽ yên bình bên nhau, mặc cho thế giới ngoài kia có bao nhiêu ồn ào.

dịu dàng đặt lên trán em một nụ hôn, nàng cuối đầu, rỉ rả vào tai em từng con chữ.

- chị yêu em.

bên kia khung cửa sổ, trời vẫn mưa, nắng đã sớm tắt từ lâu, chỉ chừa lại một khoảng u tối. vẫn là cơn mưa chiều tháng bảy rả rích ấy, dai dẳng như muốn nhấn chìm mọi thứ phía dưới.

vài ba con phố đã lên đèn, tiếc thay, vẫn chỉ lập loè leo lét trong biển nước.

đâu đó, trong một căn hộ cũ kĩ nơi góc phố, có một người, đang được một người ôm lấy, khoé môi khẽ câu lên một nụ cười.

người đó, người mà em yêu, cũng yêu em.

_

*nguyên văn đoạn trích thơ:

"tôi yêu em âm thầm, không hy vọng
lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen
tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm
cầu em được người tình như tôi đã yêu em"

tôi yêu em - puskin

bữa giờ đọc hường phấn nhiều rồi nên mình muốn viết chút gì đó "buồn ngủ" một tí về p'freen và becky ;-; mặc dù có hơi lộn xộn, mình cũng chẳng biết mình viết cái gì nữa, nhưng vì là mẩu truyện đầu tiên do chính mình viết nên mình muốn đăng lên làm kỷ niệm. chỉ vậy thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro