Chương 36: Nửa Đường Chặn Giết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại Thiên Kính" có công hiệu gì, Dương Kỳ cũng dần dần hiểu ra .

Nếu như hắn muốn tu luyện một môn khí công nào đó, chỉ cần đem chân khí rót vào trong gương, thì bản thân sẽ có thể tu luyện ở trong thế giới giả tượng này, cho dù là giả nhưng có thể tích lũy cho bản thân nhiều kinh nghiệm.

Một môn khí công vô cùng phức tạp, vận khí tu luyện chỉ hơi sai lầm sẽ dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, thân thể xơ cứng, thậm chí có thể nổ tung.

Nếu như có thể tu luyện trong thế giới Đại Thiên Kính vậy thì an toàn hơn rất nhiều, một là có thể vận dụng khí công thuần thục trong kinh mạch, hai là làm quen trước với việc tu luyện.

Quan trọng hơn, Đại Thiên Kính có thể căn cứ vào thể trạng của bản thân để sửa chữa những thiếu sót của khí công.

Ngoài ra, Đại Thiên Kính còn công năng gì nữa thì chưa ai phát hiện được.

"Có cái gương này thật đúng lúc, phụ thân có thể dùng nó để tu luyện."

Dương Kỳ quan sát Đại Thiên Kính một thời gian, biết Dương Chiến dùng nó để tu luyện Tứ Quý Kiếm Thuật, tiến bộ nhất định sẽ rất nhanh.

Hiện giờ Dương Chiến đã tu thành Khí Tông, nhưng còn phải cố gắng nhiều hơn nữa để đột phá gông cùm xiềng xiếc, trùng kích cảnh giới Đoạt Mệnh, muốn vậy không biết phải mất bao nhiêu thời gian nữa, hơn nữa nếu không có vương cấp khí công thì vĩnh viễn không thể đột phá, nếu giờ tu luyện Tứ Quý Kiếm Thuật thì có thể tìm hiểu biến hóa của bốn mùa xuân hạ thu đông, có thêm Đại Thiên Kính trợ giúp tu luyện, việc trùng kích cảnh giới Đoạt Mệnh có hi vọng rồi.

"Được, có Đại Thiên Kính tu vi của ta sẽ tăng tiến, sớm muộn gì cũng phải cùng Yến Cô Phong đánh một trận. Yến Cô Phong định đem phạm vi ngàn dặm quanh thành Yến Đô biến thành Yến quốc, Dương gia là trở ngại lớn nhất của họ."

Dương Chiến vuốt ve Đại Thiên Kính, nói:

"Nhưng mà, Kỳ nhi, ta đặt kỳ vọng rất cao vào con."

"Phụ thân, con sẽ không để cho Dương gia bị bất cứ thương tổn gì."

Dương Kỳ đứng lên, khí công xoay tròn, thân hình tạm thời đứng trên không trung, sau đó chấn động giống như một cái hỏa tiễn bắn ra ngoài, chỉ nhấp nhô mấy lần đã không còn bóng dáng, nhưng mà thanh âm của hắn vẫn vang vọng trong phòng:

"Con sẽ đi ngay bây giờ chặn giết nguyên lão cao thủ của Trần gia, phụ thân xin yên tâm, con nhất định bình an trở về."

"Tu vi của tam đệ càng ngày càng cao, tương lai rất có khả năng tấn chức cảnh giới Đoạt Mệnh."

Đại ca Dương Vân Trùng cảm thán một lúc lâu:

"Nếu như Dương gia ta xuất hiện một vị cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh? Vậy thì sẽ hưng thịnh tới mức nào nhỉ?"

"Cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh chí ít có thể sống bốn trăm, năm trăm năm, có thể chống đỡ cho một gia tộc khổng lồ hưng thịnh phát triển."

Dương Chiến gật đầu:

"Nhưng mà hiện giờ ta lo lắng thân thể Kỳ nhi có xảy ra vấn đề gì không, việc tu vi tăng mạnh như vậy hoàn toàn vượt qua lẽ thường, tương lai nhất định có trở ngại."

"Cho dù thế nào thì tam đệ cũng mạnh hơn trước đây gấp bội, là phúc khí Dương gia chúng ta, cho dù có ở lại cảnh giới này cũng là cao thủ rồi."

Nhị ca Dương Hóa Long không muốn nghĩ nhiều tới chuyện này.

"Được rồi, hai huynh đệ các ngươi cũng phải khắc khổ tu luyện, không được có ý nghỉ ngơi, mấy ngày tới mỗi ngày đều phải theo ta cùng nhau tìm hiểu tinh túy của Tứ Quý Kiếm Pháp, đây mới thực sự là vương cấp khí công, không thể khinh thường."

Dương Chiến vung tay áo căn dặn.

Chiếm được tuyệt kỹ này chỉ cần một thời gian ngắn ngủi, tu vi đám đệ tử Dương gia sẽ tăng mạnh.

Một đêm lại trôi qua, thành Yến Đô hiện giờ vẫn còn xôn xao chuyện hai đại thế gia tử chiến với nhau.

Cơ bản trên đại lục Phong Nhiêu không tồn tại vương pháp, chư hầu và thành chủ chính là vương pháp, các đại thế gia cũng bằng lòng với quy định này.

Hai đại hào môn sống mái với nhau, chỉ cần thành chủ không xen vào thì họ có thể thoải mái so lực lượng.

"Lần này, Dương gia toàn thắng đấy, cơ nghiệp mấy trăm năm của Trần gia bị hủy hoại chỉ trong chốc lát."

"Đúng vậy, nhưng mà ta thấy kỳ quái là tại sao thành chủ thành Yến Đô không động thủ? Tại sao lại đồng ý cho hai đại thế gia sống mái với nhau? Dựa theo đạo lý thì đây chính là cơ hội cho thành chủ Yến gia tiêu diệt hai thế gia này."

"Yến gia ném sợ chuột vỡ đồ, bởi vì Dương Chiến tấn chức Khí Tông."

"Khí Tông à, ở trong thành Yến Đô lại có hai người có cảnh giới Khí Tông, lần này mới thực sự là long tranh hổ đấu."

"Chúng ta chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, thành Yến Đô chắc chắn sẽ gặp đại nạn, tốt nhất là nên thương lượng trước chuyện ra ngoài một thời gian, đợi khi nào trời yên biển lặng thì về?"

"Tiểu tử Dương Kỳ của Dương gia vốn tưởng là một tên công tử bột, nhưng không ngờ rằng hắn có thể sánh ngang với tông sư, một mình diệt toàn bộ Trần gia, nghe nói hắn bị lão yêu phụ thể, Dương Chiến hiện đang truy lùng linh đan diệu dược có thể khu trừ yêu nghiệt, hình như đang dùng tu vi khí công áp chế tà linh."

"Thảo nào, ta còn tưởng rằng hắn chiếm được kỳ ngộ nên mới tiến bộ như vậy, nếu thực sự thì loại thiên tài này sẽ kinh động rất nhiều cường giả trên đại lục, tà linh phụ thể chính là một sự giải thích tốt nhất, sớm muộn thần trí của tiểu tử này cũng bị mất, biến thành ma vương giết người, cuối cùng trở thành yêu quái, đây gọi là trời phạt."

...

Bóng đêm đen kịt, thành Yến Đô không yên tĩnh như mọi khi, có rất nhiều hào môn thế gia bắt đầu thương lượng, tính toán đợi cơn phong ba mới của thành Yến Đô bùng phát.

Rất nhiều thế lực đều biết Trần gia đã hoàn toàn diệt vong, nhưng mà Nguyên Lão đoàn của Trần gia sẽ nhanh chóng trở về, các chi khác ở bên ngoài cũng sẽ tụ tập lao tới, tiến hành đại hợp công tấn công Dương gia.

Mỗi một thế gia hào môn đều có lực lượng ẩn giấu, không thể khinh thường.... ít nhất ... cũng có một cao thủ Khí Tông bế quan, lúc bình thường không xuất hiện, thế nhưng khi gia tộc gặp phải cảnh tồn vong, họ chắc chắn sẽ can thiệp.

Bên ngoài thành Yến Đô, trên một sơn đạo nhỏ hẹp.

Đột nhiên, có một người với đôi cánh đen kịt hạ xuống, mặt đất hơi chấn động một chút, đám chim chóc nấp trong tán cây bị kinh động bay lên cao, quạ đen, cú mèo kinh hoàng kêu réo.

Sau khi thu Ác Ma Chi Dực, Dương Kỳ chậm rãi hạ xuống, hắn giống như ma thần nơi địa ngục, toàn thân tràn ngập hắc khí, cầm trong tay một cây trường mâu.

Đêm tối chính là thứ giúp hắn ẩn nấp tốt nhất.

Sở dĩ lần này hắn một mình đi tập kích cao thủ Trần gia, là bởi vì hắn muốn toàn lực thi triển "Thần Tượng Trấn Ngục Kình", sảng khoái đánh một trận với địch nhân.

Hiện giờ tu vi của hắn mới chỉ dừng lại ở tầng 7 cảnh giới Tượng Khí, nhưng mà đã có lực lượng của 7 con viễn cổ cự tượng trong người, chỉ cần trải qua một thời gian dài tôi luyện là có thể tấn chức tầng 8 cảnh giới Hóa Khí.

Đây là một sơn đạo rất hiếm người đi, xung quanh toàn là quần sơn mênh mông, đưa mắt nhìn bốn phía chẳng thấy bóng của một sơn thôn nào, núi rừng đen kịt, có thể nghe thấy trong rừng sâu có hổ gầm và sói tru, trăng thanh gió mát, vi vu thổi tới.

Dương Kỳ đứng ở trên sơn đạo nhìn về phía cuối con đường, hắn đang đợi một thứ gì đó.

Bởi vì đây là con đường Trần gia tất phải đi qua nếu muốn về thành Yến Đô.

Trần gia và Dương gia đối địch nhiều năm, song phương đã điều tra xong căn cơ của nhau, thậm chí địa phương tu luyện của Nguyên Lão đoàn đối phương cũng nắm được.

Nguyên Lão đoàn của Trần gia ở một nơi có tên là Đại Thanh Sơn tu luyện.

Hiện giờ Dương Kỳ đang đứng trên sơn đạo của núi hoang, chính là con đường từ Đại Thanh Sơn trở về, bốn bề đều là dãy núi hiểm ác đáng sợ, cho dù là cường giả Khí Tông cũng khó mà bay qua được.

Không phải ai cũng có chân khí hùng hậu giống như Dương Kỳ, cũng có Ác Ma Chi Dực vút một cái là có thể bay vài trăm dặm.

Cao thủ Khí Tông có thể thi triển cánh chim phi hành, hoặc là chạy trốn trên không trung, nhưng mà bay được khoảng 10 dặm là một hơi chân khí đã dùng hết, phải đỗ xuống nghỉ ngơi lấy sức.

Có một số cao thủ chạy hết một hơi mà không đỗ xuống, kết quả là ngã chết tươi.

Cho nên cao thủ của Trần gia không thể tiêu hao chân khí bay một khoảng cách xa được, di chuyển trên đường mới là việc đáng làm.

Dương Kỳ đang đứng chờ đợi ở nơi này.

Hắn rất kiên trì, chậm rãi thu chân khí, khoanh chân ngồi dưới đất, lẳng lặng vận khí đả tọa. Lôi Đình Cự Tượng trong cơ thể cũng chậm rãi vận chuyển, đem sinh mệnh tinh hoa rót vào viên vi hạt thứ 8, ý đồ làm nó thức thỉnh.

Nếu như không có tinh hoa của Lôi Đình Cự Tượng, Dương Kỳ phải tu luyện chậm rãi đem tinh hoa chân khí của mình rót vào vi hạt, thức tỉnh lực lượng.

Với tốc độ tu luyện bình thường của hắn, cộng thêm tinh hoa sinh mệnh bổn nguyên yếu ớt, sợ rằng muốn tu luyện tới cảnh giới hiện tại, chắc là phải rất lâu.

Nói rõ hơn, hắn tu luyện sinh mệnh tinh hoa của mình tạo thành một giọt sương sớm.

Mà tinh hoa của Lôi Đình Cự Tượng trong cơ thể chính là một dòng suối.

Mỗi một vi hạt giống như một cái hồ sâu.

Dựa vào những giọt sương sớm để lấp đầy hồ sâu, quả thực không có khả năng.

Cho nên nếu là người bình thường dù có chiếm được Thần Tượng Trấn Ngục Kình cũng không cách nào tu luyện nhanh chóng được, thậm chí việc đề thăng cảnh giới còn chậm hơn người bình thường.

Bởi vậy có thể thấy được sự khó khăn trong việc tu luyện Thần Tượng Trấn Ngục Kình. Đây là công pháp tu luyện của thần, người thường đâu có thể tu luyện thành công được?

Hiện giờ Dương Kỳ đã cảm giác được một số nguy cơ, đó chính là khi tinh hoa của Lôi Đình Cự Tượng dùng hết, hắn sẽ tu luyện như thế nào? Dựa vào bản thân mình tự tu luyện có thể tiến bộ được không?

Sinh mệnh tinh hoa có thể bổ sung được không, nếu được thì bằng cách nào?

Trải qua một thời hắn nghiên cứu Thần Tượng Trấn Ngục Kình, biết là tu luyện tới một trình độ nào đó, chân khí sẽ lột xác ngưng tụ thành một cái "Địa Ngục Dung Lô" ở trong cơ thể, cái lò luyện này có thể luyện hóa tất cả, thậm chí có thể trực tiếp thôn phệ sinh mệnh tinh hoa của người khác tiến hành bổ sung cho bản thân mình, đồng thời có thể thôn phệ cả yêu thú yêu hạch, kim đan...

Khi đó, hắn có thể thu được một số lượng lớn sinh mệnh tinh hoa bổn nguyên.

Càng tu luyện tới trình độ coa thâm, sự lĩnh ngộ của Dương Kỳ đối với thần linh, đối với địa ngục ngày càng nhiều, thậm chí trong quá trình tu luyện thế giới quan của Dương Kỳ cũng bị cải biến.

Mỗi khi nhập định trầm tư, hắn đều nghĩ tới chuyện đại lục Phong Nhiêu có lẽ chỉ là một hạt cát trong thế giới, là một cái thôn nhỏ, thật sự là quá nhỏ, thiên địa vô cùng huyền bí đang kêu gọi hắn đi thăm dò và phát hiện.

Dương Kỳ trong cơ thể hắn chuyển động, vi hạt thứ 8 cũng có động tĩnh, giống như đang tập trung trùng kích, chuẩn bị chui ra từ trong đất bùn.

Đột nhiên, hai tai hắn khẽ chuyển động, những tiếng vó ngựa rầm rập truyền lại, đám ngựa này phi rất nhanh, lúc đầu còn cách hơn 10 dặm, thế nhưng chỉ sau mấy hơi thở đã đi tới sơn đạo, không biết đây là loại ngựa gì.

Dương Kỳ chậm rãi đứng lên nhìn thấy ở dưới chân núi có hơn mười con ngựa, mỗi một con đều cường tráng gấp đôi ngựa bình thường, tứ chi tráng kiện, toàn thân phủ đầy lân phiến.

Đây là "Giao Mã", là loại ngựa lai tạo giữa Giao Long và ngựa trong truyền thuyết, nó có thể lực bền bỉ, cực kỳ quý giá, mỗi một con có giá trị hơn mười vạn Tụ Khí đan.

Cao thủ của Trần gia rốt cuộc đã tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro