Cuốn 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuốn 2:  SỞ HÀM 

01:

Mười tám tuổi, Vi Lam đỗ vào một trường đại học trọng điểm của tỉnh, học tài chính chuyên nghiệp.

Ở trường đại học này nữ sinh phần lớn rất được, khí chất cao nhã. Vi Lam tựa như con vịt con xấu xí trà trộn vào đàn thiên nga, khắp nơi đều cúi đầu, cam tâm tình nguyện để cho hào quang của người khác bao phủ.

Cô tuy rằng thành tích rất tốt, cũng không nói ra. Đi học ngồi ở cuối phòng học, hết giờ thì đến thư viện đọc sách. Sau một thời gian, mọi người đều xem cô như người vô hình.

Nhưng mà, trí thông minh được mài dũa hàng ngày, khuôn mặt thanh tú, biểu tình đạm mạc của cô, dần dần khiến cô trở thành con thiên nga sáng chói nhất.

Vào năm thứ ba, Vi Lam nhận được thư tình của một nam sinh.

Cô không phải lần đầu trải qua chuyện này, con trai luôn tưởng tượng cô là một thục nữ cuối cùng của thế kỷ 21, dịu dàng nhàn tĩnh, thông minh với nét đẹp nội tâm, những cô gái hiện đại không thể nào bằng được.

Vi Lam xem bức thư tình, bên trên đề một bài thơ: “Trong mộng nghĩ tới em, Như đóa hoa cúc nhỏ, Nhẹ nhàng mà thuần mỹ, Nơi sơn cốc tĩnh lặng…”

Mới nhìn bốn câu, Vi Lam không thể đọc tiếp nữa.  Cô đem tờ giấy gấp bỏ vào phong bỳ, thậm chí còn không hề xem lại.

Thơ viết về ai vậy? Dù sao tuyệt đối sẽ không phải cô.

Hạ Vi Lam trong mắt người ngoài, thành tích học tập tốt, trầm mặc ít lời, quần áo trắng sạch sẽ gọn gàng. Có ai biết, ẩn giấu bên trong vẻ ngoài tĩnh lặng như nước ấy, là một trái tim luôn luôn chấn động?

Năm năm trước, cô đã câu dẫn thành công một nam sinh, phải chăng vì thế mà hiện tại lại thuần thục như vậy?

Có một số bức tranh châm biếm, vẽ một cô gái, thỉnh cầu sư tử giả bộ, làm bộ cắn nàng, từ đó thu hút sự thương cảm của bạch mã hoàng tử tới cứu nàng. Vì thê mà họ gặp nhau. Sau đó, họ yêu nhau. Từ đó về sau, hoàng tử cùng nàng sống một cuộc sống hạnh phúc.

Đáng tiếc là, Vi Lam không biết, cô sẽ hôn bao nhiêu con ếch để có thể tìm được một Hoàng tử ếch?

Người viết thư tình này, chính là một con ếch điển hình nhất.

Vi Lam nhanh chóng biết hắn là ai, chẳng những cô, mà tất cả nữ sinh đều nhận được thư tình của hắn.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, dưới cửa sổ phòng 202 của Vi Lam, đều có một người con trai tóc dài, dáng cao gầy khiến người ta băn khoăn. Mặc bộ đồ rộng thùng thình, thân thể hơi chùng xuống, hết sức chăm chú chơi đàn violon.

Hắn là Hứa Tĩnh Xa, là nam sinh khoa nghệ thuật.

Vi Lam đối với những nam sinh khoa nghệ thuật vốn không có cảm tình, ấn tượng của cô đối với họ là, đầu tóc rối bù, trên tai bấm hàng đống lỗ tai, gặp con gái thì liếc mắt đưa tình, tự cho mình là phong lưu.

Từ khi “Vườn sao băng” nổi lên, nam sinh đại học Lý khi tán tỉnh nữ sinh, không còn học tập theo Quỳnh Dao đứng dưới cửa sổ chơi đàn Guita, mà là giống Hoa Trạch Loại, ưu thương kéo đàn violon.

Hoa Trạch Loại là chàng trai trong mộng, cũng là ước mơ của tất cả các cô gái trong trường, Anh là bậc tuấn mỹ, có khí chất quý tộc, u buồn mà yên tĩnh, mãi mãi khó nắm bắt được.

Tiếng đàn violon của anh như mộng như bão tố, anh si tình, nhưng cái si tình của anh, thật khiến người ta mơ ước.

Hoa Trạch Loại một mình kéo đàn, tiếng đàn như đi sâu vào trái tim Vi Lam. Cô giống như Sam Thái đau xót, cùng đặt một câu hỏi: Vì sao lại không yêu em?

Trong hiện thực, Hứa Tĩnh Xa không phải Hoa Trạch Loại, dáng người vừa cao lại vừa gầy, giống như cây cột điện ở kia, đôi mắt nhỏ, cặp kính cận, nhìn khác xa hình ảnh Hoàng tử trong lòng cô.

Hắn mỗi tối đều vì Vi Lam mà tạo nên một khúc đàn violon. Từ “Ánh trăng”, đến “Tiếng ca trong đêm”, lại còn “Tình yêu lãng mạn”.

Có một lần, Hứa Tĩnh Xa đàn khúc “Lương Chúc”, Vi Lam ở trong phòng ngủ lẳng lặng lắng nghe. Đến đoạn “Hóa điệp”, cô không chịu được, mở cửa sổ ra, nói với người đứng bên dưới: “Sai rồi! Anh đàn sai rồi!”

Tuy rằng cô sẽ không bao giờ chơi đàn violon, nhưng đối với khúc nhạc kinh điển này lại có sự lĩnh hội sâu sắc. Một buổi tối từ rất lâu trước kia, cô ngơ ngác đứng ở trên ban công, từ đầu đến cuối, nghe Tần Thiên Lãng kéo đoạn khúc này.

Mông lung dưới ánh trăng, dáng người anh ưu thương và tịch mình, còn có tiếng đàn violon tao nhã, tạo thành sự kết hợp vô cùng hoànmỹ.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng vẫn như vậy, bên dưới cũng là một người con trai.

“Bạn học, gọi giúp tôi Phương Mộ Tình phòng 202!”

Một giọng nam dễ nghe vang lên.

Thì ra Hứa Tĩnh Xa đã chạy trối chết từ bao giờ. Dưới cửa sổ, một nam sinh cao cao đứng ở chỗ đó, hai tay đút trong túi quần jean.

“Phương Mộ Tình, có người tìm!”

Vi Lam nói vào bên trong.

Phương Mộ Tình là sinh viên năm thứ ba khoa ngoại ngữ, có danh xưng là “hoa khôi”. Vi Lam nhớ rõ lần đầu gặp cô ở phòng ngủ, áo phông đỏ, quần jean, làn da nâu khỏe mạnh. Tóc đuôi ngựa lúc lắc đằng sau, đầy sắc thanh xuân.

Diện mạo cô vô cùng ngọt ngào, giống như một đứa trẻ. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to sáng ngời, nổi bật nhất là đôi môi đầy đặn, ánh lên màu son đỏ, kiều diễm ướt át.

Một cô gái như vậy, tự nhiên khiến mọi người yêu mến, nam sinh sớm đã tôn thưo cô, ngay cả các thầy giáo cuối kỳ đều cho Phương Mộ Tình những đặc ân cao nhất (Ta phản đối ><). Chỉ tiếc, cô đã sớm có bạn trai là một người bạn thanh mai trúc mã.

Bạn cùng phòng xinh đẹp của Vi Lam lập tức nhảy dựng lên trên giường, ghé vào cửa sổ, nhìn xuống: “Sở Hàm, đợi em ba phút. Em lập tức xuống ngay!”

Sở Hàm? Vi Lam đã nghe qua tên này, anh là chủ tịch hội sinh viên trường, người quản lý cao cấp của trường. Sắp tốt nghiệp, hiện đang thực tập tại một công ty ở tỉnh nhà, lần này cố ý trở về trường để gặp Phương Mộ Tình.

Vi Lam không tin, Phương Mộ Tình có thể trang điểm xong trong vòng ba phút. Nhưng là, chỉ hai mươi giây sau, Phương Mộ Tình đã xuất hiện dưới tầng, vui mừng chạy lại phía Sở Hàm. Sở Ham giơ hai tay, gắt gao ôm lấy cô.

Vi Lam nhìn xuống cửa sổ, đúng lúc Sở Hàm ngẩng đầu lên, cô ngây người.

Khuôn mặt nhẹ nhàng khoan khoái, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, làm cô bỗng nhiên cảm thán: “Khi quay đầu lại, người ấy đã mờ ảo như ngọn đèn xa”.

Rất nhiều người đã trải qua kinh nghiệm như vậy: Khi bạn yêu thích tha thiết một ai đó nhưng không được đáp lại, đối với người này bạn sẽ có một cảm xúc hứng thú mãnh liệt, không thể kháng cự.

Sở Hàm chính là lực hấp dẫn ấy của Vi Lam.

Cũng là đẹp trai, Tần Thiên Lãng luôn mang một khí chất u buồn, Sở Hàm thì hoàn toàn trái ngược, anh rực rỡ như ánh nắng.

Mới gặp anh, Vi Lam đã bị một lực hấp dẫn kỳ lạ thu hút.

Sở Hàm là một chàng trai tốt, khuôn mặt tuấn lãng, cao soái cao ngất, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra ánh hào quang, cho thấy anh xuất thân từ gia đình tốt, làm cho người ta cảm thấy một cảm giác không vương thê tục, nhẹ nhàng, khoan khoái.

Buổi tối hôm ấy, trước khi tắt đèn, Phương Mộ Tình mới trở lại phòng ngủ. Cô vô cùng phấn chấn, không e dè nói việc đi với bạn trai là chuyện nhỏ không đáng kể. Vi Lam nằm trên giường, im lặng nhìn cô, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Sở Hàm, tươi cười rạng rỡ như gió xuân.

Cô âm thầm thề: Mình nhất định sẽ đoạt lấy người con trai ấy từ tay cô ta!

Vi Lam không hề lạnh lùng rụt rè, chủ động cùng Phương Mộ Tình kết thành bạn bè.

Phương Mộ Tình là một cô gái hạnh phúc, từ nhỏ đã sống trong tình yêu thương và sự bao bọc, đơn thuần không một chút mưu toan, người nào chỉ cần đối tốt với cô, thì sẽ dễ dàng tiếp cận được cô.

Hai người rất nhanh chóng đã như hình với bóng.

Phương Mộ Tình là một cô gái nổi bật, luôn là đối tượng bị con trai chú ý, mà Vi Lam ở bên cạnh cô, lại trở thành một đối tượng phối hợp diễn rất tốt.  Phương  Mộ Tình không cần lo lắng bị Vi Lam đoạt mất phong thái của mình, hơn nữa tính Vi Lam dịu ngoan, lương thiện sâu sắc, Phương Mộ Tình tự nhiên coi cô như người bạn tốt nhất của mình.

Hai người bạn gái thường cùng nhau chia xẻ nhiều bí mật: Quần áo, ngôi sao thần tượng, còn có cả bạn trai. Từ Phương Mộ Tình, Vi Lam biết rất nhiều chuyện về Sở Hàm.

Anh là hàng xóm của Phương Mộ Tình, đều sinh ra ở gia đình trí thức. Họ học chung với nhau từ tiểu học, Sở Hàm đỗ vào trường đại học trọng điểm này trước. Phương Mộ Tình năm đó thi trượt, năm thứ hai thi lại, cùng học một trường đại học với bạn trai.

Mỗi lần nhắc tới Sở Hàm, Phương Mộ Tình luôn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thật ra, mình cũng không biết bọn mình có phải là tình yêu không. Từ nhỏ đã ở bên cạnh nhau, anh ấy rất tốt với mình, không có gì để khắc cốt ghi tâm.”

Sở Hàm soái ca, là kiện tướng thể dục thể thao, thành tích luôn cao, lại có năng lực lãnh đạo hơn người. Nữ sinh trường đại học Lý theo đuổi anh vô số kể. Một người bạn trai như vậy, lại không có gì “Khắc cốt ghi tâm”?

Vi Lam lần đầu tiên gặp mặt Sở Hàm, đã có rất nhiều tâm sự, thậm chí còn dùng nước hoa, loại Avon, nụ hôn của mặt trời, mùi hương nhẹ nhàng thanh nhu. Nhưng Sở Hàm chỉ khẽ lướt qua cô, sau đó ánh mắt chặt chẽ thủy chung nhìn về phía Phương Mộ Tình.

Vi Lam có chút khổ sở, càng thấy không cam lòng. Chẳng lẽ Phương Mộ kTình chính là Thiên chi kiều nữ, tất cả mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về cô ta?

Đây là một cuộc chiến tình ái, không đến phút cuối, cô tuyệt đối không chấp nhận thua cuộc!

02:

Mỗi ngày cuối tuần, Sở Hàm đều đến trường tìm Phương Mộ Tình.

Vi Lam từng thấy hai người hôn nhau, là trong lúc vô tình nhìn thấy. Sở Hàm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi Phương Mộ Tình, tựa như câu chuyện cô tích Hoàng tử hôn công chúa đánh thức nàng tỉnh lại trong giấc ngủ say.

Phương Mộ Tình là một cô gái xinh đẹp lại có chút yếu ót, nhất định là loại con gái mà con trai yêu thích. Trong mắt đại đa số người, giống như Sở Hàm, Hoàng tử tự nhiên sẽ lựa chọn cô. Vi Lam nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là một nhân vật phụ trong truyện cổ tích, vĩnh viễn không có quyền can dự vào.

Nhưng mà, Vi Lam không hề nhụt chí. Cô không tin Sở Hàm vĩnh viễn cố chấp dành tình cảm cho Phương Mộ Tình.

Phương Mộ Tình thích làm nũng, tính tình trẻ thơ, cô liền dùng phương pháp ngược lại.

Vì Phương Mộ Tình, Sở hàm rốt cục cũng dần thân thiết hơn với Vi Lam.

Một buổi hoàng hôn đầu xuân, ráng đỏ rực rỡ bầu trời.

Vi Lam mang bình nước về ký túc xá. Dưới phòng ngủ nữ sinh, cô nhìn thấy một người con trai mặc bộ đồ tây màu trắng rất giống Sở Hàm, dáng người cao cao, phát ra khí chất cao ngất.

Có rất ít người mặc đồ tây trắng đẹp như vậy, Sở Hàm thật sự khiến người ta vô cùng động tâm.

Đến gần anh, Vi Lam nhẹ nhàng nói: “Mộ Tình chưa xuống sao? Em gọi cô ấy giúp anh!” Không đợi đối phương đáp lại, cô xoay người bỏ đi, để lại cho anh một bóng dáng đơn bạc.

Trong mắt Sở Hàm, Vi Lam không xinh đẹp, nhưng rất khiến người ta chú ý. Cô có khí chất nhẹ nhàng, làn da trắng nõn, gọn gàng, luôn trầm tĩnh như sợ ai quấy nhiễu. Cơ thể gầy gò, dường như một cơn gió có thể thổi bay mất.

Cô ở cùng với Phương Mộ Tình, luôn là người không ai để ý đến. Phương Mộ Tình tính tình yếu ớt tùy hứng, mà Vi Lam lại ôn nhu sâu sắc, nói chuyện luôn nhẹ giọng, khiến người ta thấy thoải mái trong lòng.

Cuối tuần, ba người cùng đi ra ngoại ô chơi. Sở Hàm mang theo máy ảnh, không ngừng chụp hai người con gái. Ban đầu mọi thứ đều rất vui, nhưng dần dần Sở Hàm và Phương Mộ Tình đã quên mất Vi Lam. Cô ngồi xổm xuống một chỗ, tiếng cười nói của hai người đã rời đi rất xa. Cảm giác cô đơn giữa mùa xuân, nhưng Vi Lam vẫn thủy chung duy trì nụ cười bình thản.

Cô tự nói với mình, cuộc sống chính là như vậy, nó chính là xa cách, cô độc và quên lãng, nhưng người ta phải kìm nén đau đớn mà bước đi.

Lúc tới đỉnh núi, Sở Hàm giúp Vi Lam thu dọn, Phương Mộ Tình lại chạy đi ngắm cảnh sơn thủy. Từ balô của Vi Lam rơi ra một vỉ thuốc dạ dày, anh nhặt lên đưa cho cô, thuận miệng hỏi: “Dạ dày của em không tốt?” Vi Lam trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Em nghe Mộ Tình nói, dạ dày của anh thường bị đau. Trên núi thời tiết lạnh, tốt nhất nên mang dự phòng.”

Sở Hàm thấy lòng ấm áp, muốn nói cám ơn, nhưng lời nói đên bên miệng, không biết vì cái gì lại không thể nói ra.

Trên đường về nhà, tinh thần Phương Mộ Tình lên cao, lôi kéo Sở Hàm nói không ngừng. Sở Hàm vừa đáp lời cô, vừa nhìn Vi Lam. Vi Lam ngồi một mình bên cửa sổ, thần sắc bình yên, tưởng đã sớm thành thói quen giữ cho mình lạnh lùng bên cạnh Phương Mộ Tình náo nhiệt. Anh nhìn cô, trong lòng chợt có cảm giác xót xa.

Trung tuần tháng năm, Sở Hàm trở về trường tham gia giải bóng đá, Phương Mộ Tình từ trên khán đài xem trận đấu, nụ cười như ánh bình minh, không biết đã thu hút bao nhiêu nam sinh xung quanh. Vi Lam cũng có mặt, chỉ im lặng đứng bên cạnh. Nghỉ giữa hiệp, Phương Mộ Tình kéo Sở Hàm, nói không ngừng, Vi Lam lại đưa một chai nước khoáng, sau đó hỏi Phương Mộ Tình: “Đã muộn thế này, cậu không về ăn cơm để đến chiếm chỗ ngồi tự học à?”

Phương Mộ Tình nũng nịu nói với cô: “Mình đâu có rảnh, cậu giúp mình giữ chỗ đi!”

Vi Lam không nửa câu oán giận, mỉm cười gật gật đàu: “Ai bảo chúng ta là bạn tốt, nếu mình không giúp cậu thì ai giúp cậu đây?”

Bên cạnh một chàng trai vụng trộm hỏi Sở Hàm: “Cô gái này là ai vậy?”

“Cô ấy là Hạ Vi Lam, là bạn tốt nhất của tôi.”

“Oa, đúng là hiền thê lương mẫu, ai sau này đến với cô ấy thật là có phúc!” chàng trai cảm thán.

Sở Hàm quay đầu nhìn Vi Lam, cô chỉ ôn nhu cười, cái gì cũng không nói, nhanh chóng tránh đi.

Ngày lại ngày qua đi, thoáng chốc đã năm thứ tư.

Sở Hàm đã tốt nghiệp, thuận lợi ở lại thủ đô, công việc bộn bề, thường xuyên đi công tác, thời gian gặp gỡ với Phương Mộ Tình ngày càng ít.

Gặp gỡ ngày càng ít lại xa cách lâu ngày, hai người thường xuyên cãi nhau, cuối cùng đều là Sở Hàm nhượng bộ, Phương Mộ Tình luôn là người thắng cuộc. Cô là một công chúa được nuông chiều, không hề biết cái gì gọi là thỏa hiệp.

Vì thế, vẫn khắc khẩu không ngừng. Một ngày nào đó rốt cục vì một chuyện nhỏ nổ ra ra, không ai chịu nhượng bộ. Phương Mộ Tình vô cùng ương ngạnh, không nói câu nào bỏ đi. Nhìn cô rời đi, Sở hàm cảm thấy mệt mỏi.

Anh cần một người an ủi, người đầu tiên nghĩ đến, đó là Vi Lam. Cô gái này không phải một người xuất chúng, nhưng lại là người sâu sắc.

Vi Lam vẫn bình thản, chờ Sở Hàm gọi điện cho cô.

Cô rốt cuộc cũng đợi được.

Đang ở trong chân nghe nhạc Không Linh, tưởng tượng đến thế giới Ma quỷ kì bí, di động đột nhiên reo vang.

“Vi Lam, buổi tối đi uống rượu với anh được không?” Ở bên kia điệnthoại, giọng Sở Hàm trầm thấp đau khổ khiến cô cảm thấy đau lòng.

Anh nhất định là vô cùng thương tâm.

Bố mẹ Sở Hàm đều là bác sĩ, rất chú ý đến sức khỏe. Vi Lam tới bây giờ chưa từng nhìn thấy anh uống rượu. Anh thuộc loại con trai tử tế, trong sạch, say sưa không phải thói quen của anh.

Nhưng hiện tại, anh bắt đầu đi đến quán bar uống rượu.

Đến quán bar “Firebird Heaven”, Vi Lam nhìn thấy Sở Hàm ngồi ở một nơi sáng sủa, trước mặt đầy những chai bia.

“Sở Hàm, sao anh uống rượu?” Cô hỏi anh, câu trả lời vốn đã đoán được, nhưng là muốn nghe chính miệng Sở Hàm nói ra.

“Không nên hỏi anh tại sao”, Sở hàm thống khổ nói, “Anh chỉ muốn em ngồi đây với anh là được rồi.”

Vì thế, Vi Lam không hỏi lại, không đồng tình với Phương Mộ Tình, cô luôn theo ý anh.

Đến đêm, Sở Hàm uống không ít rượu. Anh ghé đầu vào vai cô, mơ hồ nói không rõ: “Vi Lam, em thật sự là một thiên thần!”

Một trận gió thổi tới, thân thể Vi Lam lay động, hẳn là do rượu. vì thế, cô nương men say hỏi: “Vậy để em làm bạn gái anh được không?”

Sở Hàm dùng sức lắc lắc đầu.

“Vì sao?” Khi hỏi câu này, Vi Lam thấy tiếng lòng mình tan nát.

Sở hàm bắt đầu nói liên miên kể ra anh quá yêu Phương Mộ Tình, không bao giờ còn vị trí cho người khác, như vậy đối với cô là không công bằng…

Anh thật sự uống rượu sao? Vi Lam cảm thấy anh sỡm đã nhận thấy tâm tư của cô, anh đang tuyên bố với cô: Anh không có khả năng yêu ai khác ngoài Phương Mộ Tình, bao gồm cả cô.

Cô không cam lòng hỏi: “Em không thể thay thế được sao?”

“Không thể thay thế. Trái tim anh không cho phép!”

Sở Hàm trả lời, làm Vi Lam tan nát cõi lòng. Nhưng cô vẫn không thể thôi chờ đợi. Sở hàm có thể không vui khi nghĩ đến cô, ít nhất ở trong lòng anh đã có vị trí của cô.

Đưa Sở Hàm về đến nhà anh thuê, Vi Lam một mình về trường, đã là đêm khuya.

Không biết Phương Mộ Tình còn chờ cô ở phòng ngủ, sốt ruộthỏi: “Cậu ở đâu vậy, khuya thế này mới về?”

Nhìn vẻ mặt cô vô cùng lo lắng, Vi Lam cảm thấy có chút lúng túng.

Quán bar “Firebird Heaven”, đã trở thành nơi Vi Lam và Sở Hàm thường xuyên gặp nhau.

Mỗi lần Sở Hàm khắc khẩu với Phương Mộ Tình, anh đều rủ Vi Lam đi uống rượu.

Một lần Phương Mộ Tình tức giận bỏ đi, Sở Hàm uống say như chết. Vi Lam đưa anh về căn phòng thuê nhỏ, đưa anh lên giường, xoay người đi pha trà cho anh tỉnh rượu.

“Da ở cổ em rất trắng.” Sở Hàm đột nhiên trầm giọng nói bên tai cô, mùi rượu phả ra.

“Anh uống nhiều quá.” Vi Lam nhẹ nhàng đẩy anh ra, trong lòng tưởng anh không thật sự muốn, cô còn chưa có chuẩn bị.

Bàn tay to của Sở Hàm ôn nhu đặt trên lưng cô.

“Em rất đẹp… Em có thể hiểu tâm tình của anh sao?”

Ánh mắt anh mờ mờ trong hơi rượu càng trở nên mê ly.

Bên ngoài trời đột nhiên đổ mưa to, đập vào cửa sổ nghe vang động.

“Em nhìn xem, ông trời không cho em đi.” Sở Hàm ôn nhu mà mê hoặc nói, đôi môi tràn ngập mùi rượu tiếp cận cô. Đầu óc Vi Lam ngày càng mơ màng. Lòng cô bắt đầu bị tước mất vũ khí, bối rối như mưa ngoài cửa sổ, hỗn loạn.

“Sở Hàm, là Phương Mộ Tình không biết quý trọng… Em yêu anh, anh thật sự cảm thấy em đẹp sao?…”

Sở Hàm say, anh ôm Vi Lam, từ từ cúi xuống. Nghe anh gọi tên Phương Mộ Tình, cô liều mạng cắn chặt môi dưới của mình.

Ngoài cửa, mưa tí tách tí tách rơi xuống đất.

Vi Lam một đêm không ngủ.

Nghe tiếng di động vang lên không ngừng, nghĩ đến Phương Mộ Tình, trong lòng cô có chút thương hại.

Nhưng là, ai làm cho hai người cùng thích một người con trai đâu?

Ngày hôm sau trời nắng.

Ánh mặt trời nóng rát trên thân thể lõa lồ của họ, trên ga trải giường điểm những chấm hồng.

“Em là lần đầu tiên?” Sở Hàm bối rối hỏi.

Anh đã tỉnh rượu, khuôn mặt vì cơn say rượu mà tái nhợt mệt mỏi.

Cô nằm ở đó vẫn không nhúc nhích, sau một lúc lâu mới cúi đầu nói một câu: “Yên tâm đi, tối qua anh uống rượu. Em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm.”

03:

“Xin lỗi. Để anh đưa em về.” Sở Hàm nhẹ giọng nói.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng đập dồn dập.

Mặc quần áo, Vi Lam đi ra mở cửa, liếc mắt một cái thấy Phương Mộ Tình tái nhợt nghiêm mặt đứng ở cửa phòng.

Cô nhìn Vi Lam, lại nhìn Sở Hàm trong phòng, vẻ mặt khó tin.

“Tiểu Tình…..” Sở Hàm muốn nói lại thôi, mặt xám như tro tàn.

Vi Lam đối diện với Phương Mộ Tình. Cô đột nhiên hiểu được chuyện gì, cho Vi Lam một cái tát, sau đó không nói lời nào bỏ chạy.

“Tiểu Tình! Tiểu Tình!” Sở Hàm kêu to, đuổi theo.

Vi Lam ôm lấy hai má đau, trên mặt chậm rãi nở một nụ cười. Cô biết, tính khí cao ngạo của Phương Mộ  Tình sẽ không bao giờ tha thứ cho Sở Hàm.

Ngày hôm đó, Vi Lam đều ở cửa sổ nhìn Sở Hàm cầm một đóa hoa hồng lớn đứng ở dưới tầng ngủ của nữ sinh, Phương Mộ Tình một lần cũng không xuất hiện. Cô đối với chuyện này không hề tỏ thái độ gì.

Buổi tối, Vi Lam đến quán bar “Firebird Heaven”, thấy Sở Hàm, quả thật rất tiều tụy, mỏi mệt.

Cô cũng ngồi xuống rót rượu uống từng ngụm, từng ngụm. Cô biết, đây là cơ hội duy nhất với anh!

“Sở Hàm, em sẽ đối với anh tốt hơn Mộ Tình!”

Sở Hàm ngẩng đầu nhìn cô, ngọn đèn vàng u ám, đôi mắt đau đớn. Anh khẽ nhấp nháy mi mắt, làm trái tim cô chợt nhói đau.

Cô yêu anh như thế, yêu ngay từ ánh mắt đầu tiên, từ nay về sau trầm luân, vạn kiếp bất phục.

Vi Lam kiễng chân lên, ôm cổ anh.

“Anh phải yêu em! Anh là của em!”

Sở Hàm thở một hơi dài. Thượng Đế cho cô một vẻ ngoài ôn nhu, cũng cho cô một tâm cơ thâm sâu. Chỉ cần cô đã muốn, không ai có thể thoát được. Gặp cô chính là nghiệt duyên của anh.

“Vi Lam…. Cô thật là một cô gái đáng sợ.”

Anh đau lòng nhắm mắt lại, rốt cục cũng cúi xuống hôn lên môi cô.

Đêm trước lễ tốt nghiệp, Vi Lam bằng mị lực và tâm kế của mình, đoạt lấy Sở Hàm từ tay Phương Mộ Tình, thành bạn trai của mình. Tin tức truyền ra, không biết bao nhiêu nam sinh gục ngã, không biết bao nhiêu nữ sinh ruột gan đứt từng khúc, đa phần đều là vì Phương Mộ Tình mà bất bình.

Những ngày trước khi vào học, Phương Mộ Tình tìm mọi cách tránh mặt Sở Hàm, nhưng lại hẹn Vi Lam gặp mặt, nói cho cô biết, mình sẽ ra Mĩ du học.

Vi Lam ngẩng cao cằm.

“Đi Mỹ du học? Tốt, chúc mừng cậu!”

Phương Mộ Tình nhìn chăm chú vào mắt cô.

“Tôi nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra. Chúng ta từng là bạn bè tốt như vậy, cậu vì cái gì muốn cướp bạn trai của tôi?”

“Bởi vì yêu là không có tội!” Vi Lam khóe môi khẽ cười, tự hào.

“Hạ Vi Lam, cậu thật sự yêu Sở Hàm sao? Hay vì trả thù tôi?”

Vi Lam rùng mình, mở to hai mắt nhìn.

“Cậu nói cái gì? Trả thù cậu?”

“Đúng vậy, tôi biết, kỳ thật cậu luôn ghen tị với tôi. Gia đình ấm áp, vẻ ngoài xuất chúng, được mọi người chú ý, còn có một tình yêu ngọt ngào…. Tôi cái gì cũng có, mà cậu cơ hồ chỉ là hai bàn tay trắng!”

“Tình yêu ngọt ngào?” Vi Lam lạnh lùng cười, “Chỉ sợ hiện tại cậu chỉ còn lại sự chua xót mà thôi.”

“Nếu cậu thật sự yêu Sở Hàm, xin hãy quý trọng anh ấy. Nếu cậu thuần túy là trả thù, xin hãy buông tha cho anh ấy.”

Trong khóe mắt Phương Mộ Tình lấp lánh nước mắt, Vi Lam nhìn ra được, cô ấy vẫn yêu anh.

“Cho dù tôi buông tha anh ấy, cậu cũng sẽ không yêu lại anh ấy, không phải sao?”

Phương Mộ tình không thèm trả lời, môi khẽ nhếch lên.

“Sở Hàm hiện tại là của tôi, ai cũng không thể lấy đi. Nếu cậu còn chút tình cảm bạn bè nào với tôi, tốt nhất là hãy chúc phúc cho chúng tôi đi!”

Vi Lam xoay người bỏ đi, Phương Mộ Tình không ngăn cô lại.

Cô giống như người chạy nạn mà chạy sang nước Mỹ xa xôi, xa rồi khối thương tâm này.

Vi Lam ở tỉnh thành làm thư ký trong một công ty.

Cô sống chung với Sở Hàm. Anh đối với cô rất tốt, để cô chăm sóc nhà cửa, mua cho cô quần áo đẹp, thỏa mãn cả những ước muốn nhỏ của cô.

Là người được Sở Hàm yêu thương, Vi Lam nghĩ kiếp này mình cuối cùng đã tìm được tình yêu đích thực.

Tuy rằng Sở Hàm cũng không đề cập đến chuyện kết hôn, tuy rằng anh từng ôm chặt cô khi say rượu, thì thào kêu “Tiểu Tình”. Vi Lam ôn nhu nói với anh, không có vấn đề gì, cô có thể cho anh thời gian, làm anh quên hẳn Phương Mộ Tình.

Đúng vậy, không vấn đề gì. Mọi thứ rồi sẽ qua thôi.

Họ có thời gian cả đời, cô nhất định sẽ đợi anh, sẽ vì anh sinh con, làm một người mẹ hiền thục, làm cho đứa con của họ được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.

Ngày tháng bình thản mà ấm áp trôi qua, bất tri bất giác đã một năm.

Vi Lam là nhân viên văn phòng, công việc rất nhẹ nhàng. Sở hàm thường xuyên ở ngoài, thỉnh thoảng có khi ở nhà, anh chỉ trầm mặc hút thuốc.

Buổi tối hôm nay, Sở Hàm đột nhiên nói với Vi Lam: “Anh sẽ đi Mỹ!”

“Cái gì?” Cô tưởng mình nghe nhầm.

“Anh muốn đi thị thực, đến Mỹ học MBA (1)”

Vi Lam ngây người, cô không rõ tại sao Sở Hàm làm như vậy. Anh ở tỉnh thành có một sự nghiệp rất tốt. Cô cực lực khuyên can anh không cần đi Mĩ, anh hoàn toàn không nghe.

“Anh chờ một năm, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, không có lý do gì để không đi cả.”

“Nhưng anh không có lý do gì, trừ khi…..” Vi Lam đột nhiên nhớ tới, vừa tốt nghiệp Phương Mộ Tình đã đi Mỹ. Đợi một năm, chẳng lẽ….? Cô không dám nghĩ tiếp.

“Mai anh đi, em ở nhà tự chăm sóc mình, không cần xen vào chuyện của anh nữa.”

Một dự cảm xấu làm cho Vi Lam thốt lên: “Có phải anh đi tìm Phương Mộ Tình?”

Sở Hàm vẫn bình tĩnh nhìn cô: “Đúng vậy, Vi Lam. Anh tới bây giờ vẫn không thể yêu em, anh vốn định đợi Tiểu Tình trở về, để cô ấy thấy anh và em ở cùng một nơi, cô ấy sẽ trở lại với anh. Thật có lỗi với em. Anh nghĩ nên nói với em một câu xin lỗi.”

Nháy mắt, Vi Lam giống như người vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài.

Cô kinh ngạc nhìn  Sở Hàm, đột nhiên đứng lên, dùng hết sức như muốn xé tan người con trai trước mặt, ở trước ngực anh xước ra một vết, máu rỉ ra.

Trong khoảnh khắc ấy, cô tức giận đến mức nổi điên.Vì sao?Vì sao anh lại đối xử với cô như vậy?

Sở Hàm không nói gì, để mặc cho cô đá và đánh.

“Sở Hàm, anh được lắm! Anh giỏi lắm! Anh không biết là tôi yêu anh sao?….”

Vi Lam nghe thấy giọng nói thê lương của mình, không thể tin được người phụ nữ điên cuồng này lại là mình.

Cô ôm mặt, ngồi xuống, tiếng khóc bật ra.

Sở Hàm thu dọn đồ đạc của mình, đi tới cửa, đột nhiên quay lại:

“Vi Lam, anh không hề muốn tổn thương em. Nhưng anh căn bản không thể quên Tiểu Tình. Kiếp này, anh không thể không có cô ấy!”

Anh đi thẳng ra cửa, sau đó đóng cửa lại sau lưng.

“Rầm” một tiếng, chỉ còn lại không gian tĩnh lặng, cùng gió đông lạnh lùng trong không khí.

Vi Lam uể oải đứng lên, toàn thân run run, giống như một con mèo đang bị lạnh.

Cô vẫn nghĩ mình là người chiến thắng trong cuộc tranh đoạt này, nhưng là cô sai rồi. Trong lòng Sở Hàm, Phương Mộ Tình chưa bao giờ đi xa.

Cô thật sự yêu Sở hàm, tuy rằng dùng âm mưu để chiếm đoạt. Không hề nghĩ, người mình yêu lại lợi dụng mình để cứu vớt tình yêu của anh ta.

Ngày hôm sau, Sở Hàm đi Mỹ.

Trước khi đi, anh để lại cho Vi Lam một bức thư ngắn: “Thật sự rất xin lỗi, hãy quên anh đi!”

Vi Lam lẳng lặng đứng ở cửa sổ, không hề có cảm giác thâm cừu đại hận.

Giờ khắc này, cô nhớ tới một đêm cách đây một năm, Sở Hàm đứng dưới ký túc xá nữ, nhìn cô cười, thần thái bay lên.

Khi đó, chưa hề có chuyện gì xảy ra. Ánh trăng rọi xuống mênh mông, anh giống như một vị hoàng tử.

Cô không biết, anh đến Mĩ có tìm được Phương Mộ Tình không. Nhưng cô khẳng định, cho dù anh tìm được cô ấy, tình yêu của họ cũng sẽ không hoàn mỹ.

Mà chính Vi Lam, sẽ không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa.

Vốn dĩ, trận chiến tranh đoạt tình yêu này, không có thắng bại, ba người họ đều là kẻ thua cuộc.

Cô ngẩng đầu lên, cảm giác trên mặt có cảm giác gió thổi vào.

*Chú thích:

(1) MBA chắc ai cũng biết nhỉ? ^^ Đó là một chương trình sau đại học được thiết kế để chuẩn bị các kỹ năng chuyên nghiệp nhằm giải quyết các khía cạnh phức tạp và cạnh tranh của kinh doanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro