[Thành Dực] Mong manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Thành Dực] Mong Manh
Viết lại mở rộng vụ án của thầy Hứa, sát thương chiến đấu
Thầy Thẩm yếu đuối, gầy gò và hốc hác
Đỗ Thành muốn hiểu cảm xúc của Tiểu Dực
Số từ 9000+
Đọc vui vẻ …
 

00.

Thẩm Dực ngước mắt nhìn anh.

Những giọt nước mắt như pha lê trong suốt của cậu tràn ra, trượt xuống má, chảy qua quai hàm, rơi xuống đất và vỡ thành nhiều mảnh.

Lúc ấy, Đỗ Thành cảm thấy trước đây mình đã sai lầm trầm trọng.

01.

Thời điểm Thẩm Dực gọi điện cho Hứa Ý Đa, cậu rất lo lắng.

Cậu vô thức ấn đầu bút chì đã mài nhọn vào lòng bàn tay, cắn môi dưới, mất nửa giây để bình ổn lại cảm xúc, sau đó mới chậm rãi nói với nụ cười trên môi:

“Thầy…”

Nhưng cậu chưa kịp gửi lời hỏi thăm đến sức khỏe của sư nương thì một giọng nói lạnh lùng đầy công thức đã ngắt ngang lời cậu

Đó là một giọng nói hoàn toàn xa lạ: “Xin chào, bạn có quan hệ gì với chủ nhân chiếc điện thoại này? Chuyện là ông ấy đã chết đuối và được tìm thấy ở bờ biển, nếu bạn biết ông ấy thì vui lòng đến đồn cảnh sát để nhận dạng, cảm ơn.”

Nụ cười trên môi Thẩm Dực chợt cứng đờ.

Cậu thậm chí không thể nhớ bản thân đã đến hiện trường vụ án bằng cách nào.

Nơi đó là một bờ biển vắng.

Trong sự bàng hoàng của Thẩm Dực, khuôn mặt tươi cười của người thầy cũ hòa lẫn vào những làn sóng xám nhạt, dạt vào bãi biển theo từng hơi thở nặng nề.

Gió biển mặn mòi che giấu mùi nguy hiểm trước cơn bão.

Nó tốn công đưa thứ mùi khó chịu dọc theo khoang mũi vào cổ họng Thẩm Dực, tàn nhẫn nhét một cục bông khí đầy ngột ngạt vào khí quản cậu.

Thật khó thở và trái tim cũng đau khủng khiếp.

Đỗ Thành đang nghe cảnh sát báo cáo, thấy Thẩm Dực có gì đó không ổn liền vội vàng đi tới phía sau cậu vài bước, vỗ vỗ vai cậu: “Thẩm Dực? Thẩm Dực!”

Thẩm Dực quay đầu nhìn anh, vẻ mặt vẫn có chút ngây ngẩn. Cậu hỏi Đỗ Thành
“Nói cho tôi biết, nước biển có lạnh lắm không?”

Đỗ Thành suy nghĩ một chút, gật đầu: “Mùa này thì khẳng định không ấm được.”

Thẩm Dực bỗng nhiên mỉm cười.

Cậu tê dại nhếch một bên khóe môi, không biết vẻ mặt của mình giống đang khóc hay đang cười. Khi cậu quay lại nhìn những làn sóng nhạt nhòa bị bao phủ bởi làn sương mù xám xịt, lòng bàn tay bị đầu bút chì đâm vào lại bắt đầu đau nhức.

Thẩm Dực nhìn vùng biển đã nuốt chửng không biết bao nhiêu sinh mạng, tự lẩm bẩm: “Nhưng thầy rõ ràng là sợ lạnh, thầy sợ lạnh như vậy. Trước đây, mỗi mùa đông thầy đều không ra ngoài mà chỉ ngồi trong studio vẽ tranh. Còn tôi sẽ đưa sư nương ra ngoài tắm nắng mỗi khi thời tiết đẹp.”

“Được rồi Thẩm Dực.” Đỗ Thành cắt ngang lời nói của cậu, ôm lấy bờ vai gầy gò xoa xoa hai cái “Thầy Hứa đã được đưa về đồn cảnh sát, cậu đi gặp ông ấy đi.”

Thẩm Dực vẫn đứng lặng tại đó vài giây, sau đó mới chậm rãi gật đầu, tựa như một người bị mất đi cảm xúc, chỉ còn lý trí điều khiến: “Được, cảm ơn.”

Đỗ Thành nhìn bóng lưng Thẩm Dực, nhíu mày suy nghĩ.

Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn Thẩm Dực – thân hình gầy gò nhỏ bé, một mình đi trên đường đầy cát sỏi, cậu đi không vững, đôi lúc lại trượt chân. Nhưng Thẩm Dực hình như hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn thẳng về phía trước, mặc cho bản thân suýt nữa ngã xuống đất, nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm chiếc xe trước mặt – chiếc xe sẽ đưa cậu đến đồn cảnh sát, như thể đó là tia hi vọng cuối cùng của cậu.

Lúc đó Thẩm Dực nhất định có vấn đề gì đó, nhưng Đỗ Thành không nhận ra.

Đỗ Thành dù sao vẫn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của thành phố, ở hiện trường còn rất nhiều việc cần giải quyết.

Anh chỉ có thể nhìn Thẩm Dực, nhìn cậu thất thểu bước lên xe cảnh sát.

Giang Phong chạy tới, nhìn theo ánh mắt anh, lo lắng hỏi: “Thẩm Dực không sao chứ?”

“Thà có còn hơn.” Giọng điệu Đỗ Thành lo lắng, nhưng lời nói ra lại có chút vô tình, “Thẩm Dực cũng không phải người yếu đuối như vậy, thay vì cậu ở đây quan tâm vô ích thì tốt nhất nên nhanh chóng tìm ra nguyên nhân cái chết của thầy Từ đi.”

Cách đây bảy năm vào lúc Lôi Nhất Phỉ qua đời, Đỗ Thành cũng ở trong hoàn cảnh tương tự như Thẩm Dực. Mặc dù cách biểu hiện bên ngoài khác nhau, nhưng cảm giác tuyệt vọng chắn chắn giống nhau.

Có lẽ chỉ cần tìm được nguyên nhân cái chết của thầy Hứa, Thẩm Dực sẽ vượt qua được.

02.

Khi Thẩm Dực gặp lại Hứa Tư Văn mới cảm thấy thì ra đã nhiều năm trôi qua như vậy. Lần cuối gặp nhau, Thẩm Dực vẫn là một họa sĩ tài năng nhưng đầy kiêu ngạo.

Lúc đó, cậu mới qua hai mươi tuổi, mái tóc dài được chia làm hai lọn xõa xuống trên lông mày và một phần được cột lại phía sau đầu, trông cực kỳ có cá tính và vô tư. Mặc dù bản thân tạo ra những bức tranh đầy giá trị nhưng cậu lại ngạo mạn coi thường việc gắn liền nghệ thuật với tiền bạc, điều này khiến Hứa Tư Văn lần nào gặp cậu cũng khó chịu và căm ghét.

Vì vậy thời điểm đó hai người không nói chuyện nhiều với nhau.

Về sau khi Hứa Tư Văn từ chối đến thăm cha mình là Hứa Ý Đa trước khi đi du học, Thẩm Dực đã kìm nén ý muốn đánh nhau với hắn, nhưng vẫn nổi điên mắng hắn bằng tất cả những lời khó nghe nhất mà cậu học được trong đời rồi bỏ đi.

Lần này gặp lại, Hứa Tư Văn khẽ cau mày nhìn thanh niên mặc áo gió màu trắng, tay dài đến quá nửa bàn tay trước mặt, hắn ngập ngừng hỏi “Thẩm Dực?”

Thanh niên này hoàn toàn khác với Thẩm Dực trong trí nhớ của hắn.

Thẩm Dực nhẹ nhàng gật đầu, trên môi nở nụ cười ấm áp và dịu dàng, tựa như trước mặt hắn là một còn mèo con dễ bị bắt nạt.

Giọng nói của cậu cũng rất ôn hòa, như thể đã biến thành một người khác: “Hứa Tư Văn.”

Hứa Tư Văn kìm nén sự khó hiểu trong lòng quét mắt qua lại trên người cậu vài lần, đến khi không còn hứng thú mới rời mắt nhìn quanh xem triển lãm tranh được tổ chức cho cha mình.

Thẩm Dực bước đến gần, đưa cho hắn một tập tài liệu.

“Anh là con trai của thầy, là người thừa kế hợp pháp các bức tranh của ông ấy, anh có quyền quyết định bức tranh nào giữ lại và bức nào ủy thác cho Lâm Mẫn bán đi.”

Hứa Tư Văn đang thản nhiên nhìn xung quanh nghe vậy hơi khựng lại.

Hắn ta hơi nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng quét qua từng dòng chữ trên tập tài liệu, cuối cùng hắn ta run rẩy cầm lấy cây bút.

Không chút do dự, Hứa Tư Văn nhanh chóng ký tên mình vào từng tờ giấy, thậm chí còn không thèm nhìn xem trên đó in bức tranh nào.

____Sự dứt khoát này khiến Thẩm Dực tức giận.

Đôi mắt vẫn còn hơi đỏ của cậu trừng lớn, cậu dùng hết sức lực giữ lại cổ tay Hứa Tư Văn.

“Anh… không muốn xem lại sao? Anh không định giữ lại vài bức tranh à?”

“Cậu muốn nhìn gì? Cậu muốn tôi để lại cái gì?”

Hứa Tư Văn dứt khoát hất tay Thẩm Dực ra, khiến cậu loạng choạng.

Nhìn thấy Thẩm Dực chật vật bám lấy bức tường bên cạnh mới miễn cưỡng lấy lại thăng bằng, Hứa Tư Văn chợt cảm thấy vui vẻ vì đã báo thù thành công.

“Thẩm Dực, cậu còn chưa thấy rõ sao?”

Hứa Tư Văn chỉ vào những bức tranh sơn dầu xung quanh đang tỏa sáng dưới ánh nắng dịu nhẹ, cùng với những bức tranh của Hứa Ý Đa và những họa sĩ khác.

Hắn chế nhạo: “Những bức tranh này có liên quan gì đến tôi? Nếu trong sổ hộ khẩu không ghi tôi là con trai của Hứa Ý Đa thì ai biết được tôi có quan hệ gì với ông ấy? Ông ta có bao giờ nhìn thấy tôi chưa? Thẩm Dực! Ông ấy chỉ yêu thương cậu thôi.”

Thẩm Dực bắt gặp ánh mắt đầy hận ý của Hứa Tư Văn, trái tim không khỏi nhói lên từng cơn đau nhức.

“Thầy… ông ấy rất yêu anh.” Thẩm Dực vô thức đè lại trái tim đau nhức của mình, nước mắt cũng trực trào ra, “Thầy thực sự yêu anh hơn bất cứ ai rất nhiều”

Vì Hứa Tư Văn, Hứa Ý Đa thậm chí không màng danh dự đạo lại những bức tranh của Thẩm Dực.

Thẩm Dực không trách Hứa Ý Đa, cậu chỉ không muốn thầy bị Hứa Tư Văn hiểu lầm.

Thầy rõ ràng yêu hắn ta nhiều như thế.

“Đừng nói nhảm nữa!” Hứa Tư Văn cười nhạo, “Vì cậu không còn là họa sĩ nữa nên ông ấy mới nghĩ đến tôi? Đã quá muộn rồi! Thẩm Dực, tôi nói cho cậu biết, đáng đời ông ta! Ông ta quan tâm và kỳ vọng ở cậu rất nhiều, ông ta muốn đào tạo cậu thành một họa sĩ thiên tài của thế giới, nhưng cuối cùng thì sao? Chẳng phải cậu cũng từ bỏ nghệ thuật để trở thành họa sĩ vẽ chân dung của cục cảnh sát à!”

“Bốp!”

Hứa Tư Văn khó tin che mặt lại, hắn ngơ ngác nhìn mấy giọt máu chảy ra từ mũi mình nhỏ giọt trên sàn nhà.

Tay Thẩm Dực run run, giọng nói cũng run rẩy: “Im đi.”

“Thẩm Dực, cậu dám đánh tôi? Cậu…”

Hứa Tư Văn vô cùng tức giận, hắn theo bản năng giơ nắm đấm lên muốn đánh Thẩm Dực.

Nhưng ngay lúc hắn giơ nắm đấm lên, có ai đó đã nắm lấy cổ tay hắn.

Người này mạnh hơn hắn, tay cũng mạnh hơn hắn. Lực giữ ở cổ tay hắn tiếp tục tăng lên khi Hứa Tư Văn cố gắng vùng vẫy thoát ra, mãi đến khi hắn cuối cùng không chịu nổi ngừng kích động mà rên thành tiếng.

Đỗ Thành chậm rãi buông cổ tay Hứa Tư Văn, anh từ phía sau đi tới đứng bên cạnh Thẩm Dực, vẻ mặt thờ ơ nhưng ẩn chứa đầy tức giận:

“Có phải anh định tấn công cảnh sát?”

Hứa Tư Văn tức điên lên, hắn chỉ vào nửa bên mặt đã bỏ bừng sưng tấy của mình: “Nhìn cho rõ đi, cậu ta đánh tôi trước!”

Đỗ Thành dừng lại, vô thức nhìn vào tay Thẩm Dực – các khớp trên bàn tay phải vốn trắng trẻo sạch sẽ nay đã nhanh chóng đỏ tấy và sưng lên, có lẽ cũng vì đau mà hơi run rẩy.

Sắc mặt Đỗ Thành nhất thời trở nên khó coi

“Xem ra đúng là anh đã tấn công cảnh sát. Giang Phong, dẫn anh ta đi.

Hứa Tư Văn: “…”

Được rồi, tôi đã tấn công cảnh sát.

Tôi có thể tấn công cảnh sát bằng khuôn mặt của mình! Thật vớ vẩn!

03.

“Đừng ép mình quá.”

Đỗ Thành cầm lấy bức chân dung phác họa mà Thẩm Dực đã vé suốt đêm, vô thức mở miệng an ủi cậu.

Thẩm Dực xoa xoa bả vai tê cứng vì làm việc của mình.

Bình thường Thẩm Dực sẽ mỉm cười và đáp lại anh bằng giọng nói nhẹ nhàng rằng “Tôi biết”, dù sao đây cũng là những lúc dịu dàng hiếm hoi của đội trưởng Thành nhà cậu.

Nhưng lần này Thẩm Dực không lên tiếng.

Cậu cúi đầu, hạ mí mắt xuống, dùng hàng mi dài che đậy mọi cảm xúc hỗn loạn trong mắt mình.

Chỉ có đầu ngón tay tái nhợt không ngừng xoa xoa trên vai mới có thể chứng minh Thẩm Dực đang tỉnh táo, đang lắng nghe, chỉ là không muốn trả lời mà thôi.

Đỗ Thành thấy Thẩm Dực có vẻ chán nản, liền đưa bức tranh cho Giang Phong đang đứng một bên, ra hiệu cho cậu ta ra ngoài điều tra.

Anh nói một cách nghiêm túc: “Thẩm Dực, tôi hiểu tâm trạng của cậu bây giờ, khi đội trưởng Lôi mất bảy năm trước, tôi cũng giống như cậu. Tôi muốn tìm ra hung thủ, thậm chí còn suýt trì hoãn những vụ án khác vì việc đó. Hiện tại tình huống đã tốt hơn tôi ngày xưa rất nhiều, ít nhất với bức chân dung cậu vẽ, kẻ lừa đảo hại thầy Hứa sẽ sớm lộ mặt, chúng ta có thể sớm bắt được hắn.”

“……Tôi biết.”

Thẩm Dực không cười nổi, chỉ có thể ngơ ngác ngẩn đầu, nhìn ánh mắt an ủi của Đỗ Thành.

Đỗ Thành sửng sốt một lát.

Mới chỉ qua năm sáu ngày, khuôn mặt Thẩm Dực đã trở nên hốc hác đến mức khiến anh run rẩy.

Sắc mặt cậu vốn đã trắng đến nhợt nhạt giờ còn phủ thêm một chút xám xịt đáng sợ, đôi mắt như trùm lên một bóng đen chực chờ tan vỡ.

Hốc mắt đỏ hoe do thức khuya bao bọc lấy con ngươi hằn tơ đỏ, theo mỗi lần hàng mi dài đóng vào mở ra, đôi mắt nâu nhạt của Thẩm Dực lại lộ ra một chút u ám và đục ngầu.

Lúc này mới bảy giờ.

Nắng sớm ngoài cửa sổ vẫn tràn đầy sức sống, gió lạnh bị cửa kính chặn lại, chỉ còn ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng.

Nhưng Thẩm Dực không ở trong ánh sáng ấm áp đó.

Cậu vẫn đang thu mình trong bóng tối nơi mặt trời không thể chạm tới, màu trắng lạnh lẽo bao trùm lấy cả cơ thể cậu.

Thẩm Dực nhìn thực sự rất không ổn.

“Cậu đi ngủ một lát đi.” Đỗ Thành không giải thích mà lấy đi cây bút chì trong tay cậu, kéo cậu đứng dậy: “Cậu có thể về nhà hoặc ở phòng 406, bây giờ cậu cần nghỉ ngơi, không thể tiếp tục ép mình như thế được, cứ thế này cậu sẽ không chịu nổi.”

“Tôi không muốn.”

Thẩm Dực thường ngày yếu đuối không biết lúc này được cho uống loại thuốc gì lại cứng đầu nắm chặt lấy khung cửa không chịu ra ngoài.

Cậu bắt đầu thở gấp, trái tim vốn đã hơi bình ổn lại bắt đầu nhức nhối xen lẫn những cơn đau âm ỉ và sắc bén. Cậu dựa vào khung của vài giây rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Đỗ Thành.

Đây là lần đầu tiên cậu dùng giọng van xin nói với Đỗ Thành: “Tôi không muốn nghỉ ngơi, tôi chỉ muốn tìm ra hung thủ.”

Đỗ Thành rất dễ dàng thông cảm cho cậu, thậm chí bảy năm trước anh còn từng nói ra điều này với Trương cục.

Chỉ là đội trưởng Thành năm đó rõ ràng hăng hái hơn, anh còn vô tình làm rơi chiếc cốc giữ nhiệt hai lớp bằng thủy tinh của Trương cục. Sau đó, anh đã phải đền cho Trương cục một chiếc khác đắt tiền hơn để bà không nổi cơn tam bành muốn “cắt quyền điều tra” của anh với vụ án.

Vì vậy Đỗ Thành không thể từ chối người trước mắt, anh thở dài, chậm rãi buông cổ tay Thẩm Dực ra.

Anh liên tục nhắc đi nhắc lại với Thẩm Dực: “Nếu như cậu cảm thấy không thoải mái thì hãy dừng lại. Tôi không nghĩ thầy của cậu muốn nhìn thấy cậu như thế này đâu.”

Đáp lại Thẩm Dực chỉ gật đầu, tỏ ý mình đã nghe thấy.

Và sau đó đội trưởng Thành nhận ra rằng anh không nên nghe theo lời nói dối lặng lẽ này.

04.

“Tội lừa đảo như thế này thường bị xử bao lâu?”

“Nó phụ thuộc vào số tiền mà hắn ta lừa được. Thông thường thì dao động từ ba đến mười năm.”

Hóa ra một mạng người chỉ đáng giá từ ba đến mười năm tù.

Thẩm Dực hơi hạ mi mắt, chậm rãi thở ra, ngón tay run rẩy nắm chặt bức tranh trong tay. Cậu gõ của bằng bàn tay còn lại của mình, đáp lại là một giọng nói của một người đàn ông xa lạ hỏi cậu là ai.

Thẩm Dực không trả lời, tiếp tục gõ của.

Người đàn ông trong nhà trở nên mất kiên nhẫn và cằn nhằn hỏi là ai trong khi mở cửa.

“Hồ Chí Phong?”

“Đúng vậy, anh là ai?”

Người đàn ông lấy bàn chải đánh răng trong miệng ra, nhướn mày khó hiểu nhìn Thẩm Dực, trong lòng chửi thẩm: “Chậc, nhìn anh ta khá đẹp trai, trắng trẻo, nhưng khuôn mặt lại có chút đáng sợ, cứ như người sắp chết.”

“Tôi?” Thẩm Dực cười nhẹ, chậm rãi vén tấm vải che bức tranh sơn dầu lên, giọng nói trầm thấp, khàn khàn, “Tôi đến đây để tống anh xuống địa ngục”

Bức tranh này là một trong những bức tranh giả mạo của Hứa Ý Đa.

Đêm Thẩm Dực biết tin Hứa Ý Đa qua đời, cả đêm cậu không ngủ được. Cuối cùng cậu mặc chiếc áo len trắng mà Hứa Ý Đa mua cho mình, vứt cây cọ thường dùng đi và tự tay mình vẽ bức tranh bằng tay trần.

Bức tranh này có chữ viết tay của hai người và nước mắt của hai người.

Thẩm Dực đặt tên cho nó là “Động Vạn Yêu.”

Hồ Chí Phong sửng sốt.

Đôi mắt hắn vô thức bị bức tranh sơn dầu trên tay Thẩm Dực điều khiển – bởi vì những cái đầu lâu trong tranh quá thật và chi tiết, còn nhiều đến không đếm xuể, cái ở giữa là bắt mắt nhất, chúng vây lấy nhau tựa như một vòng tròn tuyệt đẹp.

Những chiếc đầu lâu với đôi mắt trống rỗng nằm trên những linh hồn sạch sẽ, xung quanh mấy cành cây màu xanh đậm làm nền ôm lấy màu đen u ám và sâu hun hút. Màu sắc u ám giống như một bàn tay vô hình với những đốt ngón tay dài mang theo bộ giáp sắc bén, nó đột nhiên dùng một lực mạnh tóm lấy cổ họng hắn.

Hồ Chí Phong đột nhiên nghẹn ngào ho khan, hắn hoảng sợ bám lấy cửa, trong ánh mắt nhìn Thẩm Dực đã không còn khinh thường nữa mà cảnh giác cao hơn: “ Cậu là ai?”

“Hồ Chí Phong, anh đã sử dụng công nghệ AI để lừa gạt số tiền khó kiếm được của những người già cả, đồng thời thực hiện nhiều vụ lừa đảo với quy mô lớn. Theo luật, anh sẽ bị bắt.”

Hồ Chí Phong chậm rãi nheo mắt lại, hắn móc từ trong túi quần ra một con dao nhỏ, đập nát bao súng trên khung cửa, sau đó ngập ngừng hỏi Thẩm Dực: “Anh là cảnh sát à?”

“Tôi không phải.” Tiểu họa sĩ nghiêng đầu mỉm cười. Ánh nắng trong hành lang chiếu lên đôi lông mày thanh tú của cậu, ánh nắng rực rỡ trong suốt như thủy tinh nhảy múa giữa lông mày, tựa như đùa giỡn, “Nhưng tôi là người trong tranh.”

Thẩm Dực tiến lên một bước, những chiếc đầu lâu quẩn quanh hang mà trong bức tranh cũng chuyển động theo sống động đến mức khiến Hồ Chí Phong bất giác run lên.

“Anh có biết không? Những người vướng vào tội lỗi sẽ rơi vào hang quỷ… bị ác quỷ ăn thịt…” Giọng nói của họa sĩ trầm xuống, chậm rãi, mềm mại và quyến rũ, “Vậy, những ai phạm tội sẽ bị ác quỷ ăn thịt… Hầu hết thủ phạm các vụ án cướp của giết người đều vì muốn sống yên ổn mà chỉ có thể dùng mọi cách để lẩn trốn sự trừng trị của ác quỷ”

Hồ Chí Phong nhìn chằm chằm vào bức tranh, giống như đang hỏi Thẩm Dực, mà cũng giống như đang hỏi chính bản thân mình “… Làm sao để trốn?”

Hắn đã rơi vào bẫy, Thẩm Dực mỉm cười hài lòng.

“Giết người trong tranh.” Họa sĩ trẻ hơi nheo mắt lại, đưa bức tranh đến gần Hồ Chí Phong: “Chỉ cần giết cậu ta, anh sẽ được giải thoát.”

“Giết… người trong tranh.” Hồ Chí Phong nhìn con dao găm đang cầm trong tay phải, sau đó nhìn Thẩm Dực trước mắt, nặng nề gật đầu, “Giết cậu ta. Giết cậu ta, tôi sẽ được giải thoát.”

“Đúng… chính là như thế.” Thẩm Dực nhướn mày, chậm rãi dời bức tranh sơn dầu sang bên cạnh, chỉ vào trái tim mình: “Giết cậu ta, anh sẽ được giải thoát.”

Hồ Chí Phong đột nhiên cười lớn.

Hắn cười khúc khích, nhìn vết thương chí mạng của Thẩm Dực lộ ra trước mắt mình với một cảm giác ngây ngất kỳ lạ nào đó, hắn không còn do dự nữa, giơ cao con dao găm lóe sáng lạnh lẽo trong tay, nhắm thẳng vào tim Thẩm Dực và đâm một cách hung hãn——

Hãy giải thoát đi! Hắn muốn được tự do!

"bùm!"

Tiếng súng chính xác và sắc bén đến cùng với hơi thở của Đỗ Thành, anh đã đến kịp lúc.

Con dao găm của Hồ Chí Phong bị Đỗ Thành bắn trúng văng ra ngoài, nó không xuyên được vào tim Thẩm Dực mà chỉ làm xước một vết nhỏ trên má trái của cậu.

"Hãy ngồi xổm xuống! Hai tay ôm đầu!"

Giang Phong cùng những cảnh sát khác đến kịp thời và nhanh chóng khuất phục được Hồ Chí Phong, người vẫn đang trong trạng thái mơ hồ và run rẩy.

"Thẩm Dực!"

Đỗ Thành tiến về phía trước mấy bước, nắm lấy cổ tay Thẩm Dực, nhìn thấy vết máu trên má cậu khiến anh hoàn toàn mất khống chế.

Hai mắt anh đỏ hoe, đau đớn nghiến răng nghiến lợi hỏi Thẩm Dực: "Cậu muốn làm gì? Cậu đang muốn làm cái quái gì vậy?!"

Thẩm Dực vẫn không hề tỏ ra ăn năn.

Cậu ngước mắt lên, khóe miệng nhoẻn cười, như thể cậu đã hóa thân thành quỷ vương đến từ địa ngục, dẫn dắt những tù nhân đã làm điều sai trái trở về hang quỷ của chính họ.

Cậu nói

"Tôi muốn đưa anh ta xuống địa ngục cùng tôi."

05.

Đỗ Thành để Giang Phong lục soát phòng của Hồ Chí Phong, trong khi anh ta thô bạo kéo Thẩm Dực đến góc cầu thang.

"Thẩm Dực, tôi không quan tâm cậu có điên hay không. Nhưng cậu có biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không?!" Đỗ Thành tức giận, đầu ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào trái tim đang đập nhanh của Thẩm Dực, "Hắn ta suýt đâm chết cậu, cậu có biết không? Cậu suýt chết nếu tôi không đến kịp!”

“Tôi biết.” Hàng mi của Thẩm Dực run lên hai lần, sau đó cậu chậm rãi rũ mắt xuống, “Nếu anh không đến, thì anh ta sẽ giết tôi, đó là tội cố ý giết người, anh ta sẽ bị kết án tử hình.”

Đỗ Thành sửng sốt: "...Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa đi?"

Luôn tự nhận là người hiểu rõ Thẩm Dực nhất trong chi nhánh, nhưng anh thực sự không ngờ rằng cậu họa sĩ nhỏ vốn có vẻ ngoài yếu đuối, hiền lành và dịu dàng này lại có suy nghĩ như vậy trong lòng.

"Bản án cho tội lừa đảo chỉ có thể từ ba đến mười năm, còn chưa đủ, tôi muốn anh ta lấy mạng mình để đền mạng."

Thẩm Dực bình tĩnh mở miệng, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng trong từng lời nói đều có chút lạnh lùng.

“…Vậy là cậu định đánh đổi bằng mạng sống của mình à?”

Đỗ Thành ngơ ngác một lúc, sau đó quay đầu nhìn bức tường trắng trống trải xung quanh, cắn môi hỏi.

Vốn dĩ anh muốn xoa dịu cảm xúc tiểu họa sĩ nhưng việc anh “suýt mất đi Thẩm Dực” đã liên tục thách thức điểm mấu chốt và ăn mòn thần kinh vốn đã mỏng manh của anh.

Đỗ Thành bỏ cuộc. Anh không thể bình tĩnh được.

Cuối cùng, đội trưởng Thành hít một hơi thật sâu, khống chế sức lực, giữ chặt hai vai Thẩm Dực, buộc cậu không ngừng lui về phía sau, cho đến khi cả người cậu hoàn toàn dựa vào tường, dù có giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi tay anh.

Đỗ Thành nhìn vào đôi mắt mờ mịt khó có thể phân biệt được kia, nghiến răng nghiến lợi nói với giọng run rẩy.

"Thẩm Dực, cậu điên rồi, sao cậu dám, Thẩm Dực..."

"Sao cậu dám đánh cược bằng chính mạng sống của mình! Lỡ như cậu thua cược thì sao? Lỡ như Hồ Chí Phong tố cáo cậu xúi giục hắn phạm tội và cậu mất nhiều hơn được thì sao? A… Nếu cậu chết thì tôi phải làm gì đây?"

"Trả lời tôi đi, Thẩm Dực. Nói đi, Thẩm Dực... Tôi đang hỏi cậu đấy! Cậu có bị điếc không?!"

Thẩm Dực ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Ánh sáng trong mắt cậu dường như đang vỡ vụn ra, Thẩm Dực im lặng nhíu mày, cuối cùng tất cả ánh sáng đều lạc vào bóng tối vô tận và hoàn toàn tiêu tan.

Thẩm Dực chậm rãi ngước mắt lên.

Những giọt nước mắt như pha lê trong suốt của cậu tràn ra, trượt xuống má, chảy qua quai hàm, rơi xuống đất và vỡ thành nhiều mảnh.

Đỗ Thành sửng sốt, bất giác buông cậu ra.

Đây là lần đầu tiên anh thấy Thẩm Dực khóc.

"Vậy anh muốn tôi làm gì?"

Giọng nói của họa sĩ khàn khàn, dường như đang cố gắng hết sức để kìm lại những tiếng nức nở xấu hổ.

"Đỗ Thành, tôi không được lựa chọn, tôi là cảnh sát, cũng không còn biện pháp nào khác báo thù cho thầy, hai mạng người đổi lấy ba đến mười năm trong tù, tôi biết như vậy là không công bằng, nhưng tôi lại không có cách nào trả lại cho họ công lý! Tôi không có lựa chọn nào khác, Đỗ Thành, tôi không còn cách nào khác ngoài làm như thế này!”

"Đỗ Thành, giờ anh nói cho tôi biết, tôi nên làm cái gì? Tôi còn có thể làm cái gì?"

"Thẩm Dực..."

Lúc ấy, Đỗ Thành cảm thấy trước đây mình đã sai lầm trầm trọng.

Anh và Thẩm Dực rõ ràng là hai người khác nhau.

Nếu Đỗ Thành giống như cây tuyết tùng đã chịu đựng mọi gió sương, mưa tuyết mà vẫn có thể đứng sừng sững thì Thẩm Dực giống như bông hồng dại mọc trên một mảnh đất hiền hòa.

Loại  hoa hồng này sinh ra đã mỏng manh và nhạy cảm nhưng ngày xưa trên cành nó đầy gai để ngăn cản người lạ đến gần, khiến người ta nghĩ rằng nó rất mạnh mẽ.

Hiện tại, vì những lời nói sắc nhọn của Đỗ Thành bảy năm trước, bông hồng nhỏ đã chủ động rũ bỏ hết gai phòng ngự, để lộ ra mặt dịu dàng mềm mại nhất.

Nhưng Đỗ Thành quá bất cẩn.

Anh chỉ nghĩ rằng Thẩm Dực sẽ mạnh mẽ như mình. Anh cứ chắc chắn Thẩm Dực cũng giống anh, chấp nhận việc truy đuổi kẻ đã giết chết người thân của mình đã đến mức không thể tiến xa hơn được nữa.

Vì vậy, anh ta đã nhắm mắt làm ngơ trước hành động và sự điên cuồng tìm kiếm nghi phạm của Thẩm Dực, chỉ để lại vài lời an ủi nhạt nhẽo, thậm chí còn ngầm dẫn dắt Thẩm Dực từng bước trở thành như hiện tại.

Bông hồng đó rõ ràng là vô cùng quý giá và mong manh.

Đó là lỗi của anh, anh đã sai lầm trầm trọng.

"Đỗ Thành, chuyện này tôi không muốn chấp nhận."

Thẩm Dực lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên mặt rồi nói.

Câu nói này tựa như một lưỡi dao rạch ngang ranh giới trấn áp.

Nó không chỉ giải phóng những cảm xúc và ham muốn đã bị giam cầm bấy lâu nay mà còn mang lại nỗi đau khủng khiếp cho mỗi dây thần kinh của Thẩm Dực.

Những cú đánh thẳng và sắc liên tiếp của nó đánh vào thái dương và trái tim của Thẩm Dực, khiến tầm nhìn của cậu mờ đi và sắp rơi vào bóng tối.

Thẩm Dực cắn chặt đôi môi nứt nẻ cho đến khi trong miệng ngửi thấy mùi máu quen thuộc.

Đôi mắt sưng đỏ của cậu lại bắt đầu rơi nước mắt không kiềm chế được, nhưng lần này Thẩm Dịch cũng không muốn kiềm chế nữa.

Cậu gần như tuyệt vọng nhìn Đỗ Thành, đầu ngón tay run rẩy chậm rãi bò lên cánh tay anh, môi yếu ớt mấp máy hai lần, cuối cùng cũng tìm được giọng nói của chính mình.

  “Tôi đã bảy năm không gặp thầy, đã bảy năm rồi Đỗ Thành… Tôi không biết thầy già đến thế, tôi không biết, tôi cứ tưởng thầy còn rất trẻ, tôi luôn nghĩ thầy sẽ không tha thứ cho tôi, tôi tưởng thầy ghét tôi, tôi những tưởng tôi có thể đợi thầy tha thứ cho mình…”

Đỗ Thành đau khổ nhìn người đang nói lắp bắp trước mặt mình, anh không ngắt lời cậu mà nhẹ nhàng giơ đầu ngón tay thô ráp lên, chậm rãi lướt qua gò má của Thẩm Dực, lau nước mắt cho cậu.

“Thầy không có nhiều tiền, vợ chồng thầy sống dựa vào lương hưu… Làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy… Nếu không phải thầy quá tuyệt vọng thì lúc đó thầy đã không giả mạo tranh của tôi... Tôi có thể làm điều đó cho thầy chỉ bằng một vài động tác đơn giản, nhưng thầy không nói cho tôi biết, thầy không nói với tôi, thầy đã chịu đựng tất cả, tự mình gánh chịu tất cả…"

Thẩm Dực thậm chí còn không dám nghĩ đến việc Hứa Ý Đa sẽ tuyệt vọng đến thế nào khi biết được cuộc gọi cầu cứu của con trai mình chỉ là một trò lừa đảo.

Chắc thầy buồn lắm phải không? Giống như cậu bây giờ.

Hối tiếc.

"Ừm..." Thẩm Dực đột nhiên cúi đầu.

Kèm theo tiếng kêu đau đớn, còn có một cơn đau âm ỉ trong tim cứ mãi không chịu buông tha cậu.

“Thẩm Dực?” Đỗ Thành cảm giác được có gì đó không đúng, vội vàng đỡ lấy thân thể cậu, “Thẩm Dực, cậu sao vậy?”

Thẩm Dực không nói nên lời.

Cậu chỉ lắc đầu rơi nước mắt, rồi tiếp tục ngồi xổm xuống, hạ trọng tâm cơ thể xuống, cố gắng xoa dịu nỗi đau xé nát trong lòng.

"Thẩm Dực? Thẩm Dực! Thẩm Dực, nói cho tôi biết cậu bị sao thế!"

Đỗ Thành ngồi xổm xuống cùng cậu, hai tay ôm chặt cánh tay cậu, nhưng cũng không thể ép Thẩm Dực ngẩng đầu lên, anh chỉ có thể gọi đi gọi lại tên cậu, hỏi đi hỏi lại đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Dực cắn môi, chịu đựng trái tim đập nhanh và đau đến không chịu nổi, chậm rãi nói: “…đau quá.”

Tim Đỗ Thành đập thình thịch, vội vàng nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Thẩm Dực, hỏi: “Đau ở đâu?”

“…Tim, đau quá.” Thẩm Dực vô thức ôm chặt quần áo trên ngực, vô thức vò nát nửa ống tay áo sạch sẽ, cậu dùng đầu ngón tay ấn chặt vào tim mình, khó khăn gọi: “Đỗ Thành.. ..”

“Tôi ở đây, tôi ở đây…” Đỗ Thành vội vàng  gửi tin nhắn cho Giang Phong, “Tôi kêu người gọi 120, đợi một chút, tôi sẽ gọi 120 ngay. .."

“Đỗ Thành…” Thẩm Dực kìm nén cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng, chậm rãi siết chặt ngón tay của Đỗ Thành, “Nói cho tôi biết, khi thầy phát hiện ra mình bị lừa, ông ấy có giống… giống tôi không? Đau như thế……"

"..."

Đang lúc Đỗ Thành còn chưa biết trả lời thế nào thì Thẩm Dực đột nhiên mỉm cười.

Cậu hé đôi môi đã nhuốm máu từ lâu, càng không kìm được mùi máu tanh trong cổ họng.

Thẩm Dịch đang mong đợi điều gì cơ chứ.

Cậu đẩy Đỗ Thành ra, vội vàng quỳ xuống đất, cúi người về phía trước, phun ra một ngụm máu xuống mặt đất trước mặt.

Trong lúc ho ra máu, Thẩm Dực bàng hoàng nhìn thấy cái đầu ma u ám trên "Động vạn yêu”.

"Thẩm Dực!"

Đỗ Thành kêu lên và ôm lấy cậu họa sĩ nhỏ đang nhắm mắt bất tỉnh trong vòng tay trước khi cậu ngã xuống đất.

"Đội trưởng Thành! Thầy Thẩm xảy ra chuyện gì vậy?" Lý Hàn mở cửa, nhìn vũng máu nhỏ trên mặt đất, sau đó nhìn vết máu còn chưa lau sạch trên môi Thẩm Dực, tim cô như hẫng đi một nhịp, "Thầy Thẩm!"

"Gọi 120, đừng hoảng! Gọi 120 nhanh!"

06.

“Sự kích thích của dây thần kinh giao cảm đã gây co mạch và tăng huyết áp, cuối cùng dẫn đến nôn ra máu do vỡ phế quản. Thực quản đã được làm sạch và phế quản cũng đã lành lại. Tình trạng không quá nghiêm trọng, chỉ là cơ thể của cậu ấy bị tổn thương, thể lực không tốt lắm, hơi sốt nhẹ và hạ đường huyết một chút, chúng tô sẽ sắp xếp để cậu ấy ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày.”

Giang Phong cùng Lý Hàn đi theo bác sĩ làm thủ tục nhập viện, Đỗ Thành mở cửa phòng bệnh, ngồi ở bên giường Thẩm Dực.

Hồ Chí Phong bị bắt và sẽ bị pháp luật trừng trị, Thẩm Dực cuối cùng cũng có thể ngủ yên.

Lông mi dài lặng yên ngoan ngoãn rũ xuống, dưới mắt có quầng thâm rõ ràng đến nỗi không thể bị lông mi che mất.

Hơi thở của Thẩm Dực đã ổn định, Đỗ Thành cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh đưa tay nắm lấy bàn tay thò ra ngoài chăn của cậu.

Đầu ngón tay thô ráp được hơi ấm xoa dịu, Đỗ Thành vuốt ve mu bàn tay gầy gò lạnh lẽo của cậu họa sĩ nhỏ hết lần này đến lần khác, như thể điều này có thể mang lại cho Đỗ Thành sự an tâm nhỏ nhoi.

Hơi ngứa.

Kỹ năng giả vờ ngủ của Thẩm Dực luôn là đỉnh cao, cậu đã lừa Hứa Nhất Đa nhiều lần mà thầy vẫn chẳng bao giờ phát hiện ra rằng Thẩm Dực đang nằm trên bàn ngủ quên chỉ là giả vờ mà thôi.

Cậu tự nghĩ như vậy người như Đỗ Thành lại càng chẳng thể nhận ra được.

Thẩm Dực trong lòng bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi mở ra đôi mắt mệt mỏi nặng nề, gọi: “Đội trưởng Thành.”

  ——Phế quản bị vỡ khiến cậu chỉ có thể nói bằng giọng khàn khàn, giọng cậu trầm đến mức gần như có thể hòa vào cùng với không khí loãng.

Đỗ Thành nghe thấy, kinh ngạc nhướng mày: “Thẩm Dực?”

“Ừ.” Thẩm Dực nghiêng đầu, búng ngón tay hai lần nhắc nhở anh: “Có chút ngứa.”

"Ồ, ồ." Đỗ Thành phản ứng lại, không xoa mu bàn tay nữa, thay vào đó nắm chặt tay cậu, "Tôi không xoa nữa, cậu có thể đi ngủ."

“…” Thẩm Dực trong lòng bất đắc dĩ ngẩng đầu lên: Đỗ Thành tựa hồ đã hiểu lầm.

“Không ngủ được, đau quá.” Thẩm Dực khẽ cau mày, thanh âm nhẹ nhàng, nghe có vẻ đáng thương.

Đỗ Thành ho nhẹ, kìm nén những cảm xúc kỳ lạ trong lòng, dùng vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể nắm chặt tay Thẩm Dực: “Nếu đau thì cũng không thể tiêm thuốc giảm đau. Cơ thể cậu không thể chịu đựng được.”

"..."

"Nhưng một chút thôi. Tôi vẫn có thể chịu được và tỉnh táo."

Đỗ Thành tức giận trợn mắt nhìn cậu.

"Hồ Chí Phong..."

“Hồ Chí Phong bị tình nghi thực hiện nhiều vụ lừa đảo. Bởi vì tổng số tiền lừa đảo hơn 500.000 nhân dân tệ là một số tiền rất lớn nên anh ta có thể sẽ bị kết án hơn mười năm thậm chí tù chung thân.” Đỗ Thành giơ tay nhẹ nhàng vén ra lọn tóc mái vương trên mi Thẩm Dực: “Cậu đã phải vào bệnh viện là đủ rồi, Thẩm Dực, chúng ta dừng lại ở đây đi.”

"… Được."

Cậu đã làm tất cả những gì có thể để tìm lại công lý cho họ.

Cậu hy vọng tối nay khi mình mơ thấy họ, thầy có thể gọi cậu một tiếng "Tiểu Dực" và tha thứ cho bảy năm xa cách.

"Còn nữa, về sau cậu không được một mình hành động mà không có sự cho phép của tôi, nếu không tôi sẽ báo cáo Trương cục đình chỉ cậu."

“…?” Cổ họng Thẩm Dực đau đến mức cậu chỉ có thể nhíu mày bày tỏ sự nghi ngờ.

"Sau vụ án này, tiền án của cậu quá nghiêm trọng, giám đốc Trương đã đồng ý rồi, tôi sẽ giữ lời."

Đỗ Thành nâng cằm lên, trông khá oai phong và đường bệ.

Thẩm Dực đành phải gật đầu tỏ vẻ "hiểu rồi".

“Được rồi, đi ngủ đi.” Đỗ Thành cẩn thận buông tay Thẩm Dực ra, chậm rãi nhét vào chăn, lo lắng sờ lên trán Thẩm Dực, xác định cơn sốt nhẹ của cậu đã hạ xuống, anh mới yên tâm: “Tôi ở lại đây chăm sóc cậu nhé.”

Thẩm Dực lắc đầu, “Không sao đâu, anh có thể về… Trong văn phòng chắc vẫn còn có rất nhiều chuyện.”

Đỗ Thành cũng lắc đầu, "Trong văn phòng còn có Trương Cục, tôi ở ngay đây, cậu có thể đi ngủ."

Lần này, bất kể là ai, anh cũng sẽ không đem món đồ quý giá dễ vỡ này cho người khác.

Đỗ Thành đã bỏ lỡ một lần, hậu quả quá nghiêm trọng, anh không thể gánh nổi lần thứ hai.

Bông hồng nhỏ mong manh và dễ vỡ sau này sẽ chỉ có thể lặng lẽ lớn lên bên cạnh anh và không bao giờ rời xa anh nữa.

KẾT THÚC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro