Chương 26: Ai Dám Chống Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Hồn vốn thờ ơ với chuyện tranh đấu giữa Dương Kỳ và Trần gia.

Chuyện Dương Kỳ khôi phục lại công lực hắn cũng đã biết, nhưng không nghĩ tới lợi hại như vậy, chỉ trong nháy mắt đánh bại Trần Diệt Tẫn.

Mắt thấy Dương Kỳ muốn phế Trần Diệt Tẫn, hắn không thể không nhảy ra ngăn cản.

Nhưng hắn lại bất ngờ, Dương Kỳ không để lời nói của hắn tiếp tục ra tay, điều này đã khiêu khích sự tôn nghiêm của hắn, sao dễ dàng tha thứ được.

Vì thế hắn đã xuất thủ tàn nhẫn.

Khí công bùng nổ như sấm, hơn nữa còn công kích từ xa, cách mấy trăm bước tấn công đến.

Chân khí hung bạo biến thành một cái vòng xoáy rất lớn ở sau lưng Dương Kỳ, như muốn nuốt gọn hắn vào bên trong.

"Trường Kình Thôn Hải"

Chỉ chớp mắt vòng xoáy đã rất lớn, biến thành một con... Hải Kình (Cá voi), há cái miệng to tướng như muốn nuốt cả biển rộng.

Đây là công phu thành danh của La Hồn "Nộ Kình khí công", mạnh mẽ vô cùng, diễn hóa ra hình tượng cá voi, khí thế mênh mông, người bình thường không thể chống đỡ.

Một chiêu này, đừng nói cường giả tầng bảy Tượng Khí, cho dù là cao thủ tầng tám Hóa Khí ứng phó cũng rất khó khăn.

Nhưng mà Dương Kỳ vẫn không nhúc nhích chút nào.

Sau lưng hắn liền xuất hiện sáu cánh tay thật dài bằng chân khí, rất sống động, mỗi một cánh tay đều dài hơn ba trượng, giống như một con cua, hoành hành ngang ngược, tỏa ra khí tức vương giả.

Bất Bại Vương Quyền mạnh mẽ tấn công vào miệng của cá voi.

Ầm!

Con cá voi lớn không thể thôn phệ chân khí hùng hồn của Dương Kỳ, chỉ trong nửa khoảng khắc đã bị sáu cánh tay bằng chân khí xé tan thành mãnh nhỏ.

Vòng xoáy chân khí nổ tung, hóa thành cuồng phong tỏa ra bốn phía, những người ở xung quanh đều bị luồng cuồng phong này chấn cho lùi lại mấy bước.

"Ai dám cản ta?"

Dương Kỳ đứng trong cuồng phong cuồng bạo, phát ra thanh âm lãnh khốc:

"Ta muốn phế người này, ở đây không ai có thể ngăn cản, Trần gia cấu kết với Ảnh Độc môn mưu hại đại ca, nhị ca của ta, ta phải hủy đi đệ tử của bọn chúng, đây là ăn miếng trả miếng, lấy oán báo oán"

Trong lúc nói, chân của hắn dẫm xuống một cách vô tình, kình khí cuồng bạo trực tiếp phá vỡ Khí Hải đan điền của Trần Diệt Tẫn.

Trần Diệt Tẫn kêu lên thảm thiết, tựa như trái bóng bị xì hơi, máu từ trong thất khiếu tràn chảy ra, cổ họng giống như bị người ta cắt vậy: "Ngươi ... ngươi dám phá Khí Hải đan điền của ta, ta muốn giết ngươi..."

Khí Hải vừa vỡ, bản thân hắn trở nên tuyệt vọng, cảm giác này còn khó chịu hơn cái chết muôn phần.

Ở Phong Nhiêu đại lục, người không biết võ công đi đâu cũng bị người ta khinh bỉ, nhèm pha, nhận những ánh mắt lạnh nhạt, ghẻ lạnh, quả thật so với chết còn khó chịu hơn.

Trần Diệt Tẫn là thiên tài tu luyện của Trần gia, cái chức vị gia chủ vốn đã định sẵn trên đầu hắn, nhưng mà hiện giờ khí công bị phế, thân phận không bằng cả một nô bộc ti tiện, cuộc sống sau này tuyệt đối sống không bằng chết.

"Giết ta?"

Dương Kỳ thu chân của mình lại, nhìn Trần Diệt Tẫn nói: "Ngươi hiện giờ đã không thể tu luyện khí công, hãy đợi những lời cười nhạo cùng sỉ nhục đi, ta chống mắt chờ xem."

"Còn ngươi, ngươi ... và ngươi nữa! Mới vừa rồi các ngươi nhục mạ Dương gia, ta cũng sẽ phế bỏ khí công của các ngươi."

Xoay người lại, Dương Kỳ tiếp tục nhìn về phía một số thanh niên cùng bọn người hầu, đột nhiên vẫy tay điểm ra liên tục.

Vù, vù, vù...

Dưới ngón tay của hắn, từng luồng chân khí hình thành xoắn ốc, nhanh chóng phóng đi, trực tiếp tiến vào bên trong Khí Hải đan điền của một số tên đệ tử Trần gia.

Đám người này toàn thân chấn động, đồng loạt sụp xuống, Khí Hải bị phá, võ công bị phế.

Mới vừa rồi, mấy tên đệ tử cùng tôi tớ Trần gia còn kêu Dương Chiến là lão súc sinh, Dương Kỳ là tiểu súc sinh, nếu đã nói ra lời như vậy, Dương Kỳ đương nhiên sẽ không thể cho bọn chúng sống một cách êm đềm, phế đi võ công bọn họ, khiến cho cuộc sống của chúng càng thêm khó khăn.

Dương Kỳ thi triển ra thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, chẳng khác nào tuyên bố hai đại gia tộc lập tức khai chiến, nhưng hắn cũng chẳng sợ, Trần gia không có cao thủ cấp Khí Tông, có nhiều người tới hơn nữa cũng chẳng làm gì được hắn.

Huống chi, Dương Chiến sắp đột phá tới cảnh giới Khí Tông.

Trong mấy ngày này, gia tộc đã điều tra ra được một số manh mối, chuyện đại ca, nhị ca bị thương liên quan đến Trần gia cấu kết với Ảnh Độc môn, cho nên hắn nhân cơ hội này cũng nói huỵch toẹt ra luôn.

"Súc sinh! "

Lúc này La Hồn đã lướt đến, từng luồng khí tức khủng bố bao phủ quanh Dương Kỳ, lúc nào cũng có thể động thủ. Hắn nằm mơ cũng không ngờ đến, bản thân đã thi triển ra "Nộ Kình khí công" nhưng lại bị đánh tan, vậy Dương Kỳ mạnh đến cỡ nào?

Trong cơ thể hắn, chiến ý cùng huyết tinh đã hoàn toàn bùng nổ, hận không thể lập tức đại chiến một trận với Dương Kỳ, tự tay chém bay đầu tên thiếu niên cuồng vọng này để răn đe.

Người khác sợ Dương gia nhưng hắn thì không, huống chi thành chủ Yến Cô Phong sớm đã coi Dương gia là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, lúc nào cũng muốn tìm cơ hội tiêu diệt.

"Vừa lúc tên tiểu tử Dương Kỳ này ở trong Phủ thành chủ phế bỏ khí công người ta, đây là một cái cớ bắt lấy hắn chém giết"

Một ý niệm hung ác hiện lên trong đầu La Hồn.

Nhưng, đúng lúc này hắn lại nghe được một đoạn 'mật ngữ'.

"La Hồn, ngươi hiện tại đã nổi sát tâm, nhưng ngươi nghĩ rằng mình sẽ chiến thắng được ta sao? Hừm, có cơ hội chúng ta đánh một trận cho sảng khoái đi, chỉ là hiện giờ không phải lúc, ta hôm nay nể tình Yến Phi Hà tiểu thư, chuyện ngươi phế bỏ võ công của ta trước đây, cái thù này ta nhất nhất hoàn trả lại."

Là Dương Kỳ truyền âm nói.

"Ngươi... chỉ trong khoảng hơn chục ngày ngắn ngủi thực lực của ngươi đã tăng lên cảnh giới Tượng Khí?"

La Hồ cả kinh nói:

"Được, không cần chờ sau này, hôm nay ta sẽ bắt ngươi, tiếp tục phế bỏ khí công của ngươi một lần nữa."

La Hồn cảm thấy, không thể để cho Dương Kỳ cứ tiếp tục phát triển như vậy, nếu không ai biết trước được nửa năm một năm sau hắn sẽ có trình độ gì?

Lúc nãy hắn tung một chiêu Trường Kình Hấp Thủy, cũng biết lực lượng của nó khủng bố thế nào, dù là cường giả tầng tám Hóa Khí cũng phải tạm lánh phong mang, thế nhưng lại bị Dương Kỳ dễ dàng phá ta. Nhưng hắn hiện giờ vẫn tin mình mạnh hơn đối phương, cho nên không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đánh gục Dương Kỳ.

"Được, vậy thì tới đây đi."

Dĩ nhiên, Dương Kỳ cũng không dùng truyền âm mà trực tiếp hô lớn.

Hai cao thủ một già, một trẻ sắp sửa đánh nhau.

Sát khí tận trời lan tỏa khắp đương trường.

"Ta có nghe lầm không vậy, tên Dương Kỳ này dám khiêu chiến với Thiết Giáp Ma Quỷ La Hồn? Hắn đúng là tìm chết? Gã La Hồn này là người có thể khiến cho rất nhiều gia chủ sợ hãi."

"Các ngươi có thấy một kích vừa rồi của La Hồn đều bị Dương Kỳ hóa giải hoàn toàn, công lực này chỉ sợ gia chủ mới có được, nhưng hắn chỉ mới có 18 tuổi mà, sao có được khí công thâm hậu như thế chứ?"

"Võ công của hắn đã bị phế, dù cho có khôi phục lại đi nữa cũng không có khả năng đạt đến trình độ này? Chẳng lẽ, quả thật có một cao thủ tuyệt thế phụ thể à?"

"Lần này, Trần gia tổn thất thảm trọng, thiên tài trẻ tuổi Trần Diệt Tẫn bị phế võ công, một số đệ tử khác cũng chung số phận. Đệ tử tinh anh bị tổn thất hơn một nửa, nhưng hành động này cũng là dấu hiệu tuyên chiến với Trần gia, chỉ sợ Dương gia và Trần gia phải đổ máu rồi. Thế gia hào môn ở thành Yến Đô sẽ ít đi một nhà..."

Một số người của thế gia khác, trong lòng cực kỳ khiếp sợ, nhưng đều mang tâm tư muốn xem kịch vui, bọn họ có chung một ý nghĩ, trong lần yến hội này, vị trí nổi bật nhất đã bị Dương Kỳ chiếm.

Không có một thanh niên tài tuấn nào có thể tranh phong với Dương Kỳ.

Người ta có thể trực tiếp kháng cự Thiết Giáp Ma Quỷ La Hồn, bằng vào tu vi này đã ngang hàng với gia chủ rồi, người khác không có tư cách xen vào.

"Tiểu tử, nếu lần này ngươi có chết thì cũng chỉ trách bản thân mình quá kiêu ngạo."

La Hồn và Dương Kỳ nhìn nhau trong khoảng thời gian chừng ba hơi thở, La Hồn mở miệng nói trước khiến cho thiết giáp trên người rung lên, va chạm vào nhau lách cách, tiếng đao kiếm leng keng, khí lưu xoay tròn.

Ở phía sau lưng La Hồn xuất hiện một vùng biển vô tận.

Vùng biển này được chân khí tạo thành, nhưng trong từng cơn sóng vỗ dồn dập còn loáng thoáng nghe thấy âm thanh của Hải Âu, vô số cá voi thi nhau bơi lội trên mặt nước, phun ra từng cột nước to tướng.

Nếu như có ai đó nhắm mắt lại, sẽ cảm thấy mình đã đi tới một vùng biển rộng lớn.

Lấy khí công ngưng tụ thành biển, điều này đại biểu cho việc chân khí của La Hồn đã tu luyện đến mức xuất thần nhập hóa, biến ảo khôn lường, có thể phán đoán, khí công của La Hồn đã đạt đến tầng tám đỉnh phong.

"Dương Kỳ, ta đã từng chiếm được một cuốn kinh thư tàn quyển có tên là Hải Hoàng Kinh, bên trong đó ghi lại một bộ Nội Kình khí công, ngươi chết dưới môn khí công này, táng thân trong biển rộng, có thể nói đó là một cái chết có ý nghĩa."

La Hồn sắp thi triển ra một kích kinh hồn.

Dương Kỳ chỉ im lặng lắng nghe, trên mặt không chút biểu tình, Bạch Viên mà cũng bị hắn đánh chết, còn khí công này của La Hồn mặc dù có tinh diệu, nhưng cũng không hùng hậu như Bạch Viên kia, lấy năng lực hiện giờ của Dương Kỳ, nếu toàn lực thi triển "Thần Tượng Trấn Ngục Kình", chỉ cần một quyền là có thể đánh vỡ tâm mạch của đối phương.

Nhưng hắn đang suy nghĩ, làm thế nào khi thi triển "Thần Tượng Trấn Ngục Kình" mà không bị người ta phát hiện.

Nếu như không thể thi triển ra môn khí công này thì khó mà đánh chết La Hồn, mà cho dù có đánh chết cũng phải phòng bị cao thủ Khí Tông Yến Cô Phong nổi giận, hắn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn để tiêu diệt Dương gia.

"Hừm! Bất luận như thế nào, tên La Hồn này đã muốn giết ta, ta không thể trơ mắt nhìn hắn giết tới, không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, giết hắn, cho dù Yến Cô Phong khai chiến với Dương gia, mình và phụ thân liên hợp chưa chắc đã thua. Nói không chừng ở trong chiến đấu có thể hấp thu lực lượng của Lôi Đình Cự Tượng, thức tỉnh vi hạt thứ 6, thứ 7, có được lực lượng của nhiều viễn cổ cự tượng hơn, nếu tấn thăng cảnh giới thì cao thủ cảnh giới Khí Tông cũng không sợ."

Tâm tư Dương Kỳ thay đổi thật nhanh, thật sự đã động sát tâm.

Sau khi hắn tu luyện "Thần Tượng Trấn Ngục Kình", trong cơ thể có chứa sinh mệnh tinh hoa của voi thần, kiên cường dũng mãnh trấn áp Địa ngục.

Voi thần đầy quyền uy, quản lý bốn phương, ngay cả vua của bách thú là Mãnh Hổ còn phải bỏ chạy.

"Các ngươi làm gì đó? Dừng tay?"

Ngay trong thời điểm chân khí của hai ngươi sắp va chạm nhau, tràng chém giết thảm liệt sẽ bắt đầu, thì một đạo kiếm khí lạnh thấu xương bắn đến, vừa vặn chặn khí thế của hai ngươi lại, trong sân xuất hiện thêm một người - chính là Yến Phi Hà.

Nhìn thấy tiểu thư đến, La Hồn sợ nàng bị thương vội vã thu khí công vào trong nội thể:

"Tiểu thư, sao cô lại ra đây."

"Ta nghe nói là có chuyện xảy ra nên vội vàng chạy tới, tại sao ngươi lại giao thủ với Dương Kỳ, mà còn bày ra cảnh tượng chém giết sinh tử?"

Yến Phi Hà lạnh lùng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro