1 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Melbourne, Australia.

Chủ nhật, ngày mùng 6 tháng 4 năm 2018

Khi Thế Hiển tỉnh táo, mọi người vẫn có thể chịu đựng được việc ở bên cạnh hắn, nhưng một khi hắn say thì  lại thấy rất sợ. Tại sao ư, Chính Quốc cũng không rõ. Nhưng anh biết, Thế Hiển chẳng bao giờ làm chuyện gì quá độc ác với người khác. Dẫu vậy, Chính Quốc vẫn không thể nào thoát khỏi cảm giác sợ hãi ấy.

Ý nghĩ đó làm Chính Quốc bận lòng khi buộc anh phải xét lại chính con người mình. Nếu không ưa Thế Hiển thì tại sao anh lại giao du với hắn, đấy là chưa kể việc rượu chè cùng hắn nữa? Chính Quốc đã tự vấn câu hỏi đó hàng chục lần, và câu trả lời thì kể cũng khó chấp nhận, rằng anh rất sợ nói không với Thế Hiển. Không – một từ thật đơn giản. Nhưng nói với kẻ như Thế Hiển thì thật chẳng đơn giản chút nào.

Ghìm ngựa chậm lại, ánh nắng sớm khiến Chính Quốc phải nheo mắt mới thấy được tấm lưng bốn người bạn đồng hành lúc họ cưỡi ngựa đi lên trước anh. Dẫn đầu đoàn là Thế Hiển Tại Thượng, kẻ cao hơn những người khác một cái đầu và có bờ vai rộng hơn. Như thế để khẳng định quyền làm chủ của mình, cứ chốc chốc hắn lại giáng một cú thúc vào hai bên sườn con ngựa thiến và không ngừng giật mạnh dây cương của con thú tội nghiệp. Chứng kiến cảnh ngược đãi đó, Chính Quốc cảm thấy hơi ớn. Con ngựa vẫn ngoan ngoãn và Thế Hiển hoàn toàn không nhất thiết phải đối xử khắc nghiệt với nó đến thế.

Chính Quốc đưa mắt về phía Chí Mẫn, Tại Hưởng và Tuấn Khải, ba chàng trai trẻ đang đi trước anh. Họ là bạn thân của anh lâu lắm rồi, từ cái thuở mặc quần xà lỏn, đến độ anh cảm giác mình hiểu rõ họ như chính bản thân mình. Anh ngờ rằng cả ba người họ đều sợ Thế Hiển giống mình. Thật đáng thương làm sao khi đêm qua họ đã từ bỏ mọi thứ được dạy dỗ để lẽo đẽo theo sau Thế Hiển như đàn vịt con xếp hàng theo mẹ, cùng hắn vào nhà thổ, chôn vùi tội lỗi trong men rượu để rồi sáng nay phải trả giá bằng những trận đau đầu như búa bổ. Chúa ơi, hôm nay là Chủ nhật. Mọi thành viên trong gia đình các anh chắc đang ở nhà thờ, rồi họ sẽ thắc mắc rằng các anh đang ở đâu? Không ai trong số các anh có chút lập trường nào sao?

Thế Hiển đẩy con ngựa sang bên đường để chặn lối đi rồi bỏ chiếc mũ quả dưa bằng nỉ xám ra và lấy tay áo lau những giọt mồ hôi trên trán. Tháng tư năm nay khô hanh đến bất thường, hai tuần trước trời mưa lắc rắc nên đường đầy bụi bặm. Hắn nhăn mặt khi thấy bụi bẩn trên trán dính đầy vào cổ tay áo trắng của mình. "Giờ chúng ta đi bơi cho tỉnh táo", hắn nói với giọng thách thức, "Đứa nào xuống sau là thằng nhãi bám váy mẹ".

Thác Misty và hồ bơi ưa thích của họ cách không bao xa. Gần như không tin vào tai mình, Chính Quốc liếc theo hướng đó. Thế Hiển rất khoái làm những điều hoang dại và điên rồ. Càng mạo hiểm càng tốt. Nhưng ngay sau đêm qua thì chuyện này thật quá đáng. "Bơi ư? Mày mất trí rồi sao? Chúng ta sẽ chết cóng mất thôi."

"Chúa ơi, Chính Quốc, mày đúng là cái đồ công tử bột. Ngoài này đang nóng chảy mỡ ra. Tao đang mướt mát mồ hôi và mày cũng có khác gì đâu."

"Với mớ quần áo đầy đủ và khô ráo này, ờ phải, tao đang vã mồ hôi", Chính Quốc thừa nhận, "Nhưng nếu nhảy xuống hồ bơi đó, tao sẽ không thế nữa".

"Nước trong hồ đó là tuyết tan từ trên núi chảy xuống", Tuấn Khải chỉ ra. "Cái lạnh đúng là không dễ chịu chút nào đâu, Thế Hiển."

"Cái lạnh không dễ chịu ư? Mày có còn là một thằng đàn ông không, Chí Mẫn? Hay là một con đàn bà tối ngày rên rỉ rồi ăn mặc cho giống thằng đàn ông thôi?"

Mặt Tuấn Khải đỏ gay vì ngượng, nhưng cũng chẳng nói được gì để bảo vệ cho cái khí chất đàn ông của mình. Không một ai trong số họ từng đứng lên chống lại Thế Hiển.

Thế Hiển khịt mũi vẻ khinh bỉ rồi thúc ngựa tiến vào con mương chạy dọc đường đi. Vừa huơ huơ mũ, hắn vừa gào lên như mèo khi con ngựa thiến của mình nhảy lên bờ mương. Chính Quốc hồ nghi nhìn ba người bạn của mình và thừa biết rằng chẳng ai trong số họ muốn bơi lặn gì cả. Nhưng ngặt nỗi, anh cũng biết tất cả bọn họ đều khúm núm trước cái ý thích chợt nảy ra của Thế Hiển vì không một ai có gan chống lại hắn.

"Sao?", Tuấn Khải nói.

Sam thở dài. "Đôi lúc tao ước giá lại chỉ có bọn mình thôi, và chẳng bao giờ dính dáng đến thằng cha kia."

"Tao tán thành", Tại Hưởng thêm vào.

Chính Quốc cũng có chung cảm nhận, nhưng vấn đề đó dường như còn phải bàn cãi. Thực tình thì, Thế Hiển không chỉ gia nhập vào mà còn thâu tóm cả nhóm họ. Bốn người họ cho ngựa quay đầu rồi miễn cưỡng đi về phía ngọn thác. Như thể cảnh báo trước, gió tự dưng nổi lên, lồng lộng và mát lành dễ chịu phả vào mặt Chính Quốc. Gió táp vào làn da ẩm ướt khiến Chính Quốc cảm thấy lạnh thấu xương.

Thay vì đi theo lối mòn, Thế Hiển băng rừng tiến đến hồ bơi, địa hình thật hiểm trở. Cây Madrone(1), nguyệt quế, sồi cằn cỗi và linh sam xoắn chằng chịt lấy nhau như những ngón tay viêm khớp của một bà lão chắn mất lối đi, những thân cây to lớn đầy mấu đâm lên từ các bụi cây rậm rạp. Chẳng thể nào nhìn thấy đường đi. Sợ rằng ngựa không may vấp ngã vào ổ gà nào đó rồi gẫy mất chân trước nên Chính Quốc cho nó đi nước kiệu. Còn mấy người bạn của anh vì sợ làm Thế Hiển giận dữ nếu rề rà nên chẳng nhượng bộ gì. Ngoài cái giá phải trả là con ngựa bị hủy hoại, Chính Quốc cũng thấy mấy người kia chẳng có chút mảy may nhân đạo nào khi không ngừng thúc giục ngựa băng qua vùng đất gồ ghề. Nhưng Chính Quốc đơn giản chỉ là kẻ đi theo chứ không phải là người chỉ huy. Bất cứ thứ gì Thế Hiển khăng khăng muốn thì người khác đều phải phục tùng, và tất nhiên những chú ngựa và mọi thứ khác cũng sẽ phải chịu bị đày đọa

(1) Một loại cây họ thạch nam ở Bắc Mỹ.

Là người đi sau rốt, Chính Quốc nghe thấy tiếng của bốn người kia vọng lại qua rặng thông và linh sam. Tiếng thúc ngựa, tiếng la ó. Dù oán giận Thế Hiển nhưng anh vẫn mỉm cười khi tưởng tượng cảnh Tại Hưởng, Chí Mẫn và Tuấn Khải trần truồng nhảy xuống hồ nước lạnh cóng. Mấy thằng ngốc điên rồ. Thế nào cũng bị viêm phổi cho coi, và tất cả chỉ để làm tên Mã Lê khoái trá. Trời đánh thánh vật dòng họ nhà Mã Lê. Trời đánh thánh vật cái ngôi nhà đẹp đẽ trên đồi kia. Trời đánh thánh vật cả tiền bạc của họ nữa. Đôi lúc, Chính Quốc tự hỏi liệu có phải cái gã tự xưng là thủ lĩnh kia nảy ra mấy cái trò kỳ quặc chỉ để xem hắn có thể đẩy người khác đi đến đâu không.

[những chap chưa gì hấp dẫn, nhưng những chap sau kịch tính lắm đấy! cùng đón chờ nha]

_vote_cmt_follow @jeonrose_edit nha
_đừng quên theo dõi team trên ig: rosekook_babii _

member edit: #su

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro