5/ Cảm Xúc Đấy Là Gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng ngày cứ vậy em đềm trôi đi,cô bên cạnh chị,còn chị thì cứ yêu một mình. Chị luôn tìm mọi cách để giúp cô có show. Tuy nói là nổi tiếng nhưng chỉ là trong giới người mẫu thôi,còn giới ca sĩ thì lại khác đi rồi. Kẻ lập dị và lạnh lùng như chị thì có mấy người bạn đâu mà nhờ vả. Nhờ Ngọc Hà mãi cũng chẳng phải cách
- Hà có nói chuyện với Kiến Thành rồi. Công ty đã đủ người nên tạm thời không thể nhận thêm bé Tâm được Ngọc Hà ngồi xuống sofa trong phòng làm việc của chị
- không còn cách nào hết hả Hà?
- có,Kiến Thành nói với Hà là có thể nhận Tâm nếu Hằng chịu thỏa thuận với Thành một hợp đồng gì đấy
- hợp đồng?! Hợp đồng gì?!
- Hà cũng không biết. Thành kêu Hà nhắn với Hằng vậy thôi
- ừhm,cảm ơn Hà nhiều nhé
- có gì đâu. Mà này, nếu thích sao Hằng nói thổ lộ với Tâm,nhỡ ai cướp mất thì sao? Ngọc Hà nhìn chị dò xét. Là phụ nữ như nhau,lại làm bạn lâu năm thì làm sao Hà không nhìn ra được cô bạn chí cốt của mình đang nghĩ gì
- hừm,Hằng cũng không biết. Nhưng Hằng muốn em ấy được vui. Em ấy vui là được chị chợt mỉm cười khi nhớ đến nụ cười thuần khiết,ngây thơ kia
- rồi xong! Thua Hằng luôn Ngọc Hà trưng vẻ mặt bất lực ra nhìn chị
Chị không biết nói gì hơn,chỉ ngồi nhìn Hà mà cười trừ

Hôm nay chị đến đưa cô đi ăn như mọi khi rồi chở đi làm. Vậy mà hôm nay gọi mãi cô không nghe máy khiến chị lo lắng vô cùng. Bí lối quá chị đành tận dụng đôi chân 1m12 của mình để leo rào vào bên trong
- trời ơi. Sống trên đời bao nhiêu lâu nay. Lần đầu tiên leo rào luôn. Sợ chết kiếp chị tự mình ca thán sau khi đã vượt được cái cổng rào đáng sợ kia
Đi vào bên trong thấy cô đang nằm mê mang trên giường làm chị có phần hoảng hốt
- Tâm,em sao vậy? Tâm! Chị nhanh chân bước đến bên cô
Nghe được giọng nói thân quen cô dần mở mắt ra nhìn,nở một nụ cười trong sự mệt mỏi
- em không sao. Chỉ cảm nhẹ thôi chị
- nóng vậy mà bảo không sao chị nhìn cô lo lắng,đôi mày có phần nhíu lại
Chị đòi đưa cô đến bệnh viện nhưng cô nhất quyết không chịu đi,cứ nằm lì ra đó mặc cho chị cằn nhằn mãi
Sau khi thấy không thể bắt cô đến bệnh viện được thì chị cũng thôi,không thèm kêu nữa. Bước đến bên tủ,lấy mấy bộ quần áo của cô bỏ vào vali rồi xách ra ngoài
- quên nữa. Chìa khóa cổng đâu em?! Đưa chị mở cổng nè chị dừng lại nhìn cô
- đây nè chị cô vẫn đang ngớ người ra nên không để ý những gì chị đang làm

Sau khi mang cái vali đặt ở ghế sau thì
Chị quay ngược vào bên trong,đến kế bên giường,khom người xuống bế cô lên.
- nếu không chịu đến bệnh viện thì đến nơi khác
- đi đâu?! Em đang bệnh mà cô hơi hoảng kho chị bế mình,theo phản xạ tự nhiên thì cơ thể có phần phản ứng lại với chị
- sang nhà chị. Đang bệnh,không được ở một mình
- thôi,em tự chăm sóc mình được mà
- bây giờ không nghe lời chị nữa đúng không?! Chị nghiêm vẻ mặt lại,nhìn cô ý thị uy,ép buộc
- em nghe. Nhưng mà...
- nghe là được rồi

Không nói thêm lời nào. Tuy vậy nhưng cô cảm nhận được hơi ấm từ chị,nó ngọt ngào và dịu dàng đến thổn thức tâm can. Không phải mùi nước hoa đắt tiền mà chị đang dùng mà là mùi hương từ cơ thể chị phát ra. Lúc này cô nằm gọn trong vòng tay vừa dịu dàng,vừa mạnh mẽ của chị. Ắc hẳn ai đang ở vị trí của cô cũng sẽ chẳng muốn rời đi mà muốn được suốt đời ủ ấm trong vòng tay này. Không phải một người đàn ông,nhưng cô cảm giác rằng mình chắc chắn sẽ nhận được che chở từ con người này
Nếu bây giờ có ai hỏi cô "trên đời này sợ mất thứ gì nhất?" Thì câu trả lời chắc là mất đi tình thương của chị

Chị bế cô ra,đặt lên ghế phụ lái rồi quay vào khóa cổng và quay lại xe ngay. Trên dọc đường đi chị cứ chốc chốc lại nhìn sang xem cô thế nào
- à,chìa khóa nè chị đưa lại cho cô
- mà khoan nhe. Khi nảy phải lấy chìa khóa mới mở cửa được. Vậy chị vào nhà bằng cách nào? Cô ngây ngô nhìn chị tỏ vẻ khó hiểu
- leo rào chị có phần gượng khi trả lời câu hỏi của cô

Cô cũng không biết nên nói gì với chị. Khẽ quay mặt về phía cửa. Đôi môi mỉm cười hạnh phúc
Thấy cô vậy chị cũng cảm thấy vui vui,nở một nụ cười ý nhị rồi tập trung lái xe
Chiếc xe dừng trước một tòa trung cư cao cấp giữa quận 7 tấp nập người qua kẻ lại
- nhà chị ở đây. Giờ vào nhé
- dạ! Cô vẫn chưa kịp tỉnh sau cơn say ngọt ngào chị vừa mang đến

Chị chở cô thẳng xuống hầm xe rồi một tay kéo vali,tay còn lại nắm chặt tay cô bước vào thang máy. Mọi hoạt động lúc này đều được cánh tay kéo vali thực hiện,vì bàn tay kia bận nắm chặt tay cô mất rồi.
Vào đến nhà cô vẫn còn lớ ngớ. Phần vì mệt,phần vì bất ngờ

- em ngồi tạm xuống sofa đi. Để chị lấy cho ly nước uống đỡ mệt chị đi thẳng xuống bếp
- sao chị lại ở chung cư? Cô nhìn theo bóng lưng chị
- tại chị có một mình. Ở nhà rộng quá làm gì?!
- chắc đây chưa phải là lý do chính?!
- ừhm. Thì chưa phải chị mỉm cười,đưa ly nước cho cô
- vậy lý do là..? Cô đón lấy ly nước
- là vì chị thích cảm giác ngắm nhìn Sài Gòn từ trên cao. Tuy có phần chênh vênh nhưng rất đẹp
- ra là vậy cô mỉm cười nhìn chị
- thôi,vào phòng nằm nghỉ đi,chị đi mua ít cháo về cho em chị nắm tay tay cô dắt vào phòng mà nghỉ tạm phòng chị nhé,phòng bên cạnh chị để quà của fans tặng nên hơi bừa bộn

Cô lặng lẽ đi theo chị. Có lẽ cả chính cô và chị đều đã quá quen thuộc với những cái nắm tay hay cử chỉ âu yếm này. Với cô nó như lẽ đương nhiên
- dạ, được ngủ cùng chị thì vui mà

Chị cười rồi đi ra ngoài cho cô nghỉ ngơi,còn mình thì đi mua cháo và thuốc. Khoảng 30' sau chị về với một túi lớn đựng đầy thức ăn. Loay hoay một lúc  cũng có một tô cháu và ly nước mang vào cho cô
- chị về rồi à?!
- ừhm,ăn ít cháo rồi uống thuốc nè em

Cô đón tô cháo từ tay chị,ăn qua loa mấy muỗng rồi uống thuốc

- sao chị không nấu đại cái gì đấy thôi. Đi mua chi cho cực vậy?
- đến cơm chị còn không biết nấu ra làm sao. Chị biết nấu nướng gì đâu em chị cười
- thật vậy hả ??? Cô lại một phen ngạc nhiên
- thật chị gãi đầu,ngượng nghịu nhìn cô

Cô khẽ nhìn chị mỉm cười. Chị lúc này không còn là siêu mẫu lạnh lùng và nghiêm khắc nữa,mà trông thật đáng yêu

- thôi,em nghỉ cho khỏe đi. Chị có việc phải ra ngoài. Xong việc chị về với em

Dứt lời chị đứng dậy thay đồ để kịp công việc. Vẫn phong cách ăn mặc chuẩn men mà lần đầu gặp đã làm cô ấn tượng. Trước khi rời khỏi nhà vẫn không quên khuyến mãi cho cô một nụ cười vạn người mê của mình
Chị đi bỏ lại cô một mình nằm suy nghĩ đủ thứ chuyện trên đời. Quen biết chị cũng một thời gian rồi mà cô chẳng biết về chị được bao nhiêu. Chỉ biết chị là người ít nói,bình dị. Còn quê quán ở đâu? Ba mẹ chị thế nào? Và tất cả những thứ còn lại đều không biết. Căn nhà của chị cũng là lần đầu tiên cô được đến. nghe đâu đến cả Ngọc Hà và Công Trí cũng chưa được chị dẫn về bao giờ,chỉ cho họ biết địa chỉ thôi.

Ngôi nhà của chị khá bắt mắt. Nội thất là sự kết hợp giữa lối hiện đại và cổ điển,sang trọng nhưng đầy phóng khoáng,tone màu chủ đạo là trắng và nâu,mọi thứ được bày trí gọn gàng như thể chủ nhân của chúng chưa hề động đến.
Một lúc sau do tác dụng của thuốc nên cô dễ dàng chìm vào nên cũng chìm vào giấc ngủ
Phần chị sau khi ra khỏi nhà để lo công việc mà trong lòng cứ nôn nao. Chị muốn hoàn thành sớm công việc để về nhà xem cô,nhưng đành chịu vì hôm nay lịch trình dày đặc. Bao nhiêu là thứ cứ vây lấy chị

- Hằng ơi,đi ăn với bọn anh nhé anh nhiếp ảnh gia lên tiếng
- cảm ơn anh! Nhưng lần sau nhé,giờ em bận rồi chị cố gắng cười thật tươi dù bản thân đang rất mệt
- ừhm,tiếc quá! Vậy hẹn em hôm khác nhé anh ta cười đáp

--------------
Cô ngủ một giấc ngon lành, đến khi thức giấc nhìn xung quanh rồi dừng lại nơi khung cửa kính. Trời đã nhá nhem tối. Cô bật cái điện thoại lên xem thì cũng quá 6 giờ chiều

- chị đi từ trưa đến giờ mà còn chưa về nữa. Công việc gì mà dữ vậy không biết cô ngồi dậy vừa nói,giọng có chút xót cho người kia

Bước xuống giường đi tìm cônh tắc để bật đèn lên,mở cửa phòng xuống bếp tìm ly nước uống cho tỉnh người. Nào ngờ vừa ra đã thấy dáng người cao lênh khênh ấy đang loay hoay ở góc bếp với bộ quần áo thể thao trên người. Dù chị lúc này rất bình thường nhưng trong mắt cô chị vẫn đẹp và tiêu soái một cách lạ thường
- dậy rồi à?! Đã khỏe hơn chưa ? Chị cười hiền khi nhìn thấy cô - Tâm...Mỹ Tâm... em có nghe chị nói gì không thấy cô cứ đứng chôn chân nhìn mình,chị gọi
- ừ..à..em khỏe rồi ạ cô giật bắn người
- vậy đi rửa mặt đi rồi qua ăn chút gì để uống thêm thuốc vào này

Cô như bị thôi miên trước chị,chị nói sao thì làm vậy. Trong suốt bữa ăn cứ nhìn chị không rời mắt
- trời ơi! Ăn đi,sao cứ nhìn chị hoài vậy bé con? Chị tươi cười,nhíu mày nhìn cô
ai thèm nhìn chị chứ cô đỏ ửng mặt khi bị chị trêu
- ơ.. ừhm. Không nhìn thì thôi. Ăn đi chị cười cười
- mà nếu em nhìn thì cũng có sao chứ. Nhìn một lúc đâu có hao mòn nhan sắt của chị đâu mà keo kiệt vậy? Cô nũng
- rồi..rồi.. nếu không có nhìn thì thôi. Còn có thì cứ nhìn cho đã đi. Chị không dám nói nữa chị gắp thức ăn cho cô

Cô gái của chị lúc nào cũng vậy. Bướng bỉnh nhưng lương thiện, cố chấp nhưng ngoan ngoãn, dễ dỗi nhưng cũng rất dễ chìu lòng và đặc biệt là luôn khiến chị phải chịu thua dù chị đúng hay sai
Chị lúc nào cũng cưng chìu theo ý muốn của cô. Cô cũng biết điều đó,cô biết chị rất mực yêu thương mình,nhưng không vì điều đó mà ỉ lại hay đòi hỏi gì quá đáng. Cô chỉ cần có chị bên cạnh là được. Chỉ cần nụ cười má lúm kia luôn hướng về cô mà nở đã là quá đủ

Tối đến nằm cạnh nhau,cô nói với chị rất nhiều,về ước mơ của mình,nói chị nghe lòng biết ơn và cả yêu thương cô dành cho chị. Cô bảo cô muốn nổi tiếng hơn để xứng làm bạn với chị,cô không muốn thiên hạ bàn ra tán vào. Những lúc như vậy mắt cô lại ánh lên một khao khát,chị nhìn vào vừa thương lại có chút xót xa

mà chị nè! Sao chị kín tiếng quá vậy? Cô quay sang đối mặt với chị
- sao?! Chị có kín tiếng gì đâu
- còn nói không. Quen chị gần một năm rồi mà em có biết gì về chị đâu cô để lộ đôi mắt buồn
- chị có gì đâu để nói
- không nói thì thôi! Em không hỏi nữa cô giận dỗi quay mặt đi
- thôi được rồi. Em muốn biết gì hả bé con? Chị nhẹ xoay cô lại,cười dịu dàng
- là chị nói đó nhe
- ừhm!
- em muốn biết quê chị ở đâu? Ba mẹ chị làm nghề gì? Hiện giờ đang ở đâu?
- quê chị ở Sài Gòn này. Còn ba mẹ chị ở đâu,làm gì thì chị cũng không biết nữa
- sao kì vậy? Ba mẹ chị mà? Cô ngây ngô nhìn chị
- chị xuất thân từ trại mồ côi nên cũng không biết ba mẹ chị bây giờ thế nào. Còn sống hay đã chết nữa?!
- em xin lỗi! Làm chị buồn rồi
- không sao đâu bé con chị cười

Nụ cười chưa hé trọn vẹn thì đã có một cánh tay ôm trọn lấy chị,rì chặt vào mình,ngày càng siết chặt như muốn xóa đi hết sự thiếu thốn và thiệt thòi chị đã phải chịu

- chị không sao mà. Thôi,ngủ đi em,cũng trể rồi
- em ước gì giây phút này kéo dài mãi
- hả? Sao em?
- à..Không..Không có gì

Cơ hồ chị đã nghe được những gì cô nói,chỉ là chị không chắc lắm về ý nghĩa của nó mà thôi. Chị vuốt nhẹ mái tóc cô rồi gỡ tay cô ra khỏi người mình. Vì chị sợ nếu cứ tiếp tục chị sẽ không kềm được lòng mình
Một lúc sau,chắc đo quá mệt nên chị chìm vào giấc ngủ trước. Còn cô vẫn nằm đó nhìn khuôn mặt sắc góc cạnh, sắc lạnh thường ngày. Khi chị ngủ những thứ đó biến đâu mất,chỉ để lại cho cô một Thanh Hằng hiền lành,vô hại. Càng nhìn càng cuống hút. Cô nhẹ nhàng tiến đến gần hơn,cho đến khi môi mình chạm vào môi chị mới giật mình
" mình đang làm gì đây? Sao mình lại...?" Cô có phần bất ngờ trước những gì bản thân đang làm
Dù vậy cô vẫn không muốn vội rời đôi môi mềm mại kia,mà còn nán lại tận hưởng thêm đôi chút. Bản thân cô cũng chẳng biết mình muốn gì,nhưng có lẽ nếu lúc này chị cần nhiều hơn một nụ hôn thì cô chắn chắn rằng mình cũng sẽ chấp nhận. Sợ chị phát giác nên cô đành rơi đi trong luyến tiếc
Cô cũng dần chìm vào giấc ngủ. Họ nằm cạnh nhau say giấc,giấc ngủ không mộng mị vì có hơi ấm quen thuộc sát gần bên cạnh

Trên đời này có một loại tình cảm rất lạ. Đó không chắc là yêu,nhưng cũng chẳng là bạn bè hay người thân. Nó là một loại cảm xúc mà chẳng ai dám đặt tên vì người ta sợ cái mong manh khi gọi là yêu,  và cũng sợ nó sẽ là rào cản lớn khi gọi đó là bạn. Thế nên người ta cứ im lặng mà tận hưởng cái ngọt ngào không quá gắt và chút vị cay không quá nồng nó mang lại. Đời người nếu tìm được một mối quan hệ như thế,ấy chẳng phải là thanh xuân đã quá rực rỡ hay sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro