Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng đến lớp, tôi vẫn thấy anh đọc quyển sách mà hôm qua anh đã đọc. Thấy anh chăm chú như vậy nên tôi không định quấy rầy anh mà bảo anh cứ đọc tiếp đi.

Sáng thứ ba có tiết Hóa ngay đầu tiết, mà tôi lại không có tí chữ nào về Hóa cả. Nhưng dù sao hôm nay cũng chỉ là buổi đầu học Hóa, nên trong lớp cô cũng chỉ giảng bài mà thôi. Với lại cũng đâu chỉ mình tôi là không có kiến thức Hóa trong đầu.

Nhưng ngờ đâu cô vừa vào lớp, đã kêu cả lớp lấy giấy ra làm bài kiểm tra.

"Các em lấy giấy ra làm bài kiểm tra 15 phút nhé. Kiến thức của bài ngày hôm nay cũng chỉ là kiến thức cũ từ hồi lớp 9 thôi. Với lại bài kiểm tra này làm chủ yếu là để xem trình độ lớp mình đến đâu, nên cô sẽ không lấy điểm. Các em làm được đến đâu thì làm".

Đề bài có ba câu, trong đó câu đầu là sắp xếp dãy hoạt động hóa học của kim loại, câu thứ hai là cân bằng phương trình hóa học và câu thứ ba là câu tính toán.

Chẳng hiểu gì, thực sự là tôi chẳng hiểu cái gì cả. Kể cả câu đầu tiên tôi cũng chỉ nhớ được nửa đầu thành ngữ "Khi nào may áo giáp sắt". Là K, Na, Mg, Al, Zn, với Fe.

Nhưng còn vế sau thì sao. Tôi không nhớ nổi vế sau là cái gì, nhưng nếu chỉ viết được nửa đầu thì cũng đâu có được điểm nào. Tuy rằng cô nói là không lấy điểm nhưng chẳng lẽ cứ thế nộp giấy trắng.

Mười phút trôi qua, tôi ngồi thẫn thờ nhìn đề Hóa mà chẳng làm được cái gì cả. Trong khi người ngồi cạnh đã làm xong hẳn câu ba rồi.

Quả là một chiến thần Hóa học.

Đương lúc tôi đang ngồi thẫn thờ, đột nhiên anh quay sang hỏi: "Chép không?".

Dĩ nhiên là có rồi, nhưng có chép thì cũng không nên chép lộ liễu quá. Tôi bảo anh: "Chép đến nửa câu hai thôi, lấy 5 điểm là được rồi".

Tôi như người chết đuối vô tình bắt được phao cứu sinh, chép hết đáp án của anh rồi nộp bài. Cũng không quên nói một câu cảm ơn với người đã giúp mình.

Buổi học Hóa hôm nay cũng không có gì mới, chỉ là ôn lại kiến thức cũ từ lớp chín. Tuy nói là kiến thức cũ nhưng với tôi nó vẫn rất là mới mẻ. Cũng giống như nhiều tiết Hóa khác trước đây, tôi vẫn chẳng hiểu gì cả.

Ra chơi tiết một, anh hỏi tôi có muốn ăn gì không.

Tôi không có cảm giác gì về cơn đói, nhưng nếu ăn thì vẫn ăn được. Cơ mà vẫn đang ra chơi tiết một, căng tin lại quá đông nên tôi cũng thật thà trả lời: "Tí nữa mình xuống ăn, cậu đi ăn trước đi".

Nhưng mà anh vẫn tốt bụng đưa ra lời đề nghị: "Nếu mà cậu ngại chen nhau trong đấy thì để mình mua hộ cho".

Tôi cũng chỉ cười bất đắc dĩ, bảo là hiện tại vẫn chưa đói lắm.

Có vẻ như anh vẫn chưa từ bỏ lòng tốt của mình, vẫn nài nỉ: "Đằng nào tí nữa cậu cũng xuống đấy mà, để mình mua luôn thì tí nữa cũng đỡ mất công xuống".

Cũng có lý, với lại dù sao cũng là anh chủ động muốn giúp mình, nên tôi cũng không cự tuyệt nữa mà đưa tiền cho anh.

"Như hôm qua nhé". Tôi nhường chỗ cho anh đi.

"Ừ". Anh đáp, sau đó hình bóng anh biến mất khỏi cửa.

Kể từ lần đầu gặp mặt cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn ấn tượng vì tính thân thiện và sự chủ động của anh, cảm thấy anh là một người cởi mở và dễ làm quen với người khác. Dù rằng tôi chưa bao giờ thấy anh trò chuyện với ai khác trong lớp, nhưng có vẻ lần đầu gặp ai anh cũng như vậy.

Chẳng mấy chốc mà anh đã cầm hai túi bánh và hai hộp sữa về, nhưng bánh hôm nay của anh không phải là bánh bơ.

Vẫn như hôm qua, tôi vẫn mất khoảng hai phút để ăn hết một chiếc bánh bơ và một hộp sữa. Anh vẫn từ tốn ăn hết phần của mình.

Nhưng tôi vẫn chưa đi vứt rác ngay, nhìn chiếc bánh khô khốc như vậy, tôi tự hỏi không biết vị của nó như nào.

Tôi hỏi anh: "Bánh này ăn như nào?".

Anh đáp: "Ngọt lắm, ăn thử không?".

Rồi anh xé cho tôi một miếng, tôi thử ăn, khá ngọt, nhưng là vị ngọt của đường.

"Bánh này nhiều đường quá, mình vẫn thích vị sữa của bánh bơ hơn".

"Ừ, ăn thử cho biết thôi, lần sau không mua bánh này nữa".

Trông nó cũng rất là khô nữa, nhưng không hiểu tại sao lại có nhiều người thích ăn bánh này. Chứ tôi thì ăn được nửa cái chắc cũng vứt vào thùng rác rồi.

Hết tiết một, sau đó là hai tiết Văn, nghĩ tới mà thấy mệt mỏi. Hồi cấp hai học trên trường ba giáo viên dạy Văn thì không cô nào khiến tôi thấy thích môn này, kể cả cô chủ nhiệm. Đi học thêm thì cô giáo vừa giảng vừa cho chép như một cái máy, có lẽ do tôi không đủ khả năng để cảm nhận được hết sự tinh túy của văn học. Nên tôi cũng chẳng thích môn này lắm.

Còn yêu cầu phải soạn Văn nữa. Hồi mới lên cấp hai tôi hơi bất ngờ vì cái yêu cầu này, tưởng là chỉ có cô giáo dạy năm đó yêu cầu phải soạn Văn thôi, hóa ra giáo viên Văn nào cũng yêu cầu như vậy. Mà soạn Văn thì không một đứa nào trong lớp làm hẳn hoi tử tế, toàn lên mạng để chép, ngay cả tôi cũng vậy, tại sao phải động não khi có cả một trang đáp án soạn Văn bày ra trước mặt.

Tối hôm qua tôi đã nghĩ đến chuyện soạn Văn, nhưng rồi lại thấy buổi đầu giáo viên nào cũng châm chước cho qua nên tôi cũng chẳng soạn. Đúng thật là buổi học đầu giống hệt như tôi nghĩ, cô cũng hỏi cả lớp có ai soạn Văn chưa rồi nhắc từ lần sau cô sẽ kiểm tra vở soạn.

Tôi nhớ lần trước đi nhận lớp tôi có cảm giác cô chủ nhiệm sẽ là một người khó tính dù cho cách cô thể hiện là một người dễ gần, quả nhiên đúng là thế thật, vì cô yêu cầu mọi người trong lớp đều phải có bút bi đỏ để ghi tiêu đề.

"Đối với lớp mình cô yêu cầu các bạn mỗi người phải có một cái bút đỏ để ghi đề mục của mỗi bài. Nếu viết đề mục bằng bút đỏ thì trông vở của các em sẽ dễ nhìn hơn và dễ tìm được bài hơn. Bạn nào không viết đề mục bằng bút đỏ cô sẽ yêu cầu các em viết lại bài ngày hôm đó và xé trang đó đi. Tuy nhiên vì hôm nay là buổi đầu nên nhiều em không chuẩn bị được bút đỏ trước, nên cô cũng đã mua một hộp bút bi đỏ để các em dùng".

Ừ thì việc viết đề mục bằng bút đỏ đúng là dễ nhìn và dễ tìm hơn đấy, nhưng nó cũng chỉ là hình thức trình bày bài vở. Tôi thấy việc dùng bút đỏ cũng chỉ nên để cho học sinh tự nguyện mà thôi. Chẳng hiểu tại sao cô lại bắt buộc phải làm vậy. Tôi cảm thấy đến cả cách trình bày bài vở cũng phải kiểm soát thì có phần hơi tù túng. Đối với tôi trong vở chỉ cần ghi đủ bài hôm đó là được, cách thức trình bày chỉ cần dễ hiểu là ổn.

Có phải vì đây là lớp cô chủ nhiệm nên cô muốn vở đứa nào trông cũng phải sạch sẽ gọn gàng không? Có lẽ vậy, vì cô đã bảo "đối với lớp mình", nghĩa là với lớp khác có thể cô không quan tâm đến chuyện này lắm. Nếu đúng là như thế thật cùng với việc buổi học hôm trước cô luôn nhấn mạnh đến cái mác lớp chọn thì tôi cảm thấy trong mắt cô, một học sinh lớp chọn đúng nghĩa không chỉ giỏi về mặt học tập lẫn đạo đức tốt, mà là làm bất cứ cái gì cũng phải khiến người ta phải khen ngợi, không thể chê vào đâu được.

Nếu quả thật trong mắt cô một học sinh lớp chọn đúng là phải hoàn hảo như thế thì dám chắc sau này tôi sẽ phải khiến cô thất vọng tràn trề về kết quả học tập. Mà cũng không chỉ mình tôi khiến cô thất vọng, sẽ có một số đứa trong lớp này khiến cô bực tức và không hiểu tại sao bọn nó có thể vào lớp chọn, chắc chắn là có thằng Hùng Gấu. Vì trong lớp này tôi cảm thấy rất có nhiều đứa có phụ huynh xin vào lớp chọn.

Và nếu đúng như vậy thì một năm tới sẽ có rất nhiều sự bực tức tới từ cô chủ nhiệm.

Tiết Văn đầu tiên trong năm học cứ vậy mà trôi qua, cả buổi học cô vẫn luôn thể hiện mình là người vui tính, niềm nở và thân thiện với học sinh. Nhưng tôi thì cảm thấy có vẻ như cô không thực sự là người như vậy lắm, chỉ là trong dạy học làm như vậy để tiết học thú vị hơn mà thôi.

Hết tiết, tôi ngáp ngắn ngáp dài. Còn anh thì vẫn giữ được sự tươi tỉnh như tiết đầu. Thậm chí kể cả khi tan học anh vẫn giữ được nụ cười mỉm trên môi, như thể chuyện đi học chẳng tiêu hao quá nhiều năng lượng lắm.

Nhưng dù sao có người để trò chuyện sau giờ học cũng bớt được chút mệt mỏi, cuộc sống học đường cũng bớt nhàm chán hơn.

Cậu bạn thân của anh vẫn chờ anh về chung như hôm qua. Anh vẫn chào tạm biệt tôi như cũ rồi vui vẻ cười nói cậu bạn đó.

Nụ cười ấy rất tươi, là nét cười của tuổi trẻ trong sáng và nhiệt huyết giữa hai người bạn thân với nhau. Hẳn nhiên người bạn đó và anh đã và sẽ có thêm rất nhiều kỷ niệm đẹp.

"Ê Thanh!".

Tôi vừa dắt xe ra khỏi nhà để xe, đã thấy con bé Mai dắt xe đến gần.

"Ủa chào bạn nha". Tôi cười, dắt xe đến gần chỗ nó hơn

"Hai hôm nay đi học sao rồi bạn?".

Tôi chậc lưỡi, nghĩ lại hai hôm vừa rồi thứ làm cho cuộc sống học đường bớt chán nản cũng chỉ có nói chuyện với anh, còn lại thì cũng không có gì đặc sắc.

"Chán lắm, giáo viên dạy cũng được, nhưng mà trong lớp ngoài đứa cùng bàn bắt chuyện với mình ra thì cũng chẳng quen ai. Nói chung là ngại bắt chuyện đó".

"Mình cũng thế mà, nhưng mà biết gì không? Bọn trong lớp chúng nó hút vape nhả khói kinh đéo chịu được. Mình ngồi trong lớp mà khó chịu cực luôn ý!".

Khổ thân con bé, nhưng mà cũng không làm gì được ngoài phải chịu trận.

"Nghe kinh vậy trời!". Sau đó tôi sực nhớ ra chuyện thằng Hùng Gấu, tôi bảo: "À, nhớ thằng Hùng Gấu không? Nó học lớp mình đấy".

Con Mai ngạc nhiên, trố mắt ra nhìn tôi rồi bảo: "Thật á? Vãi thật, hồi trước nghe bảo nó thi trượt trường mình thì mình cũng biết kiểu gì bố nó cũng xin cho nó vào. Nhưng mà không biết là cho xin vào hẳn lớp chọn luôn".

"Thì lớp chọn toàn đứa con ngoan trò giỏi mà, chắc bố nó cũng nghĩ tống nó vào đấy cho nó bớt nghịch lại".

"Thằng đấy tống nó vào lớp chọn cũng chỉ trầm tính hơn thôi, chứ gặp mấy thằng như thằng Đạt với thằng Hiếu lớp mình thì chả quậy nát bét cả cái lớp. Nó chả sợ ai đâu".

Con Mai trước học cùng lớp với thằng Hùng Gấu nên cũng hiểu được tính thằng đó như nào.

Tôi nhớ lại cái ánh mắt của thằng Hùng khi nhìn về phía anh rồi không khỏi tò mò đã xảy ra chuyện gì. Định thứ sáu đi hỏi cái Mai xem nó có biết gì không, nhưng mà hôm nay vô tình gặp nó luôn ở đây nên hỏi luôn.

"Ủa mà bạn biết thằng Đức hồi trước học A2 không?".

"Đức nào?". Nó hỏi lại tôi ngay lập tức. Có vẻ như nó không biết anh là ai.

"Trần Anh Đức ở bên 9A2 đó".

Nó cố nhớ lại một lúc, sau đó dường như nó đã nhớ ra được một ít thông tin vụn vặt: "À, thằng đấy mình chưa gặp bao giờ, thỉnh thoảng chỉ nghe tên thôi".

Có vẻ như không có thông tin gì hữu ích cả, tôi giải thích: "Thằng đấy hình như trước quen thằng Hùng thì phải, nhưng mà không biết hai đứa nó có thù ghét gì nhau không".

"Cái này thì mình không biết, tại thằng Hùng có nhiều đứa ghét mà. Với lại mình cũng không biết thằng Đức nên cũng không rõ chúng nó có quan hệ gì với nhau không"..

Có thể là mình nhìn nhầm thôi, hoặc nếu đúng thì có vẻ chuyện này là chuyện cá nhân xảy ra ở ngoài trường.

Cũng chẳng có thông tin gì hữu ích cả, nên tôi đành đổi sang chủ đề khác cho đến khi ai về nhà nấy.

Buổi chiều đi học thêm Toán hôm đó, con bé Linh nghỉ học. Thầy giáo nói là không hợp với phong cách giảng dạy của thầy. Vậy là chỉ còn mỗi mình tôi là đứa duy nhất không học ở Hùng Vương.

Nhưng dù sao tôi với con Linh cũng chẳng thân nhau lắm, thỉnh thoảng mới nói chuyện cùng. Học xong rồi đi về thôi. Thỉnh thoảng ngồi nghe bọn ở Hùng Vương kể chuyện cũng không đến nỗi chán.

Chỉ có điều hôm nay hơi đặc biệt một chút, vài đứa trong lớp mua đồ ăn vặt. Ban đầu tôi không định ăn chung, nhưng thằng Bảo cũng muốn tôi nhập cuộc nên tôi cũng vào. Vậy là tôi cũng cởi mở hơn với mọi người trong lớp. Phần nhiều vì cảm thấy ít nhất mình cũng được mọi người chào đón.

Buổi học ngày học ngày hôm đó tôi cảm thấy không tệ, phần lớn là vì cảm thấy mọi người vẫn nhận thức được sự hiện diện của tôi trong lớp. Nếu tính cả tôi thì trong lớp giờ chỉ còn vỏn vẹn sáu người. Đứa tôi cảm thấy ấn tượng nhất là thằng Bảo, vì nó cũng mê trai như tôi. Vừa ăn vừa nghe nó kể về một đứa trai đẹp trong lớp.

"Ê lớp tao có thằng Thành đẹp trai kinh khủng luôn. Tao ra làm quen mới biết thằng đấy hồi trước đi thi được giải ba Toán cấp tỉnh, không được tuyển thẳng vào chuyên Toán, mà điểm thi chuyên nó được hơn 40 nhưng mà điểm chuẩn lấy 41, thi trượt nên mới học trường mình bọn mày ạ".

Nghĩ lại trong lớp mình ngoài anh ra thì tôi chẳng ấn tượng với đứa con trai nào trong lớp. Thằng Phúc xếp xe thì hơi lùn, nhưng nó lại có làn da nâu với khuôn mặt chữ điền mang đậm nét thật thà, chất phác của con người thôn quê. Thằng Hùng "gấu" cũng có khuôn mặt giống thằng Phúc nhưng da trắng hơn, lại mang vẻ kênh kiệu và cao to hơn thằng Phúc. Một thằng xếp xe khác là thằng Đạt thì có thể thấy rõ tàn nhang trên khuôn mặt thon nhọn của nó. Bình thường mặt thằng Đạt lạnh tanh, nhưng tôi vẫn cảm thấy nó mang dáng dấp của một đứa biết ăn chơi, thường mặc những bộ đồ hàng hiệu trông xa xỉ. Mà đấy mới chỉ là những thằng được coi là có nhan sắc trong lớp.

Có thể nói đối với tôi anh vẫn là người dễ nhìn nhất, tôi vẫn luôn cảm thấy thu hút bởi vẻ ngoài trông thư sinh, điềm đạm nhưng vẫn rất năng động đó. Cánh tay anh tuy gầy nhưng tạo cảm giác cao lớn, có lẽ anh là người chơi bóng rổ nhiều nên để lộ bắp tay nhỏ nhỏ thường thấy của trai bóng rổ. Cặp kính không gọng cùng vầng trán rộng khiến anh trông nho nhã hơn, điềm tĩnh hơn.

Chẳng hiểu sao cặp kính không gọng đó lại hợp với anh một cách kỳ lạ, vì tôi để ý thấy kính không gọng thường hợp với người trưởng thành. Có lẽ vì khí chất của anh phù hợp với cặp kính đó, và có thể nó cũng không rẻ. Có lẽ gia đình anh thuộc loại giàu, vì chưa nói đến cặp kính kia thì chiếc xe đạp thể thao anh đạp đến trường cũng khiến tôi cảm thấy vậy. Tôi để ý thấy thân xe đó vẫn còn trắng tinh, như thể nó mới được mua ít nhất hơn một tháng, có lẽ là quà anh được tặng vì đỗ cấp ba.

Nếu đúng là giàu thật thì có lẽ anh không phải người hay phô trương, khoe mẽ lắm, và thường những người như vậy lại được cha mẹ giáo dục đàng hoàng. Một người vừa có gia thế, vừa giỏi, vừa điềm tĩnh như vậy sau này cũng sẽ rất là thành đạt. Có được một người chồng như vậy thì cuộc sống sẽ trở nên an tâm hơn, vì mình có được một trụ cột vững chắc để dựa vào.

Rồi chẳng mấy chốc cái tên của anh sẽ chình ình ở trên confession mà thôi, hoặc ít nhất kiểu gì cũng có một đứa con gái thích. Những người như vậy thì thường rất thu hút người khác giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro