Chương 90: Hoàng Hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm

Tuy mưa to gió lớn nhưng Dận Chân vẫn như thường ngày đến Tịnh Tư cư. Từ khi Lăng Nhược bị  ác mộng làm cho hằng đêm không yên giấc, bất kể bận rộn bao nhiêu,  chỉ cần hồi phủ, hắn nhất định sẽ tới thăm Lăng Nhược. Mắt thấy nàng dần tiều tụy, hắn cũng vạn phần sốt ruột, do dự không biết có nên mời pháp sư tới trừ tà như Na Lạp thị đã nói hay không.

Dận Chân mới vừa bước vào chính đường của Tịnh Tư cư thì đã nhìn thấy Lăng Nhược đang ngồi trên ghế, cúi đầu chăm chú thêu thùa. Hắn đang định ra lệnh cho Mặc Ngọc yên lặng, lặng lẽ đi đến bên cạnh Lăng Nhược xem nàng thêu gì thì Lăng Nhược đã ngẩng đầu lên, giấu mảnh thêu ra sau, dịu dàng nói: "Không cho Tứ gia nhìn lén."

"Thứ quan trọng mà ngay cả ta cũng không thể nhìn vậy?" Dận Chân vừa cười, vừa ngồi xuống bên cạnh nàng: "Sao nàng biết ta đến ?"

"Tiếng bước chân của tứ gia, làm sao mà thiếp lại không nhận ra được, chỉ cố tình tỏ vẻ không nhận ra mà thôi."

 Lăng Nhược mím môi cười, dặn Mặc Ngọc cất tấm thêu đi, còn  mình thì cầm khăn tay lau đi những giọt nước mưa trên áo hắn: "Đợi khi nào thêu xong, thiếp sẽ cho tứ gia ngắm đầu tiên,  chỉ là bây giờ chưa được. Thiếp không nghĩ đêm nay mưa to gió lớn vậy mà tứ gia vẫn tới."

"Ta không yên lòng nên tới xem nàng thế nào." 

Trong lúc nói, Dận Chân xoa mặt Lăng Nhược: "Lại được nhìn thấy nàng cười. Thật tốt." Từ sau chuyện thấy quỷ, Lăng Nhược luôn ở trạng thái kinh hoàng và sợ hãi, khó có tươi cười.

Một câu "Thật tốt" làm Lăng Nhược cảm động. Cho dù trong phủ có nhiều nữ nhân như vậy,  cho dù trong lòng hắn vẫn cất giấu hình bóng của một người con gái, nhưng hắn vẫn để ý mình, để ý mình khóc hay cười. Như thế là quá đủ, nàng chẳng cần thêm gì cả...

Hắn nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng, hỏi: "Sao hôm nay tinh thần nàng lại tốt vậy? Còn nữa, trời lạnh thế này sao không đốt than lên?"

"Bởi vì thiếp thân đã bắt được con quỷ kia!" Trước khi Dận Chân đến, Lăng Nhược đã chuẩn bị xem sẽ ăn nói thế nào.

"Thật sao?" Dận Chân nghe vậy lập tức ngồi thẳng người, túm lấy tay nàng vội vàng hỏi.

Lăng Nhược rũ hàng mi dài, trong tiếng than thở chậm rãi nói: "Hôm nay thiếp thân nghe hạ nhân nói Từ thái y đến bắt mạch cho hai vị tỷ tỷ nên bảo Mặc Ngọc đi mời Từ thái y đến khám ."

Dung Viễn đến thăm nàng là một chuyện không thể nói ra được. Quan hệ giữa nàng và Dung Viễn, trong mắt người ngoài, chỉ có thể quan hệ giữa thứ phúc tấn của Dận Chân và thái y.

"Từ thái y kia nói như thế nào? Là do bệnh hay quỷ?" Dận Chân chưa mảy may hoài nghi, vẫn nắm chặt lấy tay nàng không buông.

Lăng Nhược buồn bã cười một tiếng, nâng mắt nói: "May có Từ thái y tớ, nếu không chỉ sợ vĩnh viễn thiếp cũng không biết, thì ra ma quỷ lại ẩn nấu trong than thường ngày hay đốt."

"Ý nàng là sao?" Dận Chân cau mày, hiển nhiên đã nhận ra vấn đề từ trong lời nói.

Lăng Nhược liếc nhìn Lý Vệ. Hắn lập tức đưa hai giỏ than chưa dùng tới cho Dận Chân, cung kính nói: "Đây là than hôm nay vừa lĩnh từ phòng than. Mời Bối Lặc gia ngửi thử xem có phải trong này có mùi hương nhàn nhạt hay không."

Dận Chân hoài nghi, tiến tới ngửi than, quả nhiên là có một mùi hương đạm nhạt, lại không nhận ra đây là loại hương gì. Hắn đảo mắt, ý hỏi Lăng Nhược.

"Theo như Từ thái y đã nói thì đây là Mê Hồn hương, một khi được đốt lên thì có thể làm người ta sinh ra ảo giác. Thật ra trên đời này vốn không có quỷ, thứ làm thiếp thân ngủ không yên giấc là ảo giác do loại hương này tạo ra. Có người muốn hại thiếp thân!" 

Sau khi nói xong khuôn mặt Lăng Nhược đã đẫm nước mắt. Nàng thuận thế quỳ xuống đất nức nở: "Thiếp tự thấy bản thân từ sau khi nhập phủ vẫn luôn an phận, chưa bao giờ đắc tội ai, chẳng biết tại sao lại có người muốn hại mình."

"Nàng đứng lên trước đã." Dận Chân nâng Lăng Nhược dậy, trong tròng mắt có tia lạnh lẽo, chỉ hơi trầm ngâm hỏi: "Đã hỏi người ở phòng than chưa?" .

Thấy ánh mắt Dận Chân liếc sang, Lý Vệ nhanh chóng đáp: "Đã hỏi rồi ạ. Mỗi lần  nô tài tới lấy than đều là Vương Bảo - quản sự ở phòng than tự tay đưa, cho nên sau khi gặp chuyện không may nô tài đi hỏi hắn. Hắn thừa nhận là hắn trộn thêm bột phấn vào."

"Một nô tài mà cũng có lá gan mưu hại chủ tử. Đã rõ là ai chưa?"

Lý Vệ ngầm nhìn Lăng Nhược, thấy nàng khẽ lắc đầu liền hiểu ngầm trong lòng, trầm giọng nói: "Thưa Bối Lặc gia, Vương Bảo liều chết không chịu nói. Hiện giờ thi thể hắn đang ở trong phòng kho. Xin Bối Lặc gia xử trí."

Dận Chân hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tràn đầy tức giận, đập mạnh lên bàn: "Như vậy là đã may mắn cho hắn rồi, kéo thi thể hắn tới bãi tha ma cho chó ăn. Đầu tiên là Tú Nhi, sau lại là nàng, rốt cuộc là ai muốn hại các nàng đây. Quả thật đáng hận!"

"Đáng tiếc manh mối đã đứt, không thể nào truy ra."

 Chân tướng nàng tất nhiên vô cùng rõ ràng, nhưng Vương Bảo đã chết, chết không có đối chứng, Dận Chân cũng sẽ không dựa vào những lời phiến diện mà định tội Qua Nhĩ Giai thị. Huống chi, Qua Nhĩ Giai thị chỉ là con cờ bị người khác điều khiển.

"Ta chỉ cần vừa nghĩ đến có một người ác độc trăm phương ngàn kế muốn hại nàng là lại cảm thấy không an tâm." Dận Chân nắm tay Lăng Nhược, nhẹ giọng: "Lần này may nhờ có Từ thái y. Dù sao mấy ngày này Từ thái y đều sẽ đến phủ. Ta sẽ bảo hắn tới bắt mạch cả cho nàng nữa, nếu như có việc gì cũng sớm phát hiện." Nói tới đây hắn đột nhiên lộ ra chút vui mừng: "Từ thái y này thật đúng là quý nhân của nàng. Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng đã giúp nàng hai lần."

"Có lẽ là vậy. Hết thảy đều nghe theo dặn dò của Tứ gia." Lăng Nhược cười mỉm, kéo tay Dận Chân định ngồi xuống nói chuyện thì Cẩu nhi đột nhiên vội vã chạy vào, nói thầm vào tai Dận Chân. Sắc mặt Dận Chân đại biến, lập tức đứng dậy: "Thật sao?" .

"Trong cung đã nhận được tin tức. Nghe nói Hoàng Thượng vốn đã an giấc lại trở dậy vì việc này lại dậy, dặn Lý công công tuyên gọi Thái Tử, A ca cùng vài vị đại thần tới Dưỡng Tâm điện yết kiến. Lý công công báo cho nô tài xong đã vội vàng bước đi, nói còn phải tới mấy nơi nữa để truyền triệu. Xe ngựa đã chờ ở cổng phủ, triều phục nô tài cũng đã phái người đi lấy ở chỗ đích phúc tấn."

Dận Chân hơi hơi vừa tưởng nói: "Xe ngựa quá chậm, trực tiếp chuẩn bị ngựa. Đã có người truyền báo cho lão thập tam chưa?" Hắn vừa đi vừa hỏi.

"Lý công công nói đã phái người đi." Cẩu nhi bước nhanh theo Dận Chân, Lý Vệ sớm đã chạy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, lập tức có gió lạnh cuốn theo những hạt mưa ùa vào làm ướt xiêm y của Dận Chân. Vạt áo choàng trong màn mưa như ẩn như hiện.

"Bối Lặc gia, đã xảy ra chuyện gì?" Thấy Dận Chân đã đi tới cửa, Lăng Nhược vội hỏi. Nếu không phải việc gấp, Khang Hi sẽ không gọi người truyền triệu trong đêm, lại còn trong mưa gió như vậy.

Trong đêm khuya tĩnh mịch chỉ có tiếng mưa, Dận Chân quay đầu. Hắn chỉ nói một câu, nhưng vậy là đã đủ rồi.

Sông Hoàng Hà vỡ đê ...

*Đăng luôn một chương cho tuần này nhé. Mọi người đợi đến cuối tuần mới có phúc lợi nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xifei