Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Dương Kỳ Hinh, hai mươi tám tuổi, là giám đốc chi nhánh của một hãng nước hoa nổi tiếng - A, lương tương đối ổn so với sức ăn và mua hàng phung phí của tôi. Tôi đã có chồng và một con, tuy vậy đã ly thân. Hiện tôi đang sống cùng con tại nhà riêng của mình, cuộc sống dư dả này khiến tôi không cảm thấy lạc lõng vả lại tôi còn có chút tự hào.

Con gái tôi hiện đã được ba tuổi. Tôi kết hôn từ sớm, nhưng không phải là do có em bé trước khi cưới đâu, do tôi yêu anh ấy và anh ấy khi đó cũng thế. Kể lại, tôi nay đã không còn chút xao động gì nữa rồi nhưng vẫn nhớ rất rõ.

Anh tên là Trình Hải Duy, tôi và anh là thanh mai trúc mã từ khi còn bé vì nhà chúng tôi ở cạnh nhau, bố mẹ hai bên lại thân thiết nên từ đó tôi biết anh. Chúng tôi bắt đầu có tình cảm từ khi vào trung học, khi ấy anh tỏ tình tôi ngay tại giữa sân trường... Tuy vậy, tôi lại không đồng ý vì lúc đấy cả hai đều còn nhỏ. Tôi chỉ nói "Nếu anh đợi được em, đợi đến khi cả hai vào đại học em sẽ đồng ý quen anh". Hải Duy nhìn tôi một lúc, ánh mắt anh toát lên vẻ hụt hẫng và thất vọng biết bao, nhưng rồi lại kiên định nói "Được, anh đợi em."

Tôi thật sự đã tin vào câu nói ấy, suốt ba năm tôi chưa hề có ý hay có cảm tình gì khác với các bạn nam ngoài Hải Duy. Ba năm ấy tôi chỉ biết có học, học và học. Hàng ngày sau giờ học, anh đèo tôi về trên con xe gắn máy nhỏ, bọn tôi cứ thế ngày qua ngày đi học rồi lại đi về cùng nhau, yên bình. Hải Duy hơn tôi một tuổi, nhưng lại nhập học trễ và học cùng khối với tôi, anh bảo là mẹ anh nói bà cố ý làm thế vì muốn anh được học chung với tôi, bố anh dù không phản đối nhưng cũng không vui, vì ông nghĩ "Sao phải thế? Trên nhau một lớp thì có là gì?", tôi cũng nghĩ giống ông ấy.

Anh có vẻ ngoài thư sinh, điển trai chính vì thế mà luôn là tâm điểm của sự chú ý, không khoa trương đâu nhưng khi bọn tôi đi cùng nhau đều nhận về không ít ánh mắt nhìn ngắm. Nhưng mọi người đều biết, anh có tôi, tôi có anh nên cũng không hề có ý nghĩ xấu xa. Có một lần, bạn nữ kia dù biết như vậy nhưng vẫn cố tình vo ve anh, thế là bị dập cho một trận. Mọi người nghĩ là tôi đánh cô ấy đúng không? Nhưng tôi không có, người đánh cô ấy là hội chị em của tôi. Mà khoan đã, đâu phải tự nhiên hội chị em lại đánh đâu, trước tiên họ đã khoan nhượng muốn giải quyết bằng lời nói, hai bên thỏa thuận trong vui vẻ. Nhưng sau đó đâu lại vào đấy, cô ấy được nước lấn tới ve vãn Hải Duy khiến tôi buồn cười và bị đập cho một trận.

Và tôi đã vào được trường đại học tôi mơ ước. Còn Hải Duy, anh học tại một trường tư, nơi không cần xét tuyển điểm số mà có thể xét bằng tiền.

Bọn tôi dần tách nhau ra, không đi học cùng nhau nữa vì không tiện đường, tôi cũng mua một chiếc xe máy riêng rồi. Nhưng quan trọng là tôi và anh đã chính thức quen nhau.

Sau ba năm, tôi cũng có thể nói to với mọi người rằng: "Đây là Hải Duy, là bạn trai của tôi đấy!"

Nói thế thôi chứ tôi đâu có bị điên, tự dưng nói thế có khi Hải Duy xách dép bỏ chạy mất.

Tuy không còn đi cùng nhau nhiều như trước nữa nhưng nhà bọn tôi ở cạnh nhau mà, haha. Mỗi tối khi tôi đói bất chợt hoặc là tôi giả vờ đói, anh đều đèo tôi đi ăn, đều mua đồ ăn mang sang nhà cho tôi. Bọn tôi hạnh phúc như thế đấy!

Rồi sau 4 năm học, tôi và anh kết thúc quãng đường học tập, chính thức bước vào đời và đi làm.

Hải Duy vừa ra trường thì đi làm tại công ty của bố anh, còn tôi phải đi xin việc. Tuy vậy rất nhanh tôi đã tìm được công việc cho mình, ngay vừa khi ra trường tôi đã được "săn đón" một cách gấp rút, nhưng tôi phải lựa chọn thật kĩ càng vì tôi muốn làm việc lâu dài, đương nhiên lương tháng phải cao. Nói có chút chua ngoa nhưng là sự thật, mình tài mình giỏi thì không ngoa chút nào đâu. Tôi bắt đầu công việc với chức trưởng phòng kinh doanh.

Sau đó do lịch làm việc, bọn tôi lại ít khi gặp mặt nhau dù nhà cạnh bên. Khi về đến nhà đã là chín mười giờ tối, tôi lúc nào cũng trong trạng thái uể oải nên lười ra đường. Còn Hải Duy anh bắt đầu công việc với vị trí phó giám đốc nên thường xuyên phải đi tiếp khách đến tận khuya, sáng thì đi làm và cứ thế cứ thế bọn tôi dần bỏ quên mối quan hệ này mà cắm đầu vào công việc.

Một hôm, tôi rỗi thì gọi cho anh muốn đi ăn tối cùng anh.

Anh bảo "Tối nay anh bận."

Anh chỉ bảo bận, không nói là bận làm gì, cũng không hẹn hôm khác. Tôi ngắt máy rồi đi ăn một mình. Tôi không có nhiều bạn bè, chỉ có hội chị em xương máu thời đi học nhưng họ đều có việc riêng, có người đã lập gia đình nên không tiện, đã vậy bọn tôi lâu rồi cũng chưa nói chuyện với nhau.

Tôi đến một nhà hàng tôi và Hải Duy thường ăn, khẩu vị tôi hợp ở đây.

Thường bọn tôi sẽ chọn một phòng riêng, hôm nay tôi lại có hứng ngồi ở khu vực chung, gọi món xong tôi chợt tái mặt.

Hải Duy cùng một cô gái khoát tay đi vào, có thêm một vài người nữa nhưng là đàn ông lớn tuổi. Anh không thấy tôi, tôi cố gắng nhìn theo thì thấy bọn họ đi vào khu vực karaoke, vào một phòng VIP rồi đóng kín cửa.

Tôi giờ mới để ý tôi không quan tâm thư ký của Hải Duy là ai, là nam hay nữ, có phải người kia không. Nhưng nhìn theo trang phục thì rất có thể, hoặc là đào. Người đó mặc một chiếc váy bó sát người, lại khoác thêm áo vest, trông vừa công sở vừa chợ.

Món ăn mang ra, tôi cũng kệ họ mà tập trung ăn.

"À, chị ơi"

Tôi nghe có tiếng gọi,không nghĩ là gọi mình nên vẫn tiếp tục ăn. Sau đó có một chàng trai đi đến bàn ăn của tôi

"Chị ơi"

Tôi nhìn cậu ta, không phải người quen. Nhưng tôi cũng nhanh chóng niềm nở hỏi "Có gì không?"

"Tôi có thể ngồi ở đây không?" Cậu ta gãi đầu ngại ngùng nói tiếp "Chị thấy đó... Full bàn rồi"

Tôi gật gật đầu "Ừ, ngồi đi. Tôi cũng gần xong rồi."

Cậu ta đặt ba-lô xuống ghế rồi ngồi xuống: "Tôi là Thái Duy, chị tên gì thế?"

Lại là Duy...

"Kỳ Hinh. Cậu bao nhiêu tuổi mà cứ gọi chị thế? Tôi trông già lắm à?"

Tôi vừa cười vừa hỏi.

"Tôi là sinh viên năm hai, hai mươi tuổi"

Tôi ậm ừ rồi chú tâm ăn nhanh để về nhà, hiếm khi có ngày nghỉ ngơi, không thể lãng phí thời gian được.

Phục vụ đi đến nhận đơn, cậu ấy gọi món xong cũng không có việc gì làm lại hỏi tôi tiếp "À tôi chưa biết tuổi của chị, chị bao tuổi thế?"

"Tôi hai mươi ba tuổi, đi làm rồi." Sau tôi ngó thấy chiếc cặp mà chỉ có trường đại học của tôi mới có cậu ấy đang mang tôi liền hất hất mặt nhìn cậu "Trường cậu đang học là trường cũ của tôi đấy."

Duy gật đầu định nói thêm gì đó thì tôi đứng dậy, tôi ăn xong rồi.

"Tôi ăn xong rồi. Cậu ăn ngon miệng nha, tôi đi trước."

Tôi đứng dậy đi thanh toán, chợt quay sang thấy Hải Duy cùng cô gái kia cũng đi đến quầy thanh toán, nhưng có vẻ chưa về?

Tôi vờ không quen dùng chiếc thẻ vàng của mình nhanh lẹ rồi ra xe về, do đi một mình nên tôi dùng ô tô, may phết nhờ? Khi tôi bấm khởi động xe thì có tiếng gõ cửa kính xe, là Hải Duy.

Tôi hạ kiếng xuống quay sang làm bộ mặt hỏi han nhưng không nói gì, cô đào kia cũng đứng gần đấy nên cứ như không quen thôi. Tôi cũng không muốn Hải Duy khó xử.

"Em đi ăn à?"

"Không lẽ đi ngủ." Tôi tỉnh bơ đáp.

"Mọi chuyện không như em nghĩ đâu, cô ấy là trợ lý của anh."

Ánh mắt Hải Duy nhìn tôi có chút tội lỗi, trước giờ thứ tôi ghét nhất chính là ánh mắt thương hại người khác dành cho tôi, tôi đâu có cần?

"Em có nghĩ gì đâu."

Hải Duy trầm ngâm nhìn tôi, mồ hôi túa ra, định mở cửa thì tôi đã nhanh hơn một bước khóa lại, tôi nhướng mày "Gì thế?"

Cô gái kia đi lại đứng phía sau Hải Duy, tuy không thể hiện nhưng rất thân mật hỏi: "Chuyện gì vậy anh? Sao thế?"

Tay Hải Duy vẫn còn để ở kiếng xe, tôi nâng kiếng lên thế là anh phải rút tay lại, trông khá buồn cười. Tôi lái xe đi, định bụng mua trà sữa, nghĩ ngợi một lúc tôi lại đổi ý. Tôi đến club mà hồi còn đi học hội chị em bọn tôi thường đến, trừ tôi ra thì các bà ý có thể nói là ở đây nhiều hơn trên lớp nữa cơ.

Đi vào hầm gửi xe, tôi thấy bóng dáng ai mà quen quen, trông như con Linh trong hội ý. Gì thế kia, hai tay hai anh? Trời ạ! Đến quỳ.

Tôi đậu xe vào chỗ ngay ngắn rồi cũng né né nó, tránh cho nó không thấy... Thế mà

"Tiểu Hinh. Tiểu Hinh ahhhhhh ~"

Ôi mẹ ơi, con chỉ muốn ăn chơi lành mạnh thôi mà...

Bước chân tôi nhanh hơn, nhanh gấp năm lần, tôi cố bước đi không quay đầu lại. Tiếng giày cao gót ngày càng to, tiến đến chỗ tôi, mẹ nó. Say mà tinh phết!

Tôi giờ mới để ý mình ăn mặc chả hợp với club tí nào. Vì nghĩ chỉ đi ra ngoài ăn thôi nên tôi chỉ mặc quần jean áo thun. Tôi dừng lại, quay ra nhìn con Linh đang vồ tới đưa tay ra ôm nó: "Ơi, nghe đây"

"Nhớ Hinh Hinh quá đi mất ~"

Ôi cái điệu bộ say này mà rơi vào tay thằng nào thì toang rồi, xem kìa, bộ ngực này thật là đẹp đẽ mà.

Linh nó vận một chiếc áo hai dây trông quyến rũ vô cùng, tuy nó hơi lùn nhưng mọi thứ đều cân đối.

"Hai người kia là ai thế?"

Linh ngóc đầu lên, quay ra nhìn hai người đi cùng nó lúc nãy rồi dụi dụi vào ngực tôi: "Ah, là bạn trai... Đều là bạn trai"

"Bạn trai cái khỉ gì?" Tôi cáu, nhìn hai người kia "Bọn mày cút!"

Tâm trạng không được tốt nên... Nhớ lại tôi vẫn thấy có lỗi với hai người đó, nhưng mà tôi quát phát bọn họ tái mặt quay đầu đi luôn. Haha.

Linh nó vẫn ôm tôi cứng ngắt, tôi thấy tình hình này vào club nó cũng chẳng tha cho tôi đâu nên đưa nó vào xe rồi lái thẳng về nhà mình. Con Linh say bí tỉ nhưng được cái không nôn mửa tùm lum nên dễ xử lý lắm.

Vừa lái về đến nhà thì tôi gặp Hải Duy đứng ở cổng, nhìn cũng biết là đợi tôi về rồi vì vừa thấy xe liền chạy ra như chó chờ chủ.

Tôi chạy thẳng vào garage rồi dìu con Linh xuống, Hải Duy đi vào nhà tôi, theo sau tôi lúc nào tôi cũng không biết.

"Để anh..."

Để anh để anh cái con khỉ? Thấy mồi ngon nên bay vào à? Cô em trợ lý chưa đủ à?

"Không cần"

Không phải tôi đâu, con Linh nói đấy, chị em bọn tôi được cái có chính kiến. Đồ gì ăn thì ăn chứ không ăn đồ của bạn thân.

Nó bỗng dưng ngoan ngoãn đi lên phòng, vào đến nhà tôi còn nghe nó chào bố mẹ tôi rõ to. Nói đến việc Linh ăn mặc có hơi hướng hở hang thì bố mẹ tôi cũng không thích lắm, tuy vậy lại không bài xích, vì Linh là bạn tôi mà.

Tôi cùng Hải Duy ra trước nhà, ngồi vào cái xích đu. Tôi cười hỏi: "Có gì không anh?"

"Anh xin lỗi."

Hải Duy ngồi trước mặt tôi, theo tình huống tôi ngồi trên xích đu anh ngồi ở dưới chân tôi ý.

"Xin lỗi chuyện gì?"

Tôi áp tay vào mặt anh, để khi anh vừa nói gì phật ý thì tôi có thể dùng móng tay bấy lâu nay chăm chút bấu vào, hoặc tát một phát thật mạnh cho sướng.

"Anh... Trợ lý của anh thật ra là một người em gái... Anh..."

"Em họ?"

"Em gái kết nghĩa."

"Anh nhớ em từng nói gì không? Em ghét nhất là các thể loại em gái nuôi?"

"Anh biết, anh chưa từng quên." Hải Duy gần như suýt khóc nhìn tôi, tôi trước giờ quen anh đã lâu nên biết rất rõ. Gặp chuyện gì uất ức không nói được anh mới như thế này nên trong lòng chợt dấy lên cảm giác tội lỗi "Thật ra anh đang giúp con bé một việc. Nhưng anh có thể không nói không? Nó thật sự làm ảnh hưởng đến con bé."

"Tùy anh thôi. Miễn là anh không lừa dối em."

"Anh thề là không có. Ngay cả nghĩ anh cũng chưa nghĩ đến."

Tôi gật đầu, vậy được rồi. Dù sao cũng chỉ là khoác tay nhau đi tiếp khách thôi, cũng không nên làm to chuyện.

Hết chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro