Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Vương Thanh vẫn còn đang đắn đo hành vi này có ảnh hưởng đến đức hạnh của mình hay không, nhưng nhìn đến điện thoại di động của Phùng Kiến Vũ hoàn toàn không có khóa ném ở trên giường mình, Vương Thanh cảm thấy mình cả người đều có điểm không thể khống chế.


Màn ảnh sáng lên , Vương Thanh không nhịn được liếc một cái, không nhìn còn khá, nhìn một cái Vương Thanh cả người đều ngẩn ra.


Đó là một cái nhắc nhở có người phát WEIBO , Vương Thanh đối với cái ID đó thật là quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa, bởi vì đó là ID hội trưởng hậu viên hội của mình.


Vương Thanh không nhịn được tò mò vẫn là cầm lấy điện thoại của Phùng Kiến Vũ , điện thoại di động trượt một cái liền tiến vào WEIBO.


Phùng Kiến Vũ follow chỉ có 30 người, Vương Thanh nhìn lướt qua phát hiện list follow cũng không có ID của người hội trưởng kia, ngay sau đó nghĩ tới một khả năng khác, chính là follow ngầm ...


Vương Thanh nhìn trang chủ của Phùng Kiến Vũ , thật vẫn có tin tức hội trưởng phát WEIBO , nhìn một cái , Vương Thanh lại làm cho sợ hết hồn. Phùng Kiến Vũ len lén follow thật là nhiều WEIBO hậu viện hội của mình, trang chủ tất cả đều là hình của anh...


Cái này phải là chân ái a !! Vương Thanh ra kết luận, cả người đều thần thanh khí sảng.


Phùng Kiến Vũ tắm xong đi ra phát hiện Vương Thanh hướng về phía điện thoại di động của mình cười mặt đầy si hán, cậu đi qua nhìn một cái, cả cái màn ảnh đều là màu đen, gương mặt Vương Thanh phản chiếu trên màn ảnh


Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ mặt đầy không hiểu nhìn mình, lúng túng cười một tiếng: "Màn hình điện thoại di động của cậu dùng thật tốt, giống như gương vậy."


Phùng Kiến Vũ nhận lấy điện thoại Vương Thanh đưa tới, hỏi: "Thanh ca, tối nay em ngủ ở kia?"


"Dĩ nhiên ngủ chung với tôi!" Vương Thanh như đinh đóng cột trả lời


Phùng Kiến Vũ luôn luôn ngủ rất tốt, nhưng mà hôm nay hoàn toàn bị giày vò không ngủ được. Mỗi khi cậu sắp ngủ , Vương Thanh ba một cái trở mình, sau đó cậu lại bắt đầu buồn ngủ, ba một cái Vương Thanh lại trở mình.


"Thanh ca, anh có phải đói bụng hay không a?" Nửa tiếng sau Phùng Kiến Vũ rốt cuộc không nhịn được mở miệng.


"Tôi không có a." Vương Thanh thật ra thì chính là không biết làm sao mở miệng nói chuyện, chỉ có thể làm như vậy biện pháp để cho Phùng Kiến Vũ nói chuyện trước.


"Nếu như anh đói em có thể dùng bên dưới cho anh ăn."


Vương Thanh nghĩ tới phía dưới cho anh ăn , nhịn không được bật cười, hơn nữa không thể kềm chế, cả người đều run rẩy.


Phùng Kiến Vũ rốt cuộc không nhịn được ngồi dậy, lật bả vai Vương Thanh, Vương Thanh xoay người lại, thấy đôi mắt trong suốt của cậu trong bóng tối , bật thốt lên: "Phùng Kiến Vũ, tối hôm qua chúng ta đều đã ngủ qua, em phải chịu trách nhiệm với anh."


"Thanh ca, anh có phải đặc biệt không có cảm giác an toàn hay không?" Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng đem tay mình đặt vào lòng bàn tay của Vương Thanh


Ở trong lòng Vương Thanh vẫn cảm thấy Phùng Kiến Vũ không phải loại người sẽ đi quan sát tâm tư của người khác, bây giờ anh mới phát hiện, Phùng Kiến Vũ thật ra thì cái gì cũng thấy rất thấu triệt.


"Thanh ca, yêu tinh chúng em không phải tùy tiện như vậy, một khi nhận định một người, cũng sẽ không thay đổi. Nếu như tối hôm qua em có một chút xíu không muốn, chuyện về sau cũng không thể phát sinh, anh hiểu ý của em không?"


Vương Thanh cảm giác trong mắt mình nước mắt tựa hồ bắt đầu đảo quanh, anh nhẹ nhàng hỏi một câu: "Đại Vũ, ngày mai, có thể không mua giường không, dọn tới ở cùng anh . "


Phùng Kiến Vũ mi mắt cong cong, "Được nha!"


Mặc dù hai người đã rất khiêm tốn, không có nói cho bất kỳ người nào tin tức hai người đã ở chung với nhau , nhưng Phạm Khải vẫn  phát hiện ra đầu mối.


Hai người ở trong phim đóng vai người yêu, nhưng trước kia đều là kỹ xảo, nhưng là hôm nay hoàn toàn khác nhau, ánh mắt hai người nhìn nhau tất cả đều là chân tình.


Sáu năm trước Vương Thanh mới vừa vào vòng giải trí không lâu , tới chỗ Phạm Khải thử vai . Khi đó toàn bộ đoàn phim đều là người có liên quan, cái diễn viên này là nhà đầu tư nhét vào, cái diễn viên kia là cô em vợ đầu tư


Vương Thanh tới thử vai, liền bị loại bỏ tại chỗ, nhưng Phạm Khải nhìn ra, người trẻ tuổi này rất có tiềm chất, hắn muốn dùng. Cuối cùng là hắn một mình đương đầu với các thế lực , đem Vương Thanh mang tới đoàn phim, chính là bộ phim kia, để cho Vương Thanh bộc lộ tài năng.


Đối với Vương Thanh mà nói, Phạm Khải giống như là ân sư vậy, mặc dù không liên lạc được thường xuyên, nhưng là mỗi lần gặp mặt vẫn cảm thấy thân thiết gấp bội.


Khi Vương Thanh quay xong, ngồi bên cạnh Phạm Khải, Phạm Khải chỉ là nói một câu: "Chú ý cẩu tử."


Vương Thanh một giây liền hiểu, hướng về phía Phạm Khải áy náy cười: "Để cho ngài hao tâm tổn trí."


Bên này đang cảm động, liền nghe thấy Phạm Khải hỏi một câu: "Ai là top?"


Vương Thanh: "..." Ngươi làm sao lại bát quái như vậy.


Phạm Khải: "Thật ra thì ta thật sự rất coi trọng Đại Vũ ."


Vương Thanh; "... Gì, coi trọng em ấy là top?"


Phạm Khải sách một tiếng, "Nghĩ gì vậy, ta nói ta coi trọng khả năng diễn xuất của Đại Vũ, trong đầu ngươi có thể chứa được cái gì khác không a."


Vương Thanh: "..." não ngài nhảy quá nhanh, ta không theo kịp trách ta sao?


Kỹ thuật diễn xuất của Phùng Kiến Vũ có lẽ không phải tốt nhất, nhưng thái độ nghiêm túc của cậu vẫn luôn để cho Vương Thanh rất  xúc động, ước chừng chính là như vậy, mới  bị hấp dẫn đi. Vương Thanh mở  WEIBO của mình ta, lần này, anh lục soát không phải là tên mình, mà là tên Phùng Kiến Vũ . Từ hôm nay trở đi, anh dự định cũng muốn làm một fan não tàn của Phùng Kiến Vũ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro