Chẳng phải những năm tháng ấy ta sống mà không cần tình yêu đó sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tháng năm sau này, dù cho Thanh Xuân, dù cho tuổi trẻ đã đi qua, bà vẫn sống tốt mà không cần tình yêu đó sao. Chúng ta không phải chẳng có ai yêu, cũng không phải trong lòng chẳng chút động tình nào, mà chỉ vì ta sợ bước đến đến một bước khi quay đầu bỏng trở thành người dưng. Có những người họ ngại yêu đến lạ. Chẳng lẽ họ sợ đau lòng đến thế, cũng chẳng phải họ sợ gặp phải người chưa xứng với họ, hay chỉ vì nỗi đau ngày ấy khiến trái tim ta khô cằn.

Sao lại nhớ về những chuyện xưa đã cũ, khi câu hỏi lời vội vàng nói lời yêu, khi trái tim ta chẳng chút rung động nào, vô tình làm tổn thương người bởi sự gạt bỏ vô tình của chính ta, làm tổn thương người yêu ta bằng những hành động. Ta nhờ vật tình cảm của người, ta thấy khinh thường chính cái tình cảm chân tình người dành cho ta.

Người một mực ở bên ta mọi lúc, quan tâm ta mọi nơi, an ủi lúc cần, thế mà chính ta lại một mực rời bỏ người,  chạy nhanh nhất có thể, đến cả một cái quay đầu người ta cũng thấy sợ. Chúng ta cũng  cưỡng cầu tình yêu,  cũng mong tình yêu, vậy mà thấy tình bỏ chạy, thấy người ta trốn. Ta gạt bỏ người đi, mặc cho trong lòng người đang đùng đùng giông bão, tathấy bạn thân chốn được người thì mới trời yên biển lặng. Càng trốn tình, ta càng rối, trốn đi đâu khi lòng mãi không nguôi.

Tình cảm người dành cho ta là tự sinh ra, nhưng chính chúng ta lại không thể đáp lời chỉ mong người đừng hoài công hướng mãi về một kẻ vô tình như ta. Thanh xuân này, chẳng ai ép ta phải yêu lấy ai cả, chỉ vì ta sợ bản thân mình chưa đủ tốt, chưa ngủ để người ta hi vọng nhiều.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pain