26-29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Phương thức dạy học (bảy). . .

Rời khỏi chỗ của Ali Di, Dilin liền thấy ngứa tay, nhịn không được chạy xuống lầu tùy tiện tìm một cái cây để thử nghiệm.

Nói đến cũng kì quái, cậu với thủy nguyên tố đúng là trời sinh có cảm ứng, từ nhỏ đến lớn đều có thể mơ mơ hồ hồ cảm giác được, sau lại được lão sư hướng dẫn một chút, cái loại cảm giác này thật giống như vừa thoát khỏi mây mù, rõ ràng hiện lên trước mắt. Nhưng với ba hệ còn lại, cảm giác của cậu lại rất nhược, nhược đến cơ hồ không hề tồn tại.

Lão sư vỡ lòng của cậu cũng hiểu được điều này có chút kì quái. Người bình thường nếu đã cảm ứng được một loại nguyên tố thì đều có thể cảm ứng được loại nguyên tố khác, có thể là một loại, cũng có thể là hai, mà có khi cả bốn loại cũng không chừng. Chính là cảm giác có cường có nhược, chờ sau khi cố định tu luyện một loại rồi, những loại khác sẽ càng ngày càng mờ nhạt thẳng đến khi biến mất. Trường hợp như của cậu thật sự là hiếm thấy.

Dilin không rõ vì sao Hydeine lại cứ chấp nhất muốn cậu cảm ứng được ba loại nguyên tố kia đến vậy. Cậu cố gắng như vậy hoàn toàn xuất phát từ tâm tính hiếu thắng của thiếu niên.

Gần mười một giờ.

Đêm tối tĩnh lặng dị thường.

Hai chân Dilin có điểm run rẩy.

Lần thứ N không có thu hoạch khiến cho cậu cảm thấy uể oải. Ali Di có nói, phải tỏ ra thật ôn nhu thân thiết, cậu tự cho là mình đã muốn thật ôn nhu thân thiết lắm. Chẳng lẽ vẫn chưa đủ thân thiết sao?

Dilin ngơ ngác mà nhìn cái cây.

Không biết nếu cậu mỉm cười với nó, có thể cảm ứng được mộc nguyên tố hay không đây?

Nghĩ nghĩ, cái miệng của cậu không tự chủ được hơi giương lên một chút.

Đây quả là một bức tranh quái dị đến cực điểm.

Một thiếu niên tóc nâu xinh đẹp đứng trước một thân cây lộ ra một nụ cười chân thành, thâm tình.

Tiếng bước chân thanh thúy xâm nhập vào bức tranh.

Dilin mím môi, nhìn về hướng phát ra tiếng bước chân.

Ningya vẻ mặt hờ hững đi về, thật giống như u linh phiêu đãng dưới ánh trăng.

" Ningya?" Dilin khinh hoán một tiếng.

Ningya nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh không thấy đáy cùng vẻ mặt tái nhợt tới cực điểm, hắc bạch phân biệt thật rõ ràng.

Dilin bước lại, thân thiết nói: "Ngươi không sao chứ?"

Ningya ánh mắt lóe lóe, môi vô lực phun ra hai chữ, "Không sao."

"Ngươi. . . . . ."

"Ta mệt chết đi được." Ningya tránh đi tay Dilin, cũng không quay đầu mà đi về ký túc xá.

Dilin nghĩ nghĩ, không tiếng động theo sát phía sau cậu.

Kỳ thật ở từng chỗ rẽ lên cầu thang, Ningya đều có thể nhìn thấy thân ảnh của Dilin, nhưng là cậu cái gì cũng chưa nói, thật giống như trừ bỏ con đường trước mắt, cậu cái gì cũng đều nhìn không thấy.

Dilin trong đầu bỗng nổi lên một loại ý niệm kỳ quái.

Nhớ rõ lúc trước khi Ningya tìm kiếm sự trợ giúp của cậu không thành, cũng là mang loại biểu tình này. . . . . .

Ningya rất nhanh trở lại phòng.

Dilin cũng trở lại phòng, đem Soso đang ngủ đến không biết trời trăng gì lay tỉnh, làm cho cậu trở lại phòng mình.

"Vì cái gì?" Soso dụi dụi mắt, mờ mịt nhìn cậu.

"Ningya hôm nay tâm tình không tốt." Dilin nhìn Michel cũng đang ngẩng đầu khó hiểu nhìn mình hạ giọng nói: "Ngươi theo giúp hắn đi."

Soso lau khóe mắt bởi buồn ngủ mà chảy nước mắt, đứng dậy xỏ giày, sau đó lo lắng nhìn Dilin: "Ta không biết phải nói gì."

"Nói gì đều được." Dilin vỗ vỗ vai cậu, "Đừng để hắn ở một mình là được rồi."

Dilin nói: "Lúc ngươi về, hắn không sai biệt lắm cũng chuẩn bị đi ngủ rồi."

Soso lúc này mới an tâm mà trở về.

Michel chờ cậu đóng cửa lại, đột nhiên cảm thấy dào dạt hứng thú mà quay đầu lại, "Ta vẫn luôn cảm thấy, Ningya giống như không phải đến để học tập ma pháp."

Dilin bất động thanh sắc nói: "Vì cái gì nói như vậy?"

Michel nói: "Hắn tựa hồ luôn không ngừng kết giao bằng hữu."

"Ta cũng thực thích kết giao bằng hữu." Dilin hướng hắn mỉm cười nói, "Chẳng lẽ ngươi thì không?"

"Ai, kia không giống mà." Michel kỳ quái nhìn cậu, "Vì cái gì ngươi luôn thay hắn nói chuyện?"

Dilin cúi đầu trầm mặc ba giây, mới chậm rãi nói: " Bởi vì ta vẫn luôn cảm thấy hắn thật sự quá vất vả."

Trong nháy mắt khi vừa nhận thức Ningya, liền cảm thấy được thiếu niên gầy yếu tái nhợt này như đang gánh trên vai một gánh nặng nào đó, ép tới hắn không tài nào thở nổi. Mặc dù hắn chưa bao giờ nói, cũng rất ít biểu lộ.

Dilin nhớ tới cái đêm đi trộm bài thi đó, Khi Ningya thừa nhận nguyền rủa trên người, hai hàng lông mày trói chặt.

Ngày hôm sau, Dilin đã lại thấy Ningya trở lại với vẻ ôn hòa cố hữu, khác hẳn với đêm qua, liền yên lặng đem những lời quan tâm giấu về trong lòng, một mình ăn xong bữa sáng, hướng về rừng cây Hydeine chỉ định đi tới.

Thời tiết sáng sủa.

Trong không khí tràn hương thơm thản nhiên của hoa cỏ.

Dilin nhớ lại tình cảnh mới trước đây cùng mẫu thân ra ngoài ngoại ô vãn cảnh, liền cảm thấy trong đầu một trận buồn bã, một quả cầu lừa thật lớn lao thẳng tới mặt!

Thân thể ở trong nháy mắt sinh ra phản ứng, hướng bên phải đánh tới.

Gió nóng bên tai gào thét mà qua, làm cho cậu kinh ra một thân mồ hôi lạnh!

"Ngươi vì cái gì không đi thi vào học viện Kỵ sĩ?" Tiếng nói độc đáo của Hydeine vang lên phía trước.

Dilin giật giật chân, phát hiện tứ chi của mình cũng không hoàn toàn cứng ngắc mới chậm rãi đứng lên.

Hydeine hiển nhiên không tính toán buông tha cho cậu dễ dàng như vậy, "Ở thời điểm nguy hiểm dùng thân thủ để bảo mệnh là bản năng của kỵ sĩ."

Dilin không kiên nhẫn hồi đáp: "Bởi vì ta tôn trọng những gì ngài dạy, quên đi thủy ma pháp từng học."

Hydeine lành lạnh nói: "Ngươi quên, đó là bởi nó không phải là thuộc loại ma pháp của ngươi. Nếu nó là thuộc loại của cguoiw, cho dù chết cũng không thể quên được."

Dilin nâng mắt, trong mắt lóe ra quang mang như là phỏng đoán thâm ý trong lời nói của hắn.

"Một ma pháp sư chân chính là không phải chạy theo những gì tiền nhân để lại mà là tự mình sáng tạo ra thuộc loại ma pháp phù hợp với chính mình. Nếu không thể làm được điều này, thì coi như ngươi đến St Paders học viện cũng chẳng có ý nghĩa gì. Với tài lực của gia tộc ngươi, mua một đống ma pháp quyển trục về mà dùng dần hẳn là không khó nhỉ?" Hydeine cằm thoáng giơ lên, ánh mắt cao cao nhìn xuống đầy ngạo nghễ khinh thường.

Dilin môi mân thành một đường thẳng.

Cái gọi là ma pháp quyển trục cũng tương đương như ký khế ước với nguyên tố. Dùng bảo thạch để câu thông cùng nguyên tố, dùng quyển trục bên trên có viết chú ngữ bằng nước thuốc để khởi động ma pháp. Nó có ưu điểm là chỉ cần là người có hơi chút cảm ứng với nguyên tố thì đều có thể sử dụng, khuyết điểm chính là giá cả quá xa xỉ.

"Lần sau ta sẽ chú ý." Dilin nghe được chính mình cứng ngắc trả lời.

"Lần sau?" Trong tay Hydeine bùng lên một đóa hoa lửa.

Dilin trong lòng căng thẳng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, trong đầu thủy nguyên tố phiên giang đảo hải quay cuồng đứng lên. Cậu theo thói quen thiếu chút nữa liền phóng xuất lồng bảo vệ thủy nguyên tố mà lão sư đã từng dạy, nhưng quyết tâm thật lớn khiến cho cậu rất nhanh đem dục vọng đó khắc chế lại.

Sáng tạo. . . . . .

Sáng tạo. . . . . .

Sáng tạo. . . . . .

Suy nghĩ của cậu bị hai chữ này quay đến trống rỗng, hoàn toàn không biết phải làm thế nào để sáng tạo thuộc tính ma pháp của mình, đến cuối cùng, trong óc cậu chỉ còn lại duy nhất một ý niệm ——

Dập tắt lửa!

Có lẽ ý niệm này trong đầu quá mức mãnh liệt.

Thủy nguyên tố đột nhiên mãnh liệt tụ lại, hướng vị trí ngưng tụ hỏa nguyên tố đánh tới!

Rầm!

Tiếng nước thật vang dội.

Dilin ngơ ngác nhìn Hydeine một thân ướt đẫm từ đầu đến chân, vẫn đang duy trì tư thế phiêu phù giữa không trung, bàn tay đưa ra đã là một khoảng trống không.

"Hy. . . . . . deine đạo sư?" Cậu gian nan mở miệng.

Toàn thân ướt sũng, Hydeine đột nhiên quỷ dị cười, "Nguyên lai đây chính là ma pháp trong cảm nhận của ngươi."

Dilin khóe miệng cứng ngắc câu lên.

"Không hề mỹ cảm" Hydeine lạnh lùng xoay người, vẩy bọt nước, đi sâu vào trong rừng.

Dilin do dự không biết có nên đuổi theo hay không.

"Tiếp tục luyện tập mộc nguyên tố." Thanh âm Hydeine từ xa xa truyền lại.

"Dạ!" Cậu lớn tiếng trả lời, sau đó thở một hơi thật dài.

Liên hệ với mộc nguyên tố như trước không có tiến triển

Nhưng tâm tình của Dilin thì lại rất không tồi.

Dù sao chăng nữa, có thể nhìn thấy cảnh chật vật của Hydeine cũng không phải là một việc dễ dàng. Tuy rằng cậu cảm thấy được, Hydeine là cố ý không ngăn cản, nhưng mà điều đó cũng không thể khiến cậu giảm bớt sự khoan khoái trong lòng.

Trở lại ký túc xá, cậu phát hiện Michel cùng Soso đều chưa có trở về. Cậu đành xuống lầu vừa liên hệ mộc nguyên tố vừa chờ bọn họ trở về, thẳng đến khi sắc trời đen kịt, bụng kêu càu nhàu biểu tình thật lâu, cũng chưa gặp được nửa cái bóng của đám đệ tử.

Này rất trái với lẽ thường .

Chẳng lẽ bọn họ đang tham gia hoạt động nào đó mà mình không biết?

Nếu nói một đạo sư một đệ tử có chỗ nào không tốt nhất thì chính là tin tức bế tắc. Hơn nữa đạo sư lại là cái dạng độc lai độc vãng như Hydeine thì lại càng chẳng phải nói.

Dilin thậm chí còn không biết trong tình huống này cậu phải tìm ai để hỏi thăm.

Cậu đi dạo vòng quanh trong chốc lát, quyết định đi tới chỗ Mikris xem sao, là quản lý ban sơ cấp có lẽ hắn sẽ biết đi.

Ký túc xá của đạo sư cùng đệ tử cách nhau cũng không xa.

Đi bộ tầm hai mươi phút là đến, Dilin chính là chạy chậm tới, cho nên cậu chỉ mất hơn mười phút là tới nơi.

Tòa nhà đạo sư đèn đuốc sáng trưng.

Cậu đang muốn đi lên trên, liền nhìn thấy Mikris từ trong nhà đi ra, phía sau còn có một thân ảnh gấy yếu theo sau.

Chỉ cần liếc mắt một cái Dilin liền nhận ra người kia.

Khuôn mặt tái nhợt dưới ánh trăng, cậu quả thật rất quen thuộc.

Ningya.

Chương 27: Phương thức dạy học (Tám). . .

Mikris là người đầu tiên phát hiện ra Dilin, cô dừng lại cước bộ nghiêng đầu nhìn Ningya, "Bằng hữu của ngươi tới đón ngươi." Là đạo sư trưởng của ban sơ cấp trong học viện, cô đối với quan hệ của các đệ tử quả thật là rõ như lòng bàn tay.

Ningya ánh mắt hốt hoảng, sau một lúc lâu mới chậm rãi khôi phục thanh minh, nhìn Dilin chậm rãi tới gần.

"Đạo sư trưởng." Dilin hành lễ

Mikris gật gật đầu nói: "Ngươi là đến tìm Ningya sao?"

Tim Dilin thoáng chốc đập mạnh. Cậu là tới hỏi nguyên nhân ký túc xá không một bóng người, nhưng là nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Ningya cùng vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi của Mikris, cậu theo bản năng đem việc này dấu ở đáy lòng, "Cậu ấy không có việc gì chứ?"

Mikris thở dài, "Ngươi trước dẫn hắn trở về đi."

Dilin lo lắng nhìn Ningya.

Ningya xoay người, hướng Mikris thi lễ, sau đó cúi đầu hướng ký túc xá đi đến.

Dilin do dự nhìn Mikris, thấy cô không phản đối gật mới đuổi theo.

"Có lẽ ngươi có thể dựa vào lực lượng của bằng hữu." Mikris đứng tại chỗ thấp giọng nói.

Dilin có chút khó hiểu quay đầu nhìn lại.

Mikris đã muốn quay đầu trở về.

"Ngươi. . . . . . " Dilin bước nhanh đến bên người Ningya, muốn hỏi mà lại không biết phải bắt đầu ra sao. Nghiêng đầu ngắm Ningya, hai gò má cậu so với lần đầu gặp mặt lại càng thêm gầy yếu, màu da trong suốt như thể tùy thời tan vào không khí.

"Ngươi là đang đi tìm Soso?" Ningya liếc mắt.

Biểu tình của Dilin có chút xấu hổ.

Ningya mặt không chút thay đổi nói: "Bọn họ đang đốt lửa trại ở khu đất trông phía trước, ngươi hiện tại đi vẫn còn kịp."

"Cùng đi không?" Dilin thử hỏi

Nhưng Ningya lắc đầu, "Ta còn phải đi thu thập đồ đạc."

"Thu thập đồ đạc?"

"Ân." Bả vai Ningya đột nhiên chùng xuống, "Ta phải về nhà."

Hô hấp của Dilin đột nhiên cứng lại, bật thốt lên hỏi: "Vì cái gì?"

"Ta nhớ nhà."

"Nhưng mà chúng ta vừa mới đến không bao lâu mà!" Không cần nghĩ cũng biết nhớ nhà chỉ là cái cớ. Có thể tiến vào St Paders đối với mỗi người trên Mộng đại lục đều là giấc mơ lớn trong đời! Không có một ai bởi vì nhớ nhà mà buông tha cho giấc mộng này.

Dilin nhịn không được buồn bã nói: "Là bởi vì sự kiện lần trước ngươi nhờ ta sao?"

Ningya nhướng mày, dừng lại nhìn cậu chăm chú nói: "Nếu ngươi còn cho ta là bằng hữu, tại soa lại không thể quên đi sự kiện kia?"

Dilin cũng dừng lại, lặng yên nhìn cậu: "Ngươi tới St Paders là để tìm kiếm sự trợ giúp từ Thánh viện?"

"Ngươi không coi ta là bằng hữu." Ningya cúi đầu nói.

"Là ngươi không coi ta là bằng hữu!" Dilin xúc động tiến lên từng bước, "Nếu ngươi coi ta là bằng hữu, vì sao lại không thể nói cho ta biết ngươi gặp khó khăn gì?!"

"Bởi vì ngươi đến từ Sa Mạn Lý, còn ta đến từ Lãng Tán." Ningya chăm chăm nhìn cậu, giống như nhìn về quốc gia sau lưng cậu

Dilin cứng đờ.

Dù cho bọn họ đã đi vào St Paders, rời xa địa phương chính trị của các quốc gia thì cũng không thể thay đổi dòng máu chảy trong người họ.

"Kia," Dilin cũng không rõ bản thân muốn nói cái gì, chính là cậu không muốn làm cho không khí tiếp tục trở lên nghiêm trọng nữa, "Ciro đâu? Hắn có thể hỗ trợ hay không?"

Ningya ngẩng cao đầu, trong mắt ẩn ẩn có ngọn lửa lóe lên, "Hắn cùng ngươi không giống nhau."

Dilin ngẩn người.

"Hay là," Mặt Ningya như bị kết trong một tầng băng dày, vừa lạnh vừa cứng, "Ngươi cảm thấy, chuyện ta làm với ngươi ta có thể cũng làm với tất cả mọi người?"

Mặt Dilin hồng rực, lúng ta lúng túng nói: "Ta không phải có ý đó."

Nhưng là Ningya cũng không thèm nghe cậu giải thích, xoay người bước đi.

Dilin không tiếng động theo sát phía sau.

Thật lạ, con đường rõ ràng rất dài, nhưng lại rất nhanh đã đến cuối đường. Nhanh đến nỗi Dilin còn chưa rõ ràng bản thân nên làm thế nào để giải thích.

—— Tuy rằng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng Dilin không thể không thừa nhận rằng mình đã thật sự nghĩ rằng Ningya có thể nào đã lặp lại hành động trong rừng với cậu cùng Ciro.

Ningya trở lại phòng cũng không có đóng của mà lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc. Ngoại trừ đồ dùng hàng ngày, tất cả đều nhét vào trong không gian giới chỉ.

"Ngươi thật sự phải đi sao?" Dilin đứng ở của nhìn cậu thu dọn.

Ningya không lên tiếng.

"Học viện cũng không giúp ngươi sao?" Dilin rất khó có thể nói rõ tình cảm mình dành cho thiếu niên là gì. Có thể là đồng tình, bởi thân thể suy yếu lung lay sáp đổ kia. Có thể là có ý, bởi vì cậu là người đầu tiên trong đời Dilin tỏ vẻ có tình cảm đồng tính khác thường với Dilin. Lại có thể. . . . Là ỷ lại, bởi vì trong học viện này đó là người bằng hữu duy nhất mà Dilin cảm giác có thể dựa vào.

"Tạm thời không thể." Ningya căng thẳng nói.

"Tạm thời?" Dilin hỏi, "Đó chẳng phải về sau có thể sao?"

Ningya ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: "Không có về sau."

Ý nghĩa trong lời nói của cậu, phải thật lâu về sau Dilin mới hiểu được, nhưng lúc đó cho dù ảo não đến mấy cũng không thể thay đổi được sự thật.

Michel cả bọn mãi đến nửa đêm mới về.

Thanh âm ồn ã lập tức như thủy triều lan tỏa khắp kí túc xá, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không thích ứng.

Ali Di bị Jeffrey cùng Michel một người khiêng tay một người khiêng chân tha về. Ba người đều đã uống không ít rượu, điểm ấy có thể nhìn ra từ vết xanh tím trên mặt Ali Di.

Dilin ở cửa đợi thật lâu mới nhìn thấy thân ảnh của Soso ——

Bắt tại trên người Ciro.

Tuy rằng vẫn còn chưa đến gần, nhưng là Dilin cũng có thể dể dàng cảm nhận được lửa giận bừng bừng của Ciro.

Dilin nhíu nhíu mày, tiến lại đón.

Tâm tình cậu tối nay thật sự không xong, cho nên cậu một chút cũng không để ý đến việc tìm đối thủ để ầm ĩ một trận!

"Lôi hắn xuống khỏi người ta!" Ciro không để cho Dilin cơ hộ lên tiếng, nổi giận đùng đùng nói.

Dilin hơi hơi giật mình. Ciro mà cậu biết là một kẻ âm trắc hỉ lộ không bao giờ để lộ ra. Cùng nguwoif trước mắt này có chút không giống lắm. Bất quá cậu rất nhanh đã biết nguyên nhân.

Trước ngực Ciro tản ra một cỗ mùi rượu cùng mùi hôi. Nếu cậu không nhầm, kia hản là dấu vết sau khi nôn mửa.

"Soso." Thanh âm Dilin mềm nhẹ hết sức.

Nếu không phải biểu tình của Ciro đang quá mức dữ tợn, cậu đại khái còn có thể vỗ vỗ đầu Soso, tán dương cậu làm tốt lắm.

Đương nhiên cậu cũng không ngại đem việc này lưu lại về sau chậm rãi làm.

"Ngươi kêu như vậy mà hắn tỉnh mới là lạ." Ciro có nén từng đợt tanh tưởi từ trước ngực truyền đến, muốn lôi Soso từ trên người xuống. Hắn bình thường đúng là đã coi thường tên oắt con này rồi, đừng nhìn vóc người không cao, tứ chi không dài cảu hắn mà nhầm, công phu bám người đúng là nhất lưu. Hắn vì để thoát khỏi nhóc mà thiếu chút nữa xả đến rách cả quần áo của mình, khiến cho chính mình mất đi tay áo.

Dilin nhìn đến một loạt dấu tay màu hồng hồng trên mu bàn tay cùng cổ Soso thì ánh mắt cũng trầm xuống, tiến lên từng bước, ôm lấy thắt lưng Soso nhẹ nhàng vuốt đầu cậu nói: "Ngoan, về đến nhà rồi."

Ciro lạnh lùng nhìn cậu, trong mắt rõ ràng là đùa cợt.

Nhưng là ngoài dự kiến của hắn, Soso thật sự buông hai tay, ngoan ngoãn chuyển qua lồng ngực Dilin.

Chợt mất đi ghánh nặng trên người, Ciro chỉ cảm thấy chỗ bị ôm đột ngột rét run, nhịn không được rùng mình một cái.

"Đa ta hoàng tử Ciro đã đưa Soso về." Cũng không thể tức giận được, là Soso sống chết bám người ta, Dilin cũng không có lí do gì để nổi giận, còn phải cảm ơn hắng đã đưa Soso về.

Ciro hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi.

Dilin biết hắng khẳng định trở về tắm rửa, tâm tình tốt lắm ôm Soso lên lầu.

Soso ngoan ngoãn tựa con mèo nhỏ, ngay cả khi Dilin đưa cậu vào giường cũng không phát giác, tìm một vị trí thoái mái tiếp tục tiến vào mộng đẹp.

Dilin bịt mũi ngồi bên giường thở hồng hộc.

Có hai con ma men trong phòng, cậu cũng đừng mong hảo hảo ngủ đêm nay.

Cậu nghĩ nghĩ, quyết định đi sang phòng bên.

Bởi vì Soso thường xuyên ở hai phòng đi qua đi lại, cho nên Ningya ít khi đóng cửa. Khi Dilin vào phòng cậu đã ngủ rồi.

Dilin rón rến leo lên giường, đứa lưng về tường nhìn bóng dáng Ningya.

Ánh trăng chiếu vào lưng cậu run nhè nhẹ.

Dilin đột nhiên vùng dậy.

Bởi vì cậu phát hiện, run rẩy không phải là ánh trăng mà là Ningya.

Cậu nhớ tới chuyện nguyền rủa trên ngưởi Ningya phát tác ở ngoài đồ thư quán, ba bước cũng chỉ còn hai bước chạy tới bên giường Ningya đỡ lấy bờ vai cậu thấp giọng hỏi: "Đau lắm sao?"

Ningya nhẹ nhàng quay đầu, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy mồ hôi lạnh.

"Ngươi. . . "Dilin vừa mới nói một chữ liền hoảng sợ nhìn vệt đen từ sau gáy cậu chậm rãi tràn ra xung quanh.

Ningya rụt vào ổ chăn, đem thân thể cuộn lại thành một đoàn.

Đối với nguyền rủa, Dilin không có cách giải quyết, chỉ có thể ngồi ở bên giường, xuên qua tấm chăn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, yên lặng truyền sức mạnh cho cậu.

Không biết qua bao lâu, ánh trăng ngoài cửa sổ đã soi sáng cả hai chiếc giường.

Ningya quay đầu lại thấp giọng nói: "Không có việc gì."

"Tối nào cũng như vậy sao?" Dili cau mày hỏi.

Ningya ngẩng đầu, mái tóc xám trắng bết lại trên trán, đôi mặt đen láy như hồ sâu, "Về nhà thì tốt rồi."

Yết hầu Dilin ngứa rát, những lời ta cho ngươi mượn quân đoàn ma pháp cơ hồ đã phải thốt ra, nhưng cuối cùng cũng chỉ là cơ hầ.

Cậu có được quân đoàn ma pháp, là bởi vì cậu mang họ Basai Ke.

Bởi vì cậu mang họ Basai Ke, nên cậu không thể vô duyên vô cớ mà cấp Ningya mượn quân đoàn ma pháp.

Đáp án đó ngay từ đầu liền đã định

Chương 28: Phương thức dạy học ( chín ) . . .

Ningya từ sáng sớm liền bắt đầu thu thập nốt đồ đạc còn lại.

Dilin ngồi ở trên giường nhìn từng đồ vật thuộc về Ningya lần lượt giảm bớt thẳng đến khi tất cả đều đã tiến vào không gian trữ đồ của cậu.

"Ngươi thật sự quyết định ?" Dilin rầu rĩ hỏi.

Ningya mỉm cười nhìn cậu, sắc mặt tái nhợt dưới sự chiếu rọi của tia nắng ban mai mà nổi lên một tầng vàng nhạt, xinh đẹp lạ kì. "Có lẽ đay sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, nhưng ta sẽ vĩnh viễn nhớ rõ tình bạn của chúng ta." Cậu đưa bàn tay gầy guộc đầy kiên định lên.

Dilin đứng lên trịnh trọng nắm tay cậu.

Tay cậu thực lạnh, như cơ thể của cậu vậy.

Ningya chủ động buông tay, "Ta phải đi."

"Không cùng những người khác chào từ biệt sao?" Dilin nhìn về sắc trời tờ mờ sáng, Soso, Michel bọn họ nhất định còn đang ngủ.

"Không cần." Ningya lạnh nhạt, "Cũng không có gì để nói."

Dilin nghe cậu nói vậy thì cũng không tiếp tục kiên trì, lặng lẽ nói "Ta tiễn ngươi"

"Hảo." Ningya lúc này cũng không có cự tuyệt cậu.

Hai người đi xuống dưới lầu, liền nhìn đến Mikris chờ ở nơi đó.

"Ngươi vẫn muốn đi?" Mikris hỏi lại.

Ningya gật gật đầu.

Mikris do dự nói: "Có lẽ ngươi có thể chờ thêm một chút."

Ningya cúi đầu, "Ta sợ không kịp."

Mikris thở dài, trong mắt lóe ra sự đồng tình đối với thiếu niên nhu nhược này, "Tuy rằng chuyện này không liên quan đến ta, nhưng là ta vẫn muốn nói, thật có lỗi, đã khiến ngươi thất vọng rồi."

Ningya bả vai hơi hơi chấn động, ngẩng đầu phức tạp nhìn lại, lập tức yếu ớt cười: "Mikris ma đạo sư các hạ, ngài nói quá lời rồi."

Mikris không đáp lại, xoay người hướng về hồ Ảo Ảnh.

Dilin cùng Ningya yên lặng theo sát phía sau.

Trên đường Dilin vài lần nghĩ muốn mở miệng đánh vỡ bầu không khí trầm lặng này, nhưng thủy chung không biết nên mở miệng ra sao. Cước bộ trầm trọng của Mikris cùng vẻ mặt hờ hững của Ningya khiến cậu hiểu rằng theo đuổi bầu không khí thoải mái lúc này là một điều quá xa xỉ.

Khung cảnh hồ Ảo Ảnh dần dần hiện ra trước mắt.

Hồ nước xanh thẳm phản chiếu tinh không, gió sớm lành lạnh thổi nhăn mặt hồ, nước gợn lăn tăn.

Thuyền ngừng ở bờ biển.

Dilin nhìn chiếc thuyền, ánh mắt có chút hoe đỏ. Cậu đột nhiên phát hiện chính mình thế nhưng có điểm nhớ nhà.

"Ta đi đây." Ningya ở bên người cậu thấp giọng nói.

Dilin hoàn hồn, nhìn cậu, nghiêm mặt nói: "Bảo trọng."

Ningya mỉm cười, xoay người lên thuyền, đi vào trong khoang, nhanh chóng vội vàng giống như nóng lòng chạy khỏi mọi thứ sau lưng, lại như nôn nóng muốn đi đâu.

Thuyền từng chút tưng chút ly bờ, chậm rãi bước lên hành trình.

Mikris đột nhiên hỏi: "Hắn không có nhờ ngươi giúp đỡ sao?"

Lỗ tai Dilin nóng lên, sau một lúc lâu mới nói: "Hắn rốt cục xảy ra chuyện gì?"

Mikris liếc mắt nhìn cậu một cái chậm rãi lắc đầu nói: "Quên đi." Rồi quay bước trở về, bỏ lại Dilin vẫn đang ngơ ngác ngắm nhìn chiếc thuyền xa xa. Từ lúc bắt đầu tiến vào học trong St Paders, cậu đã hình thàng một thói quen xem đủ mọi loại người đến rồi đi, cho nên tuy rằng bản thân có chút tiếc hận đối với việc Ningya rời đi, nhưng cảm giác đó cũng chỉ duy trì trong nháy mắt ngắn ngủi.

Dilin nhìn con thuyền càng ngày càng nhỏ phía xa, tay chậm rãi xoa lên trái tim, liền như một cảm giác gì đó còn chưa kịp hình thành đã vội tiêu thất.

Việc Ningya rời đi cũng không tạo lên gợn sóng quá lớn trong đám đệ tử, ngoại trừ Soso cùng Michel khổ sở một trận, những người khác tựa hồ căn bản không có chú ý đến sự biến mất của cậu.

Dilin có thử hỏi hỏi Soso về chuyện của Ciro, nhưng Soso chỉ vẻ mặt mờ mịt nhìn cậu, hiển nhiên đối với việc đêm qua đã quên đắc không còn một mảnh. Dilin đành phải dặn cậu sau này không được uống rượu một mình, nếu như có tụ hội nhất định phải đi cùng mình.

Soso đáp ứng rồi.

Thực ra lúc đầu cậu cũng định chạy về gọi Dilin mà, nhưng là bị Michel rót cho hết chén này đến chén khác, sau rồi cái gì cũng không nhớ nữa.

Đêm đó, Michel bị Dilin gọi ra cảnh cáo. Vì khiến cho hắn coi trọng chuyện này mà cậu cố ý đem tình thế lúc đó khoa trương thành cực kì nghiêm trọng.

Michel nghĩ đến cảnh chỉ vì mình nhất thời hứng khởi mà thiếu chút nữa gây ra chiến tranh quốc gia, trong lòng lo sợ áy náy không thôi, từ nay về sau trước mặt Soso khắc khắc đều phải cẩn thận.

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, mới chớp mắt đã qua hai tháng.

Trong hai tháng qua, nhờ sự nỗ lực không ngừng của bản thân mà Dilin cuối cùng cũng cảm giác được mộc nguyên tố cùng thổ nguyên tố, tuy rằng vẫn thực mỏng manh nhưng cảm giác có thể cảm nhận được cả bốn loại nguyên tố thật sự rất tuyệt vời.

Bất quá cậu còn chưa kịp cao hứng thì đã bị biểu hiện của Kevin tạt cho một bát nước lạnh thật lớn.

Tận mắt nhìn thấy Kevin thoải mái sử dụng ma pháp tạo ra một chiếc xoáy nước thật lớn, nội tâm vui sướng của cậu nháy mắt bị quét sạch không còn một mảnh.

Có nguồn gốc bình dân nên hiển nhiên trước khi tiến vào St Paders Kevin hoàn toàn không biết sử dụng ma pháp, nhưng là hiện tại sự nắm giữ đối với thủy hệ ma pháp của cậu đã hoàn toàn vượt qua Dilin, cái loại cảm giác bị phản siêu này thật giống như 1 chiếc búa lớn hung hăng đập vào lòng cậu, khiến cho trước mắt cậu là một mảnh tối tăm.

Soso cùng Michel gặp Dilin sắc mặt u ám trờ về thì đều thực kinh ngạc. Trong ấn tượng của mọi người, Dilin tụa hồ là một thiếu niên vĩnh viễn ông hòa ổn trọng, vô cùng hiếm thấy cậu lộ ra biểu tình như vậy.

Soso lo lắng nắm lấy tay cậu, "Hydeine lại khi dễ ngươi sao?"

Dilin nghĩ muốn gật đầu, nhưng nghĩ nghĩ, lại lắc đầu.

Michel dựa vào gối đầu, hai chân nhẹ nhàng đong đưa qua lại, "Gạp khó khăn trong học tập?"

Dilin chăm chú nhìn cậu: "Malina đạo sư có dạy ngươi ma pháp không?"

"Ma pháp? Đó là đương nhiên." Michel nghi hoặc nói, "Chúng ta đến St Paders còn không phải vì học ma pháp sao?"

Dilin mím môi.

Michel giật mình nói: "Chẳng lẽ ngươi đến bây giờ còn chưa được học qua ma pháp?"

Dilin nói: "Không có cụ thể học qua."

"Cái gì kêu không có cụ thể học qua?" Michel hai tay nắm góc giường, khoanh chân ngồi xuống, "Chẳng lẽ Hydeine không có dạy ma pháp chú ngữ cho ngươi?"

"Không có." Dilin sắc mặt lập tức trở lên khó coi, "Hắn nói. Ma pháp sư chân chính không nên học tập ma pháp do tiền nhân lưu lại mà phải tự mình sáng tạo ra thuộc loại ma pháp của bản thân."

Michel nhíu nhíu mày: "Giỡn cái gì vậy chứ? Chúng ta ngay cả ma pháp là cái khỉ gì còn chưa có hiểu rõ ràng thì làm sao mà sáng tạo ra ma pháp được chứ? Hơn nữa sáng tạo ma pháp thuộc loại của bản thân có nằm trong điều kiện tốt nghiệp của học viện sao? Ngươi bây giờ cái gì cũng đều không học được thì còn nói cái gì mà sáng tạo ra thuộc loại ma pháp của chính mình chứ?"

Những nghi ngờ vẫn luôn tồn tại trong lòng giờ phút này bị Michel một hơi nói toạc hết ra, Dilin sắc mặt từ đen chậm rãi chuyển sang đỏ.

Soso nghe được mê mê mang mang, "Dilin, ngươi cho đến bây giờ vẫn chưa được học qua ma pháp sao? Vậy bao nhiêu ngày nay ngươi học cái gì vậy?"

Dilin chậm rãi nói: "Cảm ứng ba hệ nguyên tố còn lại." Chuyện này vốn cậu chỉ nhắc tới khi thỉnh giáo Ali Di, vốn chưa cùng người khác nói qua nên cũng không ai biết.

Michel kêu lên: "Trời ạ! Này là cái kiểu đạo sư gì vậy?! Ai mà chẳng biết sau khi lựa chọn cho mình chính hệ ma pháp để học tập thì sự cảm ứng đối với ba hệ nguyên tố còn lại chậm rãi biến mất. Hiện tại ngươi lại học tập cảm ứng ba hệ nguyên tố kia, quả thật rất lãng phí thời gian."

Soso: "A. Kia sao Hydeine lại làm vậy a?"

"Trời biết." Michel đồng tình nhìn Dilin. Thực ra hắn vẫn thực hâm mộ Dilin có thể được Hydeine chọn làm đệ tử duy nhất, nhưng mà hiện giờ xem ra, kia tuyệt đối là kiếp nạn a!

"Các ngươi đi ăn cơm trước đi, ta ra ngoài một chút." Dilin nói xong liền lập tức ròi đi.

Soso chạy theo hai bước lại quay đầu lại hỏi Michel: "Hắn đi đâu vậy?"

Michel thản nhiên đáp: "Đi tìm đầu sỏ tính sổ."

Thời điểm xuất phát Dilin vốn mang theo một bụng lửa giận cùng khó hiểu chuẩn bị tốt lắm để hảo hảo chất vấn Hydeine. Nhưng khi thật sự đối mặt với hắn, tức giận cùng khó hiểu vẫn còn đó nhưng lại không biết làm thế nào để có thể chất vấn hắn.

Hydeine rời mắt khỏi cuốn sách, nhướng mày nhìn Dilin vẫn đứng không nhúc nhích ở đối diện, "Ngươi chạy tới đầu đầy mồ hôi đến đây là để đứng ở chỗ này cản trở ánh mặt trời của ta hử?"

Dilin trầm giọng nói: "Ta có lời muốn hỏi ngươi."

"Hỏi ngươi? Hydeine bĩu môi dài giọng lặp lại hai chữ cuối, "Tựa hồ là đến khởi binh vấn tội nha."

Dilin nói" Ta muốn biết ngươi vì sao vẫn không dạy ta thủy hệ ma pháp." Cậu dừng một chút, như là để bổ sung chính mình không phải đến để gây sự nói: "Những người khác đều đã học được rất nhiều ma pháp thủy hệ."

"Ngươi có biết thiên tài và người thường khác nhau ở điểm nào không?" Hydeine hếch cằm hỏi.

"Ta không nghĩ chính mình là thiên tài."

Hydeine nhạo báng nhếch nhếch khóe miệng, "Ta khi nào thì nói ngươi là thiên tài?"

Dilin hồ nghi nhìn hắn, ánh mắt như muốn hỏi ngươi nói thiên tài cùng người bình thường chẳng lẽ không phải là chỉ cậu cùng với những người khác?

"Không thể nghi ngờ, thiên tài cường đại nhất của St Paders . . . . " Hắn vươn ngón tay, chậm rãi chỉ thẳng vào mình, "Chính là ta! Cái đám bạn học của ngươi bất quá chỉ là một đám người thường dạy dỗ ra một đám người thường phiên bản hai thôi. Muốn nghe ta hay nghe bọn chúng tùy ngươi chọn."

Dilin trầm mặt chậm rãi nói: "Ta muốn biết mục đích phương án dạy học của ngươi."

"Có thể a." Hydeine thảnh thơi buông sách, chậm rãi đứng lên cười lạnh nói," Chò ngươi trở thành viện trưởng của St Paders là được."

Dilin yết hầu cứng lại, tựa hồ cũng phát hiện yêu cầu mà mình đưa ra rất lỗ mãng, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, muôn thu hồi lại là không có khả năng. Cậu lại không muốn cúi đầu trước Hydeine, vì thế liền chuyển sang đề tài khác, "Như vậy, ta muốn chọn lại đạo sư."

"Cũng được." Hydeine khoanh tay nhìn cậu, "Chỉ cần người đó đánh thắng ta là được."

Dilin kinh nghi nhìn vẻ mặt tự tin của hắn, chẳng lẽ nói. . . .

St Paders nhiều ma đạo sư như vậy, lại không ai có thể thắng hắn?

Chương 29: Phương pháp dạy học ( mười ) . . .

Dilin nửa tin nửa ngờ.

Tuy rằng từ trước đến nay thái dộ biểu hiện của Hydeine vẫn thực kiêu ngạo nhưng là Dilin cảm thấy lần này hắn thật sự quá khoa trương. Theo tuổi tác cùng sự từng trải mà nói, hắn so với đại đa số đạo sư trong viện đều nhỏ hơn. Về lí mà nói, hắn cho dù có lafthieen tài đi chăng nữa thì cũng không thể siêu việt hơn mọi người.

Cậu đem chuyện này nói cho nhưng người khác, đám Michel cảm thấy thực căm phẫn, đều tỏ ý Hydeine quá tự cao, quá vô sỉ, hơn nữa đều tỏ vẻ phi thường tích cực nguyện ý giúp cậu cùng đạo sư của mình bắc cầu giật dây.

Nhóm đạo sư rất nhanh đã cho hò âm.

Đạo sư của Kevin là một người thành thật, đáp án của hắn cũng thực thành thật, "Nếu là Hydeine, ân, ta đánh không lại."

Mà đáp án của đạo sư Malina thì lại thập phần chọc người suy ngẫm: "Hydeine? Hừ, hắn dám so cùng ta sao? Đạo sư của hắn còn là học đệ của ta!"

Thời điểm Dilin nghe thấy đáp án đó trong đầu hiện lên một câu hỏi: đến tột cùng là Hydeine không dám so cùng nàng hay là nàng không dám so cùng hắn?

Đáp án của hai vị thập giai ma đạo sư đã đả kích thật lớn lòng tin của Dilin. Cậu bắt đầu tin tưởng sự tự tin của Hydeine cũng không phải là vô cớ, có lẽ, hắn thật sự rất mạnh a. Nhưng Soso còn chưa có trở về, cậu trong lòng chính là vẫn đang ôm một tia hi vọng mong manh. Dù sao đạo sư của Soso cũng là người được ma pháp nghiệp đoàn bài danh đứng thứ tư của đại lục a!

Bởi vậy, thời điểm Soso vừa bước vào cửa ánh mắt của Dilin thiếu chút nữa đã dán vào trên mặt cậu.

"Welfare Horizontal đạo sư nói như thế nào?" Dilin khẩn cấp hỏi.

Michel cũng buông sách chờ mong nhìn Soso.

"Đạo sư nói, hắn là một kẻ điên hiếu chiến." Soso chầm chậm nói, "Người bình thường tuyệt đối không cùng một kẻ điên đối chiến."

Thần thái Dilin trong nháy mắt liền ảm đạm xuống.

Michel không đnàh mà an ủi cậu: "Nhưng đạo sư khác không muốn cùng hắn tỉ thí cũng không phải là không muốn nhận ngươi. Ngươi có thể đưa ra yêu cầu xin đổi đạo sư với học viện, để cho học viện giúp ngươi an bài."

Dilin động tâm nhưng cũng lập tức nhụt chí nói: "Vạn nhất hắn chạy đi gây phiền toái cho tân đạo sư thì làm sao bây giờ?"

"Như thế nào. . . . . " Michel nghĩ đến thái độ làm người của Hydeine, ngạnh sinh sinh đem hai chữ "có thể" nuốt lại.

Soso cởi giày leo lên giường Dilin an ủi cậu: "Ta cảm thấy Hydeine là có dụng ý của hắn."

"Dụng ý?"

"Ân. Đạo sư nào mà chả hi vọng đệ tử mình có tiền đồ, ta nghĩ hăn scungx không ngoại lệ. Bằng không vì cái gì chỉ nhận một mình ngươi làm đệ tử thôi đâu?" Soso nhớ tới lần đó Dilin trầm hồ, Hydeine phi thân xuống cứu thì lại càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình, "Có lẽ chỉ là phương thức dạy học của hắn cùng người khác bất đồng thôi."

Michel nói: "Có khi nào hắn cùng ngươi hay người nhà ngươi có cừu hận gì đó không?"

Dilin nhíu mày nói: "Không thể nào." Nếu có cái gì thâm cừu đại hận thì với thái độ làm người của Hydeine thì hẳn đã đốt cậu ra tro ngay từ lần đầu gặp mặt rồi mới phải.

Michel nói: "Nếu không thì có lẽ đúng như Soso nói đấy, phương pháp dạy học của hắn cùng người khác bất đồng thôi."

"Phương thức dạy học bất đồng sao?" nghe bọn họ nói vậy Dilin cũng cảm thấy hơi mờ mịt rồi.

Michel nói: "Chuyện này đối với ngươi có lẽ là việc tốt. Dù sao một đạo sư có thể đánh khắp thánh viện không địch thủ cũng không phải tùy tiện là có thể tìm được đâu." Lòi vừa nói ra, tâm lý đồng tình của hắn liền héo đi, ngược lại lại sinh ra vài phần hâm mộ. Đạo sư đánh kháp thánh viện không địch thủ a, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy thực vinh quang rồi.

Nghe bọn hắn nói vậy, Dilin cũng không cố chấp đem đề tài này bàn tiếp, mỉm cười chuyển qua nói chuyện khác.

Tuy rằng đã chứng minh được lời nói của Hydeine không phải là tự cao, nhưng Dilin cũng không có trở lại lớp học mà liền ngâm mình trong đồ thư quán tự học.

Đồ thư quán có số lượng tàng thư vô cùng phong phú, sơ cấp ma pháp kỹ năng của bốn hệ đều có đủ cả, còn có không ít phương pháp sử dụng ma pháp vỡ lòng. Từ sau khi cậu có được tư cách đệ tử cùng huy chương liền có thể tự do ra vào đồ thư quán.

Cậu ngồi ở đồ thư quán ba ngày, thế nhưng những điều học được còn nhiều hơn cả hai tháng trước.

Cậu hiện tại đã có thể tụ lại thủy nguyên tố tạo thành một quả cầu nước kích thước to bằng đầu người, cũng đã có thể chậm rãi ngưng tụ ra mấy mũi tên nước, tin rằng qua không bao lâu cậu cũng có thể ngưng tụ thành xoáy nước như vòi rồng của Kevin.

"Ngươi xem ra cũng rất không tồi."

Ngay khi Dilin đang sử dụng ma pháp chậm rãi ngưng tụ thủy cầu, hơn nữa kích thước không ngừng tăng thêm thì phía sau vang lên tiếng nói ngọt nị như ác mộng.

Thủy cầu ba đắc một tiếng rơi xuống mặt đất. Nước nhanh chóng ngấm vào bùn đất, còn bắn vài giọt lên ống quần cậu.

Dilin lén lút hít một hơi, khép lại sách ma pháp, xoay người, "Đạo sư."

"Ngươi còn nhớ ta a?" Hydeine phi tiếu tự tiếu, "Ta còn tưởng ngươi nữa đêm rơi xuống giường nên bị mất trí nhớ rồi chứ."

Dilin không hé răng.

"Nếu không có mất trí nhớ, vậy thì ta cũng không thể lý giải được. . . . . . Ngươi mấy ngày nay là cố ý trốn học sao?" Hydeine mỉm cười nhưng ngữ khí lại thêm mấy phầm âm sâm.

Dilin ôm sách ma pháp, trấn định nói: "Ta muốn học ma pháp."

"Từng người tiến vào thánh viện đều muốn thế."

"Ta muốn học ma pháp chân chính."

"Ma pháp chân chính?" Hydeine cười lạnh, "Ngươi nghĩ thế nào là ma pháp chân chính? Như vầy?" Hắn vươn tay, một viên thủy cầu lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay, kích cỡ tương đương viên thủy cầu của Dilin.

Dilin trừng lớn con mắt, không thể tin nhìn hắn, "Song, song hệ ma pháp sư?"

Như thế nào có thể?

Cậu vẫn luôn nghĩ song hệ ma pháp sư là nhân vật do mấy cái tiểu thuyết gia tưởng tượng ra, không có kgar nang tồn tại trên thế gian. Bởi vì dù là nguyên tố hay tinh linh thì họ đều có dục vọng độc chiếm kì lạ, không có khả năng cùng với nguyên tố khác tồn tại. Đậy chính là nguyên nhân vì sao rất nhiều người từ đầu có thể cảm ứng nhiều loại nguyên tố nhưng sau khi lựa chọn nguyên tố chủ tu thì cảm ứng đối với ba hệ nguyên tố còn lại chậm rãi mất đi.

Nhưng là chuyện xảy ra trước mắt này đây lại không để cho cậu có thể phủ nhận. Thủy nguyên tố cùng hỏa nguyên tố trong tứ đại nguyên tố chính là hai cái đại oan gia, nhưng nó lại đều đang xuất hiện trong tay một người.

Chẳng lẽ, Hydeine thật sự cường đại đến mức có thể đột phá cực hạn nguyên tố bài xích nhau?

Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của cậu, Hydeine mỉm cười nói: "Ngươi hiện tại nhất định rất hiếu kì ta đến tột cùng là thủy hệ hay hỏa hệ ma pháp sư."

Dilin không có phủ nhận.

Hydeine vươn tay kia ra, lòng bàn tay bùng phát một ngọn lửa dữ dội.

Quang ảnh của nước và lửa đồng thời dừng ở trên mặt của Hydeine và Dilin.

Dilin lẩm bẩm nói: "Như thế nào có thể?"

Hydeine thu hồi ngọn lửa, đem thủy cầu đẩy đẩy đến trước mặt cậu, dùng âm thanh tràn ngập hấp dẫn nói: "Có muốn biết nguyên nhân?"

Dilin nhìn chằm chằm vào thủy cầu, đột nhiên nói: "Vì cái gì nhiệt độ của thủy cầu lại cao như vậy?" Thủy cầu càng tới gần, nhiệt độ đánh tới mặt cậu càng cao, thật giống như môt. . . . . Ngọn lửa.

Hydeine loan loan khóe miệng, "Phát hiện?"

Dilin như trước thực nghi hoặc.

"Bởi vì, ta dùng chính là hỏa hệ ma pháp." Hydeine ánh mắt ngưng lại, xung quanh thủy cầu đột nhiên toát ra một ngọn lửa, đem thủy cầu gắt gao bao lấy.

Dilin giật mình nói: "Ta hiểu rồi. Ngươi là dùng hỏa nguyên tố đem thủy nguyên tố tụ lại một chỗ!" Thủy nguyên tố là bị động, bởi vì bị tụ lại với nhau mà không thể không ngưng tụ thành một viên thủy cầu!

Nước cùng lửa trong tay Hydeine chợt biến mất, hắn khoanh tay nói: "So với cái kia ngươi vừa học thì thế nào?"

Dilin đỏ mặt lên, nhỏ giọng nói: "Ngươi chưa từng dạy cho ta."

"Đạo sư của ta cũng chưa từng dạy ta ma pháp cũng có thể sử dụng như vậy." Hydeine lạnh lùng nói, "Nếu tất cả tri thức của ngươi là từ ta mà ra, như vậy ngươi có lợi ích gì? Cũng giống như trong sách đem ma pháp của ta truyền thụ đi xuống sao? Ngươi không biết là so với ngươi thì sách càng đnags tin cậy sao? Ít nhất nó cũng không cáu giận, cũng sẽ không xuyên tạc ý tứ của ta>"

Dilin gục đầu xuống xem mủi chân chính mình.

Rõ ràng cảm thấy bản thân hoàn toàn không sai, nhưng là không biết vì cái gì, sau khi kiến thức ma pháp của Hydeine lại bắt đầu có thể lý giải cùng nhận thức phương thức dạy học của hắn.

"Hiểu biết ba hệ nguyên tố còn lại cũng không phải giúp ngươi có thể sử dụng chúng nó mà là giúp ngươi có không gian cùng sức tưởng tượng lớn hơn để sáng tạo ra thuộc loại ma pháp của chính mình và," hắn dừng một chút, nói tiếp, "Chiến thắng tất cả địch nhân, cho dù hắn thuộc hệ ma pháp nào."

Dilin đột nhiên nhớ tới câu trả lời của Welfare Horizontal —— Hắn là một kẻ điên hiếu chiến.

Cậu biết ma pháp sư ngoại trừ thuộc tính bất đồng có thể chia làm bốn hệ ma pháp sư ra, cũng có thể căn cứ vào lĩnh vực am hiểu mà chia thành hệ sinh hoạt, hệ chiến đấu, hệ phụ trợ. Bất quá mấy hệ này giới hạn phân chia có chút mơ hồ, rất nhiều ma pháp sư đều là sử dụng tài năng ở sinh hoạt hệ và phụ trợ hệ, nhưng lại vẫn có được sức chiến đấu nhất định, tỷ như đại đa số đạo sư của thánh viện. Nhưng nghe ngôn luận của Hydeine thì hắn tựa hồ là. . . . Tuyệt đối là ma pháp sư hệ chiến đấu?

Dilin lại có thêm một mối phiền não mới.

Bởi vì cậu luôn hi vọng đạo sư của mình là hệ sinh hoạt, vậy là cậu có thể ở lại trong học viện nghiên cứu phát minh ma pháp hữu dụng cho dân sinh. Theo công tác thống kê, ma đạo sư ở lại thánh viện đại đa số là nhưng người muốn làm ra cỗng hiến kiệt xuất cho hệ sinh hoạt. Mà chiến đấu hệ, có thì cũng có, nhưng là đại đa số đạo sư hệ chiến đấu dù ở tại thánh viện thì sau này cũng sẽ thường xuyên bị phái đến các nơi trên lục địa làm sứ giả chính nghĩa —– Này hiển nhiên đi ngược lại bổn ý của cậu.

"Ta muốn trở thành ma pháp sư hệ sinh hoạt." Dilin nói ra tâm nguyện của bản thân.

Hydeine thực giật mình, "Cái gì?"

"Ta muốn trở thành ma pháp sư hệ sinh hoạt." Cậu lớn tiếng nhắc lại.

Hydeine nhíu mày, "Tên gọi đầy đủ của ngươi là gì?

Dilin sửng sốt, theo bản năng hồi đáp: "Dilin · Basai Ke."

"Thế còn cha ngươi?"

" Andre · Basai Ke."

"Chính là Sa Mạn Lý cái kia?"

"Ân."

"Vậy ngươi như thế nào lại muốn làm ma pháp sư hệ sinh hoạt chứ?" Hydeine vẻ mặt khó hiểu.

". . . . . . Cuộc sống phương tiện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro