Chương 1: Nhất định là vì cô có thanh mai trúc mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ôn Niệm Ca đúng lúc ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ngay khuôn mặt thanh tú, cặp lông mày tinh xảo, sống mũi cao, môi mỏng răng trắng, khí chất nho nhã... cho đến rất nhiều năm về sau mỗi lần Ôn Niệm Ca nhìn thấy anh cũng đều cảm thán ngoại hình của người đàn ông này. Càng đáng sợ hơn là, anh ấy cao 1m90 đôi chân dài miên man của anh để dưới gầm bàn học, sát với chân của cô!

Kì thi đại học đã kết thúc, nhưng không đem đi cái nóng oi bức của mùa hè. Ôn Niệm Ca mở điều hòa, thu dọn xong hành lì, cô nằm lăn đi lăn lại trên giường, mở điện thoại lên, đăng trạng thái lên vòng bạn bè " sắp lên đại học rồi, cảm thấy bản thân càng ngày càng có văn hóa', còn không quên thêm một icon mặt cười.

Rất nhanh, dưới bài đăng của cô xuất hiện một số bình luận 'hãy đi đến trường thiểu năng trí tuệ, đi nhanh không tiễn","bạn tốt của rác thải!"

Ôn niệm Ca lầm bầm đọc 1 câu, còn chưa kịp hồi phục, thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, ba chữ Trần Mông Sinh trên màn hình đập vào mắt cô, vừa bắt máy, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng dò hỏi " Ôn Niệm Ca, nghe nói em sau khi

"'lưu ban' 2 năm cuối cùng cũng thi đỗ đại học?"

- Biết rõ còn hỏi, hơn nữa tôi là học lại!
Đầu dây bên kia phát ra 2 tiếng cười khẽ :"năm nay em 20 tuổi?"
- Đúng vậy, anh là ngưỡng mộ tuổi của tôi hay sắc đẹp của tôi?
- Không có gì , khoé miệng hắn ta nhếch lên nói tiếp : năm 20 tuổi tôi đã tốt nghiệp đại học rồi
Ôn Niệm Ca nằm trên giường im lặng cố giả bộ không nghe thấy, Trần Mộng Sinh cậu ta cũng không quên bồi thêm một câu" chủ yếu là vì ta học nhảy 2 cấp"
Một câu nói của Trần Mộng Sinh lập tức đốt chảy ngọn lửa tức giận trong lòng Ôn Niệm Ca, cô nghiến răng hỏi lại: " Nếu không phải năm đó anh cứ đầu độc vào đầu mẹ tôi, nói cậu tốt nghiệp ở trường đại học tốt nhất.... Còn mang đi thư thông báo của tôi, tôi có đến cùng phải học lại một năm sao? Anh tốt nghiệp bao lâu rồi nhỉ? 6 năm? Vẫn còn "chăm sóc cho công việc làm ăn của trường sao?"
Ôn Niệm Ca nhanh chóng từ bỏ ý định nói chuyện với con người này, rõ rằng là cùng nhau lớn lên, sao anh ấy lại có thể vô tâm như vậy chứ!
Cô quay đầu vơ lấy cái gốm, coi đó là mặt Trần Mộng Sinh, dùng hết sức đấm mạnh lên đó. " Đến nhà ga nhớ chờ tôi ở đó, đừng có chạy lung tung "
Cô bĩu môi, lại cho cái gối thêm một quyền, cô với Trần Mộng Sinh miễn cưỡng cũng gọi là một đôi thanh mai trúc mã, thế nhưng nhắc đến 3 chữ Trần, Mộng, Sinh nhất định sẽ đem theo thống khổ tới cho cô nhắc tớí chuyện này, Ôn Niệm Ca liền cảm thấy tronh lòng uất ức dùng sức đập liên tiêp lên gối "Trần Mộng Sinh \, phi!'
Từ nhỏ đến lớn, Trần Mộng Sinh luôn là " con nhà người ta" trong truyền thuyết. Sự ưu  tú của Trần Mộng Sinh vốn không ảnh hưởng đến cô, mà cô trong suốt 20 năm qua khiến người khác không khỏi  cảm thán, đó chính là các trò đánh nhau đầu đường xó chợ cô- Ôn Niệm Ca không có đối thủ, đây cũng là chuyện của mấy năm về trước.......
Trần Mộng Sinh sau khi tốt nghiệp liền ở lại thành phố B làm việc, còn Ôn Niệm Ca cao khảo vận khí khá tốt, thi đỗ một trường đại học gần với chỗ làm việc của Trần Mộng Sinh....

Bên này, anh ngước mắt lên, chỉnh lại tư thế ngồi, ra hiệu cho người đối diện nói tiếp. Bỗng nhiên anh lại nhớ ra cái gì đó, đứng dậy
"chờ đã"
Sau đó, lại từ túi rút ra một chiếc điện thoại
...................................................
Sang ngày thứ 2, Ôn Niệm Ca một mình xách theo đống hành lí ra đến ga tàu hỏa, bố mẹ cô hôm nay k ra tiễn cô thì thôi,đằng này sáng sớm nay họ vẫn không quên chèn ép cô, làm xong bữa sáng cho cả gia đình cô mới được đi
Ngồi trên xe xóc nảy,Ôn Niệm Ca buồn chán , giả bộ yếu đuối đăng lên vòng bạn bè một dòng trạng thái "Một mình ở trên xe lửa, cảm thấy có chút sợ hãi"
Tín hiệu trên xe không tốt, thật vất vả cô mới đăng được dòng trạng thái lên, Ôn Niệm Ca nhanh chóng vào xem lượt tương tác, không thấy có Trần Mộng Sinh .Cô nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, Trần Mộng Sinh rất ít khi sử dụng mạng xã hội, nếu không sao mỗi lần ,có việc gì tìm cô, anh ta toàn gọi trực tiếp cho cô.
Thành phố B cách đây không xa, rất nhanh đã đến nơi,vừa xuống xe, không khí áp lực của thành phố lớn phả vào mặt cô,nỗi lo lăng nhất cua cô là gọi không được xe, Ôn Niệm Ca nhanh chóng mở điện thoại ra xem Trần Mộng Sinh có gọi cho cô không, lại phát hiện Vali chống chộm khoá rất chặt.Cô ngồi xổm bên đường, cúi đầu áp sát vali cố gắng nghe xem điện thoại bên trong có động tĩnh gì không, nhưng vẫn không nghe thấy động tĩnh gì bên trong. Một giọng nói ngả ngớn phá vỡ sự chăm chú của cô "hei, cô em cần giúp gì không?

Ánh nắng khiến Ôn Niệm Ca lóa mắt không thể mở mắt ra khi nhìn người đàn  ông từ dưới lên, mơ hồ có thể nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú , dường như đang mỉm cười, làn da rất trắng, trang phục và mái tóc màu nâu hạt dẻ có vẻ không phải là người xấu. Thấy Ôn Niệm Ca không nói chuyện, anh tiếp tục nói: "Anh lái xe đưa em đến bệnh viện." "Ừm... không cần." Ôn Niệm Ca phát hiện mình đang ngồi xổm, lập tức đứng dậy. Người đàn ông nhướng mày: "Tôi có thể để lại số điện thoại của cô không?" Vừa nói, anh vừa đưa điện  thoại Ôn Niệm Ca vốn không định đưa tay ra, nhưng nghĩ đến trên người mình bây giờ chỉ có một tấm vé tàu đã qua sử dụng, ví tiền cũng ở trong vali, hai tay đã sớm đi trước  suy nghĩ một bước, lúc ý thức được thì đã cầm điện thoại của người đàn ông. Ngượng ngùng nhìn người đàn ông, bộ não của Niệm Ca nhanh chóng tính toán xem có nên gọi cho Trần Mộng Sinh bây giờ hay không. Cô đang suy nghĩ và cảm ơn vì Trần Mộng Sinh đã không thay đổi số điện thoại trong nhiều năm qua. Ngay khi cô đang suy nghĩ nên nói như thế nào, một chiếc Audi màu trắng dừng trước mặt cô  cùng với tiếng phanh gấp. Người đàn ông bên cạnh nho nhã vươn tay kéo Ôn Niệm Ca, "Cẩn thận" lại nghe thấy hai chữ "Xin lỗi" từ trong xe vọng ra. "Yo? Tôi còn tưởng em bị một chiếc ô tô màu đen bắt đi." Ôn Niệm Ca lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, nhếch mép cười: "Trần Mộng Sinh, nếu anh không chịu nổi, tôi đảm bảo xe của cậu sẽ bị trầy xước. "Đúng vậy! Người trong xe là  Trần Mộng Sinh ! Anh ấy lớn lên cùng với cô từ khi còn nhỏ, anh ấy dịu dàng và dịu dàng với người ngoài, và luôn đối xử với cô như rằng cô thiếu nợ hắn vài chục tỷ vậy.Có lẽ vì lương tâm cắn rứt , Trần Mộng Sinh xuống xe giúp cô nhấc vali lên, liếc nhìn người qua đường "Trả điện thoại cho anh ta, lên xe đi." Ôn Niệm Ca ngoan ngoãn trở về.  Trải lại điện thoại cho mỹ nam chưa kịp nói gì đã bị Trần Mộng Sinh ném vào xe. "Làm sao anh biết điện thoại không phải của tôi?" Trước khi thắt dây an toàn, Trần Mộng Sinh đã đạp mạnh chân ga, suýt chút nữa khiến Ôn Niệm  Ca đập mạnh vào buồng lái .
"Nếu anh không trả lời cuộc gọi của tôi, tôi nhất định cũng không gặp phải trường hợp này."Trần Mộng Sinh  gọi một cuộc gọi, nói với đầu dây bên kia "đã tìm thấy người" rồi sau đó nhân tiện cúp máy,  bộ dạng rảnh rỗi giơ một ngón tay chỉ vào mặt Ôn Niệm Ca  Từ lúc ba tuổi  tôi đã dạy  em không được nói chuyện với người lạ, hơn mười năm rồi sao em vẫn không nhớ? " "Điện thoại của tôi ở trong vali ,vali lại bị hỏng và tôi không có tiền trong người, vì vậy tôi...
"Em nên ngoan ngoãn đứng ở cồng ga chờ tôi."

Trần Mộng sinh nói rất có đạo lý, dù sao mỗi lần anh ta đều có thể tìm thấy cô, Ôn Niệm Ca liền nói: "Chúng ta đi trường đại học của tôi trước, sau đó tôi mời anh ăn cơm,  anh đừng nói nữa."

M đại chính là trường đại học mà cô sẽ theo học  nhắc tới cô liền cảm thấy chính mình lại bị lửa giận thiêu đốt, chỉ là vừa còn đang đuối lý, cho nên mới không có rít gào om xòm.

Nguyên bản cô  còn muốn làm bộ chất vấn anh ta , không nghĩ kết quả lại bị hắn ta đánh đòn phủ đầu.

Dùng con mắt dư quang nhìn người ngồi ở bên cạnh đem vẻ mặt của cô thu hết đáy mắt, Trần Mộng sinh nở nụ cười, lấy ra  một bình giữ nhiệt đưa cho  cô, bên trong là nước  trà chanh,trong bình giữ ấm  nước trà chanh còn lạnh, trong ngày hè nóng nực này cóco trà chanh này đối với cô chính là hưởng thụ

Ôn Niệm Ca uống từng ngụm lớn , sau đó mơ hồ không rõ hỏi: "anh đang cười tôi sao?"

"Nếu như em thấy vẻ mặt  bây giờ của  mình chính em cũng sẽ cười  .Trần Mộng Sinh  không hề che giấu chút nào, xem ra tâm tình rất tốt. Thuận tiện đem cửa sổ hạ xuống một ít, gió mắt liền từ bên ngoài chui vào.

Ôn niệm ca có chút say xe, đặc biệt là ở trong xe có gió mát của điều hòa, vì vậy mỗi lần ngồi xe Trần Mộng Sinh đều sẽ đem theo cho cô một cốc nước.

Những chi tiết này Trần Mộng sinh làm với vẻ mặt lạnh  băng  Ôn Niệm Ca sớm đã nhìn mãi thành quen, dọc theo đường đi  cô vừa uống  nước trái cây, nhìn phía ngoài nhà cao, lải nhải  bên tai Trần Mộng Sinh. Trần Mộng Sinh lái xe chạy dọc các cung đường quen thuộc, dẫn cô đi báo danh, đem hành lí của cô đến phòng ngủ.

Ôn niệm  ca đỡ khuông cửa, nhìn cô thu dọn đồ đạc  Trần Mộng sinh thế nào cũng không giúp một tay......

M đại  phòng ngủ rất tốt máy điều hòa không khí, wi-fi vô cùng đầy đủ hết.

Bọn họ sáng đến sớm, là bắt đầu báo danh  ngày thứ nhất, trong phòng ngủ còn không có người.  dưới ánh mắt cầu xin của Ôn niệm ca, Trần Mộng Sinh bèn giúp cô thu dọn đống chăn mền.

Trái lại ôn niệm  ca, lại bắt đầu bóc 1 trái quýt.  cô cầm quýt đưa cho Trần Mộng sinh, hai tay khoanh đặt ở trước người:  "Trước khi đến đây tôi nghe nói nơi này có một nhà hàng Pizza ăn rất ngon, tôi mời !"

Liếc mắt nhìn cô một cái, Trần Mộng sinh hỏi: " em mời?"

"Tuy rằng mỗi lần muốn ăn tôi đều sẽ dùng  cách mời làm mồi dụ đem anh lừa gạt đi trả tiền, nhưng anh cũng không cần hoài nghi tôi như vậy!   điện thoại di động cùng bóp tiền đều bị Trần Mộng sinh dùng lực mở ra  , "Tôi nghỉ hè đi làm thêm tích được một khoản tiền lớn."

"Hạch đào là  của  cha tôi , hơn nữa là tôi lén mang tới cho anh ăn đó"

Trần Mộng sinh cùng ôn niệm  ca  tuổi ấu thơ cơ hồ là buộc chặt với nhau , từ khi Ôn Niệm Ca sinh ra, chỉ cần là việc gì khó có thể lí giải được nhất định là có liên quan đến Ôn Niệm Ca

[Album]

"..." Cái bóp của Trần Mộng Sinh luôn khiến người ta không nói nên lời. Tôi phải nói rằng hương vị pizza của cửa hàng này thực sự tốt! Ôn Niệm Ca đã sớm quên mất vừa rồi cô còn cảm thấy  khó chịu,  giờ lại vui vẻ bắt đầu ăn. Sau khi ăn xong, cô chủ động đến quầy lễ tân trả tiền,Trần Mộng Sinh nhìn bóng lưng cô, gõ ngón tay lên bàn, ra vẻ trầm tư. Sau bữa tối Trần Mộng Sinh đưa cô trở lại trường học Trước khi về Trần Mộng Sinh cười nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày nữa anh sẽ cho em một bất ngờ lớn." Ôn Niệm Ca quay lưng đi vào vừa vào cửa, cô đã thấy có người đang dọn chăn ga gối đệm, Ôn Niệm Ca rất lễ độ. Cô lễ phép chào hỏi cô biết đây là bạn cùng phòng tương lai của mình Chỉ là Ôn Nương Ca hơi chậm chạp, ngày đầu tiên ở chung dưới một mái nhà với người xa lạ cũng có chút ngượng ngùng. Cũng may ký túc xá của đại học M là ký túc xá bốn người, buổi tối còn có hai người khác cũng tới, hơn nữa bọn họ đều quen mặt nên bầu không khí cũng có phần thoải mái. Khóa huấn luyện quân sự sẽ bắt đầu sau khi khai giảng một tuần, vì vậy trong tuần đầu tiên, không gì khác hơn là gặp gỡ các bạn cùng lớp và giáo viên, và nhân tiện bỏ phiếu cho ủy ban lớp. Mặc dù không có nghiên cứu thực tế, nhưng vẫn bận rộn chóng mặt. Trần Mộng Sinh không biết anh bận việc gì, hai người có một cuộc điện thoại rồi mất liên lạc. "Niệm Ca, cậu làm gì vậy?" Bạn cùng phòng sáng sớm bị Ôn Niệm Ca giặt quần áo đánh thức, hai mắt mờ mịt hỏi: "Hôm nay bắt đầu huấn luyện quân sự sao?" "Là ngày mai." " Tớ ra ngoài mua chút đồ." Ôn Nương Ca cười trước gương, cầm túi lên" cậu khác đi một mình ư?""không, tớ đi cùng bạn "Thấy Ôn Niệm Ca đi ra ngoài, Tam Hoa nói: Niệm Ca không phải mới đến trường học đã bắt đầu yêu đương rồi chứ?Vừa nói,Tam Hoa vội vàng chạy lại: "Anh ấy là một người đàn ông đẹp trai phi thường!" Tiểu Bình đang nằm trên giường nhanh chóng nhòm người dậy....Niệm  Ca hôm nay đi chơi với Trần Mộng Sinh , không biết mình bị đã bị nhắm tới, vui vẻ đi xuống lầu, vừa bước ra khỏi cửa ký túc xá đã nhìn thấy Trần Mộng Sinh . Anh khoanh chân dài nhàn nhã đứng bên cạnh xe, mặc áo sơ mi trắng quần jean bình thường nhưng lại toát lên khí chất. Anh nhìn  Ôn Niệm Ca từ xa, thấy cô tràn đầy sức sống trẻ trung, đôi mắt luôn híp lại khi cười, tâm trạng cũng khá hơn. Khi Ôn Niệm Ca đi tới, cảm thấy có ánh mắt hướng về phía mình, bèn mở cửa hỏi: "Không phải tôi bảo anh đợi tôi ở cửa sao?" "Đỗ xe ở đây rất tiện." Trần Mộng Sinh nói, mở cửa xe cho cô, anh cảm nhận được nam sinh ở đây đã để ý cô, bày ra đủ loại chiêu trò, anh tuyệt đối không thể để cho mấy nam sinh đó có cơ hội vì vậy hỏi:"gần đây  ở trường có ai tiếp cận em không?"

"Hai ngày nay em gặp quá nhiều người, vẫn chưa tìm ra bạn học của mình là ai."Khi cô nghĩ đến lúc đi trên đường có người gọi tên mình, chào hỏi nhưng lại không thể nghĩ người trước mặt là ai, cô cảm thấy hơi hồi hộp. "Vậy thì tốt." "Anh nói cái gì?" "Tôi nói rất tốt"Sau đó Trần Mộng Sinh chuyển đề tài,
Trên đường lớn, Trần Mộng Sinh chầm chậm bước theo sau Niệm Ca"Tôi dẫn em đi mua sắm, đã lâu không có đưa em đi mua  sắm rồi" . Trần Mộng Sinh thong thả đi theo Niệm Ca, từ nhỏ cô đã thích mua một số đồ dùng, cô cho rằng thói quen này đã thay đổi. Không ngờ lại nhìn thấy một quầy bán đồng hồ bên đường nên vui vẻ đi xem. Trần Mộng Sinh chân dài đi đến bên cạnh cô,tuy rằng có chút nóng nảy, nhưng lại không nhìn ra một tia sốt ruột. Khi ông chủ thấy rằng công việc kinh doanh đang đến, ông ấy đã thực hiện nhiều chương trình khuyến mại khác nhau, nói rằng Longines và Rolex không tốt bằng chiếc đồng hồ kỹ thuật số 30 nhân dân tệ của ông ấy. Niệm Ca nghe xong vẫn còn mê mẩn, nhặt một con mèo hoạt hình màu hồng mà cô thích rất thích,  cô hỏi Trần Mộng Sinh, "Nó có dễ thương không?"
Niệm Ca sự thích nó, nhưng ông chủ từ chối bán một con Dù thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cô cũng mua được một đôi, cầm trên tay rất vui vẻ, đưa chiếc quần kiểu nam cho Trần Mộng Sinh: "cho anh!"
" Anh!" Anh nhìn chiếc chiếc đồng hồ màu hồng và dịu dàng, nhưng anh ấy thực sự không đủ can đảm để cầm lấy nó. "Anh không lấy tôi đưa cho người khác!" Nghe được lời của cô, Trần Mộng Sinh trực tiếp cầm lấy trong tay, bỏ vào trong túi áo chứ không đeo trên tay. Niệm Ca  cũng không quan tâm lắm, phong cách đáng yêu như vậy cần phải mặc ở nhà mới có thể đánh giá cao! Cô tin chắc rằng Trần Mộng Sinh chỉ đang giả vờ không thích thôi! Ở đây không lớn, nhưng anh đã đưa cô đi thăm rất nhiều nơi, mua rất nhiều thứ mà anh cho là vô dụng ... Buổi tối, Trần Mộng Sinh đưa cô đến trường và mang chiếc bánh cô gói cho bạn cùng phòng ra ngoài của cửa kính xe đưa ra, Ôn Niệm Ca nhận lấy, xoay người bỏ chạy, . Châm một điếu thuốc, nhìn cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Trần Mộng Sinh từ trong túi lấy ra chiếc đồng hồ ......

" Niệm Ca cậu thật sự có bạn trai rồi ư?"
Trong phòng ngủ ồn ào, đột nhiên Tiểu Bình nói lên
vấn đề đánh trúng chỗ đau của Ôn Niệm Ca Cô bé Ôn Nương của cô tuy không xinh đẹp đến mức mê hoặc người khác, nhưng cũng có thể coi là có dung mạo tốt, rất nhiều người đã tiếp cận cô! Nhưng mỗi lần thấy Trần Mộng Sinh xuất hiện  họ đều chần chừ, bởi vì anh ấy lớn hơn sáu tuổi, và những người cùng tuổi với Niệm Ca đều có chút sợ anh ấy. Theo thời gian, có tin đồn rằng Niệm Ca có bạn trai xã hội đen không dễ gây rối! Sau khi Ôn Niệm Ca phát hiện ra tin đồn này cô hận mình không thể lật tung cái bàn này lên,bạn đã từng thấy một anh chàng đẹp trai như vậy trong xã hội  đen chưa? Ôn Niệm Ca không vui thở dài: "Không, tớ còn là một cô gái trong sáng hơn kẹo bơ cứng." Nghe vậy, Tam Hoa bất đắc dĩ ép: "Nhất định là bởi vì cậu có thanh mai trúc mã!" Ôn Niệm Ca nghe vậy nghiến răng nghiến lợi: "Có! !" Có! Làm sao có thể không? Cô ấy và Trần Mộng Sinh chắc chắn là người yêu thời thơ ấu. Dù cô chưa từng cưỡi ngựa tre hay ăn mận xanh, nhưng cô cũng đã từng cưỡi trên chiếc xe đạp của anh và ăn mận do người khác tặng, cô vẫn nhớ mận rất ngon, đắt tiền và được đóng gói riêng. Cô và Trần Mộng Sinh lớn lên cùng nhau, là hàng xóm từ nhỏ, cha mẹ hai bên đều biết nhau. Trần Mộng Sinh hơn cô sáu tuổi nên anh đã chứng kiến ​​cô lớn lên. Anh ấy thông minh, vượt một lớp ở trường tiểu học, lại vượt một lớp ở trường trung học cơ sở, thi đỗ đại học một cách xuất sắc, và tốt nghiệp ở tuổi hai mươi. Khi Trần Mộng Sinh tốt nghiệp đại học, cuộc đời của Ôn Niệm Ca rẽ sang một bước ngoặt đầy kịch tính. Vì bị bệnh nên Ôn Niệm Ca đã không tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba và buộc phải học lại. Nói cách khác, khi Trần Mộng Sinh bước vào xã hội, cô ấy chưa tốt nghiệp trung học cơ sở. Ngay khi anh vào đại học, cha và mẹ  Trần đã có nhiều chuyến đi  du lịch ở nhiều nơi khác nhau.Khi  Niệm Ca cảm thấy rằng một mối quan hệ có thể bắt đầu, Trần Mộng Sinh đã không ngừng đưa cô vào trường trung học tốt nhất, nhấn chìm trái tim thiếu nữ của cô bằng một biển câu hỏi. Những người bạn thời thơ ấu đối xử với nhau bằng tình cảm sâu sắc và mối quan hệ nông cạn, bất kể nó tồi tệ như thế nào, họ sẽ có tình cảm sâu sắc với bạn vào một ngày mưa. Và Trần Mộng Sinh không có thứ tình cảm này, hay nói theo cách khác nó hoàn toàn không tồn tại. Vốn dĩ cô đã đi học sớm hơn một năm nên học lại cũng không sao, cô cũng trạc tuổi các bạn cùng trang lứa. Ngay khi cô vui mừng cầm giấy báo nhập học và nghĩ rằng mình đã tự do Trần Mộng Sinh đã đến, và cơn ác mộng cũng kéo đến ngay sau đó .Trần Mộng Sinh thề rằng Đại học M tốt hơn Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, vì vậy cha mẹ ngây thơ của cô đã bảo cô quay lại trường cấp ba học lại một năm.Bây giờ nghĩ lại, Ôn Niệm Ca rất muốn bóp cổ hắn hỏi hắn, tốt cuộc hắn có bao nhiêu thù hận đối với cô? Không phải bởi vì khi cô một tuổi, cô nhất định muốn ôm hắn, hù dọa hắn tè ra khắp người  hắn sao? Cô là một nạn nhân, được chứ!!

Cũng may hôm sau có huấn luyện quân sự, tranh cãi một hồi ba người bọn họ đi ngủ sớm, tha cho Niệm Ca một mạng. Trước khi huấn luyện quân sự có một cuộc họp, nhân tiện gặp cố vấn trưởng của bộ bọn họ, bởi vì Ôn Niệm Ca nằm trên  giường mãi không chịu dậy, vì vậy bốn người bọn họ đi muộn nên chỉ có thể ngồi cách xa nhau. Bên trái của Ôn Niệm Ca là Ý Nhã, và bên phải là một nam sinh . Niệm Ca nói với Ý Nhã bên cạnh một cách mong đợi: "Anh ấy sẽ là một anh chàng đẹp trai và lạnh lùng chứ?"
"Đến rồi, đến rồi đây, thật là !! " Ôn Niệm Ca chưa kịp phản ứng, Ý Nhã rất phối hợp bày ra vẻ mặt mê trai, Ôn Niệm Ca chầm chậm quay mặt qua, vẻ mặt đầy chờ mong, phút chốc cô bỗng hoá đã " Trần, Mộng, Sinh?" Đây không phải nằm mơ chứ? Vẫn là một cơn ác mộng. Trần Mộng Sinh so với cô càng "ngạc nhiên" hơn, chẳng lẽ là ác mộng trong ác mộng sao? Đột nhiên cô cảm thấy thật mệt mỏi... Từ khi mới sinh ra  Niệm Ca đã không thể thoát khỏi anh ấy, khi còn nhỏ cũng không thể thoát khỏi anh ấy, và bây giờ anh ta còn là giáo viên của tôi khi tôi vào đại học!  Đầu óc Niệm Ca rối tung lên. Cô không nghe thấy Trần Mộng Sinh nói gì, nhưng Ý Nhã ở một bên gọi cô: "Niệm Ca, thầy hướng dẫn mời cậu giới thiệu bản thân kìa." Ôn Niệm Ca chỉ vào mình ngây ngốc hỏi: "Tớ ư?" Trần Mộng Sinh nhẹ nhàng gật đầu: " Vì một số chuyện, tôi không thể gặp bạn sớm nhất có thể, tôi đã làm quen với các lớp khác, xin hãy giới thiệu lại về bản thân, bạn học này em lên đây." Thấy chưa, cô đã nói mà, Trần Mộng Sinh nhất định sẽ không nể mặt 20 tình cảm mà.

Ôn Niệm Ca dở sống dở chết bước ra, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hắn lại quay đầu làm như không thấy. "Mình tên là Ôn Niệm Ca..." Trần Mộng Sinh hiển nhiên rất không hài lòng: "Đừng  giới thiệu qua loa như vậy, tôi nghe giáo viên chủ nhiệm của em nói, lần trước em giới thiệu bản thân rất không tích cực, nếu như lần này em giới thiệu làm ta cảm thấy hài lòng thì sau này huấn luyện quân sự sẽ được đãi ngộ đặc biệt một chút . "Tôi chiếu cố em." Ôn Niệm Ca nghe xong không khỏi trầm mặc, cả đám người cũng im lặng theo. Cô ấy vắt óc suy nghĩ, nếu cô ấy muốn tiết lộ tuổi của mình, cô ấy vẫn muốn có một người yêu thời đại học hay gì đó. Lại là sự im lặng ... Trần Mộng Sinh  ân cần hỏi cô ấy thích gì. Ôn Niệm Ca suy nghĩ một chút, giọng điệu thảo luận. "Ăn có tính không?" Trần Mộng Sinh nhìn cô đáng yêu như vậy chịu không nổi, lúng túng đứng một hồi, khô khan hỏi: "mọi người không phải đang vỗ tay sao..." Các học sinh rất hợp tác, vỗ tay rất lâu. Mọi người không nhịn được cười, Niệm Ca đỏ mặt quay lại  chỗ ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, nam sinh ngồi bên cạnh quay sang gọi cô "Ôn Niệm Ca?", Niệm Ca quay đâut lại nhìn nam sinh kia, không biết có phải do cười không mà mắt  cậu ấy híp lại,  có điều nhìn tướng mạo nam sinh cũng không tồi," lúc nãy không phải tôi nói tôi tên Ôn Niệm Ca ư?"
"Tôi cũng thích ăn" nam sinh nói chưa hết câu liền bị Trần Mộng Sinh gọi lên giới thiệu bản thân, sau đó Ôn Niệm Ca biết cậu ta tên là Khổng ?Li
"Tôi tên Khổng Li, là Li trong không bao giờ chia li Trần Mộng Sinh đã gọi hắn tới tự giới thiệu, sau đó Ôn Nương Ca mới biết hắn tên là Khổng Li.Tôi tên là Khổng Li, là li trong không bao giờ chia li.Tôi thích ca hát và đã phát hành album của riêng mình, nhưng bây giờ tôi muốn trở thành đạo diễn. Vì vậy, chúng ta sẽ là bạn trong tương lai "Tất nhiên rồi, bạn cùng lớp Ôn Niệm Ca à, tôi cũng thích ăn." Sau khi nghe điều này, Ôn Niệm Ca quay đầu lại và hỏi Ý Nhi với giọng trầm: "Bây giờ 'người sành ăn' có phải là một lời khen không?" "Bạn cùng lớp Ôn Niệm Ca lại đây giúp tôi viết tên của tôi." "Ồ..." Ôn Nương Ca chậm rãi đi tới trước mặt cậu, cầm lấy giấy bút, thấp giọng hỏi: "Ngươi có sổ đăng ký không?" "Tôi quên mang, không được ư? Được ,được rồi, vừa rồi cậu nói họ gì nhỉ Gao?" Niệm Ca vừa nói vừa viếtTrần Mộng Sinh nhân lúc  cô không để ý liền ném đi thứ gì đó giống  như là danh sách...? Sau khi mọi người giới thiệu xong, Trần Mộng Sinh lẳng lặng nhặt danh sách lên nhìn dòng chủ nguệch ngoạc của Ôn Niệm Ca, anh thầm nghĩ đây căn bản là chữ của học sinh cấp 2. Đương nhiên Trần Mộng Sinh cũng không quên giới thiệu bản thân mình, anh chầm chậm nói: Tôi tên Trần Mộng Sinh là thần trong mộng sinh ra, nói xong không quên nắm lấy cánh tay của Ôn Niệm Ca, quả nhiên không nói được lời nào tốt đẹp" kì huấn luyện quân sự của em tôi sẽ không tham gia, nhớ bôi kem chống nắng bảo vệ khuôn mặt cho tốt để không bị rám nắng"
" Tôi bị rám nắng?"Ôn Niệm Ca không muốn trò chuyện cùng hắn ta nữa vùng vẫy tay bỗng thấy tờ giấy trong tay Trần Mộng Sinh."Đây là cái gì? Sổ tay!" Anh bình tĩnh gấp tờ giấy lại bỏ vài túi quần sau " Anh làm sao lại trở thành cố vấn?" Niệm Ca không khỏi tò mò hắn ta tại sao lại xuất hiện ở đây và lại mang thân phận đặc biệt như vậy? có thêm thân phận như vậy! "Khi tôi còn đi học, thành tích của tôi luôn đứng đầu lớp đó, vì vậy tôi có thể đến đây khi tôi muốn." Trần Mộng Sinh khoát tay, làm ra vẻ mặt không muốn xuất sắc như vậy. "Không phải anh học truyền thông kỹ thuật số sao? Tôi nên đăng ký chuyên ngành biên tập và đạo diễn?" "Trần Mộng Sinh, anh không quên tại sao tôi lại thi lại chứ?" Ôn Niệm Ca đột nhiên cảm thấy hiện tại cần phải giao tiếp với hắn, bởi vì làm hài lòng giáo viên là một môn bắt buộc ở đại học. Đương nhiên, nếu có thể uy hiếp,  thì có lẽ cái trước là vô nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro