Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuông điện thoại di động đem tôi từ trong cảm thán kéo về, Cơm Nắm điện tới.

"Này, A Bộ, ngày mai cậu phải giúp tớ đến sân bay đón người, tên chị ấy là Thanh Đồng, là con bạn tốt của cha tớ."

"Sao lại để tớ đón, cậu đón đi." Tôi yếu ớt nói.

"Ngày mai tớ có một buổi ra mắt. Cậu biết đấy, ngày ra mắt đã được sắp đặt sẵn Tớ muốn tại ngày tốt nghiệp có thể đem bả thân gả đi." Cơm Nắm nói với tôi.

Vẫn chưa biến thành thục nữ, lại nghĩ đến lấy chồng, nhưng đó là nghĩ trong lòng tôi thôi. Cơm Nắm vừa ra dáng tiểu thư lại như vậy có trái tim đàn ông, khi nói ra chắc chắn sẽ thất bại.

"Được rồi, hình dạng nhận biết". Bất đắc dĩ nói.

" Không cần không cần, ngày mai mười giờ sáng cậu chỉ cần đi đón. Điều đẹp nhất ở chị ấy là một cô gái tài năng. Chị ấy tốt nghiệp Đại học Nam California ở Hoa Kỳ. Chị ấy là một nữ thần vì vậy cậu có thể lợi dụng nha . "

"... Cảm ơn ... Cảm ơn, tớ chỉ quan tâm đến ngày mai thiếu ngủ."

(Nhân vật chính xuất hiện)

Sáng sớm tôi phải rời giường sớm, Cơm Nắm đã cho biết là mỹ nữ thì phải ăn mặc thế nào cho phù hợp. Chọn một đôi giày Canvans sạch nhất, quên giới thiệu tôi có sáu đôi giày Canvans giống nhau, một đôi màu đỏ, một cặp màu đen, một cặp màu xanh lam, một cặp màu xanh lá cây và hai đôi màu trắng. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi xuống cửa hàng tiện lợi Family Mart ở tầng dưới mua một cái bánh bao thịt lớn. Tôi lên xe đến sân bay, thế nhưng hình đã xảy ra tắc đường. Tôi nhìn điện thoại của mình, 9 giờ 30 phút theo tình hình này thì đợi nửa giờ cũng không đủ, mà đến muộn đón người cũng không hay, nhớ ra không có số điện thoại của Thanh Đồng. Tôi liền gọi điện thoại cho Cơm Nắm nhưng thông báo là đã tắt máy rồi, chắc cậu ấy ngủ muộn rồi, bây giờ tôi mới nhận ra buổi hẹn ra mắt đo đều là giả vờ. Cậu ấy, cậu ấy là đồ dối trá, rõ ràng là cậu ấy không muốn dậy sớm. Nhìn xem phía trước chắn thành một hàng dài, thật đúng là khóc không ra nước mắt.

Thanh Đồng đứng ở cổng sân bay nhìn đồng hồ, đã 10 giờ 45 phút, không khỏi nhíu mày. Hôm qua đã được thông báo rằng sẽ có người đến đón lúc 10 giờ 30 phút, chưa từng nghĩ vậy mà không có người. Chăc là đến muộn, bất đắc dĩ đi trở về trong sân bay, đến Starbucks gọi một ly Mocha để giết thời gian.

Bạn học Cơm Nắm tỉnh dậy, mở điện thoại lên thì thấy có 28 cuộc gọi nhỡ của A Bộ, không khỏi thầm nói câu chết. Bình tĩnh gọi lại.

"Này, A Bộ"

Nghe âm thanh kia chắc là buồn ngủ chưa tỉnh hẳn, A Bộ hận không thể giội cho cô chậu nước lạnh.

"Tớ đang kẹt xe, muốn gọi cho người kia, cho tớ thông tin liên lạc"

"A a, tớ quên, tiểu Bộ sẽ không tức giận chứ có dịp tớ sẽ mời cậu ăn nha, ngoan, để tớ gửi cho cậu, nhà tớ tín hiệu không tốt, tớ cúp trước."

"Tút tút tút tút..."

A Bộ thất im lặng nhìn qua điện thoại, đúng là bạn bè tốt.

"Xin chào, xin chào" Tả Thanh Đồng thản nhiên nói.

"Xin chào, xin hỏi là Tả tiểu thư sao? Tôi là Bộ Thất, là Cơm Nắm, không phải, tôi là bạn của Chương Trì, tôi đến sân bay, xin hỏi cô đang ở đâu.

'Cô hãy đến Starbucks, tôi mặc váy màu lam mang theo kính râm, ngay trước của hàng Starbucks."

"Được, cảm ơn"

Tả Thanh Đồng nhìn thấy một bóng người đằng xa, đang chạy về phía cô với tốc độ 100 mét, không khỏi nhíu mày.

"Cô, cô, cô là Tả tiểu thư, tôi , tôi, tôi, tôi là Bộ Thất." Bộ Thất vừa lau mồ hôi cùng với giọng điệu khó hô hấp nói.

"52 phút."

"Hả?"

"Cô đến muộn 52 phút," Tả Thanh Đồng không nhanh không chậm nói.

"Xin lỗi vì vừa nảy tắc đường"

"Tắc đường hẳn là nằm trong tính toán của cô, quên đi, đi thôi." Tựa hồ là không muốn nhiều lời, Tả Thanh Đồng kéo hành lý nhanh chân hướng về phía trước.

Tôi bĩu môi và nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tính tình rất nóng". Lại nhìn thấy Tả Thanh Đồng lơ đãng nhìn tôi một cái, dọa tôi lập tức ngậm miệng chạy lon ton tới nói: "Tả tiểu thư, tôi giúp cô cầm hành lý."

Sau khi lên taxi và nói điểm đến của mình, tôi cẩn thận nhìn Tả tiểu thư đang ngồi cạnh mình, sống mũi cao, mắt to, cằm nhọn phù hợp với thẩm mỹ đương đại, tóc dài ngang lưng và một dáng người mảnh mai. Rồi nhìn chính mình, bình thường không thể bình thường hơn, không khỏi có chút mặc cảm.

"Cô cùng Chương Trì là bạn à?" thanh âm nhàn nhạt truyền đến.

"Hả?" Phản ứng chậm nửa nhịp tôi theo bản năng nói một câu.

"Cô cùng Chương Trì là bạn sao ?" Cô nhìn tôi một chút.

"Đúng vậy, là bạn thân." Tôi vội vàng nói.

" Lần sau người khác nói chuyện, phản ứng phải nhanh, biết chưa"

"A, được"

Một đường không nói chuyện, cùng cô ngồi một đường, cảm thấy không được tự nhiên, cộng thêm sự ngại ngùng khi gặp lần đầu, tôi không biết phải nói gì. "Đến rồi"lời của tài xế quả thật đã cứu tôi thoát khỏi sự im lặng này, thấy cô ấy muốn thanh toán hóa đơn, tôi lập tức rút ví ra, tôi không thể mất mặt vào lúc này, tôi muốn cứu vãn hình tượng của mình. Nhìn lướt qua những con số trên đồng hồ, tôi như hóa đá, trong túi không có đủ tiền, cô ấy có vẻ thấy sự bối rối của tôi liền rút ra 200 đô đưa cho tài xế. Bước ra khỏi xe tôi ngắm nhìn xung quanh, hình như là một khách sạn xa hoa. Theo cô vào bên trong tôi nhìn đông ngó tây, ai kêu tôi là con của một gia đình nghèo tôi chưa nhìn thấy nhiều thứ trên thế giới. Tôi như đứa bé đi dạo loạn khắp nơi, đợi cô xong xuôi thủ tục nhập phòng, đưa cô đưa vào phòng tôi cũng coi là xong nhiệm vụ, đứng dậy chào tạm biệt.

"Không còn sớm, ở lại cùng nhau ăn cơm trưa đi, cũng coi như là cảm ơn cô tới đón tôi."

Nhìn quanh mới nhớ tới chuyện xấu hổ hôm nay, tuy là gặp trung mỹ nữ nhưng tôi vẫn vội vàng nói.

" Không cần, tôi về nhà, tạm biệt cô."

Nói xong tôi một mạch chạy ra ngoài.

Trở về căn phòng nhỏ, bạn cùng phòng vẫn chưa trở về, đi vào bếp lật ra còn sót lại một gói mì ăn liền. "Thật xin lỗi bạn cùng phòng, đây là gói duy nhất, nhường cho tôi đi" Tôi lẩm nhẩm. Vừa ăn mì tôm vừa nghĩ, lẽ ra bửa trưa có tiệc lớn nhưng hiện tại lịa phải gặm mì tôm, có chết cũng là do cái mặt mũi này, chịu đi, chịu đi. Có điều là, Tả Thanh Đồng kia vừa dữ dằn lại còn nghiêm túc, không tốt để gả. Tôi đang suy nghĩ cái gì vậy?, người ta lấy hay không lấy chồng, liên quan gì đến mình. Nhìn vào ví tiền, còn nửa tháng mới đến cuối tháng nhưng tiền sinh hoạt tháng này đã sử dụng hết. Xem ra lại phải đi phát tờ rơi, cũng không thể chơi game, đúng là tự đốt tiền của bản thân.

Không giống như những học sinh khác tham gia các loại câu lạc bộ, hội học sinh. Mỗi ngày tôi ngoại trừ lên lớp, liền chơi game hoặc xem truyện manga. Nhìn thế nào cũng đều là một thanh niên chán chường. Có lẽ là từ nhỏ mọi thứ không bằng người khác, học tập cũng không tốt, không được giáo viên yêu thích. Về sau, để thay đổi hiện trạng, không ngừng bắt buộc bản thân cùng người khác nói cười, lúc nào cũng lá mặt lá trái. Hy vọng mình được để ý tới, đã từng trong mắt người khác cự kì cởi mở, tự do nhưng bản thân lại cảm thấy không vui. Hiện tại tôi cực kỳ mơ màng, không tìm thấy chính mình, cực kìa thống khổ, khổ sở. Rõ ràng ở sâu trong nội tâm tôi thiết tha muốn chứng minh, lại không thực hiện được. Tôi càng ngày càng tự ti, không muốn tham gia sinh hoạt câu lạc bộ. Tôi chỉ có vài người bạn, có lẽ may mắn của tôi là gặp được những người bạn không bao giờ bỏ rơi bạn bè. Tôi không biết ngày mai sẽ như thế nào, nhưng hiện tại bản thân tôi không thích chốn đó.

Vì cuộc sống, tôi phải đi phát tờ tơi không gian giá lạnh thế này. Lại bị người khác tàn nhẫn ném vào sọt rác, nhưng tôi vẫn rất vui một ngày 30 Đại Dương, kèm cơm trưa. Nhìn những tờ rơi còn sót lại, trong lòng không khỏi vui mừng. Trên phố, người đi kẻ lại đều có những bận rộn của riêng mình, ngẫm lại cuộc sống đơn điệu của mình, bất giác nội tâm dâng lên cảm giác mất mát.

"A Bộ, A Bộ." Thanh âm này, tất nhiên là Cơm Nắm.

Ngẩng đầu nhìn lại, trông thấy Cơm Nắm cùng một người nữ sinh tay nắm tay cầm theo túi lớn túi nhỏ đứng ở phía xa, tôi vội vàng chạy tới mới phát hiện vị nữ sinh kia không phải người khác mà chính là Tả Thanh Đồng. Trông thấy cô, vốn định cùng Cơm Nắm nói một đóng chuyện lại biến thành.

"Haha, thật trùng hợp, dạo phố à"

"A Bộ, đây là Đồng tỷ, được biết đến là cô Tả. Thanh Đồng tỷ, đây là Bộ Thất, bạn thân nhất của em, hai người hẳn là đã biết nhau."

"Tôi biết, cô ấy là một trong số ít người từ chối ăn trưa với tôi, làm sao có thể không biết." Tả Thanh Đồng thản nhiên nói, trên mặt không chút biểu cảm, không biết là đang nói đùa hay đang tức giận.

Tôi chỉ có thể sờ đầu một cái xấu hổ mà cười cười. Cơm Nắm lập tức đề nghị cùng nhau đi ăn chung.

Được Cơm Nắm dẫn, chúng tôi bất giác cùng đi đến một nhà hàng Beef Steak. Lòng tôi không khỏi bất an, tự hỏi liệu có gặp lại Văn Nhạc hay không. Vừa đến bàn, tôi xác nhận nhân viên một lát rồi thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại có một chút nuối tiếc. Cơm Nắm ở bên cạnh vừa gọi món vừa nói với tôi: "A Bộ, ăn đi Tả tiểu thư mời khách." Gia đình này thật thích ăn uống khắp nơi. Bữa ăn này chắc chắn là bữa ăn vất vả nhất, hai người họ ngồi tán gẫu chuyện trong nhà. Tôi hoàn toàn không chen vào được, hơn nữa đối diện có người lạnh như băng vậy làm tôi cũng chẳng thèm nói.

Ăn xong bữa trưa thịnh soạn nhất mấy ngày nay, Cơm Nắm nói hội học sinh có chuyện phải về trường trước. Tả tiểu thư sẽ đưa tôi về, lúc đầu tôi muốn từ chối nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, sợ nói ra sẽ làm cho người khác tức giận, nên liền đồng ý.

"Cái kia, xe không tồi." Ngồi ở trong xe, thật sự là không có chuyện gì để nói.

"Ừm."

Cô ấy bật nhạc lên, sợ là không muốn cùng tôi nói chuyện.

"Cái kia, hát rất hay." Tôi còn nói thêm

"Ừm."

"Cái kia, cô tâm trạng không tốt sao?" Thăm dò mà hỏi.

Cô ấy quay lại nhìn tôi.

"Tôi lái xe không thích nói chuyện, đừng để ý."

"Rẽ phải, rẽ phải, là nhà của tôi." Tôi vội vàng nói.

"Được rồi, nhà của cô khá vắng vẻ."

"Ân, nó gần trường và khá rẻ."

"Cảm ơn cô, Tả tiểu thư." Tôi nói một cách lịch sự.

"Tả tiểu thư?" Cô nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Lần sau gặp." Cô còn nói thêm.

Xe rời đi, tôi vẫn như cũ đứng tại đó, cô cười thật đẹp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro