Chương 4: Quách Lạc La thị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Khang Hi năm thứ 43 ngày 18 tháng 11

Tử Cấm thành

Cửa Thuận Trinh chậm rãi mở ra, báo hiệu cho cuộc tuyển tú ba năm một lần chính thức bắt đầu.

Mãn, mông, hán- nữ tử của tất cả bát kỳ , phàm là gái đã tới tuổi đều phải tham tuyển, , nếu không cho dù tới 28 tuổi cũng không thể xuất giá. Nếu có người vi phạm sẽ bị trị tội.

Nữu Hỗ Lộc thị thuộc Tương Hoàng Kỳ, Lăng Nhược đứng cùng tú nữ cùng kỳ tùy ý để thái giám an bài, chưa từng nói thêm một câu nào. Nơi đây là hoàng cung, là địa phương tôn quý nhưng nhiều thị phị. Nếu không cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, chỉ sợ sẽ rước thêm tai họa.

Cô cô quản sự của Chung Túy cung sớm đã dẫn theo mấy cung nữ chờ trong viện. Giờ phút này thấy các nàng tới liền hạ thấp người, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Các vị tiểu chủ Cát Tường, nô tỳ là quản sự cô cô của Chung Túy cung- Hồng Lăng, trong khoảng thời gian từ bây giờ cho tới khi các vị chính thức thụ phong việc ăn, mặc, đi lại của các vị tiểu chủ đều do nô tỳ phụ trách xử lý. Mặt khác, từ ngày mai trở đi, các ma ma sẽ đến nơi này chỉ dạy lễ nghi cho để tránh cho các tiểu chủ thất lễ ở ngự tiền." Nàng quét ánh mắt qua từng nói: "Nếu như chúng tiểu chủ không có vấn đề gì, nô tỳ sẽ an bài chỗ ở cho các vị."

"Chúng ta ước chừng có hơn trăm người, Chung Túy cung có đủ gian phòng sao?" . Trong đám tú nữ có người nghi ngờ hỏi.

Hồng Lăng khẽ mỉm cười nói: "Một người một phòng tất nhiên là không thể, nhưng hai người một gian vẫn còn có thể. Nô tỳ biết các vị tiểu chủ đều là cơ thể vàng ngọc, không muốn ở chung phòng với người khác. Nhưng trước mắt kính xin các vị thông cảm. Nô tỳ xin cảm tạ trước các vị tiểu chủ ."

Lăng Nhược thầm nghĩ trong lòng, người này có năng lực thật tốt. Lời nói kín kẽ, không để cho người khác làm khó dễ.

Đám tú nữ có không ít người cau mày, bất quá cũng không ai dám dị nghị. Dù sao ai cũng không muốn đắc tội người khác. Thậm chí còn có người đã sớm tính toán mượn sức vị cô cô ít tuổi nhưng khôn khéo này để giúp đỡ bản thân mình.

Mọi chuyện tiếp đó cũng đơn giản hơn, an bài xong hai người một gian xong cung nữ liền rời đi. Lăng Nhược ở cùng phòng với nữ nhi của Tá lĩnh tam quan bảo Quách Lạc La Mộ Nguyệt . |

Hai cung nữ dẫn các nàng đến sương phòng phía Tây rồi hành lễ. Một người có vẻ lớn tuổi hơn chút nói: "Hai vị tiểu chủ hảo. Nô tỳ là Như Ý, nàng ta là Cát Tường.Chúng nô tỳ là người phụ trách chăm sóc tiểu viện này. Hai vị tiểu chủ về sau này có việc có thể phân phó chúng nô tì. Mặt khác đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, chờ một chút sẽ mang đến phòng các tiểu chủ. Nếu như các vị không có gì cần phân phó thì chúng nô tì xin được cáo lui trước ."

"Làm phiền ngươi rồi ." Mộ Nguyệt vẻ mặt ôn hòa gật gật đầu, lấy ra kim qua tử từ trong hà bao màu xanh nhạt thưởng các nàng mỗi người một viên. Một lượng vàng ngang với mười hai lượng bạc, tuy nhìn qua kim qua tử nhỏ, nhưng giá trị lại bằng phần lệ một tháng của cung nữ. Hai người Như Ý tạ ơn lui ra.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lăng Nhược đã âm thầm quan sát căn phòng một chút, thầm khen đạo không hổ là hoàng cung, dù là phòng ở của tú nữ khong có phẩm cấp cũng rất tinh xảo tao nhã.

"Không biết vị tỷ tỷ này xưng hô như thế nào?" Phía sau truyền đến âm thanh ôn nhu, chính là của Quách Lạc La thị. Nàng ta đang cười mỉm nhìn Lăng Nhược.

Lăng Nhược cong nhẹ khóe môi, mỉm cười đạm mạc, khách khí nói:"Không dám, gọi ta là Lăng Nhược được rồi." Trong cung cấm này, thứ vô dụng nhất chính là cách xưng hô tỷ tỷ muội muội vốn không thật tâm này. Huống chi Quách Lạc La Mộ Nguyệt tuyệt không phải một người đơn giản. Chỉ cần nhìn nàng vừa mới vào cung liền bắt đầu thu mua lòng người liền biết , nếu không cho dù thật muốn khen thưởng cung nữ cũng không cần thiết thưởng thứ quý trọng như vậy.

Mộ Nguyệt tựa như không nghe ý trong lời nói của nàng, thân thiết kéo Lăng Nhược tay nói: "Lúc xếp thứ tự xe ngựa ngoài cửa Thuận Trinh lúc nãy, muội nhớ rõ xe tỷ tỷ ở phía trước, có lẽ là tỷ lớn hơn muội. Nếu đúng như vậy thì tiếng gọi tỷ tỷ này thật không thể thiếu được. Về sau chúng ta cùng ở chung phòng, còn mong tỷ tỷ quan tâm nhiều hơn."

"Đó là điều nên làm." Lăng Nhược thấy nàng thành khẩn, nhất thời cũng không phân biệt được rốt cuộc lời nói ấy là chân tâm hay giả ý.

Mộ Nguyệt nghiêng đầu cẩn thận quan sát Lăng Nhược, thở dài: "Hôm nay gặp tỷ tỷ mới biết được cổ nhân thật sự không gạt người. Cái gọi là Băng cơ ngọc cốt chắc là để miêu tả thiên tư quốc sắc của tỷ tỷ. Nếu cùng tỷ tỷ so sánh, muội muội chỉ có thể xem như dung chi tục phấn , nghĩ đến lần này tuyển tú tỷ tỷ nhất định sẽ trúng cử mà được phong phi phong tần."

Lăng Nhược mày hơi nhíu nói: "Loại chuyện này không thể nói lung tung, trong số các tú nữ có rất nhiều người nổi bật. Người xuất sắc hơn so với ta thật sự rất nhiều. Huống chi chính là muội muội cũng tuyệt đối không phải là người bình thường. Lại nói đương kim Thánh Thượng anh minh thần võ, tuyệt không phải là một người chỉ chú trọng dung mạo."

"Tỷ tỷ quá cẩn thận rồi ." Mộ Nguyệt thản nhiên trả lời một câu, chậm rãi đi tới trước bàn rót một tách trà. Hương trà bay lên vấn vít lấy bóng nàng khiến dung nhan nàng thoạt nhìn có chút không chân thật, mặt mày nhíu lại, khiến người ta không thấy nàng nghĩ cái gì.

Nàng đưa ấm trà cho Lăng Nhược, khi nhìn tháy cổ tay trắng nõn của Lăng Nhược thì kinh ngạc, nói: "Sao tỷ tỷ phải trang điểm đơn giản như vậy?"

Lăng Nhược giờ phút này trên người ngoại trừ một đôi khuyên tai Phỉ Thúy cũng chẳng có thêm trang sức gì, trên đầu cũng chỉ có vài thứ đồ trang sức bằng bạc và một chiếc trâm cài Phỉ Thúy , chỉ có bộ xiêm y thêu hoa hải đường hoa văn màu vàng nhạtlà coi như có chút thu hút , quả thật có chút đơn bạc.

"Ta không thích phiền phức, như vậy rất tốt." Lăng Nhược thản nhiên đáp một câu, cũng không nói thêm cái gì.

"Quả thực như thế sao?" . Mộ Nguyệt xinh đẹp cười "Tỷ tỷ không chịu nói, vậy muội muội nói giúp. Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược nữ nhi của từ tứ phẩm điển nghi Lăng Trụ là muội muội của tiến sĩ bảng hai Vinh Lộc. Không sai chứ?"

"Năm đó tiên hoàng hậu còn tại thế , Nữu Hỗ Lộc gia có thể nói là phong quang vô hạn. Đáng tiếc tiên hoàng hậu và Ôn Hi quý phi đều đã hoăng thệ . Nữu Hỗ Lộc gia liền sụp đổ , đến bây giờ đã trở thành một gia tộc thấp kém. Mà a mã tỷ tỷ đắc tội Lễ bộ Thượng Thư Thạch đại nhân, nghe nói trời đông lạnh không có than mà đốt, thật là đáng thương! Còn có ca ca của tỷ tỷ, vốn là có thể làm thứ cát sĩ Hàn Lâm viện, cuối cùng lại được phong làm chức án sát tư , điều ra Giang Tây." Mộ Nguyệt chậc chậc lắc đầu, tựa như thật sự tiếc cho Vinh Lộc .

Khuôn mặt Lăng Nhược dần ánh lên tia thanh lãnh. Nàng đã nhìn ra Quách Lạc La Mộ Nguyệt không có ý tốt, lúc trước chỉ là giả bộ mà thôi.

Mộ Nguyệt không phải chưa thấy sự thay đổi trên khuôn mặt Lăng Nhược, nhưng nàng ta không chút để ý, ngược lại cười đắc ý , phất phất áo gấm đặc chế cho việc tuyển tú may ở Giang Nam, sóng mắt chầm chậm lưu chuyển nói:" Lần này tuyển tú tỷ tỷ nhất định rất muốn trúng tuyển đi? Dù sao đây là cơ hội để chấn hưng Nữu Hỗ Lộc gia tộc, nhưng mà..."

Ngón tay như không xương khẽ vuốt lên khuôn mặt Lăng Nhược khiến Lăng Nhược cảm thấy ghê tởm, lui ra phía sau vài bước tránh đi , "Nhưng mà sao?"

Mộ Nguyệt vỗ vỗ tay hì hì cười nói:" Nhưng mà tỷ tỷ thật sẽ có cơ hội không?Dù sao cả nhà tỷ tỷ đều đã đắc tội a mã Thái Tử phi !"

Lăng Nhược giận quá hóa cười "Ta có thể trúng cử không cần ngươi quan tâm. Huống chi trong hậu cung cũng không phải là Thái Tử phi một người có thể định đoạt."

"Xem ra tỷ tỷ cái gì cũng không biết, vậy để muội muội nói cho tỷ biết." Nàng tiến đến nói bên tai Lăng Nhược , đôi môi hồng thắm gằn từng chữ:"Người đang phụ trách tuyển tú là Vinh quý phi, mà Vinh quý phi lại là dì của Thái Tử phi , cái này gọi là rút dây động rừng. Tỷ tỷ thông tuệ như vậy chắc cũng hiểu ý của muội."

Nàng ta cười vô tội. Lăng Nhược mắt lạnh nhìn nàng ta trong lòng âm thâm không hiểu tại sao nàng ta lại nói những lời này, nhưng tuyệt không phải xuất phát từ lòng tốt. Nữ nhân này tuy tuổi tác so với nàng chênh lệch không lớn, nhưng tâm cơ sâu không lường được, tuyệt không phải là chỉ lỡ miệng không.

"Tỷ tỷ , trâm cài trên đầu tỷ bị lêch, để ta giúp tỷ chỉnh lại. Lăng Nhược khong kịp cự tuyệt, nàng ta đã rút cây trâm trên đàu nàng ra. Khi chuẩn bị cắm lại lên đầu, tay nàng ta bỗng buông lỏng khiến cho cây trâm Phỉ thúy rơi xuống đất, gãy thành hai đoạn

"Ai da, là do muội chân tay vụng về lại làm gẫy mất cái trâm cài duy nhất của tỷ. Nhưng chắc tỷ rộng lượng, nhất định sẽ không làm khó ta, đúng không?" Tuy ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng ngoài mặt không có tia hối lỗi nào, thậm chí sâu trong đáy mắt còn ánh lên tia cười nhạo.

Nàng khiêu khích! Nghĩ vậy, Lăng Nhược ngược lại bình tĩnh, lạnh nhat nói:" Chỉ là cây trâm không đáng tiền thôi, có gì đâu mà trách mắng. Muội muội quá khách khí rồi. Tỷ tỷ bây giờ muốn ra ngoài một chút."


Nhìn chằm chằm bóng dáng nàng đang quay người đi, thần sắc Mộ Nguyệt dần âm u. Nàng cố ý thăm dò xem Lăng Nhược có thể nhẫn nhịn tới mức nào, nhưng không hề nghĩ tới nàng ta thế nhưng lại có thể làm ra vẻ không có việc gì. Thật không phải người đơn giản.

Từ lúc nhìn thấy Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược , nàng liền biết đây là kẻ địch có sức uy hiếp lớn, Tuy nói hậu cung thứ không thiếu chính là mĩ mạo nhưng muốn tranh đấu trong hậu cung nàythứ cần nhất cũng là mĩ mạo, mà dung mạo Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược đã uy hiếp đến nàng.

Sự uy hiếp này thậm chí còn lớn hơn mấy quý nữ lúc trước a mã nhắc nàng chú ý, bất quá may mắn... May mắn Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược có một khuyết điểm trí mạng .

Mầm tai hoạ đã gieo xuống rồi chỉ cần đợi thời cơ sẽ bộc phát ra, đến đúng thời điểm... Nghĩ đến đây, tâm tình Mộ Nguyệt lập tức tốt hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xifei