Chương 52: Thỉnh phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thì ra là như vậy, không ngờ đó lại là một nữ tử có tình có nghĩa."

"Sinh nhật năm nay của ta thật là vui vẻ, không chỉ bởi những phần thọ lễ, mà còn vì lòng hiếu thảo của các con. Bản cung thật mừng."

"Nếu như Nương nương thích, về sau con sẽ cùng tứ ca thường xuyên tiến cung đến nói chuyện với người, chỉ cần nương nương đến lúc đó đừng chê con phiền là được." Dận Tường cười hì hì nói.

Đức phi liếc hắn một cái nói: "Làm gì có đạo lý nào như vậy. Nhưng, nếu như con có thể rước về một thập tam phúc tấn thì bản cung sẽ rất cao hứng. Lão thập tứ nhỏ hơn con một tháng mà đã làm cha , duy chỉ có con cà lơ phất phơ cả ngày. Hoàng a mã con và bản cung đều không vui, mỗi lần chỉ hôn cho con lại nay khất mai khất. Tuy con không phải do ngạch nương thân sinh nhưng ta luôn coi con là con ruột của mình. Còn con, lúc nào mới làm ta bớt lo được?"

"Chờ tới lúc người con thích xuất hiện thì tự con sẽ tìm hoàng a mã và ngạch nương xin chỉ hôn. Nương nương không cần phải gấp."

Đức phi cũng hiểu, đành nói: "Cho dù bản cung không vội, nhưng vạn tuế gia lại không có kiên nhẫn. Đến lúc người tùy tiện chỉ hôn cho con một người thì đừng đến chỗ bản cung khóc là được."

"Khó có lúc tâm tình ngạch nương như vậy, nhi thần muốn thay Lăng cách cách cầu ân điển."Đức phi vừa nghĩ  đã đoán được ân điển mà nàng nói là gì nhưng chưa nói hẳn ra, chỉ thản nhiên nói: "Con nói đi."

Na Lạp thị lơ đi ánh mắt dữ dằn từ phía Niên thị: "A mã Lăng cách cách là Từ tứ phẩm Điển nghi, bản thân muội ấy cũng là một tú nữ. Theo lý mà nói phong thành trắc phúc tấn cũng không quá phận. Chỉ là không biết lúc ấy Lăng cách cách đã làm sai điều gì khiến cho quý phi nương nương giận dữ, biếm muội ấy thành cách cách. Nhi thần cảm thấy Lăng cách cách tri thư đạt lễ, ôn nhu hiền tuệ, cũng chưa oán giận vì vị phân mình chỉ là cách cách. Nhi thần muốn tấn cho muội ấy thành thứ phúc tấn."

Đức phi nhấp một ngụm trà vừa pha nói: "Thứ phúc tấn không phải ghi vào ngọc điệp, cũng không cần trong cung hạ chỉ xuống. Chuyện như vậy con bàn bạc với lão tứ là được, cần gì phải xin bản cung."

"Ngạch nương nói phải, nhưng số thứ phúc tấn trong phủ đã đủ, trừ phi có đặc ân còn không sẽ không được tấn vị thêm nữa. Thứ hai..."

Na Lạp thị thoáng dừng lại, có chút khó xử nói:"Ngạch nương cũng biết, phần vị cách cách này là do Vinh quý phi định. Nhi thần không dám nói tấn vị liền tấn vị , nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách đến cầu ngạch nương. Ngạch nương và Nghi phi nương nương chưởng quản mọi chuyện lớn nhỏ trong hậu cung, nếu có thể được ngạch nương gật đầu chấp thuận, việc này liền danh chính ngôn thuận ."

Niên thị hếch mày nói với Đức phi: "Nhi thần thấy chuyện này không ổn, vừa nãy tỷ tỷ cũng nói vị phần thứ phúc tấn đã đủ người, mà nay lại lại phải phá lệ ạ? Huống chi lúc trước Vinh quý phi đã định sẵn vị phân cách cách cho Nữu Hỗ Lộc thị, tất nhiên có nguyên nhân của người. Bây giờ mới chưa qua một năm, không có công lao, cũng không mang thai mà lại được tấn thành thứ phúc tấn, sợ là khó kẻ dưới phục tùng."

"Tố Ngôn nói cũng có lý."

Đức phi gật gật đầu, chưa trả lời ngay, ngược lại nhìn về phía Dận Chân: "Lão tứ, con nghĩ như thế nào?"

"Hết thảy đều do ngạch nương làm chủ."

Đức phi nghĩ ngợi, ánh mắt liếc nhìn Lăng Nhược đang cúi đầu, nhìn khuôn mặt rất giống Hiếu Thành Nhân Hoàng Hậu và nữ tử trong bức tranh kia, trong lòng đã có quyết định: "Đám người các ngươi cũng không cần bàn qua đoán lại. Bản cung không ngại nói cho các ngươi biết, ngày xưa Vinh quý phi sở dĩ xử lý Nữu Hỗ Lộc thị là hoài nghi nó tư thông với người khác. Sau đó Hoàng Thượng đã phái người điều tra rõ chân tướng, hết thảy đều không phải sự thật, vì việc này Hoàng Thượng cũng khiển trách Vinh quý phi . Về chuyện tấn phong, là nữ nhi của quan tứ phẩm, lại hành xử thỏa đáng, nếu cứ tiếp tục ở vị phân cách cách không khỏi khiến người khác cười chê. Bản cung chấp thuận lời đề nghị của Liên Ý, đặc biệt tấn Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược thành thứ phúc tấn."

Na Lạp thị vui vẻ tạ ơn, thấy Lăng Nhược vẫn còn đứng ngây ngốc, vội vàng kéo kéo tay áo nhỏ giọng nói: "Muội còn ngẩn ra đó làm gì. Mau tạ ơn nương nương."

Lăng Nhược phục hồi lại, vội vàng quỳ xuống nghẹn ngào nói: "Thiếp thân đa tạ ân điển của nương nương."

 Đức phi nói những lời kia là để trả lại sự trong sạch cho nàng, để những người khác cho dù có muốn cũng không thể bới móc được nữa.

"Đứng lên đi, hầu hạ Tứ a ca cho tốt đã là thể hiện sự cảm kích với bản cung rồi ." Đức phi vừa dứt lời đã nghe thấy âm thanh sang sảng vang lên từ bên ngoài: "Mọi người đang nói gì vậy, thật náo nhiệt."

Chủ nhân của thanh âm là một nam tử diện mạo tuấn tú đang bước vào điện, chính là Thập Tứ a ca Dận Trinh. Hắn đi vào trong điện, phất áo quỳ xuống nói: "Nhi thần thỉnh an ngạch nương. Chúc ngạch nương Phúc Thọ Khang An, trường mệnh thiên tuế."

"Đứng lên, đến đây cho ngạch nương nhìn kỹ con."

 Đức phi cực kỳ yêu thương đứa con trai nhỏ này, vừa thấy hắn đã vui mừng khôn xiết, đau lòng nói: "Mới một thời gian không gặp con đã gầy đi rất nhiều, lại đen nữa. Sống trong quân doanh vất vả lắm ư?"

"Đâu có ạ, vẫn như trước thôi." Dận Trinh cười, lấy một chuỗi Phật châu ra; "Hôm nay là sinh thần ngạch nương, nhi thần biết ngạch nương thành tâm lễ Phật nên đã cố ý xin cao tăng trong miếu một chuỗi Phật châu. Ngạch nương nhìn có thích hay không."

"Đồ con  tặng có lúc nào ngạch nương không thích." Đức phi hớn hở nói, lại nói vài câu nữa mới nhớ ra mấy người Dận Chân vẫn ở đây, vội nói: "ĐI chào tứ ca, tứ tẩu và thập tam a ca của con đi."

Dận Trinh vỗ đầu cười nói: "Đệ mừng thọ cho ngạch nương nên quên mất. Mọi người sẽ không trách đệ chứ."

"Đương nhiên sẽ không." Dận Chân cười một cái nói: "Sao không thấy đệ muội cùng đến?"

"Mấy ngày trước nàng ấy bị phong hàn. Đệ sợ nàng truyền nhiễm bệnh cho ngạch nương nên không để nàng cùng đến đây."

 Nói tới đây Dận Trinh nghĩ tới một chuyện: " Lần trước về thỉnh an, con thấy thân thể ngạch nương dường như không khỏe, bây giờ đã khá hơn chút nào chưa ạ?" .

"Chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, không sao cả.." Đức phi đáp, sau lại hỏi liên tục về những chuyện trong quân doanh của Dận Trinh, ánh mắt chưa từng rời đứa con trai nhỏ này .

Dận Chân nhìn bức tranh mẫu từ tử hiếu này, trong lòng cực kỳ chua xót. Từ sau khi Dận Trinh đến, Đức phi cũng không nhìn hắn thêm nữa.

Hắn mất vô số tâm huyết viết bức Bách Thọ, cho rằng có thể được sự chú ý của ngạch nương. Hắn quả thật đã làm được, nhưng thập tứ đệ vừa đến, sự chú ý của ngạch nương đều đổ dồn về đệ ấy, còn hắn bị gạt sang bên. Có thể thấy được trong lòng ngạch nương chỉ có một mình thập tứ đệ. Cho dù hôm nay thập tứ đệ đưa cho ngạch nương một khối gỗ, ngạch nương vẫn sẽ coi như trân bảo.

Hắn và thập tứ đệ, cuối cùng vẫn có địa vị khác nhau trong mắt ngạch nương...

Dận Chân lòng tràn đầy chua xót, đáy lòng khe khẽ thở dài, dời ánh mắt. Lúc ánh mắt xẹt qua Dận Tường thì phát hiện đệ ấy đang cười với mình.

Dận Chân ngẩn ra, đáy lòng đang lạnh lẽo chợt ấm áp. Cũng may trên thế gian này còn có Dận Tường, hắn cũng không quá cô đơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xifei