Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Xuy Hàn nhìn một màn này, trong nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào. Y vẫn biết mình đứng trước nam nhân này luôn chiếm thế thượng phong, cũng rất thích lợi dụng điểm yếu này của Phương Đường Khê. Nhưng tới bây giờ y mới phát hiện, nam nhân ở trước mặt y vẫn luôn để lộ mặt yếu ớt, mềm mại nhất. Giống như cơ thể hắn, bao vây lấy y, làm y cảm thấy hít thở không thông.... Mà y chỉ cần nhẹ nhàng một đao liền có thể khiến nam nhân này tổn thương.

"Chúng ta lúc đó, không có bất cứ quan hệ gì, chỉ là.... Bằng hữu bình thường mà thôi...." Phương Đường Khê cơ hồ nói xong một chữ sẽ tạm dừng lại thật lâu, sau khi nói xong liền họ khan dữ dội, thắt lưng cũng muốn gập xuống dưới.

Gương mặt tuấn mỹ khiến người đố kỵ của nam nhân tái nhợt đến đáng sợ, không còn một tia huyết sắc.

Lam Xuy Hàn đột nhiên cảm thấy đau đớn vô cùng, y cũng không thể khống chế được chính mình, trong nháy mắt ôm lấy Phương Đường Khê, hôn lên mặt hắn: "Đường Khê....." y muốn nói cái gì đó để Phương Đường Khê không thống khổ như vậy nữa, nhưng lại phát hiện một câu cũng không nói nên lời. Y thậm chí còn không biết mình vì cái gì mà do dự, đương đoạn không ngừng, không biết mình vì cái gì mà trở lại, không biết vì sao khi nhìn thấy Phương Đường Khê ở cùng Thải Ngôn lại cảm thấy tức giận, cũng không biết..... vì sao bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy hắn.

Mọi thứ dường như vượt khỏi tầm khống chế của y, nhưng khi nhìn thấy Phương Đường Khê vô lực tựa vào lòng mình, y lại cảm thấy ôn nhu đến kỳ lạ, một loại ngọt ngào làm y nhịn không được trầm mê.

"Đường Khê..." Y nhẹ nhàng gọi, hôn hôn gương mặt nam nhân trong lòng.

Phương Đường Khê nhìn biểu tình ôn nhu trên mặt Lam Xuy Hàn, không khỏi lộ ra biểu tình khiếp sợ. Ngay cả khi Lam Suy Hàn hôn hắn, hắn cũng quên đẩy ra.

"Xuy Hàn.... Chúng ta không phải đã tuyệt giao sao?" Phương Đường Khê nhẹ giọng hỏi y.

Lam Xuy Hàn muốn nói cái gì đó, nhưng lời đến bên miệng, lại khó nói ra, quay lại trọng tâm câu chuyện: "Ta ở bên ngoài đã nghe thấy các ngươi nói chuyện."

Nghe được? Lẽ nào chuyện mình đối với y kìm lòng không đậu, cũng nghe được sao? Cho dù đã tự nói với bản thân sẽ không tiếp tục yêu y, nhưng trong lòng hắn cũng tự biết mình không làm được. Phương Đường Khê cả người chấn động, cảm thấy hai má có chút nóng lên, không khỏi thập phần ngượng ngùng, mỉm cười tiến đến gần Lam Xuy Hàn "Như vậy.... Xuy Hàn, ngươi bị ta làm cho cảm động sao?"

Lam Xuy Hàn nhìn thẳng vào mắt hắn, diện vô biểu tình. Phương Đường Khê bị y nhìn đến có chút sợ hãi, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Lam Xuy Hàn thấy hắn hơi hơi hạ mi, tâm khẽ động, nhẹ nhàng nói: "Ngươi quên rồi sao? Những chuyện trước đây ngươi làm với ta.... Đừng tưởng dễ dàng bỏ qua như vậy."

Phương Đường Khê lấy làm kinh hãi, ngây người một lát: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"

"Cởi quần ra." Lam Xuy Hàn khẽ cười, thập phần ôn hòa, mang theo hương vị chân thật đáng tin.

"Ngươi.... Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói, ngươi đem quần cởi ra." Lam Xuy Hàn thấy vẻ giật mình của hắn, nhịn không được tiến đến bên tai hắn, khẽ liếm nhẹ vành tai: "Ngươi không cởi.... Ta giúp ngươi cởi?"

Bàn tay hạnh kiểm xấu của Lam Xuy Hàn nhanh dời xuống thắt lưng Phương Đường Khê, nhanh chóng luận động. Phương Đường Khê đã hít một ngụm lãnh khí, tiếu ý trên mặt trở nên cứng ngắc – Lam Xuy Hàn đã cởi tiết khố của hắn, tay cầm lấy thứ nóng cháy đã trở nên cứng rắn từ trước.

"Ngươi.... Ngươi muốn làm gì?" Phương Đường Khê cố tỏ ra trấn định, nhưng giọng nói đã để lộ sự khủng hoảng bất an.

"Ngoại trừ ngũ thạch tán, kỳ thực còn có một phương pháp, không phải sao? Lần trước ở trong nhà tranh, ngươi đã giúp ta làm. Hiện tại ngươi trúng cổ, ta đương nhiên sẽ giúp ngươi một lần." Lam Xuy Hàn chậm rãi nói, bàn tay xoa lộng tính khí giữa hai chân Phương Đường Khê.

Trước kia hắn yêu Lam Xuy Hàn sâu đậm, dù thoáng không thương nữa, cũng không giảm được bao nhiên phần, dục hỏa rất nhanh liền tăng vọt. Lúc này nghe Lam Xuy Hàn nói, không khỏi hơi biến sắc.

Nguyên lai.... Y chỉ muốn giúp mình giải thoát? Một loại cảm giác cuồng nộ không biết tên dâng lên, hắn dùng lực đẩy Lam Xuy Hàn ra: "Không cần."

Hắn cho tới bây giờ chưa từng chống đối Lam Xuy Hàn, trừ chuyện thích y ra. Đương nhiên cũng là vì Lam Xuy Hàn từ trước đến nay chuyên quyền độc đoán, không thích người khác trái lời mình. Hắn lúc này hiển nhiên đã quên mất điểm này.

Ánh mắt Lam Xuy Hàn dần dần lộ ra vẻ tức giận, bắt chéo hai tay Phương Đường Khê ra sau lưng, kéo người hắn đến trước mặt mình: "Ngươi cho là tùy vào ngươi sao?"

Phương Đường Khê bị y chế trụ hai tay, chân lại không thể động, hoàn toàn là một bộ tùy ý Lam Xuy Hàn trêu đùa, không khỏi xuất hiện kinh sợ, uổng phí chính mình... Thương y sâu đậm như vậy, ngay cả một chút tôn trọng cũng không làm được.... Chẳng lẽ vì mình quá yêu y, cho nên mới bị tổn thương?

Phương Đường Khê cắn chặt môi, liều mạng không cho bản thân vì ủy khuất mà rơi lệ, môi bị cắn đến loang lỗ máu.

Lam Xuy Hàn bỗng nhiên phát hiện, bộ dạng nói không nên lời này của Phương Đường Khê rất mê người. Y có chút động tình, nhịn không được hôn lên bờ môi hắn. Cảm thấy một cổ máu tanh dâng lên, Lam Xuy Hàn có chút đau lòng, nụ hôn với ý nghiêm phạt cũng dần trở nên ôn nhu.

"Đường Khê.... Tiểu Đường....." Lam Xuy Hàn nhẹ giọng gọi tên hắn. Chính y cũng không phát hiện tình ý trên gương mặt mình, bàn tay chế trụ cổ tay Phương Đường Khê cũng thoáng thả lỏng vài phần.

Phương Đường Khê trong lòng tràn đầy tức giận, bỗng nhiên giãy khỏi khống chế của y. Một cái tát quăng qua, gương mặt trắng tuyết của Lam Xuy Hàn nhất thời hiện lên năm dấu tay.

Lam Xuy Hàn lúc này mới phát hiện, y cư nhiên vì nhất thời động tình mà hôn nam nhân này, trong lúc khiếp sợ không chú ý đến đã trúng phải cái tác của Phương Đường Khê. Mà Phương Đường Khê cũng không nghĩ tới Lam Xuy Hàn cư nhiên không tránh được, hai người nhìn nhau, nhất thời đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

Phương Đường Khê nhanh chóng phản ứng lại, thấp giọng nói: "Ngươi mau đi ra!"

Lam Xuy Hàn lắc đầu nói: "Ta không ra." Y chắc chắn Phương Đường Khê sẽ không kêu cứu, để cho người khác nhìn thấy bộ dạnh chật vật của mình, nhẹ giọng cười: "Đường Khê.... Ngươi thật khả ái.... Ta bỗng nhiên phát hiện, hình như có chút thương ngươi?"

Ngữ khí không xác định như vậy....

Phương Đường Khê cười nhạt: "Ngươi không cần bố thí, ta cũng không cần. Xuy Hàn, ta chưa từng ghét ngươi như bây giờ..."

Lam Xuy Hàn ngẩn ra, nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng: "Trước kia không phải nói thích ta sao? Sao bây giờ lại bắt đầu giận dỗi? Ta thật không hiểu trong lòng ngươi đang suy nghĩ chuyện gì. Có phải ngươi muốn ta cầu ngươi ngươi mới vui vẻ?"

Phương Đường Khê cố nén không khóc, thấp giọng nói: "Ngươi cút ra ngoài cho ta..... Nếu không ta sẽ gọi người...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro