THÀNH PHỐ BUỒN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


ngày anh đến, em không còn đơn độc

Đường xá đông đúc với bao nhiêu kẻ thượng lưu đi đi lại lại trên chiếc xe cổ kính đắt đỏ. thành phố sầm uất, xa hoa lại chẳng che lấp nổi bao nhiêu thương đau của những người con người khốn khổ, sống chui rúc trong cái xã hội thối rửa, mục nát dưới tay cầm quyền của vị vua thứ đời thứ IV của hoàng gia jeon.

tòa lâu đài cao ngất thấm đẫm hương vị của quyền quý, loại rượu quý giá đắng chát luôn là mỹ vị của những buổi tiệc vồn vã, những khúc nhạc du dương đưa đón những gót chân khiêu vũ như thế mà uyển chuyển.

họ sống trong nhung lụa, dùng quyền hành tối cao mà đàn áp người dân dưới thành phố này một cách tàn độc nhất có thể. khu ổ chuột hôi thối lại là nơi dung chứa số mệnh khốn khổ cả một đời người.

thế rồi một ngày bầu trời u âm những ám mây u tịch, trên đường ồn ào một trận truy đuổi chấn động cả thành phố.

gã, tên sát nhân khét tiếng đã quay trở lại và tuyên bố rằng, gã sẽ náo động cái thành phố mục rữa này.

góc phố vắng người tanh tưởi bởi thứ cặn bã của cuộc đời, gã dùng lưỡi dao sắc nhọn cầm trong tay mình không nương tình đâm mạnh từng nhát vào tên cướp của đang cố gắng ra tay với vị thiếu niên xinh đẹp đến động lòng người. đến khi cái yên ắng vốn có của màn đêm đã quay trở lại gã đã thấy em nằm bất động trên nền đất ẩm ướt với tiếng chuột lít rít chói tai. ánh trăng cô đơn thương tình cho gã nhìn thấy rõ gương mặt của em, trong khoảnh khắc, gã thấy trái tim mình như nở rộ

em ơi em xinh đẹp tựa một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ!

có phải chăng chúa đã thiên vị mà ban cho em nhan sắc này rồi lại vô tình lạc mất để em lầm lỡ đi đến với cái xã hội phủ đầy tàn độc?

không thể, người như em nên đến với một cuộc sống tốt đẹp hơn là dung chứa tấm thân cho nơi nền đất ẩm ướt lưu đầy dấu vết ô uế của bọn cặn bã coi trọng danh lợi, xa hoa.

gã ôm lấy em trong vòng tay mình, dùng cơ thể khắc đầy tội lỗi nhơ nhuốc trong suốt hơn mười năm gã đã tạo ra mà bao bọc em thật chặt trong màn mưa rả rít. khoảnh khắc em lạnh lẽo rút sâu vào ngực lớn, gã biết tim mình đã không còn trung thành với bản thân nữa. nó thuộc về em, một thiên thần mà chúa đã thương tình ban tặng cho hắn trong đêm mưa vội vã.

ánh dương quang đẹp đẽ chiếu rọi trên thân xác khô cằn của đời người mệt nhoài. em tỉnh dậy dưới tia nắng của bình minh, tinh khiết như viên ngọc quý giá khiến gã trong chốc lát tưởng chừng mình như ngây dại mà hoa mắt.

thế nhưng em đã đáp trả gã bằng một đôi mắt kinh bỉ của kẻ cầm quyền. em phỉ nhổ bao nhiêu tình cảm non nớt mới hình thành trong trái tim lạnh lẽo. trong phút chốc, em đã nói cho gã biết em chính là jeon jungkook, vị vua thứ IV của hoàng gia jeon, kẻ đừng đầu rải rắc lên con người nơi đây bao nhiêu khổ sở . kẻ mà gã đã dụng tâm lật đổ trong chuyến quay trở lại này.

mỉm cười nhạt nhòa như những năm trước đây, gã đưa mắt nhìn em lướt qua, để lại cho gã một lời cảnh cáo rồi khuất dần khỏi tầng hầm mốc meo, tạm bợ.

gã trước nay chưa biết đau lòng, chỉ là lần này ánh nhìn kinh bỉ mà gã nhận được lại khiến gã xót xa thêm một chút. con người ở thành phố này sợ kẻ cầm quyền jeon jungkook thứ nhất, thì chắc chắn tên sát nhân khét tiếng như gã sẽ nằm ở vị trí thứ nhì. và rồi một ngày vô vị trong đời gã trôi qua, tàn ác để lại một tấm tình nồng hèn mọn chẳng thể giãi bày.

căn phòng rộng lớn bao bọc, người người tôn thờ nhìn em đang ngồi ở vị trí cao nhất. thế nhưng em lại chẳng bận tâm, chỉ lo khắc khoải, nhớ mãi trong lòng hình bóng một kẻ thấp hèn dưới khu ổ chuột trên người mang một bộ quần áo bẩn thỉu nhuốm đầy vết máu chỉ vì đỡ lấy cho em nhát dao chí mạng.

em trong phút chốc không thể chối bỏ rằng em mê muội ánh mắt sắc lạnh đó thế nào. mỗi đêm chợp mắt đều thấy nó hiện hữu trong giấc mơ, rồi mê luyến đến dây dưa trong hoan tưởng bởi những hoan ái nồng nàn.

và chẳng thể ngờ rằng em đã quay lại nơi đó, em vui mừng trong đáy mắt mà ôm chặt lấy gã, chủ động đem bản thân mình dâng hiến đi tất thảy. da thịt ấm nóng quyến luyến, em trao hết đi bao nhiêu ngọt ngào em gom góp cho bản thân mình trong suốt ngần ấy năm và không hề hối hận khi được nằm trong vòng tay tội lỗi của người em yêu.

gã hôn xuống cánh môi ướt át của em, phủ đầy bao nhiêu nhớ nhung vụng về cho lần đầu ân ái. gã điên mất trong lưới tình của kẻ tàn độc nhất đế quốc. cái sung sướng lẫn hạnh phúc này quá đỗi xa lạ trong suốt cả một cuộc đời lầm lỡ gã đã trải qua. đêm nay thôi, gã sẽ rũ bỏ hết thảy bao nhiêu tà niệm, trao đến người gã yêu tình cảm ngọt ngào, trong sạch nhất từ trước đến giờ.

em ơi, cuộc đời này kim taehyung nhận lấy bao nhiêu đây đã đủ lắm rồi!

thành phố náo động một trận truy sát. quân lính trên tay cầm lấy những thứ đanh thép lạnh lẽo truy lùng gã sát nhân cầm đầu dân chúng biểu tình lật đổ đức vua.

gã ở trong góc khuất nhìn lấy em cao quý ngồi trên ngai vàng tráng lệ. trên người em là bộ quân phục đẹp đẽ nhất từ trước đến giờ gã được nhìn thấy. tình yêu chớm nở vội vàng trong góc phố cũng nhanh chóng thiêu cháy dưới nòng súng lạnh lẽo của chính em.

gã chạy bạt mạng trên đường trước trận truy đuổi của quân lính. mặt nạ trên mặt che lấp đi nước mắt trực trào nơi khóe mi.

gã sát nhân cuối cùng cũng biết khóc rồi!

tiếng súng rền vang cả một góc trời, gã sát nhân chết rồi, chết dưới tay đức vua jeon vang danh cả đế quốc. em mỉm cười nhìn lấy chiến phẩm của chính mình đang loang lỗ máu trên nền đất ẩm ướt. em vui lắm khi tiêu diệt được kẻ luôn ôm ấp âm mưu lật đổ em. và sau chiến tích này, em đã dự rằng mình sẽ chạy đến tầng hầm ẩm mốc đó ôm lấy người em yêu, khẽ hÔn lên cánh môi nức nẻ mà nhu thuận để gã ôm vào lòng.

bước chân thanh thoát sải dài, em bước đến lật bỏ mặt nạ của kẻ phạm nhân em truy đuổi, để rồi sấm chớp giữa trời quang. em nhìn thấy gã nằm bất động ở đấy bởi viên đạn do chính em bắn ra. nước mắt mặn đắng rơi xuống, em rũ bỏ hết thảy tôn nghiêm mà quỳ xuống trước bao nhiêu người, đưa ôm chặt lấy cơ thể luôn vì em mà vương đầy vết máu. em gào đến rách cả cổ họng, em khóc thương cho mối tình non nớt vừa mới hình thành lại chết dưới uy quyền cùng lòng tham đầy tội lỗi của chính em.

mưa rơi ướt đẫm vai áo, nước mắt em tuôn rơi trên khóe môi lạnh lẽo. đưa tay chạm đến khuôn mặt tuấn lãng em đã từng trộm nhìn trong buổi bình minh rực rỡ, nay lại tím tái đến chẳng còn thần sắc mà bất động, em nức nở trong đau đớn, cánh môi hạ xuống khẽ hôn lấy người em yêu.

một năm sau, đế quốc một lần nữa chấn động bởi tin đức vua jeon tự sát trong lâu đài rộng lớn của chính mình trong ngày cuối đông lạnh lẽo!

anh ơi chờ em nhé!

anh chờ em, jeon jungkook!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro