Chương 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Phùng Kiến Vũ viết xong nhật ký công tác ngẩng đầu dậy, mới phát hiện thời gian đã trôi qua rất lâu. Con ma lớn kia từ lúc ra khỏi cổ mộ chỉ duy nhất quấn lấy mình, không có theo vào trong. Trong lòng không khỏi thoáng qua một tia lo âu, Phùng Kiến Vũ ngẩn người, cái loại cảm giác lo âu đó đến rất tự nhiên, tựa như em trai nhỏ của mình ra ngoài mua thức ăn vặt hồi lâu vẫn chưa trở về. Còn chưa nghĩ ra được vì sao mình lại ưu tâm, thì bước chân đã trước hơn thân thể, vọt ra khỏi lều cỏ.

Ở xa xa, cậu tức khắc nhìn thấy Thanh cúi đầu bỉu môi ngồi ở trên sa mạc cát.

"Thế nào lại không cùng ta vào trong?" Thanh nghe thấy thanh âm của Phùng Kiến Vũ, hai chân dài buông thỏng trên mặt đất, là tư thế dễ thấy của người bạn nhỏ ở vườn trẻ lúc muốn đồ chơi, tức giận lại xoay mặt đổi một phương hướng khác, nếu như mà nói có một thực thể, nhất định sẽ ở trên đất đào ra một cái hố to, Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm mép áo choàng của Thanh lay động bên dưới cái mông.

"Ngươi hung ta, không để ý tới ngươi." Thanh đầu cũng không quay lại đáp trả.

"Vậy ngươi ngồi đi." Phùng Kiến Vũ đứng dậy đi trở về lều cỏ, không đến là tốt nhất ! Đều sớm đã lưng đau hông mỏi rồi, ai còn thèm chia giường với ngươi.

"Sao ngươi lại đi rồi a ! " Thanh âm của Thanh truyền đến, tiếp theo đó, Phùng Kiến Vũ liền cảm thấy sau lưng có một trận gió đi theo sau. "Ngươi nói thêm một câu dễ nghe ta lập tức đứng dậy ngay mà, ngươi khen ta một câu đi ! Khen ta khen ta."

Phùng Bảo Bảo trong lòng đau khổ, nhưng Phùng Bảo Bảo không nói.

"Ma lớn."

Hắn giãy giụa giãy giụa mở miệng, "Ta tên là Thanh ! "

"Được, Thanh, Thanh, Thanh." . Phùng Kiến Vũ gật đầu lên tiếng, đột nhiên thấy trước mắt phóng đại một khuôn mặt, tiếp theo cái trán liền bị cái gì ịn lên một cái, cảm giác lành lạnh nha.

Phùng Kiến Vũ sửng sốt, phục hồi lại tinh thần thì liền thấy con ma lớn ở trước mắt một mặt ngượng ngùng.

"Ngươi có phải bị bệnh hay không a ! Trong mộ ngây ngô thì thôi đi ! Cảm thấy biệt khuất thì ngươi đi tìm ma nữ a, ngươi hôn ta làm gì ! "

"Ngươi kêu ta hôn mà a." Thanh mặt vô tội, trợn to hai mắt, mi gian giật giật.

"Ta lần nữa để ý đến ngươi thì chắc hẳn có bệnh rồi ! Ngươi thích ngủ chỗ nào thì ngủ chỗ đó đi ! Thích làm gì thì làm đi ! Thua thiệt ta còn lo lắng ngươi, lo lắng em gái ngươi ! " Phùng Kiến Vũ càng nghĩ càng giận, giơ tay lên nương theo khuôn mặt của Thanh đánh xuống, "Cho ngươi cái tát miệng, đi xa ! " Dứt lời, tức giận đùng đùng trở về lều cỏ, hung hăng kéo cửa xuống.

Thanh sửng sờ ở tại chỗ, rất là mờ mịt. Rõ ràng là ngươi bảo ta hôn mà a, lại tự trách mình. "Lại hung ta, còn đánh ta, hừ, ai dám đánh ta như vậy ! Ai dám ! Liền ngươi liền ngươi ! Chém ! " Hắn theo thói quen nói xong những lời này, dừng một chút.

Đi về phía trước mấy bước, đầu chui vào lều cỏ lặng lẽ nhìn một chút, thấy Phùng Kiến Vũ đã chui vào túi ngủ. Hắn suy nghĩ một chút, lùi đầu về, ngồi xếp bằng ở bên ngoài lều. Hẳn là rất mệt mỏi đi, Thanh nghiêng cúi đầu, từ nhìn ngắm cậu bắt đầu quét quét đất, "Thật tốt ngủ đi, không giành với ngươi nữa đâu ! " Hắn đổi một tư thế thoải mái một chút, an an tâm tâm nhìn bầu trời đêm đầy sao lúc sáng lúc tối. Thật giống với ánh mắt của cậu.

Phùng Kiến Vũ cũng không nỡ ngủ, lăn qua lộn lại đều nghĩ đến con ma lớn mình nhặt được kia, trong đầu nghi vấn bắt đầu tràn lan la liệt, độ khó khẳng định so với bài thi tốt nghiệp chuyên ngành năm đó của mình. Tại sao chỉ có mình có thể nhìn thấy hắn;Tại sao chỉ có mình có thể sờ được hắn;Tại sao hắn chỉ có thể nghe hiểu mình nói chuyện;Con ma lớn này rốt cuộc từ đâu đến, mình phải thế nào mới có thể đưa hắn đi. Nghĩ đến cuối cùng, những thứ nghi vấn này lại đột nhiên trở thành khuôn mặt của hắn xuất hiện ở trước mặt mình, lông mày lẫm liệt, cùng với ánh mắt của hắn ấm áp vui vẻ. Phùng Kiến Vũ giơ tay lên sờ trán của mình, nơi mới vừa bị hắn hôn qua, giống như vẫn còn mang theo nhiệt độ trên môi của ma lớn.

Phùng Kiến Vũ ghét bỏ bỉu môi, nội tâm lại dâng lên một loại kích động khó lý giải. Cậu rùng mình một cái, không thể nào đâu. Tiểu gia tôi cẩn thận giữ gìn thanh tâm quả dục biết bao nhiêu năm tâm linh thành địa như vậy, sẽ không thể cứ như vậy trao cho một người vừa mới quen biết được mấy tiếng đồng hồ đi. Lại không cần thiết nói đến hắn là nam hay nữ, trọng điểm là mẹ nó hắn còn là một con ma a !

Phùng Kiến Vũ càng nghĩ tâm càng rối loạn, càng nghĩ càng nóng nảy. Liên tiếp đổi mấy phương hướng tìm không ra được một tư thế ngủ hoàn toàn thoải mái. Nhiệt độ giữa ngày và đêm trên sa mạc chênh lệch rất là lớn, cậu nghe bên ngoài tiếng gió hú hú, thầm mắng một câu, đứng dậy mặc thêm quần áo vào, cầm lên áo khoác hôm nay lúc ăn cơm bị vấy bẩn, lặng lẽ chui ra khỏi lều cỏ.

Thanh trực tiếp ngồi ở bên ngoài lều. Bóng lưng trong sa mạc giữa bầu trời đêm lộ ra rất là tịch mịch. Phùng Kiến Vũ trong lòng mềm nhũn, bước đến gần.

"Có lạnh hay không." Phùng Kiến Vũ đem áo khoác trong tay mình khoác lên vai hắn, tựa như một cảnh tượng khủng bố trong phim ảnh, cậu nhìn thấy áo khoác của mình xuyên qua thân thể của Thanh, rơi xuống mặt đất.

"Không lạnh." Ma lớn không có ngẩng đầu.

"Còn tức giận sao?" Phùng Kiến Vũ hỏi.

"Hừ, không để ý tới ngươi." Ma lớn xoay người, đưa lưng về phía cậu.

"Hắc, rõ ràng là ngươi chọc ta trước, ngươi tức cái gì a." Phùng Kiến Vũ cũng không nỡ, suy nghĩ một chút, nói, "Được rồi, đừng tức giận nữa, vào phòng ngủ có được hay không?"

Thanh vừa nghe Phùng Kiến Vũ mềm giọng nói, lập tức vui vẻ ra mặt, "Được a được a, ngủ một chút đi." Phùng Kiến Vũ vẫn là bị một con ma bức đến không còn khí lực.

"Ngươi nhích ra phía ngoài một chút" Phùng Kiến Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm, con ma lớn rúc chân cong cong nằm ở sát bên cạnh mình. Ma lớn không thèm để ý đến cậu, tiếp tục chen lấn nhích vào bên trong.

Phùng Kiến Vũ tức giận rồi nha, chân dài duỗi ra, khoác lên trên người Thanh, chính mình tìm một tư thế thoải mái, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Thanh cũng không tức giận, càng nhích nhích thêm vào bên trong, đem toàn bộ chân của Phùng Kiến Vũ đều đặt trên người mình, ngây ngốc cười hắc hắc hắc hắc.

Phùng Kiến Vũ ngủ cũng không được sâu, mi mắt không ngừng lay động. Thanh trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào dung nhan lúc ngủ của cậu, trấn tĩnh loang loang trong đáy mắt càng lúc càng lớn, nội tâm bất an nóng nảy cùng đau lòng cũng càng ngày càng mãnh liệt. Hắn từ từ rút ra chân của mình từ dưới người Phùng Kiến Vũ, ngồi dậy. Đưa tay ra đem Phùng Kiến Vũ ôm vào ở bên cạnh mình. Phùng Kiến Vũ xoay người, dựa vào chân của Thanh, dụi dụi, tìm một tư thế thoải mái. Thanh cũng không động, bắt đầu một cái một cái vỗ vai cậu. Thấy mi mắt Phùng Kiến Vũ chậm rãi thả lỏng, trấn tĩnh trong mắt cũng dần dần biến mất.

Ai nha, người này thế nào lại đẹp mắt như vậy a. Thanh lại hắc hắc hắc cười ngốc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Phùng Kiến Vũ, cũng không rời mắt nữa.

Phùng Kiến Vũ là bị A đánh thức. "Tiểu Phùng a, còn chưa dậy sao? Ai, cậu đây là đang nằm tư thế ngủ gì a?" A nhìn thấy chân của Phùng Kiến Vũ treo ở giữa không trung, đầu cũng hơi nâng lên, giống như là tựa vào trên cái gì đó.

"A?" Phùng Kiến Vũ định thần nhìn lại, mới nhìn thấy cả người mình đều gác lên trên người của Thanh, cậu lúng túng cười cười, "Nằm mơ, nằm mơ thôi." A không nói gì nữa, dặn dò cậu mau chóng thức dậy, nhanh chóng ra khỏi lều cỏ.

Phùng Kiến Vũ có chút mộng mị.

Từ lúc bắt đầu có trí nhớ, cậu luôn luôn gặp ác mộng, ngày qua ngày đều tái diễn một viễn cảnh giống y như nhau.

Trong mộng dường như là ở sa trường. Đao thương kiếm loạn, máu chảy thành sông. Cậu có cảm giác bản thân bị cái gì đó đâm trúng, không đau, nhưng là thốn thốm, cậu muốn xoay người, lại không thấy rõ mặt của người sau lưng. Cậu cảm thấy sợ, cũng cảm thấy hoảng loạn. Cậu rõ ràng biết mình đang ở trong mộng, nhưng lại không mở mắt ra được.

Duy chỉ có đêm qua. Đang lúc cậu ngã xuống lại nghe thấy có người gọi tên mình, loáng thoáng cảm giác có ai tiếp nhận thân thể mình ngã xuống. Gương mặt đó cậu không thấy rõ, thế nhưng cái ôm trong ngực kia lại cho cậu một cảm giác vô cùng an toàn, khiến cho cậu một đêm ngủ thẳng đến trời sáng.

"Thanh a." Cậu thuận miệng gọi một tiếng.

" Được ! " Tiếp theo đó là " jiu " một tiếng, Phùng Kiến Vũ cảm thấy trên trán mình lại bị một cái gì đó lành lạnh ịn lên một cái. Cậu bật người ngồi dậy, rút tay ra giơ tay lên cho hắn một cái tát miệng.

"Từng nói qua có vấn đề thì đi tìm ma nữ chưa a ? ! "

Thanh ủy khuất len lén nhìn Phùng Kiến Vũ, cúi đầu đi theo cậu ra khỏi lều cỏ.

"A," Cầm thức ăn hỏi một nhân viên làm việc ở bên cạnh, "Tiếng phổ thông của em nói không tốt sao?"

A kinh ngạc, "Cậu nghe một chút vị Đông Bắc của hơn phân nửa đội công nhân viên làm việc ở đây, cậu cảm thấy câu hỏi này của mình có ý nghĩa sao?"

Phùng Kiến Vũ trực tiếp ngơ.

Cho nên, lỗi là do tôi sao? ​​​

- Hoàn chương 04 -

_____________________
Giải thích một chút:
Chữ "Thanh(青 - qing)" của Vương Thanh phát âm giống với chữ "hôn(亲 - qin)", cho nên gọi Thanh, nhưng Thanh lại nghe thành bảo hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro