Chương 2: Tớ chỉ muốn tốt cho cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau khi phát hiện Tô An là con gái, Hoàng Vũ giơ tay hít le cô nhóc luôn.Tô An nhìn theo bóng cậu bạn đã chạy mất hút kia, ngây ra như phỗng, không hiểu chuyện gì. Nhưng cô nhóc cũng biết là Hoàng Vũ giận mình rồi. Sáng hôm sau đến lớp, lần đầu tiên cô nhóc chủ động chạy đến trước mặt Hoàng Vũ, chìa một thanh socola ra, khuôn mặt cố gắng tỏ lòng thành nhất có thể. Hoàng Vũ lại chẳng nhận ra được cái biểu cảm đấy. Trong mắt cậu nhóc Tô An vẫn là đồ mặt nghệt như mọi khi.

- Cho cậu này.

Cậu nhóc trừng mắt nhìn thanh kẹo , trong lòng vẫn còn hậm hực lắm. Nhất quyết không nhận, quay ngoắt mặt đi. Tô An thấy vậy đứng hình một lúc, sau đó liền bóc socola ra ngồi xổm trước mặt Hoàng Vũ, bẻ một miếng cho vào miệng chóp chép ăn. Hoàng Vũ thấy vậy càng tức hơn.

- Đã nói cho người ta rồi sao cậu lại ăn hả?

- Thì cậu đâu có nhận.

- Đưa đây- Nói rồi Hoàng Vũ vừa giành lấy gói kẹo vừa lườm xéo một cái.

- Ăn đi, ngon lắm- Tô An vẫn ngồi tại đó như thể nếu cậu nhóc không ăn thì nó sẽ không đi đâu hết.

Hoàng Vũ nhìn thấy socola cũng thích lắm. Nhưng mà vẫn còn đấu tranh tư tưởng, cậu vẫn không muốn tha thứ cho kẻ lừa đảo này. Chần chừ thêm mấy giây, cuối cùng đồ ăn đã chiến thắng, quét sạch lý trí còn sót lại. Hoàng Vũ vừa nhai socola vừa tự an ủi mình. Dù sao thì cậu cũng là đàn ông, mới không thèm chấp với đàn bà con gái. Vậy là lần xích mích đầu tiên cứ thế được hóa giải nhẹ nhàng nhờ một thanh kẹo.

Có lẽ bởi vì ngay từ đầu Hoàng Vũ đã nhận định Tô An là con trai, tính cách của cô nhóc lại còn có phần lạnh lùng chứ không nhõng nhẽo như các bạn nữ khác nên kể cả khi biết Tô An là con gái thì tình anh em của hai đứa vẫn chắc bền. Hơn nữa Tô An chơi điện tử rất giỏi và cũng thích đọc truyện tranh nên lại càng hợp Hoàng Vũ hơn. Mai Chi và Tố Liên thấy hai đứa nhóc thân thiết với nhau liền xin cho học cùng một lớp khi lên tiểu học.

Bắt đầu vào lớp 1, Hoàng Vũ thể hiện vượt trội hơn hẳn về học lực và còn được bầu làm lớp trưởng. Còn Tô An thì có vẻ chẳng thích thú học hành gì cả, suốt ngày chỉ thích đọc truyện và sách. Nhưng mà về sự phát triển thể chất thì lại ngược lại. Tô An càng ngày càng cao còn Hoàng Vũ thì chậm chạp giậm chân tại chỗ. Điều này khiến cậu nhóc hoảng hốt lắm. Ban đầu vẫn nhẫn nhịn nhưng đến năm lớp 5, Hoàng Vũ không nhịn nổi nữa. Tô An nhỉnh hơn cậu đến 5 phân rồi. Cậu nhóc kiên quyết đòi mẹ cho đi học bơi. Cậu nhất định không thể lùn hơn Tô An được. Tố Liên thấy sự cố chấp của cậu nhóc chỉ biết cười lắc đầu nhưng vẫn đăng ký lớp học bơi và bồi bổ những thực phẩm tăng chiều cao cho Hoàng Vũ. Nhưng chiều cao cũng chẳng nhích lên được phân nào mà da của Hoàng Vũ lại đen đi rất nhiều. Qua một mùa hè tập bơi mà cậu nhóc trắng trẻo ngày nào đã biến thành một thằng nhóc đen thùi lùi. Tô An cũng được mẹ cho đi học võ thế nhưng khác Hoàng Vũ, có phơi nắng bao nhiêu cô nhóc vẫn trắng như trứng gà bóc và còn cao lên nữa. Hoàng Vũ thấy thế liền cũng bám theo, đi học võ không học bơi nữa.

- Này mày với Tô An đang iu nhau đấy à?- Thế Anh, bạn thân của Hoàng Vũ kiêm bạn cùng bàn, quay sang thủ thỉ với cậu trong tiết anh văn.

Hoàng Vũ nghe vậy liền quay ngoắt sang lườm thằng bạn: "Mày nói linh tinh cái gì đấy? Ai yêu nó?"

- Tao nghe được bọn con gái nói chuyện. Cái Mỹ Linh nó thích mày nhưng những đứa khác lại nói mày đang iu Tô An. Có đứa nó còn nói thấy bọn mày sang nhà nhau chơi, rồi đi tập bơi cũng bắt gặp.Sau đó bọn kia còn nói xấu Tô An là dại trai, giả nai...a...a... Đau - Thế Anh đang hào hứng kể thì bị cô anh văn véo tai bắt ra đứng góc lớp vì tội nói chuyện trong giờ. Nó ấm ức nhìn Hoàng Vũ nhưng cậu hoàn toàn ngó lơ, mặc kệ thằng bạn dở hơi của mình.

Từ năm lớp 1, Tô An đã không hợp chơi với con gái trong lớp. Mỗi giờ ra chơi, nếu không đọc truyện cùng Hoàng Vũ thì cũng sẽ chơi điện tử với mấy đứa con trai khác. Nhảy dây chun các kiểu mà bọn con gái hay chơi, Tô An chưa một lần động vào. Ngồi tụm năm tụm ba buôn dưa lê như hội đó lại càng không. Chính vì sự không mấy thân thiện của cô nhóc nên mới hay bị bọn con gái nói xấu.

Có lần vào dịp giáng sinh năm lớp 4, hội con gái trong lớp còn bày trò tặng quà lẫn nhau, bí mật để trong ngăn bàn. Đa phần ai cũng có quà này quà kia chỉ riêng mỗi Tô An là không có. Cô nhóc vẫn thản nhiên ngồi đọc truyện.

Hoàng Vũ biết về việc tẩy chay của bọn con gái. Thật ra cậu cũng ngại phiền nếu có những lời đồn gán ghép linh tinh nên khi ở trên lớp cũng không tỏ ra quá thân thiết với Tô An. Chỉ duy nhất hôm giáng sinh năm đấy, Hoàng Vũ phá lệ. Đến giờ ra chơi, cậu nhóc chạy vèo ra hàng rào, với tay ra gọi mua mấy túi đồ ăn vặt. Rồi lại chạy vèo vào lớp, đặt cái bịch đó trước mặt Tô An, rồi nói: "Quà cho cậu". Và sau đó ù té chạy về chỗ luôn như là xấu hổ lắm. Cũng chính từ lần đó nên mới tạo thành tin đồn hai người yêu nhau. Với điều này Hoàng Vũ chỉ biết trề môi khinh thường bàn luận. Nam nhân chí ở bốn phương, đúng là lũ con nít chỉ không chịu học hành gì cả suốt ngày chỉ biết yêu với chả đương.

Thật ra ông cụ non có lối suy nghĩ già đời như thế này đều nhờ công lao không nhỏ trong công tác tư tưởng của Tố Liên. Vì thấy hai đứa nhóc chơi thân với nhau lại là bạn khác giới nên cô rất lo và luôn giáo dục Hoàng Vũ về chuyện giới tính cũng như nhắc nhở cậu đàn ông là phải như thế nào. Hoàng Vũ rất nghe lời mẹ vì từ ngày bé cậu hỏi cái gì mẹ cậu cũng trả lời được. Cậu luôn nghĩ mẹ mình là "Biết Tuốt". Hơn nữa cậu nhóc rất thích học tập và khám phá  nên cũng chẳng mấy quan tâm chuyện yêu đương trẻ con này. Tô An lại càng không quan tâm về những tin đồn linh tinh nên cả hai đều mặc kệ.

Thời gian cứ dần trôi, cả hai lại cùng nhau học cùng một trường cấp hai. Nhưng vì học lực khác nhau nên Tô An vào lớp thường còn Hoàng Vũ vào lớp chọn. Thời gian cả hai gặp nhau cũng dần ít đi vì còn bận học thêm. Nhưng cứ khi nào cuối tuần mà rảnh, Tô An lại chạy sang nhà Hoàng Vũ đọc truyện. Cô nhóc học kém quá nên bị bố cấm không cho đọc truyện nữa. Có mấy lần lén đi ra ngoài thuê truyện về, Tô An đều bị bố đánh đòn và xé hết truyện. Thế là cô nhóc phải tiết kiệm tiền ăn sáng, đền truyện cho người ta. Sau những lần đó, Tô An chẳng thèm đi thuê nữa, trực tiếp sang nhà Hoàng Vũ đọc ké. Hoàng Vũ vì có thành tích xuất sắc nên chẳng bị cấm đoán gì. Mỗi lần làm bài tốt cậu còn được thưởng đi mua sách và truyện nên tủ sách phòng cậu chật kín, đến nỗi phải để cả xuống dưới đất mấy chồng sách liền.

Một lần Hoàng Vũ thấy những lằn hằn đỏ trên chân Tô An liền gặng hỏi. Cô nhóc chỉ nhàn nhạt trả lời là bị bố đánh do phát hiện ra truyện giấu dưới gầm giường. Hoàng Vũ chưa bao giờ bị ăn đòn nên nhìn vết roi lại thấy đau. Dù Tô An tỏ vẻ không việc gì nhưng nhìn vết roi này thôi cậu cũng hình dung ra lúc đó bố cô nặng tay như thế nào.

Hoàng Vũ đã từng học chung với Tô An nên cũng biết, không phải cô nhóc không thông minh mà là không thích học. Có những lần cô giáo giao bài tập trên lớp, cả lớp chẳng ai nghĩ ra thì Tô An lại xung phong giải được bài đầu tiên. Nhưng chỉ là những lúc có hứng thì Tô An mới bất chợt xuất thần còn lại đa phần là không chịu học. Hoàng Vũ cũng ngại quản nhiều. Nhưng rồi có một chuyện xảy ra vào đầu học kỳ hai năm lớp 7, khiến Hoàng Vũ không thể làm ngơ được nữa.

Ngày hôm đó, lớp của Hoàng Vũ được tan học sớm do nghỉ tiết cuối, cô giáo phải đi họp. Cậu nhóc xách cặp ra khỏi lớp đi về. Từ khi lên cấp 2 Hoàng Vũ và Tô An không đi về cùng nhau nữa vì cả hai cũng ngại bị đồn này nọ như hồi tiểu học. Chỉ là cậu nhóc không ngờ lại bắt gặp Tô An ở ngã tư đường. Thời điểm đó cũng có mấy lúc học sinh cấp ba ra về. Không biết do va chạm với ai hay như thế nào mà có một chị khối trên bị cuốn tà áo dài vào bánh xe đạp, bung hết cả cúc áo bên cạnh, lộ cả áo trong đứng bất động giữa đường. Mọi người đi qua lại cũng ngó nghiêng nhìn, xì xào bàn tán nhưng không ai tiến lại giúp đỡ cả. Đúng lúc đó Tô An đi ngang qua liền cởi áo đồng phục của mình khoác lên người chị kia. Cô nhóc còn lục ra cái kéo trong cặp mình và cắt tà áo bị mắc vào bánh xe. Tất cả những hành động đó Hoàng Vũ đều thấy hết. Nhưng vấn đề trọng điểm nằm ở chỗ, giờ này vẫn đang là giờ học, tại sao Tô An lại ở đây?

Hoàng Vũ cau mày suy nghĩ không biết mình có nhớ sai không hay là lớp Tô An cũng được nghỉ? Trong lòng cậu cảm thấy vô cùng nghi ngờ. Đang định chạy lên hỏi Tô An thì đã không thấy bóng dáng cô nhóc đâu. Hoàng Vũ quyết định ngày mai đến lớp tìm Tô An để hỏi mới được. Nhưng ngày hôm sau khi sang lớp cô, Hoàng Vũ hoàn toàn sững sờ không tin vào tai mình.

- Tô An á? Nó trốn học một tuần nay rồi. Từ học kỳ 1 nó đã thỉnh thoảng trốn rồi nhưng đợt này còn chẳng thèm đến lớp luôn. Không biết hôm nay nó có đi không nữa- Một người bạn cùng lớp Tô An vừa nhún vai vừa lnói.

- Chủ nhiệm không biết sao?- Hoàng Vũ nhíu mày hỏi.

- Nó ngồi bàn cuối mà. Có mấy hôm bà ý cũng có hỏi cơ mà giờ chẳng thấy đả động gì đến. Tao cũng chẳng biết bà ý có biết không nữa. Mày cứ về đi, Tô An nó có đến thì tao nhắn nó qua tìm mày.

Đối với Hoàng Vũ, cậu không quan tâm Tô An học giỏi và chăm chỉ hay không. Nhưng việc trốn học lại là chuyện khác. Đó là hành động của học sinh hư, là điều sai trái. Cậu không ngờ Tô An lại như vậy. Cậu không thể chấp nhận được chuyện này. Sau đó hai ngày liền Hoàng Vũ đều qua tìm Tô An nhưng cô vẫn không đi học. Cuối cùng cậu không thể kiên nhẫn chờ để chất vấn Tô An nữa,  Hoàng Vũ gọi điện mách Mai Chi.

Không biết sau đó bố mẹ Tô An xử trí như thế nào nhưng ngay lúc tan học hôm sau,Tô An xuất hiện bất thình lình trước mặt Hoàng Vũ. Trên mặt cô nhóc vẫn còn sưng đỏ cả một bên má. Hoàng Vũ biết chắc Tô An bị đánh đòn rồi. Nhưng cậu vẫn quả quyết mình làm như thế là đúng và biết nghĩ cho bạn mình.

- Là cậu mách lẻo đúng không?- Tô An nhìn thẳng vào cậu, lạnh lùng hỏi.

- Đấy không gọi là mách lẻo- Hoàng Vũ khó chịu cãi lại.

-  Đấy không gọi là mách lẻo thì là gì? Cậu thì biết cái gì chứ?

Tô An giận dữ gào lên khiến cậu cũng phải giật mình. Đây là lần đầu tiên Hoàng Vũ thấy cô như vậy. Tô An từ trước đến nay vẫn luôn là người điềm tĩnh đến đáng sợ như thể trời có sập xuống cũng không liên quan đến mình. Nhưng Hoàng Vũ cũng nhanh chóng cảm thấy tức giận theo.

- Không phải là muốn tốt cho cậu sao? Đã lười học lại còn hư đốn, học đâu ra cái thói trốn học. Cậu nghĩ như thế là hay lắm à? Nói cho bố mẹ cậu biết để chỉnh đốn lại cậu chứ còn gì nữa?

Hoàng Vũ cũng gân cổ lên gào lên và ngay lập tức bị Tô An thụi một cái vào bụng khiến cậu đau muốn chết, phải ôm bụng cúi gập cả người xuống.

-  Từ giờ đừng xuất hiện trước mặt tao nữa, đồ phản bội.

Nói rồi Tô An quay người đi, mặc kệ Hoàng Vũ ôm bụng đứng đấy. Hoàng Vũ tức lắm. Đúng là làm ơn mắc oán. Đã thế cậu cũng chẳng thèm quan tâm nữa. Đồ hư đốn. Hoàng Vũ vừa chửi thầm vừa ôm bụng ra về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro