Chương 10"..,."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầm mắt mọi người đều hướng về phía đột nhiên xuất hiện một 'anh hùng', đương nhiên, anh hùng của chúng ta chính là... Triệu Vy Vy.

Cô bước nhanh về phía trước, hai tay dùng sức kéo Phi Thất Thất ở giữa Hoàn Tử và Tống Hân Di ra.

"Cho dù có xấu xí, cũng không tới lượt cô khoa tay múa chân mà chê bai đi?" Cô từ nhỏ đã không quen nhìn kẻ khác khi dễ người yếu, cũng bởi vì tính cách này, mẹ mới cho cô đi học Taekwondo. Nếu không mỗi lần cô ra tay, người bị thương cuối cùng lại là cô mất.

"Triệu Vy Vy?" Tống Hân Di nhếch khóe miệng, cẩn thận đánh giá cô.

Nhìn kiểu gì cũng không thấy xinh đẹp!

"Tôi không biết vì sao cô biết tôi, tôi cũng không muốn biết. Hiện tại, mời cô ra khỏi lớp chúng tôi, lớp A năm nhất chúng tôi không chào đón cô!"

Lời nói vừa dứt, cả lớp đều vỗ tay.

Diệp Chi Lăng đứng ở ngoài cửa lại cười rất vui vẻ, cô gái này, so với tưởng tượng của anh thú vị hơn nhiều.

"Triệu Vy Vy mở to mắt ... của cô ra mà nhìn cho kĩ! Chị ấy chính là Tống Hân Di..." Hoàn Tử lạnh lùng cười: "Ai cũng biết, chọc phải chị ấy chính là bất kính với Hoài Nam thiếu gia!"

Lại là Vương Hoài Nam, cả đời này cô đều không muốn nghe đến ba chữ kia!

"Sao thế? Nghe đến Hoài Nam liền sợ sao?" Tống Hân Di chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Vy Vy, dùng ngón tay sơn đỏ khều khều cằm Triệu Vy Vy, trầm giọng nói: "Cho dù cô có dùng cách nào đi nữa, cũng đừng hòng lấy lòng Hoài Nam! Bởi vì... Anh ấy là của tôi!"

Cô gái này, hình như không hiểu tình hình lắm? Cái gì gọi là 'dùng cách nào đi nữa'? Cái gì gọi là 'đừng hòng lấy lòng Hoài Nam'? Cô căn bản không ham của lạ a, ngay cả nhìn cũng không muốn liếc mắt qua một cái!

"Tống Hân Di tiểu thư, cô hình như có chút hiểu nhầm." Cô biểu tình cứng ngắc trả lời.

"Hiểu nhầm?" Tống Hân Di cười lạnh nói: "Cảm giác của tôi luôn luôn chính xác, đừng cho là tôi không biết cô đang suy nghĩ gì!"

"Cô thật sự..."

"Bốp!" một cái tát nặng nề rơi lên mặt Triệu Vy Vy.

Tống Hân Di ngẩng cao đầu, đã đánh người còn ra vẻ chính nghĩa nói: "Đây là cái tát tôi thay Hoài Nam đòi lại!" Dứt lời cô ta lại giơ tay lên, rõ ràng là muốn tát cô một cái nữa, nhưng hạ tay đến giữa không trung đã bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại.

"Tống Hân Di, cô chán sống sao?" Thanh âm này, rõ ràng chính là của Vương Hoài Nam.

Hắn hung hăng bỏ tay giữ Tống Hân Di ra, đưa tay kéo Triệu Vy Vy ra phía sau mình.

Bên ngoài phòng học của lớp A năm nhất, Diệp Chi Lăng cười như không cười (Au: hờ hờ), xoay người đi về phía cuối hành lang.

Anh cảm thấy vở kịch này nếu chỉ diễn như vậy thôi thì thật nhàm chán, liền gọi điện thoại cho Vương Hoài Nam còn tùy tiện nói một câu: "Hoài Nam, người lúc nãy tát cậu một bạt tai sẽ rất nhanh sẽ bị người phụ nữ của cậu đánh chết, muốn tới xem kịch vui không?" Anh không nghĩ tới tên kia không đầy một phút đồng hồ chạy tới.

Xem ra cuộc sống sau này sẽ vô cùng tốt...

Nghĩ đến đây khóe miệng Diệp Chi Lăng nhếch lên càng lớn.

"Hoài Nam, con nhỏ này chính là người đã tát anh một cái !Em chỉ là giúp anh trả thù." Tống Hân Di vẻ mặt ủy khuất nhìn Hoài Nam.

Vương Hoài Nam không kiên nhẫn hung hăng trừng mắt nhìn Tống Hân Di, liếc mắt một cái: "Không cần!"

Triệu Vy Vy mơ hồ bỗng bị kéo ra phía sau mình, không biết hắn lại đang làm trò gì.

"Tại sao..." Tống Hân Di mở to hai mắt nhìn, nước mắt trong suốt chảy xuống hai gò má: " Em chỉ là tức giận quá..."

"Sau này chuyện của tôi, cô không cần quản!" Hắn kéo Triệu Vy Vy ra trước mặt lớn tiếng tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, Triệu Vy Vy chính là người của tôi!" (Au: Mấy đứa nhờ có ta mới xuất hiện nhá, là của ta hết--.--)

Tiểu tử thúi này... Hắn đang nói lung tung cái gì!

"Vương Hoài Nam, anh đừng có quá..." Cô đột nhiên trừng mắt lớn, Vương Hoài Nam cư nhiên lại hôn cô! Chết tiệt, trước mặt nhiều người như vậy lại hôn cô.

Triệu Vy Vy muốn đẩy hắn ra, nhưng khí lực của hắn quá lớn.

Tưởng chừng như trôi qua cả thế kỷ, Vương Hoài Nam mới buông cô ra, mới vừa buông ra Triệu Vy Vy liền giơ tay lên động thủ, tay lập tức bị bàn tay to lớn của Vương Hoài Nam nắm chặt lại.

"Lần đầu tiên không chú ý bị cô vật ngã xuống đất, lần thứ hai lơ đãng bị cô tát một cái, lần thứ ba... Cô cho là còn có thể có lần thứ ba sao? Triệu Vy Vy!" Mắt hắn nhíu lại, cư nhiên cúi người đem Triệu Vy Vy vác lên trên vai.

Trời đất bỗng nhiên đảo lộn, Triệu Vy Vy lo lắng.

Anh ta, cứ như vậy cô sẽ bị lộ ra hết mất!!

Điểm này Hàn Thất Lục đương nhiên đã có suy nghĩ đến, hắn lạnh nhạt xé một cái áo khoác đồng phục của một nam sinh gần đó khoác lên người Triệu Vy Vy. Nam sinh kia ngay cả nửa lời cũng không dám nói.

Thấy Triệu Vy Vy còn đang giãy dụa một cách ngu ngốc, anh nhắc nhở : "Cô bé, nếu cô còn lộn xộn, tôi sẽ làm cho cô lộ hết đấy!"

Sự uy hiếp này quả nhiên có tác dụng, Triệu Vy Vy lập tức im lặng nằm trên vai hắn không dám lộn xộn.

Thấy cô cùng cũng an phận, Vương Hoài Nam không coi ai ra gì nhếch khóe miệng đem cô ra khỏi phòng học, đi thẳng lên phòng học ở tầng cao nhất - phòng âm nhạc.

Đây là phòng không có ai sử dụng, nên Hoài Nam đã biến nó thành căn cứ bí mật của bọn họ. Đương nhiên, căn cứ này tuyệt đối không hề bí mật. Hầu như tất cả mọi người đều biết nơi này là cấm địa của Vương Hoài Nam nên không dám vào.

"Anh dẫn tôi tới đây làm gì?!" Vương Hoài Nam mới vừa thả xuống, cô tự giác bước ra xa hắn vài bước.

Nghe Triệu Vy Vy hỏi về vấn đề này, Vương Hoài Nam mỉm cười, nhưng nhìn thế nào cũng không phải là mỉm cười, ngược lại làm cho người ta cảm thấy sởn gai ốc.

"Nếu anh không nói tôi đi về!" Cô nói xong những lời này liền xoay người muốn rời đi, hắn thô lỗ vươn tay bắt lấy cánh tay thon dài của Triệu Vy Vy, nhẹ nhàng dùng sức kéo cô lại.

Vừa quay đầu, cô liền đối diện với cặp mắt tối đen của Vương Hoài Nam. Nơi đó sâu không thấy đáy, làm cho người ta không biết hắn đang nghĩ gì.

"Hỏi tôi làm gì? Bây giờ hỏi không phải là vô nghĩa sao?" Vương Hoài Nam tà ác chớp mắt tới gần : "Vừa rồi trong lớp rất nhiều người, tôi hôn cô rất không thoải mái, nên bây giờ đương nhiên phải..."

"Anh, khốn nạn!" Lời nói vừa ra khỏi miệng cô liền hối hận. Trước kia mình cũng không có quát lớn như vậy, cũng rất ít mắng chửi người, bây giờ là làm sao vậy? Giống như trời sinh cô là một người thô lỗ vậy.

"Khốn nạn sao?" Vương Hoài Nam càng thêm áp sát cô, thấp giọng nói: "Vậy tôi cũng không cần giả bộ là chính nhân quân tử nữa, tôi sẽ cho cô biết khốn nạn là gì..."

Lời nói vừa dứt, Vương Hoài Nam liền hôn lên môi cô.

Diệp Chi Lăng cùng một số nam sinh khác đứng ở góc phòng âm nhạc trong mắt đều toát lên sự ngạc nhiên hoang mang. Nếu đoán không sai, lão Đại của bọn họ - Hoài Nam thiếu gia trước kia chưa từng chủ động hôn qua cô gái nào đi?

Nói cách khác... Hoài Nam thiếu gia đem nụ hôn đầu tiên này cho học sinh mới chuyển vào, Triệu Vy Vy!

Chậc chậc chậc, tin tức này đúng là chấn động a!

Một hồi lâu, Hoài Nam thiếu gia, buông Triệu Vy Vy ra lúc mặt cô đã đỏ bừng. Tên ngu ngốc này lại hôn mà không cần hô hấp, thật lợi hại a...

"Này, cô không biết thở ra sao?" Hắn bất đắc dĩ lắc đầu: "Xem ra tôi phải dạy dỗ cô nhiều hơn rồi."

Nghe Vương Hoài Nam nói vậy, sắc mặt Triệu Vy Vy càng đỏ, thật giống quả táo chín.

"Vương Hoài Nam!" Cô còn chưa kịp vươn tay đã bị bắt lấy cổ tay.

"Sao nào? Cô nghĩ cô còn có thể đánh tôi?" Hoài Nam gắt gao mím môi mỏng trừng mắt nhìn Triệu Vy Vy. Hai giây sau... Sắc mặt hắn đột nhiên tái mét. Hắn thả tay cô ra đau đớn ngồi xổm người xuống.

"Không thể đánh anh không lẽ tôi không thể giẫm lên chân anh?" Cô dương dương tự đắc khoanh hai tay trước ngực, nâng cằm lên.

"**!" Hắn thầm nguyền rủa một tiếng, cắn chặt hàm dưới, sau một lúc lâu mới phun ra một câu: "Cô đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu..."

Được đằng chân lân đằng đầu? Làm sao cô có thể được đằng chân lân đằng đầu được? Là! Cô sống nhờ ở nhà hắn, nhưng hắn không có quyền khi dễ cô nha!

"Vương Hoài Nam, chính anh nói nha, vào Học viện Hàn Thiên phải giả vờ không quen biết anh, là ai đột nhiên kéo tôi xuống xe nói tôi là người hầu của anh? Là ai đột nhiên xông vào lớp học lúc tôi đang chuẩn bị bài bắt tôi đi mua cô ca lạnh, còn làm cho tôi cả người ướt sũng? Anh nói, những việc kia là tôi được đằng chân lân đằng đầu?"

Triệu Vy Vy thở gấp, ngực phập phồng theo hơi thở, sắc mặt đã bớt đỏ, nhưng hiện tại hai lỗ tai lại bắt đầu đỏ lên.

"Im miệng! Chưa từng có ai dám nói chuyện với tôi như vậy!" Vương Hoài Nam đứng lên, thanh âm lạnh lùng nói: "Triệu Vy Vy, cô tốt nhất ngoan ngoãn một chút, nếu không tôi sẽ có cách khiến cô không thể học được ở Hàn Thiên!"

Đây là đang uy hiếp cô sao?

Được lắm, từ nhỏ tới lớn cô ghét nhất bị người khác uy hiếp!

"Anh không phải vua, anh không có quyền quyết định tôi có được học ở Hàn Thiên hay không!" Cô trừng mắt với Vương Hoài Nam, ánh mắt của hắn càng nhìn càng khiến người ta sợ hãi, dường như chỉ muốn có thể tiến lên vài bước đem cô bóp chết.

"Tôi nói..." đột nhiên xuất hiện thanh âm làm cho hai người đang giằng co không hẹn mà cùng quay ra hướng phát ra âm thanh.

Triệu Vy Vy ngẩn ra, như thế nào lại xuất hiện thêm một người? Rõ ràng vừa rồi không có ai a...

Nói cách khác, vừa rồi Vương Hoài Nam hôn cô người đó cũng thấy được? Khỉ thật! Làm sao nàng còn mặt mũi nào mà sống đây?

"Mấy người tại sao lại ở đây?" Vương Hoài Nam thật ra không ngạc nhiên lắm, còn xoay người nói chuyện với bọn họ.

Hai người đó, Triệu Vy Vy có nhớ một người, nhìn như rất chán ghét nhưng lại đối với cô rất tốt. Còn người kia... tóc cắt ngắn, quả là một thiếu niên đẹp trai. Nhưng là... Vì sao trong mắt nam sinh kia lại mang theo điểm quyến rũ?

Hắn là nam sinh, đúng vậy... đi? Trong lòng cô xuất hiện một cảm giác kỳ quái?

"Tại sao chúng tôi ở đây không quan trọng. Quan trọng là... hai người rốt cuộc là sao lại thành ra thế này? Đã sớm biết nhau?" Diệp Chi Lăng vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

"Hai người làm sao trở thành thế này cũng không quan trọng." Thanh âm đặc biệt của người đẹp...

Đúng vậy, chính là loại cảm giác kỳ quái này, hóa ra là anh ta.

"Điều thật sự quan trọng là... Đối với con gái phải ôn nhu một chút chứ? Hoài Nam, cậu nhìn cậu đi, thế mà cũng không biết dụ dỗ cô ấy một chút, thật là... Xin chào, cô gái có thể đánh bại mọi người đẹp của ác ma Vương Hoài Nam! Tôi là Hàn Nhược Bình

Xin chào..." Cô gái có thể đánh bại mọi người đẹp của ác ma Vương Hoài Nam? Đây là nói Triệu Vy Vy cô sao?

"Hàn Nhược Bình, cậu im miệng lại cho tôi!" Đáy mắt Vương Hoài Nam xẹt qua một tia mất tự nhiên.

"Ya ya ya, Vương đại thiếu gia đang thẹn thùng sao?" Hàn Nhược Bình đắc ý cười to.

Vương Hoài Nam nheo mắt lại, lạnh lùng liếc Hàn Nhược Bình, Hàn Nhược Bình lúc này mới nhận thức được mà ngậm miệng lại.

Đồ ham sống sợ chết này! Trong lòng Diệp Chi Lăng mắng Hàn Nhược Bình một câu, nghiêng đầu nhìn Vương Hoài Nam nói: "Hoài Nam, cậu không phải là vừa gặp đã yêu Triệu Vy Vy chứ?"

----------------Hết chap 10-----------
•Ây thả sao đê :)))))
•Cố gắng lên được 1k mới có đong lực nhá---.---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro