Chương 1: Bị Tinh Mê Hoặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khí - là nguồn gốc của sinh mệnh.

Khí công - là sinh mệnh bổn nguyên của việc tu luyện.

Tu luyện đạt tới tuyệt đỉnh tất sẽ sinh ra dị năng.

Cường giả khí công có thể: Thủ phá nham bích, Nhĩ văn nghĩ đấu, Túc đạp ba diện, Khẩu thổ bích hỏa, Đao thương bất nhập, Khí tiếp vân hà, Thôn khí ích cốc, Bất thực yên hỏa, Niệm thông thiên địa, Thiên lý truy hồn.

(Tay không phá đá, tai nghe kiến đấu, chân đạp mặt nước, mồm thở lửa xanh, đao thương bất nhập, thở giống mây tía, nuốt khí thay cơm, không cần ăn uống, nghĩ thông thiên địa, ngàn dặm truy hồn)

Dương Kỳ chính là một người tu luyện khí công như vậy.

Phong Nhiêu đại lục -Yến Đô thành.

Thành thị này cũng được xem là một tòa thành dân cư đông đúc và giàu có trên đại lục, cho dù là ban đêm ngựa xe vẫn qua lại như mắc cửi, đèn đuốc sáng trưng.

Hiện giờ thời tiết đang là giữa hè, trong đem đen mây giăng đầy trời, nơi xa xa còn có tiếng sấm ì ùng vang lên, bầu không khí ẩm ướt đầy hơi nước làm cho con người có cảm giác mưa gió có thể phủ xuống bất cứ lúc nào.

Ầm!

Đột nhiên ở một góc tường thành ít người lui tới bị đánh thủng, tạo thành một cái hang sâu.

Một thiếu niên khoảng mười tám tuổi toàn thân được che bởi lớp áo choàng đen, trong tay cầm một chiếc hộp tinh xảo, vù một tiếng, thân hình giống như con báo vọt ra từ trong cái hang đó.

Thiếu niên này chính là Dương Kỳ.

Là tiểu thiếu gia của Dương gia, một thế gia hào môn tại Yến Đô thành, được xem là một cao thủ khí công có danh tiếng trong thành, hình thể không to con lắm, nhưng một khi nhấc tay nhất chân lại toát ra một luồng khí lưu mạnh mẽ.

Khí lưu trong cơ thể người này vận chuyển dữ dội, thanh thế ì ùng, mãnh liệt giống như muốn cướp hồn phách của người khác.

"Xem ra ta sẽ nhanh chóng tu luyện tới tầng thứ 5 khí công - Bạo Khí cảnh thôi. Đến lúc đó, chân khí phóng xuất ra ngoài trở thành một cao thủ, một bước lên trời!"

Ngước mắt nhìn tường thành cao cao kia, Dương Kỳ rất hài lòng, thân thể chợt lóe vọt vào bên trong rừng cây đen nhánh ở ngoại thành, tốc độ cực nhanh tựa giống như một con báo săn mồi.

Khí công của hắn đã được tu luyện tới tầng thứ tư - cảnh giới Luyện Khí.

Ở trên đại lục Phong Nhiêu, cao thủ đều tu luyện khí công, mà tu luyện khí công lại chia thành chín tầng.

Tầng thứ nhất: Dưỡng Khí.

Tầng thứ hai: Vận Khí - Là vận chuyển nguyên khí trong cơ thể thông qua kinh mạch.

Tầng thứ ba: Tụ Khí - Là đem nguyên khí tích trữ bên trong khí hải.

Tầng thứ tư: Luyện Khí - Là giai đoạn sau khi tích trữ nguyên khí tiến hành tinh luyện, bách luyện thành cương (luyện mãi cũng thành thép).

Tầng thứ năm: Bạo Khí - khí công được phóng xuất ra bên ngoài, cách không đả thương người.

Một tu luyện giả bình thường, khi tu luyện khí công đến tầng thứ tư, "Dưỡng, Vận, Tụ, Luyện" chính là vận chuyển khí lưu trong cơ thể, chỉ có thể làm cho thân thể cường tráng thôi, nhưng khi đạt tới tầng thứ năm "Bạo Khí" liền thoát thai hoán cốt, khí công bộc phát có thể phóng xuất ra ngoài, cách không đả thương người khác.

Tầng thứ năm Bạo Khí mới là cao thủ chân chính.

Đạt tới cảnh giới Bạo Khí - là tu luyện khí công đạt cấp bậc trung phẩm.

Loại cảnh giới này có thể thi triển bách bộ thần quyền (quyền xa trăm bước), một quyền cách không này làm cho cây cối gãy thành hai đoạn, chiến lực tuyệt đối phi phàm, lấy một địch trăm.

Tiếp đến là tầng thứ sáu: Binh Khí - ngưng khí thành binh.

Tầng thứ bảy: Tượng Khí - là giống hình tượng ý cảnh của vạn vật. Khí công ngưng tụ thành mãnh thú long hổ, thậm chí là hình tượng của các loại có cánh khác, lăng không lướt đi, xẹt qua ngang trời.

Tầng thứ tám: Hóa Khí - là xuất thần nhập hóa, ngưng tụ thành lồng khí bảo vệ toàn thân, đao thương bất nhập.

Tầng thứ chín: Khí Tông - là khí công tông sư, đây là cảnh giới xa vời mà hiện tại Dương Kỳ không thể nào với tới được.

Truyền thuyết kể rằng, cao thủ đột phá tầng thứ chín Khí Tông là có thể hướng thiên đoạt mệnh (đoạt mệnh của trời), bước vào cảnh giới Đoạt Mệnh, thoát thai hoán cốt, tuổi thọ so với cao thủ cảnh giới bình thường hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng mà Dương Kỳ chưa từng gặp người nào như vậy.

Thân thể lóe lên vọt vào bên trong rừng cây, Dương Kỳ liền thấy một cô gái mặc bộ quần áo màu xanh, dáng người thướt tha, khí chất cao quý làm cho người khác hít thở khó khăn, đang đưa lưng về phía mình.

"Lam nhi, ta đã mang Phục Long đan đến đây rồi, ta phải khó khăn lắm mới lợi dụng được thân phận của mình, trộm nó được từ trong bảo khố của phủ thành chủ".

Dương Kỳ nhìn thấy nữ nhân này, tâm thần kích động, ngay lập tức giơ cái hộp ở trong tay lên.

"A? Dương Kỳ, ngươi rốt cục cũng hoàn thành chuyện này rồi sao."

Cái cô gái mặc bộ quần áo xanh như nước biển kia rốt cục cũng xoay người, để lộ gương mặt xinh đẹp tuyệt luân, nàng vươn cánh tay trắng như ngọc ra:

"Phục Long đan đâu, đưa cho ta xem một chút."

"Được."

Dương Kỳ không chút do dự đem cái hộp đưa cho cô gái có tên là "Lam nhi" này.

"Lam nhi" nhận lấy cái hộp, mở ra, lập tức nhìn thấy một viên đan dược màu đỏ rực, giống như một ngọn núi lửa đang phun trào, hương dược tỏa khắp bốn phía, chiếu rọi lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, để lộ một ý tứ khác.

"Lam nhi, nàng nói sau khi trợ giúp nàng lấy được Phục Long đan này, chúng ta có thể cùng nhau cao chạy xa bay? Hiện giờ chúng ta đi thôi."
Dương Kỳ vội vội vàng vàng nói."

"Dương Kỳ, xin lỗi."

"Lam nhi" lẳng lặng thu cái hộp lại, trên mặt tỉnh bơ:
"Bây giờ ta còn có chuyện, không thể cao chạy xa bay được, chuyện này để sau hãy nói đi."

Bịch... bịch... bịch!
Sét giữ trời quang!

Nghe xong những lời này, Dương Kỳ liền bước lui phía sau ba bước, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu:
"Lam nhi, ta phải vượt qua bao nguy hiểm, từ trong Phủ thành chủ trộm viên Phục Long đan này, chính là vì nàng đã đáp ứng ta, muốn cùng nhau cao chạy xa bay, vậy mà hiện tại nàng lại đổi ý? Tại sao? Tại sao phải làm như vậy?"

"Để ta đến nói cho ngươi biết là vì sao!"
Từ trong khu rừng truyền ra một giọng nói, một nam tử trẻ tuổi thân mặc khôi giáp bước ra, nam tử này cực kỳ anh tuấn, vóc dáng cao gầy, vẻ mặt ngạo khí, dùng một loại ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Dương Kỳ.

"Lam nhi đường đường là công chúa của Vân Hải thành, sao lại đi coi trọng một tên tiểu tử Dương gia như ngươi được? Đừng nói Dương gia ngươi là một hào môn (nhà giàu có) nho nhỏ tại Yến Đô thành, cho dù công tử của Yên Đô thành cũng không lọt vào mắt của Lam nhi, chẳng qua nàng lợi dụng ngươi mà thôi, hết lần này tới lần khác ngươi lại tưởng là thật, cóc mà cũng đòi ăn thịt thiên nga".

"Lam nhi, nói cho ta biết đây không phải là thật?"
Sắc mặt Dương Kỳ xanh mét, nhưng hắn đang đợi một tia hy vọng cuối cùng.

Vậy mà tia hy vọng cuối cùng đó lại tan vỡ theo câu nói của "Lam nhi".

"Lam nhi" vô cùng bình tĩnh, nói:

"Không sai, Dương Kỳ, ta chẳng qua là lợi dụng ngươi trộm Phục Long đan mà thôi, nhưng mà ta cũng không muốn làm thương tổn ngươi, ngươi hiện tại có thể đi được rồi".

"Ngươi!"

Dương Kỳ toàn thân run rẩy, tay chân lạnh như băng:

"Lam nhi, không nghĩ tới ngươi là người như vậy! Đi, ta đi đến chỗ nào đây? Trộm Phục Long đan, nhà cũng không thể trở về rồi, Yến Đô thành nhất định sẽ đuổi giết ta, hy vọng rằng ngươi có thể đem Phục Long đan giao lại cho ta, chúng ta từ bây giờ và về sau là ai cũng không thiếu nợ nhau."

"Giao cho ngươi? Đừng có nằm mơ nữa, tiểu tử, thịt ngon đến miệng thì làm gì có ai nhả ra."
Gã thanh niên mặc khôi giáp kia lạnh lùng cười lạnh một tiếng,

"Cút cho ta, còn dây dưa nữa, ta sẽ không khách khí!"

"Ngươi !"

Đột nhiên, khí thế trên người Dương Kỳ tỏa ra, thân hình lúc thì như mãnh hổ, lúc thì như rắn, mạnh mẽ vọt tới người thanh niên kia, bàn tay như cái búa cực lớn hung hăng nện xuống.

"Bạch Hổ Hàm Thi!"

Chiêu này của hắn chính là sát chiêu khí công mạnh nhất của Dương gia - Bạch Hổ Hàm Thi.

Chiêu này nếu như tu luyện đạt tới cảnh giới tối cao, khí công toàn thân sẽ cô đọng lại thành một con bạch hổ khổng lồ, hung ác tận trời, chiêu này có thể biến địch nhân biến thành một cổ thi thể.

Bạch Hổ Hàm có thế ngồi xổm như núi, ngẩng đầu nhìn huyết, như muốn thôn phệ thiên không.

"Muốn chết!"

Nhìn thấy Dương Kỳ đánh tới, trong ánh mắt của gã thanh mặc khôi giáp kia lóe lên một tia khinh miệt, đột nhiên cách không chấn một cái.

"Ông!"
Mơ hồ có thể nhận ra, lấy bản thân hắn làm trung tâm, một cổ khí lãng trong suốt đột nhiên khuếch tán.

Dương Kỳ vừa mới tiếp xúc đến cổ khí lãng này, chiêu Bạch Hổ Hàm Thi kia đã không thể thi triển ra được, cả người bị chấn bay ra xa, phù phù một tiếng, rơi xuống trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Trong ánh mắt của hắn hiện lên sự hoảng sợ:
"Bạo Khí - Khí công tầng thứ năm!"

"Đúng vậy, ta đã sớm tu luyện đến tầng thứ năm - cảnh giới Bạo Khí, ngươi ở trước mặt ta chỉ giống như một con kiến mà thôi."

Gã thanh niên trẻ tuổi mặc khôi giáp vỗ vỗ tay:
"Chiêu Bạch Hổ Hàm Thi này chính là một đòn sát thủ, chỉ đáng tiếc ở trong tay ngươi lại giống như tiểu hài tử múa may trước mặt ông nội."

"Ngươi tên gì!"

Dương Kỳ vừa nghĩ vừa chật vật đứng dậy, ánh mắt tràn đầy cừu hận.

"Tống Hải Sơn - là biểu ca của Lam nhi, trong mấy ngày nữa Lam nhi sẽ trở thành đệ tử của đệ nhất đại môn phái trên Phong Nhiêu đại lục, người trở thành đệ tử của học viện này có được thân phận tôn quý đến bực nào? Há để bản thân ngươi có thể thân cận hay sao? Ngươi muốn hỏi tên của ta, xem ra ngày sau tất sẽ báo thù, một khi đã như vậy diệt cỏ không phải tận gốc, gió xuân sẽ thổi vạn vật hồi sinh, nên ta không thể bỏ qua cho ngươi được."

Trong lúc nói chuyện, một cổ khí lưu hung mãnh như gió lốc, từ trên người Tống Hải Sơn bắn vụt ra.

Thì ra ngươi chính là thanh niên tài tuấn đệ nhất Vân Hải thành.

Dương Kỳ khó khăn nói:
"Ta sẽ giết ngươi! Vân Hải Lam, ngươi hôm nay lừa gạt ta thì sớm muộn có một ngày nào đó, ta sẽ đòi gấp bội."

"Vậy thì càng không thể lưu ngươi được nữa rồi!"
Tống Hải Sơn buộc phải xuất thủ.

"Được rồi, biểu ca, có người đến, để cho hắn một cho hắn một mạng, chúng ta đi thôi!"

Lam nhi nhíu mày, ngẩng đầu lên, nhìn về thành Yến Đô ở xa xa, thân hình chợt lóe liền biến mất ở trong đêm đen, để lại một câu nói:
"Dương Kỳ, chờ ta trở thành đệ tử của học viện, ta sẽ bồi thường lại cho ngươi."

"Hừ! Tiểu tử, coi như ngươi mạng lớn, Lam nhi không muốn giết ngươi vì sợ dính phải máu tanh, vậy ta đành phải nghe lời nàng, nhưng mà Thành chủ Yến Đô thành sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, ngươi dù sao cũng chết chắc rồi."
Tống Hải Sơn nở nụ cười âm hiểm, vọt theo sau Lam nhi rồi biến mất.

"Vân Hải Lam ..."

Dương Kỳ nhìn bọn họ rời đi với tốc độ cực nhanh, cảnh giới khí công của bản thân hắn còn xa xa mới bằng, biết mình không phải là đối thủ của bọn họ, trong miệng hắn phụt máu, trong tim càng thêm rỉ máu.

Hắn nghĩ tới chuyện xưa.

Trong một lần tra ngoài lịch lãm, trợ giúp gia tộc buôn bán gặp được Vân Hải Lam, hắn giật nảy mình, nhất thời sinh ra ái mộ nàng, mà Vân Hải Lam đối với hắn cũng có tình ý, sau một thời gian ngắn ngủi, nàng mở miệng yêu cầu muốn có được Phục Long đan, bản thân hắn sau một hồi suy nghĩ thật lâu, rốt cục cũng đáp ứng, nhưng mà bây giờ lại ở trong tình thế này.

Trong cơ thể hắn khí công chợt lưu chuyển nhanh hơn, một ý niệm nói cho hắn biết! Phải chạy thôi! Nếu không vệ sĩ của Yến Đô thành sẽ đuổi theo, chẳng những chính bản thân mình sẽ mang lại sự hổ thẹn cho gia tộc mà còn nhận được đãi ngộ thê thảm vô cùng.

Nhưng, khi hắn còn đang vận khí công được một lát, vừa mới khôi phục lại năng lực hành động, thì bá bá bá! Liên tục mấy cái âm thanh truyền đến, kế đó là mấy bóng ngươi với hơi thở cực mạnh, hiện ra ở trước mặt của hắn.

Trong số đó có một nam tử, trên người mặc áo giáp bằng thép nặng trên trăm cân, nhưng mà hành động lại quá tự nhiên giống như mãnh thú, giống như một pho tượng sắt cứng rắn. Dương Kỳ vừa nhìn thấy, nhất thời trong lòng nổi lên sự tuyệt vọng.

Đây là thị vệ của Thành chủ Yến Đô Thành - La Hồn. Tu luyện khí công đã siêu việt vượt qua tầng thứ năm cảnh giới Bạo Khí, là hung thần ác sát.

"Dương Kỳ, ngươi đã trộm Phục Long đan, hãy giao ra đây ta sẽ tha cho ngươi một mạng!"

Cặp mắt La Hồn không có nửa điểm tình cảm như nhân loại, thân thể mang theo sát khí tỏa ra trên áo giáp bằng thép đi tới trước mặt Dương Kỳ, đột nhiên duỗi tay ra, nhắm ngay đan điền khí hải dưới bụng Dương Kỳ vỗ một cái.
Phốc!

Dương Kỳ một lần nữa phun ra máu tươi, cảm giác được lực lượng toàn thân đã trút ra bên ngoài, toàn bộ khí công được tích lũy từ năm 5 tuổi cho đến mười tám tuổi đã bị phế bỏ hoàn toàn.

"Ngươi ... ngươi đã phế khí công của ta!"

Sắc mặt Dương Kỳ xám như tro tàn, tuyệt vọng.

Khí công một khi bị phá sẽ dẫn đến khí hải đan điền tan vỡ, không thể tụ khí được, từ nay về sau cũng chỉ có thể an phận sống như người bình thường mà thôi.

"Ngươi đã trộm Phục Long đan, phế đi khí công của ngươi chẳng qua là giảm bớt đi tội nghiệt ngươi mà thôi."
La Hồn lạnh lùng nói :
"Vì ngươi là tiểu thiếu gia Dương gia, với lại nể mặt cô cô ngươi nên không giết ngươi tại đây, đó là hạ thủ lưu tình lắm rồi. Mọi người trói hắn lại rồi treo lên ngọn cây, ta trở về thành một chuyến, đem chuyện này bẩm báo lên Thành chủ, đợi người chỉ thị, tạm thời ở đây không nên làm gì, phải bảo vệ thật tốt để cho người của Dương gia đến xem một chút."

"Vâng!"

Mấy tên thị vệ tay chân nhanh nhẹn mang Dương Kỳ buộc chặt trên cây, sau đó tuần tra trông chừng bốn phía.

Còn La Hồn với thân thể mặc áo giáp bằng thép nặng trên trăm cân, nhoáng lên, giống như chim ưng lướt đi trên không trung, hướng thành Yến Đô mà bay.

Ầm!

Đúng lúc này, trên bầu trời có vô số sấm sét điên cuồng nổ vang, tạo thành một trận cuồng phong kèm theo sấm sét cuốn tới nơi này. Thời tiết đang mùa hè, khí hậu nóng bức nên sấm sét cũng nhiều.

Vô số con rắn bạc uốn lượn trên trời cao, mưa lớn như thác nước trút xuống bên dưới.

"Trời ạ, sao lại có nhiều tia sét như thế này."

Một tên thị vệ đang trông chừng Dương Kỳ, nhìn mưa như thác đổ trút xuống, lại còn những tia chớp như ngân xà loạn vũ điên cuồng, khiến cả người hắn run lên một chút.

"Xẹt.... xẹt!"

Đột nhiên, một đạo tia chớp bắn xuống nơi nào đó trong rừng cây, một gốc cổ thụ bị lôi điện bổ trúng, lập tức bén lửa cháy bùng, sấm sét đua nhau đan xen làm cho người ta nhìn thấy mà giật cả mình.

"Trốn dưới bóng cây sẽ bị sét đánh, chúng ta rời khỏi chỗ này trước rồi hãy nói."

Một tên thị vệ giật mình, tim đập thình thịch hô lên:

"Dường như sấm sét hôm nay có chút không bình thường, ta chưa bao giờ nhìn thấy nó lớn như vậy, chúng ta núp dưới tàng cây vạn nhất bị đánh trúng thì đúng là đen đủi, nghe nói cho dù cao thủ Khí Tông cũng không thể chống đỡ được thiên lôi."

"Vậy, tên tiểu tử này làm sao bây giờ?"

"Yên tâm đi, tên tiểu tử này đã bị phế võ công, bản thân lại bị trói treo trên cây, sao có thể bay đi được chứ?"

Mấy tên thị vệ vội vàng bay vút ra khỏi khu rừng cây.

"Bùm bùm ... ầm ầm!"

Ngay khi bọn hắn vừa mới ra khỏi rừng cây, một đạo lôi điện cực kỳ sáng chói mạnh mẽ giáng xuống nơi này, rơi đúng vị trí cổ thụ mà Dương Kỳ đang bị trói treo.

Đúng lúc này, dòng điện lóe sáng xẹt qua toàn thân Dương Kỳ, cả người hắn phát ra một mùi vị khét lẹt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro