Chương 54 + 55: Chuyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Nhược trở lại Vĩnh Hòa cung, thấy Dận Tường đang đứng trong viện nói chuyện với bọn cung nữ bọn thái giám bèn đi tới nói:"Thập tam gia, sao có mình người đứng đây?"

Dận Tường phất tay ý bảo những người đó lui ra, tươi cười: "Đã trở lại rồi?" 

Thấy trong tay Mặc Ngọc cầm mấy thứ gì đó lại nói: "Xem ra Tĩnh quý nhân đối với tẩu không tồi."

Chưa đợi Lăng Nhược trả lời, hắn đã ngoắc tay gọi một tiểu thái giám tới: "Ra đây, đem mấy thứ đồ này cất vào trong xe ngựa của Tứ a ca. Cẩn thận một chút, đều là đồ Tĩnh quý nhân thưởng, đừng đụng vào ."

"Gia yên tâm." Tiểu thái giám cười hì hì đáp ứng, gọi thêm một gã thái giám khác cẩn thận cầm lấy mấy hộp gấm đi cất vào trong xe ngựa. Dận Tường bản tính hiền hoà, trước nay không luận xuất thân, chỉ luận giao tình, chỉ cần hắn quý mến thì đều muốn kết giao. Bởi vậy nên dù là trong quân doanh hay bộ Binh, hắn và đầy tớ đều không phân biệt mà ở cùng. Tuy rằng đám người Bát a ca có khinh thường cũng không trở ngại với uy tín của Dận Tường trong lòng họ.

"Tứ ca, tứ tẩu và thập tứ đệ đang ở trong điện nói chuyện với nương nương. Đệ thấy không có chuyện gì, lại chưa đến giờ dùng bữa nên đi ra hít thở không khí." Dận Tường vừa nói vừa tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế đá trong viện.

Từ đó nhìn vào có thể thấy trong điện quả như Dận Tường đã nói, mọi người đang ở bên trong tán gẫu với Đức phi.  Thập Tứ a ca Dận Trinh không biết đã nói gì chọc cho Đức phi cười mấy tiếng.

"A, sao không thấy tứ gia ở đâu vậy?" Lăng Nhược cẩn thận nhìn một vòng, vẫn chưa thấy Dận Chân.

Dận Tường sờ sờ bím tóc của mình thản nhiên nói: "Nếu Tứ ca không ở bên trong thì nhất định là đến Phụng Tiên điện."

Phụng Tiên điện? Lăng Nhược nghe thấy, vô cùng ngạc nhiên.  Phụng Tiên điện là nơi thờ cúng bài vị của Đế - Hậu các đời trước. Ngoại trừ lúc tế tự, lễ tiết hoăc sách lập, sách phong ra, bình thường sẽ không có người đến. Dận Chân đang yên lành đi vào trong đó làm gì.

Dận Tường biết nàng đang nghi hoặc, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh ghế đá ý bảo nàng ngồi xuống,  nói: "Rất kỳ lạ sao? Mỗi lần tiến cung Tứ ca đều sẽ đến Phụng Tiên điện."

"Tứ gia đi bái tế ai sao?" 

Nếu  đến Phụng Tiên điện thì chỉ có thể là bái tế tổ tiên. Mỗi lần tiến cung đều đến, vậy nhất định là hai người tình cảm cực tốt. Nếu không phải cha thì chính là mẹ, nhưng Hoàng Thượng và Đức phi nương nương đều đang khỏe mạnh, Dận Chân đi bái tế ai chứ?

"Hiếu Ý Nhân hoàng hậu." Lúc nói đến cái tên này, khuôn mặt Dận Tường có chút buồn bã. Nếu như Hiếu Ý Nhân hoàng hậu không sớm hoăng thệ như vậy thì cuộc đời tứ ca sẽ hoàn toàn khác.

*Hiếu Ý Nhân hoàng hậu Đông Giai thị, là vị hoàng hậu thứ ba của Khang Hy gia, năm thứ 16 sắc phong làm quý phi,  năm thứ 20 tấn làm Hoàng quý phi, giao cho quyền quản lý lục cung;  năm thứ 28 hoàng quý phi bệnh nặng, Khang Hi vì muốn xung hỷ nên lệnh cho Lễ bộ sắc lập Đồng Giai thị làm trung cung hoàng hậu. Hôm sau liền qua đời.

 "Lúc Tứ ca vừa sinh ra Đức phi nương nương chỉ là quý nhân, theo quy củ không thể nuôi nấng hoàng tử hoàng nữ. Mà lúc ấy lại đúng lúc Hiếu Ý Nhân hoàng hậu vừa mất đi đứa con gái duy nhất, Hoàng a mã liền đưa tứ ca tới Thừa Càn cung giao cho Hiếu Ý Nhân hoàng hậu nuôi nấng. Tới năm 9 tuổi, Hiếu Ý Nhân hoàng hậu hoăng thệ, Tứ ca mới về Trường Xuân cung, năm ấy Đức nương nương mới vừa sinh hạ Dận Trinh không lâu."

Đây là lần đầu tiên Lăng Nhược nghe tới chuyện này, trong lòng đột nhiên chấn động, lại giật mình. Lúc nãy mừng thọ Đức phi, nàng cảm thấy thái độ của Đức phi với Dận Chân có chút kỳ dị, mẫu tử liền tâm nhưng họ lại có vẻ không mấy thân cận, cho tới lúc bức Bách Thọ đồ được trình lên thì có vẻ thân cận hơn một chút, nhưng vẫn cảm giác giữa họ có một tầng ngăn cách, không như sự tự nhiên với Thập Tứ a ca. Nhưng bây giờ nàng đã hiểu, Dận Chân năm 9 tuổi mới trở về bên cạnh Đức phi, đương nhiên tình cảm sẽ không được như Thập Tứ a ca vẫn luôn nuôi dưỡng bên mình.

"Một năm ấy, ngạch nương qua đời nên đệ bị đưa đến chỗ Đức phi. Bên cạnh có thêm hai đứa nhỏ, lại thêm thập tứ đệ còn nằm trong tã lót, Đức phi căn bản không thể chăm sóc hết, chỉ kêu nhũ mẫu và ma ma chăm sóc cho đệ và tứ ca." Dận Tường chua xót cười một tiếng, lắc đầu nói:"Đám nô tài có quyền thế nên khinh khi chủ nhân, nơi nào cũng vậy. Mấy tên nô tài thấy chúng ta tuổi nhỏ, Đức phi nương nương lại không quan tâm đến liền bắt đầu khi dễ chúng ta. Tứ ca nói  gì chúng cũng không nghe, đệ khóc nháo bọn họ cũng không quản. Ai bảo lúc ấy Hoàng a mã đã có hơn mười đứa con trai, thiếu đi một hai hoàng tử cũng chẳng ai quản."

"Những năm tháng đó tứ gia cùng thập tam gia sống rất khổ sao?"

Dận Tường lắc đầu cười khổ nói: "Có khổ hay không đệ cũng không nhớ, lúc ấy còn chưa đầy một tuổi, có thể nhớ được chuyện gì? Đây đều là sau này nghe Phúc gia nói tới."

 Phúc gia là thiếp thân thái giám bên cạnh Mẫn phi khi còn sống. Hắn rất quan tâm đến cốt nhục duy nhất còn lại của Mẫn phi nhưng lại bị điều đến Ngự Thiện phòng làm việc, chỉ có lúc rỗi rãi mới ngẫu nhiên vụng trộm đến thăm hai người, mang chút đồ tốt đến. Có thể nói hắn là một trong số ít người trong cung chân chính quan tâm đến Dận Tường. Sau khi Dận Tường thành niên, xuất cung xây phủ hắn liền mời Phúc gia đến phủ mình an dưỡng tuổi già.

"Tẩu biết vì sao đệ lại thân với tứ ca không?" . Dận Tường đột nhiên hỏi như vậy.

Lăng Nhược suy nghĩ một chút nói: "Cả hai đều cùng lớn lên trong cung của Đức phi đương nhiên sẽ thân cận hơn so với người ngoài."

"Nếu theo như tẩu nói, vậy còn lão thập tứ? Đệ ấy và tứ ca lại không thân mà thân với bát ca cơ." 

Dận Tường hờ hững cười một tiếng, đoạn ký ức cũ kỹ như được phủi bụi mà dần hiện ra trước mắt: "Tứ ca thấy ta khóc đến mức không thở nổi bèn tự chăm ta. Khóc huynh ấy dỗ, náo loạn huynh ấy ôm. Lúc đó huynh ấy mới 9 tuổi, cả hai chúng ta chỉ là hai đứa trẻ, gian khổ vô cùng. Nhưng đáng hận là  nhũ nương kia. Bà ta là người Giang Tây, thích ăn mặn. Nhưng trong cung, để có nguồn sữa tốt nên không cho phép các nhũ nương ăn đồ có muối, cả ngày ăn không có mùi vị gì cả nên nhũ nương đó đã sớm nuốt không trôi, chỉ là ngại Đức phi. Mà lúc ấy, thấy Đức phi không mảy may quan tâm tới, liền vụng trộm bỏ muối vào trong đồ ăn, cho đến bà ta cho ta bú lại không có sữa nên ta căn bản ăn không đủ no, đói đến oa oa. Tứ ca thấy vậy, vô cùng gấp gáp,  đã tìm Đức phi nương nương bao nhiêu lần, mà khi đó lại đúng lúc lão thập tứ bị bệnh, Đức nương nương chỉ lo lão thập tứ, căn bản không có thời gian để ý đến tứ ca, thậm chí còn nhiều lần  phiền lòng mà răn dạy tứ ca. Phúc gia nói có một lần lúc hắn đến hầu, thấy tứ ca đang ôm ta đang oa oa khóc lớn mà rơi lệ."

Lăng Nhược nghe đến xuất thần. Nàng vốn không biết một Tứ a ca lạnh lùng lại có tuổi thơ như vậy. Dường như trước mắt nàng hiện ra một đứa trẻ 9 tuổi cô độc một mình.

Nước mắt, đột nhiên rơi xuống...

Lần đầu tiên, nàng rơi lệ vì Dận Chân, không phải vì ân sủng cũng không vì bản thân, mà chỉ vì đau lòng cho hắn...


"Sau đó thì sao?" Lăng Nhược ngẩng đầu, ngoài ý muốn thấy chút hận ý trong mắt Dận Tường. Đức phi... Hắn dù sao vẫn là hận!

Dận Tường hít sâu một hơi, thu lại chua xót trong cổ họng, cười nói:"Tẩu tuyệt đối không nghĩ đến đâu. Sau đó tứ ca gọi hạ nhân và toàn bộ nhũ mẫu vào trong viện, trước mặt bọn họ khiển trách người nhũ mẫu kia một trận, sau đó hạ lệnh phạt 20 trượng."

"Bà vú kia gian xảo, sao lại cam tâm chịu phạt? Vả lại, những người đó sẽ nghe lời tứ gia sao?" . Lăng Nhược nghi ngờ nói."

"Bọn họ đương nhiên không chịu." Dận Tường nhếch khóe môi: "Cho nên tứ ca đưa ta cho Phúc gia ôm, còn huynh ấy thì cầm chiếc trượng còn cao hơn cả mình, dốc toàn lực đánh vào lưng bà vú kia, mặc cho bà ta kêu trời kêu đất, đánh đủ 20 trượng mới dừng lại. Phúc gia nói lúc đánh xong, tứ ca thoạt nhìn còn thảm hơn bà vú kia. Tuy rằng mụ ta kêu lớn tiếng, nhưng tứ ca người nhỏ sức yếu, 20 trượng này chỉ khiến mụ ta đau một chút, nghỉ ngơi vài ngày là tốt. Ngược lại là tứ ca như hết sức lực, hai tay run rẩy nhưng vẫn đứng thẳng người. Từ đó về sau, cũng không ai dám khinh thị tứ ca, mà ta cũng bởi vì có tứ ca quan tâm nên bình yên mà trưởng thành."

"Đừng nhìn tứ ca bộ dáng lạnh như băng, kỳ thật trước kia không phải là như vậy. Phúc gia nói, lúc trước, tứ ca đối xử với ai cũng rất tốt. Hiếu Ý Nhân hoàng hậu nuôi dạy huynh ấy thành người khiêm cung lễ độ, ôn nhuận thiện lương. Nhưng trong cung người hiền lành nhất định sẽ bị khinh thường, nhất là trong tình huống không ai che chở, cho nên tứ ca bị bức thành như vậy. Dần dần tính tình bắt đầu thay đổi, trở nên lạnh mạc đa nghi, làm người ta khó có thể nắm bắt, chỉ có trước mặt người thân cận mới tháo mặt nạ. Bằng không cái mĩ danh Hiền vương cũng không tới phiên bát ca." Dận Tường bất đắc dĩ thở dài, năm đó nếu không phải vì hắn, tứ ca có lẽ sẽ không thành như bây giờ. Hắn đã nợ tứ ca rất nhiều.

"Tại sao lại nói với tôi?"

Dận Tường phủi vạt áo choàng đứng lên, nheo mắt nhìn cung điện lưu ly phía xa xa, toét miệng nói:"Ta cũng không biết, nhàn rỗi nên tùy tiện tìm người tán gẫu."

Tùy tiện tìm người tán gẫu? Vừa tán gẫu đã kể đến chuyện che giấu nhiều năm sao? Lời này nói ra cũng chẳng ai tin.

Dận Tường cúi đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng không tin bèn nói: "Ta nói này, tiểu tẩu tử, có thể đừng như vậy không, làm ta cảm thấy mình nói dối vụng về cỡ nào."

Lăng Nhược bị ba chữ tiểu tẩu tử hù giật mình, vội vàng đứng lên nói: "Lăng Nhược hèn mọn, không đáng được thập tam gia xưng hô như vậy." Thiên gia quy củ nghiêm ngặt, với thân phận của Dận Tường, chỉ có đích phúc tấn Na Lạp thị mới được hắn gọi hai chữ tẩu tử.

"Chỉ là một cách xưng hô mà thôi, có gì đâu." Dận Tường duỗi chân tay. Hắn là người không câu nệ cấp bậc lễ nghĩa, chỉ cần hợp tâm ý thì dù là tiểu thương cũng kết giao nhưng không hợp thì có là hoàng thân quốc thích cũng mặc kệ.

Hắn có thể không để ý nhưng Lăng Nhược lại không thể, nhiều lần xin hắn đừng xưng hô kiểu này nữa. Dận Tường không thuyết phục được chỉ đành đáp ứng sẽ không gọi nếu lúc đó có cả người ngoài không gọi.

"Lần đầu tiên ta nhìn thấy tẩu thì thật giật mình. Thư phòng của tứ ca chả khác gì cấm địa, đến đích phúc tấn cũng không được vào, vậy mà tẩu lại được tùy ý ra vào."

Lời nói của Dận Tường lại làm Lăng Nhược thầm nghĩ, người ngạc nhiên khi nhìn thấy mình đâu chỉ có mình Dận Tường, còn có Khang Hi gia, Đức phi, Nghi phi cùng với... Vinh quý phi.

Dận Tường giật mình do thấy mình ở trong thư phòng Dận Chân, như vậy những người khác thì sao?Sao họ lần đầu thấy mình đều có vẻ kinh ngạc như vậy?

Đám người Đức phi đều là những người đã quen với sóng gió trong hậu cung, tuyệt sẽ không dễ dàng biểu lộ cảm xúc lên trên mặt, có thể khiến họ giật mình, tất nhiên là người có ảnh hưởng cực lớn.

Chẳng lẽ... Nàng vỗ về khuôn mặt mình, trong lòng chợt hiện lên một ý nghĩ, chẳng lẽ trông dung mạo mình giống ai sao?

"Nghĩ gì vậy? Đi vào dùng bữa thôi ." Dận Tường thấy Lăng Nhược ngây ngốc tự vỗ vào mặt mình đến nỗi Đức phi phái người truyền lời cũng không nghe thấy, to tiếng nhắc nhở.

"Không có gì."

Lăng Nhược hồi thần, theo Dận Tường đi vài bước mới giữ lại ống tay áo hắn nói:"Thập tam gia, đợi lát nữa dùng cơm xong người có thể cùng tôi đến Cảnh Nhân cung một chuyến không?"

Cảnh Nhân cung? Đó không phải là chỗ của Vinh quý phi sao? Chẳng lẽ tiểu tẩu tử bất mãn chuyện Vinh quý phi biếm nàng ta làm cách cách, muốn đi trả thù? Cho dù Vinh quý phi có thất sủng cuối cùng vẫn là quý phi, sao có thể để cho một thứ phúc tấn làm nhục?

Thấy hai hàng lông mày của hắn xoắn tít lại, thần sắc không vui, Lăng Nhược biết hắn đã hiểu lầm, vội nói:"Tôi không có ý gì khác, chỉ là có một số việc không rõ, muốn đi hỏi quý phi nương nương mà thôi."

"Thì ra là như vậy... Cũng không phải là không thể, bất quá tẩu nói cho ta biết là chuyện gì là được."

"Tôi chỉ muốn hỏi Vinh quý phi, gương mặt này rốt cuộc là giống ai? Nếu như hôm nay không hỏi rõ, chỉ sợ tương lai sẽ không có cơ hội."

Lúc bọn họ đi vào, Dận Chân đã trở lại, thần sắc lãnh đạm, không nhìn ra hỉ nộ. Nhưng lần này, Lăng Nhược lại cảm nhận được nỗi bi thương từ sâu trong lòng hắn. Cho dù đã qua gần 20 năm, nhưng nội tâm lạnh lẽo của hắn chưa bao giờ được sưởi ấm, có lẽ chỉ có đối mặt với bài vị Hiếu Ý Nhân hoàng hậu mới có thể yên tĩnh.

Ngươi muốn chết sao?

Muốn chết thì tránh xa một chút, đừng chết ở đây liên lụy tới người khác.

Mệnh là của ngươi, muốn giữ lấy hay ruồng bỏ do ngwoi tự quyết định.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới lời nói của hắn vào lần đầu tiên gặp mặt. Khi đó nàng cảm thấy Dận Chân khắc bạc, coi mạng người như một cọng rơm. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, lúc ấy nhìn thì có vẻ như Dận Chân quở trách, nhưng thực tế là muốn mượn lời này để thức tỉnh nàng. Nếu không với thân phận của hắn cần gì quan tâm đến sống chút của một tiểu nữ tử.

Lúc nàng thiếu chút nữa bị đụng, là hắn thúc ngựa đuổi lên trước cứu nàng. Sự giận dữ khi ấy không phải vì nàng đụng phải hắn mà là do hắn cho rằng nàng không quan tâm đến tính mạng mình nữa.

Lạnh lùng khắc bạc, đây chẳng qua chỉ là lớp vỏ ngụy trang mà thôi. Hắn vẫn là thiếu niên khiêm cung thiện lương như 20 năm về trước...

Nàng đã vi phạm lời thề, đã động lòng với hắn, chỉ mong thượng thiên sẽ không trách...

( Xưng hô của Dận Tường với Lăng Nhược: tẩu - đệ khi không có mặt người ngoài, cô - ta khi có mặt người ngoài. Đây chỉ là cách xưng hô tôn trọng vì thân phận của Lăng Nhược khá thấp kém, chỉ có đích phúc tấn mới được các hoàng tử nhỏ hơn gọi là tẩu tử.

Xưng hô của Lăng Nhược với Dận Tường: Thiếp (hoặc ta) - người ( thập tam gia) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xifei