Chap 4 : Khó hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Tan học, Tiểu Mễ Chi nói có việc bận nên về trước, Hạ Nhiên chán ngán cầm cặp của Thiên Ân đi về phía sân tập.

      Đến nơi, đập vào mắt Hạ Nhiên là hình ảnh rất khác lạ, nó khiến cô ngạc nhiên vô cùng. Trước mắt cô bây giờ Thiên Ân không còn là chàng trai lạnh lùng của mọi ngày mà thay vào đó là chàng trai năng động, nhiệt thành và tràn đầy năng lượng. Cô cảm thấy thật thích hắn của lúc chơi thể thao, trông thật gần gũi và thân thiện. Từ những giọt mồ hôi ướt đầm cả áo, những bước di chuyển linh hoạt, những tiếng cười vui mừng khi ghi điểm và những cái nhăn mặt, tất cả đều được thu vào đôi mắt nhỏ của tiểu Nhiên.

 Cô mê đắm nhìn chàng trai trước mặt không hề hay biết có trái bóng đang bay về phía mình. "A", Hạ Nhiên kêu lên rồi lấy tay ôm trán, Chu Tử ở gần đó nghe thấy liền chạy đến, đưa tay xem vết bầm trên trán cô gái nhỏ, ân cần hỏi han. Tiểu Nhiên ngước mặt lên, cảm thấy như tim đập lệch nhịp, khuôn mặt đỏ bừng lên ," Lại là anh ấy" Hạ Nhiên nghĩ thầm, khẽ nghiêng người qua một bên nhưng bị lời nói của Chu Tử làm cho khựng lại 

 - Đừng nhúc nhích, để anh xem vết thương cho.

Hạ Nhiên im lặng, mặt vẫn đỏ bừng bừng, nhưng trong lòng cảm thấy rất vui. Bỗng từ đâu Thiên Ân đi tới, gạt phăng Chu Tử qua một bên, nhấc bổng Hạ Nhiên lên trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người , vừa đi vừa nói vọng lại:

  - Cô ấy để tôi lo được rồi không cần đến các người!

Đi được một đoạn nhận thấy cô gái nhỏ trên tay đang nhìn mình chăm chăm , hắn cất tiếng hỏi:

 - Nhìn gì đấy?

Hạ Nhiên không đáp, vẫn không rời mắt khỏi hắn. Thấy cô không trả lời mình, hắn thả cô xuống.  Đột nhiên, cô mất thăng bằng suýt ngã, may mắn hắn kịp đưa tay ôm lấy eo nhỏ của cô. 

Ánh mắt chạm nhau, thật lạ lùng, Hạ Nhiên như bị cuốn vào đôi mắt này, chúng như hai viên ngọc nhỏ, thật lung linh. Cô như người bị thôi miên , không thể nào rời mắt khỏi chúng. Cô cảm nhận được gì đó từ nó, một chút ấm áp, một chút yêu thương, nó khiến cô bất giác tưởng như cô và hắn là hai người đang yêu nhau. 

Nhận ra có điều gì không đúng cho lắm, tiểu Nhiên đưa tay đẩy Thiên Ân ra, mặt đỏ như quả gấc chín, ấp úng:

- Cảm... ơn nhé! Tạm biệt.

Rồi quay lưng chạy thật nhanh.

Cô gái nhỏ đâu nào biết thái độ ngượng ngùng của cô làm anh vô cùng thích thú.

- Mới có thế mà đã đỏ mặt rồi. Thật thú dzị! Đợi xem, tôi sẽ khiến em ngại dài dài. Chắc chắn em sẽ là của tôi. Của riêng tôi!=))

                                                   ----------------------------------------------------

 Đọc rồi cho xin tí comment ik -_-






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yeu