Cậu ấy là người tôi thương, đến mức chẳng dám chung đường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu ấy là thanh xuân của tôi, là bí mật không thể bật mí, là lời yêu chẳng dám tỏ và cũng là nỗi đau ngọt ngào của một thời tuổi trẻ.

Cậu ấy là năm tháng của lưng chừng giữa trưởng thành và trẻ con, là nụ cười, là nước mắt. Cậu ấy là xuân xanh, là hạ vàng, là thu nhạt, là đông tàn, là tất cả thương mến.

Cậu ấy là người tôi thương, thương đến chẳng dám chung đường.

Chúng ta quen nhau như thế cũng được hơn bảy năm rồi nhỉ. Trong từng ấy thời gian ấy, cậu không phải ở bên tôi suốt nhưng có lẽ là người ở bên tôi nhiều nhất. Ba năm cấp ba, cậu và tôi chỉ là những người bạn bình thường nhưng lên Đại học cậu lại là người tôi chia sẻ mọi chuyện. Cậu cùng tôi trải qua những năm học Đại học với biết bao thay đổi.


Đêm đầu tiên ngủ xa nhà, tôi đã bắt cậu thức trắng đêm ngồi nói chuyện cho tôi đỡ sợ ma. Rồi những kì thi, những vấp ngã đầu tiên khi tôi bước vào cánh cổng Đại học, cậu cũng là người mà tôi muốn than thở mỗi lần như thế. Đó là khi tôi trượt môn đồ họa lần thứ hai, cậu đã đến trường tôi. Lúc ấy chúng ta chẳng nói với nhau điều gì nhưng tôi biết cậu quan tâm đến tôi nên mới qua giúp. Chúng ta có lẽ là người gặp nhau nhiều nhất, có thể do hai trường chúng ta chỉ cách nhau một bức tường ngăn cách hoặc là do cả hai trường đều là kĩ thuật nên có thể giúp nhau không một chút đắn đo. Rồi những bài tập của tôi, mỗi lần tôi nhờ cậu là cậu lại nói này nói nọ nhưng cậu vẫn giúp tôi ngay lập tức. Lúc tôi bị ốm, cậu là người duy nhất chăm sóc tôi lúc ở nơi đất khách này.

Tôi biết cậu là người ít nói nhưng không hiểu sao mỗi khi cậu mà nói chuyện với tôi thì tôi toàn thấy cậu huyên thuyên suốt cả ngày thôi. Hôm chúng ta chụp kỷ yếu, đó là ngày tôi bất ngờ nhất về cậu đấy. Cái vẻ chững chạc và ra dáng đàn ông hôm đó làm tôi cười suốt thôi. Đến cả những ngày sau đó, mỗi khi nhớ lại, môi lại tự mỉm lúc nào không hay.

Chúng ta cứ như thế, cứ bước cùng nhau suốt những năm tháng sinh viên, chỉ đơn giản là cùng nhau bước đi, thi thoảng trò chuyện rồi mỉm cười. Nhưng như thế có lẽ là đủ rồi, ai trong chúng ta cũng đều biết, mối quan hệ này là bạn, có lẽ chỉ vậy thôi.

Cảm ơn cậu vì đã nghe tôi than thở mỗi lúc buồn, đã đến bên giúp đỡ mỗi khi tôi cần, đã làm bài tập giúp tôi... Và còn vì tất cả những gì cậu đã làm cho tôi trong suốt gần bảy năm qua.

Cảm ơn cậu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro