Chương 1 Nhà họ Lăng có con mới trưởng thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Đã beta
Mùa đông năm Khang Hi thứ 43, Kinh Thành sớm đã trải qua những trận tuyết liên miên. Dân chúng vì tránh gió tuyết đều trốn trong nhà không ra ngoài , trên đường hiếm thấy bóng người qua lại. Các quán hàng rong đều ít khách hơn so với bình thường.

Tứ hợp viện ở Ngoại thành phía Nam

Một người phụ nữ tuổi chừng bốn mươi, mặt đầy lo âu đi tới đi lui trong sảnh, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cửa viện đang khép chặt.

"Phu nhân, bà đừng đi đi lại lại nữa được không, đầu tôi sắp choáng mất thôi." 

Người đàn ông ngồi cạnh đưa tay đỡ trán, có phần bất đắc dĩ nhìn thân ảnh màu tím đang di chuyển.

Người phụ nữ nghe vậy liền dừng lại một chốc, song trên mặt vẫn đầy vẻ lo lắng bất an, ngón tay vân vê tấm khăn: "Lão gia, ông nói xem đã lâu như vậy rồi Vinh Lộc sao vẫn chưa trở lại, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Hay ông đi thăm dò xem, tốt xấu gì ông cũng là tứ phẩm điển nghi, hỏi thăm một chút cũng không sao chứ? "

Lăng Trụ vỗ vỗ trường bào, đứng dậy cười khổ nói: "Bà cũng nói rồi đấy, tôi chỉ là tòng tứ phẩm điển nghi. Chỉ là chức suông mà thôi, vốn không có thực quyền, hơn nữa lần trước lại không cẩn thận đắc tội Thạch thị lang, nay bị mọi người xa lánh, ..."

Vừa dứt lời, Phú Sát thị liền hiểu được mình nói sai. Những năm gần đây, tình cảnh của lão gia trong triều như thế nào bà rất rõ ràng, cũng có thể nói là bước bước đều khó khăn. Vị Thạch thị lang kia còn không ngừng gây chuyện, chỉ cần làm sai một chút liền bị phạt bổng lộc, đến nỗi đường đường là một quan viên triều đình mà trời đông lạnh nhưng liên ngân thán cũng không có mà đốt, còn phải sống ở ngoại thành. Nhưng lời đã nói ra không thể thu lại , chỉ đành áy náy nói:

-  Lão gia, thiếp thân không có ý như vậy , thiếp thân...

"Được rồi, chúng ta đã làm vợ chồng nhiều năm, ta còn không hiểu phu nhân sao? Không nói tới chuyện này nữa !" Lăng Trụ đã thông suốt, sau khi xốc lại tinh thần liền vỗ tay Phú Sát thị an ủi: "Bà kiên nhẫn một chút, rồi sẽ có tin tức thôi. Dù sao Nhược nhi cũng đã đi xem, chỉ cần có tin tức lập tức sẽ về thông báo cho chúng ta."

Lời còn chưa dứt liền nghe thấy một tiếng "Phịch", cửa viện bị đẩy ra. Một thân ảnh mảnh dẻ như yến chạy như bay đến.

"A mã, ngạch nương, đến rồi, đến rồi, người báo tin vui cho chúng ta đến rồi!" Người vừa tới mặc áo choàng mũ trùm đầu, lộ ra khuôn mặt thanh lệ tinh xảo như tranh vẽ, vẻ vui sướng lan đầy đuôi lông mày khóe mắt, chính là trưởng nữ của hai người -Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược.

"Thật ư?"Phú Sát thị vừa rồi vẫn luôn mong ngóng tin tức tốt hiện giờ có chút không dám tin tưởng.

"Đúng ạ, đã đến rồi." Lăng Nhược gật gật đầu, mặt mày cong cong như ánh trăng chân trời .

"Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!" Thấy nữ nhi nhiều lần khẳng định, Phú Sát thị không còn hoài nghi nữa, ánh lệ lập tức đong đầy khóe mắt , cả nhà bọn họ chờ cái tin này quá lâu rồi .

"Lão gia, ông nhìn ta ăn mặc như vậy được không? Có phải quá đơn sơ không, còn đầu tóc có rối không? Có cần đi rửa mặt chải đầu lại một chút không?" Nghe tiếng chiêng trống dần dần rõ ràng, Phú Sát thị căng thẳng hỏi, sợ rằng đánh mất phong thái của một bậc phu nhân quan viên.

Lăng Nhược cùng phụ thân nhìn nhau cười một tiếng, tiến lên cầm cánh tay Phú Sát thị cười hì hì nói:

"Ngạch nương không cần lo lắng như vậy , nữ nhi cam đoan người từ đầu đến chân đều rất thỏa đáng , trông trang trọng hơn cả những quý phụ, chỉ có các nương nương trong cung mới có thể so sánh với người."

Phú Sát thị nghe thấy lời nói khoa trương này của nàng liền vui vẻ hẳn lên, trong lòng cũng bớt căng thẳng, cốc trán nàng nói: "Nha đầu này miệng thật ngọt."

Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì vị quan viên kia đã đến ngoài viện, vợ chồng Lăng Trụ nhanh chóng chỉnh lại quần áo để nghênh đón. Hai vị quan sai mặc y phục màu đỏ sậm tươi cười chắp tay nói: "Chúc mừng Điển Nghi đại nhân, lệnh công tử Vinh Lộc trước điện được Hoàng Thượng ban cho vị trí thứ 7 bảng 2*, ban cho xuất thân tiến sĩ !"

Đứng thứ 7 bảng 2!

Thành tích này khiến Lăng Trụ mừng rỡ, khoa cử mỗi ba năm tổ chức một lần. Đầu tiên phải có được cái danh tú tài , sau đó trải qua thi Hương, thi Hội, rồi từ đó chọn ra hơn ba trăm người tham gia thi đình, do Hoàng Đế tự mình ra đề chấm điểm và cuối cùng mới xếp thứ tự.

Mặc dù không phải là Trạng Nguyên Bảng Nhãn, nhưng thành tích này đủ để khiến ông kiêu ngọa, bởi người có thể thi đình đều là người tài nổi bật. Để mà giữa đám người ấy giành được những vị trí đầu tiên đâu phải chuyện dễ dàng.

Chiếu theo lệ, thành tích của Vinh Lộc mà nói thì việc vào Hàn Lâm viện nhậm thứ cát sĩ*không thành vấn đề, chỉ có làm thứ cát sĩ tương lai mới có tư cách nhắm tới những vị trí cao hơn, quan trọng là Vinh Lộc còn trẻ, mới 22 tuổi, quả thật là tiền đồ vô lượng.
* thứ cát sĩ
庶吉士
shùjíshì
Tên một chức vụ tạm thời trong Hàn Lâm viện, trao tặng cho thí sinh xuất sắc cho tới kì thi tiếp theo

Lăng Trụ cảm thấy rất vui vẻ , nhanh chóng đưa chút tiền cho hai người kia, ước chừng độ năm lạng bạc. Tiền thưởng như vậy, không ít cũng không nhiều.

Ai ngờ vị quan sai cao gầy kia sau khi nhận túi tiền và ước lượng lại lộ ra vẻ khinh miệt, thu lại vẻ mặt tươi cười mà liếc mắt nói:" Chạy cả quãng đường xa như vậy mới kiếm được mấy lượng bạc vụn, dù có đi Tam Nguyên lâu uống rượu cũng không đủ, thật là xui xẻo."

"Ai dà, sớm biết như vậy huynh đệ chúng ta đã không đi lần này , trong thành có nhiều người đậu tiến sĩ, tùy tiện tới một nơi nào đó cũng không thưởng ít như thế này." Một người khác đồng thanh phụ họa, nở nụ cười khinh bỉ.

"Thôi nào, huynh đệ, đừng làm xấu mặt ta vậy." Người quan sai cao gầy giả mù sa mưa khuyên một câu, liếc mắt nhìn Lăng Trụ cười lạnh nói:"Thả nào có một số người cả đời đều chỉ có thể làm một chức Điển nghi nho nhỏ không quyền không thế ! Từ tứ phẩm? Ta khinh !!"

"Các ngươi nói bậy bạ gì đó? Có tin ta đi Thuận Thiên phủ cáo trạng các ngươi tội vũ nhục mệnh quan triều đình không? !" Nghe được bọn họ càng nói càng quá phận, còn ngang nhiên vũ nhục a mã, Lăng Nhược không thể kiềm chế nữa mà cất tiếng khiển trách.

"Mệnh quan triều đình?" Hai người nghe vậy không chỉ không sợ còn ngang nhiên cười ha hả, không kiêng nể gì chỉ vào căn viện nhỏ, châm chọc nói: "Nếu là mệnh quan triều đình thì lời nói sẽ không thô lỗ như vậy, ngay cả cỗ kiệu cũng không có, thật là đáng chê cười."

"Các ngươi nói đủ chưa?" Phú Sát thị sắc mặt không thay đổi nhìn hai người, ngón tay chỉ cửa viện: "Nếu đã đủ rồi liền mời các ngươi rời đi, nếu không đừng trách ta không khách khí, Nữu Hỗ Lộc gia tuy rằng nghèo túng , nhưng cũng không phải nơi những kẻ các người có thể tùy tiện chửi bới."

"Đi thì đi, ai thèm ở lại cái nơi rách nát này." Hai người gắt lên một tiếng rồi nghênh ngang mà đi.

Mọi người vốn đang vô cùng mừng rỡ lại bị việc này làm cho tức giận, nhìn đâu ra vẻ vui mừng của người nhà của người mới đậu Tiến sĩ.

"A mã, mới vừa rồi sao người không nói câu nói, mặc cho hai kẻ tiểu nhân kia vũ nhục người?" Trong ấn tượng của Lăng Nhược , phụ thân tuy là người thành thật, nhưng tuyệt không phải người nhu nhược, mà ai nấy đều thấy được hai người kia cố ý gây sự, nhất là cái người cao gầy.

Lăng Trụ chậm rãi thu hồi ánh mắt, một tia sắc sảo lóe qua, ngưng thần nói: "Hai người có biết người cao gầy kia là ai không?"

Hắn ư? Phú Sát thị cùng Lăng Nhược nghi hoặc đưa mắt nhìn nhau, nghe ý của ông thì dường như trong việc này có ẩn tình?

"Người này ta từng nhìn thấy rồi." Lăng Trụ chậm rãi ngồi xuống  ghế , ngón tay gõ nhẹ mép bàn, "Lúc hắn mới vào ta chỉ cảm thấy có chút quen quen nhưng vẫn chưa nhớ ra là thấy ở nơi nào, cho tới vừa rồi..." Ông thoáng dừng rồi nói tiếp:

- Bốn năm trước khi ta vừa đến Lễ bộ để tiếp kiến Thạch thị lang thì thấy hắn. Khi đó hắn là một bà con xa ở nông thôn đến làm cho Thạch thị lang.

"Ý của A mã là..." Lăng Nhược dường như đã hiểu ra gì đó.

"Nếu ta đoán không sai, hắn là do Thạch thị lang cố ý an bài đến sỉ nhục ta. Nếu ta cãi cọ với hắn, thì vừa đúng ý Thạch thị lang, như vậy hắn liền có thể đường đường chính chính mà tham tấu lên hoàng thượng. Khi đó chẳng những mũ quan không giữ được mà còn cả quãng đời còn lại cũng không được an ổn." Lăng Trụ chậm rãi nói ra sự thật  làm người ta kinh ngạc .

"Họ Thạch này thật là độc ác, cũng chỉ vì lúc trước ý kiến khác nhau, lão gia tranh chấp với hắn vài câu.  Sau đó ai cũng biết là hắn sai rồi, hắn lại mang lòng thù hận đến nay, muốn bức chúng ta đến bước đường này,  lại còn ra tay ác độc muốn nhục nhã lão gia, thật là khinh người quá đáng." Phú Sát thị càng nói càng tức giận.

Lăng Trụ cười khổ nói: "Chính bởi vì như vậy nên hắn mới không chịu buông tha, Thạch thị lang vốn cũng không phải con người có lòng dạ rộng rãi, thật ra cũng chẳng kỳ lạ. Hơn nữa, phu nhân bà chớ quên, nữ nhi yêu quý của hắn đang là Thái tử phi. Trước giờ chỉ có người ta cung kính với hắn chứ nào đã bị người khác chống đối, lại còn là một quan viên thấp cổ bé họng."

Ông thở dài một hơi, ánh mắt rơi  xuống trên người Phú Sát thị cùng Lăng Nhược , "Ta cũng chưa từng cảm thấy hối hận vì đã chống đối hắn, bởi vì sự việc năm ấy là hắn sai, chỉ là làm phiền hà phu nhân cùng mấy  đứa nhỏ của chúng ta, ta thật ái ngại ."

"Lão gia, chúng ta là người một nhà, tại sao lại nói câu liên lụy, chỉ cần người một nhà đồng lòng, vui vẻ ở bên nhau, dù có chịu chút thiệt thòi cũng đâu có sao? ! Tiếp nữa, thiếp thân tin tưởng sẽ có ngày mọi chuyện sẽ tốt lên thôi. Lão gia nghĩ mà xem, Vinh Lộc đỗ Tiến sĩ, Nhược nhi đã có người trong lòng, đợi qua tuyển tú sẽ bàn hôn sự.  Y Lan và Vinh Tường cũng dần hiểu chuyện hơn, mọi chuyện đang dần tốt lên, có lẽ không bao lâu nữa sẽ đến ngày khổ tận cam lai."


"May mà ta có phu nhân ở bên!" Lăng Trụ nắm tay Phú Sát thị cảm thán. Cả đời ông lấy được người vợ hiền này đúng là phúc khí mấy đời, bởi vậy mà nhiều năm như vậy cũng chưa từng nạp thiếp.Lăng Nhược nhìn song thân phụ mẫu ân ái, tâm tình bỗng xuất thần, cho tới khi Lăng Trụ vươn tay vuốt tóc nàng mới sực tỉnh.

"Con đang nghĩ gì vậy?" Lăng Trụ quan tâm hỏi.

Lăng Nhược cười khẽ một tiếng, giống như hoa mai nở trong gió tuyết: "Không có gì ạ, con chỉ đang nghĩ tương lai liệu con có phúc như ngạch nương, có thể được một người chồng như a mã bầu bạn đến già hay không."

Ngạch nương tin tưởng Dung Viễn nhất định sẽ đối xử tốt với con." Đối với việc này, Phú Sát thị khẳng định không chút hoài nghi.

Nghe ngạch nương nhắc tới người trong lòng,  trên mặt Lăng Nhược như có ráng hồng, nàng dậm chân nói: "Đang đâu tự dưng người nhắc đến huynh ấy làm gì, bát tự còn chưa đi xem đâu."

"Nha đầu ngốc, có gì mà phải  thẹn thùng?" Lăng Trụ mỉm cười nói: "Trai lớn dựng vợ, gái lớn gá chồng là việc vô cùng bình thường. Chúng ta đều biết rõ Dung Viễn, biết rõ phẩm hạnh của nó như thế nào. Tuy gia cảnh bình thường, nhưng a mã biết con chỉ muốn "Nguyện được người đồng lòng, bạc đầu chẳng chia phôi." Vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực đêu không phải là điều con mong mỏi, cho nên Dung Viễn chắc chắn sẽ là người chồng tốt." Chẳng biết từ lúc nào, những giọt nước mắt đã vương trên bờ mi Lăng Nhược: "Đợi ứng phó xong với việc tuyển tú, a mã và ngạch nương nhất định sẽ bàn việc hôn sự, tuy không quá phong quang, nhưng ít nhất sẽ không làm mất mặt con."

Phú Sát thị mắt rưng rưng, vui vẻ gật đầu nói: "Đúng vậy, nhà chúng ta bao nhiêu năm đã không có việc vui, nhân dịp này phải náo nhiệt một phen."

"Vâng!" Lăng Nhược dùng sức gật đầu, mím môi thật chặt.

Trời cao luôn  công bằng, tuy chưa từng ban cho nàng cuộc sống giàu sang phú quý , nhưng lại cho nàng gia đình luôn trân trọng và toàn tâm toàn ý quan tâm nàng. Đó là điều mà dùng bao nhiêu tiền tài đều mua không được.

Thân làm cha mẹ đều vì vinh hoa phú quý của chính mình hoặc của gia tộc mà tìm hết mọi biện pháp đẩy con gái vào trong cung, cha mẹ nàng lại mong muốn con gái hạnh phúc. Đời người được như vậy, còn mong cầu gì hơn.

Vừa vào cửa cung sâu như biển.

Người đời chỉ nhìn được phú quý bề ngoài, ai lại hiểu được nỗi chua xót của phi tần trong cung. Hậu cung ba ngàn mỹ nữ, được Hoàng Thượng sủng hạnh phong phi phong tần có được mấy người? Có người nào không phải đạp lên xương máu người khác đi lên, tranh sủng chốn hậu cung thật rất tàn khốc .

Nhiều nữ tử tới chết ngay cả khuôn mặt Hoàng Đế  đều chưa từng thấy qua chứ đừng nói là triệu hạnh. Các nàng chỉ có thể ngồi trước gương đồng trơ mắt nhìn chính mình dần già đi, sống quãng đời tẻ nhạt còn lại rồi chết già chốn thâm cung, hóa thành một đống xương trắng, không người nào hỏi thăm, không một ai nhớ đến...


Nàng chỉ muốn sống cùng Dung Viễn cả đời, tựa như a mã cùng ngạch nương vậy - bình phàm mà hạnh phúc, một đời một kiếp một đôi tình nhân.

Hết chương 1~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xifei