Giam cầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tay Trường Giang bị trói ngược ra sau rồi buộc cố định vào chân giường, hai chân anh cũng đang bị dây thừng trói chặt. Trường Giang nghiêng đầu sang một bên, nhắm hờ mắt lại. Cả cơ thể lẫn tâm trí anh đều đang rất mệt mỏi. Đã hơn ba tháng từ lúc anh bị Trấn Thành bắt đến khu biệt thự này. Hắn giam anh ở đây không phải vì oán hận chuyện anh từ chối tình cảm của hắn. Hắn bắt anh là để trả thù cho Uyển Nhi, cô em gái mà hắn yêu thương nhất vô tình bị anh làm cho thiệt mạng.

Buổi tối định mệnh hôm ấy, Trường Giang đang đi bộ về nhà thì bị hai gã đàn ông chặn đường tính giở trò đồi bại với anh. Trường Giang trong lúc chạy trốn vội vã băng qua đường mà không để ý có xe đang lao nhanh đến. Vì tránh đụng phải anh, xe của Uyển Nhi bị mất tay lái, lao thẳng vào cột đèn. Uyển Nhi bị văng ra khỏi xe, chết ngay tại chỗ. Tai nạn được cảnh sát kết luận là lỗi của Uyển Nhi vì cô đang lái xe quá tốc độ trong trạng thái say xỉn. Trường Giang được phán vô tội.

Trấn Thành không chấp nhận kết quả điều tra từ phía cảnh sát. Hắn một mực khẳng định lỗi là ở Trường Giang nên đã bắt cóc anh mang ra đảo riêng để tiến hành kế hoạch trả thù của mình.

Sợ Trường Giang bỏ trốn, Trấn Thành luôn trói tay chân anh lại ngay cả khi anh ngủ. Hắn chỉ tạm tháo ra lúc anh muốn đi vệ sinh hay lúc anh ăn cơm, sau đó sẽ bị trói tiếp.

-Mỗi ngày tôi sẽ bắt anh gánh chịu những hình phạt tàn khốc nhất.

Đúng như những gì hắn nói. Ngày nào, Trường Giang cũng bị hắn hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần.

Ban ngày, bất kể trời nắng hay mưa, hắn đem anh ra bãi biển, trói anh ngoài đó. Cho đến khi thấy anh ngất đi, hắn mới đưa anh về lại căn phòng mà hắn ưu ái gọi là ngục tù dành cho anh.

Ban đêm, hắn lại treo anh lên, cường bạo anh bằng những dụng cụ chỉ dành cho SM như roi da, còng tay, súng điện, và nhiều thứ còn kinh khủng hơn.

Trường Giang vì mặc cảm tội lỗi đã gây ra cho em gái Trấn Thành nên anh cam chịu bị hắn trừng phạt.

**********

"Cạch"

Có tiếng mở cửa. Không cần nhìn Trường Giang cũng biết người vừa bước vào là ai. Trấn Thành cầm trên tay ly sữa, tiến đến trước mặt anh.

-Uống đi

Hắn đưa ly sữa đến miệng Trường Giang, lạnh lùng ra lệnh. Anh không nghe lời, bướng bỉnh quay mặt đi khiến hắn tức giận, ném mạnh cái ly vào người Trường Giang. Mặc kệ anh nhăn mặt đau đớn vì bị sữa nóng hắt vào, Trấn Thành vẫn không mảy may bận tâm. Hắn đè Trường Giang ra sau, áp môi hắn lên môi anh mà hôn một cách thô bạo. Áo sơ mi anh đang mặc bị hắn xé toạc ra, Trấn Thành không ngừng hôn lên cổ và ngực Trường Giang. Mỗi nơi môi hắn lướt qua đều để lại những vết bầm tím ở đó.

-Trấn Thành....Đừng mà.

Trường Giang không ngừng vùng vẫy nhưng vốn dĩ sức anh không thể đấu lại Trấn Thành, lại còn đang bị trói thế này. Cơ thể yếu ớt của anh không thể chịu đựng hơn nữa, lập tức ngất đi trên tay hắn.

-Trường Giang. Đừng giả vờ nữa.

Dĩ nhiên là hắn không tin anh đang ngất xỉu. Trường Giang là ai chứ? Sinh viên ưu tú của trường sân khấu điện ảnh. Diễn xuất kiểu này với anh chỉ là chuyện nhỏ.

-...

-Võ Vũ Trường Giang. Muốn đóng kịch với tôi à? Được thôi.

Trấn Thành vẫn tưởng Trường Giang đang đánh lừa hắn nên hắn thả tay ra. Cả người anh liền đổ ập xuống, đúng ngay chỗ có những mảnh thủy tinh sắc nhọn từ chiếc ly bị vỡ lúc nãy. Trấn Thành thấy Trường Giang vẫn nằm bất động suốt gần mười phút thì mới tin là thật. Lập tức hắn cởi trói rồi bế anh lên giường. Cánh tay Trường Giang bị một mảnh vỡ ghim vào, khiến nó bị chảy máu rất nhiều. Trấn Thành vội băng lại cho anh. Hắn ngồi bên cạnh, ngắm nhìn gương mặt nhợt nhạt của Trường Giang một lúc rồi mới rời khỏi phòng, không quên khoá lại cẩn thận, tránh trường hợp anh tìm cách chạy trốn.

**********

Hôm sau, khi Trường Giang vừa mới tỉnh dậy liền bị Trấn Thành bịt mắt, trói tay lại, rồi tống vào xe chở đi.

-Thành. Cậu đưa tôi đi đâu vậy?

Anh ngồi trên xe, hoảng sợ không biết Trấn Thành lại muốn trừng phạt anh kiểu gì.

-Đến nơi rồi anh sẽ biết ngay thôi.

Xe dừng ở giữa rừng, Giang mới nhận ra hắn đưa anh đến một căn nhà gỗ nhỏ bị bỏ hoang. Trấn Thành thô bạo lôi Trường Giang vào trong, sau đó lấy dây xích xích chân anh lại.

Trường Giang run sợ, không ngừng cầu xin hắn.

-Thành. Đừng mà. Tôi xin cậu. Cậu muốn làm gì tôi cũng được nhưng xin cậu đừng nhốt tôi ở đây.

Trấn Thành biết anh bị chứng sợ không gian kín. Căn nhà gỗ này diện tích chưa đến 1m vuông, không có cửa sổ mà chỉ có duy nhất một lỗ thông gió trên cao. Giam anh chỗ này đúng là một sự tra tấn tinh thần dã man. Những lời van xin của Trường Giang không khiến Trấn Thành động tâm. Đã vậy, hắn còn nhẫn tâm lấy băng keo dán vào miệng anh, khiến anh không thể nói được gì thêm.

-Chẳng phải tôi đã nói sẽ làm cho cuộc sống của anh trở thành địa ngục sao? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Trấn Thành trói anh xong thì lái xe trở về biệt thự. Chỉ còn lại mình Trường Giang ở căn nhà hoang ấy. Anh ngồi bệt xuống, đưa mắt sợ hãi nhìn quanh. Mùi ẩm mốc ở đó khiến anh cảm thấy choáng váng. Nước mắt không kìm được nữa mà rơi xuống. Mọi chuyện xảy ra với anh mấy tháng vừa qua như một cơn ác mộng. Mà nếu đây thật sự là ác mộng thì quá tốt. Ít ra, sau cơn ác mộng, người ta sẽ tỉnh dậy và trở về thực tế. Còn với Trường Giang, chuyện anh bị Trấn Thành bắt cóc và hành hạ mỗi ngày là sự thật.

Về đến nhà, Trấn Thành rót cho mình một ly vang đỏ rồi nhàn nhã ngồi trên sofa, bật tivi lên. Thì ra hắn đã đặt một cái máy quay ở chỗ đang nhốt Trường Giang. Trấn Thành thích thú muốn được chứng kiến cảnh Trường Giang phải chịu đựng như thế nào trong căn nhà hẹp ấy. Hắn nhìn thấy rõ sự sợ hãi tột cùng trong đôi mắt đen đẫm nước của anh, cả việc anh đang cố gắng tìm cách thoát khỏi dây trói nhưng mãi vẫn không mở được nên phải bỏ cuộc.

Đúng như những gì hắn muốn khi thấy tù nhân của mình chật vật khổ sở như vậy.

Thế nhưng tại sao hắn lại không hề cảm thấy vui vẻ tí nào?

**********

Nửa đêm, một cơn bão lớn ập đến hòn đảo. Mưa rơi như thác đổ, gió giật đùng trên mái nhà tạo ra những âm thanh ghê rợn. Sấm chớp rền trời làm Trường Giang hoảng sợ, muốn đưa tay lên ôm đầu nhưng lại không được vì đang bị trói. Anh cố gắng lùi về phía sau, thu mình vào một góc nhà. Căn nhà gỗ nơi giam giữ Trường Giang bị dột nước. Mưa đổ xuống chẳng mấy chốc đã khiến cả người anh ướt sũng. Cơ thể nhỏ bé run rẩy vì lạnh và sợ hãi. Gió càng lúc càng mạnh. Mái tôn cũ kĩ bị thổi bay, rơi xuống dưới, trúng ngay đầu Trường Giang, làm anh lập tức bất tỉnh.

Trấn Thành thật sự không thể ngờ đến tình huống này. Khi nhìn thấy Trường Giang bị mái tôn đè ngất xỉu, trái tim hắn như bị hẫng đi một nhịp. Mặc kệ nguy hiểm, hắn phóng xe như bay đến căn nhà gỗ. Tới nơi, Trấn Thành vội lao đến, đỡ Trường Giang lên, rồi ôm anh vào lòng.

-Trường Giang.

-Trường Giang.

-Giang ơi.

Hắn vô thức gọi tên Trường Giang một cách thân thương như ngày trước, khi hắn vẫn còn đang theo đuổi anh. Nhưng Trấn Thành gọi cỡ nào anh cũng không mở mắt. Hắn vội lục tìm chìa khóa, cởi xích cho Trường Giang, bế anh trên tay, rồi nhanh chóng trở về biệt thự của mình.

-Giang. Cố gắng lên. Tôi đến đưa Giang về đây.

**********

Trường Giang hôn mê hai ngày thì mới tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, anh đã thấy Trấn Thành đang ngồi ở ghế đối diện. Hắn thấy anh đã tỉnh, trong lòng rất vui nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng. Cầm tô cháo nóng đến trước mặt Giang, hắn múc một muỗng, bắt anh phải ăn. Trường Giang vẫn cố chấp không nghe lời khiến Trấn Thành nổi giận, lại đem hai tay anh trói vào đầu giường, kèm theo lời đe dọa khiến Trường Giang xanh mặt.

-Một là anh nghe lời tôi. Còn không tôi tiếp tục đem anh nhốt trong căn nhà đó. Anh chọn đi.

Trường Giang nghe vậy, lập tức há miệng ra, ngoan ngoãn ăn hết tô cháo được Trấn Thành đút cho. Hắn cực kì hài lòng trước sự khuất phục của anh. Đút cho Giang xong, hắn định rời đi thì đã nghe tiếng anh van nài.

-Thành....cậu...cậu có thể cởi trói cho tôi được không? Tay tôi đau quá.

Trấn Thành thô bạo ghì chặt bờ vai gầy gò của Trường Giang xuống giường, quát lớn.

-Chỉ mới như vậy mà anh đã than đau rồi à. Em gái tôi bị anh làm cho thiệt mạng, không biết em ấy còn bị đau đến cỡ nào.

-Thành. Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý mà.

Trường Giang bật khóc. Những giọt nước mắt của anh lúc này chỉ càng khiến Trấn Thành thêm căm ghét hơn.

-Xin lỗi thì làm được gì. Em tôi cũng đâu có sống lại được. Võ Vũ Trường Giang, anh nghe cho rõ đây. Tôi tuyệt đối sẽ không trả tự do cho anh. Tôi sẽ dày vò anh cho đến khi anh chết mới thôi.

Trấn Thành giận dữ lấy dây trói luôn chân Trường Giang lại. Hắn cố tình siết thật chặt khiến anh cảm thấy hai cổ chân mình như muốn đứt lìa.

Chát...chát...chát

Roi da liên tục quất xuống người Trường Giang. Hắn đánh anh cho đến khi người anh không còn chỗ nào lành lặn mới chịu buông tha. Trấn Thành bỏ đi, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc nức nở đáng thương của Trường Giang.

**********

Cả ngày hôm ấy, Trấn Thành bận giải quyết việc công ty nên đến khuya, hắn mới ghé sang kiểm tra xem anh thế nào. Mở cửa bước vào, hắn thấy Trường Giang đang ngủ. Anh nghiêng đầu, tựa vào thành giường, dáng vẻ trông rất khổ sở. Trấn Thành mở dây trói tay Trường Giang, tính đỡ anh nằm xuống nhưng vừa chạm vào, hắn kinh hãi phát hiện người anh nóng như lửa đốt. Trấn Thành vội bật đèn sáng lên. Hắn thấy cả người Trường Giang ướt đẫm mồ hôi, mặt anh trắng bệch, hơi thở yếu ớt tưởng như sắp đứt ngang.

-Trường Giang. Anh bị sao vậy?

-Giang. Có nghe tôi nói gì không?

-Giang.

Trấn Thành sợ đến mức tay chân luống cuống. Hắn vội lấy khăn ấm lau khô người cho Trường Giang, sau đó thay cho anh một bộ quần áo mới. Nhìn cơ thể mỏng manh vẫn còn hằn đầy những vết thương do hắn đánh sáng nay, hắn thấy tim hắn đau như bị ai đó bóp nghẹt.

Bác sĩ riêng của hắn là Minh Tùng được gọi bay đến khẩn cấp ngay trong đêm. Khám cho anh xong, Minh Tùng chỉ biết thở dài.

-Anh ấy bị chấn thương nhẹ ở đầu, lại còn bị viêm phổi cấp tính. Vậy mà cậu còn nỡ đánh anh ấy như vậy.

-Tôi....

-Anh Giang bị cậu hành hạ đến mức này mà anh ấy có thể trụ được đến tận hôm nay đã là một kỳ tích rồi.

-Vậy khi nào anh ấy mới tỉnh lại?

-Có thể trong vài ngày tới, cũng có thể là vài tuần. Tất cả phụ thuộc vào ý chí của anh ấy.

Đã mấy ngày trôi qua, Trường Giang tuy đã giảm sốt nhưng vẫn không tỉnh. Trấn Thành ngồi bên cạnh, lo lắng nhìn anh. Hắn nghe thấy tiếng anh thổn thức trong cơn mê man, cả những giọt nước mắt từ hai khóe mi anh cứ thế mà rơi không dứt.

"Thành. Tôi xin lỗi"

"Uyển Nhi. Xin hãy tha thứ cho anh. Anh không cố ý đâu mà"

"Thành. Van cậu đừng nhốt tôi ở chỗ này. Tôi sợ lắm"

"Thành. Tay chân tôi sắp tê liệt rồi. Cậu làm ơn tháo dây trói cho tôi một lúc được không? Chỉ một lúc thôi rồi sau đó tôi sẽ ngoan ngoãn cho cậu trói lại mà"

"Ba mẹ ơi, mau đến cứu con với"

Nhìn anh chật vật trong cơn mê, tim Trấn Thành như muốn vỡ nát. Hắn ôm lấy Trường Giang đang bất tỉnh vào lòng, ôn nhu hôn lên tóc anh. Những giọt nước mắt hối hận cứ thế mà rơi xuống từ lúc nào không hay.

Bắt cóc người mình yêu trả thù cho em gái, cuối cùng hắn nhận lại được gì?

Sự thỏa mãn ư? Không. Cái hắn nhận được chỉ là một trái tim đau đớn và ân hận khi thấy anh ra nông nỗi này.

Hắn hành hạ anh hơn ba tháng nay là đã đủ rồi.

Trấn Thành không muốn tiếp tục cuộc trả thù này nữa.

Điều duy nhất hắn cần bây giờ là anh tỉnh lại. Chỉ cần anh tỉnh lại, hắn bằng lòng đánh đổi tất cả.

-Trường Giang. Chuyện của Uyển Nhi, em tha thứ cho anh.

-Em biết em đã làm anh đau rất nhiều. Em xin lỗi. Anh có thể bỏ qua cho em không? Khi nào anh đồng ý tha thứ cho em thì anh hãy tỉnh dậy nhé. Em sẽ chờ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro