Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã nói mắt trái nhảy tài mắt phải nhảy tai, Vương Thanh hôm nay ở đoàn phim mắt phải vẫn luôn nhảy không ngừng, anh luôn cảm thấy hôm nay sắp xảy ra chuyện gì.


Biên Vân đứng ở một bên an ủi anh, "Anh chẳng qua là ngủ không ngon mà thôi, không nên suy nghĩ quá nhiều."


Vương Thanh cau mày, loại cảm giác này không khỏi có chút làm tim hồi hộp , anh cho tới bây giờ chưa từng có, cả buổi trưa cũng tỏ ra có chút mất hồn mất vía.


Buổi chiều bộ phim của Vương Thanh sát thanh , nhưng cảm giác đó vẫn quanh quẩn ở trong lòng, vì vậy Vương Thanh định đi sang bên Phùng Kiến Vũ nhìn một chút.


Thật ra thì Vu Tư Tư đã cảnh cáo Vương Thanh, bất kể người bên ngoài nghĩ thế nào về quan hệ của anh cùng Phùng Kiến Vũ , chính anh điều đầu tiên phải làm cho tốt chính là giữ một khoảng cách. Nhưng mà hôm nay thật sự cảm giác đặc biệt không đúng, Vương Thanh cảm thấy không sớm nhìn thấy Phùng Kiến Vũ tâm tình không thể thả lõng được.


Hiện tại《 tiên ma đạo 》đang dựng cảnh quay tiếp theo, người trong đoàn phim cũng đang nghỉ ngơi, tụ năm tụ ba ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, bầu không khí lộ vẻ rất tốt.


Thấy Vương Thanh tới, Phùng Kiến Vũ nhớ lời cảnh cáo của Vu Tư Tư cùng Quan Tiểu Đồng , vì vậy chẳng qua là từ từ đi tới : "Thanh ca, phim quay xong?"


Vương Thanh gật đầu, nhỏ giọng nói: "Không cần phải để ý đến anh, anh chính là tới xem một chút, em còn quay bao lâu?"


Phùng Kiến Vũ xoay người chỉ chỉ cảnh trí phía sau , "Cái này dựng xong liền đến em, cảnh này quay xong rồi thì phần quay của em hôm nay sẽ kết thúc."


" Được, anh ở ngay bên cạnh xem, em không cần phải để ý đến anh." Vương Thanh tự mình tìm một vị trí ngồi xuống, tỏ ý Phùng Kiến Vũ đi làm chuyện của mình đi.


Phùng Kiến Vũ luôn cảm thấy hôm nay Vương Thanh có chút kỳ quái, trầm mặc một chút vẫn là một bước ba quay đầu bước đi.


Cảnh này là Phùng Kiến Vũ đóng vai Cổ Nguyên bị nam ba phát hiện thân phận kỳ hoặc của hắn, vì vậy Cổ Nguyên định giết hắn chấm dứt hậu hoạn. Đây là một cảnh quay đánh nhau , song phương cũng treo lên dây cáp , Vương Thanh kéo kéo Tiễn Đồng: "Ngươi lần nữa đi xác nhận dây cáp treo của Vũ ca ngươi có vấn đề hay không."


Tiễn Đồng mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là đi, kỳ thực thông thường mà nói cũng sẽ không có chuyện gì, Tiễn Đồng cảm thấy Vương Thanh có thể là đã quá lo lắng a !.


Thấy Tiễn Đồng cho mình một dấu OK , Vương Thanh rốt cuộc yên tâm.


Phùng Kiến Vũ bị treo lên, làm thêm mấy động tác lộn ngược ra sau, đạo diễn tỏ ý không có vấn đề, chuẩn bị quay


"Tới, 《 tiên ma đạo 》 cảnh năm mươi lần thứ nhất."


"Cổ Nguyên, ngươi tối hôm qua ở rừng cây nhỏ gặp người của ma giáo phải không?"


Cổ Nguyên đứng chắp tay sau lưng, cúi đầu cười một chút, "Ngươi thấy được?"


"Ngươi... Ngươi đây là thừa nhận! Không nghĩ tới, quả nhiên là ngươi! Xem kiếm!"


Trường kiếm xuất thủ, người theo kiếm lên, chỉ một thoáng kiếm khí xông tới mặt, Cổ Nguyên giống như du long, đối mặt từng chiêu thức đoạt mệnh cũng không đánh trả. Hắn không hoảng hốt không vội vàng, không ngừng chuyển động cổ tay, lần lượt chống đỡ đường kiếm vừa nhanh vừa độc nhắm ngay mình


"Cổ Nguyên, ngươi xuất thủ đi ,đừng giống như đùa miêu nữa ."


Trường kiếm đâm thẳng về Cổ Nguyên, Cổ Nguyên điểm mủi chân một cái, bay lên trời. Ngay tại lúc này, Vương Thanh phát hiện khác thường, Phùng Kiến Vũ hơi lệch sang bên phải một chút.


"Đại Vũ!" Vương Thanh lớn tiếng kêu, chạy vội đến hiện trường , ngay tại lúc này, Phùng Kiến Vũ cảm thấy ngang hông mình buông lỏng một chút, cả người liền rơi xuống.


Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Vương Thanh một cái bay nhào tới, tiếp lấy Phùng Kiến Vũ, nhưng bởi vì quán tính chấn động, sau khi Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ bị đánh bay về sau một đoạn.


"Thanh ca" đi đôi với tiếng gào thét của Tiễn Đồng , phía sau lưng Vương Thanh va đập vào con sư tử bằng đá ở hiện trường


Phùng Kiến Vũ cảm thấy có giọt nước rơi trên mặt, cậu giương mắt nhìn, Vương Thanh gắng gượng bị ép phun ra một ngụm máu tươi .


"Vương Thanh! Vương Thanh!" Phùng Kiến Vũ nâng mặt Vương Thanh "Anh đừng dọa em a!"


Vương Thanh có chút suy yếu cười: "Em không có sao thì tốt rồi."


Phòng cấp cứu đèn vẫn luôn sáng, Phùng Kiến Vũ ngồi ở bên ngoài run lẩy bẩy, Quan Tiểu Đồng cùng Vu Tư Tư cũng rất lo lắng cho cậu , nhưng mà bọn họ biết, căn bản không cách nào khuyên Phùng Kiến Vũ rời đi.


Phùng Kiến Vũ thật ra thì tự mình hoàn toàn có thể tránh được chuyện xảy ra, chẳng qua là ở hiện trường nhiều người nhìn cậu như vậy, cậu không thể nào thi triển pháp lực. Coi như hôm nay cậu ở trường quay xảy ra chuyện, cũng không thành vấn đề, rất nhanh liền có thể khôi phục .


Nhưng mà Vương Thanh quá nhanh, nhanh đến mức cậu phản ứng không kịp , không làm được bất kỳ điều gì. Trơ mắt cứ nhìn Vương Thanh xảy ra chuyện, Phùng Kiến Vũ cả người lạnh lẽo, tựa như rơi vào hầm băng.


Cửa phòng cấp cứu rốt cuộc mở ra, Phùng Kiến Vũ liền đứng lên, nhưng cậu không dám tiến lên hỏi, cậu thật rất sợ bác sĩ nói với cậu, thật xin lỗi.


"Bác sĩ..."


"Gảy năm cây xương sườn, cắm vào trong phổi, may mắn duy nhất là, không có thương tổn tới mạch máu lớn. Nhưng là bệnh nhân lúc nào tỉnh, chúng tôi cũng không thể nói."


Vương Thanh bị đẩy ra ngoài, Phùng Kiến Vũ bước nặng nề qua đó , tình cảm bị đè nén rất lâu rốt cuộc bùng nổ.


Đó là lần đầu tiên tất cả mọi người thấy Phùng Kiến Vũ khóc, khóc bất lực như vậy


"Đồng tỷ, ta quyết định rút lui khỏi 《 tiên ma đạo 》, ở lại bệnh viện chăm sóc Thanh ca, đến khi anh ấy khỏe mới thôi."


Bị lời Phùng Kiến Vũ đột nhiên nói ra làm kinh hãi, Quan Tiểu Đồng trợn to hai mắt, "Đại Vũ..."


"Ta đã quyết định, thật xin lỗi, không ai có thể thay đổi quyết định của ta " Phùng Kiến Vũ nức nở nói: "Trên đời này không có chuyện gì quan trọng hơn anh ấy nữa rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro