Chap9. Dây chuyền thánh giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seohyun cố gắng gạt đi sự khinh miệt trong mắt anh ta, nói :" Cảm ơn anh vì lần trước đã đưa bạn tôi đến bệnh viện"

Người đó khẽ cười khẩy một tiếng :" Bây giờ cô định đòi tiền bồi thường? Tôi nghĩ có lẽ hơi muộn rồi"

" Không phải..." Seohyun  cười khổ, nhưng việc đã đến mức này thì giải thích nhiều cũng vô ích, liền nói thẳng :" Anh có một sợi dây chuyền ở chỗ tôi, mặt dây chuyền hình cây thánh giá..."

Không định Seohyun nói xong, người đó đã tiến lên một bước, tóm lấy cổ tay cô :" Sợi dây chuyền đó ở chỗ cô?"

Seohyun thấy đau, nhưng ngay giây tiếp theo đã có người giúp cô tách bàn tay kia ra. Luhan kéo Seohyun ra sau lưng anh, dáng vẻ bình tĩnh lại mấy phần mạnh mẽ.

Luhan cao hơn người kia một chút, anh hơi nheo mắt, nhìn người đó chằm chằm :" Có chuyện gì?" Khẩu khí cũng có phần không thân thiện.

Người đó nhìn nhìn Luhan rồi lại nhìn Seohyun :" Cô nói sợi dây chuyền ở chỗ cô? Dây chuyền đâu?"

" Dây chuyền gì?"

Người đàn ông đó nhìn Luhan, nói :" Bạn gái anh cầm sợi dây chuyền của tôi, hứ, chân tay củng thật nhanh nhẹn"

Lòng Seohyun chùng xuống, mặt lộ vẻ khó xử, nhưng người bên cạnh lại hỏi :" Anh nói chuyện chú ý một chút! Dây chuyền gì? Tôi có thể cho cô ấy cả núi vàng bạc, cô ấy chưa chắc đã thèm nhìn tới một cái"

Có người đi ngang qua liếc nhìn họ, Seohyun không muốn làm to chuyện, liền kéo Luhan, nói với người đàn ông kia :" Tôi không mang sợi dây chuyền theo người, anh cho tôi cách thức liên lạc, tôi sẽ trả lại anh cách nhanh nhất có thể"

" Tôi cùng cô đi lấy" Đối phương gần như là buộc miệng nói, đây là lần đầu tiên Seohyun nhìn thấy trong mắt anh ta, ngoài sự nhạo báng ra còn có fam xúc khác, anh ta rất muốn lấy lại sợi dây chuyền kia.

Luhan cười lạnh, nói :" Chuyện đùa"

Nhưng hôm đó thực sự giống chuyện đùa, Seohyun đưa người đó về nhà lấy dây chuyền, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, còn Luhan đương nhiên muốn đi cùng, chỉ có từ đầu tới cuối, vẻ mặt anh luôn khó chịu.

Sau khi bọn họ ra khỏi siêu thị thì cùng lên chiếc xe Buick của người đàn ông kia. Seohyun ngồi ở ghế sau, tình huống này có chút hoang đường nhưng cô nghĩ, có thể giải quyết chuyện này là được rồi. Luhan ngồi trên ghế phụ, lúc này đã gạt bỏ vẻ thiếu thân thiện, chỉ còn lại sự ung dung. Khi nhìn thấy một tờ giấy được đánh dấu đặc biệt dán trên cửa sổ xe, anh nhếch nhếch khóe miệng :" Hóa ra là nhân viên cảnh vụ"

Lời này vừa nói ra, Seohyun và người đàn ông kia đều sững sờ. Người đó lập tức liếc nhìn Seohyun qua gương chiếu hậu. Seohyun cũng nhớ lại lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta, cô thầm kinh ngạc, thời buổi này nhiều hơn một chuyện chẳng bằng bớt đi một chuyện, anh ta là loại người nào cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Cho nên sau khi Seohyun lấy sợi dây chuyền đưa cho anh ta, anh ta rời đi luôn mà chẳng nói lời nào, cô liền thở phào một hơi. Nhưng khi cô quay người mới phát hiện ra mình đã vui mừng quá sớm, bởi người khiến cô đau đầu nhất vẫn ở đây.

Luhan ngồi bên bồn hoa, nhìn chiếc xe đó đi xa rồi mới đứng dậy, phủi mông, đi đến nói :" Lần sao em đừng có đưa người khác về nhà nữa, cho dù là cảnh sát cũng không an toàn"

Seohyun thầm nghỉ, thế còn anh thì sao?

" Còn gì chuyện gì sao?" Cô hỏi, hy vọng anh cũng có thể rời đi nhanh một chút.

Sao Luhan không nghe ra ý tứ trong lời của cô chứ, nhưng anh giả vờ không biết. Trong lòng anh thầm chửi người đàn ông kia, đang yên đang lành lại khuấy động cuộc sống của anh, nhưng lại nghĩ cũng coi như nhờ vậy mà có cơ hội đến nhà cô. Anh tự nhủ, lần này dù thế nào cũng phải kiên trì đến cùng, anh liền đi lên lầu.

Anh kéo cổ tay Seohyun đi vào trong tòa nhà :" Vừa rồi không phải em đã mua một ít thực phẩm đông lạnh sao? Phải nhanh chóng cho vào tủ lạnh"

Seohyun bất ngờ bị anh kéo đi, căn hộ của cô ở tầng ba, chẳng mấy chốc đã lên đến trước cửa, cửa đang mở, chỗ bậc cửa có đặt một chiếc túi Wal- Mart lưng lửng.

Luhan chẳng nói chẳng rằng liền đi vào, xách túi đồ đó lên, vừa nhìn vào túi vừa nói :" Sủi cảo đã hơi mềm ra rồi, tủ lạnh ở đâu?"

Nhà của Seohyun không lớn, bài trí cũng rất đơn giản, gọn gàng, hai phòng một sảnh, Luhan nhìn thấy ngay chiếc tủ lạnh một cửa đặt ở cửa bếp. Anh đi thẳng vào trong.

Lần đầu tiên Seohyun gặp phải nguời mặt dày thế này.... Cô theo vào trong :" Anh... Được rồi" cô muốn lấy lại chiếc túi đó hoặc chỉ là muốn ngăn cản anh.

Nhưng hình cao lớn kia đã làm khó cô, anh dễ dàng tránh được tay cô, cười nói :" Em qua kia ngồi đi, ngoan!"

Seohyun bị câu nói này làm cho giật mình, đờ đẵn đứng nguyên tại chỗ

Luhan cất đồ xong, quay lại nhìn Seohyun vẫn đứng đó nhìn anh chằm chằm, trong lòng anh nhói lên, bàn tay cũng tê dại, hồi lâu sau mời lên tiếng rồi nói :" Sao vậy?" Giọng nói dịu dàng đến mức ngay cả bản thân anh cũng sắp không nhận ra.

Seohyin cứ nhìn anh một lúc lâu mới lắc đầu, nói:" Không có gì"

Lần đầu tiên Luhan được coi trọng như vậy nên vô cùng căng thẳng, giống như một người thường xuyên phải ăn chanh đột nhiên được ăn một quả táo xanh, đã thế thôi cũng cảm thấy ngọt chết người rồi.

Thấy Seohyun đi vào bếp, anh do dự không đi vào cùng, bầu không khí lùc này có chút căng thẳng, anh biết rõ nếu như lúc này cứ đi vào, tuy cô không đuổi nữa nhưng tuyệt đối cũng không hoan nghênh, anh như người đang đi trên dây không thể quá đắc ý. Anh nhìn ngó xung quanh, cuối cùng lựa chọn đi ra ngồi xuống sô-pha trong phòng khách.

Căn phòng này thật sự không lớn, nhìn một lát đã thấy chẳng còn gì để nhìn, cho nên Luhan không nhẫn nại được lâu, ánh mắt liên tục lướt về phía phòng bếp, trong lòng thắc mắc tại sao cô vẫn chưa ra ngoài.

Cho đến khi trong bếp truyền ra một tiếng loảng xoảng anh lập tức nhảy dựng lên, xông quá đó :" Làm sao vậy!? Em không sao chứ?"

Seohyun nhặt nấp nồi cơm điện dưới đất lên, nhìn người ở cửa, lát sau chau mày, nói :" Anh vẫn chưa đi sao?"

Luhan ngơ ngác ngượng ngùng đến nổi mặt đỏ ửng, tiếp đó lẩm bẩm :" Em đừng đuổi anh ra ngoài, anh thật sự không có tiền ăn cơm, trước khi xuồng xe anh chỉ mang điện thoại và chìa khóa" Anh nói xong còn móc một chùm chìa khóa từ trong túi quần ra lắc lắc cho cô xem để chứng minh. Seohyun nhớ khi ở trong siêu thị anh còn giành phần thanh toán, cảm thấy con người đúng là có thể nói dối không chớp mắt.

Anh thấy cô không phản ứng, liền hứ một tiếng :" Người đến là khách, Seo Ju Huyn, em không thể đuổi khách đi" Anh nói vậy rồi đi đến đón chiếc hung trên tay cô, đi ra vòi nước rửa sạch sẽ, đậy lên chiếc nồi cơm điện đã được chuẩn bị xong, anh nghiêng đầu kéo phích cắm ra, cắm lên ổ điện trên tường, ấn vào nút nấu cơm, sau đó quay người, cười hỏi :" Bây giờ nấu thức ăn à? Anh sẽ giúp em. Em định nấu món gì? Ờ, rau vẫn trong tủ lạnh, anh đi lấy"

" Không cần".

" Em muốn ăn gì? Vừa rồi hình như chúng ta đã mua ít thịt bò, hay là ớt xanh xào thịt bò? Chỗ em có ớt xanh không? Sau đó chỉ cần xào thêm hai món rau nữa là được, hôm nay chỉ có hai chúng ta ăn cơm nhỉ? Vậy thì không cần làm quá nhiều" Anh vừa nói vừa mở tủ lạnh ra tìm kiếm.

Seohyun nhìn người đàn ông này, anh nói anh là khách nhưng nào có bộ dạng là khách, hoàn toàn là chủ nhân. Seohyun biết dù có đuổi thì anh cũng chẳng chịu đi, nói cũng không chịu nghe, cô bất lực, chỉ coi như không nhìn thấy.

Nhưng anh cao lớn như vậy, làm sao vô có thể coi như không nhìn thấy đây!

Seohyun thấy anh sắp lấy ra tất cả những thứ có thể nấu, đành đi đến ngăn lại :" Những thứ đó không dùng đến, anh... anh ra ngoài ngồi đi, tôi làm một mình được rồi"

Bàn tay đang cầm đồ của Luhan dừng lại, anh nghiêng đầu cười, nói :" Vậy anh giúp em. Anh phải làm gì bây giờ?"

Seohyun lắc lắc đầu, đặt một số thứ trở lại, chỉ lấy ra hai bó cải thìa và một hộp thịt bò, một hộp đậu phụ.

Người lập tức liền nói sẽ giúp cô rửa rau. Seohyun nhìn ngón tay anh, thon dài trắng trẻo, bình thường ngoài đánh máy ra thì mười ngón tay ấy chắc chẳng phải làm việc gì, liền nói :" Anh cứ ra ngoài phòng khách ngồi đi"

Anh thì chẳng có sở trường làm việc nhà gì nhưng rửa rau còn có thể làm khó anh sao? Rõ ràng là xem thường anh mà! Xi lão đại không vui, cầm bó cãi thìa trong tay cô đem đến trước bồn rửa, xắn tay áo sơ mi trắng lên và bắt đầu rửa rau. Seohyun cũng không muốn vì những chuyện này mà tranh cãi với anh, có nát cũng chỉ là lãng phí một mớ rau mà thôi.

Cô mở hộp thịt bò ra, đi đến một vòi khác bên cạnh anh rửa sạch, sau đó cho vào trong bát rồi thêm chút dầu hào, hạt tiêu, nước cốt rượu...

Luhan quay đầu nhìn cô, cười nói :" Hóa ra trước khi nấu còn phải cho gia vị, anh không biết cái này".

Seohyun cố gắng kiềm chế, nói :" Anh đã từng ăn thịt bò xào cải thìa sao?"

Luhan còn nghiêm túc ngẫm nghỉ một hồi mới nói :" Hình như chưa"

Seohyun không kìm được cười một tiếng :" Xào không đi, cho thêm ít ớt"

Lần đầu tiên Luhan nhìn thấy Seohyun cười trước mặt anh, lập tức sững sờ, cho đến khi cô chau mày nhắc nhở :" Tay áo anh ướt rồi" Lúc này người đang thất thần mới để ý thấy tay áo mình không biết đã tuột xuống từ khi nào.

" Cứ để tôi làm đi" Seohyun đặt thịt bò đã được tẩm ướp xuống, định đi đến làm nốt công việc của anh.

Luhan vốn dĩ muốn nói :" Không cần, để anh" nhưng khi cô đến gần, anh lại đờ đẫn nuốt những lời này xuống. Seohyun rửa rau rất nhanh, rất sạch, rửa từng chiếc lá một, chỗ rau lúc trước anh đã rửa cũng được cô rửa lại, Luhan ngượng ngập xoa xoa mũi.

Seohyun rửa rau xong thì chuẩn bị xào thịt. Luhan muốn giúp đỡ nhưng lại khiến cô phải đi qua đi lại vòng vèo, cô muốn lấy chai xì dầu nhưng anh đứng trước mặt, cô phải vòng ra phía sau anh để lấy.

Trong lòng luhan cảm thấy hơi khó chịu, cô không thể nhờ anh lấy giúp sao? Lần đầu tiên cảm thấy mình khiến người ta ghét nhưng lại không muốn ra ngoài, anh nghỉ ngợi một lát rồi quyết định lùi đến bên cửa phòng bếp nhìn cô.

Seohyun lại không thích bị người ta nhìn ngắm, cô cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng :" Anh không thể ra ngoài sao?"

Anh cười nói :" Em cứ nấu đi, anh không làm phiền em đâu"

Thế này vẫn chưa được coi là làm phiền sao? Tính khi của Seohyun vốn bướng bỉnh, bây giờ vẫn vậy, chỉ là cô đang kiềm chế, nhưng lúc này cảm thấy không nhịn được nửa rồi, liền đi tới đóng sập cửa lại ngay trước mặt người ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro