Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Bạn thân... thân ai nấy lo!

Từ sau ngày lễ Vu Lan đó, tôi, Ria Mép, Sâm Cầm chung sống hòa bình với nhau một cách không ngờ tới. Sâm Cầm sau khi nghe tôi kể chuyện về Ria Mép thì đã thôi không còn nhìn hắn bằng con mắt căm thù nữa. Sâm Cầm thậm chí còn dụ dỗ được Ria Mép về phe mình để đối phó với bà Vịt Bầu những lúc chúng tôi “trót” gây ra “ sự cố” gì đó trong nhà trọ. Bà Vịt Bầu dù không tin tôi và Sâm Cầm lắm, nhưng bà không thể không tin thằng cháu trai vừa “ ngoan ngoãn” vừa dẻo mỏ của mình được. Nói chung, việc làm thân với Ria Mép đã mang lại cho hai con bé hay gây chuyện như chúng tôi rất nhiều lợi ích, thế nên, các bạn biết đấy, đã đến lúc dẹp ba mối thù vặt vãnh trước đây để bắt tay nhau vì lợi ích chung rồi.

Từ khi cho Ria Mép nhập hội, đêm nào phòng tôi cũng trở nên nhộn nhịp và rôm rả hơn, ngoài giờ đi làm ra, thời gian rảnh còn lại cả ba chúng tôi “ cống hiến” cho các ván bài và trò cá ngựa quen thuộc. Ba cái mồm như loa phóng thanh thi nhau gào thét, cấu chí, mắng chửi nhau loạn xạ, khiến cả khu trọ cũng chao đảo theo. Cả khu trọ có bốn phòng, thì hai phòng là của chúng tôi thuê, phòng thứ ba là của bà bán vật liệu ngoài phố thuê để đồ, còn phòng cuối cùng thì cứ có người đến ở được dăm bữa, nửa tháng là lại cuốn gói đi, nên hầu như nó ở tình trạng trống quanh năm. Vì thế mà dù cả ba chúng tôi có gào toác cả họng ra cũng chả có ai ý kiến ý cò gì. À, quên , ngoại trừ lúc những tiếng gào đó vang dội lên đến tận tai của bà chủ Vịt Bầu thì cũng có đôi chút rắc rối xảy ra, nhưng hầu như nó không nghiêm trọng lắm.

Tối hôm nay cũng như bao tối khác, cả ba đứa vừa chơi cá ngựa ăn tiền vừa kêu gào, cãi cọ không dứt. Đúng như dự đoán, một lúc sau ông Châu Chấu lò dò xuất hiện, thông báo là ông lại được bà Vịt Bầu cử xuống để ổn định tình hình an ninh trật tự. Mặc ông Châu Chấu nói gì, đứa nào đứa nấy vẫn tập trung cao độ vào cuộc chơi, ông Châu Chấu đứng một lúc thì ngứa nghề nên nhảy xổ vào đập bốp bốp vào đầu Ria Mép và hét lên “ Mày chơi ngu như bò ấy, để tao !” . Vừa nói ông vừa lật đật chen vào ngồi giữa mà không bao giờ chịu tháo dép, ông lý sự rằng như thế để dễ bề chạy trốn khi bà Vịt xuất hiện. Cuộc vui lại rôm rả khi có thêm một người, ôi, người ta nói quả không sai,thêm bạn thì thêm vui, thêm người thì thêm tiếng, bốn con người với bốn cái miệng lời ra tiếng vào cứ như ong vỡ tổ.
Và chỉ năm phút sau, cổ họng thanh niên của chúng tôi không thể đọ nổi với cái loa già nua của ông Châu Chấu, ông hò hét đạt đến , công suất lớn nhất, chói tai nhất khiến chúng tôi cũng phải ngậm miệng, bịt tai ngồi im. Quả thật, trên đời này chưa từng thấy vợ chồng nào hợp nhau ở khoản mồm to như vợ chồng già này, mỗi khi họ gân cổ lên thì mọi người xung quanh phải cúi rạp người xuống. Chưa kể đến những màn rượt đuổi, cấu chí nhau diễn ra như cơm bữa của hai ông bà khiến hàng xóm, láng giềng vừa run sợ vừa kiêng nể không biết để đâu cho hết. Dù, ông Châu Chấu có lép vế hơn bà Vịt Bầu một tí thì họ vẫn là một cặp đôi “văn võ song toàn”, mắng chửi nhau cũng hay, mà đuổi đánh nhau cũng khéo, thế chẳng phải “ văn võ song toàn” thì là gì nữa ?!
Mà chẳng phải nói gì dài dòng, ông Châu Chấu vừa dứt tiếng thét thì có tiếng đạp cửa đánh “rầm” một cái, bà Vịt Bầu lừng lững xuất hiện với cái chổi trên tay y như mụ phù thủy. Bà đường bệ đứng chắn ngay cửa, bà không đứng thì thôi chứ đã đứng thì đến con muỗi cũng khó lòng tìm được khe hở nào mà trốn thoát được. Ông Châu Chấu ngay lập tức nấp sau lưng Sâm Cầm, mặc cho con bé cố tình đẩy ông ra phía trước. Nói chung, chẳng ai dại gì mà giúp đỡ che giấu ông Châu Chấu lúc này cả, lơ mơ lại ăn chổi của bà Vịt chứ chẳng chơi. Tôi và Ria Mép dừng hình, cười nhăn nhở với bà Vịt, mong bà mở lượng khoan hồng mà tha thứ. Bà Vịt chống chổi xuống, một tay chống hông, miệng thở hồng hộc.
“ Đêm hôm rồi còn ồn ào không cho ai ngủ hả ? Tao mà phát hiện ra đứa nào hét to nhất, tao xẻo mồm”
Sau câu nói đó, ngay lập tức, tôi, Sâm Cầm, Ria Mép đồng loạt chỉ tay về phía ông Châu Chấu, ông lườm chúng tôi rồi lại đẩy Sâm Cầm tiến lên còn mình thì vẫn kiên trung nấp sau lưng nó. Ô, chẳng phải ông là người hét to nhất còn gì, chúng tôi chỉ nói sự thật thôi mà, đúng không ? . Bà Vịt Bầu ôm chổi lao đến, ông Châu Chấu thoắt vùng dậy, lợi dụng lúc bà Vịt sơ hở, ông chen qua cánh cửa rồi chạy biến ra ngoài sân. Bà Vịt định đuổi theo, nhưng tự nhiên quay lại, ném xoẹt cái chổi về phía chúng tôi rồi cong miệng lên quát.
“ Làm loạn một lần nữa, thì ba đứa chúng mày đều ra đường tuốt nhá ! Cả cái lão khọm già kia nữa, ra đường tuốt !”
Lúc này mới nghe tiếng Ria Mép phát ra, vẫn cái giọng nịnh nọt, ngọt ngào như mì chính ấy.
“ Kìa, cô ! Chúng cháu chỉ vui một tí thôi, cô đừng giận”
“ Cô… cô… cái gì ! Dẹp ! Một lần nữa thì ra đường, ra đường tuốt ! Rõ chưa ? Bực cả mình”
Nói đoạn, bà lại lừng lừng bước ra, chẳng biết bà có đuổi theo ông Châu Chấu không nhưng đêm đó chúng tôi thấy mọi thứ yên lặng lạ thường, ôi kiểu gì rồi ông Châu Chấu chẳng rón rén chui về nhà làm lành với bà Vịt, lần nào chẳng thế. Chẳng có gì đáng lo cả đâu.

Cuộc chơi của ba chúng tôi không thể vì ông Châu Chấu mà gián đoạn được, ba đứa trời đánh vẫn hì hụi chơi với nhau nhưng lần này kín tiếng và cười bé hơn. Chúng tôi phó mặc sự an toàn và tính mạng của ông Châu Chấu cho bà Vịt Bầu, cho đến khi chuông điện thoại của tôi réo lên từng hồi. Tôi mở điện thoại, là ông Châu Chấu gọi, chẳng lẽ…ông nhờ chúng tôi đưa đến…bệnh viện chăng ? . Tôi hồi hộp nghe máy, chưa kịp nói gì đã nghe tiếng ông Chấu hổn hển trong điện thoại. “ Cứu ! Cứu ông !”. Ôi, thôi xong, bà Vịt đã không tha thứ cho ông ấy rồi. Tôi hỏi dồn “ Ông có sao không ? Nặng lắm không ?” – “ Nguy lắm, nặng lắm, sắp rơi rồi ! nhanh lên”. Chết rồi, ông Châu Chấu lần này có vẻ bị nặng, nguy hiểm đến tính mạng rồi. Tôi hốt hoảng cúp máy, Sâm Cầm và Ria Mép cũng đứng bật dậy lao ra sân.
Cả ba đứa nhìn lên ngôi nhà hai tầng của ông bà Vịt – Chấu, ngôi nhà vẫn chìm trong đêm tối, tuyệt nhiên không có một tiếng động. Cả ba nhìn nhau, chẳng lẽ ông Châu Chấu bị thủ tiêu rồi ? Làm cách nào để cứu ông ấy đây ? . Sâm Cầm nhìn tôi, tôi nhìn sang Ria Mép, Ria Mép nhanh trí leo lên cây nhãn cạnh ban công để lên tầng hai. Ria Mép vừa leo đến lưng chừng thì chúng tôi nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của ông Chấu.
“Tao ở…ở…đây….cứu….”
Tôi và Sâm Cầm nhìn ra, ối giời ơi, một cảnh tượng vui mắt chưa từng thấy, ông Châu Chấu treo lủng lẳng trên cổng sắt, cái cạp quần bị mắc vào cái móc sắt trên cổng khiến chân và người ông cứ lắc lư như con nhái bén. Quả thật, khi chứng kiến cảnh tượng đó, tôi và Sâm Cầm không nhịn được, cả hai gục xuống cười ngặt nghẽo, khiến Ria Mép đang ở trên cây cũng tụt xuống cười theo. Ông Châu Chấu gồng người, chỉ tay về phía chúng tôi, giọng rít lên the thé.
“ Cười cái con khỉ ! Cứu tao, quần sắp rách rồi!”
Lúc này Ria Mép mới thủng thẳng tụt từ trên cây xuống, đến bên cánh cổng, chống tay đứng nhìn lên.
“ Cô Vịt siêu thật, làm sao cô ấy có thể treo được chú lên đây nhỉ ?”
Tôi và Sâm Cầm lại ngoác mồm ra cười. Có thể thấy ông Chấu giận lắm, vì mặt ông tím ngắt lại nhưng vì đang ở thế bị động, muốn nhờ vả chúng tôi nên ông cố dịu giọng xuống.
“ Ối giời ơi, là tao, tao trèo cổng để vào nhưng không ngờ bị móc vào quần, mau đỡ chú xuống, chú chóng mặt lắm rồi!”
Tôi và Sâm Cầm lúc này cũng chạy đến, Sâm Cầm còn hứng chí đến mức lôi điện thoại ra định chụp lại bức ảnh để đời, ông Chấu vừa nhìn thấy nó giơ điện thoại lên thì vội vã khua tay hét lớn.
“ Con Cầm, không được chụp, không được chụp !”
Ông Chấu càng khua tay thì người ông các lắc lư mạnh, bỗng có tiếng “oác…oác” vang lên. Chết, hình như quần ông Chấu rách ! Chúng tôi lao đến cánh cổng, đứa trèo lên, đứa ở dưới đỡ, đứa thì đứng sẵn sàng…hứng nếu ông không may rơi xuống.
Loay hoay đến lúc người ướt sũng mồ hôi chúng tôi mới cứu được ông Chấu khỏi cái móc sắt, ông tiếp đất an toàn, mỗi tội cái quần mồi của ông đã bị xé toạc một đường to như…quả mít…làm lộ hết cả vòng ba và chiếc quần chip màu tím có hình chú chuột Mickey ra ngoài. Sâm Cầm vừa liếc thất đã ré như người bắt được vàng, nó chỉ thẳng vào…mông ông Chấu mà cười, Ria Mép cũng cười sảng khoái, còn tôi dù có hơi ngượng một chút nhưng không thể không nhe răng ra cùng đồng bọn được.
Ông Châu Chấu lấy tay hai tay che phía sau, lúng túng nhìn ba đứa ngồi phệt xuống sân vừa cười vừa lau nước mắt, ông lầm bầm.
“ Cười cái…con khỉ !…Chúng mày chả tế nhị tí nào sất…cái bọn Bắp Ngô này, có ngày tao sẽ cho bọn mày biết… thế nào là tế nhị nhá… vớ vẩn…”
Dường như xấu hổ quá nên ông Chấu che mông chạy một mạch vào nhà bếp mà không thèm ngoái lại lần nào.
Ba đứa tôi vẫn đứng rũ rượi trước sân, Sâm Cầm có vẻ quá bất ngờ về cái quần chip có hình chuột Mickey của ông Chấu nên nó cứ nhắc đi nhắc lại mãi. Đột nhiên nó túm lấy tay Ria Mép, vừa cười vừa hỏi.
“ Này, nhà anh ai cũng mặc thế à ?”
Ria Mép có vẻ hơi bất ngờ vì cái nắm tay của Sâm Cầm, tôi thấy anh ta hơi né người một tí nhưng vẫn để nguyên tay Sâm Cầm trên cánh tay mình.
“ Ý cô là gì ?”
“ Còn gì nữa, cả nhà anh, cô anh, chú anh, và cả anh đều mặc quần chip hình Mickey à ?”
Ôi trời ơi, tôi đến chết vì Sâm Cầm mất, sao cái chuyện tế nhị thế mà nó có thể nói ra mồm một cách trơn tuột như vậy được ? Tôi chả liên quan gì mà nghe đến đó đã thấy mặt đỏ như mặt trời rồi. Ria Mép có vẻ bối rối, hất tay Sâm Cầm ra.
“ Cô đúng là đồ Gia Cầm, mấy cái đó thì liên quan gì đến tôi hả ?”
“ Ơ hay, chẳng phải anh với họ là người nhà sao ? Bà Vịt Bầu hay mua quần áo cho ông Chấu, chắc cũng mua cho anh vài bộ chứ nhỉ ?”
Lúc này mặt Ria Mép chợt biến sắc, anh ta cúi xuống nền gạch rồi nói nhanh.
“ Ờ, thì cũng có, nhưng…. tôi không bao giờ dùng”
Sâm Cầm vẫn không buông tha cho Ria Mép, nó còn cố sấn tới, nhìn thẳng vào mặt Ria Mép và hỏi với một thái độ hết sức hồn nhiên.
“ Cũng là quần chip hình chuột Mickey màu xanh chứ ?”
Đến lúc này tôi thấy có vẻ hơi quá đà nên túm áo Sâm Cầm giật giật để ra hiệu cho nó. Sâm Cầm dường như chẳng màng đến tôi, Ria Mép cố nói to để át đi sự ngại ngùng của mình.
“ Cô hỏi làm gì hả ? Nó không phải màu xanh, không phải chuột Mickey, được chưa ?”
Sâm Cầm có vẻ vẫn không bỏ cuộc, tôi biết tỏng tính nó, nó mà đã định truy cái gì thì phải truy đến cùng luôn.
“ Thế màu gì ? hình gì ?”
Ria Mép có vẻ tức giận, một lần nữa anh ta gạt tay Sâm Cầm ra rồi bước thẳng về phòng. Sâm Cầm ơi là Sâm Cầm, có cần thiết làm anh ta bẽ mặt như vậy không chứ ? Vừa mới bắt tay làm bạn thân được ít lâu đã vội bóc mẽ nhau làm gì. Tôi ghé sát tai Sâm Cầm nói nhỏ “ Đủ rồi đấy, anh ta giận rồi kìa” , Sâm Cầm thì thầm lại “ Kệ chứ, đang hay mà, anh ta trông thế mà cũng trẻ con nhỉ, buồn cười chết đi được”. Tôi lắc đầu, kéo Sâm Cầm đi, vừa lúc Ria Mép vừa mở cửa phòng, Sâm Cầm đã hét toáng lên.
“ Này, đừng nói với tôi là anh đang mặc cái quần giống ông Chấu đấy nhé, tôi thất vọng lắm đấy ! ha ha !”
Ria Mép ngoái lại lườm Sâm Cầm một cái sắc như dao cạo rồi chẳng nói chẳng rằng chui thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại.
Sâm Cầm cũng chui vào phòng, nó nằm dài trên giường và bật cười khanh khách. Tôi mắng mỏ nó một hồi vì tội vô duyên rồi còn đùa quá trớn. Nó vẫn cười lăn lộn trên giường, tôi lại vu cho nó cái tội bệnh hoạn, chuyện có gì đâu mà cười. Sâm Cầm ngồi bật dậy, nó nói nhỏ với tôi “ Này, mày có thấy lúc anh ta ngượng ngùng không ? Trông vừa đáng yêu vừa buồn cười nhỉ ?” . Ối giời ơi, bạn tôi thật là trái khoáy, sao lấy sự ngượng ngùng, khó chịu của người khác ra làm trò mua vui cho mình chứ. Tôi bảo nó “ Uh, mặt anh ta buồn cười, còn mặt mày lúc đó dày như vỏ cam sành ấy ! Khiếp !”. Sâm Câm chẳng nói chẳng rằng, lại lăn ra giường cười một lúc rồi ngủ thiếp đi. Đấy, nó chuyên gây chuyện rồi lăn ra ngủ như không có việc gì xảy ra cả, đôi khi, tôi cũng ao ước được hồn nhiên như nó mà đâu có được.

Vì sự việc bẽ mặt tối hôm ấy, mà Ria Mép giận chúng tôi cả tuần, đi làm về là vào phòng bật nhạc, chẳng ló mặt sang phòng tôi tí nào. Tôi và Sâm Cầm vì thế mà buồn hẳn, không buồn sao được khi thiếu mất một chân chơi bài kia chứ. Tôi giục Sâm Cầm sang làm lành và phân tích cho nó những lợi ích mà chúng tôi có được từ khi kết thân với Ria Mép, nhưng Sâm Cầm ngang lắm, nó chỉ ậm ừ vài cái rồi coi như quên tiệt.

Tám giờ tối, khi tôi đang điên cuồng chỉnh sửa mớ  bản thảo  ở nhà xuất bản thì  Sâm Cầm gọi điện, giọng nó rất chi là “hình sự”  –  “ Này, về ngay nhá” . Tôi  ngạc nhiên hỏi lại “ Có chuyện gì à ?”. Nó bảo “ Có chuyện hay ho”,  rồi cúp máy luôn.  Lạ nhỉ ?  Không lẽ ở xóm trọ có biến ? Ông Chấu và bà Vịt lại truy đuổi nhau ? Hay vừa tóm được thằng trộm nào đó ? Hoặc rất có thể chiến tranh lại bùng nổ một lần nữa giữa Ria Mép và Sâm Cầm ? . Suy đi, tính lại, cuối cùng không thể cưỡng lại sự tò mò, tôi đành cắp cặp đi về  bỏ mặc mấy cái bản thảo đang “gào rú” trên bàn.

Vừa lọc cọc dắt xe vào cổng, Sâm Cầm đã xô tới, kéo tay tôi và phán một câu xanh rờn.

“ Xong rồi !”

“ Xong cái gì ?  Có biến à ?”

“ Ừ, biến lớn ! Hôm nay rảnh rỗi  chẳng có ai chơi nên tao làm lành với lão Ria Mép ! Xong rồi !”

Ối trời đất quỷ thần ơi ! Chỉ vì cái việc cỏn con đó mà nó lôi xềnh xệch một con ong chăm chỉ làm việc như mình chạy về nhà sao ?  Tôi nóng bừng cả mặt, cấu vào tay Sâm Cầm mấy cái rồi gào lên.

“ Mày có biết tao đang xoắn não lên vì cái bản thảo sắp xuất bản không hả ? Ba cái việc Bắp Ngô ấy mà mày cũng gọi tao về bằng được là sao ?”

“ Bắp Ngô là Bắp Ngô thế nào, mày có biết tao phải tốn năm bát tiết canh mới làm lành được với hắn không hả ?”

“ Cái gì ? Anh ta ăn một lần năm bát tiết canh á ?”

“ Ờ… thì… không hẳn ! Tao ăn…ba… anh ta ăn… hai. Mà tóm lại là xong năm bát tiết canh thì cũng xong luôn chuyện làm lành”

Uh, cứ cho là nó tốn năm bát tiết canh để làm lành với lão Ria Mép đi nữa thì liên quan quái gì đến tôi ? Tiền nó bỏ ra chứ đâu phải tiền tôi ?.  Tôi đã bảo rồi, cố mà làm lành từ hôm đó luôn thì có phải đỡ mất năm  bát tiết canh không, Sâm Cầm ơi là Sâm Cầm ! có lớn mà không có khôn, tiền chứ có phải vỏ hến đâu mà…vung như thế chứ. Thà nó bỏ chừng ấy tiền ra để rủ tôi đi đánh chén một bữa chè no nê có  phải đỡ tức hơn không.  Nói chung, tôi cắm cảu rủa xả Sâm Cầm không tiếc lời, ấy vậy mà nó chỉ cười tủm tỉm rồi phán một câu xanh rờn.

“ Lão Ria Mép thế thôi chứ cũng dễ thương thật đấy, mày chưa thấy lão ý ăn tiết canh thôi..trông  rất kute !”.

Ối giời ơi, bạn ơi là bạn, người ta ăn cái gì ngon lành, sạch sẽ thì khen như thế còn được, chứ một lão đàn ông có hàng ria mép đểu giả đậu trên mặt, mồm thì nhồm nhoàm nhai tiết canh đỏ chót như…ma cà rồng mà nó cũng khen Kute được thì tôi đến…vái nó cả nón mất !

Trong lúc tôi dằn dỗi xách túi định đi vào phòng thì Ria Mép từ đâu chạy tới, tay cầm một cái sào rõ dài, phía trên còn buộc một túi lưới lủng lẳng. Mặt Ria Mép có vẻ hớn hở, kéo tay tôi.

“ Về rồi à ? Đi luôn cho nó máu nhỉ ?”

Tôi ngơ ngác nhìn hai kẻ mặt đang “ủ mưu sâu kế hiểm” nào đó. Ria Mép liếc tôi, như hiểu ra vấn đề, anh ta ngoái lại nói với Sâm Cầm.

“ Này, Gia Cầm, chưa nói gì cho em ấy à ?”

Sâm Cầm kéo tay tôi, gỡ túi trên vai tôi xuống, vừa kéo tôi vào phòng, tôi không kìm được đành hỏi.

“ Có chuyện gì vậy ?”

“ Mày thay quần áo đi, chúng ta đi ăn trộm”

“ Cái gì ? Mày điên hả ?”

Mặc cho tôi choáng váng, nó bịt mồm tôi, ghé mặt sát tai tôi thì thầm “ Ăn trộm dâu da xoan ! Gớm, mày tưởng bọn tao có gan ăn trộm vàng chắc”. Ôi, tôi thở phào nhẹ nhõm, đi vặt quả dâu da xoan mà hai người làm như kiểu đi cướp ngân hàng không bằng. Dâu da xoan mùa này chín đầy phố, thích thì ra mà hái chứ làm gì phải “hình sự” thế không biết, mà hơn nữa, chỉ mỗi việc này mà lôi xềnh xệch tôi về sao ? Thật là hại bạn quá mà. Sâm Cầm thấy tôi khó chịu thì liên mồm giải thích là muốn tôi được giải trí một tí chứ cả tuần cứ cắm cổ đi làm thì đời còn gì vui nữa. Tôi nghĩ lại, thấy nó nói cũng có lý, hơn nữa dâu da xoan là loại quả tôi mê từ bé, nhà tôi ở quê trồng đầy dâu da xoan, hồi mẹ còn sống bà thường hái những chùm quả mọng nhất rồi buộc thành từng túm treo trước cửa sổ phòng tôi. Cứ đi học về, tôi lại vặt quả ở đấy ăn. Dâu da xoan khi xanh mà chấm muối ớt ăn thì có vị chua như sấu, nhưng khi chín, quả ngọt ngọt, thanh thanh rất ngon. Chẹp…chẹp… ! Vừa nghĩ đến đấy tôi đã không nhịn nổi đành gật đầu lia lịa kéo Sâm Cầm đi.

Chúng tôi đi qua mấy con phố đầy dâu da xoan, có cây vẫn còn lấm tấm những bông hoa trắng nhỏ nép mình trong ánh đèn đêm, có cây đã phất phơ những quả dâu da nho nhỏ, xanh xanh trên cành. Một vài cây đã rừng rực màu đỏ cam của những quả chín. Ôi, nhìn thấy chúng,  tôi chỉ muốn nhảy lên, vặt rồi cho vào miệng nhai cho sướng thôi. Sâm Cầm biết tính tôi nên nó kéo tay kìm tôi lại, khổ quá, mấy cây trên phố này không phải là mục đích của Sâm Cầm và Ria Mép, hai người bọn họ muốn nhảy vào khu trường mầm non đi hái, vì trong đó vừa có nhiều quả to, chín đỏ hết rồi. Thì ra, cả buổi chiều hai người đã đi thám thính trước rồi, giờ tôi chỉ có mỗi nhiệm vụ đi theo thôi. Mà đi theo cũng được chứ sao, miễn là được ăn thì tôi chẳng dại gì mà từ chối.

Ba chúng tôi như ba con khỉ lò dò leo qua bờ tường thấp của trường mẫu giáo rồi hiên ngang đi vào. Chẳng cần phải quan sát gì nhiều, Sâm Cầm và Ria Mép dẫn tôi tiến thẳng đến cái cây đã định trước. Ria Mép chìa cái sào ra, xem xét lại cái túi lưới buộc trên đó rồi bắt đầu hướng lên phía những quả dâu da chín mọng.  Nhưng, quả thật trình độ của Ria Mép còn quá còi cho nên chỉ lơ thơ vài quả rơi vào túi lưới. Sâm Cầm có vẻ thất vọng, Ria Mép tức chí liền vung sào mạnh hơn, trong lúc luống cuống cái đuôi sào đập thẳng vào vai tôi, tôi hét lên đau đớn. Ria Mép vội vã vứt sào, lao đến xoa xoa vai tôi một cách rất tự nhiên “ Có đau lắm không ?”. Tôi hơi né người một chút, ngại ngùng nhìn  Ria Mép lắc đầu, Ria Mép dường như vẫn không yên tâm, anh ta săm soi vai tôi xem có bị vết thâm nào không. Hành động của Ria Mép khiến tôi cảm thấy như có luồng điện nào đó chạm vào người mình, tê tê, vui vui. Nhưng, ngay lập tức, tôi trấn tĩnh lại, đẩy Ria Mép ra rồi ra hiệu cho anh ta là mình vẫn ổn. Ria Mép lùi lại vài bước rồi gật gù, nói với Sâm Cầm “ May quá, không phải đến bệnh viện, đỡ tốn tiền” . Sâm Cầm cười hô hố, nghe chừng nó đồng tình với Ria Mép. Đúng là hai kẻ phản bạn mà, mồm nói là sống chết có nhau nhưng hễ nhắc đến tiền bạc hay ốm đau là nhấc…mông bỏ chạy.

Tôi chẳng nói chẳng rằng, vứt dép sang một bên, định bụng sẽ trèo lên hái sạch cây dâu da này cho hắn biết hắn kém cỏi đến mức nào. Nhưng, Ria Mép đã nhanh hơn tôi, trong khi tôi đang xắn quần thì hắn đã leo tót lên cây. Sâm Cầm vội vàng hét lên “ Ối giời ơi, anh đang mặc quần đùi mà !”. Ria Mép lập tức nhớ ra, nhưng vẫn nhất quyết bám vào cành dâu da “ Các cô không biết xấu hổ à ? quay mặt đi”. Chẳng ai bảo ai, tôi và Sâm Cầm quay lưng lại. Phía trên, Ria Mép vứt từng chùm quả xuống đầu hai đứa. Cả hai đứa khoái chí, vừa nhặt vừa né, vừa hò hét gọi Ria Mép hái thêm nữa.

Vì sự hứng chí nhất thời mà cả ba đứa quên mất rằng mình đang đi “ăn trộm”, tiếng hò hét của chúng tôi đã đánh thức con chó của ông bảo vệ trường, nó nghển cổ lên sủa mấy tiếng. Tôi và Sâm Cầm tái mét mặt nhìn nhau, có tiếng ông bảo vệ hỏi vọng ra “ Ai đấy ?”. Cả bọn đờ người nhìn nhau, chưa kịp có ám hiệu gì thì con chó to như con bê chồm về phía chúng tôi như muốn ăn tươi nuốt sống ba tên “tội phạm” đáng ghét. Tôi và Sâm Cầm không ai bảo ai đều vứt lại mọi thứ mà vắt chân lên cổ chạy một mạch… Hai đứa như hai con chuột leo qua cánh cổng, Sâm Cầm rơi mất một chiếc dép nhưng nó không thèm ngoái lại nhặt, tôi cũng bị cánh cổng kéo rách một bên áo nhưng việc đó chẳng thấm thía gì so với niềm hân hoan vừa thoát khỏi miệng con chó kia.

Ra đến đường, đứa mất dép, đứa rách áo đứng  dựa vào tường thở lấy thở để, lúc này mới nhớ ra Ria Mép ! Chết rồi, anh ta làm sao rồi ?. Hai đứa rón rén ngó sang cánh cổng, thấy Ria Mép đang từ từ tụt xuống đường, hai con bé nhảy xổ lại cùng đồng thanh hỏi.

“ May quá ! Anh không sao”

Ria Mép dựa vào cánh cổng, lườm hai đứa tôi như thể hai đứa tôi vừa gây ra tội lỗi gì to lớn lắm ấy. Thực ra, chúng tôi chỉ có mỗi lỗi là không chờ anh ta chạy cùng chứ có gì ghê gớm đâu mà nhìn nhau như quân thù vậy chứ. Ria Mép tấp tểnh bước đi, lúc này tôi mới phát hiện ra có việc gì đó không bình thường. Sâm Cầm kéo Ria Mép hỏi.

“ Anh bị đau chân à ?”

“ Tôi bị chó cắn ! Đau bỏ bố !”

Chết ! Thế là bị chó cắn thật à ? Sâm Cầm sốt sắng đòi xem vết thương, Ria Mép nhất định không chịu. Sâm Cầm cứ thế cúi xuống nhìn chân Ria Mép, Ria Mép nhảy sang một bên rồi khổ sở nhìn Sầm Cầm.

“ Đồ gia cầm ! cô có biết tôi bị cắn ở đâu không mà xem ?”

“ Ừ nhỉ ? Thế ở đâu ?”

Ria Mép nhìn hai đứa tôi vẻ ngại ngùng, hắn quay mặt đi chỗ khác rồi nói nhanh.

“ Ở…m..ông”

Sâm Cầm cười ha ha, tôi cũng bật cười, con chó này duyên thế chứ lị. Ria Mép mặt đỏ như gấc chín, gạt tay Sâm Cầm ra rồi bỏ đi. Hai đứa tôi cun cút chạy theo, tôi nói với Sâm Cầm nhưng thực chất là cố  để cho Ria Mép nghe.

“ Dù sao cũng phải xem vết thương của anh ấy như thế nào chứ, để còn xem có nên đi viện không”

Ria Mép ngay lập tức quay lại, trừng mắt nhìn tôi.

“ Không xem xiếc gì cả !”

“ Nhưng…lỡ…con chó ấy bị…dại thì sao ?”

Câu nói của tôi hình như có sức công phá rất lớn, bằng chứng là cả Sâm Cầm và Ria Mép đều đứng hình mất mấy giây. Mặt Ria Mép từ chỗ đỏ ửng chuyển sang tái xanh, Sâm Cầm cũng không kém. Sâm Cầm vội hét lên “ Gọi taxi, đến bệnh viện ngay !”.

Ria Mép khổ sở ngồi nửa mông trên xe taxi, tôi và Sâm Cầm vẫn giữ bộ mặt nghiêm trọng nhưng tự nhiên lại thấy buồn cười. Hai đứa không nhịn được bèn cười phá lên, Ria Mép giận dỗi lườm chúng tôi.

“ Thấy bạn bị thương mà vẫn cười được hả ? Thế mà hai cô xoen xoét cái mồm nói là coi tôi như bạn thân cơ đấy !”

Tôi đang trên đà cười nên điềm nhiên trả lời lại.

“ À, thì bạn thân thật… nhưng mà thân ai nấy lo !”

Mặt Ria Mép tím bầm lại như của khoai nướng, Sâm Cầm nhéo tay tôi. Ôi, sao tôi lại thở ra được câu tổn thương đến người khác thế nhỉ ? Tôi ngoái lại, mặt Ria Mép vẫn thâm thâm sầm sì, định xin lỗi một câu mà taxi đã đến bệnh viện nên tôi đành cất lời xin lỗi sau vậy, mạng người là quan trọng mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro