Chương 17: Yêu thích chủng điền (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi vào, liền thấy một nam nhân trung niên trên dưới ba mươi tuổi với gương mặt đè nén kích động, trong đáy mắt tràn đầy sự từ ái.

Người này, chính là thúc công, Sách Ngạch Đồ.

Người đời sau có thể sẽ cho rằng Sách Ngạch Đồ cấu kết cùng Thái tử là vì lợi ích, chính là vì không còn lựa chọn nào khác.

Thế nhưng chỉ có Thái tử gia biết, không thể phủ nhận "cấu kết" là vì lợi ích, nhưng càng nhiều hơn chính là lời hứa đối với ngoại công và ngạch nương đã qua đời của mình —— bảo hộ Thái tử.

Khi đó để kiềm chế Ngao Bái, Thái hoàng thái hậu lựa chọn Sách Ni, lựa chọn Hách Xá Lý.

Sau đó, để thành toàn Khang Hy, thành toàn cho một Đại Thanh yên ổn, lại hy sinh Hách Xá Lý.

Kiếp thứ nhất cái gì y cũng không biết, ngạch nương của y hạ sinh y chính là từ bỏ mạng sống của mình, thân thể của Hách Xá Lý lúc đó không thích hợp để mang thai, nhưng vì gia tộc, vì Đại Thanh, bà vẫn mang thai y, vẫn sinh ra y.

Ngoại công là người hiểu rõ ngạch nương nhất, khi đó người cực kỳ phản đối, ai cũng biết, nữ nhân tôn quý nhất Tử Cẩm Thành cũng là nữ nhân bi ai nhất...

Nhưng cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.

Thúc công của y, rất yêu thương ngạch nương, cũng rất yêu thương y —— vị Thái tử ra đời vì lợi ích này.

Vì vậy ở kiếp thứ nhất, thúc công của y, rõ ràng có thể rút lui, nhưng hết lần này tới lần khác lại không làm vậy, rõ ràng có thể bảo vệ một đời vinh hoa, nhưng hết lần này đến lần khác lại bỏ qua, chỉ vì một lời hứa —— bảo vệ mình, thủ hộ mình. Hôm nay sống lại, nhìn thấy sự từ ái trong mắt người, người có huyết thống ràng buộc với y, là thúc công thật lòng yêu thương y, Thái tử gia, Dận Nhưng, nước mắt cứ như vậy mà tuôn rơi...

Kiếp trước kiếp này, các loại hình ảnh nhất nhất hiện lên, thúc công vì mình mà quỳ gối cả đêm ngoài Càn Thanh cung, thúc công vì mình mà không tiếc mang trên lưng tội danh mưu phản, thúc công vì mình mà chết thảm ở Tông nhân phủ...

——————————————–

Khóc xong, Thái tử gia có chút ngượng ngùng ngẩng đầu, hít hít mũi, "Thúc công, là Bảo Thành thất thố".

Sách Ngạch Đồ vẻ mặt phức tạp sờ sờ đầu Thái tử vẫn đang vùi trong lòng hắn, chỉ nhẹ nhàng thở dài.

Nếu là trước đây, Thái tử vẫn sẽ thân thiết với hắn, nhưng vẫn mang theo dáng vẻ hoàng tử, đương nhiên, như vậy cũng đúng, Thái tử nhất định phải có uy nghiêm, nhưng mà vừa rồi Thái tử nhào vào lòng hắn, oa oa khóc lớn, bộ dạng kia giống hệt như Cách Nhĩ Phân khi nhỏ đánh nhau thua ở bên ngoài nhào vào lòng hắn làm nũng khóc, hắn mới chợt nghĩ, Cách Nhĩ Phân ủy khuất còn có một A mã như hắn, nhưng mà Thái tử ủy khuất thì có ai chứ?

Hoàng thượng sao? Thái hoàng thái hậu sao? Trong lòng Sách Ngạch Đồ có chút khổ sở nở nụ cười, Hách Xá Lý đem mạng mình đổi lấy hài tử, cho dù ủy khuất cũng không thể ôm ai Sách Ngạch Đồ đau lòng sờ sờ đầu Thái tử, ôn nhu nói, "Thái tử, có vi thần ở đây, đừng lo...".

Thái tử gia sờ sờ mũi, rời khỏi vòng tay của Sách Ngạch Đồ, lại chầm chậm ngồi xuống chỗ đối diện với Sách Ngạch Đồ, "Thúc công, ừm, chỉ là gần đây Bảo Thành không vui vẻ lắm mà thôi...". Thái tử gia lúng túng giải thích sự thất thố vừa rồi.

Sách Ngạch Đồ tươi cười thấu hiểu, dung túng xua tay, "Thái tử muốn ăn hoa quế cao không? Là phúc tấn* của thần làm hôm qua. Ngài có muốn nếm thử không?".

(*) Phúc tấn: phu nhân, tại Thanh triều thì Phúc tấn là chính thất của những Bối lặc, Quận vương, Thân vương, và cả những Quý tộc trong Bát Kỳ Mãn Châu. Theo .

Nghe đến hoa quế cao, ánh mắt của Thái tử gia liền sáng lên, những ngày cuối đời bị giam lỏng, y thường không có khẩu vị gì, lúc đó thứ y nhớ nhất chính là hoa quế cao ở phủ của thúc công.

Nhân lúc hoa quế cao được mang lên, Thái tử gia quét mắt nhìn xung quanh, Cách Nhĩ Phân cùng Tiểu Thuận Tử và Tiểu Tốt Tử đều ở ngoài viện, không biết vừa rồi bọn họ có nhìn thấy không? Ừ, cũng không sao cả, bọn họ nhìn thấy thì cứ để họ thấy đi.

Sách Ngạch Đồ thân thiết nhìn Thái tử gia vui vui vẻ vẻ ăn hoa quế cao, trong lòng bắt đầu đắn đo không biết nên nói thế nào với Thái tử gia...

Từ sau khi Thái tử gia đánh nhau với Đại A ca ở Vô Dật Trai, Thái tử gia bị nhốt vào phòng tối, tin tức trong cung càng lúc càng không hiểu được, một hồi là Thái tử bị cấm chừng, một hồi lại là thái giám Ngự thiện phòng bị phạt, bởi vì không thể làm cho Thái tử gia ăn nhiều hơn một chén cơm... Lộn xộn lung tung khiến người ta càng nghe càng lo lắng.

Mãi cho đến mấy hôm trước, sau khi lâm triều Hoàng thượng bỗng nhiên phái người bí mật truyền hắn vào Càn Thanh cung. Cho tất cả thái giám cung nữ thị vệ rút lui, ngay cả Cố Hỉ cũng cho lui xuống, không cho hầu hạ. Đây là việc trước đây chưa từng có, khiến hắn bồn chồn lo lắng. Mà hành vi của Hoàng thượng lại càng ký quái, đầu tiên là cho hắn xem một quyển sách "kỳ quái", mỗi trang sách đều bị người ta gấp qua, thậm chí có tờ còn bị vò lại.

"Đây là thủ bút của Thái tử". Khi đó Hoàng thượng nhàn nhạt nói một câu, lại khiến cho hắn cả kinh.

Nhìn kỹ lại nội dung, có chút lộn xộn, chắc là trong lúc suy nghĩ ngẩn ngơ tùy ý viết ra, có cái nhìn về Luận ngữ, có suy nghĩ, ý kiến về ruồng đồng, còn có mấy bức vẽ mà hắn xem không hiểu.

Sau đó, Hoàng thượng rất bình tĩnh nói, đó là một câu chuyện xưa về một con cừu béo và một con sói ngốc mà Thái tử đang viết. = =

Lúc đó, hắn liền 囧, cũng tức giận, sao Thái tử lại làm những chuyện không đàng hoàng thế này?!

Trong lòng rối rắm, cũng không biết nói gì với Hoàng thượng.

Nhưng Hoàng thượng cũng không để ý đến sự rối rắm của hắn, chỉ vào một trang "sách", hỏi hắn có suy nghĩ gì về câu hỏi này không.

"Trứng có trước hay là gà có trước?".

Sách Ngạch Đồ không giải thích được.

Hoàng thượng nhàn nhạt mở miệng, "Ta đã từng hỏi qua Thái tử, Thái tử nói, có một số vấn đề không cần đáp án. Trẫm nói, đã như vậy, vì sao còn muốn hỏi. Ngươi có biết Thái tử nói thế nào không?".

Sách Ngạch Đồ đứng im.

" Thái tử nói, câu hỏi này nói cho mọi người biết, một vấn đề không phải chỉ có một đáp án, thậm chí có khi không cần đáp án".

Sách Ngạch Đồ dường như có điều suy nghĩ.

"Điều quan trọng không phải là vấn đề, cũng không phải là đáp án, mà là người xử lý vấn đề". Hoàng thượng nhàn nhạt nói, "Quyển sách này là giấy bỏ của Thái tử ngày thường, Trẫm cho người lấy về, nhiều khi có thể giúp hiểu rõ nhiều chuyện".

Sách Ngạch Đồ kinh hãi, Hoàng thượng mà lại thu thập giấy bỏ của Thái tử??!! Đây là muốn làm gì chứ?

" Sách Ngạch Đồ, Trẫm đoán rằng suy nghĩ của ngươi lúc này là Trẫm muốn làm gì đúng không?". Hoàng thượng liếc mắt, sau đó đạm nhiên nói, "Ngươi yên tâm, Trẫm không phải là muốn đối phó với Thái tử".

"Thần không dám". Sách Ngạch Đồ vội vàng cúi đầu, nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Trẫm là không làm vậy không được, ai bảo đứa con này của Trẫm không muốn nói chuyện cùng Trẫm chứ?! Không thu thập mấy thứ này, Trẫm thật không thể hiểu rõ trong lòng đứa con trai này của Trẫm rốt cuộc là đang suy nghĩ gì...". Hoàng thượng tự giễu, thuận tay xoa xoa trán, "Hai ngày nữa Trẫm sẽ bảo Thái tử đến thăm ngươi, giúp Trẫm trò chuyện với nó. Dù gì cũng là phụ tử, chẳng lẽ thật sự Trẫm phải quỳ xuống sao?".

Những lời này của Hoàng thượng đè nén một sự phẫn nộ, lúc đó Sách Ngạch Đồ liền quỳ xuống thỉnh tội, hắn biết, Hoàng thượng sợ là đã không còn cách nào khác, nhưng mà, Sách Ngạch Đồ cũng hồ đồ, rốt cuộc giữa Hoàng thượng và Thái tử đã xảy ra chuyện gì?

Không phải đều là nhi tử quỳ xuống cầu xin lão tử tha thứ sao?

Những lời nói của Hoàng thượng rõ ràng là đổi thành Người quỳ xuống xin Hoàng thượng tha thứ...

Nhìn vẻ mặt điềm tĩnh cùng với vẻ thỏa mãn khi được ăn hoa quế cao của Thái tử, trong lòng Sách Ngạch Đồ rất phức tạp, hình ảnh Thái tử vừa vào phòng đã khóc lớn khiến hắn tức giận, nhất định là Thái tử đã chịu ủy khuất rất lớn ở chỗ Hoàng thượng mới có thể khóc đến như vậy, nhưng mà nhớ tới lần nói chuyện trong Càn Thanh cung mấy ngày trước, trong lòng hắn lại rất đắc ý...

Khụ khụ, được sủng mà kiêu là không đúng!

Sách Ngạch Đồ vội điều chỉnh lại suy nghĩ lung tung của mình, nghĩ kỹ xem nên nói thế nào...

"Thúc công, Hoàng A mã muốn người nói gì với con?". Thái tử gia ăn no, nhưng thực ra cũng chỉ ăn hai miếng bánh với một chén trà, đánh giá sắc mặt của Sách Ngạch Đồ, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Sách Ngạch Đồ sửng sốt, "Thái tử điện hạ, ngài biết".

Thái tử gia mỉm cười, vẫn là nụ cười đạm nhạt đó, "Hoàng A mã sẽ không tự nhiên cho con ra ngoài thăm người, hơn nữa, bộ dạng của người ban nãy là đặc biệt đứng ở cửa đợi con, thúc công nói đi, Hoàng A mã muốn người nói gì với con?".

Thái tử gia thực sự rất tò mò, nếu nói lúc đầu y đối với việc xuất cung thăm thúc công có chút ngờ vực nhưng không có căn cứ để suy đoán, tuy nhiên biểu hiện của thúc công đã cho y một viên thuốc an thần, Hoàng A mã là có chuyện gì đó đặc biệt phân phó cho thúc công. Nhưng mà, rốt cuộc là chuyện gì mà ông ấy không thể nói thẳng với y, cũng không sai Cố Hỉ công công đi truyền lời, sao lại quanh co như thế này chứ?/

Sách Ngạch Đồ chỉnh sửa lại câu chữ, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói, "Thái tử điện hạ, vi thần to gan, xin Thái tử điện hạ hiểu rõ hai chữ hiếu tự".

Hiếu tự??

Thái tử gia có chút mờ mịt, có ý gì? Ý muốn nói y bất hiếu sao? Không khỏi đổ mồ hôi, một chút tư tâm khi làm Thái tử y không có, suy nghĩ soán vị lại càng không! Tại sao lại bất hiếu?! Nam nhân kia lại trúng gió sao?!

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Thái tử, Sách Ngạch Đồ có chút rối rắm, không phải mình nói quá mơ hồ chứ?

Nhưng mà cũng không thể dứt khoát nói với Thái tử rằng, Hoàng A mã của ngài đã thỏa hiệp rồi, đã đầu hàng rồi, ngài không thể để ý tới Hoàng A mã của ngài một chút sao? A?

Sách Ngạch Đồ đại nhân buồn bực. Lúc hắn nhận đạo ý chí này, hắn thừa nhận, trong lòng hắn có hơi đắc ý, nhưng lúc này hắn mới phát hiện, chuyện này đúng là không dễ hoàn thành mà.

"Thái tử điện hạ ——".

"Thúc công!". Thái tử gia xua tay ngăn Sách Ngạch Đồ nói tiếp, mỉm cười, "Thúc công, con đã lâu không đánh cờ cùng người rồi, hai chúng ta đánh một ván được không?".

Sách Ngạch Đồ nghẹn lời, "A, cũng được". Cũng tốt, nói không chừng còn có cơ hội...

———————————–

Đánh được nửa ván, Sách Ngạch Đồ bỗng nhiên phát hiện kỳ lực của Thái tử tăng lên không ít, không khỏi vui mừng mà nói, "Mấy ngày không gặp Điện hạ, không ngờ kỳ lực của ngài tăng lên không ít".

Thái tử mỉm cười, đã trải qua ba kiếp người rồi, kỳ lực này sao có thể không tăng được chứ? Thực ra, lúc này y mới chỉ dùng bốn phần kỳ lực thôi.

"Thúc công, mấy ngày nay Bảo Thành có xem qua một ít kỳ phổ, cũng hiểu ra một số chuyện...".

Sách Ngạch Đồ nhớ đến quyển sách kỳ quái trong Càn Thanh cung kia, ngẩng đầu lên, từ ái cười hỏi, "Điện hạ hiểu được điều gì?".

Thái tử cúi đầu chỉ vào bàn cờ mà quân trắng đang chiếm ưu thế mà nở nụ cười, "Chẳng hạn như cái này, thúc công, người xem, lúc này quân trắng nhìn phong quang vô hạn, danh tiếng vô lượng, nhưng nói không chừng ngay khắc tiếp theo đã bị quân đen đánh giết...".

Lòng Sách Ngạch Đồ khẽ động, lập tức hạ một quân đen xuống, quân trắng bị diệt trong nháy mắt...

Trong lòng Sách Ngạch Đồ bỗng nhiên có chút mờ mịt, ngẩn người nhìn chằm chằm vào bàn cờ, chén trà trong tay nặng nề rơi xuống, bên tai bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói thật lớn, "Thúc công! Đầy!".

Sách Ngạch Đồ chấn động, đứng bật dậy, nhìn chằm chằm chén trà rơi trên mặt đất, miệng than nhỏ, "Đầy...".

Bởi vì động tĩnh trong phòng quá lớn, Cách Nhĩ Phân cũng Tiểu Thuận Tử và Tiểu Tốt Tử đang canh giữ trong sân vội vàng chạy vào, liền thấy Thái tử gia đang bình tĩnh ngồi trên ghế, mà Sách Ngạch Đồ lại kinh ngạc mà đứng ngẩn người.

———————————————–

Nạp Lan tài tử thảnh thơi dựa vào cửa hoa thính, thưởng thức ráng chiều, hoàng hôn và vân vân quả nhiên thật đẹp. Nạp Lan tài tử nổi hứng muốn làm thơ. Đang chuẩn bị thì thấy Thái tử gia mang theo vẻ mặt lạnh nhạt đi tới, phía sau là Cách Nhĩ Phân dễ chọc ghẹo.

Vì vậy lập tức lấy lại tinh thần, Nạp Lan tài tử mang theo nụ cười tiến lên nghênh đón.

"Điện hạ cát tường, Điện hạ muốn hồi cung sao?".

"Ừ". Thái tử gia thờ ơ trả lời.

Mãi cho đến khi ngồi vào xe ngựa, Thái tử gia mới thả lỏng tâm tình, bắt đầu xuất thần. Trong đầu vẫn còn vang vọng những điều thúc công vừa nói.

"Ý tử của Thái tử, vi thần hiểu rõ. Thái tử thông minh, biết tiến thối như vậy, vi thần cũng có thể an tâm. Thái tử đã muốn buông tay, vậy vi thần sẽ không gây ra chuyện rắc rối cho Thái tử. Nhưng mà, Thái tử, vi thần có lời này vẫn phải nói ra, dù sao cũng là phụ tử, nếu tình cảm phụ tử mà bị rạn nứt, thì sẽ rất phiền toái, hơn nữa, Thái tử, trên đời này tình cảm là thứ không có cách nào hàn gắn, nếu khoan dung được thì nên bỏ qua đi".

"Đây là chuyện mà Hoàng A mã muốn người nói với con?".

"Không phải, Hoàng thượng chỉ muốn thần nói với Thái tử đừng xa cách Người nữa, còn những thứ này là ý nghĩ của thần".

"... Con biết rồi...".

Nếu tình cảm phụ tử bị rạn nứt, vậy sẽ rất phiền toái...

Thái tử, trên đời này tình cảm là thứ không có cách nào hàn gắn, nếu khoan dung được thì nên bỏ qua đi...

Thái tử gia nhắm chặt mắt lại, y biết từ khi trọng sinh đến nay y đối với nam nhân kia có bao nhiêu lãnh đạm, y biết trong lòng mình có một khúc mắc không thể giải trừ, y biết mình không nên đem những việc chưa phát sinh áp đặt lên nam nhân kia, y biết rõ bây giờ nam nhân kia đối với y tốt đến nhường nào...

Nhưng mà, y không thể coi những chuyện trước kia như chưa bao giờ phát sinh qua, tuy rằng đó chỉ là vết thương mà mình y biết...

"Thái tử, đã đến Đông Môn rồi".

Hơi mở mắt ra, mà thôi, mình vẫn nên làm một đứa con trai ngoan ngoãn hiếu thuận đi. Thái tử gia cười khổ, nếu đúng như những gì thúc công nói, đến lúc tình phụ tử đã rạn nứt, người bị liên lụy không chỉ mỗi Tiểu Thuận Tử Tiểu Tốt Tử. Thái tử gia vẫn nhớ rất rõ những lời khuyên nhủ của Cố Hỉ công công.

Vừa xuống xe ngựa, liền thấy một tiểu thái giám cung kính quỳ ở đó, Thái tử gia nhớ rõ, đó là người hầu đắc lực của Cố Hỉ.

"Nô tỳ khấu hiến Thái tử điện hạ, Điện hạ cát tường".

"Ừ, đứng lên đi. Nói đi. Có chuyện gì?". Thái tử gia mệt mỏi phất phất tay.

"Hồi Điện hạ, Hoàng thượng nói, sắc trời đã tối, ngài không cần đến Càn Thanh cung vấn an".

Thái tử ngẩn ra, ừm, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra... Ở kiếp thứ nhất, cho dù là xảy ra chuyện gì, cho dù là trời có tối bao nhiêu, cho dù mình có mệt đến mức nào, hồi cung nhất định phải đến Càn Thanh cung vấn an, nói là tổ chế, không thể thay đổi.

Thực ra thì tổ chế gì đó, cũng không bằng nam nhân kia nói một câu! 凸 !

————————————–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro