Thang thiên đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Max lững thững bước đi trong cơn dông đang ập đến, nó dường như không nhận ra cái ánh sáng đang lóa lên trước mắt. Chỉ có gió và những giọt mưa ào ạt, tới tập tát vào khuôn mặt lạnh buốt, vô hồn của nó.  

 

Mặt đường trơn trượt, nhầy nhụa bởi những chiếc lá mục từ hai bên đường cuộn qua. Và bất chợt, sự giật mình kéo Max trở lại hiện tại, khi một con quái vật đen thui với hai chớp sáng hai bên,  từ nhỏ tí đã nhanh chóng biến thành khổng lồ, lao thẳng về phía nó …

 

Kítttt…

 

Chiếc xe tải phanh gấp nhưng vẫn trượt đi cả quãng dài trước khi lệch hướng đâm sầm vào rào chắn vệ đường và lật nghiêng, đổ rầm xuống một bên…

 

 Ánh sáng, từ vô số mặt trời.

 

 Không phải…

 

 Ánh sáng, từ vô số những chiếc đèn treo trên một cái giá cao rọi thẳng xuống mắt nó. Và lóa lên, lóa rực rỡ và đầy ảo ảnh. Max nheo mắt. Ngạc nhiên. Nó chỉ thấy xung quanh một màu trắng, không điểm đầu,  không điểm cuối. Tất cả chỉ gỏn gọn lại trong một màu trắng lạ lùng, trắng đến thuần khiết, trắng đến tưởng chừng như không thể tồn tại.

 

- Đây là đâu…? – Nó thầm nhủ.

 

- Đây là ranh giới ! – Một giọng nói bất chợt đáp lại.

 

Max giật mình ngó vội xung quanh, nhưng rồi nhanh chóng, nó nhận ra cái giọng nói ấy xuất phát từ tứ phía và cũng từ chính trong nó mà ra…

 

- À, ra đây là cõi của người chết.... – Max mỉa mai - Cuối cùng thì... ta cũng đã đến đây.

 

- Không, đây là ranh giới. Không phải cõi của người chết - Giọng nói lại đáp trả.

 

- Ranh giới?

 

- Là nơi để ngươi lựa chọn.

 

- Lựa chọn cái gì ?

 

- Lựa chọn thiên đàng hay địa ngục.

 

- Ha... Thiên đàng thì sao ? Và địa ngục thì sao ?

 

- Thiên đàng là không phải địa ngục.  Còn địa ngục là không phải thiên đàng.

 

- Ồ... vậy cho ta biết địa ngục là thế nào và ta sẽ tự đoán ra thiên đàng.

 

- Địa ngục là nơi ngươi sẽ ngày ngày phải trải qua lại tất cả những đau khổ trong cuộc đời.

Mặt Max chợt tái mét. Nó rùng mình để lớp băng sợ hãi trôi tuột đi.

 

- Vậy ta chọn thiên đường.

 

- Chắc chứ?

 

- Chỉ cần không phải xuống địa ngục,  ta sẽ đi.

 

- Thiên đường xa lắm ấy.

 

- Là bao xa?

 

- Là phải leo qua 9 cầu thang.

 

- Thế thôi à ?

 

-  Ừ,  là thế thôi…

 

- Vậy hãy chỉ đường cho ta đi.

 

- Đi thẳng ! Cầu thang đầu tiên nằm ở đó – Tiếng nói dõng dạc.

 

Max nhìn chăm chú về phía xa nơi cặp mắt nó hướng thẳng tới, nhưng tất cả vẫn chỉ là một màu trắng.

 

- Chà... một quãng đường rất dài đấy.  – Max thở hắt ra những sự uể oải và mệt mỏi.

 

- Vậy từ bỏ đi. Ta sẽ chỉ ngươi đường xuống địa ngục. Ngắn lắm - Giọng nói bất chợt trở lên hí hửng kì lạ.

 

- Ta có nói sẽ từ bỏ sao ? Đồ điên! – Max rủa xả.  

 

 Nó thở dài,  rồi lững thững,  lê bước đi mệt mỏi về phía trước.

- Bác sĩ, cậu ấy bao giờ sẽ tỉnh lại?

 

- Khó nói lắm, nhất là khi cậu ấy đang ở trong trạng thái hôn mê thế này.

 

- Xin bác sĩ hãy nói thật cho chúng tôi biết.

 

- Hmm... 3 tháng... đó là hạn chót cho việc cậu ta có thể tỉnh lại hay không.  Nếu sau 3 tháng,  cậu ấy không tỉnh lại…tôi e là…

 

- Cậu ấy sẽ chết ư?

 

- Không… – Vị bác sĩ lắc đầu – Nhưng cậu ấy sẽ rơi vào trạng thái thực vật mãi mãi.

 

- Ôi…

 

- Tôi rất tiếc,  nhưng gì có thể thì chúng tôi đã làm hết sức rồi....

Hhờ...hh...hh... – Max thở dốc,  ngồi bệt xuống cái nền trắng muốt mà chính nó cũng không biết là gì này. Nó đã đi rất xa,  đi không biết mệt mỏi suốt một quãng thời gian thật dài,  đủ để nó không còn nhớ nó đã đi bao xa. Chỉ tâm niệm một điều rằng cứ tiếp tục đi nhé,  và sẽ có lúc thấy được đích đến. Nhưng đích đến đấy ở đâu? Nó chưa bao giờ biết.

 

Max chỉ còn nhớ mình đã đi thế này từ rất lâu rồi. Đi từ khi mái tóc nó còn chưa dài và bù xù thế này. Đi từ khi khuôn mặt còn chưa lởm chởm bộ râu rậm rạp không được cắt tỉa.  

 

- Ta đã đi bao lâu rồi ? – Max nhăn nhó hỏi ‘bạn đồng hành’ trung thành của nó.

 

- Ta cũng không nhớ, hình như cũng được 20 năm rồi…

 

- 20 năm…ta đã đi 20 năm rồi đấy à ? – Max cười đau khổ - Vậy mà phía trước vẫn chỉ là màu trắng thôi sao… Cái cầu thang đấy ở đây chứ?

 

- Phía trước… – Giọng nói đáp.

 

- Mãi chỉ một câu trả lời là phía trước thôi sao? – Max đổ người xuống cái nền trắng, than dài…

 

- Hay từ bỏ nhé ? – Giọng nói thì thầm bên tai nó.

 

- Từ bỏ để về đâu?

 

- Xuống địa ngục…cũng không tệ lắm đâu…

 

- Ngươi đi mà xuống đó một mình đi ! – Max lập tức bật dậy,  gắt gỏng.

 

 Và nó lại tiếp tục đi về phía trước.

- Bao lâu rồi ?

 

- Hhh... 60 năm rồi...

Max mỉm cười, chống tay lên hông, nơi cái cạp quần đã rách tươm và đương mục nát dữ dội. Da nó ngả sang một màu trắng nhợt nhạt và mái tóc cũng chỉ còn lưa thưa những nhánh đen sót lại trong một rừng sợi trắng ...

 

- Cầu thang ấy đâu? – Max hỏi,  một lần nữa.

 

- Phía trước… – Giọng nói đáp,  một lần nữa.

 

 Max mỉm cười,  vẫn mỉm cười như 10 năm trở lại đây nó vẫn làm khi nhận được câu trả lời ấy từ Giọng nói. Chỉ có điều, lần này,  nó đã hỏi :

 

- Phía trước là bao xa nữa ?

 

- Ta không biết – Giọng nói trả lời.

 

- Vậy ai biết ?

 

- Ngươi.

 

Và chỉ câu trả lời ấy thôi, mọi thứ đã xoáy quanh đầu Max. Thời gian như chợt ngừng lại với nó.  Cái không gian màu trắng bao quanh chợt uốn tròn,  cuồn cuộn cuốn thành một cơn lốc khổng lồ bao lấy nó.

 

Max bật cười, cười thật to, thật thoải mái với cái giọng trầm,  ồm ồm tuổi 80 của mình.

 

- Ta đã thật là ngu ngốc.  – Max vừa cười,  vừa nói.

 

- Ngươi đã hiểu à ?

 

- Phải…Ta đã để thời gian, khoảng cách trôi đi trong chính sự mường tượng của mình. Ta đã để con mắt ta đánh lừa bộ não ta. Ta đã để cho thời gian tuột khỏi tầm tay mình. Ta đã sống thật vô nghĩa và cho thời gian trôi thật dài.  

 

- Có vẻ ngươi đã tìm ra câu trả lời ?

 

Max gật đầu.  Và, từ từ,  nó nhắm đôi mắt mình lại. Màu trắng sụp xuống, biến mất, tất cả chỉ còn lại là màu đen bao trùm mọi ngóc ngách, mọi khe kẽ, mọi mường tượng.

 

Max đưa tay về phía trước,  và nó chạm phải một vật lành lạnh. ...

 

Mở to đôi mắt ...

 

Đó là một cầu thang sắt dựng đứng, dẫn thẳng lên phía trên nơi có một cái nắp đen nằm giữa khoảng trắng mênh mông này.

 

- Đã bao lâu rồi ? – Giọng nói hỏi.

 

- 1 giây rồi – Max đáp trả.

 

- Ừ, 1 giây rồi đấy – Giọng nói đồng tình.

 

 Và Max,  20 tuổi.

- Cậu ấy vẫn chưa tỉnh à ?

 

 Một giọng nói ấm áp cất lên khi bàn tay người ấy bám nhẹ lên bờ vai một cô gái đang ngồi gục đầu, mệt mỏi bên một giường bệnh.

 

  Cô gái không trả lời, chỉ lắc đầu.

 

- Nếu như... Chỉ nếu như thôi...cậu ấy...không tỉnh lại nữa... – Người ấy nói tiếp.

 

- Anh ấy sẽ tỉnh lại!

 

- Mình biết... chỉ là... nếu như...

 

- …

 

- Cậu ấy chắc chắn sẽ không muốn mãi là một loài thực vật... Việc rút máy thở cần...

 

- Im đi ! – Cô gái gắt lên,  quắc mắt nhìn chăm chăm vào người kia.

 

 

 Chiếc nắp cống lung lay, rồi đột ngột, nó bật lên bởi một bàn tay đẩy lên từ phía dưới. Và Max,  từ từ trèo khỏi cái cầu thang để lên trên mặt đất, ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh.

 

Đó là một căn phố cổ kính với kiến trúc Châu Âu trung đại. Nền đường được lát đá xanh trải dọc trong một không gian u ám với những tòa nhà khép kín cửa, chỉ le lói lọt qua từ những khe kẽ ánh sáng phảng phất mùi nến cháy. Mặt đường nhớp nháp, bẩn thỉu với những con người co ro, khúm núm trong những chiếc áo khoác tơi tả chùm lấy, che đi khuôn mặt.  

 

Max ngó xuống phía dưới hố ga nó vừa chui lên. Một chút bất ngờ xen lẫn sự hoang mang nhói lên trong nó, khi khoảng không màu trắng vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chỉ là cái hố đen ngòm, sâu hoắm không nhìn thấy đáy.

 

- Cầu thang thứ 2 ở đâu? – Max hỏi.

 

- Cuối con đường – Giọng nói trả lời.

 

- Lần này sẽ mất bao lâu để tới?

 

- Nhanh thôi. Nhưng ngươi phải trả tiền cho người gác cổng.

 

- Người gác cổng?

 

- Phải, hắn canh giữ cầu thang số 2.  Ngươi phải cho hắn ít nhất 1 đồng vàng.

 

- Ta lấy tiền ở đâu mà cho hắn bây giờ? – Max cau mày, lo lắng.

 

- Không phải ngươi đã có 1 đồng vàng rồi sao... - Giọng nói đáp.

 

- Ồ…

 

Max giật mình, và sau khi sờ vội vào túi quần của mình, nó đã chợt mỉm cười, cười với Giọng nói.

 

- Cám ơn ngươi.  – Max tri ân.

 

- Đó là đồng vàng cuối cùng mà ta có, đừng hoang phí.  – Giọng nói nhấn mạnh.

 

- Ta hiểu.  – Max gật đầu.

 

Và nó đi, đi thẳng theo con đường dẫn qua các dãy nhà ngột ngạt một mùi hầm hập của cái chết mà từ đó, Max có thể thấy, các cặp mắt như dướn ra, nhìn chăm chăm vào nó,  một cơ thể trắng toát giữa bầy người đen đuốc, quằn quại, nằm vật vờ giữa con phố bẩn thỉu.  

 

- Họ…sao vậy ? – Max ngập ngừng hỏi.

 

- Họ bị lạc đường, và bị kẹt.  – Giọng nói đáp.

 

- Họ sẽ như vậy mãi sao?

 

- Phải, mãi mãi. Nếu ngươi thất bại, ngươi cũng sẽ như họ.

 

Max đăm chiêu suy nghĩ, tự ngập mình vào trong những lời mà Giọng nói kể. Chỉ đến khi một bàn tay xương xẩu, gân guốc nhô ra bám lấy vạt áo mới khiến nó hoảng hốt giật mạnh, bước vội đi.

 

- Họ làm gì vậy ? – Max giật mình.

 

- Họ tìm tiền,  để cho người gác cổng... – Giọng nói trả lời.

  

 Suốt nửa tiếng sau đó,  Max vẫn chưa đi hết được con đường ấy. Và càng đi vào sâu hơn, nó càng nhận ra những cái bóng vật vờ,  ngất ngưởng càng nhiều hơn. Thậm chí,  nó có thể thề trước bất cứ cái gì là nó đã nghe thấy, đã nhìn thấy cả những đứa trẻ sơ sinh tự mình bước đi, đôi tay vẫn còn dụi đi dụi lại trên khuôn mặt đầm đìa nước mắt khi chúng không ngừng kêu khóc.  

 

Max bàng hoàng nhận ra sự mệt mỏi đang kéo dài mỗi lúc một lớn hơn trong những con người ấy. Cả sự tuyệt vọng và van nài cầu khẩn khi những cánh tay nhô ra hai bên đường, cầu xin một đồng vàng cho sự giải thoát của họ, những con người không tìm được đường về cõi chết.

 

Nhưng rồi mọi suy nghĩ của Max nhanh chóng tan biến,  bởi ánh mắt nó đã bắt gặp được hình ảnh của cánh cổng sắt hoen rỉ với một tên đồ tể khổng lồ đứng kế bên,  bảo vệ cho một vật sáng lấp lánh đằng sau chúng, cầu thang số 2.

 

Đút tay vào trong túi,  nó nắm chặt lấy đồng vàng của mình, chìa khóa của mình, hy vọng giải thoát của mình.

 

Và nó tiến tới...

- Anh ấy…anh ấy…sẽ muốn như vậy phải không ? – Cô gái nói trong sự nghẹn ngào của chất giọng đã bị bóp nghẹt bởi nước mắt chính mình.

 

- Phải! Cậu sẽ muốn được nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thật dài, thay vì phải sống thực vật... – Người con trai khó khăn nói.

 

-Vẫn còn hơn 2 tháng nữa... Em muốn chờ. Em muốn anh ấy sẽ tỉnh lại... Em muốn anh ấy có cơ hội...

 

Người con trai ôm lấy cô gái vào lòng, thở dài:

 

- Ừ... anh cũng sẽ chờ...

Xin hãy cho tôi một đồng, một đồng thôi ! -  Những tiếng người man dại, cầu khẩn bắt đầu cất lên, điều mà suốt cả quãng đường vừa nãy, Max không hề nghe thấy.

 

Đoàn người trườn sát hơn vào Max, nhưng cũng không dám cản đường nó,  chỉ chìa cánh tay gầy guộc và khuôn mặt kham khổ ra cầu xin sự bố thí còn quý giá hơn cả sự sống hay cái chết ấy.

 

- Không được mềm lòng ! – Giọng nói quát vào tai Max khi tay nó bắt đầu run rẩy,  siết nắm đấm trong túi quần.

 

Max nhắm mắt lại,  bước vội, cố để ngoài tai những lời cầu khẩn, xin xỏ và những cái níu tay yếu ớt từ đoàn người dở sống dở chết. Nhưng càng cố lảng tránh, những âm thanh ấy càng xuyên sâu hơn vào tâm trí nó, bóp nghẹt trái tim nó.

 

- Chú ơi! – Một giọng nói lanh lảnh chợt vang lên.

 

Max giật mình, ngạc nhiên mở mắt nhìn.

 

Và hình ảnh đập vào mắt nó là một bé gái nhỏ bé ôm trong lòng mình một đứa trẻ sơ sinh. Cổ họng nó nghẹn lại, nước mắt nó ứa ra mà bàn tay vẫn nắm chặt lấy đồng vàng của mình.

 

- Chú có thể làm ơn bế em con qua cổng được không ? – Cô bé đó nói.

 

Max bàng hoàng.  Nó vô cùng bất ngờ khi câu nói của cô bé không phải là cố xin lấy đồng tiền của nó.

 

- Con chỉ được Giọng Nói cho một đồng vàng,  người gác cổng bảo rằng với một đồng ấy chỉ để cho một người qua được thôi – Cô bé nói tiếp - Em con nó còn bé lắm,  không thể tự đi được.  Chú có thể giúp con bế em con qua đó được không ạ?

 

Và không đợi Max trả lời, cô bé bước tới, ngoan ngoãn, giơ cao vòng tay bé nhỏ, hướng đứa bé sơ sinh về phía Max.

 

Max run run nhìn đứa bé, rồi vô thức, nó cúi xuống ôm lấy đứa bé vào lòng, gật đầu.

 

Cô bé nhoẻn miệng cười, nụ cười thật ngây thơ, chất phác như vừa được người lớn thưởng cho một cái kẹo vì đã làm được điều gì đó đúng đắn.  

 

Đứa bé sơ sinh nằm gọn trong lòng Max.

 

- Một đứa bé kháu khỉnh – Nó thầm nhủ.

 

- Con cám ơn chú. – Bé gái nghiêng đầu, sung sướng.

 

 Nó rút từ túi áo ra một đồng tiền vàng nhỏ, lấp lánh trong sự thèm khát của những kẻ xung quanh và cẩn trọng nhét nó vào lòng bàn tay của Max.

 

Max bước tiếp, và bước tiếp. Cho tới khi bước chân nặng nề dẫn nó tới sát cánh cổng. Một hơi ấm, hơi thở cuộc sống nhanh chóng tràn ra, thổi cho nó một không khí nhẹ nhõm. Chiếc cầu thang vàng sáng lung linh dẫn thẳng lên một vách núi thật cao và thật sáng, dù ở dưới này thôi, Max cũng cảm nhận được mùi vị ngọt ngào của thảo nguyên, của gió, của mây, của yên bình.

- Tiền? – Một giọng nói ồm ồm đột ngột phát ra, cắt đứt dòng suy nghĩ của Max.  

 

- Hai đồng vàng cho hai người – Kẻ gác cổng khổng lồ với một lưỡi dao sắc lạnh kề kề bên cạnh nói.

 

Max vội vã gật đầu, móc từ trong túi quần ra 2 đồng vàng sáng lóa.

 

- Của đứa bé đây – Nó đưa cho Người gác cổng 1 đồng.

 

Và hắn nhanh chóng dùng bàn tay to bè,  lãnh lẽo của mình giật lấy nó khỏi tay Max.

 

- Và đồng này của… – Max chìa đồng còn lại ra,  nhưng miệng nó thì ngập ngừng, không nói lên lời.

 

- Nhanh nào! chúng ta còn cả quãng đường dài phía trước đấy. - Giọng nói thúc dục.

 

- Của ai? – Người gác cổng tước lấy đồng vàng còn lại trên tay Max,  hỏi.

 

Trong một thoáng,  Max nhíu mày, nó ngoái nhìn ra phía sau, nơi khuôn mặt hớn hở không che được nét thoáng buồn trên khuôn mặt ngây thơ của bé gái vừa nãy. Và nó chợt mỉm cười.

 

- Ngươi có biết,  điểm khác biệt giữa ta và những người xung quanh đây là gì không ?

 

- Ngươi đang hỏi ta đấy à ? – Giọng nói hỏi lại.

 

- Phải – Max đáp.

 

- Ta không hiểu.  Ngươi định…

 

- Đó là ta sẽ kiếm một góc vắng vẻ hơn trong khu phố này mà nghỉ ngơi, thay vì bon chen ra quãng đường nhầy nhụa để cầu xin sự thương hại như họ.

 

- Ngươi… – Giọng nói giật mình kèm theo sự thảng thốt.

 

Nó định nói gì đó, nhưng Max làm nó câm lặng khi dõng dạc, đối diện với Người gác cổng:

 

- Đồng vàng ấy là cho cô bé kia ! – Max chỉ tay vào bé gái đang ngơ ngác nhìn mình.

 

- Xong! -  Người gác cổng ồm ồm xác nhận.

 

- Chú ơi! Con... con... – Bé gái ngập ngừng như sắp khóc.

 

Max khẽ khuỵu xuống bên cạnh cô bé, trao đứa bé cho nó và nhẹ nhàng bảo:

 

- Con hãy đưa em đến một nơi thật tốt, và đừng lo cho chú.  Bởi vì... chú đã nhận được nhiều hơn rất nhiều những gì chú đã cho.  Cám ơn con.

 

Và cánh cổng sắt từ từ đóng trở lại.

 

- Ngươi không sợ nữa à ? – Giọng nói trầm xuống.

 

- Không. – Max trả lời.

 

- Vậy tại sao ngươi… ? – Giọng nói ngạc nhiên,  gắt gỏng.

 

- Vì ta đã biết sợ... – Max đáp.

 

 Nó mỉm cười, quay lưng. Nhưng một bàn tay chợt bám chặt bả vai nó.  

 

Người canh cổng, hầm hầm, chiếu tia nhìn từ hai con mắt đỏ sọc tới nó.

 

- Ngươi không thuộc về nơi đây, không có tiền qua cổng, cút đi! - Hắn gầm lên.

 

Rồi bằng một động tác nhanh gọn nhưng vô cùng mạnh mẽ,  Người gác cổng vác bổng Max lên trong sự sững sờ của nó và quăng nó rớt xuống một cái mương nước đen ngòm gần đó.  

 

Max hoảng hốt không hét lên được lời nào.  Nó chỉ cố túm lấy bất cứ thứ gì có thể để chống lại lực hút từ lỗ cống sâu hoắm đang cố hút lấy người nó vào trong. Nhưng mọi thứ trở nên trơn tuột, chỉ đến khi Max túm vào được một nhánh cây gai góc nhô ra từ ven bờ mương dốc đứng.  

 

Những cái gai chọn cắm sâu vào tay Max, nhưng nó không thể nhả tay ra mà chỉ cố nắm chặt hơn. Lực hút càng ngày càng mạnh, dòng nước cứ cuồn cuộn chạy, trôi tuột vào trong lỗ cống ấy. Max gồng người, cố kéo thân mình vào sát bờ mương.  Nhưng ngay khi chỉ còn cách một quãng nhỏ thì một thân cây bị dòng nước cuốn phăng đi lao thẳng tới, đập cho nó một đòn choáng váng. Chỉ một chút lơi lỏng ấy thôi, bàn tay Max đã tuột khỏi nhành cây gai góc.

 

Và nhanh chóng, nó bị hút thẳng, chui tọt vào trong cái lỗ cống tối thui, lạc lõng…

Tháng 8, cái ngột ngạt phủ kín cả bầu không khí vốn đã nồng nồng của hơi nước chứa đầy vị mặn và những trận gió hừng hực khí nóng thổi vào từ phía biển.

 

Biển đen ngòm và lặng sóng. Nhưng những tiếng ồn ã vẫn không ngừng vỗ vào bờ một cách kì lạ.

 

... Một quả cầu pha lê rung rinh trước mắt Max, phả hơi ấm, thứ vốn đã không còn cần thiết với Max lúc này, xuống cơ thể nó.

Max nheo mắt, và quả cầu pha lê rùng mình, lớn lên, hiển hiện với hình thái của một mặt trời đang tỏa nắng.

 

Max nhận ra nó đang nằm dài trên một bãi biển kì lạ. Nó chỉ còn nhớ mình đã ngất đi sau khi bị hút xuống cái cống đen ngòm ấy, còn tại sao nó ở đây, nó không biết.

 

Lồm cồm chống tay xuống nền cát trắng, Max nhấc mình ra khỏi cái vết hằn mà nó để lại khi trôi dạt tới đây và đứng lên ngó nghiêng chậm dãi...

- Đây là đâu? – Max hỏi.

- Đây là đảo Tội Lỗi – Giọng Nói trả lời.

Max bật cười, bởi câu hỏi bâng quơ của nó lại được trả lời,  và quan trọng hơn, bởi Giọng Nói đã không từ bỏ nó.

 

- Cái cống đó dẫn tới đây sao?

 - Phải, cái cống đó thải nước ra biển Đen, và biển Đen đẩy ngươi đến đảo Tội Lỗi.

- Là sắp xếp hay là ngẫu nhiên?

- Là định mệnh.

- Định mệnh bắt ta bị giam cầm trên hòn đảo này à?

- Có lẽ, nếu như ngươi không định lên cầu thang số 3. Nó ở giữa hòn đảo.

- Cầu thang số 3 ở đây? – Max reo lên, nó không giấu nổi sự ngạc nhiên khi nghe câu trả lời của Giọng Nói.

- Có nhiều con đường để dẫn tới một địa điểm. Nếu như lúc trước, ngươi leo lên cầu thang số 2 và tới bình nguyên hạnh phúc, thì ngươi sẽ phải long dong trên biển vài tháng, vài năm hoặc có lẽ là vài trăm năm để tìm ra đảo Tội Lỗi. Nhưng may mắn cho ngươi, Cống Ngầm đã đưa ngươi tới đây sớm hơn dự kiến.

 

Max lặng người, và nó chợt cười mỉm, không phải mỉa mai, cũng không phải sung sướng.

- Lối nào đây?

 

- Ngươi biết mà.

- Phía trước à?

- Ừ.

Hòn đảo không u ám, nhưng nó lại mang một nét đượm buồn cứ như thể ở đây là một mùa thu bất tận vậy. Rậm rạp, mùn trải dầy trên mặt đất bởi lớp lá vàng, đỏ rụng xuống bám kín những sợi rễ cây trồi lên.

Cây cối ở đây cũng không to lớn cho lắm,  chỉ nổi trội một chùm lá xanh cao vút ở phía đằng xa, nơi mà Giọng Nói chỉ rằng : đó chính là cầu thang số 3.

Max gạt những tán lá đỏ tía dạt sang 2 bên và bước chân trên lớp mùn một cách cẩn thận,  nó không muốn dẫm lên các sinh vật đang lóc nhóc bò ngổn ngang bên dưới bởi một cảm giác kì lạ khiến nó nhận ra những sinh vật ấy từng là những con người như nó,  có khác chăng chỉ là đó là những con người có quá nhiều tội lỗi và sự dằn vặt trong bản thân, để rồi khi tới đây, họ trở thành những sinh vật nhỏ bé, đào xới sự sống cho hòn đảo chết chóc.

Hòn đảo không lớn lắm. Chỉ một thoáng đi bộ, Max đã tới được tới gốc của cái cây với vòm lá xanh cao vút, nổi trội nằm giữa đảo.

Đó là một cái cây khổng lồ với đường kính phải tới hơn 20 mét,  cao chót vót.  Và nhanh chóng, Max nhận ra một cầu thang gỗ gắn sát vào thân vây, chạy dọc lên tới tận đỉnh, nơi có những chòm mây che khuất.

- Đây sao ? – Max ngạc nhiên hỏi – Chỉ đơn giản vậy thôi sao ?

- Phải - Giọng nói trả lời.

- Không có lính gác, không có ai cản trở?

- Phải. Cứ thế mà lên thôi .

Max nhún vai, ừ, kệ,  cái gì đến thì sẽ phải đến thôi.

Nó mỉm cười, bước lại, đặt tay lên nấc thang gỗ sần sùi. Và gần như ngay lập tức...

- Á! – Max hét lên, ngã bật ngửa ra sau.

Khuôn mặt nó tái mét, môi run lẩy bẩy và đôi mắt toát lên trắng dã một sự kinh hoàng,  khinh bỉ tột độ.

- Đau à ? – Giọng Nói hỏi.

- Không... – Max gạt đi – Đó không phải là cảm giác đau, đó là một cảm giác ta chưa từng trải qua trong đời.  Cứ như thể ta vừa chạm vào một tỗi lỗi nào đó mà nó đã đặc quánh lại và kết tinh thành cái cầu thang này vậy.

- Ngươi nói đúng rồi đó – Giọng Nói đồng tình – Đây chính là nơi tội lỗi được thu thập, được đông kết và được giải phóng mỗi khi ngươi chạm vào nó. Mỗi nấc thang ngươi bước lên là mỗi tội lỗi ngươi sẽ phải cảm nhận. Ngươi còn dám trèo lên chứ ?

Max bàng hoàng, nó đang ngập ngừng thực sự. Cảm giác vừa rồi còn đáng sợ hơn là chiụ đựng một cơn đau về thể xác. Nó như một con quay xé vụn từng mảnh tâm hồn con người rồi trộn nó với bột hồ mà đập, mà dày vò với hàng vạn con ong thâu đốt.

- Ta...ta...

- Thực ra nó là tội lỗi của ngươi mà thôi – Giọng Nói cắt lời – Chỉ là ngươi chưa bao giờ chạm trực tiếp vào nó. Giờ ngươi đã có cơ hội ấy rồi đấy. Mà nếu không thể làm được thì từ bỏ đi.

- Từ bỏ ư ?... Không... ta không thể ! – Max cương quyết.

Nó bật dậy, hít một hơi thật sâu và tiến lại cái cầu thang gỗ.  

- Ta sẽ làm được,  ta sẽ làm được – Max lẩm nhẩm.

Sau một chút ngập ngừng, nó đặt nhanh tay vào nấc thang thứ nhất.  

Ngay lập tức,  một cảm giác nhơ nháp, bẩn thỉu nhanh chóng chuyền qua từng thớ thịt của nó, siết mạnh bộ não nó, khiến nó gần như tê dại.  

Nhắm nghiền đôi mắt với hàm răng cắn chặt như đang bị tra tấn khủng khiếp, Max bám tay còn lại vào thanh thứ 2...

- Ợ.h. .h.ợ... – Miệng nó há hốc,  đôi mắt chớp giật như điên dại, thốt ra những tiếng mà chính nó cũng không biết là gì ngay sau đó.

Một cảm giác khác nhanh chóng bắt lấy nó, và lần này như một vũng bùn dối trá lầy lội đang trôi tuột vào cơ thể,  nhấn chìm nó trong cái dung dịch tội lỗi của chính nó.

Và nó lại bật ra,  ngã sóng xoài xuống lớp mùn dưới mặt đất.

- Cảm giác tội lỗi là không thể tha thứ, ngươi vốn không có đường để đi tiếp, đừng cố nữa, ngươi có đủ khả năng chống lại nỗi đau đó sao?

- Ta không đủ, nhưng tình yêu của ta thì đủ! - Max gầm lên.

Nó bật dậy, lao vào túm lấy nấc thang.

Không thể thốt lên lời, đôi tay nó tím lại, đôi môi thâm đen và cả người nó như bừng lên ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt tâm gan...

 - Điên rồ! Ngươi dùng tình yêu thương để chống lại tội lỗi sao? Ngươi chỉ làm nhơ nhuốc tình yêu và khiến chính mình đau đớn hơn thôi !

- Ngươi lại sai rồi.  - Max thều thào nói khi cả người nó đã toát lên một lớp vẩy đen đuốc và bốc lên từng lớp theo gió.  - Tình yêu có thể bị tổn thương nhưng...nó sẽ không bao giờ bị nhơ nhuốc !

 

"Cạch !" - Max nắm lấy nấc thang tiếp theo.

 

- Khi tình yêu đủ lớn, không chỉ cho riêng ai và cũng không chỉ để đáp ứng cho cái tôi của riêng mình, thì ngươi có thể vượt lên mọi thứ! Ta tin vậy !

"Cạch" - Lại một nấc thang nữa được chinh phục.  Lớp vảy đen bọc quanh người Max càng lúc càng bốc lên mạnh mẽ hơn theo những nấc thang mà nó trèo tới.

Giọng nói, bằng một động tác thì thào, dường như nó đã mỉm cười.

Và sau lớp vảy đen được bóc đi, lớp da mới, mịn, trắng, xuất hiện.

 

Cầu thang cứ vút lên, thẳng tắp...

Có một thứ mặt trời màu đen ẩn sau quầng mây xanh xám, leo lét rộn rạo những tiếng nhạc ồn ã từ bầy chim thiên đường trên tầng thượng cùng nơi dẫn tới cầu thang số 9.

Max thở dài, không phải của sự mệt mỏi mà của sự giải thoát. Cuối cùng, sau hàng tá những trắc trở và khó khăn từ những cầu thang trước, sau những trở ngại nặng nề và cuồng phong bão tố không ngừng ập đến, nó cũng đã đến được nơi đây…

- "Ngươi đang chần chừ gì nữa vậy?" - Giọng nói hỏi.

- Ta có nên đến thiên đàng không? - Max nói.

 

 

- "Nếu người không đến thiên đàng thì ngươi phải trải qua tất cả những cực nhọc vừa rồi là vì cái gì?".

- Ta không biết nữa. Sau tất cả những gì phải chịu đựng, ta chỉ chợt nhận ra có những giá trị còn tuyệt vời và ý nghĩa hơn rất nhiều so với sự thanh thản cô quạnh ngươi đã nói về thiên đường. - Max trả lời.

 

 

 

- "Ta không nói, là ngươi tự cho bản thân mình suy nghĩ ấy, ngươi tự quyết định thiên đường của mình sẽ ra sao".

 

 

 

Max mỉm cười, không nói gì thêm nữa. Nó nhẹ bước trên đám mây trắng bồng bềnh những làn sương cuồn cuộn và tiến tới một cầu thang đá dốc đứng áp sát bên một tảng núi nhô cao lên khỏi làn mây. Và thứ gì đó rất sáng, như một ngôi sao dẫn đường, rực rỡ trên đỉnh núi ấy…

 

- Đó chính là thiên đàng à? - Max hỏi.

- Phải, ngươi sẵn sàng để lên đó chưa? - Giọng nói trả lời.

- Ta đã sẵn sàng.

 

 

Và Max đặt tay lên mỏm đá lành lạnh, từng bước, từng bước trèo lên cao …

Không có khó khăn, cũng chẳng có cản trở, Max ngạc nhiên nhận ra càng lên cao, mình càng cảm thấy khoan khoái, dễ chịu như trút được dần mọi gánh nặng, ưu toan mà nó phải gồng mình vượt qua suốt thời gian qua.

 

 

 

Mỗi nấc thang mới, Max lại nhớ lại những kỉ niệm đã qua trong hành trình. Từ 60 năm trong khoảng không trắng xóa vô tận, cho tới quãng đường nhầy nhụa những bóng người mệt mỏi, uể oải dở sống dở chết, và cả những bậc cầu thang mang trong mình nỗi đau tội lỗi, để rồi gào thét trong bể lửa kinh hoàng, ngủ quên bên rừng sâu hy vọng ... Vậy mà, phút chốc mọi thứ chỉ như một cơn mơ lạ lẫm, chỉ chút nữa thôi, nó sẽ leo tới cái vầng sáng chói lọi kia mà bất cứ ai cũng khao khát được bước tới.

 

 

 

"Cạch" - Tiếng đá lăn tròn làm Max giật mình, ngó xuống.

 

 

 

Ở dưới đó là một bóng người cũng đang hì hục trèo lên theo nó. Một người mà Max chưa nhìn thấy bao giờ nhưng có gì đó nhói lên khiến nó choáng váng.

 

 

 

- Người đó là ai vậy? - Max ngạc nhiên.

 

 

 

- "Cũng như ngươi, kẻ đó đang lên đi những bậc thang cuối cùng để lên thiên đàng." - Giọng nói trả lời - "Ngươi nên nhanh lên, chỉ còn một chiếc chuông gió trên đó thôi đấy".

 

 

 

- Chuông gió?

 

 

 

- "Phải, chuông gió chính là vật phát sáng tít tận trên cùng của địa đàng, nắm lấy nó và ngươi có thể tới thiên đàng. Đừng để hắn ta cướp mất nó".

 

 

 

- Có nghĩa ta phải bỏ mặc người đó ? - Max bàng hoàng.

 

 

 

- "Trong trường hợp ngươi lại muốn nhường cơ hội của mình, thì ta xin nói rõ là người mà ngươi sẽ nhường cơ hội ấy chính là kẻ đã đưa ngươi xuống đây!"

 

 

 

- Kẻ đã đưa ta xuống đây ? - Max giật mình - Có lẽ nào ... hắn ta là…

 

 

 

- "Phải, hắn chính là tay tài xế lái chiếc xe tải đã đâm vào ngươi ngày hôm đó!"- Giọng nói trả lời.

Max sững sờ, cứng người lại. Trong khoảnh khắc, ánh sáng vàng lóa mắt vụt lao tới trong đêm mưa lạnh giá lại ập đến với nó một lần nữa. Thoáng chới với trước khi vịn tay được vào một mỏm đá cạnh cầu thang, Max lấy lại được thăng bằng. Tim nó đập dồn dập, đôi tay nổi lên những đường gân thít lại khi cái cau mày lộ rõ trên gương mặt.

 

 

 

- Hắn sẽ phải xuống địa ngục! - Max nghiến răng, nói.

 

 

 

Và nó không đợi sự nhắc nhở nào từ Giọng nói nữa, mà lập tức, vội vã leo lên những bậc cầu thang cuối.

 

 

 

Kẻ dưới kia cũng tuyệt vọng leo vội lên theo nhanh hơn khi hắn phát hiện ai đó đã lên trước mình ...

 

 

 

"Cộp" - Cuối cùng, bước chân của Max đã đặt lên đỉnh núi, một vòng tròn nhỏ bằng phẳng trong không gian vàng, ấm áp tỏa ra từ cái vật sáng lung linh, huyền ảo mà Max nhận ra rõ ràng, đó chính là chuông gió gõ cửa thiên đường.

 

 

 

Tiến tới với mồ hôi nhễ nhại, nhỏ xuống, cháy đen lên đất và thiêu đốt không khí, Max vừa ngạc nhiên, vừa bàng hoàng trước cái vật nhỏ bé ấy…

 

 

 

- Một thứ ánh sáng rực rỡ phát ra từ một vật đơn thuần, giản dị ... - Max nói một cách vô thức.

 

 

 

- "Thiên đường không phải là thứ gì đó quá xa vời, phải không ?" - Giọng nói hỏi.

 

 

 

- Phải, nó thật gần ta - Max trả lời.

 

 

 

"Cạch... " - Tiếng đá lăn lại vang lên. Và một bàn tay của người lái xe phía dưới đã chạm lên đến đỉnh núi.

 

 

 

Max quắc mắt nhìn kẻ đó .

 

 

 

- Hắn phải trả giá cho chuyện này! - Nó nói.

 

 

 

Max tiến về phía cầu thang, nhìn chăm chăm xuống kẻ khốn nạn đang sợ hãi nhìn lên với ánh mắt run rẩy. Chỉ một cái dẵm chân của Max lên bàn tay đen đuốc, khô cằn kia hắn sẽ lập tức rớt xuống mà tan thây nơi địa ngục.

 

 

 

- Làm ơn… đừng ... đừng… - Hắn yếu ớt van xin - Tôi... Tôi biết tội rồi.

 

 

 

- Hừ, nếu đã hối hận thì đừng có làm! - Max quát lên - Những kẻ như ông vốn coi thường mạng người mà giờ đây muốn người khác tôn trọng lại mạng ông sao?

 

 

 

- Tôi … tôi biết lỗi rồi .. Tôi biết lỗi rồi - Người lái xe gục mặt xuống cầu thang và bắt đầu khóc lóc - Tội của tôi rất lớn, tôi chỉ xin cậu hãy cho tôi được lên thiên đàng. Tôi…

 

 

- Câm mồm! - Max gào lên, và nó dẵm mạnh chân lên bàn tay người tài xế khiến hắn rú lên đau đớn và chắc chắn là sẽ trượt ngã nếu như Max không giữ chặt chân trên tay hắn - Ông thừa biết rằng trên này chỉ có một chiếc chuông gióđể tới thiên đàng mà ông muốn tôi nhường cho ông sao? Nhất là khi chính ông là kẻ đã đưa tôi xuống nơi này?

 

 

Người tài xế nén đau, bám tay còn lại vào cầu thang để giữ mình rồi nói:

 

 

- Tôi biết … tôi biết là tôi đã đòi hỏi một chuyện hết sức vô lí. Chỉ xin cậu , xin cậu hãy rủ lòng thương không phải cho tôi mà cho 2 đứa con của tôi.

 

 

 

Max giật mình, nó thoáng thấy giọt nước mắt khẽ tuôn từ khuôn mặt khắc khổ của người tài xế mà đột nhiên mủi lòng, nhả bàn chân ra khỏi tay của ông ta.

 

 

 

- Chuyện này thì có liên quan gì đến con ông? - Max hỏi.

 

Người tài xế thu bàn tay về nhưng cũng không dám trèo lên, chỉ bám vào cầu thang mà bồi hồi nói:

 

 

- Trong chuyến đi lần đó, tôi đưa 2 đứa con của mình đi cùng. Khi đâm phải cậu, tôi rất sợ, mất tay lái và đâm vào rào chắn mà lật đổ xe bên vệ đường. Hai đứa con tôi … chúng … chúng… - Nói đến đó , ông ngập ngừng, rưng rưng khóc - Chúng chết ngay tại chỗ và xuống đây trước tôi. Khi tôi tới nơi, tôi mới biết chúng được siêu thoát lên thiên đàng. Tôi từng rất sợ khi tại cầu thang số 2, Giọng nói bảo rằng mỗi lần chỉ có một đồng vàng để qua cửa, hai đứa con tôi lại đi cùng với nhau... Vậy ai đó đã hy sinh đồng vàng của họ cho con gái tôi? Tôi... Tôi chỉ muốn lên thiên đàng để chăm sóc cho chúng thôi, cậu hiểu không?

 

 

 

 

Max bàng hoàng, gần như bật ngửa ra sau.

 

 

 

 

- "Thì ra người ngươi giúp lúc đó lại là…" - Giọng nói thì thầm bên tai nó.

 

 

 

- Tôi chính là người đã cho con ông đồng tiền đó. - Max nói với người lái xe .

 

 

 

Người lái xe trợn tròn mắt, ngạc nhiên. Rối bối rối, ông ta cúi gằm xuống.

 

 

 

- Tôi thật là ích kỉ... - Ông ta than thở.

 

 

 

Max ậm ừ, nó cũng chẳng biết nói gì hơn. Những hằn học của nó lên người đàn ông ấy cũng tự nhiên tan biến kì lạ , chỉ còn lại chút gì đó xao động, ngay lập tức Giọng Nói phát quát lên:

 

 

 

- "Không được!”

Max thở dài, nó nhìn chăm chăm vào người lái xe. Bất chợt, nó phát hiện ra một cột khói bụi mù bốc lên từ dưới chân núi.

 

Người lái xe cũng ngoái xuống, và khuôn mặt ông ta trở lên biến sắc khi nhận ra cầu thang đá vỡ ra, rớt vụn thành từng mảnh. Chỉ chộc lát nữa thôi, nó sẽ lan tới chỗ ông ta đang bám…

 

 

 

 

 

 

Người lái xe lộ rõ khuôn mặt kinh hoàng. Nhưng rồi, khi nhìn lên Max, ông ta chợt trở lên thanh thản đến lạ, và nhoẻn miệng nửa cười nửa khóc:

 

 

 

- Tôi thành thực xin lỗi vì những chuyện đã gây cho cậu. - Tiếng đá vỡ ùn ùn kéo lên dần lấp tiếng khiến ông phải nói to hơn - Tôi đáng phải nhận kết cục này, chỉ xin cậu, khi lên thiên đàng, hãy chăm sóc giùm cho hai đứa con của tôi, chúng vô tội. Tôi xin… Ối… - Người lái xe hét lên.

 

 

 

Những nấc thang cuối cùng vỡ tan ngay lúc đó. Và đám bụi sộc lên trước khi lại rớt xuống cuốn lấy người tài xế đang chơi vơi xuống cuối tầng địa ngục ...

 

 

 

"Bộp…" - Một tiếng vật lớn vang lên khi Max nhoài người và tóm lấy cánh tay của người tài xế, giữ ông ta lơ lửng nơi mỏm đá …

Người tài xế bàng hoàng nhìn lên và ông bắt gặp nụ cười từ Max:

 

 

 

- Cám ơn ông - Max nói trong sự ngạc nhiên của người tài xế - Cám ơn ông và cả các con của ông, mọi người đã dạy cho tôi nhận ra nhiều điều mà cả đời này có thể tôi đã không học được.

 

 

 

- Tôi…

 

 

 

Và dồn sức, Max kéo người tài xế lên đỉnh núi.

 

 

 

- Cầm lấy chiếc chuông gió đi - Max nói.

 

 

 

- Cậu… / Ngươi ... - Cả người tài xế và Giọng nói đều thốt lên cùng lúc.

 

 

 

Max lắc đầu cười, nhìn ra tầng mây xa tít.

 

 

 

- Ông phải tự mình chăm sóc lấy chúng, tôi không phải bố chúng.

 

 

 

- Vậy… còn cậu? - Người tài xế hỏi.

 

 

 

 

- Ông không thấy nơi này cũng rất đẹp rồi sao? - Max trả lời - Đừng nói gì nữa kẻo tôi đổi ý đấy. Hãy nắm bắt lấy cơ hội của mình khi còn có thể.

Người tài xế ngập ngừng, rồi ông ta cũng tiến lại phía chiếc chuông gió. Khẽ khàng nắm lấy sợ dây buộc, lắc nhẹ. Và ngay lúc ấy, ánh sáng chói lòa chiếu rọi, phủ lên người lái xe những sợi ánh sáng vàng tinh khiết, nhấc bổng ông ta lên không trung, cuốn về phía một cánh cổng bạc đã hé mở.

 

 

 

 

 

- Tôi tha thứ cho ông! - Max hét với theo.

 

 

 

Người tài xế mỉm cười, thanh thản.

 

 

 

- "Ngươi thật quá kì lạ" - Giọng nói thì thầm.

 

 

 

- Bây giờ, đỉnh núi này cũng sẽ sập xuống phải không? - Max nói

 

 

 

- "Ngươi biết rồi à?" - Giọng nói ngạc nhiên.

 

 

 

Max mỉm cười, đổ người nằm ngửa xuống mà nhìn lên bầu trời trong xanh.

 

 

 

- Phải, ta biết từ khi chiếc cầu thang đó sụp đổ.

 

 

 

- "..Hmm.. Cuối cùng thì ngươi đã học được mọi thứ cần học rồi thì phải."

 

 

 

- Địa ngục thế nào? - Max hỏi

 

 

 

- "Không tệ lắm" - Giọng nói trả lời.

 

 

 

- Vậy! Xuống thôi...

 

 

 

Và dứt lời, ngọn núi rung mình, sập xuống…

 

 

 

Từng loạt mây cuốn quanh Max khi nó rớt xuống tầng sâu hun hút, giật mình khi trượt qua các cầu thang, qua các mảnh đất nó từng bước tới. Và cuối cùng là bóng đen phủ kín tràn lên nơi cầu thang số 1.

 

 

... "Bịchh…" - Max chạm đất, không đau đớn.

 

- Đây là địa ngục à? - Max hỏi khi nó lồm cồm bò dậy.

 

- "Không, đây là ranh giới. Nơi rất lâu trước kia, ngươi xuất phát".- Giọng nói đáp lại .

 

 

 

 

 

- Làm sao để xuống địa ngục đây?

 

 

 - "Ngươi phải ..."

 

- Leo xuống 9 cái cầu thang nữa à ? - Max bật cười.

 

 

 

- "Haha.. Không.." - Giọng nói bật cười theo - "Ngươi phải đi qua một cánh cửa"

 

 

 

- Cánh cửa đâu ? - Max hỏi

 

 

 

-"Sau lưng ngươi"

 

 

Và Max quay lại…

 

Trước mắt nó, cánh cửa số định mệnh  lộ ra …

 

- Là nó à?

 

 

 

- "Phải, nó dẫn tới mọi nơi ngươi cần đến"

 

 

 

Max gật đầu, không chần chừ hay ngần ngại, nó đặt tay lên nắm đấm.

 

 

 

- À, vậy ta muốn đến thiên đàng bằng cánh cửa này có được không ? - Max chợt nói.

 

 

 

- "Mọi nơi ngươi cần đến"- Giọng nói mỉm cười.

 

 

 

- Vậy, ta muốn đến thiên đàng! Thiên đàng của ta! - Max dõng dạc, nói với cánh cửa.

 

 

Và từ từ, cánh cửa mở ra trong ánh sáng chói lòa, mở rộng ..

Có gì đó sáng, có gì đó trong như mùi hoa dìu dịu. Max dụi nhẹ đôi mắt và hé mở... Một cô bé đang ngồi đó, ngủ gục bên giường nó trong một căn phòng với bó hoa tươi cắm trong lọ trên cái bàn gỗ bên cạnh. Phía ngoài cửa sổ, bình minh đang ló rạng…

 

 

 

- Đây là... - Max hỏi.

 

 

 

Nhưng giọng nói đã không còn trả lời .

 

 

 

- Đây là bênh viện! - Một ai đó nói - Chúc mừng cậu tỉnh lại - Vị bác sĩ, khi Max nhìn sang, mỉm cười.

 

 

 

Max nhìn quanh, không ngạc nhiên, cũng chẳng vội vã. Nó chỉ vuốt nhẹ mái tóc cô bé đang ngủ bên giường bệnh của mình.. Và thì thào:

 

 

 

- Ta đã tới thiên đường ...

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro