Gửi đến anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện Ngắn: " Anh là người đàn ông tốt nhất, tốt đến mức thực hiện lời nói dối của chính mình".

...
Tôi nhớ đến vòng tay của anh trong mùa đông năm ấy, giữa thành phố rộng lớn, cái lạnh thấu da thấu tủy như muốn bào mòn tất cả. Anh siết chặt lấy cơ thể mỏng manh của tôi, anh khiến tôi trầm luân trong sự dịu dàng tàn khốc ấy, sau đó...không có sau đó.
....
Cô đến quán bar vào lúc 11h đêm, sau khi song xuôi công việc cô mới chạy qua đây. Trước khi đi cô đã gọi qua cho anh, anh dặn dò cô uống ít, khi nào chuẩn bị về gọi anh đến đón, anh không yên tâm để cô đi một mình.

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc như muốn xé nát tất cả, cô luồn lách qua đám người đang nhún nhẩy. Hôm nay cô mặc một chiếc váy đen ngắn ôm sát lấy cặp mông căng tròn, bên ngoài cô khoác một chiếc áo dạ màu đen dài đến đầu gối, nhìn cô lúc này vừa gợi cảm lại có vẻ gì đó rất bí ẩn.

Rất nhanh tìm được người cô muốn tìm, tại một bàn vip trên tầng hai, bạn cô đang lắc lư ly rượu, trên bàn là hai chai rượu đã cặn sạch, cô vứt túi sách sang một bên, ngồi xuống bên cạnh nó.

"Mày làm sao thế?". Cô hét lên hỏi, vì tiếng nhạc quá lớn nếu nói nhỏ nó sẽ không nghe rõ.

Nó đã hơi say, giọng nói có phần không rõ ràng.
"Mày đến muộn thế, để tao đợi lâu, phạt mày ba ly".

Cô uống rượu khá tốt, không nói nhiều gọi nhân viên lấy thêm một chai rồi lập tức rót ba ly cạn sạch.

Hai người nói chuyện linh tinh một hồi, cô nhìn bạn mình, nó là một đứa sống rất khép kín. Thường ngày rất ít đến những nơi như thế này, vậy mà hôm nay lại phóng túng đến mức say khướt như vậy, cô cũng không khỏi lo lắng, chưa kịp lên tiếng hỏi nó đã tựa đầu lên vai cô. Giong nói có phần ngẹn ngào.

"Mày thử nói xem, tại sao mà yêu nhau lại không chịu cưới?"

Cô nhấp một ngum rượu, chậm rãi đáp.
"Chung quy có thể nói trong hai lý do, một là không phải người thích hợp hai là thời điểm không thích hợp".

Cả hai im lặng một lúc lâu, nhìn đám người bên dưới quay cuồng theo bản nhạc, mà trong lòng mỗi người một dòng cảm xúc khác nhau.

Một lúc sau bạn cô mới tiếp tục nói.
"Bọn tao yêu nhau bảy năm, tao ở bên cạnh anh ấy từ khi tao mới mười tám tuổi đến nay tao đã hai mươi tư, công việc tao và anh ấy đều ổn định, mấy năm trước anh ấy nói tao đợi, đợi đến khi ổn định. Tao cũng đợi, cuối cùng đợi đến hôm nay, tao hỏi anh ấy rằng, anh có muốn cưới em không? Mày có biết anh ấy nói gì không? ". Cô uống cạn ly rượu, chua chát nhắc lại lời nói như giết chết cô lúc ấy.

"Anh ấy nói: "Anh nghĩ đây chưa phải lúc thích hợp". Mẹ kiếp, mày nói xem thế lúc nào là thích hợp. Tao từ bỏ học bổng để ở lại cùng anh ấy, từ bỏ sang mỹ định cư để được bên cạnh anh ấy hàng ngày, cuối cùng thì tất cả đều là chưa thích hợp".

Nói đến đây tiếng khóc ngày một thêm nức nở, ôm bạn mình vào lòng mà lồng ngực quặn thắt.

Thời gian, phụ nữ có thể chờ đợi đàn ông trưởng thành và thành công. Nhưng nếu cả hai đã hoàn thành thì điều họ mong muốn là một cái kết viên vãn.

Phụ nữ dù là cô hay bạn cô đều muốn được kết hôn với người đàn ông mình yêu vào lúc mình đẹp nhất, rực rỡ nhất. Phụ nữ mặc dù có bản tính cam chịu và chấp nhận khi yêu không mưu cầu được hơn. Không một người phụ nữ nào có đủ kiên nhẫn chạy theo một mối quan hệ không tên, à không, nói đúng hơn không một người phụ nữ nào bỏ cả nửa thanh xuân đi theo một mối quan hệ mãi chỉ là người tình, người yêu.

"Say đó là mày nói chia tay đúng không?".
"Đúng, tao không thể chờ đợi thêm được nữa, tao ngày một già đi, dành trọn cả thanh xuân cho hắn cuối cùng mẹ kiếp đều uổng phí".

Nghe bạn mình chửi thề khiến cô bật cười, uống thêm vài ly, cô mới nói.
"Thế mày có hối hận không?".

Bạn cô im lặng rất lâu, mãi vì sau mới nói như kiên định.
"Không, tao không hối hận".

Đúng, chỉ cần không hối hận là được. Không hối hận vì đã yêu và không hối hận vì đã buông tay.

Sau một hồi tâm sự, bạn cô đã say mèm, cô nhờ nhân viên dìu nó ra bên ngoài. Chiếc oto đen đã chờ sẵn, người đàn ông bên trong nhanh chóng xuống xe mở cửa phía xe phía sau để dìu bạn cô vào trong.

"Cô ấy ổn không?". Anh nhìn cô, dịu dàng hỏi.
Cô mỉm cười, thở nhẹ nhõm đáp: "Sẽ ổn thôi",

Cô và anh đưa nó về nhà rồi cả hai cùng nhau trở về. Cô cùng anh thuê một căn hộ trung cư toạ lạc ở gần nơi anh làm việc, lúc này đường về đêm rất vắng, cô ngả đầu ra sau, đôi mắt nhắm ngiền mệt mỏi.

Anh nhìn thấy mi tâm của cô nhăn lại, đôi tay đưa tay vuốt nhẹ nhàng.
"Em đang lo lắng cho cô ấy à?".

Cô mở mắt, nhìn ra bên ngoài, lắc đầu nhẹ.
"Không, nó sẽ ổn thôi, em biết nó là người mạnh mẽ".
"Vậy em đang nghĩ điều gì?". Anh hỏi lại.

Cô im lặng một hồi, thấp giọng nói.
"Tại sao phải chờ đợi hoàng tử đến để biến mình thành công chúa mà mình không tự biến bản thân mình thành nữ hoàng?".

Cô nói một câu rất khó định nghĩa ngay lúc này, anh không đáp, cô cũng không lên tiếng. Anh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, cô cũng siết chặt tay anh. Đôi lúc cả hai không cần nói, chỉ cần dùng hành động cũng đủ hiểu đối phương đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc sau anh mới nói.
"Vậy anh có phải hoàng tử của em không?". Anh bật cười nói
Cô lắc đầu:" em cũng không phải công chúa".
"Tại sao?".

Cô trầm ngâm một lúc lâu: "Không ai có quyền biến ai thành một người khác, chúng ta yêu nhau là yêu con người thật của nhau chứ không phải vì bên anh em là ai, nên cho dù không anh có phải hoàng tử hay không em cũng vẫn tự có thể biến mình thành nữ hoàng mà không phải công chúa".
Anh bật cười, anh luôn thích cách sống và cách suy nghĩ của cô. Trên đời này cô luôn là duy nhất.

"Anh yêu em".
Cô không đáp lại mà ngiêng người đặt một nụ hôn lên má anh thay lời nói.
...
Màn đêm buông xuống,thân hình mỏng manh tựa sát bên thành cửa sổ, cơ thể to lớn của người đàn ông bám chặt lấy cô. Hai người như một nhịp nhàng phối hợp, bên ngoài đổ cơn mưa lớn, tiếng sấm như muốn rạch nát bầu trời. Anh hôn lên vành tai cô, bàn tay dịu dàng nắm lấy tay cô.

Tiếng rên rỉ đầy kiều mị phát ra, cơ thể cô đẹp đến mê hồn. Mái tóc dài buông xoã, ánh sáng mập mờ từ bên ngoài chiếu xuống khiến cô càng thêm mê hoặc.

"Anh yêu em".
"Anh nhớ anh từng hứa gì chứ".
"Anh nhớ".

"Cả đời này anh sẽ không bao giờ lừa dối em".

Sau một hồi hoan ái, cô mềm nhũn trong vòng tay anh, anh bế cô lên giường, dịu dàng ôm chặt cô vào lòng. Cô như con sâu lười chui trong lòng anh, anh hôn nhẹ lên trán cô, lên tóc cô. Tình yêu sâu nặng bao trùm lên tất cả. Dần dần, cô thiếp đi trong vòng tay anh, anh nhìn cô, đôi mắt yêu thương chan chứa.

...

Cô đóng laptop lại, công việc hôm nay đều đã ổn thoả, bấm điện thoại gọi cho anh. Rất nhanh, đầu giây kia bắt máy.
"Anh đây".
"Anh đang ở đâu vậy?". Cô dịu dàng hỏi, nhìn xuống dưới bụng xẹp lép của mình, cô hơi nhõng nhẽo.
"Anh đang đi có việc cùng bạn, sao vậy em?". Anh ân cần đáp.

Cô thở dài, lười biếng đáp: "Không có, em chỉ muốn hỏi anh làm gì thôi".

Nói xong cô cúp máy, lê cơ thể mệt mỏi trở về nhà, cô ăn xơ xài rồi dọn dẹp một hồi. Cầm gói bỏng ngô nằm ngiêng trên sopha xem tivi. Nhìn đồng hồ đã là mười giờ tối, anh vẫn chưa trở về. Gần mười hai giờ đêm cánh cửa bật mở, anh bước vào ngồi xuống bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô.

"Anh sao thế". Rúc mặt vào cổ anh, thấp giọng nỉ non.
"Không sao, anh nhớ em thôi". Giọng anh trầm ấm phả vào tai cô.

Cô ôm anh càng thêm chặt, cô lưu luyến mùi hương cơ thể anh, cô yêu anh nhiều hơn cả bản thân mình. Hai năm yêu nhau, từ ngày đầu hời hợt đến bây giờ tnh cảm ngày một thêm sâu nặng, cô yêu anh, rất yêu.

Anh vào phòng đi tắm, cô lười biếng ngả người trên sopha, thấy điện thoại của anh để trên bàn. Cô bấm xem, trừ trước đến nay đây là lần đầu tiên cô xem điện thoại của anh, tò mò muốn biết anh có hình ảnh gì thú vị không, cô vào allbum ảnh.

Chưa kịp nhìn được điều cô muốn, bức ảnh anh ngồi trên oto, bên cạnh là một cô gái. Thời gian chụp là vào tối nay, cô gái đang bấm điện thoại nên chỉ nhìn được một nửa khuôn mặt, anh mỉm cười rất tươi. Lúc này cô có cảm giác lồng ngực quặn thắt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Cô lấy tay đấm mạnh vào lồng ngực mình, không ngăn được nước mắt rơi xuống, cô cắn chặt môi như trực trào bật máu. Cô lau nhanh nước mắt, hít thở thật sâu, cô phải bình tĩnh, cô không thể khóc vào lúc này.

Trong nội tâm cô lúc này rất muốn tin tưởng anh, nhưng hiện thực lại nói rằng anh đã nói dối cô. Ngay từ ngày đầu mới yêu, cô đã nói rằng trên đời này điều cô căn ghét nhất chính là phản bội và lừa dối. Cuối cùng, anh lại nói dối cô.

Một lúc sau anh đi ra từ phòng tắm, nhìn cô chưa kịp lên tiếng thì cô đã nói.
"Lúc tối anh đi đâu?".
Anh giật mình, không đáp.
"Nói đi, đừng tiếp tục nói dối".

Cô đặt điện thoại lên trước mặt anh, anh nhìn bức ảnh trên màn hình, rất lâu sau mới nói.

"Đây là đứa em anh, hôm nay nó bị tai nạn, gọi anh đến đón nên anh mới giúp".

Cô bật cười, nước mắt lăn xuống tí tách, cầm chiếc ly trên bàn cô ném mạnh vào tường. Gào lên với anh.
"Đây là tình yêu của anh sao, đây là cái anh cho rằng cả đời không lừa dối tôi sao".

Anh vội vàng xông tới ôm chặt lấy cô, luôn miệng xin lỗi: "Anh xin lỗi, anh xin lỗi anh sai rồi, anh nói dối là vì anh sợ em hiểu lầm, sợ em suy nghĩ. Anh sai rồi".

Cô đẩy anh ra, khóc nấc lên thành tiếng: "Anh vì lo cho tôi mà nói dối, vậy khi ấy anh có nghĩ đến khi tôi phát hiện ra sự thật tôi sẽ đau đớn nhường nào không".

Cô hận anh, hận vì anh nói dối cô, anh cũng như bao người khác, cũng chỉ biết nói dối. Với anh, cô chưa từng một lần nói dối, một lần cũng chưa. Cô muốn đến với anh bằng những gì trong sạch nhất, cuối cùng người cô yêu nhất cũng không thể tin tướng.

Sau một hồi, anh ôm chặt cô vào lòng, để mặc cô khóc trong lòng mình, anh xin cô tha thứ, chỉ một lần duy nhất, anh xin cô tha thứ. Cô không đáp đồng nghĩa với việc cô đồng ý, anh thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn người đàn ông đang ôm mình, tưởng tượng đến vòng tay này sau lưng cô cũng ôm người phụ nữ khác mà trái tim đau đến điên dại, nhưng cô muốn tin anh lần này, muốn tha thứ cho anh thêm một lần, vì cô còn yêu.
...

Hai tháng sau.

Sau hôm ấy anh thay đổi rất nhiều, anh không còn về quá muộn, mỗi lần cô gọi anh đều lập tức bắt máy, tin nhắn của cô anh trả lời rất nhanh. Niềm tin cô dành cho anh ngày một nhiều,

Hôm nay cô có hẹn đứa bạn đi ăn trưa, từ cơ quan đến quán ăn khá xa, đây là quán ăn đồ Âu, mỗi khách vào đây đều phải có thẻ thành viên. Cô vừa vào đến nơi thì nhân viên bước tới, chuyên nghiệp lên tiếng.

"Xin chào chị, không biết bàn của chị tên là gì?".
"An Lê". Cô mỉm cười đáp.

Nhân viên lập tức mỉm cười tao nhã, đi phía trước dẫn đường. Bàn cô đặt nằm ở vị trí trung tâm, là chỗ ngồi đẹp nhất ở cửa hàng, thực ra cô không cầu kỳ về chuyện chỗ ngồi. Chỉ tại đứa bạn thân cô rất thích hưởng thụ đặc quyền khi được người khác nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, cô đành chiều nó mà đặt bàn VVIP.

Cô mặc một chiếc váy trắng dài tay ôm sát, chiếc túi màu đen đồng màu với đôi guốc của cô, trắng đen kết hợp tạo nên một màu sắc tao nhã. Mái tóc dài mọi khi đã được cô buộc lên cao, nhìn cô lúc này vừa kiêu kỳ mà sang trọng.

Bước chân gần tới nơi đột nhiên cô bị tạp âm phía trước gây sự chú ý. Cô gái mặc chiếc váy xanh nhạt đang to tiéng với nhân viên. Cô nghe ra được câu chuyện là cô gái này muốn vị trí ngồi của cô, và đồng ý trả gấp đôi tiền nhưng nhân viên từ chối.

"Tôi muốn vị trí này, tôi đồng ý trả số tiền gấp đôi". Cô gái váy xanh nói.
"Xin lỗi chị, vị trí này đã được đặt trước, khách hàng ở đây đều là VIP và chúng tôi không thể sảy ra sai sót, mong chị thông cảm".

Cô không để tâm đến việc này, theo chỉ dẫn của nhân viên vào bàn trong sự tức giận của cô gái kia.
Cô tao nhã lật menu gọi vài món trước, lát bạn cô đến cô sẽ gọi thêm.

Đột nhiên giọng nói nam tính quen thuộc vang lên bên tai.

"Sao em lại đứng đây?".
"Em muốn đổi chỗ ngồi sang đây mà không được". Cô gái váy xanh hờn dỗi nói với người đàn ông.
"Ngồi đâu cũng được mà, nếu em thích lần sau anh sẽ đặt trước". Người đàn ông kiên nhẫn dỗ dành.
Một lúc sau cô gái mới chịu nguôi ngoai: "Anh nhớ nhé".

Người đàn ông trong mắt chỉ để ý đến cô gái ấy mà không để ý xung quanh. Anh ta nắm lấy tay cô gái, dịu dàng xoa nhẹ lên mu bàn tay.

Cô run rẩy cầm ly nước, cả cơ thể như đông cứng, khó khăn lắm cô mới đặt được ly nước xuống bàn. Chậm rãi ngiêng đầu, bàng hoàng, kinh ngạc, chua chát, tất cả cảm xúc đều vây quanh cô lúc này.

Anh như có linh cảm, nhìn về phía trước, đôi tay đang nắm chặt bỗng buông lơi.

Cô từ từ đứng dậy, đi từng bước về phía anh trong sự chán ghét của cô gái bên cạnh. Cô nhìn anh, ánh mắt vẫn dịu dàng tựa dòng nước, cô dịu dàng nói.

"Anh là người đàn ông tốt nhất, tốt đến mức thực hiện lời nói dối của chính mình". Nói xong cô mỉm cười, nụ cười rực rỡ khiến người nhìn bị mê hoặc.

Anh từng hứa một đời sẽ không phản bội cô, hoá ra chỉ là lời nói dối, cuối cùng anh lại thực hiện lời nói dối của chính mình. Cô cố nén nỗi đau đang rạch nát lồng ngực mình, ngiêng đầu nhìn sang cô gái bên cạnh anh.

"Tôi là An Lê, cô biết tôi chứ". Cô dịu dàng hỏi nhưng đôi mắt lại sắc lạnh như một mũi dao.
Cô gái bên cạnh anh giẩt mình rồi lại nhếch môi mỉm cười.
"Ra là cô, biết thì sao".
Cô gật đầu hài lòng.
"Biết là tốt, tôi chỉ muốn nói rằng, người có tiền cũng không đấu lại được người có quan hệ, mà tôi thì có cả hai, cô cho rằng cô đấu được với tôi hay sao?".
Nói xong cô vẫy nhân viên lại, nói đủ cho mọi người nghe thấy.

"Nói với giám đốc, bàn ăn này sau này ai cũng có thể ngồi, không cần đặt trước, chỉ riêng cô ta thì không thể".

Không để tâm đến sự tức giận của cô ta, cô đi sát lại bên người anh, nén nước mắt tỏ ra bản thân bình tĩnh. Cô nói.
"Anh từng nói nếu như anh phản bội anh sẽ tự động rời đi, hiện tại anh đi được rồi".

Nói xong cô rời khỏi nhà hàng, mang trong mình trăm ngàn cảm xúc rối ren.
Tình yêu của cô, người đàn ông cô hết lòng tin tưởng hết lần này đến lần khác lừa dối cô.

Cô nhìn đường phố nhộn nhịp trước mắt, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.

Nếu thật thà với nhau là điều quá đỗi khó khăn vậy biệt ly chẳng phải quá dễ dàng hay sao?

Cô lấy một bàn tay che đi mắt mình, nước mắt lăn xuống kẽ tay, cô cắn chặt môi, bờ vai run rẩy. Cô chưa từng mơ mộng đến một con đường không có hồi kết nhưng cô lại không nghĩ tình yêu của mình lại kết thúc đau đớn đến như vậy.

Cô chỉ mong có thể bình lặng ở bên anh, bỏ mặc bên ngoài là sóng gió hay phong ba, chỉ cần có anh, chỉ cần là anh cô cũng tình nguyện chống đỡ tất cả. Nhưng cuối cùng cô sai rồi, cô hoàn toàn sai rồi.

Tình yêu là một thứ vô cùng phức tạp, không ai có thể đoán được trước kết cục, chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy, cô đã cho rằng bản thân tìm được người đàn ông hoàn hảo, sau cùng thứ hoàn hảo ấy chỉ là ảo ảnh cô tự tạo ra cho mình, hiện thực luôn tàn nhẫn. Và tất cả đều là mộng, cô nên tỉnh mộng sớm hơn.

...
Hai năm sau.

Cô ngồi trong quán cafe quen thuộc, hôm nay quán có trương trình viết thư gửi quá khứ. Cô được nhân viên đặt trước mặt một phong thư và một chiếc bút, sau khi uống cạn ly cacao nóng, cô mỉm cười viết lên tờ giấy một dòng chữ.

"Không yêu, không hận, không oán, không hối
Thanh xuân em đã từng dừng chân vì anh".

Cô nhét tờ giấy vào phong thư đặt lên bàn, thanh toán tiền rồi rời khỏi quán cafe. Người đàn ông từ bên ngoài đi vào ngồi xuống vị trí cô mới ngồi. Trò chơi này được đặt ra, người viết thư sẽ để lại mặt bàn và người đến sau có quyền được đọc thư người kia để lại.

Anh chậm rãi mở phong thư màu hồng trên bàn, nhìn nét chữ dịu dàng mà có phần quen thuộc. Trái tim như bị bóp ngẹt, nét chứ này, anh có thể quên được sao. Giọt lệ rơi xuống, như xoá mờ đi sai lầm năm ấy, như lau sạch đi tất cả mọi dơ bẩn, hoặc là như một cách để lãng quên quá khứ.

"Thanh xuân em đã từng dừng chân vì anh".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro