Em sẽ về, khi nước ta hòa bình anh ơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày XX tháng YY năm ZZZZ

Gửi Phượng, gửi cả thanh xuân em.

Hôm nay trời đẹp lắm, không mưa, không nắng, cũng không có những con quái vật mang hình thù xấu xí, da thịt bằng sắt chạy ngang qua. Anh biết không, trời hôm nay lộng gió, xanh ngắt, lâu lâu lại thấy những tia đỏ lập lòe trên hoa trước hang làm em nhớ tới anh.

Nhớ những lúc anh Phượng cười, tim em rộn ràng biết bao nhiêu.

Tụi em làm ở hậu phương, tụi em giúp đỡ bao người, tụi em thấy vui lắm anh ạ. Nhưng có điều cái phá bom nó khó, mà mỗi lần phá em đều nhớ nhà, nhớ quê, nhớ thầy, nhớ u và nhớ cả anh nữa. Nhiều lần xe đi phải đinh, em đều ra giúp họ, anh thấy em giỏi không? Cái người con trai năm đó sửa xe đạp cho anh giờ sửa xe cho nước nhà rồi này!

Anh ơi, liệu cái chết nó có đau không nhỉ? Bụi cứ mù mịt, hòa vào mùi nồng của bom, đặc quánh à, em khó thở lắm. Mắt cay xè, đầu nhức đau, toàn thân ê ẩm, chỉ muốn lao vào vòng tay anh mà thôi, ngoài này nguy hiểm quá, có lúc em còn bật khóc như một đứa trẻ mà mấy người đồng chí cứ hay trêu: "Thằng Thanh lại nhớ nhà, nhớ người nó thương rồi."

Áo chấn thủ ấm nên em cũng đỡ phần nào, nhưng anh ơi, cái lạnh ở nơi hang rừng này có khi còn rét hơn cả Gia Lai anh ở. Anh ơi anh ở quê người, cái thân hay đau hay nhức, anh Phượng nhớ mặc thêm áo, có gì sang nhà thằng Mạnh lấy thêm vải may áo, nhắn với nó luôn Văn Toàn ngoài đây vẫn khỏe, cứng rắn hơn trước rồi, không hay khóc nhè nữa đâu.

À hình như Phượng vẫn hay hỏi em, ngoài đấy phá bom có gì khiến em hạnh phúc đến thế. Phá bom nhiều lúc căng não, chân tay chỉ cần chậm một tí cũng chết như chơi, nhưng em hạnh phúc, em không sợ, vì đất nước cần ta, Tổ quốc gọi tên ta, được đứng cùng bao anh em đội ngũ ra chiến trường thì buồn gì đâu anh.

Chỉ tội lo, tội buồn cho thầy cho u, thầy u ở nhà ngóng trông, có khi trước Giải Phóng em chẳng về nữa đâu. Đùa gì anh, sự thật mà, đi chiến trường không về cũng mất này mất nọ nên em cũng chẳng sợ cái chết. Em không về, anh chăm thầy u cho em anh nhé?

Trời hôm nay xanh, hòa bình gần tầm tay rồi anh ơi. Em đi đây, đi vì một Tổ quốc đang vẫy gọi.

Gửi cả ngàn lời thương tới anh, Nguyễn Công Phượng.

.

.

.

Ngày XX tháng YY năm ZZZZ

Anh ơi, hôm nay đội trưởng mới gọi, lạ lắm, giọng ảnh nghe buồn, cái chất giọng Nghệ An sao cứ thăm thẳm trắt đọng cái gì đó nghẹn ứ. Ảnh nói người ảnh thương hi sinh rồi, ảnh dặn tụi em phải cẩn thận. Mà anh ơi, người thương của đội trưởng Quế Ngọc Hải là anh lính bắn tỉa Đặng Văn Lâm đấy anh, cái người em hay kể cho anh nghe đấy.

Em kể cho anh nghe, về một con người điềm tĩnh với mọi người xung quanh, nhưng lại dịu dàng và hay cười với người ảnh thương. Anh ơi, đội trưởng Quế Ngọc Hải vừa mất người thương, có khi nào... Nguyễn Công Phượng ở nhà cũng sắp vậy không?

Em không dám đùa, nơi chiến trường đầy rẫy những cái bẫy chết người, có khi em chẳng về, anh ở nhà đừng đợi nữa.

Trời hôm nay lại mịt mù mây khói, anh ở nhà đừng đợi em nữa, vô vọng lắm anh ơi.

Em vẫn nhớ anh, gửi cả ngàn nụ hôn.

.

.

.

Ngày XX tháng YY năm ZZZZ

Hôm nay gỡ bom, mùi nồng, đùng cái tự dưng nó nổ, em được thằng Toàn vác về quân y của đội nè anh. Máu chảy ra nhiều lắm, ướt cả cái quần em mặc, cái chiếu em nằm. Mùi máu nó cứ tanh, chẳng có mùi nắng em hay ngửi thấy từ anh gì cả.

Anh ơi, tự dưng em thấy sợ anh ạ! Em cũng không hiểu sao nữa, sợ anh ở nhà đợi lâu, đợi mãi chẳng thấy em về, rồi anh có còn đợi nữa không anh?

Anh Phượng ơi, em thấy người ta nói gì với nhau, hình như là phải cưa bỏ một bên chân, làm sao đây anh? Em sao lại về nhanh vậy được, em mới đi có mấy năm, hòa bình còn chưa thấy, sao em về nhanh quá vậy anh ơi?

Rồi tụi thằng Toàn còm, thằng Trọng ỉn, thằng Chinh đen, thằng Dũng xù, và mọi người nữa, họ không có em, họ có buồn, có còn nhớ cái đứa hay cười mỗi khi bị thương như em không anh? Không có em, ai sẽ thay người thương ở nhà chăm tụi nó đây?

Anh ơi, nếu một mai em có về, hay chẳng về nữa, liệu anh còn nhớ tới ai đó tên Vũ Văn Thanh?

Gửi anh Phượng em thương, trời hôm nay xộc mùi máu, nhưng em vẫn cười, vì một hòa bình gần ngay trước mắt.

.

.

.

Ngày XX tháng YY năm ZZZZ

Anh ơi em sắp về rồi. Anh ơi hòa bình sắp đến rồi. Và em sẽ về, về cái nơi ta đá bóng cùng nhau sau mỗi giờ học, về lại cái nơi nắng rải trên phố núi nơi ta từng dắt tay nhau đi qua nhé? À mà đợt này em về, có khi chẳng còn đi được nữa, anh có thể cõng em được không?

Anh ơi, liệu em còn sống sau khi thống nhất không nhỉ? Đã nhiều lần em tự hỏi, liệu rằng mình sẽ còn sống để trở về bên anh, liệu rằng mình sẽ sống để về cùng anh nên vợ nên chồng?

Anh ơi Thanh thương anh, em tự hỏi anh có thương em, anh mới đợi em đến bây giờ đúng không anh?

Trời hôm nay có sao, sao trên kia, sao dưới đây, sao bên ngực trái, sao đỏ cả lá cờ.

Đất nước thống nhất, em về thưa chuyện, ta nên vợ chồng anh hen?

Gửi anh, Phượng của em. Gửi ngàn lời yêu.

.

.

.

Cậu nói cậu về, cậu nói ngày thống nhất chẳng còn xa, rồi cậu sẽ về, về để thưa ba thưa má chuyện cưới hỏi. Cậu nói thế, nhưng không thấy cậu về. Ai ai cũng về, chỉ có mỗi Vũ Văn Thanh đợi mãi Phượng cũng không thấy đâu.

"Em nói em về, vậy em đâu rồi?"

Gửi Thanh, trời hôm nay xanh, có nắng, có cánh chim, có hòa bình, có núi đồi nơi ta từng đi qua, có cả anh nhưng lại không có em.

Gửi Thanh, tâm anh chết lặng, tim anh trao cho em, người anh còn mỗi thân xác, một thân xác mang tên Nguyễn Công Phượng.

Gửi Thanh, có một Nguyễn Công Phượng mãi chờ Vũ Văn Thanh.

Yêu em.

Anh vẫn mãi chờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1710#vnf