Thành Thân _ Quả đông lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thường Thiên quốc, Hoàng thành, hạ chí.

Bách tính trăm dặm xung quanh ai ai mà không biết Lương gia đời đời thiện tâm có đôi huynh muội tài hoa kiệt xuất, hậu bối lớp sau xô lớp trước. Đại thiếu gia tư dung tuấn mỹ tựa trích tiên, võ công mạnh mẽ vô song, chính là một quý công tử phong lưu ngạo nghễ. Đại tiểu thư càng thêm hoa nhường nguyệt thẹn, đoan trang phẩm hạnh làm bao công tử ái mộ không thôi, chính là một trang giai lệ động lòng người.

Ngay cả vị hôn phu của Lương tiểu thư cũng là một nhân vật không hề nhỏ, Tân khoa Trạng nguyên xuất thân từ phủ Thừa tướng nổi tiếng công tư liêm khiết, Tư Đồ công tử. Mối hôn sự này, phải nói chính là ông tơ bà nguyệt se duyên, thiên địa vui vẻ tác thành, chưa kể việc Tư Đồ công tử và Lương thiếu gia vốn là huynh đệ tốt...

~~~

Còn một ngày nữa hôn lễ sẽ được cử hành.

Y ngồi bên rương sính lễ, từng ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên đường may tinh xảo của bộ hỉ phục đỏ thắm. Đỏ, thật đỏ... đỏ đến mức đau cả mắt...

Vị công tử trẻ tuổi nhấc tay che đôi mắt phượng, không biết nghĩ gì lại xếp đồ cất vào. Giữa không gian im ắng hoa lệ, có một âm thanh khẽ khàng vang lên... như thở phào cũng như thở dài...

"Thiếu gia, Tư... Tư Đồ công tử tìm cậu." Bên ngoài tiếng gã nô bộc chần chừ thông báo.

Nghe thế, bàn tay gầy gò nắm thật chặt rồi buông ra, y không nói gì bước ra khỏi phòng. Cứ thế lại là một đại thiếu gia lãnh tĩnh kiêu ngạo.

Bên dãy tường cao chót vót, một nam tử trường sam trắng tinh ngồi vắt vẻo ngã nghiên, tay đung đưa hai bầu rượu ngon, nhìn y cười thật tươi.

Đối diện nụ cười kia, rèm mi cong vút nhẹ nhàng rũ xuống, y thờ ơ mở lời:

"Ngày mai ngươi là tân lang, sao không ở trong phủ ngủ thật ngon, mà chạy đến đây?"

Người nọ như không nghe ra ý xa cách, cười hề hề nhảy xuống cạnh y.

"Vũ Văn, chúng ta đã lâu không uống cùng nhau. Nếu không nhân hôm nay còn là huynh đệ, sợ mai này ngươi trở thành ca ca ta thì không còn cơ hội nữa..."

Lòng y thoáng lạnh nhưng ngoài mặt vẫn lãnh tĩnh gật đầu bước vào Thừa tướng phủ cách đây một con ngõ.

Lại nói tuy cùng say một trận nhưng tửu lượng tên thư sinh kia làm sao đọ được một người quanh năm luyện võ như y. Mới qua vài chén đã ngã sấp xuống bàn, ê a hàm hồ vô nghĩa. Mắt không buồn nhìn sang, Lương đại thiếu gia nhàn nhạt nâng rượu lên môi, một chén lại một chén, muốn chuốc cho bản thân cũng say đi nhưng cố cách mấy càng thêm tỉnh táo dị thường. Men hóa thành lệ muốn tràn khỏi mi, lại bị người đè nén chảy ngược vào trong...

Bọn nô bộc muốn tiến đến đỡ người nhưng y khoát tay đuổi xuống, tự mình dìu bước trở về con đường quen thuộc.

Căn phòng này... y đã quen thuộc hơn 20 năm, từng chi tiết từng cách bài trí đều thuộc nằm lòng. Nhưng ngày mai, y lấy tư cách gì để bước vào đây... bằng hữu? Hay là ca ca của thê tử hắn?

Y đỡ người nằm xuống giường, dém chăn cẩn thận rồi quay lưng đi. Nếu y cứ thế rời đi, không vướn bận gì, cứ để lại một bóng lưng thẳng tắp... thì tốt biết bao nhiêu, nhưng kẻ say kia mơ màng chợt thốt một câu:

"Ngôn nhi... ơn cứu mạng... ta sẽ dùng cả đời trả cho nàng..."

Lời của kẻ say mới là lời chân thật nhất. Có phải không, chỉ vì ơn cứu mạng kia... hắn mới ở cạnh nàng?

Y đứng bên giường ngắm thụy nhan anh tuấn như ngọc, nửa luyến tiếc nửa lại như tham lam... Đáy mắt xẹt qua một tia không cam lòng. Y biết, biết rất rõ... người này là ý trung nhân của muội muội mà y yêu thương nhất. Muội muội ngoan hiền từ bé chưa từng xin y điều gì, nhưng vì người này... nàng có thể không tiếc nước mắt cầu y tán thành hôn sự này, cầu y vĩnh viễn không nói ra rằng...

"Đúng, ngươi phải nhớ... người cứu ngươi dưới sông Lịch Xuyên là Ngôn nhi..." không phải ta...

Hốc mắt cay xè, y lầm bầm như người vô thần, ngón tay xinh đẹp run rẩy lại thành kính nhẹ nhàng họa gương mặt đã thương nhớ rất lâu rồi...

Thiên địa rất công bằng... không nên trách tại sao y không phải nữ nhi, mà vốn dĩ người hắn thích... chưa từng là y...

Vị nam tử mỹ mạo tựa đọa tiên nhếch nhác rơi xuống trần lặng lẽ quỳ xuống cạnh người đang ngủ say, chầm chậm đặt một nụ hôn lên phiến môi mỏng nhạt màu. Dịu dàng mà day dứt...

Ngôn nhi... đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ca ca có lỗi với muội... Mong muội sẽ không bao giờ biết lời nguyện cầu ích kỷ này của ca ca...

Ánh trăng bên ngoài soi suốt tận nhân tâm, đẹp đẽ lại ngập tràn bi thương...

~~~

Thường Thiên quốc, Hoàng thành, hạ chí.

Một nơi pháo đỏ rượu hồng nên đôi giai lão.

Một nơi văng vẳng tiếng xa phu khàn cổ thúc ngựa rời đi... trăm dặm không quay đầu.

End. ~Quả đông lạnh~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro