Chương 16-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tháng Ngày Có Em

Chương 16

Sau khi thầy Dương bỏ đi. Thầy Hiệu trưởng bước ra đọc diễn văn. Thầy tuyên bố ý nghĩa của buổi lễ. Kế tiếp là mục bình chọn bắt đầu.
Ban Giám khảo ngồi ở dãy bàn đầu tiên, bút mực trên tay sẵn sàng cho điểm.
Liễu Ngạn Phong được đề cử làm xướng danh. Các cô nữ sinh qua vòng sơ khảo ăn mặc sạch sẽ và đẹp được xướng danh từng người và lật lượt đi ngang qua trước dãy bàn giám khảo.
Mỗi lần một cô đi qua là tiếng xì xào bàn tán rồi tiếng vỗ tay vang lên. Lớp nhỏ thi trước lớp lớn thi sau. Vì vậy người đẹp chúng tôi xuất hiện sau cùng.
Khi tới lớp chúng tôi, vừa nghe xướng danh Mục Ly là Cao Triết Huê đứng dưới đã la lớn.
- Mục Ly! Mục Ly là cô gái gương mẫu nhất lớp, tài sắc vẹn toàn, xứng đáng là người đoạt giải!
Liễu Ngạn Phong cố ý lập lại.
- Mục Ly. Mười bảy tuổi! Là đại biểu lớp 12 chúng tôi!
Thế là bên dưới chúng tôi reo lên, vỗ tay cổ vũ.
Quả thật sự hiện diện của Mục Ly trước đám nữ sinh bạn này chẳng khác nào chim hạc đứng giữa bầy gà, mặc dù mặc bộ đồng phục cũ, nhưng cái vóc dáng đài các và nước da nõn nà của cô này đã chinh phục khán giả ngay.
Quang Hùng quay qua thầy Uông.
- Đây là cô nữ sinh giỏi nhất lớp mà thầy hay nhắc đầy à?
- Vâng, Thầy Uông cười nói – Cô ta chẳng kém Anh Tử của ông bao nhiêu đâu.
Đinh Tân Trai gật gù tán đồng.
- Đẹp! Đẹp thật! Vừa tài vừa đẹp thế này...
Chợt nhiên hắn như nhớ ra điều gì, quay qua Quang Hùng hỏi.
- Nghe nói hình như thầy Đội trưởng đang cần một nữ thư ký phải không?
Khuyển Dưỡng Quang Hùng lắc đầu trong khi câu hỏi nịnh bợ của Đinh Tân Trai đã lọt vào tai Dương Sơn, hắn quay qua trừng mắt với Đinh Tân Trai. Đinh Tân Trai giả vờ không thấy bảo Liễu Ngạn Phong tiếp tục xướng danh. Trong khi đám khản giả ở dưới vẫn tiếp tục cổ vũ.
- Mục Ly thắng cuộc! Mục Ly toàn thắng.
Đợi tiếng cổ vũ giảm bớt, Liễu Ngạn Phong mới tiếp tục rao.
- Cô Khuyển Dưỡng Anh Tử, mười tám tuổi cũng là đại biểu lớp 12.
Tiếng vỗ tay nổ lên nhưng phần lớn chỉ có trên khán đài. Quang Hùng và Suzuki hớn hở ra mặt. Đinh Tân Trai đứng dậy vỗ tay, thầy Uông thì vội vã bước ra điều chỉnh micro cho độ lớn tăng rõ.
Thầy Hiệu trưởng thấy dưới khán đài tiếng vỗ tay quá yếu ớt vội ra lệnh cho mọi người vỗ tay, nhưng tiếng vỗ tay cũng chỉ lẹt đẹt, không khí có cái gì đó ngượng ngập, bối rối. Đang lúc đó thì ở góc sân có tiếng đàn phát ra! À, mọi người vội vã quay sang nhìn thấy một thanh niên ốm yếu, mặc chiếc áo lót bông kỳ dị đang gẩy đàn. Thì ra là Điền Mục Thanh.
Tôi ngạc nhiên quay qua Liễu Ngạn Phong.
- Hắn về đây từ lúc nào vậy.
Liễu Ngạn Phong nói.
- Tao biết là nó sẽ quay về dự lễ kỷ niệm thành lập trường mà.
- Như vậy là nó hẳn đã lành bệnh. Mấy tháng trời ở quê da thịt có vẻ hồng hào hơn.
- Nhưng tính tình không hề thay đổi – Liễu Ngạn Phong nhún vai nói – Có lẽ hắn sắp sửa bắt mọi người phải nghe những bài thơ tình của hắn nữa đấy.
Và quả thật Điền Mục Thanh vừa gẩy đàn vừa bắt đầu ngâm
Sư tử ngủ trong rừng tỉnh giấc
Nuốt mặt trời cầu lửa chiều hôm
Để đêm đến với sao trời lấp lánh
Thay mặt trời ngự giữa trời đen
Sao sao sánh với người tôi yêu dấu
Nét dịu dàng tỏa sáng tình yêu
Mang hy vọng hòa bình ban khắp.
Chốn nhan gian hạnh phúc cho muôn người.
Hỡi cô gái mang nguồn tin yêu đến.
Cô đúng là thần nữ của lòng anh.
Điền Mục Thanh đọc xong, mọi người không hẹn cùng vỗ tay khen hay. Khuyển Dưỡng Quang Hùng, Suzuki và các quan khách tưởng đó là một tiết mục có sẵn trong chương trình nên khen ngợi không ngớt.
Đợi khi tiếng vỗ tay vừa dứt. Anh Tử xuất hiện trong chiếc Kimono lỗng lãy đầy màu sắc. Nàng từ tốn bước đến micro. Cầm lên nói.
- Hôm nay, có một điều đáng cho chúng ta vui mừng nhất đó là sự trở về của bạn Điền Mục Thanh. Bạn ấy đã khỏi bệnh, xin chúc mừng sức khỏe bạn Thanh.
Sau câu nói của Anh Tử, có nhiều tiếng vỗ tay. Anh Tử lại tiếp.
- Xin cảm ơn bài thơ của anh Thanh, và cũng cảm ơn tiếng vỗ tay của các bạn. Hôm nay tôi cảm thấy vô cùng sung sướng và hãnh diện vì được các bạn hoan hô. Chỉ cần bao nhiêu đó tôi thấy mãn nguyện lắm rồi, tôi rất thích đạt được danh dự là học sinh gương mẫu, nhưng nếu không đạt được, tôi vẫn xin thành thật chúc mừng người được tuyển chọn. Bởi vì tôi biết tự đánh giá khả năng mình tôi chưa xứng với danh hiệu đó đâu. Bởi vì một học sinh gương mẫu phải học giỏi mà còn phải có hạnh kiểm tốt. Đứng về phương diện học thì tôi là người Nhật đương nhiên không bằng người Trung Quốc rồi, còn tiêu chuẩn hạnh kiểm thì tiêu chuẩn của Trung Quốc và Nhật cũng khác nhau. Thầy Tăng Tử từng nói" " Mỗi ngày phải nhìn lại bản thân ba lần". Tôi đã làm theo lời đó và mỗi lần tự kiểm đều thấy mình dở tệ. Mặc dù điểm hạnh kiểm trong trường tôi không đến nỗi nào, nhưng nếu nghiêm túc mà xét, tôi vẫn thấy hổ thẹn với bản thân. Chỉ có một nguyên nhân khiến tôi cố lấy can đảm mà tham dự đó là vì tôi có một tấm lòng hướng thiện học giỏi.
Trong quyển "Đại đồng lễ vận" có một câu rất hay đấy là "Nếu chúng ta quanh minh chính đại thì thiên hạ sẽ không gặp bất công". Đó còn là lẽ công bằng. Cuộc thi này cũng vậy, cũng là một hình thức để thể hiện cái lẽ đó. Từ cuộc thi này tôi mong là mọi người sẽ ý thức được chân lý đó.
Thầy Mạnh Tử cũng nói: "Nơi sáng có thể nhìn thấy mọi vật dù nhỏ, nhưng vẫn không thấy được sự thông thái, vì vậy có nhiều thứ chúng ta nghĩ rằng đã biết được sự thật, thật ra thì có cái ta không biết được. Vì vậy không nên cảm tính mà phán đoán. Có nhiều khi sai".
Nhưng có một lý do quan trọng khác để tôi tham dự cuộc tuyển chọn học sinh gương mẫu này là vì một câu danh ngôn khác của thầy Mạnh Tử "Tứ hải giai huynh đệ". Tôi muốn mọi người cư xử với nhau như anh em không phân biệt chủng tộc màu da.
Chúng ta cần phải coi nhau như anh em một nhà. Chiến tranh ngoài chuyện gây ra chết chóc, đổ máu chỉ khiến con người thù ghét nhau chứ chẳng giải quyết được gì cả. Vì vậy tôi thù ghét chiến tranh!
Lời của Anh Tử khiến cả sân trường yên lặng. Chẳng ai ngờ Anh Tử lại dám nói lời như thế.
Trong cái yên lặng đó, đột nhiên người ta nghe tiếng vỗ tay rồi Điền Mục Thanh la lớn.
- Anh Tử muôn năm! Hòa bình muôn năm!
Kế đến có tiếng xì xào.
- Thế này thì có thể Khuyển Dưỡng Anh Tử đã thắng cuộc!
Khuyển Dưỡng Quang Hùng, Suzuki, Uông Đông Nguyên và đám quá khích Ngô Hán Thanh đều ngồi yên, có lẽ họ rất khó chịu trước những lời vừa rồi của Anh Tử.
°
Nhưng buổi lễ vẫn tiếp tục.
Kết quả của vòng bán kết vừa qua có sáu người được vào chung kết, trong đó có Anh Tử.
Ai cũng biết sự việc này là có sự xếp đặt của ông Hiệu trưởng. Có điều các thí sinh được vào chung kết kia có đoạt được giải nhất hay không còn tùy thuộc vào cá ay đua của lớp. Và điều này thì vượt khỏi sự sắp xếp của ban lãnh đạo rồi.
Và điều gì sẽ đến đã đến. Lớp tôi có hai tay điền kinh siêu hạng là Cao Triết Huê và Hầu Triều Nghĩa thì đều từ chối làm đại biểu điền kinh giúp Anh Tử thắng cuộc. Chỉ có Ngô Hán Thanh, nhưng Ngô Hán Thanh lại đăng ký đại diện cho Mục Ly. Vậy thì người đại biểu cho Anh Tử không có.
Đang lúc mọi người lúng túng chưa biết giải quyết làm sao thì Điền Mục Thanh cởi bỏ áo ngoài bước vào hàng ngũ xin được đại diện cho Anh Tử.
Sự hiện diện của Điền Mục Thanh trong hàng ngũ lực sĩ điền kinh khiến mọi người phải ôm bụng cười. Vì trong khi năm lực sĩ kia, người nào cũng to lớn khỏe mạnh thì hắn như một bộ xương khô biết đi. Trông hoàn toàn tương phản.
Sáu lực sĩ sắp thành hàng dọc chuẩn bị chờ pháo lệnh, chẳng ai xem Điền Mục Thanh ra gì cả.
Trước khi sáu lực sĩ khởi chạy theo thông lệ, sáu cô gái được đại diện sẽ choàng vòng hoa vào cổ cho mỗi anh chàng. Ngô Hán Thanh đứng đầu. Anh Tử, Mục Ly và các cô gái vào vòng chung kết lần lượt mang hoa đến cho chàng trai đại diện. Mọi người hồi hộp. Vì nếu Anh Tử mà choàng hoa cho Ngô Hán Thanh, thì Ngô Hán Thanh phải chấp nhận thôi. Nhưng Anh Tử không làm vậy, nàng đứng trước Hán Thanh bắt tay chàng rồi bước sáng choàng hoa cho Mục Thanh. Đó là một sự bất ngờ.
Rồi cuộc đua bắt đầu, thầy Uông mượn súng của trung úy Suzuki chĩa lên trời nổ một phát. Năm tay đua năm mũi tên lao nhanh về phía trước. Mới xuất trận mà ai cũng thấy Điền Mục Thanh lọt tọt sau cùng.
Bên ngoài vòng đua, tiếng cổ vũ hô vang.
- Cố lên đi số một.
- Số ba vượt lên nào! Đừng khinh định!
- Số bốn tiến lên!
Chỉ ba phut đầu Ngô Hán Thanh đã vượt xa mọi người, Cao Triết Huê thấy vậy cổ vũ.
- Ngô Hán Thanh vô địch!
- Tiến lên! Tiến lên!
Mọi người như quên bẵng Điền Mục Thanh vì anh ta chạy tụt phía sau. Có người chết nhạo.
- Điền Mục Thanh đi dạo mát kìa!
- Lớn vậy mà còn chạy thua cả học sinh lớp sáu, xấu hổ quá!
Hìa chúc vòng đua tương ứng với đường chạy năm cây số. Vì vậy không phải chạy nhanh là tốt mà còn cần phải có sức bền. Ai cũng nghĩ chỉ ba vòng đấu là Điền Mục Thanh đã phải bỏ cuộc. Nhưng đã bảy vòng khi mọi người đã bắt đầu thở, Điền Mục Thanh vẫn lếch thếch theo đuôi.
Thầy Hiệu trưởng nhìn thấy cách chạy của Điền Mục Thanh không hài lòng hỏi Liễu Ngạn Phong.
- Lớp 12 các người lắm nhân tài sao lại chọn thằng ho lao đó đại diện cho Anh Tử chứ?
Liễu Ngạn Phong cười nói.
- Tại hắn tự nguyện ghi danh ạ.
Dương Sơn nói thêm.
- Rõ ràng là lớp có hai lực sữ điền kinh mà Anh Tử lại không chọn Ngô Hán Thanh, chọn Điền Mục. Đó là ý của Anh Tử đó chứ?
Khuyển Dưỡng Quang Hùng như chẳng quan tâm lắm đến chuyện đó, hỏi:
- Tay đại diện cho Anh Tử là gã ban nãy đọc thơ đó phải không?
Hiệu trưởng đáp giọng bứt rứt.
- Vâng, nhưng nó chẳng có sức khỏe, bệnh hai tháng qua mới lành bệnh trở về học, nó làm thơ còn được chứ còn chuyện sử dụng cơ bắp thì... lần này có lẽ Anh Tử sẽ trượt.
Đội trưởng Quang Hùng nhún vai, nói.
- Chẳng sao đâu. Miễn Anh Tử nó vui là được, thắng thua nghĩa lý gì?
Đang lúc đó trung úy Suzuki chợt lớn tiếng.
- Xem kìa! Một tay đua đã bỏ cuộc!
Tôi giật mình quay qua trường đua, không phải một mà là hai tay đua của lớp bảy và tám đã thiểu não rời khỏi trường đua.
Trong khi đó Cao Triết Huê hét.
- Nhanh lên! Hán Thanh! Hay lắm.
Ngô Hán Thanh quả không phụ lòng người; hắn đang tăng tốc chạy nhanh hơn, nhưng một tay đua lớp 11 cũng đang gắng sức đuổi kịp.
- Cố lên! Cố lên! Hán Thanh vô địch! Hắn đang đuổi theo kìa!
Ngô Hán Thanh nghe vậy quay qua nhìn, tay đua số bốn đang đuổi sát phía sau.
Cuộc đua càng lúc càng sôi nổi. Học sinh hai bên đừng đua vỗ tay cổ vũ cho gà mình bằng mọi cách. Chỉ một lúc sau, thêm một tay đua lớp 10 bỏ cuộc.
Trên sân vận động bây giờ chỉ còn có ba người. Ngô Hán Thanh, một vận động viên lớp 11 và cuối cùng là Điền Mục Thanh.
Chỉ còn ba vòng nữa. Cao Triết Huê lại cổ vũ.
- Hán Thanh! Sắp đến đích rồi đấy. Cố lên1
Ngô Hán Thanh đang chạy chợt lơi chân một chút. Sự giảm tốc bất ngờ của Thanh kiến tay đua lớp 11 chạy cạnh tránh không kịp, thế là "rầm!". Hai tay lực sĩ điền kinh cùng té nhào.
Cú té rất nặng làm chẳng ai tự đứng lên được. Trên sân khán giả bấn loạn cả lên, mọi người chạy ùa ra đỡ hai vận động viên dậy kéo vào sân chăm sóc. Riêng Điền Mục Thanh thì chẳng ai thèm để ý đến. Đã chạy thêm được hai vòng.
Thầy Uông đưa mắt nhìn đồng hồ rồi nói lớn vào micro.
- Còn ba vòng cuối!
- Nhanh lên! Nhanh lên!
Bây giờ chẳng còn ai, mọi người dành đổ hết sự cổ vũ cho Mục Thanh.
Hán Thanh và tay đua lớp 11 sau khi được băng bó đã trở lại trường đua, nhưng lúc này hai người không còn giữ được tốt độ như trước. Trong khi Điền Mục Thanh như say máu chạy càng lúc càng nhanh.
Khuyển Dưỡng Quang Hùng nhìn vào sân theo dõi một chút nói với thầy Hiệu trưởng.
- Không ngờ chàng thi sĩ còm của chúng ta lại bền sức đến như vậy.
Thầy Hiệu trưởng có vể phấn khởi.
- Cậu ta đã vượt hơn bạn bè hai vòng rồi đấy.
Suzuki thì nói
- Hắn có thua thì cũng đáng được trọng thưởng vì sự kiên trì.
Thầy Hiệu trưởng lắc đầu.
- Bệnh mới hết mà dám liều, e là lần này ta phải vào bệnh viện phát giải cho hắn.
Thầy Uông đang chắm chú theo dõi cuộc đua, nói to vào micro.
- Xin quý vị lưu ý, đây là vòng đua cuối cùng.
Ngay lúc đó tay đua số 4 của lớp 11 đưa tay lên rồi ngã quỵ xuống.
- Số 4 đã bỏ cuộc!
Vậy là cuộc đua chỉ còn lại hai người, mà cả hai đều là vận động viên lớp 12. Các nữ sinh chúng tôi bắt đầu hò reo cổ vũ cho Ngô Hán Thanh.
- Ngô Hán Thanh cố lên!
Có người còn công kệnh Mục Ly lên hét.
- Mục Ly đang chờ chiến thắng đây, Ngô Hán Thanh ơi!
Thầy Uông phải can thiệp.
- Không được làm mất trật tự. Mọi người phải giữ kỷ luật. Cuộc đua chỉ còn có nửa vòng là kết thúc. Hãy yên lặng theo dõi xem ai sẽ thắng trong cuộc đua này!
Dù gì thì sức khỏe của Ngô Hán Thanh cũng vượt trội hơn Mục Thanh. Nên chẳng mấy chốc anh chàng đã bắt kịp và sắp sửa vượt qua, mọi người chợt yên lặng, nín thở theo dõi.
Khuyển Dưỡng Quang Hùng quay qua trung úy Suzuki nói.
- Chưa biết ai thắng ai đâu! Cậu có còn nhớ chuyện ngày xưa không? Lúc đó tôi đã nắm phần thắng trong tay, vậy mà chỉ vì lơ lỏng một chút đã bị Lý Quang Trung lấn lướt.
Mắt Suzuki vẫn chăm chú nhì Mục Thanh nói.
- Hai chuyện hoàn toàn khác nhau ông bạn ạ. Lý Quang Trung lúc đó áp dụng kế sách nhu thắng cương, còn thẳng nhỏ này rõ ràng là liều mạng.
- Thế còn lúc đánh bóng lần đó, sao cậu lại theo Lý Quang Trung.
- Chuyện đó thì khác hẳn, Lý Quang Trung có thực tài anh ạ. Nếu hôm đó hắn không bị ngã té, có lẽ tôi còn thua hắn với tỷ số cao hơn nữa.
Hai người nhắc lại chuyện cũ một cách hứng thú. Câu chuyện chỉ bị cắt ngang khi Uông Đông Nguyên căng thẳng hét to.
- Đây là giây phút hồi hộp nhất. Xin quý vị hãy chú tâm theo dõi. Ai rồi sẽ thắng đây?
Điền Mục Thanh và Ngô Hán Thanh vẫn kề sát bên nhau. Mặt Điền Mục Thanh bấy giờ không còn một giọt máu. HÌnh như hắn đã kiệt sức lắm rồi. Chỉ còn hai sản chân thì sẽ tới mức. Thầu Uông Đông Nguyên đưa cao lá cờ lên chuẩn bị phất. Bất ngờ Ngô Hán Thanh trong lúc tăng tốc để vượt lên lại vấp phải hòn đá ngã nhà xuống. Điền Mục Thanh phía sau loạng choạng chạy tới mức như kẻ say rượu rồi ngã xuống, máu từ miệng và mũi chảy đầy ra.
- Ồ! Điền Mục Thanh bị thương rồi! Đội cấp cứu đâu, mau đến cứu người ngay!
Có tiếng la hét rồi mọi người chạy đổ xô đến quên cả quản trường đang diễn ra cuộc tranh tài.
Bầy giờ thầy Uông cũng đã chạy đến, thầy đẩy mọi người qua bên nói.
- Mọi người nên giữ trật tự, ai nấy về chỗ cũ. Ban trật tự đâu hãy mời y sĩ nhà trường đến ngay.
Một lúc sau y sĩ Triệu mang hộp thuốc đến rồi tiêm cho Mục Thanh một mũi thuốc, một lúc Mục Thanh mới tỉnh lại, hắn mở mắt ra ngơ ngác nhìn mọi người. Thầy Uông hiểu ý quay ra sau gọi.
- Khuyển Dưỡng Anh Tử đâu! Mau mau đến đây.
Anh Tử lúc đó mặt tái ngắt nói với tôi.
- Đột nhiên tôi thấy sợ quá, anh đi với tôi nhé?
Tôi nghĩ có lẽ Điền Mục Thanh định nói điều gì, nên không do dự đưa Anh Tử đến ngay.
Điền Mục Thanh đưa tay lên nói.
- Anh Tử! Anh Tử!
Anh Tử cúi người xuống lo lắng.
- Anh đang gọi tôi.
- Vâng... tôi...
Điền Mục Thanh thều thào nói tay chỉ vào ngực mình.
Anh Tử vội nói.
- Vâng, tôi hiểu. Tôi hết sức cảm ơn vì anh đã mang thắng lợi về cho tôi.
- Tôi thắng? Đó không chỉ là danh dự mà vì muốn bày tỏ tấm lòng...
Mục Thanh nói, Anh Tử vội cắt ngang.
- Tôi hiểu rồi... Hiểu rồi... Anh không nên nói nhiều...
- Nhưng mà tôi sắp phải xa các bạn rồi...
Anh Tử nghe vậy vụt khóc.
- Không, không... Anh không chết đâu!
Điền Mục Thanh mệt nhọc nói.
- Tôi biết sức tôi. Rồi mình sẽ đi nhưng trước khi đi tôi muốn gặp cô.
Anh Tử tròn mắt, không hiểu.
- Anh mới quay về, lại định đi đâu chứ?
Điền Mục Thanh định nói nhưng y sĩ Triệu đã chận lại.
- Tình trạng sức khỏe cậu quá kém, không được nói chuyện nhiều. Tôi phải đưa cậu vào bệnh viện ngay.
Điền Mục Thanh lắc đầu rồi quay sang Anh Tử đưa tay lên. Anh Tử hiểu ý đưa tay nắm chặt tay Mục Thanh. Chỉ đợi có thế. Mục Thanh nhoẻn miệng cười rồi đột nhiên từ miệng trào ra mấy phún máu tươi, chàng thở hắt ra, mắt từ từ khép lại.

Tháng Ngày Có Em

Chương 17

Điền Mục Thanh không chết.
Thật vậy, cuộc chạy đua lần đó vì đã vượt quá sức, Mục Thanh lại mới hồi phục sau cơn lao bệnh nên mới có những triệu chứng nguy hiểm như vậy, nghỉ ngơi một buổi là Thanh đã gần như bình thường, vì vậy tôi tưởng Điền Mục Thanh sẽ phải nằm viện vài ngày, không ngờ chỉ một hôm ở lại bệnh viện, hôm sau hắn đã xuất viện theo người cậu đi xa. Vì không hay biết, nên chẳng ai kịp đưa tiễn hắn từ Liễu Ngạn Phong. Theo lời Liễu Ngạn Phong, chuyện Điền Mục Thanh yêu thầm Anh Tử đã bị người nhà biết được, nên không muốn hắn quay trở lại trường. Lúc hắn dưỡng bệnh ở nhà, cũng may có người cậu ở Thượng Hải về quê nên sẵn dịp đã đưa hắn lên đấy. Mục đích để Điền Mục Thanh vào Đại học.
Trước khi đi hắn đã xin phép với cậu quay trở về trường từ biệt bạn bè, không ngờ loại trùng hợp ngày kỷ niệm thành lập trường, thế là hắn cũng tham dự.
Tuy rằng ngày xưa đám bạn học trong trường không mấy thiện cảm với Mục Thanh, nhưng lần chia tay đột ngột này cũng khiến mọi người hồi hộp xúc động. Anh Tử thì khỏi nói, khi được tin đã khóc òa. Có lẽ vì cái hành động liều mạng vì tinh hôm qua đã khiến Anh Tử rung động thật sự.
Điền Mục Thanh rồi sẽ quay về đây không? Vì mọi người đều biết Thanh trông cây si Anh Tử! Chúng tôi tự hỏi, nhưng Vương Ngọc Anh thì cả quyết không. Anh chàng thi sĩ nhà ta biết rõ là Anh Tử nào có yêu mình, nên mới chọn chuyện đi xa để mọi thứ vào quên lãng.
Vương Ngọc Anh còn thổ lộ cho biết một chuyện, đấy là lúc Mục Thanh nằm dưỡng bệnh ở quê nhà có gởi cho Anh Tử một lá thư nhờ Anh đưa giùm. Đương nhiên là Vương Ngọc Anh đã mở trộm ra xem nên mới kể lại được cho bọn tôi biết.
Theo Anh, Điền Mục Thanh đã nói: Trong thời gian nằm dưỡng bệnh hắn đã suy nghĩ rất nhiều về tình yêu. Hắn cho rằng tình yêu trai gái chẳng có gì đáng trách, nó là một nghệ thuật có tính chất thơ mộng, trong sạch và cao cả. Có nhiều người lầm lẫn họ đánh giá thấp tình yêu vì họ nào biết tình yêu là gì. Với họ chỉ là một thứ nhục dục tầm thường của loại cầm thú hạ đẳng.
Chính vì xem tình yêu là một nghệ thuật, nên Điền Mục Thanh cho rằng phải tôn thờ, đừng để ý niệm nhục dục làm tổn hại đến vẻ đẹp cao cả mà phải coi đó là một cái gì tối thượng, như vậy tình yêu mới không bị sứt mẻ theo thời gian.
Chính vì quan niệm như thế nên Điền Mục Thanh quyết tâm rời khỏi trường, chấp nhận làm người lữ hành cô độc trong thế giới thi ca.
Sau đó theo lời Vương Ngọc Anh thì Anh Tử cũng có hồi âm. Cô nàng cũng nhờ Vương Ngọc Anh chuyển hộ cho Mục Thanh. Trong thư Anh Tử cảm ơn cảm tình mà Mục Thanh dành cho nàng, và nói nàng chỉ xứng đáng làm một người bạn với Mục Thanh thôi.
Nàng cũng thẳng thắn cho Mục Thanh biết là đã trao trái tim mình cho người khác rồi. Mặc dù không biết người khác có để ý đến mình hay không. Thành ra Anh Tử cũng cảm thấy đau khổ vô cùng.
Chúng tôi biết những điều Vương Ngọc Anh nói là thật chứ không hề bịa đặt. Sau đó có lần Dương Sơn định dò xét tình cảm của Anh Tử, hỏi Anh Tử có muốn viết thư cho Mục Thanh không. Anh Tử chỉ lắc đầu cười, còn nói Dương Sơn là người vô tình, chẳng hiểu Mục Thanh đâu.
Và Điền Mục Thanh đã làm đúng điều hắn nói. Sau khi đến Thượng Hải. Bọn tôi đã mất liên lạc với hắn luôn. Với Điền Mục Thanh, chúng tôi không tán thành triết lý sống của hắn mà chỉ cảm thấy thương hại. Ngô Hán Thanh cũng nhân dịp này bày tỏ nhân sinh quan của mình với mọi người. Anh chàng cho rằng sống cần thực tế. Muốn có ngày mai phải xây dựng ngày nay. Muốn tương lai hạnh phúc thì bây giờ đấu tranh với những bất công, áp bức. Sống không được yếu hèn, không được khiếp nhược trước sự sống còn của đất nước. Nước mất thì cá nhân còn ý nghĩa gì? Vì vậy không nên vị kỷ mà phải biết sống đẹp, chết đẹp.
Liễu Ngạn Phong thì phần nào đã bị ảnh hưởng tư tưởng của Điền Mục Thanh, nên hẵn viết con người phải có nhân bản nhân vị, con người không nên làm nô lệ cho bất cứ cái gì mà phải độc lập, phải làm chủ bản thân mình. Làm chủ bản thân mới tự giác ngộ. Nếu người người đều làm chủ được bản thân, không xâm phạm sự tự do của người khác thì đương nhiên chiến tranh biến mất. Còn sử dụng chiến tranh để chống lại chiến tranh chỉ là một phương pháp hạ sách thôi. Cách lý luận của hắn có vẻ không tưởng quá.
Rõ ràng là lý luận của Liễu Ngạn Phong và Ngô Hán Thanh giờ đã khác nhau. Lưu Đại Khôi phải đứng ra giảng hòa bằng cách phê bình cái tự do quá trớn của Liễu Ngạn Phong nhưng cũng không tán đồng thái độ quá khích của Ngô Hán Thanh.
Bút chiến giữa các phe chẳng ai chịu ai nên cuối cùng phải nhờ đến thầy Dương. Thầy Dương nói rằng sự tiến hóa của xã hội góp phần gây ra chiến tranh và thù hận, và mâu thuẫn tạo ra sự tiến hóa. Nhưng ông cũng nói chiến tranh phi nghĩa thì không thể nào tồn tại được. Có điều đất nước hiện nay đang ở trong tình trạng chiến tranh. Không thể trốn tránh thực trạng chiến tranh. Không thể trốn tránh thực tại nhưng cũng đừng hấp tấp liều mạng. Không thể trốn trong tháp ngà. Phải đối mặt với cuộc chiến. Ông tin là với sự tiến hóa, mọi điều xấu xa rồi sẽ bị đánh tan. Con người càng lúc càng nhân bản hơn.

Tháng Ngày Có Em

Chương 18

Trong lúc mọi người thảo luận sôi nỏi về lý tưởng thì một sự việc kinh hoàng ập xuống lớp chúng tôi. Một nữ sinh từ bệnh xá xô cửa chạy vào, vừa khóc vừa nói.
Đi cứu Mục Ly mau! Nó định tự tử kìa!
Chúng tôi nhốn nháo cả lên.
Tại sao? Tại sao Mục Ly lại tự tử.
Rồi cả nhóm ùa dậy chạy ngay đến bệnh xá. Vào đến nơi đã thấy Tôn Thắng Nam và Vương Ngọc Anh đang ôm Mục Ly mà khóc. Bác sĩ Triệu với hộp thuốc trên tay vỗi vã đi vào. Dưới đất là một bãi nước vàng, còn trên bàn là lọ xút mà chúng tôi thường dùng trong phòng thí nghiệm.
Thầy Dương cũng có mặt, thầy bước tới bắt mạch Mục Ly, rồi hỏi.
Tại sao em làm chuyện dại dột thế? Tại sao tự tử.
Mục Ly chỉ ôm mặt khóc không nói gì cả. Tôn Thắng Nam và Vương Ngọc Anh cũng yên lặng. Thầy Dương như đoán ra sự việc, đuổi hết bọn con trai ra ngoài. Nhưng bọn tôi ra ngoài vẫn cố đứng cạnh cửa sổ nghe ngóng.
Có tiếng Tô Huệ Văn nói.
Em biết! Chuyện này đầu dây mối nhợ cũng do tên Hán gian Đinh Tân Trai. Hôm tuyển chọn học sinh gương mẫu. Hắn trông thấy Mục Ly xinh đẹp, nên cho người mai mối đến nhà Mục Ly cầu hôn. Không phải cầu hôn cho con trai hắn mà là cho chính hắn! Lẽ đương nhiên người nhà của Mục Ly đâu chịu, và hệ quả là sau đó có mấy tay thủ hạ của lão Đinh cứ lảng vảng trước nhà Mục Ly làm cả nhà ăn không ngon, ngủ không yên. Sau đó không chịu được, mẹ Mục Ly mới nói lại cho Mục Ly biết và cô ấy căm phẫn đến độ muốn quyên sinh.
Có chuyện như vậy ư?
Thầy Dương bàng hoàng kêu lên rồi nói với bác sĩ Triệu đi lấy thuốc giải độc. Cả bọn chúng tôi đứng bên ngoài không dằn được, hét to.
Đã đảo bọn Hán gian!
Đã đảo bọn chó săn Nhật ăn hiếp dân lành!
Ngô Hán Thanh thừa dịp khơi dậy sự bất mãn của mọi người.
Thưa các bạn, đây là một sự thật không thể phủ nhận được. Bọn Nhật và tay sai đã ức hiếp ngươi dân chúng ta. Vì vậy tôi mong rằng tất cả những con người còn lương tri, còn biết đến hai chữ sỉ nhục, hãy đứng lên phản kháng. Ta không thể để kẻ địch xem ta là một con cá trên thớt, muốn làm gì thì làm! Các bạn là những con người can đảm chứ!
Vâng, can đảm có thừa!
Có nghĩa là các bạn không sợ chết?
Không!
Các bạn có dám chống lại bọn Hán gian vô liêm sỉ kia không?
Dám
Cương quyết không lùi chứ?
Không.
Vương Mã Đạo cũng lên tiếng.
Vậy thì chúng ta còn chờ gì mà không tổ chứ một cuộc tuần hành? Chúng ta kéo đến bao vây nhà Đinh Tân Trai lôi hắn ra chém đầu trước.
Cao Triết Huê tán đồng ngay.
Vâng, nói là làm ngay, vậy thì mọi người hãy tự tìm vũ khí cho mình; gậy gộc, gạch đá, hung khí gì cũng được.
Dương Sơn thì nhiều mưu mẹo hơn, chỉ mặt Đinh Ngọc Như nói.
Hãy trói Đinh Ngọc Như dẫn đi trước, để làm lá chắn.
Rồi hắn cười hề hề với Đinh Ngọc Như.
Xin lỗi ông bạn nhé, nhưng chúng tôi phải tạm sử dụng bạn làm vũ khí chống cha câu.
Thế là mọi người tủa nhau ra, người đi nhặt đá, người đi vạt nhọn cây, người kẻ biễu ngữ. Đang lúc ồn ào thì ông Hiệu trưởng xuất hiện. Ông hoàn toàn bất ngờ vì không hay biết cả lý do tại sao Mục Ly tự tử, chỉ thấy học trò sửa soạn biểu tình, nên tái mặt nói.
Chúng mày muốn nổi loạn ư? Ở đây là trường học chứ không phải sào huyệt bọn cướp. Ai muốn làm loạn thì ra khỏi trường mà làm, tôi không chưa đâu.
Các học sinh khí thế đang lên, đùng đùng nổi giận hét.
Ai ngăn chặn chúng tôi cũng là Hán gian nốt!
Đả đảo bọn hèn nhát, rút đầu vô cổ!
Đã đã kẻ tiêu cực, thụ động!
Đã đảo ông Phật bằng đất!
Cả Uông Đông Nguyên và Anh Tử, hãy cút khỏi đây!
Ông Hiệu trưởng nghe vô cùng tức giận. Ông run bắn cả người, lấy sổ tay ghi danh mấy tên cầm đầu, nhưng ngay lúc đó cơn giận của đám học sinh như đã lên đến cực điểm, có người không tự kiềm chế được đã nhặt đã lên ném. Một viên rơi trúng vai Hiệu trưởng, rồi viên thứ hai, thứ ba cũng nhằm ông mà bắn tới.
Đang lúc tình hình quá khẩn trương thì thầy Dương từ ngoài dạt đám đông bước vào, đứng án trước mặt thầy Hiệu trưởng, dõng dạc nói.
Các em muốn ném thì cứ ném vào người tôi đây này!
Mọi người thấy thầy Dương làm thế vội vàng im lặng, đá cũng thôi ném. Thầy Dương nói.
Tại sao không ném đi.
Thầy Dương gỡ cặp kính xuống, chấm chấm đôi mắt rồi tiếp.
Đúng, chúng tôi đều có lỗi. Lớp người độ trước của chúng tôi không làm tròn trách nhiệm và bổn phận với Tổ quốc nên khiến các em bị lăng nhục. Và có lỗi là phải bị trừng phạt. Nào, các em cứ tiếp tục ném đi.
Giọng của thầy Dương buồn rầu. Lời của thầy khiến trong đám chúng tôi có người bật khóc. Tiếng thầy Dương tiếp.
Có điều, các em định bày tỏ sự phẩn uất của mình thế nào? Bạo động ư? Các em cần biết rằng khi đất nước chưa được tự do, biểu tình chỉ đưa đến tù tội, một mình Mục Ly gặp chuyện đau khổ còn đủ sao? Các em còn kéo nhau đi liều mạng với họ? Nếu chẳng may họ nổ súng giết thêm vài người, thì ai sẽ là người trả thù cho người bị giết đây?
Yên lặng một chút, thầy tiếp
Chúng tôi già rồi, nhưng vẫn còn thấy mình cần phải sống để đào tạo lớp trẻ. Các em phải biết là trách nhiệm của các em còn to tát hơn chúng tôi. Chiến tranh phi nghĩa không thể kéo dài mãi, đến lúc các em lớn, nó sẽ lụi tràn lúc đó tổ quốc rất cần những người hiểu bết để kiến tạo đất nước. Vậy thì lấy ai ra làm việc đó đây? Vì vậy, nếu các em là người hiểu biết thì hãy quay vào lớp học. Chỉ nên để Lưu Đại Khôi lại chăm sóc cho Mục Ly thôi.
Rồi quay qua thầy Hiệu trưởng, thầy Dương nói.
Thưa thầy, việc này xảy ra ở lớp tôi phụ trách. Vì vậy coi như trách nhiệm thuộc về tôi. Còn lũ trẻ non dạ này, xin thầy hãy tha một lần cho chúng.
Nói xong thầy Dương trao túi thuốc lạ cho bác sĩ Triệu rồi dìu thầy Hiệu trưởng về phòng.

Tháng Ngày Có Em

Chương 19

Trong văn phòng.
Thầy Hiệu trưởng, ban giám hiệu, giáo viên và đại diện học sinh mở một phiên họp khẩn cấp, tìm biện pháp để đối phó với chuyện Mục Ly tự sát.
Thầy Dương là người đứng lên tường thuật lại toàn bộ câu chuyện. Lời của ông không khác với những gì Tô Huệ Văn đã nói với chúng tôi. Nhấn mạnh chuyện Đinh Tân Trai gây áp lực với gia định Mục Ly. Nhưng Mục Ly tự tử trong trường thì nhà trường phải có trách nhiệm. Vì vậy ông đề nghị tất cả phải làm việc, thảo luận nghiêm túc nhằm đạt được một giải pháp, nếu không việc nhỏ sẽ biến thành to.
Sau khi thầy Dương ngồi xuống, mọi người đã thảo luận hết sức sôi nổi. Người đề nghị phải đưa chuyện này lên báo chí để tất cả mọi tầng lớp dân chúng đều biết mà phê phán. Đinh Tân Trai thấy nhục sẽ tự động rút lui. Cũng có người đề nghị sửa bệnh xá nữ của trường thành một cái phòng, để Mục Ly dọn vào đấy ở, tránh không để Đinh Tân Trai phiền nhiễu.
Cũng có người nói tại sao không đem sự việc này thưa lên Bộ tư lệnh hiến binh cho Khuyển Dưỡng Quang Hùng biết. Xem hắn sử trí thế nào? Khuyển Dưỡng Quang Hùng đang muốn lấy lòng dân hẳn không để phiền toái dây dưa, chắc sẽ xử lý Đinh Tân Trai nghiêm khắc.
Ông Hiệu Trưởng cho là các biện pháp kia không đủ hữu hiệu, vì ông biết Đinh Tân Trai đã mấy mươi năm nay, con người bề ngoài nhân nghĩa nhưng lòng dạ thật nham hiểm. Và khi công bố sự việc trên báo chí, hắn sẽ phủ nhận ngay. Như vật có khi còn tố ngược lại tờ báo định bôi nhọ hắn. Vả lại trong cáo cũng có cổ phần của hắn, e là báo sẽ không đăng đâu. Còn chuyện đưa Mục Ly đến ở trong trường thì đó cũng chỉ là biện pháp tạm thời, nếu muốn hắn có thể gây áp lực với gia đình bắt Mục Ly tự nguyện lấy hắn cũng được vậy!
Cuối cùng ông Hiệu trưởng thấy mang chuyện này báo lại cho Khuyển Dưỡng Quang Hùng là khả thi nhất, nhưng nếu lấy danh nghĩa nhà trường mà thưa, chẳng có chứng cớ nào ngoài chuyện Mục Ly tự tử thì không đủ dữ liệu để kết tội Đinh Tân Trai. Hắn cũng có thể phủ nhận sự việc. Vậy thì không thể chính thức tố cáo hắn, phải có một người nói riêng chuyện đó với Khuyển Dưỡng Quang Hùng. Để hắn bị cảnh cáo là được.
Lý lẽ của thầy Hiệu trưởng rất đúng, nhưng nhờ ai thưa riêng chuyện này với Quang Hùng. Chỉ có một người... mọi người đều đưa mắt sang thầy Nguyên, khiến thầy đứng dậy nói.
- Vì danh dự của nhà trường, tôi sẵn sàng làm việc này, nhưng tôi cảm thấy đây chỉ là một biện pháp tạm thời. Khuyển Dưỡng Quang Hùng là một quân nhân, có thể đổi đi nơi khác bất cứ lúc nào. Còn chức vụ của Đinh Tân Trai là chức vụ địa phương. E là khi Quang Hùng đổi đi rồi. Lúc đó gia đình Mục Ly sẽ thế nào? Có phải rồi lại gặp khó khắn?
- Vâng nhưng chẳng lẽ người Nhật thống trị đất nước này mãi sao?
Cao Triết Huê nói làm thầy Uông trừng mắt, nhưng rồi thầy không để tâm quay qua nói.
- Vâng, tôi sẵn sàng đi gặp Quang Hùng đây. Nhưng mà trong lúc tôi đi tôi mong rằng mọi người hãy điềm tĩnh trờ đợi. Chớ lúc gần đây tôi thấy tình hình trong trường không được ổn. Đụng một tí là nổi loạn, là không biết người lớn kẻ nhỏ. Tôi chỉ sợ là đang nói chuyện trong đồn thì bên ngoài không kiềm chế được, nổi lửa đốt nhà hay đập phá, rồi mọi thứ sẽ hỏng bét.
Ông Hiệu trưởng tán đồng.
- Đúng vậy, từ lúc bước vào ngành giáo dục đến giờ, tôi chưa hề thấy học trò nào lại mất dạy thế này. Chờ chuyện Mục Ly xong, tôi sẽ cho chỉnh đốn lại trật tự mới được.
Thầy Uông có vẻ hả dạ, Ngô Hán Thanh đứng lên nhận khuyết điểm của mình và nói.
- Xin quý thầy hãy yên tâm, để sự việc Mục Ly không bị quấy rầy, ngày mai em sẽ về quê.
Thầy Hiệu trưởng chưa nguôi cơn giận nói.
- Được rồi, cậu cút đi cho tôi nhờ, chủ tịch hội học sinh không quản học sinh mà còn muốn xách động bạo loạn.
Ngô Hán Thanh nhịn nhục ngồi xuống, thầy Hiệu trưởng lại quay sang nhìn bọn tôi.
- Sao? Mấy em thấy thế nào? Có cách giải quyết gì không? Có lẽ là không, chỉ bạo động là giỏi thôi.
Thầy Dương thấy không khí có vẻ căng thẳng, sợ rồi chúng tôi lại phản ứng, nên lái câu chuyện về đề tài chính.
- Tôi nghĩ, bây giờ khoan hãy nói chuyện ngoài lề mà phải nghĩ đến biện pháp thế nào để Đinh Tân Trai bỏ hẳn ý định gây phiền cho Mục Ly mới là thượng sách.
Mọi người đều cúi đầu suy nghĩ nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm được diệu pháp. Ngay lúc đó, chợt từ ngoài cửa sổ một lá thư bay ngay tới bàn tôi. Giật mình quay lại tôi chỉ thấy cái bóng của Anh Tử khuất sau cửa.
Tôi cầm lá thư lên xem, thấy Anh Tử dặn là phải chuyển gấp cho thầy Dương, nên vội vã chuyển ngay lá thư cho thầy. Chẳng ngờ thầy đọc xong mỉm cười, lại chuyển bức thư đó về cho tôi. Tôi tò mò mở ra xưa. Chỉ thấy một bức tranh. Bức tranh vẽ hình cô gái xách con chuột trong lồng. Trong khi con mèo nhìn thấy lại bỏ chạy. Tôi nhíu mày. Chuyện quan trọng thế này mà Anh Tử còn đùa được sao?
Thầy Dương thấy vậy hỏi.
- Em có hiểu bức tranh này vẽ gì không?
Tôi lắc đầu.
- Dạ không? Tại sao mèo thấy chuột lại chạy?
Thầy Dương không trả lời, nói:
- Anh Tử thông minh thật!
Tôi vẫn không hiểu.
- Thông minh? Ý cô ấy đùa gì vậy?
Thầy Dương nghiêm chình.
- Không đùa đâu.
Rồi quay qua bàn hội nghị, thầy Dương tuyên bố.
- Chúng ta nên chấm dứt buổi thảo luận ở đây. Bởi vì tôi vừa nhận được một biện pháp của một cô học trò đề nghị có thể giải quyết được vấn đề một cách có hiệu quả. Mà tôi không thể trình bày trước hội nghị được. Bí mật! Rất bí mật. Sự việc giải quyết xong các bạn sẽ rõ!

háng Ngày Có Em

Chương 20

Trong giai thoại Trung Quốc có kể chuyện một vị quan chỉ bằng một lời nói mà có thể thoát khỏi tội ngục tù, thì ở đây một bức ký họa của Anh Tử đã giải được nạn cho Mục Ly.
Sự việc chẳng biết thế nào mà chỉ mấy hôm sau, trong lớp, đột nhiên có lời đồn đại Đinh Ngọc Như và Mục Ly yêu nhau thắm thiết. Và để minh họa cho sự việc này, người ta bỗng thấy Đinh Ngọc Như và Mục Ly đi đâu cũng có đôi. Sự việc này quả bất ngờ vì một người đẹp đoan trang như Mục Ly làm sao lại có thể yêu một tên hèn hạ như chuột nhắt Đinh Ngọc Như? Những người biết tình cảm của Mục Ly và Lưu Đại Khôi thì bất mãn. Tại sao Mục Ly lại có thể như vậy. Rõ ràng câu thành ngữ ''Trái tim người đàn bà như lòng biển không đáy'' là có cơ sở. Trong cái thời gian đó, người ta cũng thấy Lưu Đại Khôi ít xuất hiện trước đám đông hơn. Cũng như chẳng muốn nghe ai nói chuyện gì về Mục Ly cả.
Chuyện gì không biết chứ chuyện tình cảm thì lan truyền rất nhanh và chẳng mấy chốc cả thị xã đã có lời xì xào là ''con đang yêu mà cha định đoạt người yêu của con''. Có người còn nói rõ hơn nữa: ''Đinh Tân Trai là một lão già mất nết, tính làm chuyện đoạt người yêu của con trai nên khiến Mục Ly phải tự tử''. Rồi có người còn bịa thêm là Đinh Ngọc Như đã tức giận quá đòi đoạn tình cha con với Đinh Tân Trai...
Bọn Hán gian đứng ngoài đầu đường ngõ hẻm nhận được tin này, vội chạy về báo cáo lại cho Đinh Tân Trai nghe. Thế là Đinh Tân Trai hoảng lên, sợ dư luận đàm tiếu sẽ mất cả danh dự, vội vã đến trường đính chính sự việc. Hắn thề thốt là chẳng hề có chuyện đó. Cũng như hoàn toàn không biết một chút gì về mối tình của con trai gã.
Khi sự việc diễn ra đến đoạn đó thì tôi mới hoàn toàn hiểu được thâm ý của bức tranh. Cô gái là để chỉ Mục Ly. Mục Ly tóm chú chuột nhắt Đinh Ngọc Như là Đinh Tân Trai phải sợ hãi bỏ cuộc.
Vì nội dung bức tranh là một quỷ kế, nên thầy Dương đâu thể nào giải thích sự việc giữa đám đông?
Và đương nhiên chuyện tình giữa Mục Ly và Đinh Ngọc Như chỉ là một màn kịch chứ không có thật.
Đạo diễn của vở kịch là thầy Dương. Và vở kịch này có thể nói ngoài các diễn viên ra, chỉ có thầy Dương, tôi và Anh Tử là biết rõ
°
Chuyện của Mục Ly giải quyết xong thì Ngô Hán Thanh từ quê mới quay về thị xã.
Biết Thanh từ quê về, bọn chúng tôi đương nhiên là biết rõ Thanh hẳn có nhiều tin sốt dẻo mới, nên sau giờ học, về đến ký túc xá bọn tôi kéo hắn vào phòng, bắt kể chuyện tai nghe mắt thấy nơi quê nhà.
Ngô Hán Thanh có vẻ rất vui sau lần về quê, hắn nói.
- Trước hết, tôi muốn báo cho các bạn một tin vui, đấy là tương lai cuộc kháng chiến chống Nhật của chúng ta rất sáng lạn. Lực lượng du kích của ta càng lúc càng mở rộng địa bàn. Mặc cho quân Nhật càn quét và ngông cuồng chống phó, nhân dân vẫn vững tin, nên bọn chúng chỉ giống như dùng trâu bắt chuột, chẳng làm nên được trò trống gì cả.
Mọi người nghe được tin đó hết sức phấn khởi. Dương Sơn nói.
- Nhưng mà mày chỉ nghe nói hay được tận mắt chứng kiến?
Ngô Hán Thanh cười.
- Nói ra có lẽ các bạn không tin. Nhưng mình đã gặp họ, sống chung với họ. Được họ tập cho bắn súng, nghe diễn kịch và còn canh gác với họ nữa. Cuộc sống như nằm mơ đấy. Đôi lúc mình có cảm giác như mình đã là một du kích.
Mọi người nhìn Hán Thanh với ánh mắt ngưỡng mộ. Tôn Thắng Nam hồi hộp hỏi.
- Thế anh có gặp Chu Bát không? Nghe nói bà ấy bắn cả hai tay mà bách phát bách trúng nữa phải không?
Ngô Hán Thanh vênh mặt lên.
- Có chứ. Bà ấy còn dậy cả tôi bắn súng nữa.
Rồi nhìn Tôn Thắng Nam, Thanh tiếp.
- Xem này. Bà ấy vóc dáng to con hơn cô, nghe nói mỗi lần ra trận, xung phong hơn cả nam giới.
Dương Sơn hoài nghi.
- Có bốc không đấy? Vào khu mà ai cho ngươi đi lại lung tung vậy? Biết ngươi là người thế nào?
Ngô Hán Thanh thở dài nói.
- Tại các bạn không biết, chớ tôi đã mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nhà chỉ còn một bà chị dâu, mà bà ấy thì sẽ gia nhập đội phụ nữ cứu quốc lâu rồi. Thế là được mọi người tin cậy, họ mới xem tôi như người nhà đấy.
Cao Triết Huê căng thẳng.
- Thế mi có gặp mặt tư lệnh Ngô chưa?
- Có, ông đã biết tất cả. Ông khen những hành vi kháng Nhật của trường chúng ta, nhưng ông dặn chúng ta làm gì cũng cần phải cẩn thận. Họ nói trong tương lai không xa, khi du kích vào thành chắc phải nhờ đến bọn ta nhiều lắm.
Dương Sơn tò mò.
- Ông ấy vóc dáng thế nào? Cao, lùn? Có giống như điều thầy Dương đã từng kể không?
Ngô Hán Thanh đưa ngón tay cái lên.
- Tuyệt vời! Trăm nghe không bằng mắt thấy. Ông ấy cao hơn tôi nửa cái đầu, tướng tá dũng mãnh uy phong.
Lưu Đại Khôi tò mò.
- Thế mi có gặp Ông Trương Quốc Uy không?
Ngô Hán Thanh nói với giọng tiếc rẻ.
- Chưa. Tôi có hỏi tư lệnh họ Ngô, ông ấy chỉ bảo là Trương Quốc Uy thi hành công tác quá đặc biệt nên ít khi xuất hiện.
Vương Ngọc Anh hỏi.
- Ông ấy làm công tác gì? Ở đâu? Sao không hỏi?
Ngô Hán Thanh cười.
- Sao cô ngây thơ quá, đã bảo là công tác đặc biệt thì phải bí mật, phải xuất hiện bất ngờ, thật thật hư hư chứ tiết lộ cho cô biết thì còn gì là bí mật. Nhưng nghe tư lệnh họ Ngô nói có khi ông ấy đang sống với người Nhật mà cả người Nhật cũng không biết.
Dương Sơn hoài nghi.
- Tôi nghĩ nhân vật này có thể chỉ là hư cấu, chứ không có thật và là do các anh em du kích dựng lên để hù bọn Nhật, chia rẽ bọn Nhật. Trước kia chẳng phải đã có lần người ta phao tin Trương Quốc Uy giả dạng thầy bói mù khiến bọn hiến binh tưởng là thật. Kết quả mấy cha xem bói trong thành đã bị hàm oan.
Nhắc lại chuyện đó, mọi người cười ồ.
Ngô Hán Thanh móc trong túi ra một tờ truyền đơn nói.
- Đây này, ở đây tôi có một tờ truyền đơn mà tôi nhặt được. Chúng ta có thể sử dụng làm tài liệu tham khảo...
Ngay trong lúc mọi người xúm quanh xem tờ truyền đơn của Hán Thanh, thì bỗng có tiếng chân chạy sầm sập bên ngoài. Tô Huệ Văn bị Tôn Thắng Nam đẩy ra ngoài lúc nãy, hổn hển chạy vào nói.
- Hiến binh! Đội hiến binh Nhật đến!
Dương Sơn nghe vậy giật mình.
- Hiến binh đâu? Này này đừng có nói dối dọa người ta nhé.
Tôn Thắng Nam chẳng đáp nói với Cao Triết Huê.
- Cao Triết Huê! Không chạy đi còn chờ gì nữa? Đợi bị bắt à?
Rồi lủi mất. Cao Triết Huê bán tín bán nghi chạy ra cửa nhìn, rồi quay đầu vào, mặt tái mét.
- Chết rồi! Họ đang đi tới! Có Hiệu trưởng dẫn đầu nữa.
Đến lúc đó mọi người mới tin là thật. Tất cả như bầy ong vỡ tổ. Vương Ngọc Anh sợ quá ôm chầm lấy Dương Sơn.
Cả Đinh Ngọc Như cũng sợ hãi chạy chui tọt xuống giường. Ngô Hán Thanh cũng tái mặt, nhưng hắn như còn bình tĩnh nên một mặt ra lệnh cho mọi người dẹp hết dụng cụ in ấn, một mặt nhét tờ truyền đơn xuống gầm giường mình.
Chúng tôi nghe tiếng ông Hiệu trưởng đứng ngoài trấn an.
- Đừng sợ, không có gì phải trốn. Quân đội Thiên hoàng đến đây chỉ để lục bắt bọn gián điệp ở Trùng Khánh phái đến, chẳng liên can gì đến các trò đâu.
Tiếp đó là những cây dao lê sáng loáng xuất hiện ngoài khung cửa. Rồi ông Hiệu trưởng cùng một sĩ quan Nhật mang kính bước vào. Người này chẳng phải ai khác hơn là trung úy Suzuki.
Ông Hiệu trưởng nói với Suzuki.
- Thưa trung úy, để tôi cho học sinh đi trấn an các lớp khác để khỏi hốt hoảng nhé.
Suzuki gật đầu, thầy Hiệu trưởng nhìn chúng tôi sau cùng chỉ Lưu Đại Khôi.
- Lưu Đại Khôi, hãy đi báo cho các lớp khác là các ngài hiến binh vào trường chỉ để tuần tra thôi nhé, bảo họ cứ ngồi yên đừng chộn rộn.
Vâng.
Lưu Đại Khôi nói rồi vội vã chào bỏ đi, nhưng thầy Hiệu trưởng lại gọi giật lại.
- Khoan đã, em xem thầy Nguyên đã đến chưa. Đến rồi thì bảo hãy đến ngay đây gặp tôi nhé.
- Dạ vâng.
Lưu Đại Khôi vừa đi xong, Suzuki ra lệnh cho bọn tôi tập trung lại, rồi mới ra lệnh cho bọn thuộc hạ.
- Xét!
Lệnh vừa ban, mấy tên Hán gian và bọn hiến binh đi theo vội chia nhau ra lục soát vali, bàn ghế, sách vở đều bị bới tung lên. Nhưng vẫn không thấy gì cả. Thầy Hiệu trưởng thấy vậy nói.
- Thôi được rồi, hãy sang phòng khác đi.
Bọn lính Nhật vừa định kéo sang phòng khác, thì bỗng một tên nhìn thấy bản kẽm và mấy tờ giấy Stancil, hắn lôi ngay ra. Nhưng thầy Hiệu trưởng thật lanh trí nói.
- Cái này là của nhà trường!
Rồi điểm mặt Dương Sơn, thầy giận dữ nói.
- Các người thật to gan. Tại sao thời điểmlàm bích báo đã qua lâu rồi, mà không thấy mang mấy cái này trả lại cho nhà trường, còn giữ lại làm gì chứ?
Một tên hiến binh Nhật bước tới giường Ngô Hán Thanh lục tung lên. Một cục giấy vo tròn văng ra. Tên hiến binh này nhặt lên đưa đến Suzuki.
Suzuki cẩn thận mở ra xem, gật gù.
- Truyền đơn! Có cả truyền đơn ở đây à?
Mọi người đều đứng lặng chẳng dám lên tiếng.
Hôm lễ kỷ niệm thành lập trường tôi thấy Suzuki có dáng dấp tao nhã nên rất có cảm tình, nhưng bây giờ thì hắn đã lộ chân tướng một tên lính kín Nhật.
Đọc xong tấm truyền đơn hắn bước tới nhìn chúng tôi với nụ cười nham hiểm. Rồi bất ngờ chộp lấy cổ áo Hầu Triều Nghĩa giật mạnh, hỏi lớn.
- Cái này của ai? Nói mau!
Hầu Triều Nghĩa có tật nói lắp từ trước, lúc sợ càng nói lắp hơn nên cứ:
- Tôi.... tôi.... tôi...
- Vậy là của mày phải không?
Suzuki hỏi làm Nghĩa hoảng quá nói.
- Không.... không phải.... tôi.... tôi không biết.... gì hết.
Suzuki dùng mấy ngón tay bóp mạnh vào cổ họng Nghĩa.
- Vậy thì của ai? Nói mau!
Hầu Triều Nghĩa đau quá, thét lên.
- Tôi... không nói.... Có chết tôi cũng không nói.
Suzuki nghe vậy trợn mắt, rồi quay qua xổ tràng tiếng Nhật với tên hiến binh đứng cạnh. Mũi lê gắn trên đầu súng của tên này bèn chĩa vào mặt Nghĩa. Nghĩa sợ quá né qua bên, chiếc nón trên đầu Nghĩa bị lưỡi lê đẩy văng xuống đất để lộ chiếc đầu bóng loáng.
Giữa lúc bọn lính Nhật khoái chí cười rộ lên thì Ngô Hán Thanh từ phía sau bước ra xổ một tràng tiếng Nhật.
- Các ông không được bắt nạt kẻ yếu! Không được động đến anh ta!
Suzuki nghe vậy ngưng cười, đặt tay lên đốc kiếm mang bên hông. Ngô Hán Thanh chẳng chút sợ hãi, ngang nhiên tiếp.
- Đấy là tinh thần võ sĩ đạo của người Nhật đấy ư? Bắt nạt một học sinh tay yếu chân mềm không một tấc sắt trong tay là vinh hạnh lắm à?
Suzuki nghe Thanh nói tức giận vô cùng, hắn buông Hầu Triều Nghĩa ra, quay sang cho Thanh một cái tát như trời giáng.
Trên má trắng xanh của Thanh lập tức hiện ngay ra năm dấu tay đỏ ửng. Một dòng máu từ mép miệng Thanh chậm rãi chảy xuống cằm. Nhưng Thanh như không sợ, đôi mắt căm hờn nhìn trừng trừng Suzuki.
Dương Sơn lúc đó không nhịn được chen vào.
- Các ông làm gì dữ dằn như vậy? Phải biết chúng tôi là bạn học của con gái đội trưởng các ông. Muốn gì ông nên đưa chúng tôi đến gặp Khuyển Dưỡng Quang Hùng nói chuyện.
Lời của Dương Sơn chỉ làm những tay hiến binh Nhật chùn tay. Còn với Suzuki chẳng có ý nghĩa gì. Hắn trừng mắt nhìn Dương Sơn rồi quay qua ông Hiệu trưởng hỏi.
- Thưa ông Hiệu trưởng, chiếc giường có truyền đơn vừa rồi là của ai vậy?
Ông Hiệu trưởng liếc nhanh Ngô Hán Thanh, rồi móc trong túi ra quyển sổ tay đọc.
- Giường số 32, của Đinh Ngọc Như.
Lúc đó ''con chuột nhắt'' Đinh Ngọc Như nghe vậy sợ quá, từ dưới giường chui ra, mếu máo nói.
- Đâu phải của tôi! Giường của tôi nằm ở phía trái giường này cơ!
Ông Hiệu trưởng nghiêm giọng.
- Rõ ràng là giường của cậu, cậu còn định chối tội nữa? Cậu cứ đi theo họ đi, chẳng sao đâu.
Suzuki đưa mắt hoài nghi nhìn Đinh Ngọc Như.
- Của thằng bé này ư? Thôi được rồi, tạm thời trói nó lại rồi tính sau.
Ngô Hán Thanh thấy vậy không muốn bạn bị hàm oan, bước tới nói.
- Thưa thầy Hiệu trưởng...
Nhưng thầy Hiệu trưởng đã trợn mắt quát.
- Không được lôi thôi. Ai đứng đâu thì cứ đứng đấy để người ta làm việc, không được xin xỏ gì cả.
Trung úy Suzuki cười nhạt nói.
- Được rồi! Chẳng ai được tự do đâu. Tất cả đều về đồn cả, bao giờ sự việc sáng tỏ mới thôi.
Ông Hiệu trưởng chỉ tay về phía Vương Ngọc Anh và Tôn Thắng Nam.
- Thưa trung úy, xin trung úy để cho hai cô nữ sinh này ở lại, họ là con gái...
Suzuki trợn mắt, nói lớn.
- Không được! Tất cả về đồn hết!
Ông Hiệu trưởng thấy vậy bối rối, quay qua chúng tôi.
- Thôi được! Vậy các em hãy theo trung úy về đồn đi, nhớ bình tĩnh đừng sợ quá khai bậy mà thiệt thân!
Như vậy mà Suzuki còn chưa hài lòng, hắn hạ lệnh cho bọn thủ hạ:
- Hãy trói cả bọn chúng lại, đưa bọn chúng về đồn trước, ta ở lại làm việc quan trọng khác rồi về sau.
Thế là chỉ ít phút sau tất cả chúng tôi bị xích lại thành dòng, riêng Đinh Ngọc Như còn phải mang theo chiếc còng sắt.
Trung úy Suzuki đi qua dãy lớp còn đang học, dán mắt vào thấy chẳng có việc gì cả, ông ta bèn đi thẳng đến lớp mười một. Ở đây thầy Dương đang đứng trên bục giảng bài lịch sử. Có lẽ ông đã nhìn thấy bọn tôi bị bắt, nhưng vẫn bình thản đứng trên bục say sưa giảng.
Tôi nghĩ đến chuyện sắp phải vĩnh biệt thầy, vĩnh biệt mái trường mà lòng không khỏi buồn buồn. Nhưng cũng thấy có phần hãnh diện vì mình đã được dự phần vào dòng chảy của lịch sử, chợt nhiên cảm giác mình đã là một liệt sĩ rồi vậy.
Lúc chúng tôi bị dẫn qua vườn hoa. Các nữ sinh vẫn còn chơi trò đuổi bắt. Anh Tử cũng có mặt trong bọn họ, vội vã chạy ra.
- Các bạn làm sao thế?
Mọi người vẫn yên lặng lầm lũi bước. Anh Tử vẫn đuổi theo.
- Các bạn bị họ bắt rồi ư?
- ....
- Các bạn phạm tội gì?
Thấy bọn tôi không trả lời Anh Tử rưng rưng nước mắt, Đinh Ngọc Như thấy vậy nói.
- Bởi vì .... Bởi vì.
Nhưng nó chưa kịp dứt lời thì Dương Sơn đã nhổ bãi nước bọt về phía Anh Tử nói.
- Lời nguyền rủa hôm trước của cô đã linh ứng rồi đấy. Cô mãn nguyện chưa?

attpaV/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro