Chương 3: Thần Tượng Trấn Ngục Kình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phá rồi lại lập, vô địch thiên hạ"

Hình hài nhỏ bé màu vàng ngay tại giữa trong mi tâm không ngừng nhắc đi nhắc lại tám chữ này, Dương Kỳ cũng chầm chậm dùng ý niệm câu thông với hình hài nhỏ bé này.

Hình hài nhỏ bé màu vàng từ trong sấm sét tiến vào mi tâm của hắn, giống như một thần linh ký thác. Điều này khiến cho Dương Kỳ có cảm giác người này thật là thần bí, mênh mông, không thể kháng cự.

Đây tuyệt đối là một cao thủ vô địch! Là một tồn tại rất mạnh mẽ!

Thậm chí ngay cả Thành chủ thành Yến Đô, một cao thủ tu luyện khí công đến "tầng thứ chín", trở thành Khí Tông, trong tay nắm giữ binh quyền, uy danh hiển hách. Nhưng áp lực do thành chủ tạo ra cũng không thể nào so sánh được với hình hài nhỏ bé màu vàng sống nhờ tại mi tâm của hắn.

"Ong!"

Ngay lúc hắn dùng ý niệm câu thông với hình hài nhỏ bé màu vàng này, bỗng nhiên nó truyền ra một số văn tự và đồ hình mênh mông, sau đó tiến vào trong thức hải của hắn.

Đây là một môn công pháp tu luyện khí công.

Thần Tượng Trấn Ngục Kình!

"Lấy khí dẫn thần, lấy thần thành tượng, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều có lực lượng của voi lớn. Thân thể một người được tạo thành bởi tám ức bốn ngàn vạn(840 triệu) vi hạt, nếu như có thể thức tỉnh được tiềm lực bản thân, mỗi một vi hạt sẽ mang lại lực lượng của voi lớn. Nếu như thức tỉnh toàn bộ, người đó sẽ giống như Thần Tượng (voi thần), có lực lượng dời sông lấp biển, rống rụng sao trời, thôn phệ nhật nguyệt, một ý niệm..."

Sau khi đoạn công pháp này tiến vào trong ý niệm của Dương Kỳ, hắn sợ đến nỗi thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

"Đây là công pháp gì? Thật cao minh! So với khí công Dương gia tu luyện còn cao minh hơn gấp trăm ngàn lần!"

Khí công Dương gia tu luyện rất cao minh, phụ thân của Dương Kỳ là Dương Chiến đã dựa vào nó tu luyện, đạt tới cảnh giới Khí công tầng thứ tám. Trong thành Yến Đô này, ngoại trừ thành chủ, phụ thân hắn cũng được coi là một cao thủ hạng nhất.

"Thần Tượng? Thần Tượng? Theo truyền thuyết, ở phía tây xa xôi của đại lục Phong Nhiêu còn có một đại lục khác, khí hậu ở đấy nóng bức, lấy voi làm thần linh. Vì ở đó còn có địa ngục vô biên, nên mọi người mới dùng voi thần để trấn thủ Địa Ngục. Chỉ sợ môn công pháp Thần Tượng Trấn Ngục Kình này sẽ là một công pháp tuyệt đỉnh."

Dương Kỳ suy nghĩ trong đầu.

Hắn thật ra cũng không phải là một tên đệ tử gia tộc ăn chơi trác táng, mà đúng là một thanh niên tài tuấn.

Ngày thường đọc sách rất nhiều, tu vi cũng không kém, chỉ còn thiếu chút nữa là bước vào tầng thứ năm cảnh giới Bạo Khí, khi đó sẽ đạt tới cấp bậc "bách bộ thần quyền, cách không đả thương người".

Chỉ tiếc là bị tình trói buộc, ý nghĩ sai lầm thường dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, bị Vân Hải Lam tính kế, dẫn đến hậu quả như ngày hôm nay.

Tuy vậy kiến thức của hắn tuyệt đối không ít.

Môn công pháp do hình hài nhỏ bé màu vàng từ trong sấm sét đến ở trong người truyền cho hắn, hoàn toàn khác với những loại khí công khác.

Một loại khí công bình thường chỉ chú tâm ở việc vận khí tụ khí, sau đó để khí di chuyển trong kinh mạch, nhưng môn "Thần Tượng Trấn Ngục Kình" này lại xem thân thể con người do 840 triệu vi hạt tạo thành.

Mỗi khi có một vi hạt được khai hóa thì sẽ có lực lượng một con voi lớn, liên hợp tất cả lại sẽ có sức mạnh vô cùng to lớn! Lúc đó, chỉ cần một rống là có thể chấn vỡ cả trăng sao.

"Thần Tượng trấn ngục? Thần Tượng lấy sức của bản thân mình để trấn thủ địa ngục vô biên, đây là uy năng cỡ nào?"

Dương Kỳ rất hưng phấn.

"Lần này đúng là nhân họa đắc phúc nên mới có được môn thần công này, chỉ cần tu luyện thành công là tài nghệ của ta sẽ vượt xa quá khứ. Phá rồi lại lập, vô địch thiên hạ!"

Ngay lập tức hắn bắt đầu tu luyện theo môn công pháp này.

Vô số nguyên khí bắt đầu di chuyển trong người hắn.

"Ong!"

Ngay lúc Dương Kỳ dựa theo môn công pháp đó để tu luyện, con voi điện bên trong đan điền cũng trở nên hưng phấn, trên người tản phát ra một cỗ nguyên khí. Cỗ nguyên khí này tan rã ra tạo thành một lực lượng, sau đó tiến vào bên trong thân thể Dương Kỳ để tiến hành biến đổi thể chất.

Tuy đang nhắm mắt, nhưng Dương Kỳ vẫn có thể cảm nhận được thân thể mình đang phát ra những âm thanh răng rắc. Tất cả kinh mạch tổn hại ở ngày hôm qua đang bắt đầu khôi phục lại, khí hải đan điền ngưng tụ lại một lần nữa, thậm chí còn chắc chắc và lớn hơn trước kia.

Vốn việc tu luyện một môn công pháp tuyệt đỉnh như "Thần Tượng Trấn Ngục Kình" là vô cùng khó khăn, cho dù là người thông minh thiên tư tuyệt đỉnh, nhưng nếu không có kỳ ngộ thì có khi luyện cả đời cũng không chút tiến triển nào.

Nhưng bởi vì được sấm sét đánh vào nên trong cơ thể Dương Kỳ đã ngưng tụ lại con voi sấm sét.

Mỗi một khi vận chuyển khí công, con voi sấm sét này sẽ tự tan ra một phần tiến vào thân thể, giúp cho hắn tiến triển cực nhanh. Một ngày tu luyện có thể tương đương với việc người khác khổ luyện mười năm.

Dần dần, huyết nhục trong cơ thể Dương Kỳ cô động lại, lực lượng mênh mông từng đợt từng đợt tản phát ra.

Bỗng nhiên Dương Kỳ nghĩ đến một khả năng:

"Theo truyền thuyết, có những vị cao thủ tuyệt đỉnh trong lúc tu luyện sẽ khiến cho thiên địa xuất hiện dị tượng, dẫn đến việc gặp phải sấm sét oanh kích. Có phải đã có một vị cao thủ bị sấm sét oanh kích, rồi biến thành hình hài nhỏ bé màu vàng này, sau đó sống nhờ tại mi tâm của ta? Còn Lôi Tượng kia là một bộ phận nguyên lực khí công người kia biến thành?"

Khí công không những được khôi phục mà còn tăng mạnh hơn, nhờ thế mà tâm tư Dương Kỳ trở nên linh hoạt, hắn bắt đầu suy nghĩ tại sao mình có những biến hóa thế này.

Hắn không ngừng dùng ý niệm câu thông với hình hài nhỏ bé màu vàng đang sống nhờ tại mi tâm của mình, nhưng đối phương không phản hồi lại.

Hình hài nhỏ bé màu vàng này thật giống như một thứ được tạo thành bởi vật chất và nguyên khí, y như thần linh vậy.

Lúc này Dương Kỳ còn chưa có khả năng khống chế được nó, sau khi truyền cho Dương Kỳ môn công pháp "Thần Tượng Trấn Ngục Kình", hình hài nhỏ bé màu vàng đó liền yên lặng bất động, dường như đang nghỉ ngơi.

Sau khi dùng ý niệm câu thông mấy lần nhưng lại không được, dần dần Dương Kỳ cũng quen với việc này. Hắn bắt đầu toàn tâm toàn ý dùng môn khí công vừa học được để rèn luyện thân thể, đồng thời luyện hóa Lôi Tượng khổng lồ trong cơ thể mình.

Lực lượng ẩn trong Lôi Tượng kia vô cùng khổng lồ, nếu như có thể luyện hóa toàn bộ vào trong thân thể mình, Dương Kỳ cũng không biết khí công mình sẽ đạt đến trình độ gì.

"Thiếu gia, ngài đã tỉnh rồi?"

Ngay lúc Dương Kỳ ngồi dậy khoanh chân vận khí tu luyện, một tiểu nha đầu cũng thức tỉnh, rồi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.

Trong suy nghĩ tiểu nha đầu này, lúc Dương Kỳ được mang về ngày hôm qua thì hắn đang ở trong tình trạng nửa chết nửa sống, gần như là sắp chết.

Nhưng lúc này lại thật giống như long tinh hổ mãnh, dường như tinh thần đã khôi phục lại, mặc dù toàn thân còn quấn đầy băng vải, nhưng đã tốt hơn nhiều rồi.

"Tiểu Yến, có việc gì? Thiếu gia ngươi còn chưa chết đâu."

Dương Kỳ thản nhiên nói.

"Thiếu gia, lão gia nói rằng nếu ngài có thể cử động thì đi gặp người."

Tiểu nha đầu tiểu Yến năm nay mười hai tuổi, lúc mới sinh ra người hơi yếu nhược, làn da trắng trẻo, là một nha đầu lanh lợi lại biết điều, hầu hạ Dương Kỳ đã lâu rồi.

Trong mắt nàng, thiếu gia này là một người tốt, lúc bình thường không hề bắt nạt nàng, xứng đáng là một trong những thanh niên tài tuấn của thành Yến Đô. Nhưng không ngờ lần này lại gây ra tai họa ngập trời, làm hại gia tộc đối mặt với nguy cơ sụp đổ, công lực toàn thân cũng bị phế đi.

"Được, ta sẽ đi gặp phụ thân."

Dương Kỳ đứng lên, tuy thân thể không còn đau đớn, lực lượng tràn trề khắp nơi, nhưng hắn vẫn giả bộ mình đang rất suy yếu.

"Thiếu gia, nghe nói khí công của ngài đã không còn nữa..."

Tiểu Yến lo lắng, hỏi:

"Không có thực lực, chẳng phải..."

"Tiểu Yến, không cần lo lắng, thiếu gia ngươi có lúc nào bị người khác bắt nạt chưa? Ta nhất định sẽ khiến người hại ta bị trừng phạt đích đáng, hơn nữa, ta sẽ chấn hưng gia tộc."

Dương Kỳ dừng lại một chút.

"Vâng, thiếu gia, nô tỳ tin tưởng người."

Tiểu Yến gật đầu.

Dương Kỳ đi xuyên qua đình viện như một mê cung của Dương gia. Lúc đi trên đường, hắn cẩn thận dùng tai lắng nghe, nghe thấy rất nhiều người đang bàn tán về hắn, hầu như ai cũng mắng hắn là đồ con nhà thế gia bại hoại, hãm hại cả gia tộc, nhưng hắn khinh thường bỏ qua.

Nếu như võ công thật sự bị phế, không còn hi vọng gì để khôi phục, có lẽ tinh thần hắn sẽ triệt để sa sút.

Nhưng, sau khi tu luyện "Tượng Thần Trấn Ngục Kình" xong, chẳng những võ công có hi vọng khôi phục lại mà còn tiến bộ nhanh hơn, lợi hại hơn khi trước đây rất nhiều, cho nên, có thể nói tâm tình hắn lúc này như mây bay gió nhẹ vậy.

Muốn bản thân mình thay thế người khác thì mình phải chờ đợi, chờ đến khi mình tu luyện "Thần Tượng Trấn Ngục Kình" tới cảnh giới đỉnh phong, mình sẽ tiện tay một lần rửa sạch sỉ nhục, rồi chấn hưng gia tộc.

Khi tới đại sảnh nghị sự của Dương gia, hắn nhận ra phụ thân Dương Chiến có thân hình cao lớn đang đứng ở giữa, khí thế trầm trọng như núi cao.

Phịch! Phịch!

Hắn quỳ xuống:

"Hài nhi bất hiếu làm cho gia tộc gặp tai họa, mong phụ thân phạt nặng với hài nhi!"

"Tới rồi hả? Thương thế khôi phục nhanh như vậy sao?"

Dương Chiến thấy tinh thần con mình không uể oải, nhất thời vui sướng, nói:

"Ta đã biết tại sao con lại lấy trộm Phục Long đan rồi, có phải vì nữ nhi của Thành chủ Vân Hải thành - Vân Hải Lam đúng không? Cô ta tu luyện khí công tới bình cảnh, cần phải có Phục Long đan trợ giúp mới có thể trở thành đệ tử của học viện Thiên Vị. Chuyện này ta không trách con, có người trẻ tuổi nào không bị tình làm khốn đốn chứ. Trải qua chuyện lần này, hi vọng con sẽ trưởng thành hơn. Yên tâm, phụ thân con có thể chống đỡ được, dù như thế nào đi nữa, phụ thân cũng sẽ trợ giúp con khôi phục công lực. Mẫu thân con đã sớm mất, chỉ có một mình con tu luyện, những năm nay con cũng tỏ ra rất hiểu chuyện. Chỉ vì chuyện này mà nhiều người lớn tiếng đòi đánh đòi giết con, nhưng phụ thân sẽ tha thứ cho con."

"Phụ thân, hài nhi nhất định làm nên sự nghiệp, chấn hưng gia tộc!"

Dương Kỳ nghe được lời này của phụ thân mình, trong lòng nóng lên, nói:

"Phụ thân, người hãy chờ xem!"

"Ừ, đại ca, nhị ca con đã nghe chuyện này, sẽ mau chóng trở về thôi. Còn nữa, ta đã viết thư báo cho cô cô của con rồi, tính ra cô cô con cũng 10 năm chưa về gia tộc, nhất định gia tộc sẽ vượt qua được nguy nan lần này. Con không cần lo lắng, cứ an tâm dưỡng thương cho tốt. Chờ sau khi nguy cơ qua đi, ta sẽ tìm cách khôi phục Khí Hải cho con."

Dương Chiến phất tay một cái.

Dương Kỳ lui ra ngoài, hai tay nắm chặt lại:

"Chờ khi tu vi ta tiến nhanh, nhất định sẽ làm cho phụ thân vui mừng. Hiện giờ, việc ta có được công pháp "Thần Tượng Trấn Ngục Kình" không được truyền ra ngoài, nếu không môn công pháp này sẽ gây nên một hồi mưa gió máu tanh, bại lộ quá sớm sẽ khiến nhiều người gây bất lợi cho phụ thân."

Dương Kỳ không phải người ngu ngốc, tuy được sống trong cảnh quần là áo lụa, nhưng trong lòng hắn lại hiểu rất rõ. Mặc dù nhất thời hồ đồ bị Vân Hải Lam lừa tình, nhưng đó cũng là do tuổi trẻ máu nóng không hiểu chuyện. Trải qua chuyện này, tâm tình hắn đã tỉnh táo lại, có cảm giác mình đã trải qua không ít chuyện, suy nghĩ cũng chững chạc hơn.

Vào ban đêm, trời xanh không mây, trăng sáng treo ở trên cao.

Dương Kỳ đứng trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, yên lặng tu luyện từng chiêu từng thức, rèn luyện võ học khí công "Thần Tượng Trấn Ngục Kình".

Có thể thấy, mỗi khi hắn vận động thì xung quanh thân thể có một cỗ khí lưu chuyển động, giống như Trường Giang và Hoàng Hà vậy, vang lên những thanh âm cuồn cuộn như nước chảy. Da thịt toàn thân hắn lúc này trở nên cứng cỏi như sắt, dưới ánh trăng tản phát ra khí tức như bạch ngọc, không có một chút dấu vết của một người đã từng bị sấm sét đánh trúng.

Nếu như có người khác nhìn thấy, có thể thấy khí tức hắn lúc này trông như một con voi to lớn đang phẫn nộ gầm thét.

"Ầm!"

Hắn diễn luyện quyền cước, lực lượng mỗi một quyền đều vô cùng hung mãnh, làm cho không khí phải phát ra tiếng vang ầm ầm.

Quanh thân thể hắn kình phong vận chuyển, đột nhiên khí công trong cơ thể tập trung lại một chút rồi chuyển qua ngưng tụ ở trên nắm tay. Trong lúc loáng thoáng, có thể trên quả đấm của hắn xuất hiện một dòng khí lưu hình dạng xoắn ốc.

"Bách bộ thần quyền!"

Dương Kỳ rống to lên một tiếng, khí công toàn thân vận chuyển như một máy ném đá đang bắn đạn lao nhanh ra ngoài. Khí công đánh trúng vào một đại thụ thô to bằng miệng bát ở ngoài trăm bước, làm cho cây đại thụ này gãy lìa, cành lá vung vãi khắp trời.

"Khí công phòng xuất ra ngoài, từ trong thân thể tung ra, bách bộ thần quyền, đánh tan gỗ đá!"

Dương Kỳ biết mình đã đột phá tới cảnh giới mà bản thân mình luôn mơ ước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro