Chương 23: Về Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần ra ngoài lịch lãm này, Dương Kỳ tiến vào bên trong Hắc Thi sơn mạch đã thu được một khoản kếch xù, chính thức đại phát tài, lấy được yêu hạch trị giá trăm vạn. Hơn nữa, từ động phủ của Bạch Viên có được 500 vạn tụ khí đan, đây là chưa tính tới viên Cửu Chuyển Kim Đan, nếu cộng cả vào tổng tài sản đâu chỉ ngàn vạn.

Mặc dù vẫn còn kém tổn thất do đền bù viên "Phục Long đan", nhưng cũng hơn một nửa.

Đặc biệt là tu vi bản thân hắn có tinh tiến, thức tỉnh được 5 vi hạt, có được lực lượng của 5 con Viễn Cổ Cự Tượng, tu luyện đạt tới tầng bảy cảnh giới Tượng Khí. Với sự thần kỳ của Thần Tượng Trấn Ngục Kình hắn đã có thể đánh bại cao thủ tầng 8.

Tu vi của Bạch Viên kia đã đạt tới cấp độ "Thiên lý tỏa hồn", tương đương với cao thủ tầng tám đỉnh phong, hơn nữa bản thân nó là yêu thú, công lực cường đại hơn người bình thường cả chục lần, vậy mà hắn có thể đánh bại nó trong vòng một kích, nếu đối mặt với con người đương nhiên là thắng dễ như chẻ tre.

Nếu như bây giờ Dương Kỳ gặp Dương Thạch, thì chỉ một chiêu là có thể đánh bại, càng không cần nói đến cái gì đệ nhất thiên tài Dương Hồng Liệt.

"Hừ! Nếu mà hiện giờ Vân Hải Lam, Tống Hải Sơn không được gia nhập vào học viện Thiên Vị, ta sẽ đột nhập vào Vân Hải thành giết chúng, cho bọn chúng biết thế nào là gieo gió gặt bão."

Thực lực càng mạnh thì hắn lại càng hận chuyện Vân Hải Lam lừa mình, nhưng mà bây giờ đối phương đã gia nhập Học viện Thiên Vị , điều này cần phải cẩn thận xem xét lại.

Học viện Thiên Vị - là học viện đứng đầu đại lục.

Nơi đó cao thủ như mây, nghe đồn còn có cao thủ trên cảnh giới Khí Tông, là cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh, cho dù hắn có mạnh hơn nữa, nếu xông vào cũng chỉ là đi tìm chết mà thôi.

Ai, vẫn phải ẩn nhẫn tu luyện thôi, chờ đến khi thực lực mạnh mẽ, phục hưng Dương gia rồi mới tính tới chuyện này được.

Huống hồ thế cục hiện tại của đại lục như phong vân biến ảo, rất nhiều chư hầu thi nhau lập quốc, mắt thấy thế cục sẽ dần chuyển sang tranh đoạt, thế lực Dương gia không mạnh rất dễ bị diệt vong.

Trong lúc Dương Kỳ thi triển Ác Ma Chi Dực bay tới ngoại thành Yến Đô. Ở động phủ của Bạch Viên đột nhiên có một trận yêu phong phủ xuống, bên trong khí lưu cuồn cuồn và dày đặc đó xuất hiện một con Viên Hầu to lớn.

Con Viên Hầu này có lông vàng bao phủ toàn thân.

Khí công tu vi đã đạt tới trình độ ngự phong mà đi, thâm sâu khó lường, dường như là trưởng bối của con Bạch Viên kia, đôi cánh tay cơ hồ dài tới mặt đất.

Năm móng tay của nó dài khoảng nửa thước, giống như cương thiết, kéo tới đâu là đá biến thành bột phấn tới đó.

"Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Rốt cuộc ai đã giết ngươi..."

Thấy Bạch Viên nằm trên mặt đất, con vượn lông vàng kêu lên thảm thiết, vươn đôi tay dài tới đất kia vỗ ngực, đôi mắt chảy ra huyết lệ, không thành tiếng.

"Ta mà tìm được người này tất sẽ tru di cửu tộc của hắn, đoạt lấy yêu hạch của ngươi trở về."

Trong lúc con Kim Mao Trường Tí Viên (vượn tay dài lông vàng) đang khóc lóc thảm thiết, nó liền đưa mũi ngửi ngửi loạn khắp nơi, đột nhiên nó phát hiện một tia khí tức con người trên thân thể Bạch Viên.

Hung sát khí vô biên từ trong động phủ phát tán ra, tu vi khí công của Kim Mao Trường Tí Viên này chỉ sợ đã đạt tới tầng chín cảnh giới Khí Tông, thậm chí còn thâm hậu hơn.

***

Trong đêm đen.

Một bóng đen nhẹ nhàng vọt vào thành Yến Đô, sau đó dùng tốc độ quỷ mị lẻn vào Dương phủ.

Người này chính là Dương Kỳ.

"Thiếu gia, người đã trở về rồi?"

Bên ngoài gian phòng của Dương Kỳ, nha đầu tiểu Yến đang lim dim ngủ gật, đột nhiên tỉnh dậy nhìn thấy thiếu gia cầm một cây đại bổng, vào trong phòng thay quần áo, không khỏi vui mừng đứng dậy:

"Để tiểu nữ hầu hạ người rửa mặt chải đầu nhé."

"Không cần, ta rất sạch sẽ, thay quần áo xong phải đi gặp đại ca, nhị ca một chuyến."

Dương Kỳ liên tục xua tay, nói:

"Ngươi cũng đi ngủ đi"

Trong lúc nói chuyện, hắn thay một bộ cẩm y, hai chân bước thong thả đi đến sảnh nghị sự. Quả nhiên thấy đại ca Dương Vân Trùng đang cầm một quyển trục, kiểm tra đối chiếu sổ sách, ngoài ra còn có một số vị tiên sinh quản lý sổ sách, thấy Dương Kỳ đến họ lập tức đứng thẳng, thay nhau vấn an.

Dương Kỳ nhìn lướt qua những người này, nét mặt không thay đổi, chắc những người này còn đang oán mình vì đã làm cho gia tộc táng gia bại sảns, nhưng mà tu vi hiện giờ của mình ngày càng thâm hậu, đột phá tầng sáu, chiến thắng Dương Khôi, khiến cho bọn họ phải áp chế oán hận ở trong lòng.

Dù sao, trên đời này, thực lực mới là tất cả, tài phú ngược lại chỉ đứng ở vị trí thứ hai mà thôi.

Có thực lực, tài phú chỉ là chuyện trong tầm tay.

"Nếu những người này biết ta đã đột phá đến tầng bảy, hạ gục yêu thú có tu vi tầng tám đỉnh phong, chắc là sẽ khiếp sợ vô cùng."

Dương Kỳ trong lòng thầm nghĩ, phất tay một cái:

"Các ngươi tạm thời ra ngoài cả đi, ta có chuyện muốn cùng đại ca thương lượng một chút."

"Các ngươi đều ra ngoài cả đi."

Dương Vân Trùng cũng phất tay một cái.

Nhất thời mọi người trong phòng đều lui ra ngoài, đóng cửa cẩn thận.

"Tam đệ, ta nghe nói đệ một mình tiến vào Hắc Thi sơn mạch tu luyện, ta còn đang lo lắng, sao bây giờ lại trở về nhanh như vậy?"

Dương Vân Trùng nhìn từ trên xuống dưới, nói:

"Khí công của đệ lại có tăng tiến nữa à."

"Bịch!"

Dương Kỳ đặt một cái túi lên bàn, nhất thời từ miệng túi rơi ra một số viên yêu hạch ma thú.

"Đây là... Đệ đã giết chết nhiều yêu thú vậy à?"

Dương Vân Trùng trừng trừng con mắt như thể muốn rơi ra ngoài, nói:

"Trong đó lại còn có yêu hạch của Liệp Ma Tri Chu? Mà cái yêu hạch này... Như thế nào lại lớn như vậy?"

Tinh thần của hắn lúc này đã bị viên Yêu Hạch của Bạch Viên hút mất.

"Đây là của một con Bạch Viên có tu vi tầng tám đỉnh phong, do đệ đánh chết nó. Ngoài ra đệ còn thu được một số ngân phiếu trong sào huyệt của nó".

Cầm tập ngân phiếu khoảng 500 vạn tụ khí đan ở trên bàn, Dương Vân Trùng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng, cả người hắn khẽ run một cái:

"Tam đệ, đệ? Một mình đệ tiêu diệt Bạch Viên khí công tầng tám đỉnh phong?"

"Đúng vậy, đệ đã thành công tấn thăng tầng bảy cảnh giới Tượng Khí."

Dương Kỳ gật đầu ngồi xuống, uống từng ngụm nước trà:

"Đại ca, huynh lập tức thông tri cho nhị ca, chúng ta đi tìm phụ thân, đệ còn chiếm được một thứ tốt, có thể giúp cho phụ thân đột phá tới cảnh giới Khí Tông."

"Thật không?"

Dương Vân Trùng nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vô cùng lo lắng nhảy dựng lên:

"Mau mau, mau thông báo cho nhị ca của đệ."

Sau đó nhị ca Dương Hóa Long cũng được nghe kể lại câu chuyện, hai huynh đệ kinh ngạc trong thoáng chống, lập tức chạy tới mật thất mà Dương Chiến đang bế quan.

Cánh cửa mật thất vẫn đóng chặt như trước.

Dương Kỳ tiến lên phía trước, vừa đưa tay gõ, một luồng khí công ngưng tụ ở trước mặt, thẩm thấu qua cửa sắt, cảm giác được bên trong có những luồng khí lưu đang xoay tròn.

Két!

Cửa sắt mở ra, Dương Chiến ở bên trong đình chỉ vận công, hai mắt nhìn ra ngoài, vừa mừng vừa kinh ngạc nhìn Dương Kỳ:

"Kỳ Nhi, con có thể đưa khí công thẩm thấu qua cửa sắt, đây là kỹ năng của cảnh giới Tượng Khí, khí như nước chảy, không nơi nào không vào. Con lại đột phá?"

"Vâng, con đã đột phá."

Dương Kỳ lập tức đi vào, nói:

"Phụ thân, người đoán xem, lần này con đi vào Hắc Thi sơn mạch đã thu hoạch những gì?"

Vừa nói chuyện, hắn vừa đem hộp ngọc chứa Cửu Chuyển Kim Đan ra, mở nắp đậy, lập tức bên trong phát ra ánh sáng chói mắt, mùi thơm tràn ngập, khắp nơi đều là mùi hương của phong lan, thật khiến cho người ta vô cùng thoải mái.

"Cửu Chuyển Kim Đan?"

Ánh mắt Dương Chiến liền sáng ngời:

"Sao con lấy được nó?"

"Con đã đánh chết một con Bạch Viên."

Dương Kỳ đem chuyện đánh chết Bạch Viên nói ra, nhưng lại giấu chuyện mình thi triển Ác Ma Chi Dực, Minh Thần Chi Thương, ... hắn chỉ nói trong cơ thể mình phát ra sấm sét, đánh bại Bạch Viên mà thôi.

"Con nên để cho bản thân mình dùng đi, phụ thân không cần phải dùng đến cái này."

Dương Chiến nhìn Cửu Chuyển Kim Đan một lúc lâu rồi lắc đầu nói.

"Phụ thân, con cũng đã nghĩ tới chuyện này, thân thể của con đã được sấm sét rèn luyện, sinh ra biến dị, tu luyện rất nhanh, sau khi chuyện đó xảy ra, từ tầng bốn đột phá tầng năm, tầng sáu, cho đến hiện giờ là tầng bảy, tăng lên ba cảnh giới nhưng vẫn còn chưa hấp thu hết, gia đoạn tiếp theo cần phải củng cố tu vi, mà phụ thân thì lại khác, nếu như người lập tức có thể đột phá tới cảnh giới Khí Tông, sẽ giúp cho địa vị của Dương gia chúng ta khác trước rất nhiều, hiện giờ khắp nơi đang dồn dập lập quốc, đại lục đã bước vào thời kỳ chiến quốc, chư hầu khởi binh, buộc Dương gia ta phải có đủ thực lực mới có thể tự bảo vệ được mình."

Dương Kỳ sớm nghĩ ra một cái lý do để thoái thác.

"Được! Nếu con đã nghĩ được như vậy thì phụ thân không khách khí nữa."

Trong lúc nói chuyện, Dương Chiến vung tay lên, viên Cửu Chuyển Kim Đan bay vào trong lòng bàn tay của hắn.

"Phụ thân, trong quyển sách này có phương pháp sử dụng Cửu Chuyển Kim Đan."

Dương Kỳ cũng lấy luôn Cửu Chuyển Đan Kinh ra.

Dương Chiến tiếp nhận kinh thư, khoanh chân ngồi xuống, dựa theo chỉ dẫn trên sách, một luồng chân khí bao bọc lấy đan dược khiến cho nó không còn phát sáng, một tia chân khí thẩm thấu vào bên trong.

Sau đó, toàn thân Dương Chiến tán phát hào quang, sáng rực bốn phía, giống như một vị thánh.

Cửu Chuyển Kim Đan không phải chỉ dùng để nuốt, nếu mà nuốt vào thì dược lực cường đại có thể đốt cháy dạ dày. Con Bạch Viên kia cũng chỉ mới có được viên đan dược này, muốn đem chân khí của bản thân tu luyện với cảnh giới viên mãn, nhưng lại bị Dương Kỳ đánh chết, biến thành sính lễ cho kẻ khác.

Bây giờ Dương Chiến chỉ việc luyện hóa được bao nhiêu thì luyện hóa, tăng thực lực trước rồi mới nói sau.

Cửu Chuyển Kim Đan dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng dung nhập vào bên trong chân khí, làm cho toàn thân Dương Chiến không ngừng mọc ra lông tơ năm màu, trông giống như một pho tượng Phật Đà màu vàng.

"Ta cần 3 ngày để luyện hóa dược lực, lần này toàn lực bế quan, cho dù trời có sập xuống cũng không được quấy rầy ta."

Dương Chiến phân phó.

"Dạ."

Ba huynh đệ tự nhiên biết đây là thời khắc then chốt nên nhanh chóng lui ra ngoài, đồng thời tời nghị sự sảnh thương lượng một số việc khác, số vật phẩm mà Dương Kỳ mang về sẽ được đem bán, toàn bộ số tiền thu được sẽ dùng để chấn hưng gia nghiệp.

"Tam đệ, chỉ còn có vài ngày nữa là đệ phải tới Phủ thành chủ dự yến tiệc, mọi sự phải cẩn thận, lần này đệ mang về sáu, bảy trăm vạn Tụ Khí đan, chúng ta định an bài như thế này..."

Đại ca Dương Vân Trùng đúng là một người giỏi về quản lý.

Vốn Dương gia gia sản có đến mấy ngàn vạn, lần này bồi thường tổn thất đã không còn một chút nào, hắn bị kẹp ở thế "tài thì có, nhưng không bột không gột lên hồ" (ý nói có tài nhưng không có điều kiện để sử dụng). Mọi chuyện chỉ tìm cách giật gấu vá vai, may mà lần này Dương Kỳ đem về một lượng tài phú khá lớn, hắn có thể dùng nó để giải quyết một số việc khẩn cấp.

"Mặc dù có sáu, bảy trăn vạn Tụ Khí đan, nhưng so với gia sản trước kia của Dương gia thì vẫn không đáng nhắc tới. Ài...".

Dương Kỳ không phải không biết tính toán, vừa tính đã giật mình, trước kia hắn chẳng quan tâm tới việc gia tộc có bao nhiêu tiền, nhưng bây giờ hắn đã có cảm giác mình là một tên phá gia chi tử.

Một tên đỉnh cấp trong phá gia chi tử.

"Kiếm tiền, kiếm tài phú! Chỉ cần gia tộc khôi phục lại như xưa thì mọi thứ đều tốt đẹp"

Dương Kỳ thì thầm:

"Săn yêu thú cũng là một cách kiếm tiền, xem ra sau này chỉ có thể tiếp tục xâm nhập, điên cuồng săn bắt thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro