Chương 38: Tâm sen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tháng bảy cũng là lúc hoa sen nở rộ. Chỉ cần tới ven hồ Kiêm Gia* là có thể ngắm một hồ đầy những bông sen ngoi lên từ dưới đáy nước, hoặc trắng trong hoặc tinh khiết. Tùy ý liếc mắt đã thấy được lá sen màu xanh lục càng tôn lên vẻ đẹp của hoa sen, vừa có hương vừa có sắc. Cánh hoa theo cơn gió mùa hè phất qua mà lay động, chuồn chuồn đậu trên nhị hoa, cá chép thỉnh thoảng lại ngoi lên phá vỡ mặt nước yên bình -  Những vẻ đẹp tuy không hiếm gặp nhưng lại có chất riêng, chẳng thể thua kém cảnh đẹp Hàng Châu Tây Hồ.

Hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Bởi vậy trong số các loài hoa, Lăng Nhược chỉ thích mình hoa sen, từ sau khi vào hạ, gần như mỗi ngày đều đến bên hồ vãn cảnh.

Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng*

* Trích trong bài Buổi sớm  ra chùa Tĩnh Từ tiễn Lâm Tử Phương

Hai câu thơ này có nghĩa là 

Lá sen xanh biếc liền trời thẳm,

Nắng chiếu hoa sen lạ sắc hồng. (nguồn Thivien)

Trong lòng Lăng Nhược khẽ cảm thán, Dận Chân phí tâm tứ với bát phúc tấn như vậy, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, tiếc cho một cảnh đẹp như vậy.

Đột nhiên một con thuyền nhỏ từ từ lộ ra từ trong biển hoa sen . Người trên thuyền đứng ngược hướng ánh sáng, cho nên dù cho Lăng Nhược cố nheo mắt, cũng chẳng thể nhìn rõ đó là ai.

Con thuyền nhỏ nhẹ khuấy động làn nước, chỉ trong một lát đã tới gần, đợi khi thấy rõ người đó thì  Lăng Nhược hơi ngây ngẩn: "Tứ gia?"

"Qua đó." 

Lăng Nhược đặt tay mình lên lòng bàn tay hắn, sau đó mượn sức lên chiếc thuyền nhỏ. Đợi sau khi nàng đứng vững, Dận Chân một tay ôm eo nàng một tay tiếp tục đẩy sào tiếp tục đi.

Nàng không biết thì ra Dận Chân còn có thể chèo thuyền, chiếc thuyền nhỏ qua bàn tay hắn đi tới đi lui trong ao linh động như đuôi cá, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá sen, chỉ chốc lát sau liền chèo tới giữa ao. Đâylà nơi hoa sen nở rộ, một màu hồng bao phủ bốn phía chỉ cần khẽ vươn tay  là có thể đụng tới.

Ngón tay xẹt qua cánh hoa còn đọng lại sương sớm. Cảm xúc thanh mát mang đến niềm vui cho Lăng Nhược. Vẫn là chỗ hoa sen này, nhưng đứng nơi đây nhìn có phong vị khác hẳn. 

Khom người ngắt đài sen ở gần đó, nàng bóc từng hạt sen rồi đưa tới bên miệng Dận Chân nói: "Tứ gia nếm thử."

Dận Chân nhìn nàng một cái nói:"Trước khi ăn hạt sen không phải là nên bỏ tim sen ra sao?" .

"Ăn như vậy sẽ có một phong vị khác."

"Thật không?" . Dận Chân nghi ngờ mở miệng, vừa mới cắn một miếng đã cảm thấy đắng, miễn cưỡng nuốt xuống cau mày nói: "Thật là đắng."

Lăng Nhược từ từ lột chỗ hạt sen còn lại ôn nhu nói: "Tim sen tuy đắng, nhưng có tác dụng thanh nhiệt giải độc, an thần tĩnh tâm. Mấy ngày nay Tứ gia luôn bận rộn chuyện trong triều, chưa được nghỉ ngơi thật tốt. Tuy tứ gia thân mình cường tráng nhất thời không sao, nhưng thật ra lại không tốt, ăn chút hạt sen giúp tiêu nhiệt. Huống chi Tứ gia không cảm thấy sau chua xót là sự mát lạnh sảng khoái sao?" .

Dận Chân tinh tế nếm lại, quả thật là như vậy, lại ăn thêm mấy hạt. Có lẽ là do lời của Lăng Nhược mà hắn cảm thấy không đắng như lúc trước nữa.

"Hôm nay Tứ gia không phải tiến cung sao? Sao lại có tâm tình bơi thuyền thưởng sen?" Sau lần trước Thập Tam a ca đến, để thảo luyện chuyện của bộ Binh, Dận Chân cùng hắn đã vài lần tiến cung gặp mặt Thái Tử. Trong lời nói của bọn họ sau khi trở về nàng đoán cũng không mấy tiến triển, Thái Tử tựa hồ vẫn luôn thoái thác chậm chạp không chịu xuất ngân.

"Có nhập cung nữa cũng vô dụng, Thái Tử trốn không gặp, một ngày huynh ấy không gật đầu cho phép thì ngân lượng cũng không thể lấy ra."

Dận Chân lắc đầu, nếu như đã đến hạn mà vẫn không mở kho, những tướng sĩ ở biên quan  sẽ sinh bất mãn. Nếu vậy thì căn cơ của  quốc gia sẽ bị rối loạn. Khuôn mặt kiên nghị lộ ra chút bất đắc dĩ. Hắn cùng Dận Tường vốn theo Thái Tử, sai đâu đánh đó. Mà nay khi gặp chuyện Thái Tử lại hoàn toàn thoái thác, thật làm người khác thất vọng. Thả nào các vị a ca đều có bất mãn với Thái Tử.

"Có lẽ Thái Tử có chỗ khó xử."

"Có lẽ vậy." Dận Chân cười khổ một tiếng, cúi đầu thấy nàng đang ăn hạt sen thì nói:"Có rất ít nữ tử thích ăn hạt sen. Nàng là người đầu tiên mà ta biết."

"Thuốc đắng dã tật, huống chi nếu cảm thấy đắng, vậy thì tỏ vẻ trong lòng không đắng. Trước kia..." Lăng Nhược đang muốn nói trước kia mùa hè nàng cũng ăn như vậy, nhưng đột nhiên nhớ tới, trước kia nàng cũng không thích ăn tim sen. Mỗi lần ăn hạt sen toàn là Dung Viễn khều tim sen ra ngoài, nếu ăn hạt sen không được lọc sạch sẽ nàng sẽ phun hết ra.

"Cười cái gì?" Khuôn mặt bình đạm nay lại có vài phần tự giễu làm Dận Chân tò mò.

"Không có gì. Thiếp thân chỉ là đang nghĩ sao mình lại thích ăn tâm sen. Nếu cảm thấy tim sen đắng, liền tỏ vẻ trong lòng không đắng??." (Không hiểu câu này lắm, xin lỗi!)

"Vậy sao? Ta còn tưởng sinh hoạt trong Bối Lặc phủ làm nàng cảm thấy mệt mỏi." Dận Chân vừa nói vừa chèo thuyền, dường như chỉ là vô ý hỏi.

Lăng Nhược lại nghe ra ý dò xét, cho dù nàng được ra vào thư phòng nhưng Dận Chân  vẫn không tín nhiệm nàng, hoặc có thể nói là trong phủ bối lặc rộng lớn như vậy, hắn cũng chưa bao giờ tin tưởng ai.

Trong lòng nàng run rẩy, nhưng lại làm ra vẻ không có việc gì, dựa đầu vào vai Dận Chân nhắm mắt nói: "Có thể được ở bên cạnh Tứ gia, thiếp thân vĩnh viễn không thấy vất vả." Những lời này là chân tình hay là giả ý, đến bản thân cũng không biết được.

Hắn nhìn chằm chằm đỉnh đầu Lăng Nhược, ánh mắt âm u, thật lâu sau mới giơ tay sờ vào mái tóc tơ của nàng: "Ngoại trừ cha mẹ nàng còn nhớ đến ai không? Nếu như có hãy nói cho ta biết, khi ta an bài cho cha mẹ nàng nhập phủ thì ta sẽ cho người đó cùng nhập phủ luôn, để nàng bớt buồn phiền."

Lăng Nhược mở mắt, những lời này làm nàng vô cùng khẩn trương, chẳng lẽ Dận Chân đã biết chuyện nàng và Dung Viễn? Không, không đúng ! Ý nghĩ lập tức bị phủ định. Mấy ngày nay ở bên cạnh Dận Chân, nàng đã hiểu về tính tình của hắn một chút. Người này trong mắt không thể chứa cát, nếu như thật sự biết chuyện giữa nàng và Dung Viễn, tuyệt sẽ không hỏi bâng quơ như vậy, cho nên những lời này chỉ là thăm dò.

Nghĩ đến đây Lăng Nhược thầm thở phào, ngẩng đầu lên nói:"Gia đình thiếp thân còn có ba huynh đệ tỷ muội, nay rời nhà đã lâu, thật ra cũng có chút nhớ." 

Nàng chỉ để lại khuôn mặt dại khờ trước mặt hắn, ý cười thuần túy như sen trong ao. Nàng biết, đây là khuôn mặt mà Dận Chân vốn từ nhỏ sống trong chốn cung đình thích nhìn, giống như Mi nhi của hắn vậy.

Quả nhiên, thấy nụ cười thuần túy của nàng thì Dận Chân trong nháy mắt đã hoảng hốt, sự âm u trong đôi mắt dường như bị xua tan hết, thay vào đó là ôn nhu. Lăng Nhược còn chưa kịp phản ứng thì môi mỏng đã nhẹ nhàng chạm vào trán nàng: " Được, đến lúc đó sẽ cho cả nhà nàng cùng nhập phủ đoàn tụ."

Cảm thấy trán ấm áp, Lăng Nhược  cứng ngắc, đây là lần đầu tiên Dận Chân chủ động thân cận với nàng ngoại trừ lần say rượu  đó. Rất kỳ quái, bởi nàng rõ ràng không yêu Dận Chân nhưng không kháng cự với sự chủ động của hắn.

Trong lúc không chú ý, thuyền nhỏ đã chạy đến bờ bên kia, từ đây đến Tịnh Tư cư không quá xa. Lăng Nhược sau khi lên bờ quay đầu lại thấy Dận Chân còn đứng trên thuyền nhỏ bèn hỏi:"Tứ gia không tới chỗ thiếp thân ngồi sao?" .

Thanh âm trong trẻo từ xa truyền đến: "Không, ban đêm ta bảo Cẩu nhi đón nàng đến Lũ Vân Khai Nguyệt quán."

Lũ Vân Khai  Nguyệt quán là chỗ ở của Dận Chân, cũng là nơi  sủng hạnh các nữ nhân trong phủ. Đã nhiều tháng nay, Dận Chân chưa bao giờ bảo nàng qua đó, mà nay mở miệng, ý tứ không cần nói cũng biết.

Rốt cuộc ngày này đã đến rồi sao? Lăng Nhược vẻ mặt phức tạp nhìn Dận Chân đã hòa vào trong biển hoa sen, không rõ cảm giác trong lòng ra sao. Vừa không có sự vui vẻ trước khi được thừa sủng, cũng không có sự không cam tâm trong tưởng tượng, có lẽ là nàng đã chịu đầu hàng trước số mệnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xifei