Chương 09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phùng Kiến Vũ thấy tay của Thanh giãy dụa thoát lực, thuận tay cầm lên bình hoa đặt trên tủ giày, đập xuống, không nghiêng không lệch, chính giữa trán của Doãn Dương. Doãn Dương cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, kém chút nữa là ngất xuống đất. "Phùng Kiến Vũ cậu có bệnh rồi đi, đó là ma! Tôi đây là đang cứu cậu! Con mẹ nó cậu nện tôi làm gì!"

"Thu lại gia sản của cậu, chúng ta từ từ nói chuyện." Phùng Kiến Vũ cẩn thận từng li từng tí dắt lấy Thanh từng chút lùi lại, phòng bị nhìn chằm chằm vào Doãn Dương.

Doãn Dương ngồi xổm trên mặt đất hít vào một hơi, "Con ma này là mượn dương khí của cậu tồn tại. Sắc mặt cậu đã kém như vậy rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, cậu sớm muộn gì sẽ chết. " Doãn Dương xoa trán của mình thở phì phì nói.

"Đại Vũ, bởi vì ta mà chết sao?" Người mở miệng là Thanh.

Phùng Kiến Vũ thấy Thanh bắt đầu đến gần Doãn Dương, gấp gáp níu lại hắn, "Ngươi đừng nghe cậu ta nói mò."

Doãn Dương cảm thấy khí lực chậm rãi khôi phục được một chút, không nói mà nhìn vào Thanh, lại thấy Phùng Kiến Vũ hoàn toàn không có ý tứ nhượng bộ, nghĩ nghĩ, thu hồi kiếm gỗ.

Phùng Kiến Vũ từ tủ lạnh lấy ra khối đá lạnh, đặt lên trán của Doãn Dương, ngượng ngùng nói, "Vừa mới đả thương cậu." Doãn Dương hừ mũi một tiếng, không thèm để ý tới cậu.

"Cậu vì cái gì cũng có thể nhìn thấy được Thanh?"

"Cậu vì cái gì thấy được hắn tôi không rõ ràng, nhưng tôi đây chính là trời sinh có mắt âm dương." Doãn Dương khinh thường nói, "Nói một chút đi a, đi một chuyến đào mộ trở về còn mang theo một con ma còn làm thành bảo bối ghê gớm như vậy."

Phùng Kiến Vũ gãi gãi đầu, xấu hổ cười một tiếng, nói thẳng ra toàn bộ quá trình dẫm lên cơ quan gặp được ma lớn rồi đến việc dẫn hắn ra ngoại đủ mọi loại chuyện. "Từ lúc từ trong mộ đi ra, thân thể của Thanh bắt đầu càng lúc càng mờ nhạt, là chuyện gì xảy ra a?" Phùng Kiến Vũ kể xong, khẩn cấp hỏi.

Doãn dương nghĩ nghĩ, "Đại Vũ, cậu có biết người có tam hồn thất phách a", Phùng Kiến Vũ gật gật đầu, "Không chỉ có người, ma quỷ cũng có tam hồn thất phách, nhưng ma lớn này của cậu," Doãn Dương chỉ chỉ Thanh đang ngồi ở một bên nghiêm túc xem 《 Bản lĩnh Kỷ Hiểu Lam 》, "Hắn chỉ có hai hồn sáu phách. Thiếu mất một hồn một phách, thân ma bất ổn, si si ngốc ngốc, không vào được luân hồi." Doãn Dương chậm rãi uống một ngụm trà, "Việc này trong cổ mộ nhất định có đồ vật gì đó đè ép hắn, độ linh khí của hắn, mới có thể để hắn ở đó lâu đến như vậy."

Phùng Kiến vũ tinh tế ngẫm nghĩ, "Cái gì gọi là mới có thể ở đó lâu đến như vậy?"

"Không vào được luân hồi, thân ma lại đang bất ổn, bước kế tiếp, dĩ nhiên chính là hồn phi phách tán."

"Có biện pháp không?" Phùng Kiến Vũ nghe xong bốn từ hồn phi phách tán, lập tức thay đổi thần sắc.

"Trước lúc hắn hoàn toàn biến mất, tìm được lại một hồn một phách kia, phong hồn tỏa phách, sau đó cho hắn nhập lục đạo, một lần nữa làm người." Doãn Dương nói tiếp, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Phùng Kiến Vũ, nói bổ sung, "Nhưng về những việc này, tôi cũng không biết rõ."

Phùng Kiến Vũ nghe xong, giống như là bị một chậu nước lạnh tạt thẳng tắp xuống. "Âm dương," Doãn Dương nghe thanh âm của Phùng Kiến Vũ từ giữa hàm răng phát ra, "Tôi thật hối hận không thể một phát đập chết cậu."

"Tên cao lớn," Doãn Dương không để ý đến Phùng Kiến Vũ, nhìn chằm chằm Thanh đang canh giữ ở bên cạnh TV, hô một tiếng. Thanh không để ý tới cậu ta, một mặt lạnh lùng, "Ngươi qua đây ta sẽ nói cho ngươi biết như thế nào mới có thể để ngươi không làm thương hại Đại Vũ." Vừa nghe đến tên của Phùng Kiến Vũ, thanh lập tức có phản ứng, chậm rãi nhích nhích đi đến.

Doãn Dương nhìn chằm chằm Thanh, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, đột nhiên nhìn thấy trên cổ hắn đeo một miếng minh bài thanh đồng. "Đại Vũ, cậu nhớ rõ chúng ta hôm nay xem qua tư liệu của quốc sư Vu Điên không?" Phùng Kiến Vũ gật gật đầu, còn chưa mở miệng, Doãn Dương liền hỏi tiếp, "Thanh ngươi nhớ rõ Vu Điên sao?" Thanh gật đầu, lại lắc đầu. "Ngươi biết, Phùng quân sao?" Doãn Dương lại hỏi.

Nghe được danh tự Phùng quân, mắt Thanh sáng rực lên một chút, giống như rất cố gắng suy tư đến điều gì, thân thể có thể lấy tốc độ của mắt thường rõ ràng phân biệt được, mờ nhạt thêm mấy phần. "Cậu đừng hỏi hắn nữa, hắn cái gì đều không nhớ rõ, vốn đã suy yếu, đừng nhúc nhích động não, năng lượng tiêu hao càng nhanh." Phùng Kiến Vũ bất mãn nhìn Doãn Dương.

"Rất quan trọng." Thanh đột nhiên mở miệng nói.

Phùng Kiến Vũ và Doãn Dương cùng sửng sốt. "Ngươi nói cái gì?" Phùng Kiến Vũ ngạc nhiên mà hỏi.

"Phùng quân, là người rất quan trọng." Thanh nghiêm trang nói. Nhớ lại được rồi? Phùng Kiến Vũ cảm thấy ám đạo, lúc nhìn thấy Thanh nói ra danh tự Phùng quân, trong mắt cậu sáng lấp lánh, hiện lên một tầng nước chua xót, "Đúng đúng, quan trọng quan trọng, Phùng quân của ngươi là quan trọng nhất." Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói tiếp, "Đại Vũ cũng rất quan trọng."

Doãn Dương nhìn xem hai người đấu võ mồm, nở nụ cười, "Hắc, cậu đừng nói, hai người thật đúng là càng nhìn càng giống vợ chồng trẻ mới cưới. Đại Vũ tôi biết cậu nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua dáng vẻ cậu ăn dấm chua nha."

Phùng Kiến Vũ trừng mắt nhìn Doãn Dương, "Cậu còn cười được sao? Cậu mau chóng, nghĩ biện pháp tìm về cho tôi một hồn một phách này đi."

Doãn Dương chép miệng một cái, "Nhìn bảo bối của cậu đi, tôi đã sớm nói rồi a, sau khi hồn phách đầy đủ, lập tức phải vào luân hồi."

Luân hồi. Phùng Kiến Vũ thấy Thanh còn đang nắm ống tay áo của mình, lúc nào cũng nhắc đến mình, trong lòng đột nhiên tuôn ra cảm giác nồng đậm không nỡ buông bỏ.

"Luân hồi thì luân hồi thôi, hắn một cái du hồn tồn tại ở bên ngoài lâu như vậy, mau chónh đầu thai, tìm được một nhà khá giả cũng là chuyện tốt."

Doãn Dương nghe cậu nói, lắc đầu, ngoài miệng lại ứng đáp "Được được, tôi trở về điều tra thêm điển tịch, nếu thực sự không được, tôi sẽ trở về hỏi sư phụ sư thúc sư bá của tôi một chút."

Phùng Kiến Vũ tiễn đi Doãn Dương, dường như nhớ đến chuyện gì, cầm điện thoại lên, bấm gọi một số. Sau âm thanh dài báo bận, điện thoại bởi vì không có người nghe mà tự động ngắt máy. Phùng Kiến Vũ nghe giọng nói băng lạnh của nữ tổng đài trong loa nghe, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm bực bội.

"Đại Vũ, ngươi đừng không vui," Thanh tựa như có thể cảm giác được cảm xúc của Phùng Kiến Vũ, chậm rãi đến gần, đặt đầu nằm ngang ở trước ngực Phùng Kiến Vũ, tóc cọ lấy cổ Phùng Kiến Vũ, lúc ẩn lúc hiện. Phùng Kiến vũ bắt gặp dáng vẻ nũng nịu của hắn, cũng không nói thêm gì nữa, một tay ôm lấy đầu của Thanh, ở trên trán của hắn hôn một cái. Lành lạnh.

Thanh bị động tác đột ngột của Phùng Kiến Vũ làm cho giật nảy mình, vừa muốn thừa cơ đáp trả, đầu lại bị Phùng Kiến Vũ ôm thật chặt vào trong ngực. "Ta không muốn ngươi đầu thai, càng không muốn ngươi hồn phi phách tán. Ngươi nói ngươi vì sao lại là một con ma chứ." Mặc dù Phùng Kiến Vũ cùng Thanh ở chung thời gian không dài, nhưng khi Doãn Dương mang đến tin tức lại là lần đầu tiên để cho Phùng Kiến Vũ nhìn thẳng vào nội tâm của mình.

Đúng a, mình chính là thích vật này, dù cho hắn chỉ là một con ma. Loại yêu thích này, tựa như là bẩm sinh, giống cách sông dài trải qua mấy ngàn năm, bị thời gian xâm nhiễm độ gỉ, lại càng thêm lấp lánh phát ra ánh sáng.

Thanh không nhúc nhích, hắn cảm thụ được cảm xúc của Phùng Kiến Vũ. Nồng đậm, dường như chính mình cùng cậu đồng khí liên chi, khổ sở ủy khuất của cậu hắn không từ bỏ, dù một chút xíu, lan rộng khắp trong lòng hắn. "Không đi," Thanh nhẹ nhàng nói, "Ta sẽ luôn bên cạnh ngươi, không đi.​​​"

- Hoàn chương 9 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro