Chương 30 + 31: Niên Tố Ngôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng có chút kỳ quái, chỉ sau vài lần gặp Hoằng Huy và Lăng Nhược đã khá hợp ý. Cậu bé thường quấn nàng chơi, lại ngoại lệ gọi nàng một tiếng di nương. Hoằng Huy năm nay lên 8 tuổi, đang vào tuổi hoạt bát hiếu động. Na Lạp thị* thân mình yếu ớt, không có người nào cùng đứa bé chơi đùa, mà nó lại không hề thích Lý thị, Niên thị. Ngoại trừ nhũ mẫu và các nô tỳ hầu hạ thì nó cũng chả có ai nói chuyện, nay lại có duyên quen biết với Lăng Nhược, tất nhiên là quấn không buông, thường đến chơi Tịnh Tư cư.

*Na Lạp thị là cách gọi tắt của đích phúc tấn Ô Lạt Na Lạp thị. Có lẽ mấy chương trước tác giả bị nhầm sang Ô Nhã thị là mẹ đẻ của Dận Chân.

Hoằng Huy vừa mới sinh đã được sắc phong làm Thế tử của Bối Lặc phủ*, nhưng đằng sau cái thân phận tôn quý hiển hách là sự tịch mịch lạnh lùng. Thân phận này đã định sẵn nó không thể có nhiều bạn bè, không thể tùy ý xuất phủ.

Ngày hôm đó Hoằng Huy hết giờ học liền chạy đến Tịnh Tư cư. Hôm qua Lăng di nương nói chỉ cần hôm nay nó có thể đọc "Hiếu Kinh" trên lớp học thì sẽ có bất ngờ. Chẳng ngờ vì hưng phấn mà đến giờ Hợi mới ngủ.

"Hiếu Kinh" mặc dù chỉ dài 1903 từ nhưng các đoạn rời rạc không liên quan, muốn thuộc lòng hết là vô cùng khó khăn. Tôn tiên sinh không hề yêu cầu nó thuộc hết trong một đêm, chỉ mong cuối tháng có thể thuộc được 7,8 phần đã là không tồi.

Hoằng Huy đang nhớ lại lúc nãy Tôn tiên sinh nghe hắn đọc "Hiếu Kinh" một chữ cũng không sai, biểu tình vô cùng vui vẻ, cười đén không ngậm mồm được.

Vừa mới bước vào cửa viện, Hoằng Huy đã cảm thấy không thích hợp. Bình thường lúc nó lui tới thường sẽ có người đang quét tước đình viện, nhưng bây giờ trong viện không có lấy một người, đều đi đâu cả rồi? Khi bước tới chính sảnh thì nghi vấn này đã được giải đáp, chỉ thấy Niên thị quần áo hoa lệ đang ngồi trên ghế gỗ hoa lê, trang sức xa hoa chói mặt. Lăng Nhược quỳ xuống đất cùng với các hạ nhân Tịnh Tư cư, trước mặt bọn họ là một con mèo chết, chính là con mèo mà Niên thị thường ôm trong ngực.

Không tốt, đã xảy ra chuyện! Hoằng Huy trong lòng cả kinh, đang định lặng lẽ lui ra để báo cho ngạch nương, không ngờ rằng thị nữ thiếp thân của Niên thị đã nhìn thấy, lên tiếng gọi: "Thế Tử."


Thấy đã bị bại lộ, Hoằng Huy chỉ phải kiên trì đi vào quy củ hành lễ, "Hoằng Huy gặp qua Niên di nương, Niên di nương vạn an. | "

Niên thị sắc mặt xanh mét, ngoắc tay bảo nó đến gần: "Thế Tử cũng đến rồi, đúng lúc. Con giúp di nương nghĩ xem, có người nhẫn tâm độc chết con mèo nhỏ mà di nương nuôi dưỡng mấy năm, con thấy nên xử trí thế nào?"

Hoằng Huy cẩn thận liếc mắt nhìn Niên thị rồi lại nhìn đến Lăng Nhược thấp giọng nói: "Niên di nương nói như vậy, chẳng lẽ mèo bị hạ nhân Tịnh Tư cư độc chết?"

Niên thị liếc Lục Ý liếc mắt một cái, nàng lập tức hiểu ý, giải thích:"Hồi Thế Tử, con mèo này lúc bình thường hay chơi xung quanh viện phía Đông quanh chơi đùa đến chẳng thấy bóng dáng. Hôm qua không thấy, buổi tối cũng không trở về, ban đầu chủ tử cho rằng nó lại đi chơi ở nơi nào rồi. Nhưng đến tận sáng nay vẫn không tìm thấy nó đâu, lúc này mới bảo nô tỳ đi tìm kiếm, không nghĩ lại phát hiện xác nó đã cứng ngắc bên ngoài viện của Tịnh Tư cư." Đôi mắt Lục Ý hơi đỏ lên chỉ vào đám người Lăng Nhược:"Không cần hỏi nữa, nhất định là bọn họ độc chết."

"Ta... Ta... Không... Không..." Tiểu Lộ Tử lắp bắp phủ nhận nhưng càng căng thẳng lại càng không nói được ra lời, còn bị Lục Ý nói là chột dạ nên lắp bắp.

Lăng Nhược ngăn cản Tiểu Lộ Tử không cho nói thêm gì nữa, ngẩng đầu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Thưa Niên phúc tấn, bệnh lắp bắp của Tiểu Lộ Tử là vốn có, chả liên quan gì đến việc hắn có chột dạ hay không. Về phần con mèo nhỏ..." Nàng hơi khựng lại một chút nói: "Mấy ngày này quả thật thường đến chỗ gần Tịnh Tư cư, Tiểu Lộ Tử có gặp nó tuy có dọa dẫm nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện độc ác như vậy. Phúc tấn trạch tâm nhân hậu chắc cũng không vì sự phẫn nộ nhất thời mà oan uổng vô tội, Lăng Nhược cả gan xin phúc tấn tra cho rõ, trả lại sự trong sạch cho chúng thiếp thân."

"Theo như cô nói, là ta hàm oan cho cô?" Niên thị lạnh lùng cười một tiếng, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Lăng Nhược, đáy mắt tràn đầy hận ý: "Sớm biết Lăng cách cách ngươi mồm miệng giảo hoạt. Hôm nay quả thật đã thấy rõ, thảo nào Bối Lặc gia có vài phần quan tâm cô, ban cho Tịnh Tư cư. Nếu cô đã nói con mèo của ta không phải là cô hại chết, vậy giải thích đi, tại sao nó lại chết ngoài viện này?"

"Thiếp thân không biết." Kỳ thật Lăng Nhược hiểu được, việc này nếu không phải con mèo ăn nhầm gì đó, thì chính là có người hạ độc hãm hại nàng. Nhưng chuyện này can hệ trọng đại, nàng lại không có chút chứng cớ, nói mồm không sẽ chỉ rước lấy phiền toái.

"Một câu không biết liền cho qua sao? Lăng cách cách, ngươi cho rằng phúc tấn ta đây là cái gì, mạng sống con mèo của ta là cái gì!" Nói đến đó Niên thị đã không kiềm được, phất một cái ống tay áo chỉ lục ý giọng lạnh lùng nói: đem ngươi từ nhung cầu trong miệng móc ra đến gì đó cho nàng nhìn!"

Lục Ý ném thứ gì đó từ trong khăn lụa xuống đất, là một nắm màu trắng trông giống thịt cá, còn có một nửa cái đầu cá.

Lúc nhìn thấy cái đầu cá này Lăng Nhược hồi hộp một chút, đây rõ ràng là đầu cá trích trong canh cá mà giữa trưa phòng bếp đưa đến. Lúc ấy nàng ngại vị canh trong cay, nên chỉ gắp một đũa. sau lại thấy chú mèo nhỏ đang đi quanh quẩn bèn bảo Tiểu Lộ Tử đem chỗ cá còn lại để ra đĩa cho nó ăn.

Niên thị cầm trâm trên đầu Lục Ý cắm vào chỗ đầu cá, sau khi rút ra chỉ thấy thân trâm một màu xanh đen. Trong đó có độc!. Nàng vứt trâm cài xuống trước mặt Lăng Nhược nói:"Ta đã hỏi phòng bếp, hôm nay chỉ có viện chỗ ngươi mới ăn canh cá trích, Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược, sự thật đều đã rõ, ngươi còn có lời gì để nói?"

"Thiếp thân không có lời nào để nói." Đây là một bố cục tỉ mỉ. Người bày ra bố cục sử dụng con mèo để dẫn dụ Niên thị từng bước đối phó nàng. Lúc này bất luận nàng nói cái gì Niên thị đều sẽ không tin tưởng, chỉ nhận định nàng nói dối.

Cũng có khả năng con mèo nhỏ này là do Niên thị độc chết, chỉ để tìm một cái cớ đối phó nàng. Hôm Dận Chân rời phủ Niên thị cũng biểu lộ địch ý với nàng, hơn nữa Lý thị cũng từng nhắc nhở qua. Nếu thật sự là như vậy, thủ đoạn của cô ta quá độc ác.

"Nói như vậy Lăng cách cách ngươi thừa nhận ?" Môi thắm cong lên, vẽ ra một nụ cười ngoan độc. Toàn bộ Tịnh Tư cư không khí trầm xuống, đám người Thủy Tú quỳ xuống đất không dám thở mạnh một tiếng.

Niên thị cúi xuống ghé bên tai Lăng Nhược nói:"Giết người thì đền mạng, ngươi nói xem ta nên xử trí thế nào đây?"

"Niên di nương." Hoằng Huy lôi kéo ống tay áo Niên thị nhỏ giọng nói:"Tuy rằng cái chết của nó thật đáng tiếc, nhưng nó chỉ là một con mèo , không phải là người. Di nương có thể đừng trách tội Lăng di nương?"

Niên thị sắc mặt lạnh lùng, hộ giáp khẽ sờ vào trán Hoằng Huy: "Thế Tử, nếu như ngươi đã chết, đích phúc tấn tất nhiên sẽ cực kỳ bi thương . Tuy chỉ là một con mèo, nhưng đối với ta mà nói không khác gì con người, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho người có gan hại người khác." Thanh âm hơi khựng lại một chút lại nói:"Còn nữa, Thế Tử nên nhớ Nữu Hỗ Lộc thị chỉ là một cách cách, Thế Tử gọi cô ta là di nương chỉ sẽ sẽ hạ thấp thân phận mình." Nói xong nàng bảo người hầu bên cạnh:"Đưa Thế Tử trở về."

Hoằng Huy giãy dụa không cho người khác chạm vào, đau khổ cầu xin Niên thị buông tha cho Lăng Nhược. Đang lúc giằng co, Lý thị đến, nàng thoáng nhìn Tịnh Tư cư đã loạn thành một đoàn, không khỏi ngẩn ra, hỏi chuyện gì xảy ra. Hoằng Huy thấy Lý thị như nhìn thấy cứu tinh, chạy đến bên người nàng cầu khẩn nói:" Lý di nương, ngươi cứu Lăng di nương đi, Niên di nương bắt Lăng di nương đền mạng cho con mèo."

"Đền mạng?" Lý thị nheo mắt, nhìn về phía Niên thị nói: "Muội muội, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Niên thị lập tức hừ lạnh một tiếng không phản ứng, vẫn là Lục Ý kể hết lại sự tình một lần, Lý thị nghe xong nhíu mày:"Bên trong liệu có gì hiểu lầm không, theo như ta thấy, Lăng cách cách không phải là người làm ra chuyện độc ác như vậy."

"Hiểu lầm? !" Niên thị cười lạnh không ngừng, "Tỷ tỷ tuổi tác không lớn mà đã hồ đồ , việc này rõ ràng đã sáng tỏ. Tại sao tỷ lại nói từ hiểu lầm, chẳng lẽ tỷ tỷ còn muốn trắng đen lẫn lộn ư?" Cách nói không kiêng nể ai khiến Lý thị tuy có giáo dưỡng cũng không khỏi biến sắc, không chờ nàng kịp nói gì, Niên thị lại cướp lời:'Chuyện hôm nay muội nhất định phải xử lý, tỷ tỷ không cần nhúng tay vào bãi nước đục. Nếu không Bối Lặc gia trở về, muội sẽ bẩm báo với người, nói là tỷ tỷ bao che cho Nữu Hỗ Lộc thị!"

"Ngươi!" Lý thị sớm biết nàng không coi mình ra gì, lại không nghĩ lại khí thế bức người như vậy, không cho người khác tí mặt mũi, tức giận đến mặt mũi đỏ bừng.
* Cách gọi thế này có lẽ là bị sai. Vì Thế tử là cách gọi chỉ dành cho người thừa kế tước Thân vương. Mà ở thời điểm này Dận Chân chưa được phong làm thân vương nên chưa thể có cách gọi này!



Niên thị thế nước đang lên, xem ra chuyện hôm nay không xử phạt thì khó có thể chấm dứt , cho dù Na Lạp thị đến cũng vô dụng, vì dù sao Niên thị cũng có cái lý của mình.

Tiểu Lộ Tử cắn cắn răng một cái lộ ra thần sắc quyết tuyệt, đang định nhận mối họa này vào thân mình thì Tiểu Thường Tử vẫn luôn lưu ý đến hành động của hắn trong lòng thở dài. Hắn lê gối tiến lên, dập đầu thật mạnh với Niên thị nói:" Niên phúc tấn bớt giận, là nô tài không tốt, gần Tịnh Tư cư thường có chuột vẩn quanh. Nô tài sợ làm kinh động cô nương, cho nên tự tiện để ít thạch tín ở xung quanh. Hôm nay sau khi đặt thạch tín, quên rửa tay đã cùng Tiểu Lộ Tử gắp cá cho con mèo. Nhất định là trong miếng đầu cá lẫn chỗ thạch tín nên mới trúng độc mà chết, quả thật là nô tài vô ý. Nô tài tội đáng chết vạn lần, không liên quan tới người khác, mong phúc tấn trách phạt!" Đây là điều Tiểu Thường Tử duy nhất có thể nghĩ tới, vừa có thể chấm dứt việc này lại không phải tội danh quá nặng .

Thẩm vấn hồi lâu, rốt cuộc có người nhận tội, nhưng Niên thị một mực không tin sai lầm vô ý của Tiểu Thường Tử, ánh mắt vẫn sắc bén nhìn về hướng Lăng Nhược.

Lăng Nhược hơi ngây ngẩn giờ đã phục hồi lại, thần sắc trầm xuống tát lên mặt Tiểu Thường Tử, vô cùng đau đớn nói: "Giỏi cho một từ sơ ý, thì ra là ngươi gây ra đại họa, quả thật đáng hận. Mọi ngày ngươi làm việc liền cẩu thả, ta vẫn luôn bảo ngươi nên cẩn thận một chút, không ngờ lại chẳng tiếp thu, còn hại chết con mèo của Niên phúc tấn, quả thật nên đánh!" Nàng hung hăng đánh hắn mấy bạt tay rồi mới dừng lại, Tiểu Thường Tử cắn răng yên lặng nhẫn nhịn, ngược lại luôn miệng nói: "Nô tài đáng chết."

"Ngươi làm việc lỗ mãng, thật đáng chết!" Lăng Nhược khiển trách hắn rồi nói với Niên thị:" Tiểu Thường Tử hại chết mèo con. Hắn tuy vô tâm, nhưng sai vẫn là sai, mong phúc tấn trách phạt. Về phần thiếp quản giáo không nghiêm, để hắn phạm phải sai lầm lớn, khó thoát khỏi trách nhiệm, cũng mong phúc tấn trách phạt!"

Bên kia Lý thị cũng khuyên nhủ:"Muội muội, giờ sự tình đã được điều tra rõ ràng, không bằng cho qua đi, Tiểu Thường Tử dù có phải nhưng cũng không phải cố ý. Ngươi chỉ nên xử trí hắn, về phần Lăng cách cách... Người không biết không có tội, trách phạt nàng thì không thỏa đáng. Huống chi muội muội biết được việc này có kéo dài thêm nữa cũng chẳng có gì hay."

Niên thị định mượn cơ hội này xử tội hết đám người trong Tịnh Tư cư, bao gồm cả Lăng Nhược. Bối Lặc gia đối xử với nàng ta có khác biệt khiến nàng sinh cảnh giác. Nhưng trước mắt bị Tiểu Thường Tử giảo biện như vậy, sự tình lại phát triển khác với dự định ban đầu. Huống chi bên cạnh còn có Lý thị như hổ rình mồi, tuy không sợ cô ta, nhưng nếu vì vậy mà bị bắt thóp thì lại bất lợi với chính mình. Nhưng bảo nàng cứ như vậy buông tha cho đám người Tịnh Tư cư thì lại không nỡ.

Cân nhắc chốc lát, Niên thị khẽ vuốt lên kim tuyến ở ống tay áo, mày khẽ nhếch nói:"Được, vậy thì theo ý tỷ tỷ chỉ phạt một người. Bất quá hình phạt thế nào phải do ta định đoạt ."

Đế giày gấm thêu hoa văn chậm rãi đạp lên tay Tiểu Thường Tử đang chống dưới đất, dùng sức nghiền xuống, ngón tay đau đớn làm Tiểu Thường Tử ứa mồ hôi lạnh, lại nửa tiếng cũng không dám kêu, sợ chọc giận Niên thị.

Lý thị không đành lòng nhìn ôm Hoằng Huy quay đầu đi chỗ khác. Về phần Lăng Nhược tuy mặt không chút thay đổi, nhưng tay đã sớm cuộn tròn, khớp ngón tay trắng bệch, móng tay nhọn hoắt đâm thật sâu vào lòng bàn tay đến gần chảy máu. Đám người Tiểu Lộ Tử cũng không đành lòng, nhưng bọn họ sức yếu, cho dù liều mạng ngăn cản cũng vô dụng. Ngược lại sẽ làm liên lụy bản thân, lại làm uổng phí công sức Tiểu Thường Tử.

"Yên tâm, ta sẽ không giết hắn. Người đâu, cởi quần áo của tiện nô tài này, rồi thưởng hắn một trăm trượng để tế mèo con. Hắn nếu có thể sống sót, bản phúc tấn sẽ không so đo nữa."

Một trăm trượng! Người thường chỉ cần bị đánh 30 trượng đã da tróc thịt bong, một trăm trượng rõ ràng là muốn giết chết Tiểu Thường Tử ư? !

Làm Tiểu Thường Tử bị cởi áo buộc trong viện thì cùng hắn tình cảm muốn hảo Tiểu Lộ Tử rốt cuộc nhịn không được, xông tới Niên thị trước mặt cầu xin, nguyện thay Tiểu Thường Tử thụ đĩnh trượng khổ, nhưng Niên thị căn bản không hề bị xúc động, lãnh khốc lệnh người hành hình.

Tên nô tài này, nếu ngươi đã dám gánh tội thay Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược, vậy bản phúc tấn sẽ lấy mạng của ngươi, cho ngươi làm một cô hồn dã quỷ, mãi mãi không siêu sinh!

Lăng Nhược hận đến mức muốn nôn ra máu, nhưng nàng không thể làm gì, chỉ có cắn chặt hàm răng nhìn Niên thị gọi người đến phạt trượng Tiểu Thường Tử.

Niên Tố Ngôn, ta cùng ngươi không đội trời chung!

Trong tiếng kêu gào đầy thống khố củaTiểu Thường Tử, Lăng Nhược rưng rưng lập lời thề!

Sau khi một trăm trượng đánh xuống, Tiểu Thường Tử cả người đầy máu, cúi đầu không nhúc nhích, ngay cả thanh âm cũng không phát ra, dường như đã ngừng thở.

Tiểu Lộ Tử bất chấp Niên thị có trách phạt hay không, xông lên cởi dây thừng trên người Tiểu Thường Tử. Mất đi sự trói buộc, Tiểu Thường Tử lập tức ngã xuống, hoàn toàn không có tri giác.

"Không... Không... Đừng...Đừng ngủ!" Tiểu Lộ Tử gấp đến rơi nước mắt, dùng sức vỗ hai má Tiểu Thường Tử mong hắn có thể tỉnh lại, tự nói với mình hắn không có việc gì, nhưng cho dù cố gắng thế nào đều vô dụng, Tiểu Thường Tử không hề nhúc nhích.

Vẫn là Lý thị trấn định nhất, tiến lên dò hơi thở của Tiểu Thường Tử. Tuy rằng rất yếu ớt, nhưng thật may vẫn còn hơi thở phập phù, vội nói:" Đỡ hắn vào đi. Tinh Dung, đi mời đại phu."

Còn sống? Niên thị nhướn mi lộ ra vài phần ngạc nhiên, thế nhưng như vậy đều không tại chỗ tắt thở, mệnh tên kia cũng thật lớn, thấy Tinh Dung chuẩn bị đi nàng quát: "Không được đi!"

Lý thị miễn cưỡng cười nói:"Muội muội, Tiểu Thường Tử đã chịu phạt, tuy tức giận cũng không nên so đo vớ một nô tài chứ?"

"Ta đã nói rồi, hắn có thể chịu đựng một trăm trượng mà sống sót ta sẽ không so đo cùng hắn, nhưng cũng không nói sẽ mời đại phu. Huống chi trong phủ cũng chưa từng có trường hợp mời đại phu cho một tên nô tài, nếu đi mời chỉ khiến người ngoài cười chê. Tỷ tỷ cũng là người đã ở lâu trong phủ, hẳn phải biết quy củ không thể phá chứ."

"Chẳng lẽ cứ như vậy mở to mắt nhìn hắn chết?"

"Là dương gian hay âm phủ, chỉ xem may mắn của hắn thôi." Ném lại những lời này, Lục Ý đỡ Niên thị rời đi, chỉ còn lại một đám người thấy bất đắc dĩ trong phòng.

Tiểu Lộ Tử thu xếp xong liền chạy tới từ phòng hạ nhân. Lúc tới, vừa vặn nghe tới câu này, nước mắt lúc này chảy xuống, xem tình huống của Tiểu Thường Tử, không mời đại phu tới thì hắn nhất định phải chết, Niên phúc tấn đây là muốn đuổi cùng giết tuyệt!

Hắn muốn cầu xin cô nương, cầu xin Lý Phúc tấn cứu lấy Tiểu Thường Tử. Một người bạn tốt cứ như vậy mà mất đi sao! Nhưng Niên phúc tấn lên tiếng, ai dám vi phạm, lại còn bị quy chụp thành vi phạm quy tắc.

"Ta đi tìm Cao quản gia." Lăng Nhược sao nhẫn tâm mở to mắt nhìn Tiểu Thường Tử bỏ mạng, lập tức liền muốn đi tìm Cao Phúc, chưa kịp xoay người tay áo đã bị người kéo lấy, chỉ thấy Lý thị đầy mặt chua xót lắc đầu: "Vô dụng thôi, lần nàu Niên thị đi đương nhiên đã phái người thông báo Cao Phúc, hắn tuyệt không dám vi phạm ý tứ của cô ta."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lăng Nhược nhất thời cũng không có chủ ý, vẫn là Hoằng Huy nhỏ giọng nói:"Nếu không con nhờ ngạch nương đi mời?"

"Đích phúc tấn nhường nhìn Niên thị rất nhiều, chỉ sợ sẽ không vì một người hầu thấp kém mà ra mặt, vẫn là nghĩ phương pháp khác đi." Lời nói của Lý thị đã dập tắt tấm lòng đang ôm một tia may mắn của Lăng Nhược. Trong phủ, Niên thị có quyền lực gần như lớn nhất, đích phúc tấn tính tình lại mềm yếu, căn bản không ai có thể chống lại nàng ta.

Tinh Dung bước lên một bước nói: "Hay là chủ tử cho nô tỳ thử xem?"

Lý thị nghe vậy vui vẻ, nói: "Đúng rồi, sao ta lại quên mất ngươi nhỉ, đi qua xem hắn như thế nào." Đợi sau khi Tinh Dung rời đi, nàng giải thích:"Tinh Dung xuất thân y dược, phụ thân nó vốn là cao thủ có tiếng . Tinh Dung mưa dầm thấm đất, hiểu biết không tồi. Sau khi nó bên cạnh hầu hạ ta lại được xem sách thuốc thì cũng nắm bắt được vài phần."

Lăng Nhược vui mừng quá đỗi, vội vàng quỳ gối, trịnh trọng nói: "Đại ân đại đức của phúc tấn hôm nay, thiếp thân suốt đời không quên." Đây là cọng rơm cứu mạng của Tiểu Thường Tử, nàng dù sao nàng cũng muốn bắt lấy thay hắn, cho dù Lý thị có mưu đồ thì nàng cũng bất chấp. Huống chi, về sau muốn đối phó Niên thị, nàng sức đơn lực bạc tuyệt không đủ.

"Đều là tỷ muội, đừng nói lời khách khí." Lý thị thân thiết kéo nàng dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xifei