Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 "Em là yêu tinh." Nghe được lời mở đầu này, Vương Thanh nhớ lại tối hôm qua, trong lòng nói biểu hiện của ngươi ở trên giường là rất yêu tinh, nhưng vừa nhìn thấy cái đuôi kia, Vương Thanh cười không nổi.


"Đây là sư phụ của em, Khuất Ly..."


Khuất Ly không nhịn được cắt đứt lời Phùng Kiến Vũ , "Đừng nói nhảm với hắn nữa, người phàm, ta nói cho ngươi biết, ngươi bây giờ chỉ có hai lựa chọn, hoặc là bị ta giết hoặc là ngươi tự sát, mau chọn đi."


"Tôi vẫn cảm thấy cách thức mình thức dậy không đúng, có thể để cho tôi ngủ lại một lần nữa không?" Vương Thanh chuẩn bị ngã lên giường liền bị Phùng Kiến Vũ kéo lại.


"Thanh ca, đừng trốn tránh thực tế, chuyện đã xảy ra anh phải tiếp nhận a."


Vương Thanh gật đầu, " Được, cậu là yêu tinh, tôi đã chấp nhận giả thuyết này, xin hỏi tôi có thể ngủ chưa?"


Thấy Vương Thanh lại muốn nằm trên giường, Phùng Kiến Vũ lần nữa kéo anh, "Không được, anh phải nghe em nói hết nguyên nhân hậu quả."


Ở ba giờ thao thao bất tuyệt giải thích , Vương Thanh coi như là nghe rõ, Phùng Kiến Vũ là con sóc tinh 600 năm, Khuất Ly là con sóc tinh 1750 năm , còn 50 năm nữa liền có thể đắc đạo thăng thiên.


"Chính là cái đứa hư hỏng này ! Nếu không phải ngươi gần đây động dục, ta sẽ bởi vì ngươi mà xuất quan sao!" Khuất Ly càng nghĩ càng giận.


Vương Thanh nghe ba giờ, tựa hồ rốt cuộc cũng nắm được điểm chính, "Ngươi nói Đại Vũ gần đây động dục?"


"Đúng vậy."


"Cho nên trên người cậu ấy mới thơm như vậy?"


Khuất Ly thần sắc trở nên cổ quái, "Ngươi có thể ngửi được mùi trên người hắn?"


Phùng Kiến Vũ nâng cánh tay mình lên ngửi một cái, "Trên người em có cái mùi thơm gì sao?"


Vương Thanh bị sắc mặt của Khuất Ly dọa sợ hết hồn, "Dù sao tôi ngửi được cái mùi kia liền sẽ trở nên rất kỳ quái, tôi hỏi qua những người khác, cũng nói không có ngửi được."


Khuất Ly liếc mắt, "Cái gì gọi là trở nên rất kỳ quái, không phải là muốn cùng hắn lên giường sao."


Phùng Kiến Vũ một tay bịt miệng Khuất Ly : "Sư phụ, ngươi có thể trở về tiếp tục tu luyện không." Trước kia muốn sư phụ xuất quan, bây giờ lại muốn đem hắn giam lại.


"Không được, cái vấn đề này rất nghiêm trọng, chúng ta phải thảo luận rõ ràng." Khuất Ly ngồi xếp bằng xuống, bấm ngón tay tính.


Không tới 5 phút Vương Thanh bị Khuất Ly đè đầu lại, đem mặt ép dính ở trên giường.


"Ta cảm thấy rất bực bội..." Khuất Ly thật sự là hận không đánh được Vương Thanh cho hả giận, thấy thần sắc Phùng Kiến Vũ lo lắng, cuối cùng vẫn buông lỏng tay.


Vương Thanh lần đầu tiên bị người khác đối xử như vậy, nhất thời liền tức giận, "Ngươi bực bội? Đừng tưởng rằng ngươi là yêu tinh thì ta không dám đánh ngươi nga!"


Thấy Vương Thanh nâng lên quả đấm, Khuất Ly cười lạnh một tiếng, cái đuôi quăng một cái, chỉ thấy giường lớn trong phòng bị chém thành hai nửa.


Vương Thanh: "... Thật ra thì tôi chỉ là muốn khuấy động bầu không khí, cũng không có ý gì khác."


Phùng Kiến Vũ lôi cổ áo Khuất Ly không ngừng lung lay: "Giường của ta ! Giường của ta a!"


Khuất Ly kéo bàn tay cậu ra, "Nếu là mệnh trung chú định, ta cũng không quản được. Tự thu xếp ổn thỏa đi, dù sao hắn cũng không sống được 100 năm, cuối cùng vẫn phải xa nhau "


Phùng Kiến Vũ đang muốn hỏi, Khuất Ly liền biến mất,chỉ để lại một câu nói: "Ngươi dầu gì cũng có 600 năm công lực , tự mình tính một chút cũng biết."


Vương Thanh ngây ngô sửng sốt hồi lâu, nhìn Phùng Kiến Vũ , "Sư phụ cậu mới vừa rồi là nguyền rủa tôi? Không sống qua 100 tuổi?"


Phùng Kiến Vũ trừng mắt nhìn: "Em cảm thấy có thể không phải nguyền rủa anh, dẫu sao muốn sống đến 100 tuổi vẫn là rất khó khăn."


Vương Thanh ngồi ở trong phòng không nói tiếng nào, tự kiểm điểm mình tại sao lại dễ dàng đón nhận chuyện Phùng Kiến Vũ là một con sóc tinh như vậy. Đại khái là bởi vì vì lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy cảm thấy cặp mắt kia không giống người bình thường? Cũng có thể là bởi vì mình là cung song ngư, ngày thường hay ảo tưởng chuyện yêu đương, cho nên cảm thấy cái gì cũng có thể phát sinh?


Phùng Kiến Vũ ngồi ở bên cạnh anh bấm ngón tay một mực tính tới tính lui, công lực không bằng sư phụ mình, 20 phút mới tính ra.


"Nguyên lai Thanh ca anh là ân nhân cứu mạng của em a?"


Vương Thanh mặt đầy mờ mịt, "Ân nhân cứu mạng?"


"ừ, mấy đời trước đã cứu em, em lúc ấy vừa mới xuất thế, cha mẹ lại thất lạc, là anh đem em thả vào hang động của sư phụ em mới được sư phụ thu nuôi."


"Mấy đời trước rốt cuộc là mấy chục a?"


Phùng Kiến Vũ gãi đầu một cái, "Tám đời."


Vương Thanh bắt đầu nhìn trời: "Sáu trăm chia tám, ra bảy dư bốn, bốn mươi chia tám, năm tám bốn mươi, cuối cùng tương đương với bảy mươi lăm. Xem ra sư phụ cậu không có nói sai, tôi thật sự không sống qua 100 tuổi." {os editor : cái phép tính chết tiệt, tính đi tính lại cả mấy chục lần hem hỉu ổng tính cách gì, thì ra là tính phép chia như cấp 1 vẽ ra 2 đường rùi tính nhẩm í, thiệt tình đau não}


Phùng Kiến Vũ cầm tay Vương Thanh tay: "Thanh ca anh đừng sợ, em sẽ báo đáp anh."


Vương Thanh cười hắc hắc: "Là muốn lấy thân báo đáp sao?"


Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu: "Anh không phải muốn sống lâu trăm tuổi sao, em sẽ giúp anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro