Một Bầu Trời, Nhưng Chẳng Thể Cùng Mưa Nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bọn mình " cảm nắng "  nhau suốt 3 năm trung học, từng là cặp đôi được cả trường ngưỡng mộ, thần tượng. Ai cũng chúc phúc cho tình cảm của bọn mình. Em rất vui, anh cũng vậy. Em hay cười hạnh phúc khi có ai đó nói về tình cảm của chúng mình, rồi khoác tay anh ngọt ngào mỗi chiều tan học. Ngay cả thầy cô cũng biết bọn mình thương nhau, hàng ngày đến lớp vẫn hay bị thầy cô nhắc đến trêu đùa ở trong lớp. Hai bên bố mẹ cũng biết chuyện, mà vì bọn mình cùng nhau học tập, cùng nhau tốt lên, nên dường như chẳng ai ngăn cấm. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, em đi du học ở một nơi xa xôi, anh ở lại học một trường Đại học gần nơi mình ở.

Ngày em đi, anh đã ôm em mà khóc. Em cũng làm ướt đẫm vai áo anh. Bọn mình không sợ xa cách, mà thứ sợ nhất rốt cuộc lại là lòng người không đủ kiên sâu.

Ở trường Đại học thật khác, anh trưởng thành và có rất nhiều niềm vui khác. Còn em ở nơi xa xôi, phải gắng gượng rất nhiều để hoà nhập, để hoàn thành tốt mọi thứ thật nhanh vì muốn trở về bên anh thật sớm.

Những bận rộn và mục tiêu riêng làm bọn mình dần quên mất đi sự chia sẻ. Rất nhiều lần, nửa tháng trời bọn mình chẳng có thời gian nói chuyện với nhau.

Ngày em về nghỉ phép ở Việt Nam, anh đưa em đi chơi khắp nơi em muốn. Em thấy anh trưởng thành, anh thay đổi, và tình cảm anh dành cho em cũng khác hơn. Anh hay có những tin nhắn của các cô gái khác, anh bảo đó là em út trong câu lạc bộ, em mỉm cười, nói không sao đâu, em hiểu. Cũng cố gắng tỏ vẻ bận rộn với chiếc điện thoại trên tay. Nhưng thực ra em chẳng có một người bạn nào trong suốt những tháng ngày ở bên đó cả. Em khép mình, chỉ cố gắng học hành và đạt kết quả tốt nhất để thu ngắn thời gian tốt nghiệp.

Anh vẫn tốt với em như thế, nhưng có vẻ đó không còn là vì tình cảm yêu đương. Có thể là cảm giác trách nhiệm khiến anh đối xử với em như vậy. Em rời Việt Nam vào một ngày trời mưa, chúng mình không ai khóc nữa. Cũng chẳng hứa hẹn sẽ trở về sớm thôi. Cái vỗ vai của anh lúc đó như là một người bạn, em mạnh mẽ nuốt hết mọi buồn phiền vào trong. Chỉ khi lên máy bay, em mới có thể lặng lẽ rơi nước mắt. Em thả hết mọi nỗi niềm theo chuyến bay. Trở lại trường Đại học, em tiếp tục học tập và cuộc sống của mình.

Em kết bạn nhiều hơn, dành thời gian cho bản thân mình nhiều hơn. Em không còn là cô gái của những năm tháng chỉ biết đi học, làm bài tập và đợi anh để trò chuyện nữa. Em độc lập và trưởng thành hơn.

Cô bạn thân nói với em rằng anh có bạn gái mới rồi. Em lại khóc, rất lâu. Đêm đó em gọi điện cho anh, anh bảo anh cũng có chuyện muốn nói. Em bảo để em nói trước, và em nói bọn mình nên chia tay, vì em không về nữa. Cuộc sống bên này của em tốt hơn và nhiều cơ hội hơn. Chỉ vậy, rồi thôi. Anh cũng im lặng không nói gì. Có vẻ đó đúng là điều anh muốn.

Thế là chúng mình chia tay, trời Paris hôm ấy thật đẹp. Còn lòng em thì nặng trĩu những cơn mưa. Ở nơi anh không biết bầu trời thế nào ? Trong lòng anh có gợn chút mây gió gì không ?

Tuổi thanh xuân tươi đẹp như vậy, đã dành hết cho nhau. Thế mà rồi, lại bỏ nhau đi. Chỉ vì những bầu trời không cùng một cơn mưa, cơn nắng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro