Chương 3: Cùng nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô chú, con đi học ạ."

Lưu Thiệu Uy bước đến cửa xỏ giày, lễ phép chào tạm biệt cô chú mình rồi mở cửa ra khỏi nhà.

Từng lời nói, biểu hiện của Hứa Nhiên hôm qua vẫn còn in trong đầu cậu, khiến Lưu Thiệu Uy khi nghĩ đến không tự chủ được mà cảm thấy vui vẻ.

"Lưu Thiệu Uy, chào buổi sáng!"

Lưu Thiệu Uy nghe thấy giọng nói trong trẻo quen thuộc của một bạn nữ, đôi mắt đang cụp xuống giờ từ từ ngước lên nhìn.

"Hứa Nhiên?"

Lưu Thiệu Uy ngẩn người nhìn cô bạn trước mặt, hôm nay Hứa Nhiên như thường lệ mặc bộ đồng phục trắng tinh của trường, mái tóc màu gỗ xõa ngang lưng, dưới ánh nắng mặt trời sáng sớm ánh lên một vẻ lấp lánh đặc biệt.

Hứa Nhiên tay vòng ra sau lưng, ưỡn người ra phía trước cười với Lưu Thiệu Uy, khiến lòng cậu một trận ấm nóng.

"Sao... Sao cậu lại ở đây?" Lưu Thiệu Uy cảm thấy tim mình đập mạnh không ngừng, chần chừ hỏi.

Hứa Nhiên bĩu môi: "Ơ hay, mình vì sao không được ở đây?"

"Không... Ý mình là... là..."

"Ý cậu là cái gì mình không muốn nghe. Thôi không nói nhiều nữa, lẹ lên trễ học bây giờ!" Nghe Lưu Thiệu Uy cứ ấp a ấp úng, Hứa Nhiên cuối cùng mất kiên nhẫn, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu kéo đi.

"Kh... Khoan đã." Lưu Thiệu Uy chân mạnh mẽ chống lại, nhất định hỏi cho xong. "Là cậu đợi mình đi học?"

Cậu bạn này lại dám chống đối mình? Hứa Nhiên hơi khó chịu, cáu kỉnh trả lời: "Chứ sao nữa? Nếu không mình đứng trước cửa nhà cậu là để ngắm cảnh à?"

Nghe nói thế, cả người Lưu Thiệu Uy thả lỏng, nhưng để Hứa Nhiên phải kéo mình đi như vậy càng không được, cậu lên tiếng đề nghị: "Vậy... Vậy được, để mình tự đi, cậu không cần nắm tay kéo..."

Hứa Nhiên cảm thấy Lưu Thiệu Uy nói cũng có lý, cư nhiên buông tay mình ra, không quên hối: "Đi thôi, đừng có để mình bỏ cậu lại đấy."

Lưu Thiệu Uy cười gượng gạo, nhanh chóng bước nhanh đến cạnh Hứa Nhiên, hai người cùng tới trường.

Hôm nay Hứa Nhiên lần đầu tiên có người đi học cùng, cảm giác rất lạ, có vui vẻ, có ngại ngùng, cô khẽ liếc nhìn sang Lưu Thiệu Uy, thấy cậu bạn cũng đang trong bộ dạng lúng túng như mình, cư nhiên cảm thấy buồn cười.

Đi được một quãng, Hứa Nhiên quay sang Lưu Thiệu Uy, nhanh nhảu mở lời: "Số điện thoại hay mail của cậu là gì? Chúng ta trao đổi đi."

"A? Được, là..." Lưu Thiệu Uy cũng không khách khí, trực tiếp đọc ra email của mình.

Sau một lúc, cả hai đều đã có được cách thức liên lạc với đối phương.

"Thế là từ nay có thể trò chuyện nhiều hơn rồi nhé!" Hứa Nhiên cười cười quơ quơ chiếc điện thoại nhỏ xinh của mình.

"À... Nếu cậu có việc gì cần giúp cứ nhắn cho mình, như là... hỏi bài chẳng hạn?

Hứa Nhiên hơi sững người nhìn Lưu Thiệu Uy, cô có nghe lầm không, cậu bạn mới mà cô cho là ngại ngùng như thỏ hôm nay lại mạnh dạn nói muốn giúp đỡ cô giải bài tập?

Lưu Thiệu Uy cũng nhận ra lời nói của mình có phần tùy tiện, gương mặt bỗng chốc trở nên lúng túng.

Hứa Nhiên thấy vậy bất giác cong môi, rõ là cô nhầm rồi, thỏ thì vẫn là thỏ thôi. Nhìn thấy bộ mặt đó của Lưu Thiệu Uy, cô không khỏi muốn trêu chọc.

"Vậy cậu nói xem, cậu học được những gì mà cho là có thể chỉ bài mình?" Hứa Nhiên là học sinh nằm trong top 5 bản xếp hạng của trường hàng tháng, đôi lúc cô cũng có một số bài không biết làm, nhưng là những bài đó hầu hết đều là dạng nâng cao, chỉ số ít học sinh có thể giải được.

Lưu Thiệu Uy nghe thấy lời nói chứa điêụ bộ khiêu khích kia cũng không tỏ vẻ tự cao, cậu đưa tay gãi gáy, hì hì noí: "Học lực của mình cũng trên mức khá, ừm... không biết cậu có bài nào cần hỏi hay không nhưng nếu có, mình sẽ suy nghĩ..."

Ồ ồ, bạn học này cũng là dạng vừa đấy chứ, Hứa Nhiên thích thú nghĩ. "Ok, nếu có bài gì không hiểu mình sẽ hỏi cậu."

Lưu Thiệu Uy thấy Hứa Nhiên trở nên cởi mở hơn, mắt sáng rỡ, gật gật đầu: "Được."

Lưu Thiệu Uy cùng Hứa Nhiên bước vào lớp, lập tức thu hút sự chú ý của bạn bè.

Nói gì thì nói, Hứa Nhiên cô thuộc tuýp người dịu dàng nữ tính, thân thiện với những người tiếp cận cô nhưng lại thích ở một mình, nay lại đi học cùng với cậu bạn mới quen hôm qua, chuyện hiếm có như vậy, như thế nào họ lại chịu nhắm mắt xem là trùng hợp.

"Ai da, bạn cùng bàn giờ thành bạn tình rồi đấy à?" Đâu đó trong lớp vang lên tiếng một nam sinh cười đùa cợt.

Một số đứa bạn khác cũng nhao nhao hùa theo. Hứa Nhiên phiền muộn không muốn trả lời, trừng mắt liếc xuống tìm kiếm con người vô duyên đó, Lưu Thiệu Uy bên cạnh thản nhiên như không, trong lòng còn khẽ cười.

Mấy bạn nữ vài đứa còn làm dáng vẻ nuối tiếc bu lại chỗ cậu quyết hỏi cho ra lẽ, tất nhiên cũng chẳng khai quật được tin tức gì.

Hứa Nhiên nhìn Lưu Thiệu Uy một cái rồi quay xuống lớp biện minh vài câu, xong dứt khoát bước xuống chỗ ngồi, còn lũ bạn đùa nhây đó có tin hay không thì cô cũng chẳng thiết nghĩ đến.

Lưu Thiệu Uy bước theo sau, thật ra trong đầu cậu tự nhiên nghĩ bọn họ nói có chút không sai, nhưng Hứa Nhiên mà biết cậu nghĩ vậy, đừng hòng có lần sau cô cùng cậu đi học.

Nhìn thấy bộ dáng cộc cằn hiếm có của cô bạn cùng bàn, Lưu Thiệu Uy như thế nào lại cảm thấy thật đáng yêu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro